Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5.2: Một phiếu đi nhờ xe

Lúc hai anh em Mạnh Phó lên đến tầng ba, Tần Dật Nhiên vẫn còn đang lau tay bằng khăn ẩm.

Bàn tay của Tần Dật Nhiên rất đẹp, ít nhất là trong mắt Mạnh Yến Thần nó hoàn toàn phì hợp guu thẩm mỹ của anh. Ngón tay cô thon dài, khớp xương nhỏ nhưng không hề gầy gò mà ngược lại mỗi ngón tay tròn tròn, đều có thịt, giống như búp măng, nhìn thôi đã cảm giác rất mềm mại.

Tần Dật Nhiên lau tay xong thì nhìn thấy một chiếc khăn lụa đưa đến trước mặt. Phó Tĩnh Du lúc này liền giành phần giới thiệu: "Tiểu Tần tổng, đây là anh họ của tôi, hiện đang là CEO của Mạnh thị, Mạnh Yến Thần."

Tần Dật Nhiên nhận lấy khăn lụa mà Mạnh Yến Thần đưa đến, cô cũng không có quá nhiều ngạc nhiên với thân phận của người trước mặt, đúng theo phép xã giao chủ động bắt tay với anh: "Chào Mạnh tổng, nghe danh đã lâu. Còn có cảm ơn khăn tay của anh nhé."

Mạnh Yến Thần nắm lấy bàn tay mềm mại như trong tưởng tượng kia, không biết có phải vì Tần Dật Nhiên vừa lau tay xong trên tay còn lại độ ẩm nên Mạnh Yến Thần cảm giác được tay cô lạnh hơn nhiều so với tay anh, anh cũng không vội rút về mà nói: "Thật khéo, lúc nãy tôi cũng vừa gặp được Tần tổng."

Nói xong câu này mới buông bàn tay kia ra, kéo ghế ngồi xuống một khoảng cách nhất định với Tần Dật Nhiên, không gần cũng không xa.

Phó Tĩnh Du còn rất săn sóc mà đích thân vào quầy bar tự tay pha rượu.

Tay nghề pha rượu của Phó Tĩnh Du cũng không phải nói chơi, động tác điêu luyện, cũng khá hiểu khẩu vị của Tần Dật Nhiên. "Hiệp nữ" Tần Dật Nhiên đánh người xong lại sắp có rượu ngon để uống, tâm tình tốt lên liền bắt đầu trêu chọc: "A Ngôn nói anh bội tín bạc nghĩa, thấy chuyện bất bình cũng không rút đao tương trợ. Đã ghi nhớ mối thù này, sẽ tính sổ với anh sau."

Mạnh Yến Thần: "..."

Bị vạch trần như vậy Mạnh Yến Thần có chút vô ngữ, trong lầm thầm mắng Mạnh Hồ Ly kia tâm địa quá nhỏ nhen, còn thích đem chuyện bé xé ra to, mới đây mà đã than vãn với Tần Dật Nhiên.

"Anh ta nếu thực sự cần giúp đỡ cũng sẽ không có biệt danh "hồ ly mặt cười" của Bắc thành nữa rồi." Mạnh Yến Thần không muốn tiếp tục cái đề tài xấu hổ này nữa, nên chuyển sang hỏi: "Tần tổng cùng tiểu Tần tổng rất thân với cái tên Hồ Ly kia sao?"

Tần Dật Nhiên gật gù nói: "Chúng tôi đúng là đã quen biết khá lâu rồi đi. Tuy rằng bọn họ lúc ở Anh học cùng một trường đại học, nhưng mãi hai năm sau bọn họ tham gia chung đội đua xe F1 mới biết nhau. Mạnh Bá Ngôn rất biết cách làm người, ở chung không tệ. Sau này về nước rồi bọn tôi vẫn giữ liên lạc"

Tần Dật Nhiên nhấp một ngụm rượu, giơ ngón tay cái tán thưởng Phó Tĩnh Du, mới thong dong nói tiếp: "Anh cũng biết mẹ tôi xuất thân từ Tần gia Nam thành đi, cùng với phỉ thúy thế gia Phó gia quan hệ không tệ. Tần Viện là chị họ của mẹ tôi. Nếu tính đúng bối phận tôi và Mạnh Bá Ngôn, tôi còn phải gọi anh ấy một tiếng anh họ."

Mạnh Yến Thần không ngờ Tần Dật Nhiên cũng đủ thẳng thắn. Tuy rằng những việc này bản thân bọn họ đều rõ ràng, nhưng có thể nói ra một cách thoải mái như vậy không phải ai cũng làm được.

Mạnh Yến Thần nhìn đồng hồ, thời gian trôi qua nhanh hơn so với anh tưởng.

Tần Dật Nhiên tuy rằng không hoạt ngôn như Phó Tĩnh Du nhưng kiến thức phong phú, đề tài nào của Mạnh Yến Thần đề cập đến Tần Dật Nhiên cũng có thể thảo luận vài câu, thậm chí có nhiều vấn đề có góc nhìn mới mẻ, cách lý giải cũng rất độc đáo. Điều Mạnh Yến Thần thấy thoải mái nhất chính là Tần Dật Nhiên không thích đào bẫy anh, cô luôn biết dừng lại câu hỏi đúng lúc. Mạnh Yến Thần làm kinh doanh nhiều năm, đối phó những người "tiếu lý tàng đao" đã quen, hôm nay gặp một người "ý tại ngôn ngoại" lại khiến người thích như vậy, đối với anh đã là trường hợp hiếm có.

Phó Tĩnh Du là "thô nhân", ghét nhất là loại người nói một câu đến hai ba nghĩa, lại rất yêu thích phong cách nói chuyện trực tiếp của Tần Dật Nhiên.

"Tiểu Tần tổng, thân thủ của cô thật tốt, thật ghê gớm. Là luyện võ từ nhỏ sao? Ban đầu nhìn dáng đi thướt tha uyển chuyển cứ ngỡ cô học múa cơ."

Mạnh Yến Thần nhìn sang thằng em họ, thật sự rất biết cách nịnh nọt mà không làm người khác thấy khó chịu.

Tần Dật Nhiên nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Năm bốn tuổi tôi đã bắt đầu học múa, học mãi đến năm mười tuổi, sau đó chú của tôi nói tôi không thích hợp học múa. Kỹ thuật múa thì có thể đảm bảo, chỉ là múa không có hồn. Nói chính xác là tôi không có năng khiếu. Sau đó chú mời thầy dạy tôi Thái Cực quyền, lại sau đó nữa bắt đầu học học Triệt Quyền Đạo. Các môn võ khác đều thử học qua một chút. Chú ấy chỉ có một yêu cầu duy nhất với tôi, có thể không đánh người khác, nhưng tuyệt đối không để người khác đánh mình."

Mạnh Yến Thần nghe xong cũng gật đầu tán thưởng, tinh thần của võ đạo trong lòng anh cũng gần như thế. Trước phải bảo vệ tốt bản thân, sau mới nói đến chuyện bảo vệ chính nghĩa.

Phó Tĩnh Du lúc này cũng không quên nhiệm vụ làm "nguyệt lão" của mình, chỉ chỉ Mạnh Yến Thần ngồi ngay bên cạnh: "Thật trùng hợp, anh ấy cũng là từ bé đã học võ, thực chiến rất tốt nha. Nếu có dịp tôi thật sự muốn biết xem hai người ai lợi hại hơn. Có lẽ sẽ đặc sắc lắm đây!"

Tần Dật Nhiên cười cười, nhìn sắc mặt của Mạnh Yến Thần rồi nói: "Tôi thì không có ý kiến, chủ yếu phải xem Mạnh tổng có hứng thú hay không."

Mạnh Yến Thần mấy giây trước còn thầm khen ngợi Phó Tĩnh Du, lúc này lại muốn cho "Phó ngu ngốc" một quyền vào đầu. Đây là muốn anh "hẹn mỹ nữ đi đánh nhau" à, còn việc nào khác ngu xuẩn hơn không? Mạnh Yến Thần chỉ có thể đẩy nhẹ gọng kính, từ tốn nói: "Đánh đấm gì đó thì không cần đâu. Lúc nãy tiểu Tần tổng có nói ngày thường hay chơi tennis đúng không?"

"Thỉnh thoảng sẽ ra sân chơi cùng anh trai tôi, nếu anh có hứng thú, lần sau hẹn anh so một trận vậy"

"Cuối tuần này tôi cũng không bận lắm, nếu Tần tổng và tiểu Tần tổng có thời gian thì có thể cùng nhau đi."

Tần Dật Nhiên cân nhắc một chút rồi liền đáp ứng. Không chỉ có vậy, Tần Dật Nhiên còn tặng thêm một phiếu đi nhờ xe cho Mạnh Yến Thần: "A Ngôn nói anh gặp "quả báo", xe của anh hỏng mất rồi đi, nhà anh ở đâu tôi đưa anh về."

Phó Tĩnh Du trợn tròn mắt, dùng mười thành nội lực bấm chặt cánh tay Mạnh Yến Thần, ý bảo: anh dám từ chối ông đây liều mạng với anh.

Mạnh - được mỹ nhân cho đi nhờ xe - Yến Thần hất luôn cánh tay Phó Tĩnh Du ra, phủi thẳng tay áo nói: "Nhà tôi ở tiểu khu An Trì, nếu tiểu Tần tổng không tiện đường tôi gọi xe là được ".

Tần Dật Nhiên cố làm như không thấy gương mặt uất ức vì "làm ơn mắc oán" của Phó Tĩnh Du, mỉm cười bình thản đáp: "Không cần khách sáo, xem như tôi cảm ơn chiếc khăn của anh đi. Nếu còn khách sáo nữa liền cuối tuần này hủy hẹn với anh."

Đón hai người họ trước toà nhà Bắc Thần là một chiếc Roll Royce Phantom màu đen. Ở Hải thành loại xe này không hiếm, nhưng thứ khiến Mạnh Yến Thần chú ý hơn cả chính là biển số của chiếc xe này. Mạnh Yến Thần từng nhìn thấy chiếc xe này đỗ ở bãi đậu xe toà nhà Bắc Thần vài lần, không ngờ lại là xe của Tần Dật Nhiên

"Ngũ quý tứ? Tiểu Tần tổng đúng là người sảng khoái, không để ý tiểu tiết"

[*Ngũ quý tứ: 44444. Năm con số 4.]

Biển số xe ngũ quý bình thường đã hiếm có, ngũ quý tứ càng hiếm có hơn. Không phải vì con số này đem lại sự may mắn, mà khó tìm được người có thể ung dung sử dụng xe biển số ngủ quý tứ. " Tứ" và " Tử" trong tiếng Trung đọc gần giống nhau. Có người từng đùa rằng dùng xe biển số "năm chữ tử", là kẻ ngại mạng mình quá dài.

"Sao vậy? Mạnh tổng đây là không dám lên xe sao?"

Mạnh Yến Thần bị trêu, cũng chỉ lắc đầu cười, ung dung leo lên xe.

"Xe này anh em chúng tôi dùng đã mấy năm, một vết trầy cũng không có. Cũng chưa từng hỏng xe giữa chừng." Tần Dật Nhiên đợi Mạnh Yến Thần an vị ở ghế sau bên phải, điềm nhiên mà nói thêm một câu: "Đảm bảo không ảnh hưởng đến an toàn tính mạng của Mạnh tổng."

Mạnh Yến Thần chỉ là muốn khen Tần Dật Nhiên không chú trọng tiểu tiết, kết quả cô lại nghĩ anh giống người khác, sợ một cái biển số xe.

Trên trần xe của Roll Royce đều được trang trí các đèn LED tạo nên một bầu trời sao theo ý của chủ nhân. Đầu của Mạnh Yến Thần bắt đầu choáng váng, chăm chú nhìn lên trần xe một lúc mới nói: "Không nghĩ đến có một ngày có thể ngồi lên một chiếc xe biển số năm chữ "tử" hiếm lạ đến vậy, đặc biệt hơn là còn có thể cùng lúc nhìn thấy chòm sao Bọ Cạp và chòm sao Orion xuất hiện cùng một lúc. "

Tần Dật Nhiên rót cho Mạnh Yến Thần một ly nước lạnh, cười hỏi: "Mạnh tổng cũng có nghiên cứu về thiên văn à?"

"Không dám xưng là nghiên cứu, chỉ biết một chút da lông mà thôi."

Tần Dật Nhiên cũng rót cho minh một ly nước, ly cooktail của cô lúc nãy của cô cũng không có bao nhiêu rượu, nhưng ly của Mạnh Yến Thần gần đây Phó Tĩnh Du mới nghiên cứu ra, gọi là "Good afternoon", ý là chỉ cần một ly, không lập tức gục ngay tại chỗ nhưng đến khi tỉnh lại đã qua đến buổi trưa ngày hôm sau. Lúc nãy Mạnh Yến Thần còn uống đến tận hai ly. Hiện tại nhìn Mạnh Yến Thần có lẽ đã say rồi, chỉ là vẫn đang cố gắng thanh tỉnh để giữ phong độ trước mặt cô mà thôi.

Tần Dật Nhiên mỉm cười, trong lòng nghĩ thầm: Phó Tĩnh Du thật xấu!

"Mạnh tổng, anh yên tâm nghỉ ngơi một chút đi, xe của tôi rất an toàn. Tôi nhất định sẽ đưa anh bình bình an an về đến nhà."

Đầu Mạnh Yến Thần càng ngày càng nặng, trong xe lại thoang thoảng một mùi hương thanh mát, rất giống với mùi trà xanh pha lẫn bạc hà. Anh cảm thấy bản thân mình say thật. Giọng nói của Tần Dật Nhiên đầy ý vị, đôi mắt tinh nghịch sáng lấp lánh, mắt hoa đào giống như đang câu lấy hồn phách của anh. Vì anh say nên bị ảo giác, hay vì anh say nên người đối diện mới bày ra bộ dáng chân thật này?

"Xe của tiểu Tần tổng rất đẹp. Bầu trời sao cũng rất đẹp, rất đặc biệt".

Thật ra Mạnh Yến Thần còn muốn nói thêm một câu: bàn tay rất đep, rất mềm mại. Có điều câu này chỉ có thể giữ trong lòng mà thôi.

"Đúng vậy. Giống như anh nói, trên bầu trời khó mà có thể nhìn thầy hai chòm sao Bọ Cạp và Orion cùng nhau toả sáng. Vậy thì tại sao không biến điều không thể thành có thể trên chính chiếc xe của mình?"

Mạnh Yến Thần uống một ngụm rồi lại một ngụm nước lạnh, yết hầu khô khốc cũng dịu xuống, hương thơm thanh mát tràn ngập khoang mũi, như có như không mà xoa dịu cơn đau đầu của anh. Mạnh Yến Thần nhắm mắt nghe Tần Dật Nhiên nói chuyện, rồi lại mở mắt, nhìn góc nghiêng khuôn mặt của cô. Mỗi khi Tần Dật Nhiên cười rộ lên, gương mặt đều hiện lên lúm đồng tiền rất sâu. Hình như có ai đó từng nói với anh, người có lúm đồng tiền trên mặt đều là người coi trọng tình cảm.

Mạnh Yến Thần bất giác chợt nở nụ cười, buổi tối hôm nay thật đặc biệt. Lần đầu tiên được một cô gái chủ động đưa về, lần đầu tiên ngồi lên chiếc xe mang biển số "kém may mắn", lần đầu tiên cảm nhận được, thì ra khi say cũng có thể mang đến cảm giác dễ chịu như vậy.

Lần đầu tiên ở cạnh một cô gái xa lạ vừa gặp không bao lâu, Mạnh Yến Thần cảm thấy dễ chịu thoải mái đến mức muốn nhắm mắt, ngủ một giấc.

Hoàn chương 5.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro