Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1

Phác Thành Huấn ngồi trong khoang xe khách cũ kỹ, nhìn ra khung cảnh mờ mịt bên ngoài qua lớp kính bám bụi. Những rặng núi xanh thẫm chồng chéo lên nhau, che khuất mặt trời, tạo nên bầu không khí u ám. Chiếc xe lắc lư theo từng khúc cua, tiếng động cơ gầm gừ như một con thú mệt mỏi. Ngôi làng Cổ Mộc – nơi anh từng sinh ra và lớn lên – giờ đây chỉ còn là một ký ức mơ hồ, một nơi anh đã cố quên từ khi rời đi mười năm trước. Nhưng cái chết đột ngột của cha đã buộc anh phải trở lại.

Cha anh qua đời vào một buổi chiều âm u. Người ta kể rằng ông được tìm thấy nằm bất động bên bờ sông, đôi mắt mở trừng trừng, miệng hé như muốn nói gì đó. Nguyên nhân cái chết bị bỏ ngỏ, chỉ được ghi là “đột quỵ.” Phác Thành Huấn không tin. Cha anh vốn khỏe mạnh, và ông chưa từng có tiền sử bệnh tật. Có gì đó không đúng, nhưng không ai trong làng muốn nói rõ.

Chiếc xe dừng lại ở đầu làng khi trời đã chạng vạng. Phác Thành Huấn kéo vali xuống, cảm nhận được cái lạnh nhè nhẹ của sương sớm trộn lẫn mùi đất ẩm. Cổng làng cũ kỹ hiện ra trước mắt anh, với dòng chữ khắc mờ nhạt trên thanh gỗ: "Làng Cổ Mộc – Kẻ lạ hãy cẩn thận." Anh khẽ nhíu mày. Cánh cổng này trước đây không hề có dòng chữ đó.

Phác Thành Huấn kéo vali đi qua những con đường nhỏ ngoằn ngoèo, hai bên là những ngôi nhà cũ kỹ với mái ngói rêu phong. Người dân trong làng nhìn anh với ánh mắt tò mò xen lẫn lảng tránh. Một vài người chào hỏi qua loa, nhưng không ai dừng lại trò chuyện lâu. Không khí trong làng nặng nề, như thể mỗi ngôi nhà đều che giấu một bí mật nào đó.

Khi về đến ngôi nhà của cha, anh đứng sững lại một lúc. Căn nhà dường như nhỏ bé hơn so với ký ức của anh. Những khung cửa gỗ đã bạc màu, cánh cổng sắt gỉ sét kêu cọt kẹt khi anh mở ra. Mọi thứ đều im lặng đến lạ lùng, chỉ có tiếng gió thổi qua những hàng cây ngoài sân.

Căn nhà bên trong lạnh lẽo và tối tăm. Phác Thành Huấn bật đèn, ánh sáng vàng nhạt từ bóng đèn cũ không đủ để xua tan sự u ám. Những đồ vật quen thuộc vẫn còn đó: chiếc bàn gỗ đầy vết xước, chiếc ghế bành cũ mà cha anh thường ngồi, và bức ảnh gia đình đã mờ theo thời gian. Anh dọn dẹp sơ qua rồi ngồi xuống bàn, tay cầm bức ảnh cha để lại. Trong đầu anh vang lên những câu hỏi không lời đáp: Tại sao cha anh lại chết ? Điều gì đã xảy ra vào ngày hôm đó ?

Ngoài cửa sổ, màn đêm buông xuống nhanh chóng. Tiếng gió rít qua khe cửa hòa lẫn tiếng côn trùng rả rích, tạo nên một bản hòa âm kỳ quái. Phác Thành Huấn cảm thấy không yên. Anh quyết định ra ngoài đi dạo một chút để giải tỏa những suy nghĩ rối bời trong đầu.

Con đường dẫn ra bờ sông vẫn như xưa, nhưng dường như cây cối hai bên rậm rạp hơn, tỏa bóng che kín cả lối đi. Thành Huấn bước chậm rãi, đôi giày cọ vào những viên sỏi, phát ra âm thanh lạo xạo trong đêm. Không khí lành lạnh, và ánh trăng treo trên cao phủ lên mọi thứ một lớp ánh sáng bạc.

Khi đến gần bờ sông, anh nhìn thấy một bóng người. Đó là một cậu trai đang đứng lặng lẽ, quay lưng về phía anh. Mái tóc của cậu gợn sóng theo làn gió. Cậu mặc một chiếc áo dài trắng, mỏng manh dưới ánh trăng. Phác Thành Huấn chần chừ, nhưng rồi vẫn bước lại gần.

"Cậu gì ơi ?" – anh lên tiếng.

Cậu trai quay lại. Khuôn mặt cậu đẹp lạ lùng, nhưng cũng lạnh lẽo như ánh trăng đêm nay. Đôi mắt cậu sâu thẳm, chứa đầy nỗi buồn. Phác Thành Huấn khựng lại, không hiểu sao tim anh đập nhanh một cách kỳ lạ.

"Anh là người lạ." – Giọng cậu nhẹ nhàng nhưng vang lên rõ mồn một trong không gian yên tĩnh.

Thành Huấn gật đầu, vẫn không rời mắt khỏi cậu.

"Tôi là Thành Huấn. Tôi vừa về làng, nhà tôi ở gần đây."

Cậu trai im lặng một lúc, ánh mắt như xoáy vào anh, rồi khẽ đáp:

"Tôi là Kim Thiện Vũ"

Anh định hỏi thêm, nhưng cậu đã quay lưng bỏ đi. Dáng cậu khuất dần vào màn đêm, để lại anh đứng đó, đầy những câu hỏi và cảm giác bất an. Từ xa, tiếng gió rít qua hàng cây như những lời thì thầm ma quái, khiến Phác Thành Huấn không khỏi rùng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sunsun