CHƯƠNG 8 » QUÁI VẬT 7-7
Kim Thiện Vũ xoay người, ôm vại chứa rồi nhảy lên nóc tủ quần áo.
"Làm ơn..." Cậu nói với cái tủ đã biến dạng, "Trụ được đi mà."
Chiếc tủ quần áo biến dạng rung lên hai lần, cuối cùng cũng đỡ được sức nặng của cậu.
Nếu muốn ngăn cản thứ đó đi vào, nếu muốn để thứ đó không nhìn thấy mình, thì chỉ có nóc tủ quần áo, đối với thứ đó, đây là điểm mù duy nhất trong cả căn phòng.
Mà cậu ở trên nóc tủ, cánh tay cũng không ngắn, nếu thứ đó muốn chui vào, cậu vẫn có thể tiếp tục dùng chiếc vại chứa đập nó.
Sau khi cả người Kim Thiện Vũ ổn định lại, cậu cúi đầu nhìn xuống.
Đôi bàn tay sưng tấy mà cậu nhìn thấy đêm qua đang nắm chặt hai cánh cửa tủ quần áo, cậu thẳng thừng đập xuống mà không cần suy nghĩ gì.
Đôi tay kia lập tức thu lại. Mặc dù Kim Thiện Vũ không nhìn thấy, nhưng cậu có thể đoán được nhất định nó đang nhìn trộm vào phòng xuyên qua khe cửa giống với tối hôm qua,
Bây giờ nó vẫn chưa nổi điên, nghĩa là cậu vẫn chưa thỏa mãn quy tắc tử vong. Còn về quy tắc tử vong thứ hai, có khả năng lớn chính là không được để nó nhìn thấy.
Kim Thiện Vũ tập trung toàn bộ sự chú ý vào khe cửa kia, thứ đó không thấy người trong phòng bèn vươn tay định đẩy cửa tủ quần áo ra.
Bang–
Kim Thiện Vũ lại đập nó.
Thứ đó phát ra một tiếng kêu chói tai, cảm thấy bản thân đang bị trêu đùa, nó tức giận vùng vẫy. Chiếc tủ phát ra tiếng động như sắp sập đến nơi.
Kim Thiện Vũ mím môi, tự nhủ: Anh tủ quần áo ơi, anh nhất định phải chống cự giúp em. Kiếp sau em sẽ làm trâu làm ngựa cho anh.
Cậu không dám dồn trọng lượng cả người lên chiếc tủ quần áo có thể sập bất cứ lúc nào, mà di chuyển đến góc tường, dựa người vào tường, cố gắng dùng bức tường để giảm bớt trọng lượng của mình.
Cậu đang làm theo những gì bản thân vừa nghĩ thì trước mắt chợt lóe lên một tia chớp.
Một thứ ánh sáng màu đỏ.
Kim Thiện Vũ sửng sốt, thứ ánh sáng này trông rất quen mắt, nhưng cậu còn chưa kịp nghĩ ra thì đã vô thức khóa chặt vị trí nơi chấm đỏ lóe lên.
Đó là... đèn trần?
Đúng lúc này, thứ ánh sáng lại biến mất, chìm vào màn đêm đen tối.
Dường như dấu chấm đỏ vừa lóe lên ấy chưa từng xuất hiện trước đây.
Nhưng Kim Thiện Vũ còn chưa kịp xác minh xem mình có sai hay không, đột nhiên mông cậu cảm thấy đau nhói.
Kim Thiện Vũ: "..."
Thứ dưới tủ quần áo chọc móng tay vào mông cậu!
Hình như nó đã phát hiện Kim Thiện Vũ trốn trên nóc tủ rồi!
Nếu không phải vì cái tủ khá dày thì mông cậu bị đâm thủng chắc luôn.
Sau khi chọc ra mấy cái lỗ nhỏ trên nóc tủ, sự rung chuyển hỗn loạn trong tủ quần áo cũng biến mất, Kim Thiện Vũ biết nó đang tìm cậu thông qua mấy cái lỗ nhỏ này.
Kim Thiện Vũ không dám phân tâm nữa, cậu gắng gượng cái mông đau nhức dựa vào góc tường, cố gắng tìm kiếm một điểm mù.
Tình hình hiện tại của cậu không ổn lắm, trên nóc tủ quần áo không có khe hở, chỉ có móng tay của thứ đó lộ ra ngoài. Những cái móng đó có thể chọc thủng tường, nếu như cái vại trong tay Kim Thiện Vũ không đánh trúng tay nó mà đánh nhầm vào móng tay thì chẳng khác gì dùng một chén nước dập lửa trên núi ấy.
Còn chưa kịp tới gần thì nước đã bị nhiệt độ làm cho bốc hơi rồi.
Nhưng Kim Thiện Vũ lúc này không còn lựa chọn nào khác, nếu bây giờ cậu nhảy ra khỏi tủ quần áo, thứ đó chắc chắn sẽ nhìn thấy cậu, quy tắc tử vong thứ hai sẽ được thành lập. Một khi quy tắc tử vong được thành lập, thứ đó sẽ không chơi trốn tìm với cậu nữa.
Cậu nhìn về phía cửa phòng, có chút sợ hãi.
Còn chưa kịp thấy quái vật 7-7 mà đã bị NPC giết chết, vậy cậu phải làm sao chứ?
Cả căn phòng im lặng như tờ, từ tầm mắt của Kim Thiện Vũ có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ như máu của nó qua cái lỗ nhỏ trên nóc tủ quần áo, con ngươi nó đảo quanh, chậm rãi tìm kiếm con mồi.
Nó chắc chắn Kim Thiện Vũ đang ở trên đầu mình, cái lỗ nhỏ này không nhìn thấy người thì nó sẽ chuyển qua cái lỗ nhỏ khác. Mà cái lỗ nhỏ gần Kim Thiện Vũ nhất chính là cái ở dưới chân cậu.
Tựa như một bàn cờ, tròng mắt đỏ như máu từ từ di chuyển về cái lỗ nhỏ phía trước. Trong lòng Kim Thiện Vũ trùng xuống, bây giờ cậu rất sợ, cậu sợ lắm luôn rồi đó.
Cơ hội tự cứu lấy mình đã không còn, bây giờ hi vọng duy nhất của cậu chính là quái vật 7-7 ơi, xin hãy gõ cửa vào đây đi.
Có chết cũng phải chết trong tay quái vật 7-7.
Con ngươi đỏ như máu sắp chạm đến lỗ nhỏ cuối cùng, Kim Thiện Vũ hít sâu một hơi. Cánh cửa phòng không có ai gõ, như kiểu con quái vật 7-7 biết rằng đêm nay cậu sẽ chết dưới tay NPC nên chẳng cần phải tự mình ra tay.
Kim Thiện Vũ cúi đầu nhìn tròng mắt xuất hiện ở lỗ nhỏ cuối cùng.
Cậu không còn nơi nào để trốn nữa.
Bị nhìn thấy rồi.
Quy tắc tử vong đã được thành lập.
Thứ đó hưng phấn hét lên, móng tay xuyên qua nóc tủ, vươn cánh tay định kéo Kim Thiện Vũ. Khoảnh khắc bàn tay sưng tấy đó chạm vào góc áo cậu...
"A a a a a a—"
Một tiếng kêu khủng khiếp vọng đến từ phía hành lang.
Khoảnh khắc tiếng hét vang lên, Kim Thiện Vũ biết chắc đó là tiếng của Khuất Gia Lương.
Cậu không có thời gian để quan tâm đến chuyện gì đã xảy ra với Khuất Gia Lương, cậu cầm lấy vại chứa đập nát tay nó. Cậu vẫn muốn câu giờ một chút trước khi chết, nhỡ quái vật 7-7 đến tìm cậu thì sao!
Nhưng đúng lúc cậu định đập cái vại xuống, thứ trong tủ quần áo rụt tay lại, cái vại bị mấy cái móng cứng cáp kia đâm vỡ, những đồng tiền vàng bên trong vương vãi khắp sàn nhà.
Sau đó, trong tủ vẫn im lặng, Kim Thiện Vũ cúi đầu rồi phát hiện thứ đó vẫn đang nhìn cậu chằm chằm như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống cậu giống đêm hôm trước.
Kim Thiện Vũ sững người, sau đó ý thức được quy tắc tử vong thứ hai tạm thời hết hiệu lực, mặc dù không biết nguyên nhân là gì, cơ mà cậu cứ ôm chặt cái vại chứa cho chắc.
—
Hành lang ở chung cư.
Khuất Gia Lương trốn trong buồng vệ sinh tầng ba, cả người run lẩy bẩy.
Không, không, hắn sẽ không chết được, miễn hắn không ở trong phòng thì hắn không thể chết.
Thùng, thùng, thùng.
Tiếng bước chân nặng nề truyền đến từ xa.
Tim của Khuất Gia Lương như sắp nhảy ra ngoài. Hắn nín thở, lấy hai tay bịt tai lại nhưng âm thanh vẫn không hề bị chặn lại. Kể cả đang căng thẳng như vậy, hắn vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân đang đi về phía nhà vệ sinh.
Rồi dừng lại trước căn buồng của hắn.
Khuất Gia Lương nhìn thấy một đôi chân trên mặt đất, lập tức lấy tay bịt tai che miệng, bởi vì có người bên ngoài buồng đang gõ cửa.
Cộc cộc cộc.
Khuất Gia Lương sợ đến mức quên cả thở, mặt của hắn ướt đẫm. Hóa ra khi người ta sợ hãi quá độ, sẽ không thể phát ra âm thanh, còn nước mắt thì tuôn trào không kiểm soát.
Tiếng gõ cửa chỉ vang lên ba tiếng, sau đó không còn vang lên nữa.
Cả đời Khuất Gia Lương chưa bao giờ sợ hãi như giờ phút này, phía dưới cửa buồng càng xuất hiện con mắt!
Người ngoài cửa nằm sấp xuống nhìn hắn.
Cuối cùng chịu không nổi.
Khuất Gia Lương hét lớn.
...
Chẳng mấy chốc, tiếng la hét biến mất.
Thay vào đó là tiếng kéo lê và tiếng máu chảy ra từ nhà vệ sinh.
Đôi mắt trợn to của Khuất Gia Lương sẽ không bao giờ nhắm lại được nữa.
Hắn chết rồi.
—
Sáng hôm sau, quả thực là một buổi sáng không dễ dàng. Sau tiếng loa thông báo ăn sáng, những tiếng la hét từ tầng ba lại lần lượt vang lên.
Kim Thiện Vũ nhìn xuyên qua cái lỗ nhỏ trên nóc tủ nhìn vào, sau khi chắc chắn trong tủ trống rỗng, cậu mới nhẹ nhõm nhảy xuống khỏi tủ.
Bởi vì giữ nguyên tư thế đó cả đêm, chân cậu tê hết cả, lúc nhảy xuống đập thẳng mặt vào đất, tí thì bay mất chiếc răng.
"Kim Thiện Vũ!" Giống sáng hôm qua, Phác Thành Huấn tới kiểm tra xem cái mạng cậu còn không.
Kim Thiện Vũ: "Hic..."
Kim Thiện Vũ chịu đau đớn đứng dậy, cắn răng mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Phác Thành Huấn liền thở phào nhẹ nhõm, nhìn Kim Thiện Vũ miệng đầy máu: "Thứ kia làm à?"
Kim Thiện Vũ lắc đầu, vẫn chưa tỉnh táo lắm: "Em té đó."
Sau đó, cậu tủi thân chỉ về chỗ bị ngã.
Lúc cậu quay nửa người chỉ về phía hiện trường, Phác Thành Huấn nhìn thấy mông cậu.
Phác Thành Huấn: "Đây cũng là do té à?"
"Bị nó đâm đó." Kim Thiện Vũ nói: "Suýt nữa thì toang đời làm trai rồi."
Phác Thành Huấn: "..."
Phác Thành Huấn thấy cậu còn sống, còn có thể bỡn cợt như vậy, nói: "Khuất Gia Lương chết rồi."
Nói xong, Phác Thành Huấn mở cửa ra một chút, đường máu chảy dài uốn lượn ngang qua chỗ bọn họ, máu đỏ xốn mắt, mùi tanh bốc lên nồng nặc.
"Chết rồi?" Mặc dù Kim Thiện Vũ đoán được Khuất Gia Lương lành ít dữ nhiều, nhưng khi nghe được tin này vẫn có chút bất ngờ: "Tối qua thứ kia vẫn ở suốt chỗ em!"
Phác Thành Huấn cũng sửng sốt: "Ở chỗ em?"
Hai người nhìn nhau, tuy rằng quen biết không lâu, nhưng cũng khá ăn ý, rời khỏi Phòng 304 tìm đến điểm cuối của đường máu chảy dài kia.
—
Phòng 204 trên tầng hai.
Câu trả lời đã quá rõ ràng, Khuất Gia Lương chết dưới tay lão quản lý chung cư.
Vào bữa sáng, mọi người đều có mặt.
Nếu hôm qua bọn họ không ăn trưa với ăn tối thì có khi bây giờ cũng chẳng thèm xuống.
Lương Trinh Nguyên cũng không thể mở miệng nói "Chúc mừng" khi nhìn thấy Kim Thiện Vũ được, dù cậu ta với Khuất Gia Lương cãi nhau là thật, nhưng vệt máu đó chứng tỏ Khuất Gia Lương đã chết bi thảm thế nào.
Trong suốt bữa sáng, không ai nói một lời nào, chỉ có Phác Thành Huấn hỏi về tình trạng của cửa sổ các phòng, hắn hỏi người mình nghi ngờ là Lý Dĩnh đầu tiên, nhưng Lý Dĩnh còn chưa kịp nói gì, Từ Hạ Tri đã ngẩng đầu nhìn Phác Thành Huấn nói: "Người tiếp theo là tôi..."
Phác Thành Huấn liếc anh một cái, lúc này Lý Dĩnh mới lên tiếng: "Cửa... cửa tôi đóng."
Kim Thiện Vũ hỏi Chu Linh Linh: "Đàn chị thì sao?"
Chu Linh Linh nói: "Cũng đóng."
Lương Trinh Nguyên tự nói: "Cửa sổ của em vẫn chưa mở."
Từ Hạ Tri không có hứng ăn uống nhưng vẫn ép mình ăn. Sau khi ăn xong, anh ta nói với Kim Thiện Vũ: "Tối qua Khuất Gia Lương chết rồi."
Kim Thiện Vũ suy nghĩ một chút: "Xin chia buồn."
"Cho nên không có quy tắc tử vong mới đúng không? Vẫn là không cho thứ đó vào phòng và không để thứ đó nhìn thấy." Từ Hạ Tri lại hỏi.
Kim Thiện Vũ sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu.
"Cám ơn." Từ Hạ Tri nói xong liền rời khỏi Phòng 103.
Lương Trinh Nguyên tới cạnh Kim Thiện Vũ: "Anh Thiện Vũ, anh không sao chứ?"
Kim Thiện Vũ chưa được chợp mắt lần nào từ lúc cậu vào Thế giới Quy tắc, mắt cậu bây giờ sưng húp lên như cái mỏ cũng đang bị thương ấy.
Phác Thành Huấn liếc cậu: "Ăn no chưa? Ăn no rồi thì đi nghỉ đi."
Kim Thiện Vũ cảm thấy mình đã đến cực hạn rồi, nếu cứ tiếp tục không ngủ rất có khả năng cậu sẽ đột tử. Cho nên cậu gật đầu, mặc dù không có tiếng ồn trắng thì cậu sẽ ngủ không được, nhưng nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát cũng tốt.
Kim Thiện Vũ trở lại phòng 304, nằm xuống giường và nhắm mắt lại.
Đôi mắt được nghỉ ngơi, nhưng não vẫn hoạt động.
Lão quản lý đêm qua đã giết người. Phải rồi, lão quản lý. Kể cả ổng và cái thứ kia không chung một đội thì lão ta vẫn là một NPC có nguồn gốc từ con quái vật 7-7, một công cụ để giết người, bởi vậy lão sẽ không bao giờ ở cùng một chiến tuyến với với họ.
Rõ ràng đêm qua quy tắc tử vong đã thành lập, có thể thấy được sự cuồng loạn của thứ đó trong tủ quần áo. Nhưng tại sao sau đó lại dừng lại, như thể nó đã quay trở lại thời điểm chỉ có quy tắc tử vong đầu tiên.
Suy nghĩ cậu bất giác nhớ về đường máu đáng sợ kia, rồi nhớ đến câu hỏi mà Từ Hạ Tri hỏi cậu.
"Cho nên không có quy tắc tử vong mới đúng không? Vẫn là không cho thứ đó vào phòng và không để thứ đó nhìn thấy."
Kim Thiện Vũ đột nhiên mở mắt ra, ngồi phắt dậy.
Phác Thành Huấn đang nhìn mấy cái lỗ trên tủ quần áo cũng giật mình, hắn hỏi: "Làm gì thế?"
Kim Thiện Vũ muốn chuyển quần áo đi: "Đàn anh, giúp em đi."
Phác Thành Huấn nhìn cậu: "Nói cho tôi biết em muốn làm gì đã chứ?"
Kim Thiện Vũ sốt ruột di chuyển tủ quần áo: "Từ Hạ Tri nói đúng, mặc dù cái chết của Khuất Gia Lương rất kỳ lạ, nhưng nó không ảnh hưởng đến các quy tắc tử vong đã xác nhận của chúng ta."
Phác Thành Huấn sửng sốt một chút, sau đó liền hiểu ra Kim Thiện Vũ muốn làm gì.
Quy tắc tử vong đã được xác nhận:
Một, là không ngăn cản được thứ kia chui vào từ cửa sổ.
Hai, là bị thứ đó nhìn thấy.
Vì không cấm nhìn ra ngoài cửa sổ, cho nên hiện tại Kim Thiện Vũ quyết định dời tủ quần áo, mở rèm cửa nhìn ra bên ngoài, trong căn hộ cũng không có manh mối gì, nhỡ đâu bên ngoài lại có.
"Đúng thật là không có quy tắc tử vong đó." Phác Thành Huấn ngăn cản Kim Thiện Vũ: "Nhưng nếu thứ đó ở ngoài cửa sổ thì sao? Em mà mở ra, nó sẽ nhìn thấy em."
Kim Thiện Vũ lắc đầu nói: "Đàn anh, Khuất Gia Lương không chết trong tay thứ đó. Tối qua anh ấy không ở trong phòng, còn thứ kia thì luôn ở đây sống chết với em. Rõ ràng em đã kích hoạt quy tắc tử vong thứ hai, nhưng rồi nó đột nhiên dừng lại. Đàn anh, chẳng lẽ Thế giới Quy tắc 7-7 là hai đường thẳng song song. Anh có nhớ "thỏa thuận" mà lão quản lý chung cư đã nói không? Quy tắc tử vong của của 7-7, tuyến chính là có liên quan đến cửa sổ mở, còn tuyến phụ thì có liên quan đến thoả thuận với lão quản lý chung cư, chính Khuất Gia Lương là người đã kích hoạt quy tắc tử vong của tuyến phụ, vậy nên quy tắc tử vong thứ hai được xác nhận ban đầu sẽ không còn hợp lệ nữa."
Phác Thành Huấn cụp mắt suy nghĩ: "Ý của em là, lão quản lý chung cư có quy tắc tử vong tách biệt."
Kim Thiện Vũ hỏi: "Có khả năng này không anh?"
Phác Thành Huấn nhớ lại vết máu đỏ thẫm kia: "Ừm."
Kim Thiện Vũ gật đầu nói: "Nếu là như vậy, quy tắc tử vong chắc là không cho thứ kia chui vào phòng và không ra khỏi phòng vào ban đêm."
Phác Thành Huấn nói: "Em tránh một chút."
Kim Thiện Vũ: "Dạ?"
Phác Thành Huấn gõ gõ cửa tủ quần áo: "Để tôi xem."
Thấy Kim Thiện Vũ vẫn còn đứng đấy, Phác Thành Huấn nhíu mày: "Nằm xuống."
Kim Thiện Vũ: "Ầu, em ngồi có được không? Em phấn khích quá, không nằm đâu."
Phác Thành Huấn không nói gì nữa, tủ quần áo biến dạng này chỉ cần chạm một cái là có thể sập bất cứ lúc nào, không cần đến hai người phải nhấc lên. Phác Thành Huấn tự mình di chuyển tủ quần áo sang chỗ khác, cũng không có trực tiếp mở rèm ra, mà là chậm rãi vén một góc rèm.
Hắn ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sắc mặt Phác Thành Huấn cứng đờ, lông mày nhíu chặt.
Kim Thiện Vũ ngồi ở giường tò mò hỏi: "Đàn anh, anh thấy gì á?"
Phác Thành Huấn: "Một thứ."
Kim Thiện Vũ siết chặt chăn: "Thứ gì?"
Phác Thành Huấn: "Là..."
"Là gì cơ?" Kim Thiện Vũ sốt ruột.
Phác Thành Huấn quay đầu nhìn cậu: "Bình hoa."
"Bình hoa á?" Kim Thiện Vũ có chút nghi hoặc, thứ kia sao có thể là bình hoa được, rõ ràng nó có tay mà.
Cậu đột nhiên dừng lại, sau đó nhìn chằm chằm Phác Thành Huấn nói, vẻ mặt không thể tin nổi: "Lẽ nào..."
Phác Thành Huấn gật đầu nói: "Chính là thứ em đang nghĩ đấy."
Kim Thiện Vũ không ngồi trên giường nữa, chạy tới phía tấm rèm. Phác Thành Huấn nhường chỗ cho cậu, Kim Thiện Vũ vén một góc rèm lên rồi nhìn ra bên ngoài.
Có một căn nhà trệt nhỏ bên ngoài tòa chung cư, căn nhà trệt đó trông cũng không trang hoàng lộng lẫy lắm, nhìn giống rạp xiếc đã được cải tạo lại thì đúng hơn.
Dưới mái hiên của căn nhà trệt còn treo một tấm băng rôn rách nát, dòng chữ trên đó có thể lờ mờ thấy được: "Lều quý hiếm – Bình hoa Cô nương, một lần xem 20".
Bình hoa Cô nương là gì, chính là nhốt một đứa trẻ sơ sinh vào trong bình hoa, sau đó dùng loại thức ăn đặc biệt khiến cho toàn thân nó mềm mại, để đứa bé có thể chui vừa vào trong chiếc bình, chỉ để lại một cái đầu bên ngoài.
Căn nhà trệt dột nát, có thể nhìn thấy những chiếc bình bên trong qua các ô cửa sổ của căn nhà trệt. Chiếc bình cao bằng nửa người, thứ mà Kim Thiện Vũ đã đánh nhau đêm qua hẳn là thứ nằm bên trong chiếc bình, đầu của nó ở ngay miệng bình.
Thị lực của Kim Thiện Vũ rất tốt, có thể nhìn xa hơn, rõ hơn Phác Thành Huấn.
Tình trạng của chiếc bình cũng không toàn vẹn lắm, có một cái lỗ ở phía dưới. Những vết nứt quanh lỗ hổng có lẽ là do móng tay đâm chọc.
Người ở trong trượt ra khỏi miệng bình, chắc chẳng còn là con người nữa rồi. Sống trong bình nhiều năm như vậy, cơ thể nó thích nghi với chiếc bình. Chiếc bình giống như một cái khuôn, thân của nó bị giới hạn và khoanh tròn trong cái khuôn đó, khiến nó phát triển thành hình dạng giống như chiếc bình ấy vậy.
Bây giờ nó đang phá vỏ thoát ra.
Nhưng nó chỉ có thể dùng móng cắm xuống mặt đất để hướng cơ thể về phía trước, nó lục tung căn nhà trệt lên. Kim Thiện Vũ nhìn thấy nó cầm thứ gì đó trong tay, rồi quay trở lại chiếc bình.
Nhưng nó không có lập tức quay lại, mà là đột nhiên quay đầu, lườm chằm chằm Kim Thiện Vũ đang ở sau cửa sổ nhìn lén nó.
"Lại đây!"
Phác Thành Huấn cũng ở bên cạnh quan sát, thấy nó nhìn về phía Kim Thiện Vũ, liền kéo Kim Thiện Vũ qua một bên.
Mặc dù quy tắc tử vong không được để nó nhìn thấy tạm thời mất hiệu lực, nhưng vẫn nên cố gắng đừng để bị thấy thì tốt hơn, được lúc nào hay lúc ấy.
Kim Thiện Vũ bị Phác Thành Huấn kéo, cả người lảo đảo, nhào cả người vào lòng Phác Thành Huấn. Môi cậu bị ngã lúc sáng vẫn còn hơi đau, nhưng bây giờ cậu không quan tâm đến vết thương nữa, cũng chẳng để ý bản thân đang ở sát Phác Thành Huấn nhường nào.
Trước khi rèm cửa đóng lại, cậu quan sát thấy nó dùng cánh tay duy nhất có thể di chuyển, điên cuồng khoa tay múa chân.
Một giây sau, tấm rèm chắn mất tầm nhìn của Kim Thiện Vũ, Phòng 304 yên tĩnh kỳ lạ.
Một lúc sau...
"Nhóc thiên tài? Em định như này bao lâu?" Phác Thành Huấn hỏi: "Hay nằm trong lòng tôi ấm quá, không nỡ rời đi sao?"
Kim Thiện Vũ: "!"
Lúc này Kim Thiện Vũ mới hoàn hồn, nhanh chóng lui về phía sau tạo một khoảng cách an toàn.
Bầu không khí kì quái cộng thêm việc lúng túng như này, Kim Thiện Vũ giả vờ bình tĩnh nói: "Đàn anh, body không tệ nha, có tính đi biển không á?"
Phác Thành Huấn: "..."
Mỗi lần Phác Thành Huấn muốn chọc cậu đều bị Kim Thiện Vũ chọc ngược lại, Phác Thành Huấn chịu thua, đi thẳng vào vấn đề: "Em nghĩ thế nào?"
Kim Thiện Vũ lấy tờ giấy hôm qua bỏ trong túi ra, mở nếp gấp, xem nội dung bên trong, trên đó ghi Phòng 310.
Cậu hỏi Phác Thành Huấn: "Đàn anh, anh cảm thấy đồ ăn trong Phòng 310 là có sẵn trong phòng, hay là Bình Cô nương mang tới?"
Phác Thành Huấn hỏi ngược lại: "Tối hôm qua nó đến tìm em, tới tay không?"
Kim Thiện Vũ nhớ lại đôi tay sưng tấy đó, sau đó viết thêm một vài nét lên tờ giấy để hoàn thành đầy đủ thông tin.
Phòng 310, Vương Đạc, đồ ăn.
Sau khi Kim Thiện Vũ viết xong, liền nhìn chằm chằm tờ giấy nói: "Đàn anh, đồ trong phòng có thể không liên quan gì đến quy tắc tử vong, nhưng xem ra nó tượng trưng cho cách chúng ta sẽ chết."
Cậu chỉ vào dòng ghi thông tin của Vương Đạc trên tờ giấy, nói: "Nếu phòng 310 có đồ ăn, có nghĩa Bình hoa Cô nương sẽ thiết kế phương thức tử vong cho chúng ta, vì Phòng 310 của anh Vương Đạc có rất nhiều đồ ăn, nên phương thức tử vong mà Bình hoa Cô nương thiết kế cho anh ta là nhét mọi thứ trong phòng vào miệng rồi khiến anh ta bội thực đến chết."
Phác Thành Huấn nhìn chằm chằm thông tin trên giấy, đột nhiên kêu một tiếng: "Nhóc thiên tài."
Kim Thiện Vũ ngẩng đầu: "Dạ?"
Phác Thành Huấn nói: "Kẻ sát nhân có thể chia thành hai loại. Một là loại giết người để mua vui. Ví dụ như tên sát nhân hàng loạt khét tiếng Ted Bundy, cách phạm tội chủ yếu của hắn là lừa nạn nhân lên xe, sau đó thực hiện hành vi phạm tội. Hắn luôn có cách thức hoạt động cụ thể của riêng mình. Loại thứ hai là loại giết người có chủ đích, hoặc vì tiền, hoặc giết nạn nhân vì một lý do nào đó. Ngoại trừ giết người bốc đồng, loại sát nhân này thường lập kế hoạch cẩn thận. Họ sẽ hình dung và tái hiện lại cảnh giết người trong tâm trí vô số lần. Cách thức hoạt động của loại sát nhân này thường liên quan đến danh tính nạn nhân."
Kim Thiện Vũ dừng một chút: "Đàn anh cho rằng Bình hoa Cô nương thuộc loại sát nhân thứ hai?"
Phác Thành Huấn hếch cằm: "Đồ vật tồn tại trong mỗi phòng tượng trưng cho thân phận của chúng ta, cho nên nó không chỉ thuộc loại thứ hai, mà còn là trả thù."
Não được thông suốt, suy luận của Kim Thiện Vũ cũng trở nên mạch lạc hơn, cậu nhìn quanh phòng 304 và nói: "Nơi này có lẽ là ký túc xá cho nhân viên lều quý hiếm ở."
"Bọn họ dựa vào Bình hoa Cô nương để kiếm tiền. Chắc hẳn là có tai nạn nào đó xảy ra khiến Bình hoa Cô nương chui ra khỏi bình. Bây giờ nó muốn tìm những người này để báo thù..." Kim Thiện Vũ nói: "Cho nên cánh cửa chính của căn chung cư mới tinh luôn đóng chặt như vậy là để ngăn cản Bình hoa Cô nương tiến vào, thân phận của chúng ta chắc là nhân viên của lều quý hiếm."
Trong lúc nói chuyện, Kim Thiện Vũ lại tự hỏi mình một câu hỏi khác: "Nhưng còn lão quản lý chung cư thì sao? Nếu lão quản lý chung cư cũng là nhân viên của lều quý hiếm, mục đích của ông ta cũng giống như chúng ta, là trốn tránh Bình hoa Cô nương. Nhưng tại sao quy tắc tử vong của ông ta lại không cho phép Khuất Gia Lương rời khỏi phòng vào ban đêm chứ?"
Phác Thành Huấn nhìn chằm chằm Kim Thiện Vũ, nhóc thiên tài này không ngốc, nhưng nói về bản chất con người thì vẫn còn non và xanh lắm.
"Thân phận của chúng ta không phải nhân viên của lều quý hiếm, chỉ có lão quản lý là nhân viên thôi." Phác Thành Huấn nói: "Chúng ta chỉ là miếng mồi béo bở mà lão dùng để thu hút sự phẫn nộ của Bình hoa Cô nương."
Kim Thiện Vũ cẩn thận suy nghĩ về điều đó, cậu thấy những gì Phác Thành Huấn nói cũng có lý , vậy thì có thể giải thích cho cái chết của Khuất Gia Lương. Nhưng mà...
"Đàn anh, lão quản lý chung cư từng nhắc về 'thỏa thuận', nếu để chúng ta làm mồi nhử, lão ta đâu cần phải đặt ra thỏa thuận với chúng ta như thế, lợi dụng người không biết gì vẫn dễ hơn chứ."
Phác Thành Huấn nói: "Nếu thỏa thuận khiến chúng ta trở thành những con mồi béo bở hơn thì sao?"
Kim Thiện Vũ suy nghĩ một chút nói: "Nhưng bình thường thỏa thuận thường phải được hai bên nhất trí, thỏa thuận một bên làm sao có thể coi là thỏa thuận?"
Phác Thành Huấn nói: "Sổ đăng ký."
Kim Thiện Vũ lập tức nhớ lại có một vài trang của sổ đăng ký bị xé rách mép.
"Phần bị xé ra có thể chính là nội dung thỏa thuận." Phác Thành Huấn nói: "Một khi chúng ta vi phạm, lão sẽ tự tay giết chúng ta để giảm bớt oán hận của Bình hoa Cô nương. Nếu vậy thì quy tắc tử vong của lão có thể miễn cưỡng tương quan với tuyến chính và làm cho Thế giới Quy tắc 7-7 trở nên hoàn thiện hơn."
Kim Thiện Vũ bị thuyết phục rồi.
Những gì Phác Thành Huấn nói đều có lý. Dấu chấm đỏ mà cậu nhìn thấy đêm qua không phải là ảo giác, đó là thứ mà Kim Thiện Vũ rất quen thuộc – camera mini.
Bởi vì cậu phải đi học, sợ cha mẹ không thấy cậu đâu sẽ lo lắng, nên cậu đã mua một chiếc camera ở nhà để có thể theo dõi nhất cử nhất động của họ.
Tương tự với lão quản lý chung cư, lão muốn đảm bảo rằng tất cả mọi người đều ở trong phòng vào ban đêm. Nếu không, Bình hoa Cô nương theo vào chung cư và tìm thấy lão, lão sẽ chấm hết.
Bởi thế nên Khuất Gia Lương, người đã rời khỏi Phòng 309 vào đêm qua, đã chết dưới tay của lão quản lý.
Kim Thiện Vũ nói với Phác Thành Huấn về việc mình bị giám sát để chứng minh suy đoán của hắn.
Sau đó cậu hỏi Phác Thành Huấn: "Đàn anh, giờ chúng ta biết tuyến chính của Thế giới Quy tắc 7-7 rồi, có thể tìm quái vật 7-7 phục bàn chưa?"
Xem ra Thế giới Quy tắc 7-7 cũng đơn giản, chỉ là ban đầu họ hơi tập trung vấn đề "cửa sổ mở" quá, cho rằng cửa sổ rất nguy hiểm, nếu không phải đã tìm ra quy tắc tử vong, ngay cả Kim Thiện Vũ cũng không dám tùy tiện vén rèm nhìn ra ngoài.
Phác Thành Huấn lặp lại: "Camera mini? Không nhìn nhầm chứ?"
Kim Thiện Vũ khẳng định: "Em không hề nhìn nhầm đâu."
Phác Thành Huấn nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp, Kim Thiện Vũ nói: "Thực ra, trước đây em bị chụp lén khi đang tắm, cho nên em cực kì nhạy cảm với máy quay á."
Phác Thành Huấn: "..."
Phác Thành Huấn nói: "Cứ coi tôi là tên ngốc đi."
Mặt Kim Thiện Vũ không biến sắc, nói: "Nếu đàn anh là tên ngốc thì em đã không hợp tác với đàn anh rồi, em thật sự không có lừa đàn anh mà. Trước đây bị quay lén thiệt á."
Phác Thành Huấn khịt mũi, sau đó nói: "Việc đầu tiên phải tìm được mấy tờ giấy bị xé rách trong cuốn sổ đăng ký. Đáp án chúng ta đưa ra mới chỉ là suy đoán. Chỉ khi tìm được thứ này, tìm được nội dung thỏa thuận khiến chúng ta làm mồi nhử, mới có thể kết luận được."
Kim Thiện Vũ ngẩng đầu nhìn đèn trần.
Phác Thành Huấn nói: "Nếu nội dung thỏa thuận không cho phép tháo đèn thì sao? Em tự nộp mạng cho lão ta à?"
Kim Thiện Vũ nói: "Đàn anh nói có lý á."
Biết Kim Thiện Vũ là người gan dạ, Phác Thành Huấn nói tiếp: "Hơn nữa, còn chưa tìm được quái vật 7-7."
Kim Thiện Vũ câm nín.
Quái vật 7-7 là Lý Dĩnh hay Chu Linh Linh, hay thật ra lại là Lương Trinh Nguyên, Kim Thiện Vũ vẫn chưa chắc, cậu lại nghe thấy Phác Thành Huấn nói: "Một khi tìm nhầm người, tất cả mọi người sẽ chết, bao gồm cả người mà nó đang chiếm giữ thân xác."
Kim Thiện Vũ hỏi: "Người bị quái vật bám vào vẫn có thể sống sao?"
Phác Thành Huấn nói: "Nếu không còn sống thì đó là một xác chết được giấu trước mặt chúng ta, vì vậy rất dễ nhìn thấy." Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Vương Đạc là người được quái vật lựa chọn trong Thế giới Quy tắc lần trước."
Kim Thiện Vũ nghĩ về những gì đã xảy ra với Vương Đạc rồi nhìn lại mình, thở dài một tiếng: "Người được quái vật lựa chọn vừa may mắn lại vừa không may mắn."
Phác Thành Huấn không vừa ý: "Làm gì có may mắn gì ở đây?"
Kim Thiện Vũ sờ sờ mũi, thấp giọng giải thích: "May mắn là bởi vì người được chọn sẽ không giẫm phải quy tắc tử vong."
Phác Thành Huấn nói: "Nhóc thiên tài, nếu em bị quái vật lựa chọn, em có yên tâm giao phó lại mạng sống cho nó không?"
"Nếu là đàn anh thì em khá an tâm á." Kim Thiện Vũ suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Nếu như đàn anh không may bị lựa chọn, em sẽ cố gắng giúp đàn anh nằm không cũng thắng."
Phác Thành Huấn nhìn vẻ mặt của Kim Thiện Vũ, nhóc thiên tài suy nghĩ vấn đề này rất nghiêm túc.
Hắn có hơi rung động, quay mặt đi: "Cái miệng nhỏ xúi quẩy."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro