Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13.2: Bẫy

Bạch Oán dẫn hai bạn trẻ Mạnh Yến Thần, Tần Dật Nhiên cùng Tiểu Hắc đi chọn gà ở nhà hàng xóm.

Nhà bà Vương có riêng trang trại nuôi gà ở nơi khác, chỉ chọn vài con gà tuyển để dành cho người thân trong nhà ăn. Nể mặt Bạch Oán lắm mới bán cho ông vài con.

Bà Vương thấy Tần Dật Nhiên khen gà của mình "thật béo", "thật khỏe", "chạy thật nhanh" , "bay thật cao" ...thì còn vui hơn là khen bà ấy. Nên lúc bọn họ về bà Vương còn cho Tần Dật Nhiên mười cân khoai lang, bảo đem đi nướng sẽ rất ngon, đều là khoai ở nhà bọn họ tự trồng được.

Chồng của bà Vương cũng là một trong ba người đánh mạt chược cùng Bạch Oán lúc nãy ở đầu thôn. Ông xách về thùng cá lớn, cho Tần Dật Nhiên hai con to nhất vừa câu được ở sông. Ông Vương bảo Tần Dật Nhiên có thời gian thì đến nơi này chơi mạt chược cùng người già, còn bảo rằng lão già Bạch Oán rất xấu tính, lần sau sẽ không cho ông ấy chơi cùng nữa.

Bạch Oán một bên thì trừng hàng xóm vì mắng ông xấu tính, một bên thấy đứa nhỏ Tần Dật Nhiên được hàng xóm yêu thích vậy không hiểu sao ông cũng rất vui.

"Đều nhận đi Nhiên Nhiên! Người ở nông thôn rất coi trọng thực phẩm, vì họ quý con nên mới cho con, cứ nhận hết đi, không cần khách sáo."

Tần Dật Nhiên nghe vậy cũng vui vẻ nhận lấy rồi cảm ơn hai ông bà. Gia đình ông bà Vương còn sai hai đứa cháu dâu sang nhà Bạch Oán trợ giúp, sợ trong nhà Bạch Oán khách đến nhiều người giúp việc của ông ấy không xử lý được.

Tần Dật Nhiên cũng không để hai người cháu dâu kia thiệt thòi, vừa cùng họ vào nhà của Bạch Oán liền bảo Mạnh Yến Thần hái thêm cam và quýt trong vườn một một nửa để làm đồ ăn tráng miệng cho bữa tối, một nửa sẽ làm quà đáp lễ, cô thì lấy trong vali ra socola, đồ ăn vặt, vài bộ mỹ phẩm mini, nước hoa mini bản thân chuẩn bị từ trước. Mấy món đồ này sẽ luôn có lúc dùng đến. Lần này đúng lúc phát huy tác dụng, đem tặng cho hai cô cháu dâu của Vương gia thì không gì hợp hơn.

Cô cũng cắt đi nhãn mác trên hai chiếc khăn choàng cổ tối màu, bảo rằng là em họ cô tự đan không tốn bao nhiêu tiền, tặng cho ông bà Vương, căn dặn trời càng lạnh, người cao tuổi càng phải chú ý giữ ấm.

Lúc ra họ về Tần Dật Nhiên nhìn hai chị em Sở gia vẫn đang ngắm sao thưởng trăng, làm tiểu thư xa nhà bếp, nên cô tự chủ trương đóng gói mỗi món một ít, biếu bọn họ mang về cho ông bà Vương.

Buổi tối, một bàn lớn mỹ thực, Tần Dật Nhiên cảm thấy món nào cũng ngon cả. Mạnh Yến Thần một bên thưởng thức món ăn hương vị dân dã, một bên gắp đồ ăn cho Tần Dật Nhiên mấy chỗ cô không với tới. Anh phát hiện lần nào ăn cơm cùng cô cũng có thể khiến anh ăn cơm ngon hơn nhiều so với bình thường.

Tần Dật Nhiên không chỉ có thể ăn mà còn có thể uống nữa. Bạch Oán cảm thấy mỹ thực thì nên phối với mỹ tửu, nên đem ra cái xẻng đào rượu chôn dưới đất lên. Múc ra hai cái bình nhỏ, Tần Dật Nhiên một người uống được nửa bình.

Sở Miên Miên trước đó đã bị Sở Thiên Hương răn dạy một trận, đầu bữa cơm cũng học ngoan không gây chuyện. Nhưng thấy Tần Dật Nhiên uống rượu nhiều như vậy không say, nên Sở Miên Miên cũng muốn so kè uống thử.

Kết quả rượu vào không bao lâu, bữa cơm còn ăn chưa xong Sở Miên Miên lại say đến lảm nhảm sinh sự.

"Tần Dật Nhiên cô nghĩ cô là chủ nhà à, cô ngày trước không phải cũng muốn thay tôi làm Bách Lý thái thái, bây giờ thì lại muốn thay mặt chị tôi làm Bạch thái thái giải quyết gia sự trong cái nhà này."

Sở Thiên Hương cảm thấy không ổn, trước tiên là ngăn Sở Miên Miên lại, bụm chặt miệng cô ta lại. Nếu để cô ta nói thêm lời nào nữa, tình huống khó mà vãn hồi.

Tần Dật Nhiên lại muốn nghe xem Sở Miên Miên có thể bắt được sai lầm gì của cô, thong dong khuyên nhủ: "Bạch thái thái, cô vẫn nên để Bách Lý thái thái nói cho hết đã. Người bị nghẹn khuất trong lòng lâu quá dễ bị mắc bệnh tim đó. Môt buổi tối trăng thanh gió mát thế này rất thích hợp tâm sự nha. Bách Lý thái thái có lẽ là đối với tôi có ý kiến đi. Tần Dật Nhiên xưa nay tự nhận làm người ngay thẳng, nhưng mà cổ nhân có nói "nhân vô thập toàn", tôi hôm nghe muốn nghe thử tôi có chỗ nào làm không đúng. Nếu là tôi sai thật, tôi chắc chắn sẽ ở đây trước mặt mọi người kính rượu xin lỗi Bách Lý thái thái. "

Sở Thiên Hương phải thừa nhận một chuyện: con do ai nuôi thì giống người đó. Tần Dật Nhiên có loại khí thế không giận tự uy này, giống hệt Lam Cảnh Thần. Đến cả giọng điệu nói chuyện của hai người cũng không khác bao nhiêu.

"Tiểu Tần tổng, Miên Miên uống rượu nói càn..."

"Không phải nói càn nha. Uống say nói lời thật lòng. Lời thật lòng lại là ngàn vàng khó mua được."

Bạch Oán nhìn Sở Thiên Hương bảo: "Thả nó ra, cho nó nói. Ta cũng muốn nghe xem nó chỉ ra được cái điểm sai gì. Cháu dâu, để tự nó nói chuyện, không cần xen vào."

Bạch Kiến Văn thấy Bạch Oán không phải nói đùa, cũng cảm thấy bây giờ không có khả năng đem Sở Miên Miên đưa vào trong. Hôm nay không nói rõ ràng trước mặt Bạch Oán, ai cũng đừng hòng đi. Bạch Kiến Văn cân nhắc, ông nội không cho Sở Thiên Hương mở miệng cũng là chuyện tốt. Nếu Sở Miên Miên nói cái gì sai, vậy để cô ta tự gánh đi, không cần liên lụy người khác.

Sở Thiên Hương thấy Bạch Kiến Văn ra hiệu, buộc lòng phải thả tay. Sở Miên Miên được giải thoát, liền bắt đầu luyên thuyên

"Cô cũng giỏi thật, người đàn ông của cô cũng chịu đựng cũng thật giỏi, người phụ nữ bên cạnh muốn cắm sừng anh ta, anh ta cũng không phản ứng"

Mạnh - bị cắm sừng- Yến Thần lạnh mặt gác đũa xuống. Anh có thể không chấp nhặt với người say nhưng làm người cũng nên biết có những chuyện nên nói, có những chuyện không nên nói. Sở Miên Miên mắng Tần Dật Nhiên trước mặt anh, Mạnh Yến Thần sẽ ghi nhớ chuyện này.

Tần Dật Nhiên thấy anh giận rồi, liền gắp cho anh miếng cá nướng, rót cho anh một ly rượu, ý bảo anh cứ ngồi yên mà xem diễn.

Tần Dật Nhiên uống một ly rượu, tự rót thêm cho mình một ly nữa, nói: "Nếu cô nói tôi tự tiện xử lý gia sự của Bạch gia là đang nói đến việc tôi tặng quà đáp lễ cho nhà họ Vương, tặng quà rồi lại tặng thức ăn là tùy tiện xử lý gia sự, vậy Tần Dật Nhiên tôi đây xin lỗi cô. Tôi chỉ là cảm thấy nếu không làm như vậy, tôi sợ cả thôn này trước mặt hay sau lưng đều dám mắng Bạch Oán ... không biết dạy dỗ con cháu, không hiểu lễ nghĩa, không biết báo đáp."

Sở Miên Miên có say, cũng nghe hiểu Tần Dật Nhiên là đang bảo vệ thể diện của Bạch Oán với hàng xóm, liền muốn tránh nặng tìm nhẹ mà nói: " Vậy... vậy cô không biết bảo chị tôi đứng ra tặng đồ ăn à? Cô vẫn là tự mình muốn thay Bạch gia đáp lễ người ta."

"Cá và khoai là ông bà Vương tặng tôi, quà đáp lễ cho họ tôi phải đích thân tặng. Còn có, hai vị thái thái bận rộn như vậy, nhà bếp cũng không bước vào, người đến hai vị cũng không quan tâm xem người ta họ Hắc hay họ Bạch, tôi không dám làm phiền hai vị, sợ chọc cho hai vị thái thái không vui, người làm khách như tôi lại trở thành người không biết chừng mực."

Sở Thiên Hương thở dài, Tần Dật Nhiên lời ít ý nhiều, hai ba câu liền chỉ ra sai sót của bọn họ.

Sở gia dưỡng nữ nhi, thiên kiều bách sủng, nhà bếp bộ dáng ra sao còn không có nhìn tới. Trong bếp nhiều người, vừa dầu vừa khói, bọn họ ỷ lại có người làm nên chạy càng xa càng tốt. Ở Sở gia muốn đổi cái gì muốn biết cái gì chỉ cần nói một tiếng với quản gia là được.

Hai vị cháu dâu nhà họ Vương đến Sở Thiên Hương cũng tưởng họ là giúp việc theo giờ mà Bạch Oán thuê, bọn họ ăn mặc quá là nghèo nàn, luôn miệng khen Bạch gia vừa đẹp vừa hiện đại, Sở Thiên Hương và Sở Miên Miên sinh ra tâm lý xem thường, cũng không muốn ngó ngàng đến bọn họ. Chỉ khi hai người họ xách túi lớn túi nhỏ ra khỏi cửa, đến chào Bạch Oán cô mới biết họ là cháu dâu của Vương gia tự nguyện đến giúp đỡ.

"Tần Dật Nhiên, cô cưỡng từ đoạt lý!"

Tần Dật Nhiên nhai xong miếng đùi gà nướng, nhìn Sở Miên Miên hỏi: "Tôi câu nào là cưỡng từ đoạt lý? Chẳng lẽ cô muốn tôi đem hết hóa đơn chìa ra trước mặt cô và Bạch thái thái, kêu hai vị thanh toán cho tôi, như vậy mới là không cưỡng từ đoạt lý? Cũng được a, một lát nữa tôi đem hóa đơn đến, chúng ta chia đều."

Bạch Oán đang giận, nghe Tần Dật Nhiên đòi đem hóa đơn ra chia, cố kiềm chế lắm mới không cười ra tiếng, phải giả vờ mà ho vài cái.

Mạnh Yến Thần nghe Tần Dật Nhiên đòi chia hoá đơn, nhớ lại lần đầu gặp Tần Dật Nhiên ở Lam Dạ, không mắng không nhiếc cô gái tạt rượu lên áo Tần Dật Ninh mà trực tiếp xòe ra hóa đơn đòi tiền cô gái kia.

"Đồ là cô tặng, không hỏi qua ý chúng tôi, dựa vào đâu mà bắt tôi chia tiền?"

Sở Thiên Hương thở dài, Bách Oán quá độc ác, từ đầu liền cấm cô nói chuyện, Sở Miên Miên ngu ngốc nhảy vào hố rồi mà không biết

"Đúng nha, là đồ của tôi nha. Vương gia người ta tặng lễ cho tôi, còn cho cháu dâu của họ sang đây làm cơm cho tôi ăn. Dựa vào cái gì mà cô ở đây lên giọng chất vấn tôi tự ý quyết định chuyện nhà Bạch gia, Bách Lý thái thái, cô cũng không phải họ Bạch."

Tần Dật Nhiên nói chuyện như vậy đã nể mặt bọn họ lắm rồi. Không có mở miệng nói thẳng các người ăn ké hai con cá và khoai mà Vương gia tặng cô. Mấy con gà cũng là Bạch Oán mua cho cô và Mạnh Yến Thần.

Bạch Oán không nén nổi nữa, vỗ bàn cười lớn: "Nói rất hay, nói rất hay! Hahahaha..."

Sở Miên Miên nghiến răng nghiến lợi, Tần Dật Nhiên cảm thấy mình cãi nhau với người ngu, còn phải thương xót cho người ngu không biết cách cãi nhau. Cảm thấy tâm thánh mẫu của mình bắt đầu trỗi dậy

"Bách Lý thái thái, nói chuyện của Bạch thái thái xong rồi, hay là chúng ta qua nói chuyện của cô đi. Hai vợ chồng cô là một trong những khách hàng đầu tiên tin tưởng thuê chúng tôi thiết kế nhà và trang trí nội thất. Hai bên không phải hợp tác rất vui vẻ sao? Cô ở sau lưng tôi khắp nơi tung tin đồn nhảm, hủy hoại danh tự của tôi và công ty tôi. Tôi không kiện cô là vì nể một phần mặt mũi Sở gia của mấy người có qua lại với Diệp gia. Cô nghĩ tôi sợ cô sao?"

Sở Miên Miên trợn mắt quát: "Cô câu dẫn chồng tôi."

"Tôi câu dẫn anh ta? Tôi câu dẫn như thế nào phiền cô nói rõ có được không?"

"Tôi ... chính miệng chồng tôi thừa nhận cô dụ dỗ, quyến rũ anh ấy. Cô mà không câu dụ dỗ chồng tôi, vì cái gì anh ta kiên quyết chọn công ty của cô chứ? Còn có hai người thường xuyên gặp riêng nhau, không có tôi ở đó ai biết cô mê hoặc chồng tôi như thế nào? Chồng tôi liên tiếp tặng hoa tặng quà, vòng cổ kim cương đều mua tặng cho cô? Cô dám không thừa nhận?"

Tần Dật Nhiên chăm chú nghe kỹ, nghe xong uống thêm một ly rượu, tâm bình khí thịnh mà nói:

"Thứ nhất, anh ta ban đầu chọn Tần Duyệt vì anh trai tôi Tần Dật Ninh chơi thân với Mạnh Bá Ngôn. Bách Lý Khánh muốn cạnh tranh hạng mục của công ty riêng của Mạnh Bá Ngôn, xây dựng mối quan hệ với Tần Dật Ninh là nhanh nhất.

Nhờ vậy mà cái công ty riêng be bé kia của Bách Lý Khánh mới lọt được vào mắt Mạnh Bá Ngôn. Cô đừng tưởng hai vợ chồng cô bối cảnh ra sao lai lịch thế nào, tôi chưa từng điều tra qua sao?

Thứ hai, mỗi lần chúng tôi gặp anh ta đều ở công ty, không có mười người cũng có tám người ở chung phòng họp. Cô nói không biết ngại, tôi nghe lại sợ bẩn tai. Muốn đem cái "nồi" quẳng cho tôi, cũng nên chuẩn bị cái "nồi" đủ nặng một chút."

Tần Dật Nhiên cũng không đợi Sở Miên Miên nghĩ thêm được cái gì, nhìn cô cười khinh bỉ: "Thứ ba, Bách Lý thái thái, cô khinh thường người nghèo nên nghĩ không ai giàu bằng mình. Hàng rách nát mà lại coi là báu vật. Chỉ có mỗi mình cô không có mắt như vậy thôi."

Mạnh Yến Thần nghe câu này cảm giác chính là một câu hai nghĩa. Hàng rách nát là vòng cổ kim cương, cũng là Bách Lý Khánh. Có mỗi Sở Miên Miên mới coi trọng người như Bách Lý Khánh thôi.

"Tôi từng nhận món quà nào từ vợ chồng cô sao? Không hề! Một đồng tôi cũng không lấy thêm so với hóa đơn và hợp đồng.

Tôi thấy hai vợ chồng cô là đang lấp liếm sự thật, anh ta tặng hoa tặng quà chẳng qua là muốn anh em tôi đứng ở trước mặt Mạnh Bá Ngôn nói tốt cho anh ta vài câu mà thôi. Sở Miên Miên, cô năm đó cái gì cũng biết cái gì cũng hiểu, nhưng cô không đạt được lợi ích trên người anh em chúng tôi, liền quay lại cắn ngược vu oan tôi dụ dỗ chồng cô. Cô thực sự không phải xuất phát từ ghen tuông mù quán, mà là ăn không được liền đạp đỗ."

Sở Miên Miên như chó bị giẫm trúng đuôi, đập bàn đứng dậy chỉ thẳng vào mặt Tần Dật Nhiên quát: "Cô nói bậy. Cô ngậm máu phun người, hai chú cháu nhà cô đều đê tiện như nhau. Cô và em gái cô chính là cá mè một lứa, thứ gì không có được liền ăn cắp."

Bạch Oán nghe không nổi nữa, tức giận quát: "Đủ rồi. Ta nghe đến đây là đủ rồi. Sáng mai ba người thu dọn hành lý, lăn đi. Nơi này của ta nhà nghèo cửa nhỏ, chứa không nổi "đại phật" của Sở gia. Lăn đi!"

Sở Thiên Hương được cho phép động thủ, liền bụm mặt Sở Miên Miên chuẩn bị kéo đi.

Tần Dật Nhiên thấy thế liền gọi lại: "Bạch thái thái, khoan đi đã" Tần Dật Nhiên chăm chú nhìn vào Sở Thiên Hương mà từng câu từng chữ nói ra: "Chuyện năm đó đúng sai trắng đen thế nào cô là người rõ hơn tôi. Tần Dật Nhiên sống đến từng tuổi này, mắng tôi thế nào cũng được. Nhưng động đến gia đình tôi thì không được. Cô đợi Sở Miên Miên tỉnh rượu, nói với cô ta, sau này nợ cũ thù mới tôi sẽ gom lại, tính một lượt với cô ta."

Sở Thiên Hương biết Tần Dật Nhiên không phải nói chơi, cũng không phải hâm dọa, chỉ đành gật đầu rồi kéo Sở Miên Miên vào trong nhà.

Tần Dật Nhiên thấy Bạch Oán thở dài, rót cho ông một ly an ủi: "Ông thở dài làm gì? Người ta mắng con cũng không phải mắng ông."

Bạch Oán vẫn không vui, Tần Dật Nhiên đoán là vì Sở Thiên Hương đi. Cô an ủi ông: "Ông không cần so sánh. Con và cô ta được giáo dục không giống nhau, đương nhiên cách đối nhân xử thế không giống nhau."

"Con đừng an ủi ông, có chỗ nào mà không giống nhau chứ!"

"Có nha. Cô ta được giáo dục trở thành thiên kim của giới thượng lưu, làm công tác giám định cổ vật, tiểu tiên nữ không nhuốm khói lửa nhân gian, củi gạo mắm muối cô ta còn không biết phân biệt. Con không giống cô ta, chú con từ nhỏ đã dạy cho con bản lĩnh sinh tồn."

Bạch Oán cũng biết đạo lý đem hạt giống trồng ở đất phù sa và trồng ở đất cằn cỗi, cây lớn lên không giống nhau, quả sinh ra quả khó mà tương đồng.

Sở Thiên Hương là con trai ông chọn cho cháu trai Bạch Kiến Văn. Bạch Kiến Văn cũng thuận lợi mà thành công theo đuổi Sở Thiên Hương. Ông già rồi, chỉ có đứa cháu trai duy nhất, ông nhìn ra Bạch Kiến Văn không hạnh phúc, nhưng lại đóng vai người chồng yêu vợ sâu đậm.

Ông cũng nhìn ra được Sở Thiên Hương cũng không yêu cháu trai ông.

Hai người kết hôn trước vì phù hợp điều kiện sau là lợi ích gia tộc. Bọn họ từng người tường người đều là tự nguyện kết hôn, ông không ngăn được, cũng không thích nổi cuộc hôn nhân này.

"Nhiên Nhiên à, chú của cháu... dạy cháu thật tốt!"

Tần Dật Nhiên gắp thêm đồ ăn cho Bạch Oán, khen tay nghề của cháu dâu Vương gia thật tốt, khen cá ở sông thật tươi ngon, lại khen rượu của Bạch Oán là rượu ngon nhất cô từng được uống, nói lần sau sẽ đem mấy cục bông Đậu Đậu Quả Quả đến chơi với ông, chọc cho Bạch Oán vui vẻ trở lại.

Mạnh Yến Thần cảm thấy tâm tính của Tần Dật Nhiên thật là rộng rãi. Chỉ cần không mắng người ta nhà của cô, cô cũng không để bụng. Mắng người nhà cô, cô muốn "đánh người", cũng sẽ thông báo trước.

Nếu Tần Dật Nhiên biết Mạnh Yến Thần nghĩ như vậy, cảm thấy anh đánh giá cô quá "quân tử" rồi. Cô là cố tình thông báo, dọa nạt cho bọn họ một trận, để bọn họ nơm nớp lo sợ, đề phòng một thời gian. Đợi đến khi bọn họ không đề phòng nữa, cho rằng cô đã bỏ qua chuyện cũ mới động thủ đánh cho bọn họ trở tay không kịp.

Hoàn chương 13.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro