Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 82 » QUÁI VẬT NGOÀI TRƯỜNG

Trong tủ treo vài bộ quần áo, tất cả đều giống hệt bộ mà người phụ trách và phóng viên đang mặc.

So với phóng viên, trang phục của người phụ trách có vẻ vừa vặn hơn. Xét từ góc độ này thì quần áo trong tủ hẳn là thuộc về người phụ trách, văn phòng này cũng là của ông ta.

Cậu đếm nhanh, trong tủ còn dư lại 5 bộ. Cộng thêm bộ mà người phụ trách và phóng viên đang mặc, tổng cộng là 7 bộ.

Lúc Kim Thiện Vũ mua quần áo, cậu cũng mua một lúc nhiều bộ giống hệt nhau với giá rẻ để có thể thay trong tuần. Có lẽ tình huống này tương tự, nhưng Kim Thiện Vũ là cầu tiện nghi, còn người phụ trách là cầu tiện lợi.

Vậy nên, bộ trang phục trên người phóng viên chắc chắn là đồ của người phụ trách.

Kim Thiện Vũ nhìn lại chiếc áo khoác được đặt trên tay vịn của ghế sofa. Áo khoác đáp trên tay vịn, nhưng một phần của nó lại rũ trên mặt đất thay vì ném thẳng vào sofa, như thể sợ làm cho sofa bị bẩn.

Cậu đóng cửa tủ quần áo, quay lại sofa nhặt chiếc áo khoác lên, giũ nó ra.

Quả nhiên, cậu nhìn thấy vết bẩn trên áo khoác, còn có cả máu hoà lẫn.

Máu bắn tung tóe ở vị trí bụng, kích thước to bằng hai nắm tay, như thể có người hộc máu, mà chủ nhân bộ quần áo ở cự ly gần không kịp tránh nên đã bị dính phải.

Kim Thiện Vũ đưa tay chạm vào vết máu, đầu ngón tay mang theo cảm giác ướt át, chứng tỏ thời gian vết máu dính trên áo khoác chưa lâu, nhiều nhất không quá hai giờ.

Trong lòng Kim Thiện Vũ lập tức có đáp án.

Người đặt câu hỏi không phải là phóng viên.

Kim Thiện Vũ nhớ lại đoạn phỏng vấn mà cậu tình cờ nghe được bên ngoài văn phòng. Câu hỏi của người phỏng vấn mang cảm giác cứng nhắc, thiếu tự nhiên. Giữa các câu hỏi không hề có sự liền mạch hay chuyển tiếp trôi chảy, giống như đang đọc từ một bản thảo có sẵn hơn là đặt câu hỏi trực tiếp.

Không sai, chính là đọc bản thảo.

Bởi vì người này hoàn toàn không phải phóng viên. Hắn đến từ Học viện Tu Thân, cùng một giuộc với người phụ trách.

Kim Thiện Vũ trầm ngâm, ánh mắt không rời khỏi vết máu trên áo khoác. Những chi tiết rời rạc dần kết nối thành một chuỗi suy luận rõ ràng trong đầu cậu.

Cuộc phỏng vấn mà cậu nghe được khi nãy, thoạt nhìn giống như một phản hồi của Học viện Tu Thân trước những lời chỉ trích trên mạng. Tuy nhiên, nếu thật sự là một phản hồi chính thức, học viện hoàn toàn không cần sử dụng một phóng viên giả thiếu chuyên nghiệp như vậy. Phóng viên giả chỉ là biện pháp cứu vãn tạm thời, điều đó có nghĩa Học viện Tu Thân đối với cuộc phỏng vấn này không hề có chuẩn bị, thậm chí là còn trở tay không kịp.

Thông thường, phóng viên muốn đến phỏng vấn thì cần đặt lịch hẹn trước. Nhưng Học viện Tu Thân lại không chuẩn bị gì cho cuộc phỏng vấn này, vậy thì chỉ có thể chứng minh một điều.

Phóng viên thật không hề hẹn trước, mà đã bí mật lẻn vào học viện để điều tra ngầm.

Kim Thiện Vũ nhớ lại tin tức lan truyền về việc Học viện Tu Thân bị cáo buộc ngược đãi trẻ em. Những tin đồn đó hẳn đã thu hút sự chú ý của các phóng viên. Có lẽ, một phóng viên đã mạo hiểm mang theo thiết bị, đột nhập vào học viện với hy vọng phơi bày sự thật.

Nhưng mọi chuyện không suôn sẻ. Vết máu trên áo khoác, bộ trang phục không vừa vặn trên người phóng viên giả, cùng kịch bản cứng nhắc của cuộc phỏng vấn đều chỉ ra rằng, phóng viên thật đã bị phát hiện và bắt giữ.

Chiếc camera kỹ thuật số, vật chứng quan trọng chứa những hình ảnh mà đoạn phim anh ta ghi lại đã rơi vào tay người phụ trách. Vì không thể để lộ sự thật, người phụ trách chèn ép phóng viên phải hợp tác để dàn dựng một cuộc phỏng vấn giả để "làm sáng tỏ" những chỉ trích của cư dân mạng. Nhưng phóng viên không đồng ý, cho nên anh ta bị đánh đến mức nôn ra máu, máu tươi bắn tung tóe vào người của kẻ bạo hành.

Phóng viên bị thương nặng, không còn khả năng tham gia cuộc phỏng vấn. Trong tình thế đó, người phụ trách nhanh chóng nghĩ ra một kế hoạch thay thế: Nhờ kẻ bạo hành đóng giả làm phóng viên. Kẻ bạo hành cởi chiếc áo khoác dính máu ra, người phụ trách cho hắn ta mượn một bộ quần áo tươm tất, rồi bước vào vai "phóng viên" để thực hiện cuộc phỏng vấn giả mạo.

Nội dung cuộc phỏng vấn được dàn dựng một cách bài bản, sử dụng chiếc camera kỹ thuật số của phóng viên để ghi lại. Video này được thiết kế để chứng minh rằng Học viện Tu Thân không hề ngược đãi trẻ em mà chỉ đang chịu sự hiểu lầm từ dư luận. Trong video, "phóng viên" và người phụ trách trò chuyện vui vẻ, tạo cảm giác chân thực và đáng tin cậy.

Sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc, người phụ trách và kẻ giả mạo vội vã rời khỏi văn phòng để tìm phóng viên thật. Họ cần sử dụng tài khoản của anh ta để đăng tải video này lên mạng, nhằm tăng tính thuyết phục và xóa tan những lời chỉ trích nhắm vào Học viện.  

Kim Thiện Vũ hít một hơi sâu, đặt lại chiếc áo vào tủ, lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Khi chắc chắn không có ai, cậu mở cửa, lao nhanh ra hành lang.

Cậu phải tìm được phóng viên thực sự. 

Chuyện đã tới nước này, phóng viên đó rất có khả năng bị giết người diệt khẩu.

Không những vậy, nếu video đó được tung ra, dư luận sẽ bị đánh lạc hướng. Học viện Tu Thân sẽ thoát khỏi sự giám sát, và không ai còn quan tâm đến những người bị giam cầm ở đây. Việc chạy thoát của bọn họ sẽ hoàn toàn không còn hi vọng.

Kim Thiện Vũ rời khỏi Toà 2, chạy thẳng đến Toà 1.

Học viện Tu Thân chỉ có 3 tòa nhà, cậu nhìn thấy người phụ trách và phóng viên giả mạo rời khỏi Toà 2, điều này chứng tỏ phóng viên không có ở Toà 2.

Kim Thiện Vũ cũng xác nhận rằng phóng viên không có ở Tòa 3. Đó là nơi tập trung nhóm người tham gia, được canh gác nghiêm ngặt bởi tám gã đầu trọc. Nhưng tối nay, tám gã đó đã bị Kim Thiện Vũ lừa đi sắp xếp phòng ngủ mới và chuẩn bị bữa tối cho cậu. Phóng viên đang là nhân vật chủ chốt, nếu phóng viên bị nhốt ở Tòa 3, tám gã đầu trọc đó tuyệt đối không dám tùy tiện rời đi.

Còn lại chính là Toà 1.

Kim Thiện Vũ không suy nghĩ nữa, lập tức lao như tên đến đó. 

Đến nơi, cậu thở hổn hển, nấp sau một thân cây lớn để điều chỉnh nhịp thở. Cả người được bóng cây che phủ, cậu ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén quét qua Tòa 1. Nhưng còn chưa kịp tìm ra căn phòng có khả năng giam giữ phóng viên, cậu đã nhìn thấy hai bóng người đàn ông đang kéo lê một người toàn thân bê bết máu. 

Trong lòng Kim Thiện Vũ trầm xuống. Người bị lôi đi chắc chắn là phóng viên.

Phóng viên đang bị kéo lê về phía trước, Kim Thiện Vũ đã từng đi về hướng đó nên biết, chính là gò mộ.

Phóng viên sắp bị ném vào gò mộ, nó là nơi tự nhiên rất thích hợp để xử lý thi thể.

Trước mắt, cậu không thể biết liệu video phỏng vấn đã được tung ra hay chưa, Kim Thiện Vũ tạm thời không có biện pháp để đi thăm dò tình hình cụ thể.

Cậu nhìn người phóng viên bị kéo lê trên nền bê tông, máu từ cơ thể anh ta tạo thành một vệt dài rợn người. Nhưng phóng viên vẫn còn sống – cậu thấy anh ta đang cố gắng ngẩng đầu lên. Tuy nhiên, động tác nhỏ đó lại trông vô cùng gian nan, như thể mỗi hơi thở đều là một cuộc chiến.

Kim Thiện Vũ vẫn nấp sau thân cây, chờ hai kẻ đó đi xa rồi lặng lẽ bám theo.

Đúng như cậu dự đoán, hai gã kia kéo phóng viên tới gò mộ. Chúng có vẻ rất tự tin rằng phóng viên đã chết, sau khi ném anh ta xuống liền quay người rời đi mà không buồn kiểm tra thêm. Điều đó cho thấy chúng đã ra tay rất nặng.

Kim Thiện Vũ nín thở, chờ đợi bóng dáng bọn chúng khuất hẳn rồi lập tức lao về phía phóng viên. Cậu khuỵ xuống bên cạnh anh ta kiểm tra hơi thở nhưng lại không cảm nhận được gì. Cậu không biết phóng viên thật sự đã chết hay là do hơi thở của anh ta quá đỗi mỏng manh.

"Ngài phóng viên." 

Kim Thiện Vũ nôn nóng gọi thử. Cậu nhìn vết thương trên người phóng viên, trên người anh ta không có một chỗ nào là da thịt còn nguyên vẹn, cả người loang lổ vết máu, trên mặt cũng dính đầy máu tươi. Nếu không được đưa đến bệnh viện ngay lập tức, cái chết là điều không thể tránh khỏi.

"Ngài phóng viên." Kim Thiện Vũ tay run rẩy véo mạnh vào nhân trung của anh ta, hy vọng kích thích một phản ứng nào đó.

Nhưng cậu còn chưa kịp thực hiện động tác này, cổ tay đột nhiên bị tóm lấy.

...

Kim Thiện Vũ cả tối vẫn luôn chạy thục mạng, cậu chạy về Toà 3, trên tay cầm dụng cụ phá khóa vừa mới làm ra.

Cậu chạy đến ký túc xá nơi nhóm người tham gia ở rồi mở khóa cửa.

Tiếng mở cửa khiến những người tham gia vừa vất vả ngủ say lại bừng tỉnh, nhìn thấy là Kim Thiện Vũ thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại trở nên căng thẳng.

Kim Thiện Vũ chạy đến đổ mồ hôi đầm đìa, trên quần áo, trên cổ tay, nơi nơi đều có vết máu.

Phác Thành Huấn nhìn đến trái tim thắt lại.

Kim Thiện Vũ biết Phác Thành Huấn sẽ căng thẳng nên cậu mở miệng nói trước khi hắn hỏi tình hình: "Đây không phải máu của em."

"Xảy... xảy ra chuyện gì sao?" A Sơn không nhịn được hỏi: "Là phóng viên không giúp đỡ chúng ta, hay là..."

Chủ yếu là do bộ dáng hiện tại của Kim Thiện Vũ quá đáng sợ, cho dù máu không phải của Kim Thiện Vũ thì cũng nói lên việc Kim Thiện Vũ nhất định đã gặp phải chuyện gì đó. Tuyến chạy trốn D này là do cậu ta cung cấp nếu có chuyện gì xảy ra, A Sơn tin chắc cậu ta sẽ phải chịu trách nhiệm.

Không có đủ thời gian để giải thích rõ ngọn nguồn cho mọi người, Kim Thiện Vũ vội vàng nói: "Hiện tại có một cơ hội chạy trốn."

Mọi người nghe xong đều khựng lại. Trong khoảng thời gian này, tin xấu nối tiếp nhau ập đến, nên giờ nghe tin tốt có chút không kịp phản ứng.

Bọn họ còn chưa kịp lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Kim Thiện Vũ lại hỏi: "Chạy không?"

Hoa Hoa nhạy bén phát hiện vấn đề, Kim Thiện Vũ đang hỏi ý kiến ​​bọn họ.

Điều này cho thấy Kim Thiện Vũ vẫn còn nghi vấn đối với cơ hội này.

Phác Thành Huấn nãy giờ im lặng cũng phát hiện ra điều này, nói với Kim Thiện Vũ: "Kể lại cho tôi mấu chốt."

Chỉ khi biết rõ tình huống cụ thể, Phác Thành Huấn mới có thể giúp Kim Thiện Vũ đưa ra quyết định.

Kim Thiện Vũ gật đầu.

"Phóng viên phỏng vấn là giả, phóng viên thật đã bị giết. Phóng viên thật là điều tra ngầm. Trước khi chết, anh ta có nói cho em biết tuyến đường anh ta lẻn vào học viện Tu Thân."

Phác Thành Huấn cau mày.

Nói vậy là, cơ hội trốn thoát lần này là dựa trên lộ trình mà phóng viên thật đã lẻn vào. Nhưng  làm sao để xác định được phóng viên đó có nói dối hay không? Tuy nói rằng con người trước khi chết thường nói lời thật lòng, nhưng dù sao phóng viên cũng là NPC, là công cụ do quái vật tạo ra.

Nếu quái vật đại phát từ bi, cho phép NPC hướng dẫn người tham gia trốn thoát, vậy thì tại sao ngay từ đầu lại lôi kéo bọn họ vào đây làm gì?

Phác Thành Huấn hỏi: "Tuyến nào?"

Kim Thiện Vũ hiểu rõ sự nghi ngờ trong lòng Phác Thành Huấn. Cậu cũng biết rằng ý tưởng này không phải không có rủi ro. Tuy nhiên, điều khiến cậu quyết định thử là vì lộ trình mà phóng viên tiết lộ lại trùng khớp với một tuyến đường mà họ từng thảo luận trước đây.

Kim Thiện Vũ đáp: "Là của Tiểu Thần nói."

Tuyến C: Chạy về hướng Nam bên trái, có sông chắn ngang.

Phác Thành Huấn đầy ẩn ý liếc nhìn Tiểu Thần, trên mặt Tiểu Thần lộ ra vẻ kinh ngạc.

Thu tầm mắt lại, Phác Thành Huấn nói: "Chạy trốn không nhất định sẽ thành công, trên đường chạy trốn cũng không xác định ai sẽ chết, càng không biết bên kia sông có thứ gì. Chạy hay không chạy, số đông thắng số ít."

Phác Thành Huấn trầm ngâm, trong đầu phân tích từng khả năng. Nếu phóng viên chỉ là một công cụ điều hướng của quái vật, thì lời nói của anh ta có thể chỉ là một cái bẫy. Nhưng nếu không thử, họ sẽ mãi mắc kẹt trong cái vòng lặp kinh hoàng này.

Phác Thành Huấn tiếp tục: "Đồng ý thì giơ tay."

Thấy mọi người bắt đầu do dự, Phác Thành Huấn trầm giọng thúc giục: "Không có thời gian suy nghĩ, đồng ý thì giơ tay."

Mọi người nhìn nhau, bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn.

Hoa Hoa suy nghĩ một chút, giơ tay lên: "Tôi đồng ý, chạy trốn có thể sẽ chết, nhưng không chạy nhất định sẽ chết."

Lời nói của cô đả động đến nhiều người, dần dần tất cả mọi người đều giơ tay.

Kỳ thực đúng như lời Hoa Hoa nói, nếu không trốn thoát thì chỉ có chờ chết mà thôi.

Bởi vì ăn tẩn, "Đôi Mắt" tạm thời không đi tuần tra được. Mọi người dễ dàng rời khỏi ký túc xá, chạy về phía bên trái của Học viện Tu Thân.

Trong quá trình chạy trốn không có giao lưu gì, nhưng sắc mặt mọi người đều rất ngưng trọng.

Quá dễ dàng, dễ dàng đến mức mang lại cho bọn họ cảm giác mạnh mẽ không chân thật.

Tuy nhiên, cảm giác không chân thật này rất nhanh đã bị tiếng bước chân dồn dập xua tan.

Có thứ gì đó đang đuổi theo họ!

Những người tham gia đều không dám quay đầu lại, bọn họ biết hiện giờ thứ đang đuổi theo họ là thứ gì.

Tiểu Thần đã kể rằng cậu ta từng bị một kẻ toàn thân dính đầy máu đuổi theo đến tận bờ sông. Cậu ta hét lên cầu cứu ngôi làng bên kia sông, thứ đó lập tức tóm chặt cậu ta.

Hiện tại thứ đang đuổi theo bọn họ, hơn phân nửa hẳn là thứ đó.

Kim Thiện Vũ và Phác Thành Huấn là những người đầu tiên tới sông. Phác Thành Huấn dùng mắt đo chiều rộng của sông, tính toán khả năng qua sông.

"Đàn anh, đá." Kim Thiện Vũ nhặt một hòn đá trong tay lên, Phác Thành Huấn nói: "Ừm."

Kim Thiện Vũ ném hòn đá xuống sông, phán đoán độ sâu của sông thông qua tiếng rơi.

Khoảnh khắc cục đá rơi xuống nước, tiếng rơi xuống nước vọng tới tai. Tiếng không vang, chứng tỏ sông không sâu.

Kim Thiện Vũ không chút do dự, trực tiếp nhảy xuống sông.

Sau khi đứng vững, cậu quay về phía Phác Thành Huấn đang chuẩn bị nhảy xuống đo mực nước cụ thể, khua tay múa chân: "Đàn anh, đến ngực á."

Phác Thành Huấn tức giận cười: "...Tôi quyết định trao cho em giải thưởng là thành viên tích cực nhất năm của đội tuần tra."

Kim Thiện Vũ: "..."

Kim Thiện Vũ không biết trả lời thế nào, cậu dứt khoát dời mắt nhìn về phía những người tham gia khác trên đường trốn thoát, đang định thúc giục bọn họ nhanh lên thì nhìn thấy được thứ đuổi theo.

Kim Thiện Vũ sửng sốt.

Quả thực đúng như mọi người miêu tả, máu thịt mơ hồ, cánh tay trắng bệch nhưng hai mắt lại là huyết hồng.

Bên tai truyền đến tiếng rơi xuống nước hết đợt này đến đợt khác, vốn đã có Kim Thiện Vũ ngâm trong sông làm mẫu, những người khác cũng không do dự, trực tiếp nhảy xuống sông.

Kim Thiện Vũ nhìn chằm chằm vào thứ kia, nó vươn tay tóm lấy người tham gia, đáng lẽ đã tóm được góc áo của của Tiểu Thần rồi, nhưng cậu ta lại gắt gao vùng vẫy, góc áo bị xé nát trong tay thứ kia.

Nhảy xuống nước thành công, Tiểu Thần thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Thứ đó ngừng đuổi theo, nhìn mọi người dưới sông.

Đôi mắt huyết hồng rơi ra hai hàng huyết lệ.

...

Kim Thiện Vũ nhất thời có chút thất thần.

Cậu nhìn chằm chằm "Đôi mắt huyết hồng". Cậu chắc chắn đây là đôi mắt cậu đã gặp ở Tòa 2.

Lúc cậu đến Tòa 2 để tìm phóng viên, "Đôi mắt huyết hồng" đã đi theo cậu nhưng không hề làm hại cậu.

Ánh mắt đi xuống, Kim Thiện Vũ nhìn vào cánh tay của "Đôi mắt huyết hồng", máu thịt của "Đôi mắt huyết hồng" mơ hồ, đầu và cơ thể không thể phân biệt được, duy chỉ có cánh tay trắng bệch là có thể nhận ra.

Đánh giá thông qua độ mịn cánh tay, "Đôi mắt huyết hồng" rất có thể là phụ nữ.

"Kim Thiện Vũ."

Giọng nói của Phác Thành Huấn lọt vào tai cậu.

Kim Thiện Vũ tỉnh táo lại, Phác Thành Huấn nói: "Đi thôi."

Kim Thiện Vũ gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đàn anh, em nghĩ..."

Vốn dĩ cậu muốn nói với Phác Thành Huấn "có chỗ nào sai sai", nhưng sau đó lại nghĩ bọn họ đã qua sông rồi, cho dù thật sự có chỗ nào không đúng thì cũng hết cách, bọn họ không thể quay đầu lại nữa.

Nếu quay lại vào lúc này, thực sự sẽ là trở về chịu chết.

"Không có gì ạ." Kim Thiện Vũ đổi lời.

Trước mặt, người biết bơi sẽ giúp người không biết bơi qua sông, Kim Thiện Vũ cũng muốn bơi sang bên kia sông. Phác Thành Huấn nói: "Cho dù con đường này không đúng, cũng có thể khám phá được những thứ khác nữa."

Kim Thiện Vũ biết Phác Thành Huấn đang muốn an ủi mình, tâm tư của cậu luôn bị hắn nhìn thấu, cậu ngượng ngùng di chuyển về phía trước: "Dạ."

Con đường này là do Kim Thiện Vũ đề xuất, bất luận là ai xảy ra chuyện, cậu đều có trách nghiệm.

Phác Thành Huấn nhìn cậu, đang muốn nói gì đó thì đột nhiên bên kia sông vang lên tiếng động.

Kim Thiện Vũ và Phác Thành Huấn nhìn qua, thấy có người chạy ra từ trong thôn. Người đó nhìn thấy bọn họ bơi dưới sông như vậy thì giật mình, sau đó nhanh chóng chạy tới hỗ trợ.

"Ai da, nhanh lên đi. Mấy hôm nay thượng nguồn xả nước, đừng để dòng nước cuốn trôi." Người của thôn nói.

Nghe xong những lời này, Kim Thiện Vũ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Người ở Học viện Tu Thân đại khái sẽ không quan tâm đến sự an toàn của người tham gia.

Phác Thành Huấn nói: "Đi thôi."

Kim Thiện Vũ tăng tốc bơi ra khỏi sông, Phác Thành Huấn đưa tay kéo cậu lên khỏi mặt nước.

"Lạnh không?" Phác Thành Huấn hỏi.

Kim Thiện Vũ lắc đầu, thời tiết nơi này kỳ thật cũng không lạnh, ở thế giới thực cũng chỉ vừa mới lập đông mà thôi.

Sau khi người tham gia đều đã lên bờ, Kim Thiện Vũ quay đầu nhìn sang bên kia sông, "Đôi mắt huyết hồng" chẳng biết đã biến mất từ ​​khi nào.

Đang lúc quan sát, một chiếc khăn được đặt lên đầu Kim Thiện Vũ, sau đó đầu cậu bị một đôi bàn tay xoa xoa.

Kim Thiện Vũ kéo chiếc khăn che khuất tầm mắt mình, nhìn thấy Phác Thành Huấn đang lau tóc cho cậu.

"Của dân làng đưa." 

Dân làng tới mang theo quần áo sạch ở nhà đến cho nhóm người tham gia thay.

"Ướt dầm dề thế này, coi chừng bị cảm đấy." Dân làng đưa hai bộ quần áo sạch sẽ cho Phác Thành Huấn, hỏi: "Mấy cậu ở bên kia sông bơi tới đây à?"

Dân làng cũng hỏi những người tham gia khác, nhưng không ai dám tùy tiện trả lời, chỉ có thể giao phó cho Phác Thành Huấn.

Hắn "ừm" một tiếng, nói: "Chạy trốn."

Cũng chẳng còn lý do gì để che giấu, bởi tình thế hiện tại đã không cho phép họ lựa chọn. Họ cần sự giúp đỡ của dân làng. Dù cho dân làng có phải người tốt hay không, thì bọn họ cũng đã đến tận nơi rồi, không còn đường lùi hay cơ hội để giãy giụa.

Đánh cược dân làng là người tốt.

Phác Thành Huấn kể lại tình huống này cho dân làng giúp đỡ bọn họ, dân làng hoảng sợ: "Ôi trời, biết ngay mà. Bình thường tôi hay nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, hoá ra là vậy."

Một dân làng khác nói: "Phải báo cảnh sát, phải báo cảnh sát. Bắt buộc phải báo cảnh sát."

Nghe xong những lời này, nhóm người tham gia như trút được gánh nặng mà nhẹ nhàng thở ra, trong khi Kim Thiện Vũ cứng đờ, tiếp tục cầm khăn xoa mái tóc ướt của mình.

Cậu vẫn cảm thấy bất an.

Bây giờ xem ra bọn họ thật sự đã trốn thoát khỏi học viện Tu Thân, nhưng bọn họ vẫn ở trong thế giới Quái vật, cốt truyện vẫn còn tiếp tục.

Đương nhiên Phác Thành Huấn biết rõ điều này, trên đường dân làng đưa người tham gia về nhà, hắn nói với Kim Thiện Vũ: "Bọn họ quả thực đã gọi cảnh sát."

Chính mắt Phác Thành Huấn nhìn thấy: "Đợi xem cảnh sát nói thế nào."

Kim Thiện Vũ gật đầu: "Dạ."

Dân làng nấu một nồi canh gừng lớn, nhóm người tham gia cầm bát canh gừng mà nước mắt lưng tròng. Trong khoảng thời gian này, thần kinh của ai nấy đều rất căng thẳng, đã lâu rồi họ không cảm nhận được lòng tốt của người khác.

Mọi người uống xong canh gừng thì cảnh sát cũng đến.

Dân làng phẫn nộ nói với cảnh sát: "Đúng là đứa trẻ đáng thương. Trời lạnh như vậy mà còn phải ngâm mình dưới sông. Thượng nguồn thì còn đang xả nước nữa! May mà nó chưa bị cuốn trôi đấy. Đồng chí cảnh sát, mau đưa đứa trẻ về nhà đi, xa nhà lâu như vậy, hẳn là người nhà lo lắng lắm."

Kim Thiện Vũ và Phác Thành Huấn cùng lúc ngẩng đầu, đặt bát canh gừng xuống, trầm mặc nhìn dân làng.

Những người tham gia khác đều đang đắm chìm trong sự quan tâm và thiện ý của dân làng, không nhận ra điều gì bất thường.

Nhưng Phác Thành Huấn thì khác. Hắn nhớ rõ mình đã kể chi tiết về học viện Tu Thân cho dân làng, thế nhưng khi trần thuật với cảnh sát, dân làng lại không hề nhắc đến một chữ nào về học viện. Lời nói của họ dù chứa đầy sự lo lắng và thiện ý, lại như cố tình phớt lờ sự tồn tại của học viện Tu Thân.

Kim Thiện Vũ sốt ruột nhìn Phác Thành Huấn, hắn nhẹ nhàng lắc đầu với cậu.

Kim Thiện Vũ đành phải im lặng, nhưng sự bất an trong lòng cậu đang chậm rãi lan tràn.

"Trước tiên lên xe, về đồn cảnh sát." Viên cảnh sát biết rõ tình hình xong, nói với nhóm người tham gia.

Những người liên quan không hề phản đối. Mọi người lên xe cảnh sát, khoảng thời gian này đánh một giấc yên ổn ở trên xe.

Khoảng một tiếng rưỡi sau, bọn họ đến đồn cảnh sát.

Cảnh sát sắp xếp xong xuôi, nói: "Thông báo lại cho phụ huynh mấy nhóc rồi, chắc chỉ một lúc nữa là bọn họ tới."

Những người tham gia khác như giật mình khỏi niềm vui sắp trốn thoát, bắt đầu nhận ra điều không ổn.

Hoa Hoa sửng sốt: "Phụ huynh?"

Cô không phải người duy nhất có phản ứng như vậy. Những người khác cũng đồng loạt nhìn về phía viên cảnh sát, biểu cảm từ ngạc nhiên chuyển sang khó hiểu và hoang mang.

Bọn họ đều là người trưởng thành, không còn ở độ tuổi mà từ "phụ huynh" dùng để chỉ cha mẹ của mình nữa.

"Đúng vậy, phụ huynh." Cảnh sát nói: "Còn bé mà đã bỏ nhà đi như vậy. Biết bên ngoài có bao nhiêu kẻ xấu không? Đúng là không biết trời cao đất dày là gì."

Hoa Hoa im lặng, sợ hãi nhìn Phác Thành Huấn và Kim Thiện Vũ vẫn luôn trầm mặc từ lúc bước vào đồn cảnh sát tới giờ.

Phụ huynh của bọn họ là ai? Vẫn là đám người ở Học viện Tu Thân kia sao?

Kim Thiện Vũ suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Chú cảnh sát, chú biết tên cháu không ạ?"

Cậu giải thích: "Cháu sợ chú thông báo sai á."

Viên cảnh sát buồn cười nói: "Sao có thể chứ?"

Nhận ra Kim Thiện Vũ vẫn đang nhìn mình, cảnh sát nghiêm mặt nói: "Mấy nhóc tên Đường Phỉ, đúng không?"

Sắc mặt những người tham gia lập tức tái nhợt, niềm vui trốn thoát khỏi học viện Tu Thân hoàn toàn biến mất.

Căn bản mọi chuyện vẫn chưa thành công chút nào, bọn họ vẫn đang ở trong cái thoát khỏi mật thất kia, vẫn đang sắm vai nhân vật.

Đường Phỉ...

Phản ứng nội tâm của Kim Thiện Vũ so với những người tham gia khác lớn hơn một chút, chỉ là cậu không thể hiện ra mặt mà thôi.

Trong cuộc phỏng vấn mà cậu mới nghe được, người phụ trách đã nhắc đến một cái tên, "Tiểu Phỉ".

Người phụ trách nói, mẹ của cậu bé thất vọng về cậu bé, đã đổi xưng hô từ "Tiểu Phỉ" thành "Ác Ma".

Bọn họ sắm vai Đường Phỉ, rất có thể là Tiểu Phỉ này ...

Nếu bọn họ là Tiểu Phỉ này, mà cảnh sát lại giao bọn họ về với người mẹ đã thất vọng về bọn họ, kết quả rất rõ ràng, bọn họ sẽ lại tiến vào Học viện Tu Thân lần thứ ba.

Phác Thành Huấn chú ý tới sắc mặt khó coi của Kim Thiện Vũ, đang định hỏi tình huống thì có cảnh sát bước vào: "Đường Phỉ, mẹ mấy nhóc đến đón này."

Ngay sau đó là âm thanh của gót giày chạm đất, bước chân nặng nề.

Mọi người ngước mắt nhìn về phía cửa, trước mặt bọn họ xuất hiện một người phụ nữ.

Nhìn rõ dung mạo của người phụ nữ này, đầu óc Kim Thiện Vũ "ong" lên một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro