Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 60 » QUÁI VẬT 8-4

Nghĩ tới đây, Kim Thiện Vũ lập tức đưa mắt tìm kiếm.

Đèn cảm ứng trong nhà vệ sinh công cộng đã tắt, toàn bộ không gian chỉ có một số quạt thông gió được lắp ở góc trên bên phải, có thể miễn cưỡng coi rằng nơi này là một không gian kín.

Ánh mắt Kim Thiện Vũ từng chút một quan sát phòng vệ sinh, bọn họ không vào nhầm, đây là phòng vệ sinh nam.

Đương nhiên, điều này không quan trọng.

Quan trọng là Kim Thiện Vũ không nhìn thấy có thứ gì di chuyển hết.

Sau khi chắc chắn bản thân không nhìn thấy thứ gì khác, Kim Thiện Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Cậu cũng học tập Lương Trinh Nguyên, dựa vào âm thanh của luồng khí chạm vào dây chằng để nói chuyện, có khi âm thanh này còn không lớn bằng tiếng chân Lương Trinh Nguyên đang run rẩy nữa cơ: "Chắc không..."

Vừa nói được hai từ đầu tiên trong năm từ "Chắc không đuổi theo đâu", ba từ còn lại chưa kịp nói ra đã bị Lương Trinh Nguyên cắt ngang.

"Cái... cái tiếng gì vậy?" Lương Trinh Nguyên che miệng nói.

Kim Thiện Vũ cũng nghe được.

Xuy, xuy, xuy

Xuy, xuy, xuy.

Âm thanh này khó có thể dùng từ tượng thanh để hình dung, nhưng lại rất bình thường, có lẽ bởi vì quá phổ biến, Kim Thiện Vũ nhất thời không biết âm thanh này là cái gì.

Trong lúc Kim Thiện Vũ đang vắt óc suy nghĩ về âm thanh này thì Lương Trinh Nguyên đã bịt chặt miệng, ngăn bản thân lúc nói vô tình phát ra âm thanh khác vì quá sợ: "Anh Thiện Vũ, âm thanh này... giống tiếng khịt mũi đánh hơi đúng không?"

Kim Thiện Vũ đột nhiên khựng lại.

Đúng!

Là nó, chính là âm thanh này.

Sắc mặt Lương Trinh Nguyên trở nên trắng bệch, nếu âm thanh này chắc chắn là âm thanh do khoang mũi khụt khịt gây ra...

Thứ đó hiện tại đang đánh hơi mùi của hai người!

Trốn trong nhà vệ sinh công cộng cũng chẳng ích gì, nhà vệ sinh công cộng là không gian kín gió, mùi của bọn họ tích tụ trong không khí, hơn nữa quạt hút tiếp tục thải ra mùi từ cơ thể bọn họ.

"Anh Thiện Vũ." Lương Trinh Nguyên nín thở tập trung, cậu ta cũng không hỏi Kim Thiện Vũ phải làm gì, bởi vì trong lòng cậu biết rất rõ đáp án.

Bọn họ không thể ở trong nhà vệ sinh công cộng được nữa nên phải tìm một nơi thoáng đãng để mùi cơ thể bay đi.

Nhưng phải làm thế nào cơ chứ? Mở cửa? Nếu mở cửa, liệu thứ kia có ở ngay trước cửa không?

Đến nơi thoáng đãng hơn thì có đảm bảo mùi cơ thể tản ra rồi thoát khỏi sự giằng co với thứ kia không?

Lương Trinh Nguyên không chú ý, một tiếng gọi này của cậu ta là đang dò hỏi ý kiến của Kim Thiện Vũ.

Nhưng Kim Thiện Vũ không trả lời.

Lương Trinh Nguyên lại gọi: "Anh Thiện Vũ."

Kim Thiện Vũ lắc đầu: "Không ra ngoài được."

Trái tim Lương Trinh Nguyên đột nhiên thắt lại: "Sao... sao cơ?"

Kim Thiện Vũ hít sâu một hơi, nói: "Nghe kỹ đi."

Lương Trinh Nguyên chăm chú lắng nghe.

Cậu ta nghe thấy: xuy, xuy, xuy.

Âm thanh này quả thực phát ra từ phía sau lưng, tức là ở bên ngoài cửa nhà vệ sinh công cộng.

Nhưng Lương Trinh Nguyên nghe ra âm thanh Auro 3D, mà Auro 3D có nghĩa là gì? Nghĩ tới đây, cả người Lương Trinh Nguyên mềm nhũn.

Thứ đó không chỉ có ở ngoài cửa mà còn có cả trong nhà vệ sinh công cộng nữa.

Nói cách khác, thứ đó không chỉ có một.

Xuy xuy xuy xuy.

Âm thanh trong nhà vệ sinh công cộng dần dần rõ ràng hơn, nhưng vẫn rất nhỏ, không đủ để kích hoạt đèn cảm ứng trong đây.

Kim Thiện Vũ hướng về phía phát ra âm thanh, âm thanh càng ngày càng gần bọn họ, nhưng kỳ lạ là trong tầm nhìn của cậu vẫn không thấy gì hết.

Cậu không dám vội vàng hét lên để kích hoạt đèn cảm ứng trong nhà vệ sinh công cộng, tất cả những gì cậu có thể làm là dùng hết sức bình sinh để đề phòng âm thanh này đang tiếp cận mình.

Kim Thiện Vũ cảnh giác nhìn về nơi phát ra âm thanh, suy nghĩ chạy đua với thứ tiếng động đang càng ngày càng tới gần mình.

Sự tồn tại của những thứ ngăn cản bọn họ quay trở lại phòng ngủ. Thứ ngoài cửa và thứ trong nhà vệ sinh có thể chỉ ra rằng nó đang nhắm vào cậu hoặc Lương Trinh Nguyên, hoặc là cả hai.

Bị thứ không rõ ràng này nhắm tới đồng nghĩa với việc bọn họ đã vô tình giẫm phải mìn.

Nhưng trong tủ của bọn họ làm gì có gói hàng nào? Tại sao lại bị nhắm tới cơ chứ?

Là bởi vì rời khỏi phòng vào ban đêm sao?

Kim Thiện Vũ ngay lập tức phủ nhận suy đoán về quy tắc tử vong này, vì thoạt nhìn dường như không liên quan gì đến quy tắc 8-4.

Cậu nín thở, nhớ lại mọi hành động của mình kể từ khi bước vào Thế giới Quy tắc 8-4.

Đi học. Tan học thì trở về ký túc xá. Sau đó đi đến tủ chuyển phát nhanh để kiểm tra gói hàng của Hạ Huy.

Trong số một loạt hành vi này, hành vi duy nhất có nhiều khả năng khiến họ vi phạm chính là tủ chuyển phát nhanh.

Đột nhiên Kim Thiện Vũ dùng sức kéo Lương Trinh Nguyên lại: "Rửa tay!"

Lương Trinh Nguyên còn chưa kịp hiểu chuyện gì, tiếng hét của Kim Thiện Vũ khiến đèn cảm ứng trong nhà vệ sinh công cộng sáng lên. Giọng của Kim Thiện Vũ vang vọng trong nhà vệ sinh công cộng, nhưng trừ điều này ra thì không còn gì khác cả.

Kim Thiện Vũ chạy tới bồn rửa tay, bên cạnh bồn rửa có một túi xà phòng, cậu nhanh chóng đổ xà phòng ra khỏi túi, sau đó mở vòi nước bắt đầu kỳ cọ.

Lương Trinh Nguyên nhìn thấy vậy cũng nhanh chóng chạy tới, Kim Thiện Vũ trực tiếp cho cậu ta bọt xà phòng đã xoa trên tay.

Hai người xoa xoa tay đến tận khi đỏ ửng, đến cả vị trí trên cánh tay cũng không bỏ qua, sau đó mới đưa xuống dưới vòi nước để rửa sạch.

Xong xuôi, Kim Thiện Vũ phủi nước dính trên tay, đi đến cửa nhà vệ sinh công cộng, chẳng thèm để ý cửa nhà vệ sinh bẩn cỡ nào, áp tai vào nghe tiếng động bên ngoài.

Bên ngoài im ắng, không có gì cả, tựa như phong ba bão táp đã dừng lại rồi.

Thế nhưng, hai người họ vẫn không dám ra khỏi nhà vệ sinh công cộng, bọn họ đã ở trong nhà vệ sinh công cộng lâu như vậy, ít nhất hiện tại hai người vẫn còn sống, điều đó chứng tỏ nhà vệ sinh công cộng vẫn an toàn.

Mà nếu nhà vệ sinh công cộng an toàn như thế thì chẳng cần ra ngoài tặng đầu làm gì, cứ ở đây chờ đến khi hửng đông là tốt nhất.

Ngồi ở đó gần một tiếng, Lương Trinh Nguyên không được nhịn nữa, hỏi: "An... an toàn rồi hả?"

Kim Thiện Vũ đáp: "Hẳn là an toàn rồi."

Nghe Kim Thiện Vũ nói xong, Lương Trinh Nguyên thở dài một hơi: "Tôi mà bị bệnh tim thì chắc giờ đang uống canh Mạnh Bà rồi đấy." Sống sót sau thảm hoạ khiến Lương Trinh Nguyên vừa mừng vừa sợ: "Má nó chứ, nếu đêm nay tôi mà ngỏm thật thì chắc chắn tôi phải nốc một trăm bát canh Mạnh Bà, không thì kiếp sau gặp ám ảnh tâm lý mất."

Kim Thiện Vũ gật đầu đồng ý.

Lương Trinh Nguyên lại hỏi: "Mấy thứ đó là gì vậy?"

Kim Thiện Vũ lắc đầu: "Không biết."

Kỳ quái lắm luôn, dù cậu có thị lực nhìn ban đêm thì vẫn không thể thấy thứ đó trong bóng tối, nhưng cậu lại nghe được âm thanh phát ra từ thứ không thể nhìn thấy đó.

Lương Trinh Nguyên thở dài nói: "Nhưng tại sao phải rửa tay vậy?"

Dù sao thì hai người cũng phải ngồi đây đến tận bình minh, cho nên Kim Thiện Vũ bèn giải thích cặn kẽ với Lương Trinh Nguyên: "Mọi người đều từ bên ngoài đi vào trong trường, cùng lên lớp rồi cùng trở về ký túc xá, cho nên từ lúc đi học đến lúc trở về ký túc xá không thể có khả năng có bẫy của quy tắc tử vong."

Bởi vì Phác Tống Tinh cũng làm điều tương tự.

Lương Trinh Nguyên gật đầu: "Rồi sao, rồi sao nữa?"

"Cho nên nơi duy nhất ẩn giấu quy tắc tử vong chính là tủ chuyển phát nhanh." Kim Thiện Vũ nói: "Thử ngẫm lại coi mình đã làm điều gì mà người khác không làm rồi."

Lương Trinh Nguyên cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ: "Kiểm tra gói hàng?"

"Trẻ nhỏ dễ dạy thật." Kim Thiện Vũ vỗ vỗ bả vai Lương Trinh Nguyên, như khẳng định câu trả lời của Lương Trinh Nguyên là đúng.

Lương Trinh Nguyên nói: "Nhưng rõ ràng bọn mình có biết gói hàng đó ở đâu đâu, cũng làm gì chạm vào nó. Chẳng lẽ chúng ta nhìn một cái thôi cũng giẫm phải quy tắc tử vong rồi à? Tằng Nam Nam và Hạ Huy cũng nhìn thấy mà."

Kim Thiện Vũ kiên nhẫn nói: "Lúc Hạ Huy mở tủ số 204, anh có ngửi thấy gì không?"

Lương Trinh Nguyên gật đầu như gà mổ cơm. Tủ chuyển phát nhanh của họ có mùi mốc, tủ số 204 có mùi khác hoàn toàn so với các tủ chuyển phát nhanh khác, là mùi hôi đến mức khó tả. Vốn dĩ tủ 204 không hề giống với các tủ khác, đại khái là vì tủ 204 có gói hàng, còn những tủ còn lại thì trống không.

Kim Thiện Vũ đáp: "Bọn mình không đụng vào gói hàng, nhưng mình đã mở tủ 204 ra rồi đó."

Lương Trinh Nguyên sửng sốt một chút, bọn họ đi kiểm tra gói hàng của Hạ Huy, tự nhiên nhìn vào tủ số 204, họ bị dính mùi từ gói hàng cũng chính là vào thời điểm đó.

Cho nên, những thứ kia phát ra tiếng đánh hơi cũng là vì ngửi được mùi trên tay họ.

Lương Trinh Nguyên nói: "Quy tắc tử vong là dính phải mùi của gói hàng?"

"Không, nếu 'dính phải mùi của gói hàng' là quy tắc tử vong thì những thứ kia sẽ trực tiếp tấn công chúng ta chứ chẳng cần chơi mèo vờn chuột làm gì." Kim Thiện Vũ nói: "Tín hiệu cho thấy quy tắc tử vong tìm đến cửa không phải là trong tủ có gói hàng, mà là dính phải mùi của gói hàng."

Vẻ mặt Lương Trinh Nguyên kinh hãi, hồi lâu sau mới nói: "Để tôi load cái..."

Kim Thiện Vũ ngừng nói, đợi Lương Trinh Nguyên tự load tự hiểu.

Lương Trinh Nguyên càng load càng làm suy nghĩ hỗn loạn: "Nói cách khác, gói hàng cất trong tủ chuyển phát nhanh thực chất là một cái bẫy. Nếu chạm vào thì ban đêm sẽ thu hút mấy thứ đó đến. Nhưng chạm vào không có nghĩa là sẽ chết, mọi thứ đều có quy tắc tử vong. Vậy... quy tắc tử vong là gì chứ?"

Kim Thiện Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: "Để xem ngày mai chúng ta có phát hiện được gì từ Hạ Huy không đã."

"Đừng nghĩ nữa." Lương Trinh Nguyên nói: "Hạ Huy mà chịu nói cho anh biết à?"

Kim Thiện Vũ thấp giọng nói: "Ý tôi là thi thể của Hạ Huy."

Lương Trinh Nguyên sửng sốt.

Bọn họ chỉ mới đến kiểm tra tủ 204 thôi đã bị dính mùi của gói hàng rồi, nói gì đến Hạ Huy – người trực tiếp di chuyển gói hàng, chắc chắn sẽ bị nhiễm đậm mùi.

Kim Thiện Vũ cho rằng xác suất sống sót của Hạ Huy là rất thấp.

Mặc dù Lương Trinh Nguyên có ấn tượng không tốt với Hạ Huy, nhưng dù sao đó cũng là một mạng người.

Lương Trinh Nguyên không hề hả hê trước sự xui xẻo đó mà chỉ nói: "Vậy chúng ta tránh xa tủ chuyển phát nhanh là được ha."

Kim Thiện Vũ liếc cậu ta một cái: "Anh Trinh Nguyên, anh thấy sao?"

Lương Trinh Nguyên nói: "Tôi thấy giọng điệu anh bây giờ có chút giống chủ tịch Huấn."

Kim Thiện Vũ: "..."

"Giỡn á giỡn á, tôi chỉ muốn giải tỏa căng thẳng thôi mà." Lương Trinh Nguyên nhanh chóng xin lỗi, sau đó nói: "Dù thế nào đi nữa, tôi nghĩ tốt nhất nên tránh xa tủ chuyển phát nhanh ra."

Kim Thiện Vũ lắc đầu nói: "Ai đã để gói hàng vào tủ 204? Trong gói hàng rốt cuộc có thứ gì? Ngộ nhỡ kẻ gửi gói hàng đó lấy đồ bên trong ra rồi để trong phòng chúng ta thì sao? Đặt ở trong người của chúng ta thì phải làm sao?"

Bọn họ không hề biết trong gói hàng có thứ gì, cho dù đồ bên trong gói hàng đó xuất hiện trước mặt họ, có ngay ở trong phòng của họ thì họ cũng không thể nhận ra.

Lương Trinh Nguyên: "Biết rõ gói hàng có vấn đề thì ai lại đi sờ vào gói hàng làm gì chứ?"

Cậu ta nghiêm túc ngẫm lại, chỉ cần là người bình thường đầu óc không có vấn đề thì sẽ không chạm vào gói hàng.

Kim Thiện Vũ trầm giọng nói: "Anh Tống Tinh."

Lương Trinh Nguyên lập tức rùng mình, Kim Thiện Vũ nói: "Quái vật 8-4 sao có thể không biết tín hiệu của quy tắc tử vong được? Chỉ cần ban ngày nó lấy đồ trong gói hàng ra, sau đó đi tắm để loại bỏ mùi trên người mình đi là ổn rồi."

"Anh Thiện Vũ..." Lương Trinh Nguyên kinh hãi nghĩ: "Đừng nói nữa, nói nữa thì xương cốt tôi cũng nhiễm khí lạnh mất."

Kim Thiện Vũ: "Ồ."

"Cho nên..." Lương Trinh Nguyên dừng một chút, nói: "Cho nên chúng ta nhất định phải đi tìm gói hàng kia?"

Kim Thiện Vũ: "Ừm, trời sáng chúng ta phải đi lấy gói hàng."

Rạng sáng, hai người bước ra khỏi nhà vệ sinh công cộng, đi thẳng đến tủ chuyển phát nhanh.

Kim Thiện Vũ liếc nhìn phòng bưu điện, bọn họ đến rất sớm, cửa phòng bưu điện vẫn đóng chặt, xem ra bác gái trong phòng vẫn chưa dậy.

"Nhanh."

Kim Thiện Vũ nói.

Lương Trinh Nguyên trở nên căng thẳng: "Được... được."

Bọn họ kiểm tra những tủ mà tối qua vẫn chưa kiểm tra, nhưng sau khi tìm kiếm một lúc, vẫn không thấy gói hàng nào cả.

Lương Trinh Nguyên sắc mặt đột nhiên tái nhợt: "Lẽ nào... lẽ nào..."

Kim Thiện Vũ trầm mặc một lát, nói: "Chắc là không đâu."

Ngay khi bầu trời ló ra tia sáng đầu tiên, bọn họ đã phóng từ nhà vệ sinh công cộng đến thẳng đây, những người khác không thể nào có đủ thời gian lấy gói hàng đi được

Gói hàng biến mất, trừ khi đêm qua đã bị động vào.

Nếu vậy thì có 2 khả năng.

Hoặc là Hạ Huy đã cất gói hàng ở một tủ chuyển phát nhanh của nơi khác vào tối qua, hoặc là thứ tối qua đuổi theo hai người đã chuyển gói hàng đi mất.

Kim Thiện Vũ nhanh chóng bác bỏ khả năng thứ nhất. Trường trung học Báo Hương chỉ có một tòa dạy học, một con đường và một ký túc xá, Hạ Huy muốn chuyển gói hàng đi nơi khác thì không thể tìm được nơi nào phù hợp, chỉ có quầy chuyển phát nhanh mới có thể cung cấp hỗ trợ chuyển gói hàng đi nơi khác.

Vậy nên đáp án đã rõ ràng, là mấy thứ đó đã chuyển gói hàng đi mất.

Kim Thiện Vũ nhìn chằm chằm dãy tủ chuyển phát nhanh trước mặt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở tủ chuyển phát nhanh số 101.

Cậu ngồi xổm xuống, đến gần tủ 101.

Toàn bộ dãy tủ tạo cảm giác cũ kỹ rách nát, trên bề mặt cũng có rất nhiều bụi bẩn. Hiện tại, cũng may là nhờ có bụi bẩn mà Kim Thiện Vũ có thể nhìn thấy trên bề mặt tủ 101 có rất nhiều vết xước mới.

Những vết xước này có phần sắc bén, có thể thấy những chiếc móng tạo ra những vết đó dài và sắc nhưng không dày.

Kim Thiện Vũ suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu hỏi Lương Trinh Nguyên: "Anh Trinh Nguyên, anh coi thử xem mấy vết này có giống móng vuốt của mèo không?"

Lương Trinh Nguyên vội vàng quỳ xuống, nhìn xong lập tức xác nhận: "Chính là mèo."

Lương Trinh Nguyên giải thích với Kim Thiện Vũ: "Mẹ tôi thích mèo cực luôn, trong nhà có nuôi vài con. Mỗi lần tôi chạm vào mấy con mèo, nó sẽ lấy móng vuốt cào tôi. Mấy vết cào trên người tôi với mấy vết xước trên này không khác biệt mấy."

Nói tới đây, Lương Trinh Nguyên vỗ đùi vỗ gối: "Chả lẽ thứ truy đuổi chúng ta tối qua là mèo ư?"

Mèo rất nhanh nhẹn, chúng có miếng đệm mỡ ở dưới ngón chân nên khi đi lại không gây ra nhiều tiếng động. Toàn bộ cấu trúc xương của mèo được giữ với nhau bằng các dây chằng chắc chắn và linh hoạt, hơn nữa các chi của chúng thon dài, khỏe mạnh, hỗ trợ cho bộ ngực hẹp và cột sống rất linh hoạt.

Nguyên nhân là bởi xương bả vai của mèo không được kết nối với khung xương chính nên điều này cho phép chúng dù di chuyển ở bất kỳ tốc độ nào cũng có thể duy trì độ linh hoạt và mềm dẻo. 

Kim Thiện Vũ mím môi: "Mèo đen."

Lương Trinh Nguyên sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn vết xước trên mặt quầy: "Vậy mà cũng phân biệt được màu sắc của mèo hả? Thế anh có biết nó giống gì không?"

Kim Thiện Vũ nói: "Không phải."

Một số con mèo đen rất khó phát hiện bằng mắt thường khi đứng trước TV với màn hình tắt vào ban ngày chứ đừng nói đến ban đêm. Kim Thiện Vũ đã biết được nguyên nhân đã khiến tầm mắt cậu không thấy gì vào đêm qua, nhưng cậu cũng không giải thích với Lương Trinh Nguyên, chỉ trả lời vấn đề 'giống mèo' của cậu ta.

"Mèo điền viên Trung Hoa." Kim Thiện Vũ nói.

Lương Trinh Nguyên nhìn vết xước trên quầy, sâu sắc cảm thấy mình là một đứa phế vật: "Đờ mờ, sao... sao anh nhìn ra hay vậy?"

Kim Thiện Vũ cho biết: "Trong bảng xếp hạng về sức chiến đấu của mèo, mèo điền viên Trung Hoa đứng đầu."

Cho nên, những vết xước trên mặt tủ có phần sâu và mượt.

Giống mèo hay màu sắc gì đó không phải là chuyện đặc biệt nghiêm trọng bây giờ, Kim Thiện Vũ đưa tay mở tủ 101 lần nữa. Cậu và Lương Trinh Nguyên đang ngồi xổm trước tủ chuyển phát nhanh số 101, đầu gối khuỵu xuống nên vừa mở ra đã ngửi thấy mùi mà lúc nãy họ không ngửi thấy.

Mùi còn lưu lại của gói hàng.

Đêm qua Hạ Huy đã để gói hàng vào tủ 101.

Việc Hạ Huy chuyển gói hàng đến tủ 101 cũng phù hợp với suy đoán của Kim Thiện Vũ. Tủ chuyển phát nhanh số 101 nằm ở phía dưới bên trái tính từ chính giữa, khi lấy gói hàng cần phải ngồi xổm, như vậy sẽ ít có khả năng thu hút sự chú ý hơn, hơn nữa so với tủ 204 thì miễn cưỡng có thể coi là một đường chéo, nó nằm cách xa tủ số 204 của Hạ Huy nhất.

Kim Thiện Vũ nhìn tủ 101 trống rỗng, sau đó quay lại quay đầu nhìn bốn phía tủ chuyển phát nhanh.

Lương Trinh Nguyên nói: "Anh tìm gì thế?"

Cậu ta cũng muốn giúp đỡ.

Kim Thiện Vũ nói: "Xem xem có sót lại hộp gói hay gì không."

Mùi của gói hàng không phải là mùi của hộp gói mà là mùi của đồ vật ở bên trong, nói chính xác thì không phải hộp gói thu hút mấy con mèo đen này mà là thứ ở bên trong gói hàng.

Kể cả mèo đen có cạy mở tủ 101 rồi lấy gói hàng bên trong ra, nó sẽ tiếp tục xé rách gói hàng cho đến khi nào thứ bên trong gói hàng lộ ra mới thôi, như vậy thì xung quanh hẳn là phải xót lại mảnh vụn của hộp gói.

Quả nhiên, Kim Thiện Vũ tìm được mấy mảnh hộp giấy ở dưới chân bên phải của tủ chuyển phát nhanh.

Cậu đứng dậy bước tới nhặt những mảnh vỏ hộp lên, đưa lên chóp mũi rồi nhẹ nhàng ngửi.

Mùi xộc vào xoang mũi khẳng định mảnh vỏ chính là gói hàng xuất hiện trong tủ chuyển phát nhanh, Kim Thiện Vũ cũng phát hiện ra một điều – bên trong mảnh vỏ có dính máu.

Lương Trinh Nguyên đi tới, từ tối hôm qua đến giờ cậu ta đã hỏi Kim Thiện Vũ nhiều thứ lắm rồi, ngượng quá thể luôn.

Nhưng hết cách rồi, chỉ số IQ chỉ có vậy thôi.

Lương Trinh Nguyên ngượng ngùng xoa xoa gáy: "Anh Thiện Vũ, bây giờ chúng ta phải làm sao?"

Kim Thiện Vũ đặt những mảnh vỏ xuống, nhìn sang phòng bưu điện.

Cậu nhìn thấy đèn đã bật, hẳn là bác gái trong phòng bưu điện đã tỉnh dậy.

Dù sao đây cũng là phòng bưu điện, không phải phòng trực hay phòng ký túc xá, bọn họ ở đứng ở trước quầy tủ chuyển phát nhanh lâu như vậy, có thể sẽ khiến dì ấy nghi ngờ bọn họ muốn trộm đồ của người khác.

"Đi xem Hạ Huy." Kim Thiện Vũ nói.

Lương Trinh Nguyên: "...Được."

Hai người họ đều cho rằng Hạ Huy lành ít dữ nhiều nhưng vẫn gõ cửa phòng 204 nơi Hạ Huy ở.

Sau khi gõ mấy lần, bên trong vẫn không có động tĩnh gì.

Lương Trinh Nguyên và Kim Thiện Vũ nhìn nhau, Lương Trinh Nguyên hét: "Hạ Huy, mở cửa, là tôi đây."

Phòng 204 vẫn yên tĩnh, không có người đáp lại tiếng gọi của Lương Trinh Nguyên, cũng chẳng có ai đến mở cửa cho họ.

Hiện tại Kim Thiện Vũ càng thêm chắc chắn, Hạ Huy có lẽ đã gặp phải chuyện bất trắc gì rồi.

Kim Thiện Vũ nhìn xuống ổ khóa, ổ khóa là ổ khóa cấp A, lõi khóa chỉ có một hàng viên bi, tuy nhiên Kim Thiện Vũ lại không có dụng cụ nào trong tay có thể mở được ổ khóa. Cậu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Qua cửa sổ."

Ký túc xá này được xây dựng từ nhiều năm trước, chiều cao mỗi tầng cũng không cao, Kim Thiện Vũ cao như vậy đứng trong phòng làm cậu cảm thấy có chút ngột ngạt, cậu nghĩ nếu là Phác Thành Huấn, có lẽ hắn còn cảm thấy ngột ngạt hơn.

Trước khi trèo qua cửa sổ, Kim Thiện Vũ đi tới nhà vệ sinh công cộng ở tầng một, đây là nhà vệ sinh duy nhất trong toàn bộ ký túc xá.

Vừa mới chạm vào mảnh hộp gói, trên tay đã ám mùi hôi, nếu không rửa sạch mùi hôi, nói không chừng lúc về phòng có thể sẽ khiến cả căn phòng bốc mùi.

Rửa tay xong, Kim Thiện Vũ cùng Lương Trinh Nguyên đi đến phòng 203 của Lương Trinh Nguyên. Phòng 204 ở ngay bên cạnh, bọn họ có thể dễ dàng trèo ra ngoài cửa sổ, đi vào phòng của Hạ Huy.

Kim Thiện Vũ dẫn đầu nhảy ra, theo sát là Lương Trinh Nguyên.

Bước lên bệ cửa sổ rộng bằng lòng bàn tay, Kim Thiện Vũ cẩn thận đi về phía phòng 204. Sau khi đến nơi, Kim Thiện Vũ ngẩng đầu lên, trong lòng bỗng nhảy dựng.

Bên cạnh, Lương Trinh Nguyên cũng ở cửa sổ nhìn thấy cảnh tượng trong phòng 204, cậu ta "ối" một tiếng, chân mềm nhũn giẫm xuống chân không, trực tiếp rơi từ tầng hai xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro