Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 7 » QUÁI VẬT 7-7

Cả Kim Thiện Vũ và Phác Thành Huấn đều đang lặng lẽ quan sát năm người trong phòng 103, Khuất Gia Lương, Từ Hạ Tri, Lương Trinh Nguyên, Lý Dĩnh và Chu Linh Linh. Thật ra Kim Thiện Vũ vẫn không thể quen với việc bị người ta nhìn chằm chằm, đặc biệt là mấy loại ánh mắt mắt chứa đựng nhiều cảm xúc, cậu cắn răng nói: "Tối hôm qua nó đã tìm tới tôi."

Lời vừa dứt, Lương Trinh Nguyên lập tức "Đệt mẹ", những người khác cũng lộ ra vẻ mặt kinh hãi, ánh mắt trở nên mất kiên nhẫn. Họ thực sự muốn biết đêm qua Kim Thiện Vũ đã trải qua những gì, quan trọng hơn cậu đã làm thế nào để sống sót.

"Quy tắc tử vong là không ngăn được thứ đó tiến vào phòng. Nếu cửa sổ mở, có nghĩa là mọi người đã bị quy tắc tử vong nhắm làm mục tiêu. Tuy nhiên, miễn là tìm được cách ngăn cản NPC chui vào từ cửa sổ, mọi người có thể thoát chết."

Kim Thiện Vũ vừa dứt lời, tất cả mọi người đều đứng ngồi không yên, bọn họ không rõ cửa sổ trong phòng đang bị rèm che lại mở hay đóng.

Vì vậy, năm người trong phòng 103 đang chuẩn bị quay lại phòng để kiểm tra, Khuất Gia Lương và Từ Hạ Tri đều đã đứng dậy. Đúng lúc này, Kim Thiện Vũ nói: "Nhưng có một tin xấu."

Lương Trinh Nguyên hết cả hồn, vẻ mặt không nhịn được: "Hả? Anh Thiện Vũ, anh nói liền mạch không được hả!"

Kim Thiện Vũ đưa mắt nhìn cậu ta, rồi quan sát những người khác.

Cậu không phải chuyên gia phân tích biểu cảm, nhưng từ sau khi cha mẹ mất khả năng giao tiếp sau vụ tai nạn, cậu chỉ có thể cố gắng phân biệt những gì họ đang cố thể hiện qua gương mặt cứng nhắc ấy.

Cũng bởi vì thế nên đêm đầu tiên, cậu mới dễ dàng nhận thấy sự phòng bị và thận trọng qua biểu hiện của Phác Thành Huấn.

Phác Thành Huấn cũng tin tưởng vào năng lực của cậu, vỗ vỗ vai Kim Thiện Vũ rồi xoay người rời khỏi phòng 103, trực tiếp đi đến phòng trực ban tìm kiếm manh mối từ lão quản lý.

Kim Thiện Vũ vừa nói, vừa quan sát.

"Nếu trong đêm không có người chết, quy tắc tử vong mới sẽ xuất hiện, nhưng quy tắc trước đó sẽ không mất đi..."

Sau khi Lương Trinh Nguyên nghe được tin tốt rồi tiếp tục đến tin xấu, vẻ mặt đang mừng rỡ của cậu ta chuyển sang vẻ bất ngờ kinh ngạc theo bản năng, bởi vậy nên biểu cảm có hơi kì lạ.

Lương Trinh Nguyên không có vấn đề.

Khuất Gia Lương mấp máy môi, muốn hỏi mọi chuyện cụ thể hơn. Nhưng trên mặt hắn lộ ra vẻ áy náy, chắc là lúc cậu với Phác Thành Huấn không có mặt ở đây đã nói linh tinh gì rồi nên mới khiến Khuất Gia Lương đang muốn nói gì đó lại ngượng ngùng nên hắn chỉ có thể trừng mắt nhìn mình.

Khuất Gia Lương không có vấn đề.

Từ Hạ Tri, tên này khá ít nói. Mỗi lần Khuất Gia Lương cãi nhau với người khác, anh ta sẽ tiến lên ngăn cản bạn mình. Kim Thiện Vũ nhìn ra người này không phải là muốn duy trì bầu không khí hòa thuận, mà chỉ không muốn Khuất Gia Lương xảy ra xung đột với những người khác trong Thế giới Quy tắc, anh ta trông thì như đang thuyết phục Khuất Gia Lương nhưng thực chất là để bảo vệ chính mình.

Từ Hạ Tri khá thủ đoạn.

Nhưng vào lúc này, Từ Hạ Tri nghe tin xong thì phản ứng đầu tiên mà anh làm chính là liếc mắt nhìn Khuất Gia Lương, sau đó ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Kim Thiện Vũ và Khuất Gia Lương như đang suy nghĩ gì đó, có vẻ anh ta đang cân nhắc độ đáng tin của Kim Thiện Vũ.

Thủ đoạn nhưng lại muốn bảo vệ người khác, phản ứng của Từ Hạ Tri bình thường.

Từ Hạ Tri không có vấn đề.

Còn lại hai cô gái, Chu Linh Linh dũng cảm hơn Lý Dĩnh. Bởi vì chỉ có hai đứa con gái trong số bảy người, Chu Linh Linh đã nắm tay Lý Dĩnh để an ủi cô.

Kim Thiện Vũ nhìn thấy Chu Linh Linh đang nắm chặt tay Lý Dĩnh, nói là để an ủi Lý Dĩnh nhưng thực chất là đang tự tìm cho mình cảm giác an toàn.

Chu Linh Linh không có vấn đề.

Người cuối cùng là Lý Dĩnh, Lý Dĩnh là người yếu gan nhất trong cả bọn, tính cách hướng nội, cũng chỉ nói chuyện với một mình Chu Linh Linh.

Sau khi nghe những lời của Kim Thiện Vũ, đôi mắt của Lý Dĩnh đỏ bừng, hốc mắt ngập nước như chuẩn bị sắp khóc đến nơi. Nhưng bây giờ, dù có khóc cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Hơn nữa, Chu Linh Linh luôn để mắt tới Kim Thiện Vũ, không chú ý để có thể an ủi Lý Dĩnh.

Vì thế nên Lý Dĩnh liên tục dụi mắt để ngăn không cho mình khóc.

Kim Thiện Vũ im lặng.

Lý Dĩnh cũng... không có vấn đề.

"Anh Thiện Vũ, vậy quy tắc tử vong mới là gì?" Lương Trinh Nguyên vội vàng hỏi.

Kim Thiện Vũ nói: "Tôi cũng không biết."

"Nói cách khác, mặc dù bây giờ chúng ta đã biết được một trong những quy tắc tử vong đó, nhưng những quy tắc tử vong mới xuất hiện vẫn chưa rõ ràng. Nói chung vẫn phải cẩn thận, bởi vì không thể biết được khi nào bản thân sẽ vi phạm?"

Khuất Gia Lương không nhịn được mở miệng: "Có cái rắm..."

Từ Hạ Tri đoán được Khuất Gia Lương sẽ nói gì, anh đưa tay giữ hắn lại rồi lắc nhẹ đầu.

Khuất Gia Lương hít sâu một hơi rồi nhìn Kim Thiện Vũ: "Bạn học Kim, tôi không có ý gì đâu, tôi chỉ... chỉ..."

Cứ "chỉ" mãi mà vẫn không nói được vì sao.

Lúc này, Lương Trinh Nguyên không có thời gian đấu khẩu với Khuất Gia Lương, liền tới gần Kim Thiện Vũ: "Anh Thiện Vũ, anh có manh mối gì về quy tắc tử vong mới không?"

Chu Linh Linh và Lý Dĩnh đều nhìn Kim Thiện Vũ, Chu Linh Linh cũng hỏi: "Cậu có thể tránh được quy tắc tử vong đầu tiên thì chắc cũng phải có manh mối gì đó về quy tắc tử vong thứ hai đúng không?"

Kim Thiện Vũ vừa muốn nói gì đó thì đúng lúc này Phác Thành Huấn trở lại, ngước mắt nhìn lướt qua mọi người: "Mấy người chỉ có mồm thôi à?"

"Đại ca." Lương Trinh Nguyên xoa xoa gáy, xấu hổ nói: "Nếu như anh cần một tên lưu manh, em có thể làm được, nhưng em thật sự không giỏi cái việc tìm ra manh mối cần tới chỉ số thông minh gì đó cho lắm, chứ đừng nói đến việc dựa vào manh mối để suy luận. Quy tắc tử vong có dán trên mặt em có khi em cũng không biết ấy chứ."

Cậu ta vừa nói, vừa đưa ra ví dụ cho Phác Thành Huấn: "Trong phòng em chỉ có cây đàn bị hỏng. Em thực sự không hiểu mấy cây đàn này có liên quan gì với quy tắc tử vong không. Cơ mà, dựa theo quy tắc tử vong do anh Thiện Vũ cung cấp, chứng tỏ nó không có liên quan gì, may mà em cũng chẳng quan tâm lắm."

Kim Thiện Vũ nghe vậy liền nhìn qua Phác Thành Huấn, Phác Thành Huấn có để ý, nhưng hắn không quay đầu lại, chỉ nói với những người khác: "Trở về kiểm tra cửa sổ đi."

Khuất Gia Lương nói: "Anh Huấn, quy tắc tử vong thứ hai xuất hiện rồi, anh có chắc mở cửa sổ không phải quy tắc tử vong không?"

Phác Thành Huấn nhìn hắn một cái: "Tôi cũng không rõ, nhưng cậu tìm được cách khác à?"

Kim Thiện Vũ suy nghĩ một chút nói: "Quy tắc tử vong thứ hai có lẽ sẽ là, không được để thứ ngoài cửa sổ nhìn thấy."

Từ Hạ Tri hỏi: "Có manh mối gì không?"

"Không có manh mối." Kim Thiện Vũ nói: "Nhưng tối hôm qua thứ đó vẫn luôn nhìn em, có lẽ là đang khảo nghiệm quy tắc tử vong thứ hai."

Bỗng nhiên ai nấy đều cảm thấy lạnh sống lưng.

Lương Trinh Nguyên: "Vãi chưởng, vừa phải ngăn nó vô trong, vừa phải ngăn không cho nó nhìn thấy mình..."

"Nếu, nếu cửa sổ phía tôi và Chu Linh Linh bị mở..." Lý Dĩnh không kìm được mà khóc: "Vậy thì phải làm sao..."

Con gái không mạnh bằng con trai, chưa nói đến việc để thứ ngoài cửa nhìn thấy, ngăn nó vào phòng cũng khó rồi.

"Chỉ là phỏng đoán mà thôi." Kim Thiện Vũ nói: "Tốt nhất lúc kiểm tra cửa sổ đừng có mở rèm."

Sau khi mọi người quay lại kiểm tra cửa sổ của mình, Phác Thành Huấn quay đầu nhìn Kim Thiện Vũ: "Có phát hiện gì không?"

"Dạ không." Kim Thiện Vũ thất vọng: "Ai cũng bình thường."

Phác Thành Huấn trầm mặc một lát, hỏi: "Không nghi ngờ tôi sao?"

Kim Thiện Vũ nói: "Nếu đàn anh là quái vật thì đã không thừa nhận suy đoán của em rồi."

Phác Thành Huấn: "Ừm, hiểu rõ vậy là được rồi."

"Khả năng bắt chước của quái vật rất mạnh, chỉ nhìn vẻ mặt của chúng thì khó có thể tìm được đáp án, mà đây còn là quái vật cấp 7-7..." Vừa nói đến đây, Phác Thành Huấn bỗng ngừng lại, ánh mắt hắn nhìn về một chỗ trên bàn ăn.

Thiếu mất một chiếc đũa.

"Người ngồi ở kia là..." Phác Thành Huấn vừa đi xuống vừa nhìn xem có chiếc đũa nào rơi trên mặt đất hay không.

"Từ Hạ Tri." Kim Thiện Vũ nhìn qua, lẩm bẩm: "Anh ta lấy đũa đi làm gì?"

"Chưa chắc là cậu ta đâu." Phác Thành Huấn nói: "Nhưng kế hoạch của em thành công rồi, cẩn thận một chút."

Kim Thiện Vũ gật đầu: "Chiếc đũa chắc là bị con quái vật cầm đi rồi, có điều nó định giết em bằng đũa kiểu gì?"

Vừa nói cậu vừa nhặt một chiếc đũa sạch lên xong tự chọc thử vào cổ họng mình: "Kiểu này à?"

Kim Thiện Vũ chẳng cảm thấy đau đớn gì khi bị đũa chọc vào cổ họng. Cậu há mồm, cố gắng đút thử vô.

Kim Thiện Vũ: "Ư..."

Phác Thành Huấn: "..."

"Bác sĩ điều trị nói gì?" Phác Thành Huấn giật lấy chiếc đũa của Kim Thiện Vũ, cười lạnh hỏi.

"A?" Kim Thiện Vũ lập tức ý thức được Phác Thành Huấn đang mắng mình bị bệnh, cười ngây ngô: "Giai đoạn cuối, hết thuốc chữa rồi."

Phác Thành Huấn lại liếc nhìn Kim Thiện Vũ, nói: "Chu Linh Linh ở Phòng 301, trong phòng chứa rất nhiều đồ bông. Lý Dĩnh ở Phòng 302, có rất nhiều sách. Lương Trinh Nguyên Phòng 303, có một cây đàn. Phòng của tôi với em thì khỏi nói. Phòng 306 và 307 không có người ở, Phòng 308 là Từ Hạ Tri, có thuốc lá. Phòng 309 của Khuất Gia Lương thì có thiết bị lặn."

"Không biết những manh mối này có tác dụng gì, nhưng chắc chắn nó không liên quan gì đến quy tắc tử vong." Phác Thành Huấn giải thích: "Sở dĩ trước đó tôi không đề cập đến là bởi tôi sợ nó sẽ ảnh hưởng đến mạch suy nghĩ của em."

Đây là tất cả những gì Phác Thành Huấn nhìn thấy vào buổi sáng hôm Vương Đạc qua đời.

Kim Thiện Vũ vốn không định hỏi cũng là vì cậu nghĩ nếu Phác Thành Huấn không nói thì có lẽ đó là manh mối chẳng có lợi gì.

Nhưng bây giờ Phác Thành Huấn lại nói...

"Đàn anh, em không có nghi ngờ anh." Kim Thiện Vũ bất đắc dĩ nói: "Em tự hiểu mà, em không lừa anh đâu."

Phác Thành Huấn 'ừm' một tiếng, nói: "Tôi đi tìm lão quản lý."

Kim Thiện Vũ vội vàng hỏi: "Có chuyện gì ạ?"

Mười phút trước, khi Kim Thiện Vũ đang nói với mọi người về quy tắc tử vong, Phác Thành Huấn đã thử đi đến phòng trực. Vẫn giống như hôm qua, cửa phòng trực đã bị khóa và cửa sổ đều bị đóng cả.

Phác Thành Huấn không gõ cửa cũng không đẩy cửa sổ.

Hắn đi thẳng đến cửa căn chung cư rồi ngập ngừng thử chạm vào.

Quả nhiên, cửa phòng trực "cạch" một tiếng rồi mở ra, lão quản lý đang trừng mắt với Phác Thành Huấn: "Cậu muốn ra ngoài?"

Phác Thành Huấn nhân cơ hội đó cũng nói: "Phải."

Lão quản lý ký túc xá nói với giọng ồm ồm: "Cậu muốn vi phạm thỏa thuận à?"

"Thỏa thuận?" Kim Thiện Vũ lặp lại.

Phác Thành Huấn còn chưa kịp đưa ra câu trả lời, trên tầng ba đã vang lên một tiếng kêu thảm thiết.

Hai người nhìn nhau, vội vàng chạy lên tầng ba.

Phòng 309.

Khuất Gia Lương ngã xuống đất, hô hấp nặng nề, cửa sổ phòng hắn mở.

Từ Hạ Tri bên cạnh chỉ có thể cố gắng an ủi: "Kể cả cửa có mở thì Kim Thiện Vũ vẫn thoát được mà."

"Nhưng cậu ta thoát vì hôm qua có mỗi một quy tắc thôi, nay tận hai điều liền! Mẹ kiếp hai điều đấy! Thoát bằng trời à? Cậu nghĩ tôi thoát kiểu gì?"

Kim Thiện Vũ đứng ngoài cửa nhìn Phác Thành Huấn, thấp giọng hỏi: "Đàn anh, anh nghĩ tối nay quái vật có đến tìm em không?"

Phác Thành Huấn nói: "Muốn nghe nói thật hay nói dối."

Kim Thiện Vũ suy nghĩ một chút: "Nói dối đi."

Phác Thành Huấn: "Không."

Kim Thiện Vũ hờn dỗi: "Vậy nói thật..."

Phác Thành Huấn ngắt lời: "Không chỉ có thứ đó tìm tới em, quái vật cầm đũa kia cũng sẽ tới."

"Nếu vậy thì..." Kim Thiện Vũ nói: "Em siêu đen còn gì."

Phác Thành Huấn còn muốn nói thêm, từ Phòng 309 truyền đến một âm thanh ầm ĩ.

"Từ Hạ Tri..." Khuất Gia Lương đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, hắn nhanh chóng nhào đến người Từ Hạ Tri, túm cổ áo anh: "Cửa sổ phòng mày đóng nhỉ?"

Từ Hạ Tri lộ ra vẻ mặt khó coi, anh đoán được Khuất Gia Lương định nói gì.

Quả nhiên, Khuất Gia Lương nói: "Tối nay để tao vào phòng mày đi? Như vậy tao sẽ không phải chết."

Thấy Từ Hạ Tri không nói gì, Khuất Gia Lương tiếp tục: "Quy tắc tử vong đâu có nói không được phép qua phòng người khác, Từ Hạ Tri, mày cứu tao, cứu tao đi."

Đây là cách dễ dàng nhất, nhưng cũng là cách nguy hiểm nhất.

Khi cửa sổ phòng mở, thứ đó sẽ dễ dàng đi vào trong hơn. Mặc dù không ai trong phòng, nhưng nếu quy tắc tử vong được kích hoạt, không ai có thể đảm bảo liệu thứ đó có đuổi theo Khuất Gia Lương đến phòng của Từ Hạ Tri hay không, càng chẳng thể đảm bảo liệu thứ đó có tiện thể giết luôn Từ Hạ Tri không.

Phác Thành Huấn liếc nhìn Kim Thiện Vũ, phát hiện Kim Thiện Vũ đang quan sát Từ Hạ Tri rồi suy nghĩ gì đó, hắn hỏi: "Em thấy thế nào?"

"Đàn anh." Kim Thiện Vũ ra hiệu Phác Thành Huấn nghiêng người sang một bên, sau đó nhỏ giọng nói: "Anh ta cứ sao sao ấy."

Phác Thành Huấn hỏi: "Ai? Từ Hạ Tri?"

"Dạ." Kim Thiện Vũ nói: "Em cảm thấy Từ Hạ Tri không muốn cứu Khuất Gia Lương."

Nhưng rõ ràng lúc nãy cậu nhìn thấy Từ Hạ Tri còn bảo vệ Khuất Gia Lương mà.

Phác Thành Huấn nhìn chằm chằm Kim Thiện Vũ, một lát sau mới nói: "Chuyện bình thường thôi."

Kim Thiện Vũ: "Là sao?"

Phác Thành Huấn: "Bản chất con người."

Kim Thiện Vũ mím môi im lặng.

Phác Thành Huấn dường như đã quá quen với cảnh này, vỗ vai Kim Thiện Vũ: "Em từng nghe câu 'lúc hoạn nạn mới biết bạn là ai' chưa?"

Kim Thiện Vũ gật đầu.

"Vậy là được rồi." Phác Thành Huấn nói: "Tự mình giác ngộ đi."

Hai giây sau, Phác Thành Huấn hỏi Kim Thiện Vũ: "Hiểu chưa?"

Kim Thiện Vũ: "!"

Sao mà nhanh vậy được!

"Em là nhóc thiên tài IQ 143 mà." Phác Thành Huấn nói.

"Được rồi." Kim Thiện Vũ nói: "Cho em thêm hai giây đi."

Phác Thành Huấn: "Quên đi."

Kim Thiện Vũ: "?"

Phác Thành Huấn: "Nếu có thời gian nghĩ để đến chuyện này thì thà nghĩ xem tối nay phải làm sao."

Với hai quy tắc tử vong, cộng thêm việc bị quái vật 7-7 nhắm đến, đêm nay Kim Thiện Vũ chắc chắn sẽ hứng đủ.

Nhưng đến tận bây giờ bọn họ cũng chỉ có vài manh mối như vậy, hành lang tầng hai vẫn bị khóa chặt, muốn đột phá thì phải đi tìm lão quản lý.

Hai người lại đi ra tầng một, nhưng lần này lão quản lý chỉ nhìn chằm chằm bọn họ, cho dù Phác Thành Huấn có chạm vào cửa căn chung cư thêm lần nữa thì cũng không thấy lão nói gì, cứ nhìn bọn họ bằng một ánh mắt quái dị khiến Kim Thiện Vũ cảm thấy cực khó chịu.

Giống như bị một tảng đá lớn chắn đường vậy, Kim Thiện Vũ đề nghị đi xem thử các phòng khác trước, tuy rằng cậu cũng đồng tình với Phác Thành Huấn rằng đồ vật trong mỗi phòng không liên quan gì đến quy tắc tử vong, nhưng nếu chúng tồn tại thì nhất định phải mang một ý nghĩa gì đó.

Nhưng điều quan trọng nhất vẫn là, chiếc đũa bị lấy mất trong bữa sáng ngày hôm nay.

Hai người đến từng phòng kiểm tra với lí do để tìm kiếm manh mối. Những người khác đều đồng ý với hai người họ, dù sao một người là hội trưởng hội sinh viên, người còn lại thì phát hiện ra quy tắc tử vong.

Tiếc là sau khi xem xét hết các phòng đều không tìm được chiếc đũa bị lấy mất sáng nay. Khi trở lại Phòng 304, Kim Thiện Vũ không thể làm gì khác ngoài việc lấy giấy ra ghi lại những manh mối của từng phòng, dù cậu chẳng biết nó có giúp ích được gì không.

Phòng 301, Chu Linh Linh, đồ bằng bông.

Phòng 302, Lý Dĩnh, sách.

Phòng 303, Lương Trinh Nguyên, đàn.

Phòng 304, Kim Thiện Vũ, vại chứa.

Phòng 305, Phác Thành Huấn, quần áo và mỹ phẩm.

Phòng 308, Từ Hạ Tri, thuốc lá.

Phòng 309, Khuất Gia Lương, đồ lặn.

Phác Thành Huấn nhìn nét chữ của Kim Thiện Vũ, chữ viết của nhóc thiên tài rất nắn nót từng nét từng nét một, nhìn như nét chữ luyện viết của một cậu học sinh tiểu học nghiêm túc, liền hỏi: "Nghĩ được gì rồi? Nhóc thiên tài."

Kim Thiện Vũ lắc đầu: "Em chưa nghĩ được gì hết trơn, ghi lại trước đã."

Phác Thành Huấn lại hỏi: "Tối nay thì sao? Em định thế nào?"

Hắn nhìn lên chiếc tủ đặt trước cửa sổ của Phòng 304. Cho dù không có quy tắc tử vong thứ hai thì chiếc tủ cũng khó mà trụ được hết tối nay để ngăn thứ đó vào phòng.

Khi hắn hỏi điều này, bỗng có âm thanh phát ra từ phía hành lang. Có thể dễ dàng nhận thấy, đây là âm thanh của các đồ vật lớn đang di chuyển.

Kim Thiện Vũ tiến dậy mở cửa, quả nhiên nhìn thấy Từ Hạ Tri đang chuyển đồ đạc phòng mình đến Phòng 309 của Khuất Gia Lương.

Lương Trinh Nguyên, người ở Phòng 303 bên cạnh, cũng ngó đầu sang hóng, thấy Từ Hạ Tri chật vật chuyển đồ một mình, cậu ta mắng một câu: "Ông nội tôi ơi, anh đúng là bồ tát sống mà".

Mắng xong xuôi, cậu ta tiến lên để giúp Từ Hạ Tri.

Những người khác đều đã nghe thấy tiếng hét của Khuất Gia Lương, mọi người cũng biết cửa sổ Phòng 309 của hắn đang mở.

Nhìn thấy Lương Trinh Nguyên tiến lên trợ giúp, Chu Linh Linh từ phòng 301 cũng qua hỗ trợ một tay.

Lý Dĩnh thì đứng trong hành lang trơ ra hai đôi mắt hoe nhìn mọi người.

Kim Thiện Vũ và Phác Thành Huấn không di chuyển, Kim Thiện Vũ biết mấy đồ vật dù có to lớn đến đâu thì cũng vô dụng. Cho dù có thêm mười cái tủ quần áo nữa để chặn cửa sổ, qua móng tay nó cũng nát bươm. Nếu không có cách nào khác để ngăn chặn nó, thì việc thứ đó vào phòng chỉ là vấn đề thời gian.

Kim Thiện Vũ đã đề cập điều này với Khuất Gia Lương lúc cậu đến tìm chiếc đũa ở Phòng 309. Khuất Gia Lương như người mất hồn, hắn không phản ứng, cũng không rõ có nghe thấy hay không.

Phác Thành Huấn đang quan sát mọi người.

Quái vật có khả năng bắt chước rất tốt, bắt chước lời nói, hành động và nét mặt của con người.

"Có lẽ loại trừ được Từ Hạ Tri." Phác Thành Huấn nói.

Kim Thiện Vũ gật đầu, sở dĩ Phác Thành Huấn nói như vậy cũng bởi Từ Hạ Tri là người đầu tiên chuyển đồ phòng mình qua phòng khác, nhưng ngày hôm trước Kim Thiện Vũ cũng có động tác di chuyển tủ quần áo rồi, họ không thể đảm bảo được quái vật có thấy hành vi này của Kim Thiện Vũ hay không.

Cho nên Phác Thành Huấn dùng từ 'có lẽ'.

"Vậy thì có thể hoàn toàn loại trừ được Lương Trinh Nguyên." Kim Thiện Vũ nói.

Lương Trinh Nguyên là người đầu tiên chủ động giúp đỡ cậu.

Vậy chỉ còn...

Chu Linh Linh và Lý Dĩnh.

Chu Linh Linh thấy Lương Trinh Nguyên đi hỗ trợ, lập tức đi theo sau giúp đỡ. Lý Dĩnh trông như có cảm giác 'thỏ chết cáo buồn'.

Phác Thành Huấn nói: "Quái vật sẽ học hỏi từ con người, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng sẽ áp dụng ngay."

Kim Thiện Vũ suy nghĩ một chút nói: "Đàn anh, anh đang nghi ngờ chị Lý Dĩnh?"

Phác Thành Huấn bình tĩnh nhìn Lý Dĩnh: "Sự hiện diện của cô ta quá thấp, cũng rất ít khi nói chuyện."

Quái vật 7-7 vẫn luôn tồn tại ở nội quy trường trong tình trạng 'sẽ được bổ sung sau', điều đó chứng tỏ quái vật 7-7 cực kì khôn lanh và khó đối phó hơn các quái vật khác.

Nhưng lần này Kim Thiện Vũ có ý kiến ​​​​khác với Phác Thành Huấn, cậu nghi ngờ Chu Linh Linh hơn. Nhiều lúc, Chu Linh Linh toàn đợi người khác nói trước rồi mới làm theo. Bây giờ cũng vậy, Lương Trinh Nguyên đi trước giúp đỡ, Chu Linh Linh theo sau.

Thấy Kim Thiện Vũ im lặng, Phác Thành Huấn đoán được Kim Thiện Vũ đang nghĩ gì, hắn cũng nhìn về phía Chu Linh Linh. Một đồ vật không nhẹ, Từ Hạ Tri và Lương Trinh Nguyên đều tỏ ra khó khăn trong việc di chuyển, bởi vậy Chu Linh Linh cũng tỏ ra rất khó khăn.

Chỉ cần đồ vật Từ Hạ Tri di chuyển nhẹ hơn, đồ không nặng đối với nam giới nhưng chưa chắc sẽ nhẹ với nữ giới, nếu Chu Linh Linh không lộ ra vẻ chật vật, như vậy có thể dễ dàng đoán được quái vật 7-7 là ai.

Sau khi bọn họ giúp Từ Hạ Tri chuyển đồ vào phòng 309, giọng nói giận dữ của Khuất Gia Lương vang lên: "Từ Hạ Tri, mày đậu má như vậy để làm cái quái gì? Nếu mày thực sự muốn cứu tao thì nên để tao đến phòng mày mới đúng. Mày không muốn cứu tao thì đừng có đạo đức giả như vậy, lấy đồ của mày đi đi, tao đéo cần!"

Lương Trinh Nguyên 'hừ' một tiếng: "Em nói cho anh biết, anh Khuất Gia Lương ạ, giúp anh vì tình cảm chứ không phải vì bổn phận, mắc gì người ta phải giúp anh rồi tự kéo mình chết chung? Cửa sổ phòng anh Kim Thiện Vũ cũng mở, sao anh Kim Thiện Vũ có thể tự mình thoát, còn anh thì lại đi cưỡng ép người khác?"

"Không muốn những thứ này đúng không?" Giọng của Chu Linh Linh cũng vang lên: "Thế vứt đi."

Kim Thiện Vũ và Phác Thành Huấn nhìn nhau, Chu Linh Linh luôn đợi người khác làm rồi mới làm theo, chỉ trừ đêm đầu tiên cô ấy chọc vào lưng Kim Thiện Vũ ra.

Phác Thành Huấn nói: "Trước khi cô ta chọc vào em, Vương Đạc cũng đã chọc tôi."

Nhưng ánh mắt hắn vẫn nhìn về phía Lý Dĩnh, Lý Dĩnh không còn đứng ở hành lang nữa, cô đi về phía phòng 309. Đi ngang qua phòng 304 nơi Kim Thiện Vũ và Phác Thành Huấn đang ở đó, cô tăng tốc, kéo Chu Linh Linh lại, nhỏ giọng nói: "Linh Linh, anh ấy... anh ấy không cần giúp thì... trở về đi, em... em chỉ có một mình, sợ lắm."

Lại là một hành động bắt chước.

"Có lẽ là một trong hai người bọn họ." Phác Thành Huấn không phủ nhận ý nghĩ của Kim Thiện Vũ, quay đầu nhìn Kim Thiện Vũ nói: "Cẩn thận một chút."

Vừa phải ngăn cản thứ kia, vừa không được để nó nhìn thấy, lại còn bị con quái vật 7-7 tiếp cận, đường sống của Kim Thiện Vũ nhỏ đến mức trên thực tế thì không thể thấy được con đường nào nữa rồi.

Với cánh cửa sổ mở lại thêm quy tắc tử vong mới, cho nên bữa trưa và bữa tối ngày hôm đó rất vắng vẻ.

Trời vừa tối, Kim Thiện Vũ liền nghe thấy tiếng bước chân.

Nhưng không phải từ cánh cửa sổ đang mở, mà là từ hành lang.

Kim Thiện Vũ liếc qua chiếc tủ quần áo đã biến dạng, sau đó đi đến dán tai vào bên cửa, xem xem tiếng bước chân phát ra từ phòng 301 của Chu Linh Linh hay phòng 302 của Lý Dĩnh.

Nhưng lúc cậu nghe thấy, sắc mặt Kim Thiện Vũ lập tức tối sầm.

Tiếng bước chân không phải từ Phòng 301 hay Phòng 302, mà từ phía bên kia của hành lang.

Phòng 309!

Khuất Gia Lương hoàn toàn không ở trong phòng, hắn chạy ra ngoài hành lang!

Nếu thứ đó đến cửa sổ phòng 309 mà không nhìn thấy Khuất Gia Lương đâu, thì có hai khả năng, một là đi tìm Khuất Gia Lương, hai là đến phòng 304 tìm Kim Thiện Vũ, người đã và đang ở trong phòng, nó sẽ tiếp tục liều mạng với cậu.

Phác Thành Huấn cũng biết được hành động hấp tấp của Khuất Gia Lương, sau khi hắn mắng một tiếng 'ngu xuẩn', liền gõ vào tường: "Nhóc thiên tài, em..."

Hắn còn chưa nói xong, trong tủ quần áo truyền đến một tiếng ken két chói tai.

Đến rồi đây.

Rắc rắc rắc!

Rắc rắc!

Giống như đêm qua, phòng 304 hoàn toàn bị cô lập sang một không gian khác, giọng nói của Phác Thành Huấn cũng đột ngột bị ngắt quãng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro