Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 68 » QUÁI VẬT 8-4

Lương Trinh Nguyên chớp mắt với Kim Thiện Vũ, ra hiệu cho Kim Thiện Vũ phản ứng. Phân tích không phải là điểm mạnh của cậu ta, sự tự tin mà cậu ta xây dựng đã nhanh chóng biến mất.

Kim Thiện Vũ không chú ý đến Lương Trinh Nguyên. Cậu đang suy nghĩ về tính khả năng trong ý tưởng của Lương Trinh Nguyên.

Cậu nhớ lại một chút.

Cậu từng quan sát các NPC học sinh trong lớp. Khuôn mặt của một số người thì mơ hồ, một số lại rõ ràng. Số lượng NPC học sinh có khuôn mặt rõ ràng là 5.

Nếu lời của Lương Trinh Nguyên là thật thì cũng có thể giải thích cho hiện tượng này.

5 người đầu xỏ tẩy chay Tôn Tịnh Văn là 5 người khiến Tôn Tịnh Văn có ấn tượng sâu sắc nhất, nên Tôn Tịnh Văn mới có thể nhớ rõ mặt của 5 người này.

Thoạt nhìn, Tôn Tịnh Văn đã trả thù thành công. Cô đã có thể đứng trên bục điểm danh, khiến các học sinh khác phối hợp với mình, điều này đủ để chứng minh rằng cô đã sử dụng miêu trớ để xoay trở địa vị của mình. Bởi vì sợ cô mà các học sinh khác không thể không hợp tác với cô.

Lúc này Lương Trinh Nguyên rất hưng phấn, không đợi Kim Thiện Vũ hỏi, cậu ta đã chủ động trả lời: "Tôn Tịnh Văn đếm số người để làm gì? Đương nhiên là để làm cho mọi chuyện trở nên bí ẩn và hù dọa người khác, giống như 'trường học có quỷ mau chạy' trong cuốn nhật ký vậy."

Lương Trinh Nguyên cảm thấy mình thật thông minh, cậu ta rất cần Kim Thiện Vũ khẳng định: "Anh Thiện Vũ, người anh em này nói có đúng hơm?"

Thấy Kim Thiện Vũ còn đang suy nghĩ gì đó, Lương Trinh Nguyên nói: "Đây không phải là quy tắc 8-4 sao? Là quy tắc trung cấp dành cho người cao nhất trong đám người lùn. Chắc không phức tạp như anh nghĩ đâu."

Kim Thiện Vũ ngừng suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn Lương Trinh Nguyên, sau đó lắc đầu: "Không đúng."

Lương Trinh Nguyên: "Hả?"

Kim Thiện Vũ đáp: "Nếu Tôn Tịnh Văn làm thế để hù doạ người khác, cô ấy không nên báo thiếu mà phả báo dư mới đúng. Trong một lượng người cố định tự dưng thừa ra một người, vậy thì hiệu quả sẽ tốt hơn so với việc báo thiếu."

Lương Trinh Nguyên do dự: "...Cũng đúng."

"Nhưng mặt khác, tôi cũng nghĩ là có khả năng kia." Kim Thiện Vũ đáp, cậu bỗng nhiên có thể hiểu được tâm tình Phác Thành Huấn.

Lúc ở trong thế giới Quy Tắc 7-7, với tư cách là chủ tịch hội sinh viên nhìn một đứa tân sinh viên vừa vỡ trứng phân tích manh mối. Chắc chắn lúc đó hắn cũng cảm thấy có lý nhưng không thể tin được hoàn toàn. Tâm tình có chút phức tạp, nhưng đồng thời cũng cảm thấy vui mừng.

Kim Thiện Vũ nghĩ, Phác Thành Huấn vui mừng hẳn là vì có người trong nhóm ở thế giới Quy Tắc 7-7 có thể hỗ trợ hắn.

Mà bây giờ, người cậu vui mừng chính là Lương Trinh Nguyên.

Lương Trinh Nguyên bắt đầu dùng tới não mình rồi.

"Anh Trinh Nguyên." Kim Thiện Vũ vỗ vỗ Lương Trinh Nguyên vai: "Tương lai có hứa hẹn— Au."

Cậu quên mất làm liên luỵ đến vết thương trên tay mình.

Lương Trinh Nguyên đang muốn quan tâm thì Kim Thiện Vũ lại nói: "Nhưng nhân vật chính trong thế giới Quy Tắc 8-4 không phải Tôn Tịnh Văn."

Lương Trinh Nguyên không hiểu: "Tại sao? Cổ có quá khứ như vậy mà."

"Quy tắc 8-4 đề cập đến gói hàng." Kim Thiện Vũ nói: "Cách cô ấy nguyền rủa là miêu trớ, không liên quan gì đến gói hàng. Nhân vật chính thực sự của thế giới quy tắc 8-4 vẫn phải có liên quan đến thư nguyền rủa."

Bởi vì chỉ có thư nguyền rủa mới dùng gói hàng để gửi đi .

Lương Trinh Nguyên: "Ừ ha."

Cậu ta phản ứng lại: "Cho nên, tôi nói một đống như vậy, cứ coi như tôi đoán đúng rồi, nhưng vẫn vô dụng hết hả?"

"Không." Kim Thiện Vũ nói: "Có tác dụng."

Mặc dù những gì Lương Trinh Nguyên nói vẫn cần phải tìm manh mối chứng thực, nhưng có một câu Lương Trinh Nguyên nói rất hợp lý: Quy tắc 8-4 là quy tắc trung cấp dành cho người cao nhất trong đám người lùn. Nó là khó nhất trong kỳ thả người lần này, nhưng lại không khó bằng những quy tắc hội sinh viên yêu cầu nhà trường phối hợp nghỉ học, nên có thể rằng cậu chỉ đang đem các vấn đề phức tạp hoá lên.

Chẳng hạn như truyền hầu.

Vì cậu đem thư nguyền rủa và truyền hầu nối với nhau, dẫn tới một mớ rắc rối cần tháo gỡ. Chẳng hạn như việc xác định ai đã thả chim bồ câu, và con chim bồ câu nào đang bị buộc chân với con khác.

Theo khuôn mẫu của truyền hầu, thứ được mèo dẫn đường tới không thể nào dung nhập được với nó.

Cậu phải nghĩ vấn đề theo một cách khác.

Kim Thiện Vũ cố gắng suy nghĩ một cách đơn giản hơn, những mảnh manh mối dần hiện ra trong đầu.

Tôn Tịnh Văn không phải nhân vật chính trong thế giới Quy Tắc 8-4, điều này không cần nghi ngờ gì nữa.

Nhưng cho dù Tôn Tịnh Văn không phải là nhân vật chính của thế giới Quy Tắc 8-4, thì câu chuyện ngày xưa của cô cũng nhất định có liên quan đến tuyến chính.

Mặc dù câu chuyện của Tôn Tịnh Văn theo lời Lương Trinh Nguyên phân tích vẫn chưa đủ căn cứ để xác định, nhưng có một điều chắc chắn, là Tôn Tịnh Văn biết đến miêu trớ và dùng miêu trớ để trả thù người khác. 

Vì vậy, những người có liên quan đến Tôn Tịnh Văn chính là 5 người xuất hiện trong nhật ký của cô. Ngoài ra còn có mèo.

Nghĩ đến đây, Kim Thiện Vũ như cảm giác được gì đó mà ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ.

Để ngăn con mèo đen được triệu hồi bởi miêu trớ ngoài cửa sổ nhìn thấy Kim Thiện Vũ, Lương Trinh Nguyên đã cẩn thận kéo rèm hai bên lại. Vẫn lo sợ có điều chẳng lành xảy ra, họ còn dời bàn ghế trong phòng 204 để chặn chắc chắn rèm cửa.

Cảm xúc trong lòng Kim Thiện Vũ có chút dao động.

Kim Thiện Vũ nhớ lại ngày đầu tiên bước vào Thế giới Quy tắc 8-4,  trong lúc chờ mọi người tập trung cậu đã đi loanh quanh thăm dò. Cậu nhìn thấy những hình vẽ bậy của học sinh trên tường, những viên gạch rơi xuống từ trên đó, cỏ dại dưới chân tường và mảnh thuỷ tinh trên bờ tường rào để ngăn trèo qua.

Cậu luôn cảm thấy ngôi trường này giống như bị hóa lỏng.

Hơn nữa, vì sao trường học lại chỉ có toà dạy học và ký túc xá? Những thứ khác như căn tin, sân thể dục đều hoàn toàn không tồn tại. 

Và vì sao trường chỉ có học sinh mà không có giáo viên?

...Cậu biết rồi.

Bởi vì đây là trường trong mắt con mèo.

Mèo thích đi trên hàng rào, cho nên chúng quen thuộc với hàng rào hơn là toà dạy học.

Đây là thế giới 8-4 do mèo sáng lập, quái vật 8-4 là một con mèo.

Kim Thiện Vũ rùng mình với kết luận vừa rồi. Trường trung học Báo Hương chỉ có toà dạy học, khu ký túc xá và con đường nối hai tòa nhà là bởi vì mèo chỉ di chuyển trong khu vực này. Con mèo chỉ nhớ những điều này nên thế giới Quy Tắc 8-4 chỉ có một tòa dạy học, một tòa ký túc xá và một con đường.

Nghĩ tới đây, Kim Thiện Vũ lập tức lật đổ nguyên nhân khiến khuôn mặt của những NPC học sinh mơ hồ. Không phải do Tôn Tịnh Văn, mà là do mèo.

Dung tích não của mèo chỉ có 25ml, trí nhớ của nó không thể sánh được với con người. Vì vậy, nó chỉ có thể nhớ được những người quan trọng trong không gian lưu trữ trí nhớ hạn chế của mình.

Trong thế giới Quy Tắc 8-4, chỉ có người được mèo ghi nhớ mới có gương mặt rõ ràng.

Ví dụ như Tôn Tịnh Văn.

Tôn Tịnh Văn dùng 5 con mèo để thực hiện miêu trớ. 5 con mèo này là con của quái vật 8-4, nên nó mới ghi thù và nhớ rõ mặt của cô.

Ví dụ như 5 người kia.

Tôn Tịnh Văn đã dùng miêu trớ nguyền rủa 5 người này, mèo đã ngửi thấy mùi của con mình trên người bọn họ. Vì vậy, khuôn mặt của 5 người này cũng rõ ràng.

Người viết thư nguyền rủa đầu tiên phải nằm trong số những người có khuôn mặt rõ ràng.

Phân tích được đến đây, Kim Thiện Vũ liền nói cho Lương Trinh Nguyên kết quả.

Trước khi vén màn sương mù, Kim Thiện Vũ không thể để bản thân tư duy theo quán tính làm mọi chuyện khó khăn hơn. Bất kể ý tưởng của ai đơn giản hơn, Lương Trinh Nguyên vẫn tốt hơn một chút. Cho nên lúc này Kim Thiện Vũ muốn thảo luận đáp án với Lương Trinh Nguyên.

Tựa như một câu hỏi toán học không chuẩn, nếu đáp án nào có nhiều người tính ra đông hơn thì đó có khả năng đó là đáp án đúng.

Kim Thiện Vũ bèn hỏi: "Anh Trinh Nguyên, vì sao Tôn Tịnh Văn lại muốn nói thiếu người?"

Với những gì Kim Thiện Vũ vừa nói với Lương Trinh Nguyên, cậu ta không cần suy nghĩ nói: "Sợ bị trả thù."

Kim Thiện Vũ hiểu được.

Cậu và Lương Trinh Nguyên có cùng một đáp án.

Vì sao Tôn Tịnh Văn lại muốn đếm số người, vì sao đếm xong lại muốn nói thiếu người?

Phương thức truyền thư nguyền rủa là qua đường bưu điện, xét theo quy tắc tử vong thu được từ trải nghiệm qua hai đêm kinh tâm động phách vừa rồi, người tham gia cũng có thể truyền thư nguyền rủa.

Vì việc truyền thư nguyền rủa không có ngưỡng cửa, Tôn Tịnh Văn, người cực kỳ tin tưởng vào mấy thứ này, cô là người sợ mình sẽ nhận được thư nguyền rủa hơn bất kỳ ai.

Cho nên ngay từ đầu cô nói thiếu người.

Mục đích cũng là để cho người tham gia chấp nhận việc lớp thiếu một người, để thư nguyền rủa không đến tay cô, dù sao cô cũng không có ở đó.

Vấn đề thứ nhất đã có đáp án, Kim Thiện Vũ lại hỏi vấn đề thứ hai.

"Vì sao Tôn Tịnh Văn muốn tự bạo?"

Lương Trinh Nguyên không suy nghĩ nhiều, trả lời: "Chúng ta chết hết, sẽ không có ai truyền thư nguyền rủa cho cổ nữa."

Đáp án của câu hỏi thứ hai được đối chiếu.

Kim Thiện Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Về việc Tôn Tịnh Văn tự bạo, suy nghĩ của Kim Thiện Vũ không giống Lương Trinh Nguyên, hoàn toàn có thể đối chiếu.

Tôn Tịnh Văn lo lắng thư nguyền rủa sẽ đến tay mình, ngoài việc gieo rắc tư tưởng cho người tham gia rằng "bản thân không có trong lớp", còn có một cách khác để ngăn chặn bản thân nhận được thư nguyền rủa một cách hiệu quả hơn.

Đó là giết những kẻ có thể truyền thư nguyền rủa đi.

Đây cũng không phải là cuộc thi như Kim Thiện Vũ nghĩ trước đó. Cậu thực sự đang phức tạp hoá mọi chuyện lên. Tôn Tịnh Văn không dùng miêu trớ để cạnh tranh với người viết thư nguyền rủa xem ai có thể giết nhiều người hơn, mà đó là cách đơn giản nhất để bảo vệ mạng mình.

Nếu có ai đó nhận ra Tôn Tịnh Văn bị thiếu, tức là họ đã rơi vào bẫy của Tôn Tịnh Văn.

Cũng giống như Kim Thiện Vũ. Cậu đã nhận ra sự khuyết thuyết của Tôn Tịnh văn, cô chắc chắn cậu sẽ đi chứng thực điều đó, như vậy liền bị cô dùng miêu trớ nguyền rủa.

Kết thúc cuộc đối chiếu đáp án của câu hỏi hai, đến lượt câu hỏi thứ ba.

Đây cũng là câu hỏi quan trọng hơn hai câu hỏi đầu tiên và chiếm nhiều điểm hơn hai câu hỏi đầu tiên.

Trước khi mở miệng đối chiếu câu hỏi thứ ba, Kim Thiện Vũ nói: "Ngoài Tôn Tịnh Văn và 5 người này, còn 1 người có khuôn mặt rất rõ ràng."

Toàn thân Lương Trinh Nguyên sợ đến lạnh toát. Vấn đề này khiến cậu ta không thể không thuận miệng thốt ra, run rẩy một chút rồi nói: "Là... là bác gái trong phòng thư."

"Đúng vậy." Kim Thiện Vũ gật đầu,: "Anh Trinh Nguyên, anh cho rằng 5 người bị miêu trớ nguyền rủa cùng với bác gái trong phòng thư, ai có khả năng là người viết thư nguyền rủa đầu tiên?"

5 người này quả thực là có động cơ để viết thư nguyền rủa. Họ bị Tôn Tịnh Văn dùng miêu trớ trả thù, cho nên gậy ông đập lưng ông, viết ra thư nguyền rủa.

So với 5 người này, động cơ của bác gái trong phòng thư ngược lại không đủ.

Vị trí hoạt động của bác gái trong phòng thư là ở khu ký túc xá, không ở toà giảng dạy với Tôn Tịnh Văn, bác gái phòng thư ở độ tuổi này khó có thể xảy ra xích mích với một nhóm học sinh cấp ba.

Nhưng điều kỳ quái là khuôn mặt của bác gái trong phòng thư lại rất rõ ràng.

Hẳn là bác chiếm một vị trí cực kỳ quan trọng trong ký ức của con mèo.

Hỏi xong vấn đề này, Kim Thiện Vũ nhìn chằm chằm Lương Trinh Nguyên, chờ câu trả lời của cậu ta.

Câu thứ ba khiến Lương Trinh Nguyên dừng lại suy nghĩ một chút: "Tôi nghĩ là bác trong phòng thư."

Lương Trinh Nguyên nói xong liền hỏi Kim Thiện Vũ: "Anh Thiện Vũ, anh có nghĩ giống tôi không?"

Kim Thiện Vũ không trả lời mà hỏi: "Anh Trinh Nguyên, sao anh lại có được đáp án này?"

Lương Trinh Nguyên nói: "5 người đó bị miêu trớ nguyền rủa, trong lòng nhất định có bóng ma. Giống như bây giờ nhìn thấy Hạ Huy, tôi không khỏi phát run cả người. Mùi của Hạ Huy thực sự có thể cứu được cái mạng chó của tôi, nhưng tôi thấy anh ta như thế vẫn sợ muốn chết. Nếu tôi là 1 trong 5 người đó, có người dùng miêu trớ nguyền rủa tôi, thì cổ bảo tôi làm gì tôi cũng làm, bảo tôi ăn shit tôi cũng ăn. Tôi làm gì có cái gan ở dưới mắt cổ viết thư nguyền rủa chứ, như vậy không phải là ngăn bản thân sống lâu hơn chút sao?"

"Câu hỏi của anh có hai lựa chọn, hoặc là 5 người này, hoặc là bác gái trong phòng thư, vậy thì chỉ còn lại bác gái trong phòng thư thôi." Lương Trinh Nguyên nói, chợt nghĩ: "Bằng không hôm đó chúng ta đi gửi chuyển phát nhanh, bác gái đấy cũng chẳng hỏi câu gì mà chỉ trực tiếp nhận lấy gói hàng thôi đó?"

Kim Thiện Vũ gật đầu với nửa lời sau của Lương Trinh Nguyên.

Lương Trinh Nguyên lúc này cũng không dám khoe khoang: "Tôi chỉ tuỳ tiện nói vậy thôi, anh Thiện Vũ, anh muốn nghĩ thế nào cũng được, đừng nghe tôi nói linh tinh dẫn anh lạc lối."

Kim Thiện Vũ nói: "Không lạc."

Lương Trinh Nguyên không ngờ bản thân lại có thể trả lời đúng nhiều câu như vậy: "Tôi với anh lại nghĩ giống nhau hả?"

"Không phải vậy." Kim Thiện Vũ nói: "Người viết thư nguyền rủa đầu tiên là ai, hiện tại tôi không biết."

Kim Thiện Vũ thích dùng bằng chứng để phát tán tư duy. Rốt cuộc thư nguyền rủa là do năm người kia viết hay do bác gái trong phòng thư, tính đến trước mắt, cậu vẫn chưa có chứng cứ nào để đến được đáp án.

Kim Thiện Vũ nói: "Anh Trinh Nguyên, nhưng tôi có ý tưởng khác."

Mí mắt phải của Lương Trinh Nguyên lại bắt đầu giật giật: "Là... là gì?"

Kim Thiện Vũ nói: "Tới phòng thư xem thử."

Lương Trinh Nguyên nghe xong, bị doạ một phen.

Vậy mà giọng điệu của Kim Thiện Vũ rất bình tĩnh, nghe rất nhẹ nhàng, như kiểu thực sự chỉ đi xem mà thôi.

Không, không phải như vậy, Lương Trinh Nguyên biết rất rõ, đi đến phòng thư cũng nguy hiểm ngang ngửa với việc Kim Thiện Vũ bị miêu trớ nhắm tới mà vẫn đi ra ngoài mạo hiểm.

Dù sao, trong mắt Lương Trinh Nguyên, bác gái trong phòng thư rất có thể là người viết thư nguyền rủa đầu tiên.

Hơn nữa Kim Thiện Vũ còn đang bị thương, vết thương lại rất nghiêm trọng nữa.

Nhưng không có cách nào khác, đây là thế giới Quy Tắc 8-4, Kim Thiện Vũ là thành viên của đội tuần tra, cậu không mạo hiểm thì không ai có thể đi được. 

"Tôi đi với anh nhá." Lương Trinh Nguyên khó khăn nói, nhưng trong lòng vẫn không ngừng run rẩy mà hỏi: "Bao lâu... Bao lâu nữa đi? Đừng bảo là đêm nay đấy?"

"Ừm ừm." Đối với việc Lương Trinh Nguyên xin ra trận, Kim Thiện Vũ cũng không từ chối.

Kế hoạch đến xem phòng thư của cậu cần Lương Trinh Nguyên.

Vào ngày Lương Trinh Nguyên nhận được gói hàng, họ không đến tòa dạy học mà ở lại tòa ký túc xá, Kim Thiện Vũ phát hiện bác gái trong phòng thư có phần giống với lão quản lý trong thế giới Quy Tắc 7-7, không thường xuyên rời khỏi phòng.

Giống như trong thế giới Quy Tắc 7-7, Phác Thành Huấn dụ lão quản lý, còn cậu lẻn vào phòng trực ban để tìm kiếm manh mối. Bây giờ Kim Thiện Vũ cũng cần Lương Trinh Nguyên dụ bác gái trong phòng thư ra.

"Nhưng không phải bây giờ." Kim Thiện Vũ nói: "Trời sắp sáng rồi, ban ngày đi đi."

Lương Trinh Nguyên nghe được hai chữ "ban ngày" như nghe thấy Bồ Tát hiển linh, nỗi sợ hãi trong lòng tiêu tan hơn nửa: "Được, ban ngày đi, ban ngày đi."

Cho dù ban ngày có xảy ra chuyện gì, ít nhất cậu ta cũng không tử vong ngay tại trận.

Lương Trinh Nguyên nghĩ nghĩ, phát hiện Kim Thiện Vũ chọn đi ban ngày không phải vì an toàn hơn ban đêm, mà nhất định là có ẩn tình gì đó.

Nhưng ẩn tình này là gì, Lương Trinh Nguyên không nghĩ thông được, cậu ta biết chỉ số IQ của mình, cũng không tự làm khó bản thân, trực tiếp mở miệng hỏi Kim Thiện Vũ: "Tại sao lại là ban ngày?"

Kim Thiện Vũ kiên nhẫn giải thích: "Mỗi lần bác gái ở phòng thư nhìn thấy mình đều bảo mình tới lớp."

Lương Trinh Nguyên: "Đúng, vậy thì sao?"

Kim Thiện Vũ nói: "Hẳn là bác ta đang đuổi mình đi."

"Đm." Lương Trinh Nguyên hồi tưởng lại: "Đúng vậy thật."

Kim Thiện Vũ nói: "Bác gái ở phòng thư hẳn là ban ngày muốn làm gì đó?"

Lương Trinh Nguyên giơ ngón tay cái lên cho Kim Thiện Vũ.

Kim Thiện Vũ cũng không vinh nhục mà cả kinh, nói: "Thường thôi mà."

Sau đó cậu mới cúi đầu nhìn vết thương trên tay mình.

Vết thương không còn chảy máu nữa, nhưng vết máu trước đó đã đông lại trên tay, phối hợp xé rách miệng vết thương thoạt nhìn làm người ta sợ hãi.

Cậu cố cử động ngón tay khiến cho vết thương bị liên luỵ.

Kim Thiện Vũ: "Tê——"

Từ cơn đau có thể thấy miệng vết thương bị mèo cắn rất sâu. Trước đây cậu cho rằng mèo chủ động tấn công cậu là do cậu doạ nó sợ, nhưng bây giờ xem ra lúc đó, có thể mèo coi cậu là người tổn thương mèo con.

Nếu bị cắn phải chữa trị kịp thời, bằng không sau này sẽ rất dễ bị nhiễm trùng.

Mèo đen trông như mèo hoang, phải tiêm phòng bệnh dại kịp thời.

Trong thế giới quy tắc có một logic nhất định, giống như thi thể Hạ Huy sẽ thối rữa, nước lạnh tạt vào sàn xi măng sẽ tạo ra âm thanh 'doong' dựa trên phản ứng vật lý, nhưng ở đây không có phòng y tế. Nếu rời khỏi đây chậm trễ, Kim Thiện Vũ không chắc liệu mình có trở thành người đầu tiên chết do nhiễm trùng mà không phải do vi phạm quy tắc tử vong hay không.

Kim Thiện Vũ rũ mắt, nghĩ thầm, nếu Phác Thành Huấn ở bên cạnh cậu thì tốt biết mấy.

Hắn nhất định phải biết cậu ở Thế giới Quy tắc 8-4 đã khổ sở như thế nào, không được hung dữ với cậu nữa.

Lương Trinh Nguyên ở bên cạnh không biết tâm lý hoạt động của cậu, cho rằng Kim Thiện Vũ đang rất đau, nói: "Nhìn vết thương của anh mà tôi đã thấy đau rồi, mẹ kiếp, điều kiện khó khăn, nơi này lại nguy hiểm. Hay là để tôi thổi cho anh nhá?"

Nói xong, cậu ta đi về phía Kim Thiện Vũ.

Kim Thiện Vũ vội vàng lùi lại một bước: "Tôi tự mình làm..."

"Anh Thiện Vũ, anh vì chủ tịch Huấn mà thủ thân như ngọc thiệt hả?" Lương Trinh Nguyên vui vẻ nói: "Được rồi, tôi đây tuy rằng thẳng hơn cột điện, nhưng vẫn là đàn ông, anh tự thổi đi."

Kim Thiện Vũ: "Anh đi tìm chỗ nghỉ ngơi một chút đi."

Mấy ngày nay cậu không nhắm mắt, Lương Trinh Nguyên cũng không có nghỉ ngơi nhiều. Cậu đã quen với việc này nhưng Lương Trinh Nguyên vốn có nhu cầu ngủ bình thường, cơ thể chắc hẳn đã vô cùng mệt mỏi sau khi thức đến bây giờ.

Họ phải đến phòng thư sau khi trời sáng, không thể vì nghỉ ngơi không tốt mà trì hoãn được.

Lương Trinh Nguyên nói: "Ban ngày tôi ngủ trong phòng học."

Kim Thiện Vũ nói: "Trời sắp sáng rồi, nhưng cách giờ đến lớp vẫn còn một chút thời gian. Bác gái trong phòng thư hẳn phải thức dậy để kêu chúng ta đến lớp. Anh có thể ngủ thêm một lát, nghỉ ngơi tốt thì ban ngày mới dễ làm việc."

"Vậy được." Lương Trinh Nguyên đáp: "Để tôi thử xem có ngủ được không."

Phòng 204 vẫn nồng nặc có mùi hôi của Hạ Huy, Lương Trinh Nguyên không dám đảm bảo cậu ta sẽ ngủ được.

Cậu ta tìm một nơi xa Hạ Huy nhất, cũng không dám dùng vỏ chăn trên giường, trực tiếp nằm xuống sàn nhà nhắm mắt.

Chỉ trong chốc lát, Lương Trinh Nguyên ngáy khò khò.

Kim Thiện Vũ: "..."

Tuy nói ban ngày Lương Trinh Nguyên nằm ở bàn học đánh một giấc, nhưng tư thế nằm xuống bàn không mấy dễ chịu, rất dễ khiến tay chân bị tê, nghĩ thôi cũng biết Lương Trinh Nguyên căn bản ngủ không ngon giấc.

Ở giữa ánh mắt cảnh giác của Hạ Huy và tiếng ngáy ngủ của Lương Trinh Nguyên, Kim Thiện Vũ nâng tay, sau đó thổi miệng vết thương.

Thổi một lát, không chỉ có cánh tay giơ lên của Kim Thiện Vũ mệt, mà quai hàm cũng có chút mỏi.

Cậu nghiêm túc nghĩ, có Phác Thành Huấn ở đây thì tốt biết mấy.

Không biết qua bao lâu, Kim Thiện Vũ buông cánh tay bị đau xuống, ngước mắt nhìn về phía cửa sổ.

Cửa sổ vẫn kéo rèm, Kim Thiện Vũ tính toán thời gian, tuy không thể nhìn thấy sắc trời bên ngoài, nhưng có thể khẳng định hiện tại trời đã sáng.

Kim Thiện Vũ cũng không vội đánh thức Lương Trinh Nguyên. Mùa hè trời hửng đông sớm, cách thời gian đi học vẫn còn khoảng hai tiếng nữa.

Cậu tiếp tục cúi đầu thổi miệng vết thương.

Hai giờ sau, Kim Thiện Vũ gọi Lương Trinh Nguyên dậy.

Cậu nghe thấy trong ký túc xá lục tục vang lên tiếng mở cửa, bao gồm cả phòng 205 của Tằng Nam Nam. Tằng Nam Nam cũng rời khỏi phòng để đi đến lớp học.

Những người tham gia đều đang tuân theo quy tắc từng bước một, ôm ấp niềm tin chỉ cần tuân theo quy củ là có thể thoát khỏi quy tắc tử vong.

"A a, trời sáng rồi phải không?"

Lương Trinh Nguyên đứng dậy khỏi sàn nhà, ngáp một cái nói: "Đi thôi."

Hai người bước ra khỏi phòng 204, đi xuống sảnh ký túc xá.

Họ không phải là những người duy nhất đi trên hành lang, Kim Thiện Vũ liếc nhìn Phác Tống Tinh, người đang đi trước họ một đoạn.

Hành lang không có bao nhiêu khoảng cách, chẳng mấy chốc họ đã xuống tới tầng một rồi đi đến sảnh ký túc xá.

Bởi vì hôm qua Trần Tử Tấn nhận được gói hàng nên hôm nay có người ở tủ chuyển phát kiểm tra xem bản thân có nhận được gói hàng nào hay không. Vẻ mặt của họ cũng rất giống nhau. Đều là lo lắng mở tủ ra, rồi lại thở phào nhẹ nhõm khi thấy bên trong tủ trống rỗng.

Phác Tống Tinh không nhìn tủ chuyển phát nhanh, anh dẫn đầu rời khỏi ký túc xá, đi trên con đường nối hai tòa nhà với nhau.

Kim Thiện Vũ rời mắt, nhìn về phía phòng thư.

Bác gái trong phòng thư đã dậy, đang cầm một cái cốc đứng ở bậc thềm trước cửa ký túc xá đánh răng.

Có điều cửa phòng thư vẫn đóng chặt.

Cảm giác kỳ quái lập tức ập tới.

Cửa ký túc xá cách phòng thư nhiều nhất là mười bước, trong trường hợp bình thường thì không cần phải đóng cửa phòng ở khoảng cách gần như vậy. Cho dù trong phòng có đồ đạc gì quý giá thì bác gái đó cũng đã ở trước mặt, đối diện còn là một đám học sinh, ai lại vào phòng trộm đồ chứ?

Cho nên, trong phòng thư chắc chắn phải có thứ gì đó.

Kim Thiện Vũ nghiêng đầu, nói với Lương Trinh Nguyên: "Đi thôi."

Hai người định lộ mặt ra cho bác gái phòng thư nhìn thấy, để bác nghĩ rằng bọn họ đã rời khỏi khu ký túc xá và đã đi đến toà dạy học rồi.

Lúc họ đến trước phòng thư, bác gái cũng vừa đánh răng xong.

Kim Thiện Vũ giấu cánh tay bị thương ra sau lưng. Nếu bác gái trong thư phòng thực sự có liên quan đến thư nguyền rủa, thì bác ta nhất định có thể nhìn ra manh mối từ vết thương trên tay cậu.

"Bác ơi, chào buổi sáng ạ." Kim Thiện Vũ lễ phép nói.

Bác trong phòng thư sửng sốt một chút, sau đó vui vẻ nói: "Chào buổi sáng, đi học à?"

Kim Thiện Vũ: "Dạ."

Ngũ quan Kim Thiện Vũ ôn hoà, muốn xây dựng hình tượng một cậu bé ngoan là cực kỳ dễ.

Mặc dù cậu là bé ngoan thật.

Bác gái trong phòng thư cười tươi hơn: "Đi đi."

Kim Thiện Vũ kéo Lương Trinh Nguyên đang ngáp dài rời đi.

Trên đường đến tòa dạy học, những người tham gia khác thỉnh thoảng lại nhìn về phía hai người.

Bọn họ không nhìn thấy Trần Tử Tấn, đêm qua nghe Trần Tử Tấn kêu thảm thiết như vậy, trong lòng ai cũng đã có đáp án.

Mà lúc Trần Tử Tấn nhận được gói hàng chuyển phát nhanh tối qua, anh ta vẫn luôn chắc chắn rằng chính Lương Trinh Nguyên là người gửi nó cho mình. Kim Thiện Vũ không có cách nào đối diện với những ánh mắt phức tạp của những người tham gia khác, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng. Nếu tiếp tục trì hoãn ở thế giới Quy Tắc 8-4, không chừng Phác Tống Tinh sẽ bắt đầu xúi giục người tham gia nhắm vào bọn họ.

Nghĩ như vậy, Kim Thiện Vũ hơi nghiêng đầu, dùng góc độ có thể nhìn thấy bác gái trong phòng thư.

Cậu nhìn thấy bác gái rửa mặt xong trở về phòng.

Vì vậy Kim Thiện Vũ cũng không tính đi về hướng toà dạy học nữa, cậu kéo Lương Trinh Nguyên nói: "Đi thôi."

Hai người muốn quay lại, xem ban ngày bác gái trong phòng thư làm gì và trong phòng thư rốt cuộc có thứ gì.

Hai người quay ngược trở về.

Phía sau Phác Tống Tinh cũng dừng bước, quay đầu nhìn về phía bóng lưng của Kim Thiện Vũ và Lương Trinh Nguyên, khoé môi nhếch lên quỷ dị.

"Anh Tống Tinh... có chuyện gì sao?"

Có người tham gia phát hiện hành động của Phác Tống Tinh. Họ không dám vào lớp trừ khi có anh dẫn đầu.

"Không có gì." Phác Tống Tinh nói.

Bên này, Kim Thiện Vũ và Lương Trinh Nguyên đi ở bên ngoài tòa ký túc xá.

Phòng thư ở ngay cửa ký túc xá. Họ không thể trực tiếp quay lại từ tòa ký túc xá được. Nơi duy nhất họ có thể quay lại là cửa sổ.

Kim Thiện Vũ vốn định bám vào bệ cửa sổ, dùng sức leo lên.

Lương Trinh Nguyên cuối cùng cũng chú ý tới vết thương ở tay Kim Thiện Vũ: "Tôi lên trước rồi kéo anh."

Miệng vết thương thực sự rất đau, Kim Thiện Vũ nói: "Được."

Lương Trinh Nguyên leo lên trước, sau đó cẩn thận ngồi xổm xuống, đưa tay về phía Kim Thiện Vũ.

Lương Trinh Nguyên khoẻ đến nỗi Kim Thiện Vũ còn chưa kịp dùng lực gì thì đã bị cậu ta trực tiếp kéo lên. Chỉ là Lương Trinh Nguyên dùng hơi nhiều lực, khiến bản thân suýt mất thăng bằng ngã xuống, may mà có Kim Thiện Vũ hỗ trợ một phen.

"Ai da đờ mờ."

Độ cao tầng hai quả thực không cao, nhưng nếu ngã úp mặt xuống, có khi gương mặt sẽ bị biến dạng.

Trong lòng Lương Trinh Nguyên vẫn còn sợ hãi mà vỗ vỗ ngực.

Kim Thiện Vũ nói: "Đi thôi."

Vị trí của bọn họ là ở nhà vệ sinh công cộng, khoảng cách gần nhất là cửa sổ phòng 204 có thể mở được, Kim Thiện Vũ định sẽ mở cửa sổ phòng 204.

Lương Trinh Nguyên đứng gần bệ cửa sổ hơn, cho nên cậu ta phải di chuyển trước thì Kim Thiện Vũ mới có thể theo sau được.

Lương Trinh Nguyên di chuyển đến phòng 204.

Kim Thiện Vũ theo sau.

Hai người dịch từng bước nhỏ một để tới phòng 204, Lương Trinh Nguyên đang định đưa tay đẩy cửa sổ.

Kim Thiện Vũ vội vàng tóm lấy cậu ta, lúc Lương Trinh Nguyên muốn hỏi có chuyện gì, Kim Thiện Vũ đưa tay bịt miệng cậu ta lại.

Kim Thiện Vũ làm khẩu hình: "Có động tĩnh."

Phòng 204 không phải không có bóng người, còn có Hạ Huy. Nhưng Hạ Huy thường cuộn tròn ở một góc, không nhúc nhích, cho dù có động đậy, động tác cũng sẽ đột ngột nhảy từ nơi này sang nơi khác, nhưng âm thanh mà Kim Thiện Vũ nghe được lúc này lại là liên tục.

Có lẽ là bởi vì giọng nói Kim Thiện Vũ lúc nhắc nhở không gấp gáp, Lương Trinh Nguyên ngược lại cũng không bị doạ sợ.

Kim Thiện Vũ thu tay, nhìn về phía phòng 204.

Bọn họ không hề nghĩ rằng lại có động tĩnh trong phòng 204, cho nên dù kế hoạch của họ là rời khỏi ký túc xá rồi quay lại bằng cửa sổ, họ cũng không hề mở rèm lên.

Rèm cửa vẫn còn bị Lương Trinh Nguyên dùng bàn chặn lại nên lúc này họ không thể thấy gì cả.

Nhưng có thể nghe được.

Nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa phòng 204, rồi tiếng chân bước vào.

Hạ Huy kêu lên một tiếng, chứng tỏ bọn họ không nghe nhầm. Có người vào được phòng 204.

Ngoài Hạ Huy ban đầu ở phòng 204, người duy nhất có thể có chìa khóa phòng là bác gái của phòng thư, không thể nào là những người tham gia khác được. Lúc Kim Thiện Vũ đi trên đường đến toà dạy học, ngoại trừ Hạ Huy và Trần Tử Tấn đã chết, những người tham gia khác đều ở đó.

Lương Trinh Nguyên cũng há miệng: "Đẩy cửa sổ nhìn thử?"

Kim Thiện Vũ nghe những lời này của Lương Trinh Nguyên, có thể biết được Lương Trinh Nguyên vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn.

Cậu lắc đầu.

Chưa kể rèm bị bàn chặn lại, lúc đẩy cửa sổ sẽ gây ra âm thanh, tựa như rút dây động rừng.

Sau đó Kim Thiện Vũ duỗi tay chỉ vào phòng 303 trên tầng.

Hạ Huy và Trần Tử Tấn đều chết vì thư nguyền rủa. Bác gái trong phòng thư đã đến phòng 204, rất có thể cũng sẽ đến phòng 303. Cậu muốn đến phòng 303 của Trần Tử Tấn để chờ xem bác gái ở phòng thư đi vào phòng ngủ rốt cuộc để làm gì.

Lương Trinh Nguyên đang muốn tiếp tục hướng lên trên, Kim Thiện Vũ thấp giọng nói: "Anh Trinh Nguyên, anh ở lại đây."

Nói xong, Kim Thiện Vũ ngẩng đầu nhìn bệ cửa sổ phía trên.

Cậu đưa tay ra, dùng lòng bàn tay nắm lấy mép bệ cửa sổ, bất chấp vết thương đau đớn, cậu đặt ngón chân lên tường, dùng lực của tay để đưa mình lên tầng ba.

Đến tầng ba, Kim Thiện Vũ nhanh chóng đứng dậy, di chuyển về phía phòng 303.

Khi đi đến phòng 303, biết bác gái vẫn còn ở phòng 204, Kim Thiện Vũ không chút đắn đo nhìn vào phòng 303.

Cách chết của Trần Tử Tấn cũng giống với Hạ Huy, ngoại trừ việc thi thể không được dán trên cửa sổ mà là dán vào mặt đất.

Kim Thiện Vũ đoán Hạ Huy muốn trốn thoát qua cửa sổ nên mới tạo thành khối thi thể dán lên đó.

Trong phòng không có chỗ giấu người, Kim Thiện Vũ cũng không có ý định mở cửa sổ đi vào. Rèm cửa phòng 303 không kéo xuống, cửa sổ không có thi thể che kín, qua cửa sổ có thể nhìn thấy khung cảnh trong phòng 303.

Kim Thiện Vũ nhìn Trần Tử Tấn, thấy các khối thi thể được cắt đều nhau.

Những manh mối này có thể nhìn thấy từ thi thể của Hạ Huy. Kim Thiện Vũ đưa mắt nhìn vào trong phòng, xem xem liệu cậu có thấy được manh mối nào khác không, dù sao thì hiện trường sau cái chết của Hạ Huy, bọn họ đã không thể vào được rồi.

Đôi mắt cậu đảo quanh phòng 303, bên tai nghe thấy tiếng Lương Trinh Nguyên đang ríu rít.

Kim Thiện Vũ nhìn xuống Lương Trinh Nguyên ở bên ngoài cửa sổ phòng 204 đang chỉ về phía phòng 204. Kim Thiện Vũ đã hiểu. Bác gái trong phòng thư đã rời khỏi phòng 204. Theo suy đoán của cậu, nơi tiếp theo bác ta đến chắc chắn là phòng 303.

Quả nhiên, một lúc sau, Kim Thiện Vũ nghe thấy tiếng mở chìa khóa.

Cậu nhanh chóng hạ người xuống. Đây là cửa sổ hai chiều, cậu có thể nhìn vào bên trong cửa sổ thì bên trong cũng có thể nhìn thấy cậu qua cửa sổ.

Lạch cạch.

Cửa được mở ra.

Tiếng bước chân vang lên.

Kim Thiện Vũ cẩn thận nâng người lên cao một chút, vẫn duy trì độ cao để hai mắt có thể quan sát bên trong, nhưng bên trong không đến mức liếc mắt là thấy ngay được cậu.

Người dùng chìa khóa mở cửa quả nhiên là bác gái trong phòng thư.

Bác gái cầm một cái xô trên tay, Kim Thiện Vũ nhìn thấy trong xô là những hạt có kích thước bằng móng tay nhỏ, thoạt nhìn giống như thức ăn cho chó mèo.

Bác gái trong phòng thư không để ý đến có người ngoài cửa sổ, bước vào, đặt thùng sang một bên, sau đó nhìn chằm chằm thi thể của Trần Tử Tấn, trên mặt lộ ra vẻ do dự.

Kim Thiện Vũ nhìn thấy rõ vẻ mặt của bác ta.

Không cần phải suy nghĩ, bác gái ở phòng thư chắc chắn là ở đây để cho anh ta ăn, nên tiếng "meo" của Hạ Huy không phải là kiểu kêu lên cảnh giác với cậu và Lương Trinh Nguyên mà là để làm nũng.

Nhưng Trần Tử Tấn ở phòng 303 vẫn chưa thành hình mèo nên bác gái bị bối rối, phân vân không biết có nên đổ thức ăn mèo cho Trần Tử Tấn hay không.

Thứ nhất, để lâu thì thức ăn cho mèo sẽ bị ướt. Thứ hai là sợ lúc sau có người vào phòng 303 phát hiện ra thức ăn cho mèo.

Cuối cùng, bác ta quyết định cho ăn vào một ngày khác. Bác cầm cái thùng lên, xoay người mở cửa phòng 303, nhìn dáng vẻ như đã sẵn sàng rời đi.

Đột nhiên–

"Kim Thiện Vũ!"

Rất đột ngột, âm lượng còn không nhỏ.

Tim Kim Thiện Vũ đập thình thịch, Lương Trinh Nguyên sợ tới mức kêu một tiếng "đậu má".

Hai người tầng trên tầng dưới nghe theo tiếng âm thanh vọng tới, Phác Tống Tinh phía dưới toà ký túc xá cười lạnh nhìn bọn họ, sau đó mở miệng lặp lại: "Kim Thiện Vũ."

Lương Trinh Nguyên sợ đến mức hết cả buồn ngủ, cậu ta nhảy phịch xuống, không thèm để ý Phác Tống Tinh là quái vật 8-4, nhanh chóng bịt miệng Phác Tống Tinh lại.

Lương Trinh Nguyên trực tiếp ngã vào người Phác Tống Tinh, đè Phác Tống Tinh xuống không thể nhúc nhích được, sau khi trấn áp Phác Tống Tinh xong, Lương Trinh Nguyên quay đầu lại, bi thương nhìn Kim Thiện Vũ.

Lúc đầu Kim Thiện Vũ sợ trên người Phác Tống Tinh có vũ khí sắc nhọn nào đó, sợ lúc Lương Trinh Nguyên vật lộn với Phác Tống Tinh, anh dùng một đao đâm chết Lương Trinh Nguyên.

Nhưng nhìn Phác Tống Tinh giãy dụa như vậy, cậu mới yên tâm, trên người Phác Tống Tinh hẳn không có công cụ giết người. Bằng không, Lương Trinh Nguyên ở cự ly gần như vậy, Phác Tống Tinh mà có công cụ giết người thì đã sớm thọc chết Lương Trinh Nguyên rồi.

Thậm chí Lương Trinh Nguyên còn dùng hai tay bịt miệng Phác Tống Tinh lại, Phác Tống Tinh không thể kêu nổi tiếng nào.

Phác Thành Huấn nói sức mạnh của quái vật mà người tham gia nó chiếm hữu sẽ lớn hơn sức mạnh của bản thân người bị ám từ hai đến ba lần. Đôi khi người có thể đánh bại đội tuần tra tinh anh không phải là quái vật mà lại là một kẻ ngốc.

Sau khi xác nhận Lương Trinh Nguyên không gặp nguy hiểm, Kim Thiện Vũ mới quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

Cậu không chắc giọng nói của Phác Tống Tinh có bị bác gái trong phòng 303 nghe thấy hay không. Trước khi Kim Thiện Vũ quay đầu về phía cửa sổ phòng 303, cậu mong rằng bác ta không nghe thấy.

Dù sao Phác Tống Tinh đang ở ngoài ký túc xá hò hét, cửa sổ phòng 303 thì lại đóng, Kim Thiện Vũ cũng không nghe thấy tiếng bước chân nào đến gần cửa sổ cả.

Nhưng liếc mắt một cái.

Cả người Kim Thiện Vũ đông cứng, máu cũng đông lại.

Bác gái trong phòng thư áp cả khuôn mặt vào cửa sổ, tròng mắt nhìn chằm chằm cậu phía dưới.

Cả gương mặt không hề có biểu cảm gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro