Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 79 » QUÁI VẬT NGOÀI TRƯỜNG

Bóng tối bao trùm.

Màng nhĩ đánh trống reo hò.

Không biết qua bao lâu, bóng tối mới chậm rãi tan đi, tất thảy đều trở nên yên tĩnh.

Kim Thiện Vũ tháo bịt mắt ra, lo lắng nhìn xung quanh, Phác Thành Huấn cũng nhìn về cậu. Hai bên xác nhận đối phương vẫn còn, đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Không phải lần đầu khởi động lại nên những người khác trong phòng tháo bịt mắt xong cũng không hỏi chuyện gì đang xảy ra nữa. Mọi ánh mắt theo bản năng đổ dồn vào Phác Thành Huấn, đáy mắt họ lộ rõ nỗi tuyệt vọng vô định. Lần trốn thoát vừa rồi quả thực đã để lại rất nhiều ký ức kinh hoàng.

Trong phòng vẫn còn rất nhiều người, nhưng chắc chắn là không đủ 26 người. Cụ thể là thiếu bao nhiêu, Kim Thiện Vũ nhanh chóng đếm qua, là thiếu mất một.

Vì tính chất đặc thù và sự gấp gáp của thế giới này mà bước tự giới thiệu đã bị bỏ qua, Kim Thiện Vũ cũng không có thời gian để ghi nhớ từng người. Nhưng lần khởi động này thiếu ai lại rất rõ ràng, không chỉ Kim Thiện Vũ liếc mắt nhìn ra mà những người khác cũng đã lập tức nhận ra.

A Hào bụ bẫm kia đã không còn nữa.

Trong hai lần khởi động lại trước đó, nguyên nhân khởi động mọi người đều đã rõ như ban ngày. Lần này mọi người đều bị tách ra, A Hào xảy ra chuyện gì trở thành một dấu chấm hỏi rất lớn.

Kim Thiện Vũ nhìn Hoa Hoa và 4 nữ sinh cùng A Hào được phân công đi về phía trước để thoát khỏi Học viện Tu Thân.

Nhìn thấy ánh mắt của Kim Thiện Vũ, Phác Thành Huấn cũng đoán được kế hoạch trốn thoát của bọn họ, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Sắc mặt của mấy nữ sinh đều tái nhợt, "Tôi... tôi không biết."

Nói xong, Hoa Hoa lấy tay che mặt, sụp đổ: "Anh ấy lạc khỏi nhóm."

Có lẽ là lúc A Hào bị ngã. Nếu khi đó cô cố gắng giúp y, A Hào sẽ không phải chết.

Tự trách, sợ hãi, cùng nhiều cảm xúc tiêu cực quét qua cô, Hoa Hoa khóc rống lên: "Lại khởi động... lại khởi động, vừa mới trải qua xong, chẳng lẽ lại phải trải qua lần nữa sao?"

Cảm xúc tiêu cực rất dễ lây lan, cả nam cả nữ đều không nhịn được mà lau nước mắt. Việc lao ra được khỏi ký túc xá đã khiến tinh thần của bọn họ thêm có thêm dũng khí, nhưng việc khởi động lại tựa như một mũi kim bạc chọc thủng mọi sự tự tin họ vừa xây dựng.

Kim Thiện Vũ thực sự sốt ruột, nếu cứ tiếp tục như vậy thì thật sự không ổn, không biết còn phải khởi động lại đến bao nhiêu lần nữa.

Nhưng cậu nhất thời cũng không biết phải làm sao, cục diện hoàn toàn bế tắc, mọi thứ trở nên rối rắm tựa tơ vò, cậu chỉ có thể cầu cứu Phác Thành Huấn.

Phác Thành Huấn liếc nhìn đám người, ngoại trừ Kim Thiện Vũ có chút căng thẳng, trên mặt những người khác đều gần như tràn đầy ủ rũ. Hắn nói: "Một phút điều chỉnh cảm xúc. Sau khi điều chỉnh cảm xúc, tôi sẽ thông báo xác suất trốn thoát thành công sau lần khởi động này."

Con người là vậy, đôi khi trong lòng biết rõ chuyện đó là không thể, nhưng lại vẫn hy vọng người khác sẽ nói là có thể, để bọn họ lay chuyển được điều không thể trong lòng mình.

Kim Thiện Vũ biết, Phác Thành Huấn có thể giảm tỷ lệ tử vong của đội tuần tra chưa bao giờ là dựa vào vận may.

Một phút sau, mọi người tạm thời kiềm chế cảm xúc suy sụp trong lòng, nhìn Phác Thành Huấn đầy mong đợi, chờ đợi hắn tuyên bố xác suất trốn thoát thành công.

Phác Thành Huấn nói: "5%."

...

Khả năng này nhỏ đến mức những người tham gia có thể trực tiếp khẳng định, họ căn bản không thể nào thoát khỏi Học viện Tu Thân.

"Không cần vội." Mọi người còn chưa kịp nản chí, Phác Thành Huấn nói: "Đây là lần thứ ba khởi động lại, chúng ta có ba lần thất bại, có thể cộng thêm 3 điểm, hiện tại xác suất trốn thoát thành công là 8%."

Vẫn là một câu trả lời đáng thất vọng, nhưng Phác Thành Huấn nhìn bọn họ nói: "Còn có thể thêm."

Mọi người sửng sốt trong giây lát. Xác suất thành công có thể tăng lên khiến họ cũng nhen nhóm thêm chút hi vọng, nhìn Phác Thành Huấn đầy mong đợi.

Phác Thành Huấn nhìn về phía Hoa Hoa, cô là người cuối cùng nhìn thấy A Hào. Hoa Hoa nhẩm trong đầu, tính từ lúc A Hào lạc nhóm đến lúc mọi thứ khởi động lại là một khoảng thời gian, chứng tỏ A Hào không bị giết ngay khi lạc mà còn cầm cự được một lúc.

Hoa Hoa cúi đầu nói: "Anh ấy bị ngã, tôi muốn quay lại kéo anh ấy nhưng anh ấy bảo bọn tôi cứ đi đi. Tôi quay đầu thì thấy thứ đó đuổi theo nên cũng không dám trở lại."

Phác Thành Huấn: "Thứ đó?"

Nghĩ tới thứ đang đuổi theo bọn họ, Hoa Hoa không khỏi rùng mình: "Hẳn là... quỷ phải không? Tay chân dính đầy máu, nhìn giống vừa bị tai nạn xe cộ xong."

Cô nói xong lời này, vẻ mặt mọi người đều cứng đờ, Kim Thiện Vũ cũng mím môi.

Phác Thành Huấn hỏi: "Thứ đó không quan tâm tới A Hào bị ngã nằm đó mà lại đuổi theo các cô?"

Hoa Hoa khẽ gật đầu, nói: "Lúc tôi quay lại, tôi thấy nó đưa tay vỗ nhẹ lên vai A Hào, rồi lập tức tiếp tục đuổi theo bọn tôi. Tôi không rõ hành động vỗ vai đó có phải là ký hiệu cho việc bị bắt hay không... Nhưng chắc là vậy rồi. Chứ A Hào làm sao tự dưng lại chết được?"

Kim Thiện Vũ và Phác Thành Huấn liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được suy nghĩ trong ánh mắt đối phương.

Phác Thành Huấn hỏi: "Các cô có bị nó bắt không?"

Hoa Hoa và những nữ sinh khác lắc đầu, có một nữ sinh nhỏ giọng: "Bọn tôi vẫn luôn chạy, cứ chạy rồi lại chạy cho tới khi đến được cổng của Học viện Tu Thân. Cũng chính khoảnh khắc bọn tôi đến được cổng, nó liền nổi cơn điên, tôi thiếu chút nữa là bị nó duỗi tay vồ lấy rồi. Lúc sau tầm nhìn đột nhiên tối đen, có ánh sáng lại là bọn tôi đã ở đây."

Những người khác nghe thấy cụm "Cổng của Học viện Tu Thân" thì hai mắt sáng lên. Có người không nhịn được hỏi: "Cổng? Có người canh gác không?"

"Có một phòng bảo vệ, nhưng không biết bên trong có người hay không." Cô gái nói: "Suýt chút nữa bọn tôi bị tóm rồi, làm gì có hơi để chú ý tới phòng bảo vệ có người không chứ."

Vì cạnh cổng có phòng bảo vệ, khả năng không có người bên trong là rất thấp.

Ánh sáng trong mắt mọi người lại trở nên ảm đạm.

Phác Thành Huấn hỏi: "Còn nhớ vị trí cổng không?"

Có mấy người gật đầu, Hoa Hoa nói: "Hẳn... hẳn là nhớ rõ, bọn tôi chạy theo đường thẳng, không đi lòng vòng nhiều."

Phác Thành Huấn nói: "Biết vị trí cổng, có thể tăng lên 5 điểm thành công trong xác suất trốn thoát."

Kim Thiện Vũ đáp: "13%."

Phác Thành Huấn hỏi: "Những người khác thì sao? Phát hiện được gì?"

Kim Thiện Vũ không lập tức mở miệng, cậu chờ người khác nói trước.

Chủ yếu là người tham gia chỉ có 12 phút ở trong phòng, 12 phút sau 8 gã đầu trọc sẽ tiến vào, Kim Thiện Vũ sợ người khác không có thời gian báo cáo lại phát hiện lúc trốn khỏi ký túc xá.

Nếu 12 phút này không nói xong, về sau muốn nói chưa chắc đã có cơ hội.

Người thứ hai lên tiếng là một nam sinh, tên Tiểu Thần.

Kim Thiện Vũ nhận ra Tiểu Thần là người Phác Thành Huấn chỉ điểm ở nhóm đầu tiên để lao ra trấn áp mấy gã đầu trọc.

Tiểu Thần nói: "Ba người bọn tôi chạy về phía nam, cũng có thứ đuổi theo. Chính là... thứ mà Hoa Hoa nói."

Tiểu Thần rùng mình: "Tôi chắc chắn mình đã chạy về phía nam của Học viện Tu Thân. Ở phía bên kia dòng sông có một ngôi làng, bọn tôi hét lớn về hướng đó, hy vọng có ai đó sẽ nghe thấy và đến cứu. Nhưng ngay lúc ấy, thứ kia bỗng nổi điên rồi lao tới. Tôi chưa kịp định hình chuyện gì thì đã quay trở lại nơi này."

Phác Thành Huấn cau mày bởi manh mối "bên cạnh Học viện Tu Thân có một ngôi làng".

Loại tổ chức lòng dạ hiểm độc này rõ ràng sẽ không để cho nhiều người phát hiện ra việc làm của chúng, vậy mà lại tồn tại một nghe làng, nghe có vẻ kỳ quái.

Kim Thiện Vũ không nhịn được hỏi: "Trong làng có người không?"

Một nam sinh khác liều mạng gật đầu: "Có có. Tôi nghe được tiếng mở cửa, nhưng thứ đó lao tới nhanh quá, bọn tôi còn chưa kịp thấy gì thì đã khởi động lại."

Tất cả mọi người đều khát khao có thể trốn thoát nên khả năng nói dối không lớn, nói cách khác, đám người Tiểu Thần thật sự đã nhìn thấy ngôi làng.

Tiểu Thần nói xong, vội vàng hỏi Phác Thành Huấn: "Anh, anh Huấn... Xác suất thành công có thể tăng lên không?"

Phác Thành Huấn đáp: "18%."

Xác suất thành công trốn thoát tăng lên một cách từ từ, tuy không cao nhưng vẫn là dấu hiệu tốt. Bọn họ biết cổng Học viện Tu Thân ở đâu, nhưng ở cổng lại có chốt bảo vệ. Bọn họ biết phía nam Học viện Tu Thân có một ngôi làng, nhưng liệu trong làng có người hay không, hay những người trong làng có phải là người của học viện Tu Thân hay không, không ai có thể đảm bảo được.

Người thứ ba lên tiếng cũng là một nam sinh, hồi trượt chân ở đáy hồ được Kim Thiện Vũ kéo lên, lúc cậu ta nói cảm ơn có giới thiệu tên A Sơn.

A Sơn thuộc nhóm thứ ba rời khỏi ký túc xá. Họ chờ nhóm nữ sinh rời đi trước rồi mới lao ra ngoài. Lúc này nhóm nam sinh đầu tiên đã gần như kiệt sức, nhóm của A Sơn sẽ tiến lên hỗ trợ để nhóm nam sinh đầu tiên có thể bỏ chạy, còn họ tiếp tục phối hợp áp chế 8 gã đầu trọc và "Đôi mắt".

Bọn họ không nhiều thời gian để trốn thoát nên phải lẩn trốn.

Học viện Tu Thân không có nhiều nơi để trốn lắm. Một số người trốn trong tòa nhà phía trước, số khác thì trốn trong bãi cỏ.

A Sơn nói: "Bọn tôi đi tới tòa nhà phía trước, hình như là tòa số 2."

"Sau khi vào toà 2, bọn tôi tách ra để tránh bị tập kích. Tôi lên tầng ba, vốn là định trốn trong phòng, nhưng phòng tôi chọn lại có động tĩnh nên không dám vào."

Biết Phác Thành Huấn chắc chắn sẽ hỏi về những gì đã nghe thấy, A Sơn liền nói:

Biết Phác Thành Huấn chắc chắn sẽ hỏi động tĩnh gì, A Sơn nói: 

"Có người đang nói chuyện, tôi nghe thấy một câu 'Phụ huynh đứa trẻ có thường xuyên đến thăm tiến trình cải tạo của đứa trẻ không?'. Sau đó là tiếng trả lời 'Bình thường, chúng tôi không khuyến khích phụ huynh đến thăm con cái. Cuộc sống của bọn trẻ ở đây chắc chắn không tốt bằng cuộc sống khi còn ở nhà. Sự xuất hiện của phụ huynh có thể dễ dàng khiến công sức vất vả của chúng tôi đổ sông đổ bể'. Sau đó người đặt câu hỏi lại hỏi 'Ngài nghĩ sao về hiện tượng những đứa trẻ rời khỏi Học viện Tu Thân sẽ trở nên chán ghét và sợ hãi mình?'. Tôi không biết người kia trả lời như thế nào, tôi nghe thấy dưới tầng có tiếng bước chân nên không dám ở lại lâu."

Mọi người nghe xong đều kinh ngạc, Phác Thành Huấn hỏi: "Phỏng vấn? Trong phòng là phóng viên?"

A Sơn gật đầu: "Có lẽ vậy."

Phác Thành Huấn nhìn cậu ta một cái, đột nhiên hỏi: "Sao không mở cửa nhờ phóng viên giúp đỡ?"

A Sơn sững sờ một lúc rồi nói: "Tôi làm việc trong lĩnh vực truyền thông, có thể coi là một nửa nhà báo. Quyền lực của một phóng viên kỳ thực rất nhỏ. Việc phóng viên làm cùng lắm chỉ là tiết lộ sự thật. Trong xã hội có rất nhiều phóng viên lén lút đưa tin tội ác để rồi bị trả thù."

Kim Thiện Vũ biết vì sao Phác Thành Huấn lại hỏi câu này. Trong tình huống nguy cấp, khi mọi người đều đang bị truy đuổi và tìm cách trốn thoát, việc A Sơn có thể nán lại trước cửa để nghe lén rồi còn nhớ rõ và kể lại những gì đã nghe được quả thực rất đáng ngờ. Hơn nữa, không có người thứ hai ở đó để xác nhận nội dung trong lời kể của cậu ta.

Nhưng nếu A Sơn thực sự làm việc trong ngành truyền thông, thì khả năng nắm bắt thông tin mấu chốt và ghi nhớ chi tiết chính là kỹ năng cần thiết của một người trong ngành. Điều này cũng giải thích được tại sao cậu ta có thể nhớ rõ nội dung cuộc đối thoại trong phòng ngay cả trong tình huống nguy cấp như vậy.

Phác Thành Huấn hỏi: "Thứ kia có xuất hiện không?"

A Sơn lắc đầu: "Không, tôi không thấy."

Kim Thiện Vũ nhìn A Sơn.

Cuộc trốn thoát lần này đã giúp cho họ ghép lại được địa hình của Học viện Tu Thân.

Học viện Tu Thân có ba tòa nhà, ký túc xá của họ ở tòa 3, phía trước là tòa 2 và 1. Cổng ở phía trước tòa 1, phía sau tòa 3 là gò mộ.

Bên trái có một con sông, bên kia sông là ngôi làng.

Kim Thiện Vũ đoán chừng Phác Thành Huấn đã đi về phía bên phải học viện Tu Thân, hẳn là cũng phát hiện được gì đó, nhưng Phác Thành Huấn vẫn chưa mở miệng, tạm thời chờ bổ sung.

Mà kể cả Phác Thành Huấn không cần nói tình hình bên phải Học Viện Tu Thân thì lời kể hiện tại của ba người vừa rồi cộng với quá trình chạy trốn của cậu cũng đủ để khâu lại thành một mảnh tin tức.

Quả thực bọn họ có thể thoát khỏi Học viện Tu Thân, hơn nữa tuyến đường chạy trốn không chỉ có một.

Nhưng mọi tuyến đưòng đều ẩn chứa nguy hiểm.

Tuyến A: Chạy về phía cổng nhưng có chốt bảo vệ.

Tuyến B: Chạy về phía núi đằng sau nhưng có gò mộ.

Tuyến C: Chạy về hướng Nam bên trái nhưng có sông chắn ngang.

Tuyến D: Chạy đến Tòa 2 để tìm phóng viên giúp đỡ nhưng quyền lực của phóng viên thấp.

4 tuyến chạy trốn, A/B/C, ngoài những khó khăn tương ứng, còn có một điểm phiền toái chung, là có thứ sẽ đuổi theo ngăn cản bọn họ trốn thoát.

Cũng chính là thứ đã bóp cổ Kim Thiện Vũ từ phía sau, thứ mà Kim Thiện Vũ nhìn thấy khi quay lại cũng giống như miêu tả của Hoa Hoa.

A Sơn nói xong, Kim Thiện Vũ cũng kể lại quá trình của mình, theo sau là Phác Thành Huấn.

Phác Thành Huấn quả nhiên đã đi về phía Bắc, nói: "Phía Bắc có một căn nhà gỗ, trông có vẻ là phòng tiếp đón phụ huynh được xây dựng đặc biệt. Thứ đó cũng xuất hiện."

Kim Thiện Vũ âm thầm bổ sung thêm tuyến mới trong lòng.

Tuyến E: Chạy về bên phải/phía Bắc tìm phụ huynh giúp đỡ, nhưng nếu phụ huynh mà giúp đỡ thì ngay từ đầu đã không đưa bọn họ vào đây.

Và tuyến này cũng có phiền toái là bị thứ kia chặn lại.

Sau khi mọi người trình bày xong, xác suất trốn thoát thành công khỏi Học viện Tu Thân đạt tới 30%.

Phác Thành Huấn nói: "Hiện tại có 5 lộ tuyến chạy trốn..."

Kim Thiện Vũ cũng không ngạc nhiên, Phác Thành Huấn và cậu nghĩ cùng một hướng.

Lần khởi động này nhất định Phác Thành Huấn sẽ dùng thử tuyến D để chạy trốn, vì tuyến D không có chướng ngại vật.

Có điều tuyến D cũng không hề dễ dàng. Làm cách nào để bọn họ ra khỏi ký túc xá, làm cách nào để đến Tòa 2 và làm cách nào để tiết lộ tín hiệu cầu cứu cho phóng viên đều là những vấn đề nan giải.

Quả nhiên Kim Thiện Vũ nghe được Phác Thành Huấn lên tiếng, quyết định nhờ phóng viên giúp đỡ, thông qua phóng viên giúp đỡ thoát khỏi Học viện Tu Thân.

Có người hỏi: "Nhưng... nhưng chúng ta đi tìm phóng viên kiểu gì? Chẳng lẽ lại chịu cơn đói rồi lại lao ra ngoài à?"

Mọi người đều biết điều này thực sự rất khó khăn, chưa kể đến cảm giác nhịn đói dày vò như thế nào, họ cũng không đủ tự tin có thể thành công áp chế những gã đầu trọc đó một lần nữa.

Phác Thành Huấn nói: "Tìm cơ hội, tuỳ cơ ứng biến."

Sắc mặt của mọi người đều tối sầm lại, đối với họ mà nói, không phải cơ hội dâng tới cửa thì không gọi là cơ hội.

Kim Thiện Vũ nhìn Phác Thành Huấn, lại nhìn những người khác, cuối cùng ánh mắt rơi vào cửa sắt trong phòng.

12 phút trôi qua, tám gã đầu trọc đã tới.

Cạch cạch cạch——

Cánh cửa sắt được mở ra, 8 gã đầu trọc lần thứ tư xuất hiện trước mặt bọn họ.

Lần trước vì im lặng cho nên thoát khỏi việc bị quất bằng roi xương, vì thế hiện tại không ai dám lên tiếng.

"Nam nữ xếp thành hai hàng!"

Gã đầu trọc xăm hình rồng đen xoay tròn lên tiếng, giọng điệu vẫn giống như những lần trước, không có bất kỳ thay đổi nào, chứng tỏ lần này cốt truyện đã chính thức bắt đầu lại.

Kim Thiện Vũ nhìn Hắc Long đầu trọc, lại nhìn Thanh Long đầu trọc, rồi lại nhìn Địa Tạng Bồ Tát đầu trọc.

Kim Thiện Vũ không dám nhìn xa hơn, sợ ánh mắt của mình sẽ bị mấy gã đầu trọc coi là khiêu khích.

Cậu rời mắt, theo Hắc Long đầu trọc hiệu lệnh xếp hàng, lúc này cậu đứng như cũ, xếp cuối cùng.

Khi Thanh Long Đầu trọc dẫn đội ra khỏi phòng, Kim Thiện Vũ vẫn đứng tại chỗ, không đi theo đội.

Cậu biết làm thế nào để trốn thoát bằng tuyến D rồi.

Nhìn thấy Kim Thiện Vũ đứng tại chỗ mà không đi theo đội, sắc mặt của mấy gã đầu trọc khác đột nhiên dữ tợn, đúng lúc gã Hắc Long đầu trọc đang định mở miệng thì Kim Thiện Vũ đã kịp lên tiếng trước: 

"Anh định để bọn trẻ nhịn đói ba ngày, như vậy còn chưa đủ, anh còn định dẫn bọn nhỏ tới căng tin..."

Hắc Long đầu trọc sửng sốt. Thấy Địa Tạng Bồ Tát đầu trọc chuẩn bị giơ roi xương lên, Kim Thiện Vũ trừng mắt liếc gã. Cậu rất ít khi nổi giận nên thực sự không biết phải làm thế nào để bản thân trông có vẻ hung dữ một chút, chỉ có thể bắt chước lại vẻ mặt Phác Thành Huấn khi khiển trách Ngô An, lớn tiếng nói: 

"Nếu dám động vào tôi, tôi đảm bảo Khất Xoa Để Nghiệt Bà sẽ trừng trị anh."

Địa Tạng Bồ Tát đầu trọc của lập tức thu roi lại.

Kim Thiện Vũ xoay người đi theo đội, đi được mấy bước lại nhìn về phía 7 gã đầu trọc: "Tôi biết hết tâm tư của mấy anh đó. Nếu không tin, đêm nay cứ đến tìm tôi."

Kim Thiện Vũ vừa nói vừa nhìn vẻ mặt của 7 gã đầu trọc, nhìn thấy biểu cảm của bọn chúng toát ra vẻ tự hỏi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Sợ rồi.

Nếu chúng sợ rồi, Kim Thiện Vũ không nhiều lời thêm nữa, tiếp tục đi theo cả đội.

Lúc đi, cậu liếc nhìn về phía trước. Đội ngũ còn chưa đi xa, những lời cậu nói với mấy gã đầu trọc này hẳn đã bị những người tham gia khác nghe thấy, Phác Thành Huấn chắc là cũng nghe được rồi.

Cho nên Phác Thành Huấn mặc dù không quay đầu lại nhìn cậu, nhưng dường như hắn chỉ đang kìm nén, sợ quay lại sẽ gây rắc rối cho Kim Thiện Vũ.

Những người khác cũng không dám quay lại nhìn, có điều họ là sợ roi xương trong tay mấy gã đầu trọc.

Kim Thiện Vũ thu ánh mắt, lặng lẽ đi ở cuối hàng.

Đi theo đội được một đoạn, cậu nghe thấy cuộc trò chuyện của 7 gã đầu trọc.

"Lão đại, chuyện này là sao?"

Hắc Long đầu trọc không trả lời, người mở miệng là Địa Tạng Bồ Tát đầu trọc: "Có chút thần bí."

Hắc Long đầu trọc nhìn thẳng vào bóng lưng Kim Thiện Vũ, vừa rồi trong lòng gã đúng thật là mới nghĩ như vậy. Gã chuẩn bị đem mấy cái gai kia đến căng tin để nhìn người khác ăn, nhưng...

Làm sao nó biết được?

Nhớ tới vẻ mặt kiên định của Kim Thiện Vũ, Hắc Long đầu trọc không khỏi có chút kinh sợ, nhưng sau đó gã nghĩ lại, nhỡ đâu chỉ là trùng hợp thì sao?

Phải thử lại lần nữa.

"Đi ăn trước." Hắc Long đầu trọc nói.

"Lão đại, mấy cái gai kia thì sao?" Một gã đầu trọc khác hỏi: "Vẫn bỏ đói à?"

Hắc Long đầu trọc vốn muốn dẫn người đến nhà ăn để phạt đứng, gã thoáng thấy Kim Thiện Vũ đang xoay người trên hành lang, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cứ bỏ đói, xem chúng nó nhịn được mấy ngày."

Cả nhóm rẽ dọc hành lang rồi đi xuống căng tin. Lần này bọn họ không thấy có đứa trẻ nào đứng trong căng tin nữa, nhẹ nhàng thở phào.

Lần trước khi khởi động lại, họ đã đưa màn thầu cho lũ trẻ, và điều đó dẫn đến hàng loạt sự việc như nhịn đói rồi phải chạy khỏi ký túc xá. Nếu lần này lũ trẻ vẫn còn ở đây, họ sẽ rơi vào tình thế khó xử, bối rối không biết có nên tiếp tục đưa màn thầu cho chúng hay không. Họ không muốn trải qua cảm giác đói khát khủng khiếp kia thêm lần nữa, cũng chẳng còn đủ dũng khí để trốn thoát, nhưng trơ mắt nhìn bọn trẻ chết đói cũng không phải điều dễ dàng với họ.

Giờ thì tốt rồi, bọn trẻ không xuất hiện ở căng tin, không nhìn thấy thì không phải chịu sự tra tấn của lương tâm

"Im lặng ăn!"

Thanh Long đầu trọc gầm lên một tiếng trước, còn mấy gã đầu trọc khác phân phát màn thầu cho 25 người còn lại.

Bọn trẻ tuy rằng không xuất hiện ở căng tin, nhưng màn thầu vẫn là màn thầu bọn họ từng thấy, cứng đờ và ố vàng. Nhưng lần này không có ai phàn nàn nữa, cũng không cần Phác Thành Huấn phải nói gì, bọn họ tự giác bẻ màn thầu ra. Chỉ dám ăn một chút để lót dạ rồi cất phần còn lại đi, phòng hờ sau này phải chịu hoàn cảnh nhịn đói tiếp.

Phác Thành Huấn hiện tại không có tâm trạng để ý người khác đang làm gì, đợi mấy gã đầu trọc rời đi, hắn nhìn Kim Thiện Vũ.

Kim Thiện Vũ không dám nhìn Phác Thành Huấn, cậu cúi đầu khều chiếc màn thầu trong tay.

Đổi vai tự hỏi, nếu Phác Thành Huấn làm chuyện mạo hiểm mà không thèm nói với cậu thì cậu cũng sẽ lo lắng.

Mà hơn nữa, ngay từ đầu ở thế giới này, Phác Thành Huấn đã nhiều lần ra lệnh không cho cậu nổi bật.

Tuy nhiên, mấy gã đầu trọc còn đang ăn cơm uống rượu bên ngoài, cậu còn không có cơ hội giải thích tình hình với Phác Thành Huấn chứ đừng nói đến cơ hội xin lỗi.

Cậu chỉ có thể tiếp tục cảm thấy tội lỗi, dự định sau này sẽ tìm cơ hội sau.

Họ đã ăn xong màn thầu nhưng 8 gã đầu trọc chỉ mới uống được nửa ly rượu. Mọi người cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ, vô hồn không biết phải làm gì.

Kim Thiện Vũ thì đau khổ.

Một lúc sau, Thanh Long Đầu Trọc gõ cửa, hấp dẫn sự chú ý của mọi người: "Đi theo nó, cấm náo loạn."

"Đôi Mắt" tới rồi.

Kim Thiện Vũ nhìn vào "Đôi Mắt", suy đoán danh tính của "Đôi Mắt" chắc là quản lý ký túc xá hoặc thứ gì đó tương tự.

"Đôi Mắt" không đáng sợ như 8 gã cường tráng kia, có điều khí chất đáng khinh trên người hắn vẫn khiến người ta cảm thấy khó chịu.

"Đôi Mắt" đưa họ đến ký túc xá, vẫn là nơi họ bị nhốt lần trước. Bộ dáng của hắn dường như chẳng hứng thú đến mọi người. Chờ 25 người vào ký túc xá, hắn không cảnh báo họ đừng gây rắc rối như mấy gã đầu trọc kia, cũng chẳng nói chẳng rằng, khoá cửa xong liền rời đi.

Chờ tiếng bước chân của "Đôi Mắt" ngày càng xa, cuối cùng biến mất, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Đánh giá thông qua biểu hiện của '"Đôi Mắt", hắn chỉ là người xem kịch không quá coi trọng mọi việc. Hơn nữa, hắn còn có một tâm lý biến thái, mong bọn họ sẽ làm gì đó sai phạm để hắn có thể báo cáo lên mấy gã đầu trọc, thỏa mãn ham muốn xem kịch của hắn.

Bây giờ hắn không nói gì, rất có thể là cố ý làm bọn họ ầm ĩ, sau đó đi mách lẻo.

Mọi người cơ bản đều có thể nhìn ra điểm này, nhưng hành vi của Kim Thiện Vũ đã sớm khiến sự hiếu kỳ trong lòng bọn họ bành trướng lên. Lúc này, bọn họ đều nhìn về Kim Thiện Vũ, do dự muốn mở miệng hỏi thăm tình huống của cậu một chút.

Sở dĩ do dự là bọn họ nhìn thấy bầu không khí giữa Phác Thành Huấn và Kim Thiện Vũ có gì đó không ổn.

Đến những người khác còn có thể nhìn ra, Kim Thiện Vũ làm sao không biết Phác Thành Huấn đang rất tức giận chứ.

Kim Thiện Vũ căng da đầu chuẩn bị mở miệng, Phác Thành Huấn đã nói trước: "Tóm lại, đại khái người ta xăm hình có năm loại tình huống..."

Bị Phác Thành Huấn cướp lời, Kim Thiện Vũ chỉ có thể cúi đầu.

Phác Thành Huấn tiếp tục nhìn cậu, vừa tức giận lại vừa bất lực.

Hắn nghe thấy tất cả những gì Kim Thiện Vũ nói với mấy gã đầu trọc đó, lập tức nhận ra Kim Thiện Vũ muốn làm gì.

Hắn hít một hơi thật sâu, mặt vô cảm thay Kim Thiện Vũ đưa cho mọi người một lời giải thích: "Tình huống thứ nhất, hình xăm dùng để che đi hoặc tô điểm vết sẹo trên cơ thể. Tình huống thứ hai, sử dụng hình xăm để tưởng nhớ ai đó, điều gì đó hoặc để chứng minh một cảm xúc nào đó. Tình huống thứ ba là sở thích. Tình huống thứ tư là gia tăng thực lực của bản thân. Tình huống thứ năm là đức tin."

Mọi người chăm chú lắng nghe, một số người thông minh đã phản ứng lại.

Phác Thành Huấn nói: "Rất rõ ràng, tám gã đầu trọc đó xăm hình là vì đức tin."

Tám gã đầu trọc không có vết sẹo nào đáng kể trên cơ thể, nên việc xăm mình để che sẹo có thể loại trừ.

Nếu mục đích xăm mình của chúng là để tưởng nhớ ai đó, điều gì đó hoặc để chứng minh một cảm xúc nào đó, thì thông thường các hình xăm sẽ có sự tương đồng về ý nghĩa hoặc phong cách. Tuy nhiên, hình xăm trên cơ thể của 8 gã này lại hoàn toàn khác nhau, không hề thống nhất.

Mà sở thích thì lại càng không có khả năng.

Những người đam mê xăm mình thường thử nghiệm đủ kiểu dáng và phong cách. Nói một cách khoa trương, hình xăm đen trắng chỉ được xem là "hình xăm," còn khi thêm sắc thái và màu sắc mới thực sự là "xăm mình." Những người yêu thích nghệ thuật này thường không dừng lại ở những hình xăm đơn sắc, mà sẽ khám phá những sắc màu rực rỡ, đa dạng. Tuy nhiên, cả 8 gã đầu trọc này chỉ có những hình xăm đơn điệu phủ trên cơ thể, không hề mang dấu ấn sáng tạo hay sự đa dạng thường thấy ở những người đam mê xăm mình.

Tình huống thứ tư cũng không hợp lý. Theo khuôn mẫu, những người có hình xăm thường được xem là khó động vào, nhưng 8 gã đầu trọc này vốn dĩ không cần đến hình xăm để thể hiện sự hung dữ hay đáng sợ của mình.

Như vậy còn lại khả năng cuối cùng, là đức tin.

Hắc Long đầu trọc mang hình xăm rồng đen, biểu tượng của rồng phương Bắc theo truyền thuyết, thuộc Bắc Hải Long Vương. Tuy nhiên, rồng đen chỉ có bốn móng, trong khi rồng năm móng là biểu tượng của hoàng đế, người thường không thể áp chế được.

Hình xăm đầu rồng đen trên người Thanh Long đầu trọc nằm ở vai phải. Theo truyền thuyết, tả Thanh Long hữu Bạch Hổ, nếu xăm rồng xanh thì phải ở bên trái, nếu không sẽ bị coi là xâm phạm lãnh thổ thần thú, dễ gây rắc rối.

Địa Tạng Bồ Tát là một nhân vật điển hình trong Phật giáo. Địa Tạng Bồ Tát trên người đầu trọc là nhắm mắt, nếu trợn mắt, tất nhiên gã sẽ không trấn được.

Hình Quan Công của một gã khác được xăm ở trước ngực thay vì sau lưng, vì chữ "kháng" trong "Quan Công kháng đại đao" đòi hỏi sức mạnh lớn để đối chọi. Gã không đủ mạnh để chống chọi nên chọn vị trí ngực để hóa giải.

Một gã đầu trọc khác xăm Đấu Chiến Thắng Phật, tượng trưng cho Tôn Ngộ Không sau 81 kiếp nạn. Gã không xăm Tề Thiên Đại Thánh vì không thể trấn áp Tôn Ngộ Không, chỉ Như Lai mới làm được. Việc xăm Đấu Chiến Thắng Phật thể hiện ý đồ thay đổi sự thật, nhằm che giấu sự bất lực trước sức mạnh của thần thoại.

Ngoài những hình xăm của mấy gã đầu trọc ở trên, còn có hình xăm Chung Quỳ, Na Tra, vân vân.

Những hình xăm này chứng minh một điều: Tám gã đầu trọc tin vào quỷ thần. Một mặt, chúng mong muốn thông qua hình xăm để nhận được sức mạnh từ quỷ thần. Nhưng mặt khác, chúng lại sợ hãi sự phản phệ của chính những thế lực siêu nhiên mà mình tôn thờ.

Cho nên, Kim Thiện Vũ cố ý giả thần giả quỷ, đặc biệt nhắc đến "Khất Xoa Để Nghiệt Bà." Đây là một cách gọi khác của Địa Tạng Bồ Tát, được phiên âm từ tiếng Phạn Kṣitigarbha.

Chỉ những tín đồ chân chính mới biết rằng Địa Tạng Bồ Tát trong tiếng Phạn được phiên âm là "Khất Xoa Để Nghiệt Bà." Kim Thiện Vũ không trực tiếp nhắc đến Địa Tạng Bồ Tát mà cố ý sử dụng phiên âm này để thử nghiệm mức độ tín ngưỡng của mấy gã đầu trọc đối với quỷ thần.

Kết quả nhanh chóng được xác nhận: mấy gã đầu trọc quả thật là những tín đồ thành kính. Chỉ mới nghe thấy phiên âm "Khất Xoa Để Nghiệt Bà" mà chúng lập tức từ bỏ ý định đánh Kim Thiện Vũ, cho thấy sự kính sợ tuyệt đối của chúng đối với quỷ thần.

Phác Thành Huấn hiểu rõ kế hoạch của Kim Thiện Vũ: tận dụng sự kính sợ quỷ thần để uy hiếp những gã đầu trọc, buộc chúng phải tuân theo mệnh lệnh của cậu. Với cách này, nếu Kim Thiện Vũ muốn rời khỏi ký túc xá để tìm phóng viên ở tòa 2 thì cũng dễ dàng hơn rất nhiều.

Thậm chí Kim Thiện Vũ còn có thể mở ra nhiều lộ tuyến chạy thoát hơn.

Rất thông minh, là nhóc thiên tài mà Phác Thành Huấn biết.

Tuy nhiên, nhóc thiên tài lại đánh giá sự việc quá đơn giản. Làm sao tám gã đầu trọc kia có thể dễ dàng bị lời nói của Kim Thiện Vũ hù dọa? Nhất định Kim Thiện Vũ cũng đã nghĩ đến điểm này, chỉ là cậu muốn mạo hiểm thử xem.

Lại tìm đường chết.

Phác Thành Huấn vừa giải thích vừa nhìn Kim Thiện Vũ.

"Tám gã đầu trọc vẫn còn đến." Phác Thành Huấn nói với cậu.

Kim Thiện Vũ uỷ khuất "dạ" một tiếng, Phác Thành Huấn lại hung dữ với cậu.

Kim Thiện Vũ đương nhiên biết tám gã đầu trọc sẽ tìm đến. Chúng nhất định muốn kiểm chứng xem cậu có thực sự thông quỷ thần hay chỉ đang giả thần giả quỷ để hù dọa chúng.

Phác Thành Huấn nói: "Nói với bọn chúng, là tôi..."

Hắn còn chưa nói xong, cửa sổ nhỏ trên cửa sắt ký túc xá đã mở ra, "Đôi Mắt" nhìn vào, sau đó mở cửa, tám gã đầu trọc bước vào.

Mọi người không khỏi lùi lại một bước, 8 gã đầu trọc đi thẳng đến trước mặt Kim Thiện Vũ. Bọn chúng vừa uống rượu xong, trên người tản ra mùi cồn khó ngửi.

Phác Thành Huấn theo bản năng muốn bảo vệ Kim Thiện Vũ, nhưng cậu lại nhanh hơn một bước tiến đến trước mặt Hắc Long đầu trọc.

Hắc Long Đầu trọc nhìn chằm chằm Kim Thiện Vũ, gầm giọng: "Tiểu tử mặt trắng, nói cho tao biết hiện tại tao đang nghĩ gì."

Gã mở ngăn đựng rượu, chỉ vào mình rồi lần lượt chỉ vào những người khác, giọng đầy uy hiếp: "Nói cho tao biết bọn chúng đang nghĩ gì nữa. Nói sai một câu lão tử cũng dìm chết mày trong hồ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro