Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4

Sau cuộc chia tay, tôi tưởng mình sẽ cảm thấy nhẹ nhõm, tự do hơn. Nhưng thực tế, tôi lại cảm thấy như một phần trong mình bị vỡ nát. Tình yêu của Phác Thành Huấn, dù có nhiều điều sai trái, vẫn là điều tôi đã trân trọng trong suốt một khoảng thời gian dài. Tôi đã yêu anh bằng cả trái tim mình, và giờ đây, tôi phải đối mặt với sự thật: chúng tôi không thể tiếp tục bên nhau. Phác Thành Huấn không thể yêu tôi theo cách tôi cần, và tôi không thể sống trong sự kiểm soát ấy thêm nữa.

Những ngày đầu sau khi chia tay, tôi không thể tập trung vào bất cứ điều gì. Công việc, bạn bè, những niềm vui nhỏ bé trong cuộc sống – tất cả đều trở nên mờ nhạt. Tôi lẩn tránh những cuộc gọi, tin nhắn của Thành Huấn. Đôi khi, anh vẫn gửi cho tôi những tin nhắn dài, đầy lời xin lỗi và những lời hứa sẽ thay đổi. Nhưng tôi không thể lừa dối bản thân nữa. Tôi biết mình không thể sống trong một mối quan hệ mà mỗi bước đi đều bị kiểm soát, mỗi lời nói đều bị nghi ngờ. Tôi không thể trở thành một người khác chỉ vì tình yêu của Phác Thành Huấn.

Dù vậy, không phải lúc nào tôi cũng cứng rắn được như tôi muốn. Những đêm tĩnh lặng, khi không có ai bên cạnh, tôi lại nhớ về anh. Nhớ những ngày chúng tôi cười đùa bên nhau, những buổi tối anh đưa tôi về nhà, những lời hứa hẹn mà anh đã nói. Cảm giác cô đơn cứ dâng lên trong tôi mỗi khi bóng tối vây quanh. Tôi không thể ngừng nghĩ về anh, không thể ngừng tự hỏi liệu tôi đã làm đúng hay chưa.

Phác Thành Huấn không buông tha cho tôi dễ dàng như vậy. Anh tiếp tục nhắn tin, gọi điện, những lời thỉnh cầu, những lời giải thích rằng anh chỉ muốn tôi quay lại. Tôi biết, anh vẫn yêu tôi theo cách của anh, nhưng tôi không thể tiếp tục sống trong cái lồng vàng ấy. Không phải lúc nào tình yêu cũng là đủ. Tôi đã phải đấu tranh với chính bản thân mình, tìm lại lý do để không quay lại với anh.

Một tuần sau, tôi nhận được một tin nhắn lạ từ một số điện thoại không lưu trong danh bạ. Nội dung đơn giản nhưng khiến tôi không thể không lo lắng: "Em vẫn ổn chứ?" Cảm giác rợn người chạy dọc sống lưng tôi. Tôi không thể nhận diện được người gửi, nhưng tôi đoán ra ngay là Phác Thành Huấn. Anh không thể để tôi yên, dù chúng tôi đã chia tay. Nhưng lần này, tôi quyết định không phản hồi. Tôi muốn quên anh, muốn bắt đầu lại.

Đến chiều hôm đó, khi tôi đang ngồi trong văn phòng, một cuộc gọi đến. Là số của Phác Thành Huấn. Tôi đắn đo một lúc rồi quyết định không nghe máy. Nhưng ngay sau đó, tôi nhận được một tin nhắn nữa. Lần này, không phải là lời thỉnh cầu hay xin lỗi. Nội dung tin nhắn lạnh lùng và đáng sợ: "Em không thể trốn tránh mãi được đâu."

Cái cảm giác lạnh lẽo ấy ập đến như một cơn gió mùa đông. Lời nhắn ấy khiến tôi không thể không lo sợ. Tôi không thể bỏ qua được nữa. Phác Thành Huấn đã không chấp nhận sự chia tay của tôi, và giờ anh ta đang làm gì đó mà tôi không thể đoán trước. Tôi cảm thấy bồn chồn, những ký ức về sự kiểm soát của anh lại ùa về trong đầu. Từ lúc bắt đầu mối quan hệ này, tôi chưa từng cảm thấy mình an toàn hoàn toàn, nhưng giờ đây, cảm giác lo lắng đó đã trở lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Tối hôm đó, tôi không dám ra ngoài. Cửa sổ nhà tôi lúc nào cũng mở, nhưng hôm nay, tôi khép nó lại, như một cách để bảo vệ mình. Tôi biết Phác Thành Huấn có thể ở đâu đó, theo dõi tôi, hay thậm chí có thể đang đứng bên ngoài căn nhà này. Những suy nghĩ ấy khiến tôi không thể bình tĩnh.

Cả đêm hôm đó, tôi không ngủ. Tôi thức trắng, nhìn từng cử động ngoài cửa sổ, cố gắng nghe tiếng bước chân, tiếng xe cộ, nhưng chẳng có gì. Tuy nhiên, cảm giác bất an vẫn không rời bỏ tôi.

Ngày hôm sau, tôi quyết định đi đến nhà của một người bạn thân để cảm thấy an toàn hơn. Tôi không muốn ở lại một mình, không muốn cảm giác lo sợ chi phối mình thêm nữa. Nhưng khi tôi vừa ra khỏi nhà, tôi nhìn thấy một chiếc xe đậu đối diện. Mắt tôi lập tức nhận ra chiếc xe quen thuộc – chiếc xe của Thành Huấn. Tim tôi đập mạnh. Anh ta đang theo dõi tôi, dù tôi không hề thông báo mình sẽ đi đâu.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không thể tránh khỏi nỗi lo sợ đang dâng trào trong tôi. Tôi không thể để anh ta tiếp cận mình, không thể để mình trở thành con mồi trong tay anh ta một lần nữa. Tôi quyết định thay đổi lộ trình, không đi theo hướng bình thường tôi vẫn đi. Nhưng khi tôi quay người bước đi, một tiếng gọi quen thuộc vang lên sau lưng: "Kim Thiện Vũ!"

Giọng của anh khiến tôi chột dạ. Tôi không thể làm gì khác ngoài việc quay lại, nhưng trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất: tôi phải kết thúc mọi thứ ngay hôm nay.

Phác Thành Huấn bước về phía tôi, đôi mắt anh lộ rõ sự căng thẳng, như thể anh đang chiến đấu với một cơn giận dữ không thể kiềm chế. "Em không thể bỏ đi như vậy, Vũ. Anh đã nói rồi, anh không thể sống thiếu em."

Nhưng tôi không còn sợ hãi. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, lần đầu tiên không run rẩy, không lùi bước. "Phác Thành Huấn, em đã quyết định. Chúng ta không thể quay lại. Đừng làm em phải sợ hãi nữa."

Anh im lặng một lúc, đôi mắt anh như mờ đi, nhưng tôi không còn thấy chút thương cảm nào trong đó. Thay vào đó, có một cảm giác lạnh lẽo, như thể một vết rạn nứt đã mở rộng trong lòng anh, một thứ không thể sửa chữa được nữa.

Rồi anh nói một cách chậm rãi, từng lời như dao cắt: "Em sẽ hối hận, Vũ."

Tôi không biết liệu anh có thực sự làm gì, nhưng tôi cảm thấy trong không khí có một thứ gì đó nặng nề và đen tối. Điều này không chỉ là lời đe dọa, mà là sự thật. Phác Thành Huấn có thể làm bất cứ điều gì để giữ tôi lại, và giờ đây, tôi phải đối mặt với điều đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sunsun