Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 55 » Thế giới thực

Kim Thiện Vũ bật dậy khỏi giường, đầu óc vẫn còn mơ hồ.

Cậu ngơ ngác trong giây lát, mãi mới nhận ra mình vừa thoát khỏi Thế giới Quy tắc 4-4. Nhưng khác với những lần tỉnh dậy trước đây, cậu không ở giảng đường mà lại ở trong phòng ngủ của chính mình.

Tiếng hát văng vẳng bên tai, Kim Thiện Vũ theo bản năng quay đầu theo hướng phát ra âm thanh, thấy Lương Trinh Nguyên đang vùi đầu vào quyển sách. Cậu kinh ngạc nhận ra, vậy mà Lương Trinh Nguyên lại ngồi đọc sách đấy. 

Lương Trinh Nguyên vẫn mải mê ca hát, không hề hay biết Kim Thiện Vũ đã tỉnh dậy và đang tiến lại gần mình. Cậu ta đang đeo tai nghe nhưng tiếng nhạc to đến mức Kim Thiện Vũ có thể nghe rõ mồn một. 

Kim Thiện Vũ nhìn xuống bàn học, được thêm một phen kinh hồn bạt vía. Lương Trinh Nguyên thế mà lại đang đọc sách thật luôn, sách giáo khoa hẳn hoi chứ không phải thứ kì quái gì khác. 

Lương Trinh Nguyên để đèn học trên bàn, lúc Kim Thiện Vũ đi tới, bóng của cậu in lên mặt bàn. Lương Trinh Nguyên bỗng dưng im bặt, khựng lại một chút rồi đột ngột hét lên:

"Aaaa, thịnh vượng, dân chủ, văn minh, hài hòa..."

Kim Thiện Vũ bất đắc dĩ tháo tai nghe cậu ta xuống: "Là tôi mà."

Lương Trinh Nguyên thở phù: "Mẹ kiếp, anh làm tôi sợ muốn chết luôn. Anh Thiện Vũ này, tôi yếu vía lắm đấy."

Kim Thiện Vũ chấp nhận nửa vế sau, nghi hoặc chỉ vào cuốn sách trước mặt Lương Trinh Nguyên: "Anh Trinh Nguyên, anh... anh bị thứ gì ám à?"

Kim Thiện Vũ cực kì ngạc nhiên khi thấy Lương Trinh Nguyên đọc sách, cậu biết Lương Trinh Nguyên ghét nhất là học. Lúc đến lớp cậu ta toàn để đầu óc trên mây trên gió, cầm bút còn không nổi, chứ đừng nói lật được một trang vở. Cậu có đủ lý do để nghi ngờ Lương Trinh Nguyên bị thứ gì bám vào người.

Lương Trinh Nguyên "hầy" một tiếng, đóng sách lại nói: "Không phải sắp thi giữa kỳ rồi sao?"

Không đợi Kim Thiện Vũ nói, Lương Trinh Nguyên vội vàng hỏi: "Anh Thiện Vũ mau kể cho người anh em này nghe, Thế giới Quy tắc 4-4 có khó không?"

Kim Thiện Vũ mơ hồ trả lời, tựa như không nghe câu sau, hỏi: "Thi giữa kì á? Bao giờ?"

Lương Trinh Nguyên hít sâu một hơi, nói: "Tôi nghe hội sinh viên nói thế. Thế giới 4-4 thương vong nặng nề, anh không biết tôi lo lắng cho anh cỡ nào đâu. Mỗi ngày tan học tôi chạy đến giảng đường đều thấy hội sinh viên đưa thi thể ra ngoài. Tôi chỉ biết cầu nguyện người được đưa ra không phải là anh thôi."

Kim Thiện Vũ đưa tay lật qua cuốn sách mà Lương Trinh Nguyên vừa đọc, sau đó nhìn vào ghi chú của Lương Trinh Nguyên: 

"Chỗ này anh chép sai rồi này. Tế bào là một đơn vị cấu trúc cơ bản có chức năng sinh học của sinh vật sống. Các hoạt động sống trong cơ thể đều diễn ra tại tế bào, cho nên tế bào là trung tâm của hoạt động sống, sự tăng sinh của tế bào..."

Lương Trinh Nguyên nghe không vô. Bỗng nhớ tới chuyện gì, cậu ta kích động nói: "Hôm nay chủ tịch Huấn cõng anh về làm tôi sợ chết khiếp luôn đấy!"

"Tế bào tiết ra chất truyền tin hoá học để thực hiện..."

Đang hăng say chữa bài, Kim Thiện Vũ chợt dừng lại: "Đàn anh cõng tôi về?"

Cậu thực sự không muốn nhắc đến những gì đã xảy ra trong Thế giới Quy tắc 4-4. Tình hình ở đó quá phức tạp, mà bản thân cậu lại liên quan sâu sắc đến nó. Nếu phải tường thuật lại, rất khó tránh khỏi việc phải đến những bí mật mà cậu không muốn cho người khác biết.

Nhưng lời nói của Lương Trinh Nguyên vẫn buộc Kim Thiện Vũ phải nghiêm túc đối mặt với chủ đề này.

"Đúng vậy, đúng vậy." Lương Trinh Nguyên lộ ra dáng vẻ cực kì kích động: "Má nó, tôi cứ tưởng anh ngỏm rồi cơ. Tôi còn tưởng chủ tịch Huấn cõng thi thể anh về để tôi nhìn mặt anh lần cuối đấy."

Lúc đó Lương Trinh Nguyên thật sự nghĩ như vậy, hai chân mềm nhũn, lập tức ngồi xuống khung cửa, trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm sang phòng 304 đối diện.

Trong tầm mắt, Phác Thành Huấn lấy chìa khóa phòng mở cửa, sau đó đặt Kim Thiện Vũ lên giường.

Lương Trinh Nguyên oà khóc.

"Anh Thiện Vũ..."

Càng nghĩ cậu ta càng thấy đau lòng, dù mạnh mẽ hay dũng cảm đến đâu, cậu ta căn bản không thể chấp nhận được cái chết của Kim Thiện Vũ.

Sau khi khóc đến đau đớn ruột gan, Lương Trinh Nguyên nhìn thấy Phác Thành Huấn xuất hiện ở cửa phòng 304, cau mày thiếu kiên nhẫn: "Khóc cái gì?"

Lương Trinh Nguyên run rẩy chỉ vào phòng 304, sụt sịt nói: "Anh... Anh Thiện Vũ... anh..."

"Vẫn chưa tỉnh." Phác Thành Huấn nói.

"Hu hu hu." Lương Trinh Nguyên huhu vài tiếng, sau đó chợt nhận ra ý nghĩa trong câu nói của Phác Thành Huấn. Cậu ta lập tức đứng dậy, lao tới nhìn Kim Thiện Vũ.

Phác Thành Huấn ngăn cản cậu ta lại.

Hắn xách cổ áo cậu ta lên rồi nói: "Rửa mặt đã."

Lương Trinh Nguyên khóc đến nỗi nước mắt nước mũi lem nhem, cậu ta lau mặt nói: "Xem anh Thiện Vũ quan trọng hơn."

Sau đó Lương Trinh Nguyên nhìn thấy lông mày Phác Thành Huấn nhíu lại, cậu ta lập tức hiểu ra, chủ tịch hội sinh viên làm gì lại quan tâm nhắc cậu ta rửa mặt chứ, chủ yếu là lo lắng cậu ta chạm bẩn vào người Kim Thiện Vũ thì đúng hơn.

"Em đi ngay đây. "

Lương Trinh Nguyên xoay người quay lại phòng rửa mặt, sau lưng lại vang lên giọng nói của Phác Thành Huấn: "Nếu em ấy tỉnh rồi thì bảo em ấy nghỉ ngơi, không cần tới họp phục bàn."

Lương Trinh Nguyên vội vàng gật đầu: "Vâng, vâng."

Phác Thành Huấn quay lại nhìn Kim Thiện Vũ một cái, sau đó mới rời khỏi khu ký túc xá dành cho sinh viên năm nhất.

Sau khi hắn rời đi, cửa của mấy phòng ngủ cùng tầng xung quanh hé mở, các sinh viên năm nhất đều thò đầu ra nhìn bóng dáng Phác Thành Huấn, rồi lại nhìn Lương Trinh Nguyên.

"Thôi thôi thôi."

Lương Trinh Nguyên không vui nói: "Đừng hóng hớt nữa."

Sau khi thuật lại cho Kim Thiện Vũ nghe tình huống, Kim Thiện Vũ đột nhiên cảm thấy hơi mất tự nhiên, có chút xấu hổ: "Có... Có nhiều người nhìn thấy đàn anh cõng tôi về thế á?"

"Tất nhiên rồi." Lương Trinh Nguyên nói: "Chủ tịch Huấn vốn là nhân vật nổi tiếng trong trường mà, kiểu như đỉnh lưu trong giới giải trí ấy. Mỗi cử chỉ lời nói của anh ấy chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý."

Kim Thiện Vũ sửng sốt, không rõ là do nguyên nhân gì, nhưng trái tim lại đập thình thịch: "Vậy... vậy..."

Lương Trinh Nguyên nói: "Chắc chắn đấy, lúc anh vẫn đang hôn mê, tôi đi ra ngoài lượn một vòng, hóng được một ít tin đồn nhảm nhí."

Kim Thiện Vũ lo lắng nhìn Lương Trinh Nguyên: "Là gì?"

Lương Trinh Nguyên nói: "Mọi người đều đoán, nhất định anh đã có công lớn trong Thế giới Quy tắc 4-4, cho nên chủ tịch Huấn mới đích thân đưa anh về."

Kim Thiện Vũ: "..."

Sắc mặt Kim Thiện Vũ cứng đờ, những suy nghĩ phức tạp trong đầu nháy mắt biến mất không dấu vết, đối với hành vi suy nghĩ thái quá của mình, cậu nói: "Ối."

Lương Trinh Nguyên đụng vào vai Kim Thiện Vũ: "Nhưng tôi không nghĩ vậy nha."

Kim Thiện Vũ nhìn vẻ mặt buôn chuyện của Lương Trinh Nguyên, nhanh chóng quay người dọn dẹp bàn học bị Lương Trinh Nguyên bày ra, đổi chủ đề nói: "Anh đi ăn không? Tôi đói quá."

Lương Trinh Nguyên: "Đi!"

Mùa thu, 6 rưỡi chiều bầu trời bắt đầu sẩm tối, Lương Trinh Nguyên và Kim Thiện Vũ nán lại trong ký túc xá một lúc, lúc đến căng tin thì đã là 7 giờ, lúc này bầu trời đã hoàn toàn tối sầm.

Trong căng tin không có nhiều người nên hai người họ tuỳ ý tìm một chỗ để ngồi xuống.

Vào lúc đang ăn, Lương Trinh Nguyên tấm tắc hai tiếng, Kim Thiện Vũ lập tức cảnh giác nhìn cậu ta.

Lương Trinh Nguyên thở dài nói: "Đã một tuần rồi, một tuần này tôi đã phải tới căng tin ăn cơm một mình, cũng không có người để nói chuyện cùng luôn."

Lúc ở trong Thế giới Quy tắc 4-4, cậu có cảm giác đói khát, Kim Thiện Vũ đoán rằng tốc độ dòng chảy của thời gian trong quy tắc 4-4 về cơ bản giống với ở thế giới thực. Theo lý mà nói, vì quy tắc 4-4 đã tồn tại lâu như vậy nên dòng chảy thời gian hẳn sẽ rất nhanh, để quái vật có thể mở ra vòng Thế giới Quy tắc tiếp theo nhanh hơn.

Tuy nhiên, Kim Thiện Vũ đã có câu trả lời cho câu hỏi này.

Có lẽ vì Viên Viện. 'Nó' đã đồng ý với Viên Viện sẽ giảm tần suất xuất hiện tại Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên xuống, cũng vì thế nên dòng thời gian trong Thế giới Quy tắc 4-4 mới chậm lại.

Những câu hỏi khiến cậu rối rắm lại bắt đầu hiện lên trong đầu, Kim Thiện Vũ không nghe thấy Lương Trinh Nguyên nói gì hết, cậu cụp mắt xuống, đánh giá Thế giới Quy tắc 4-4.

Hiện tại có thể xác định 'nó' là quái vật 4-4. Trước khi 'nó' trở thành quái vật, 'nó' có tên là Sầm Tiềm.

Vì cha là một kẻ sát nhân, mẹ Sầm Tiềm đã vứt bỏ y. Sầm Tiềm được bà ngoại nuôi nấng, sau khi bà nội qua đời thì y sống lẻ loi một mình.

Có lẽ vì bị mẹ mình vứt bỏ, sự cô đơn và những ánh mắt của người đời đã khiến Sầm Tiềm nảy sinh ác ý, và cuối cùng trở thành quái vật 4-4. Sau đó y đã sáng lập ra một thế giới được hội sinh viên gọi là Thế giới Quy tắc 4-4.

Kim Thiện Vũ nghĩ, có lẽ Sầm Tiềm đã tạo ra thời gian hồi tưởng trong lúc sáng lập Thế giới Quy tắc này. Chắc ý định ban đầu của y là hy vọng rằng bản thân có thể quay ngược thời gian, trở về cứu lấy chính mình.

Thời gian hồi tưởng lại tạo ra vòng lặp thời gian, quá khứ ảnh hưởng đến hiện tại, hiện tại ảnh hưởng đến tương lai, và tương lai cũng ảnh hưởng lại quá khứ. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, có một số chuyện đã định sẵn thì khó có thể thay đổi.

Nếu người tham gia tìm kiếm cốt truyện bên trong thời gian hồi tưởng, vậy thì sẽ vĩnh viễn không thoát khỏi vòng lặp đến tận lúc bị quy tắc tử vong tìm đến tận nơi.

Ngoài bọn họ ra, còn một người nữa cũng đã phát hiện ra tuyến chính thực sự, chính là Viên Viện.

Có lẽ vì thường xuyên giúp đỡ người khác nên Viên Viện đã phát hiện ra tuyến chính, đồng thời cũng nắm được điểm yếu của Sầm Tiềm.

Cùng lắm thì chỉ là một cậu nhóc cô độc thiếu tình yêu thương.

Viên Viện dùng việc "cùng nhau đón sinh nhật" làm trao đổi để Sầm Tiềm đồng ý giảm tần suất xuất hiện ở trường Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên xuống, từ đó sẽ giúp tăng tỷ lệ sống sót của sinh viên.

Viên Viện đã hi sinh bản thân mình. 

Những điều trên là những điều Kim Thiện Vũ có thể chắc chắn, nhưng cũng còn một số điều vẫn chưa thể xác định.

Nếu Viên Viện ở trong Thế giới Quy tắc 4-4 rồi, vậy thì tại sao cô lại xuất hiện ở thế giới thực, và trở thành mẹ của cậu?

Mà nếu đã xuất hiện ở thế giới thực rồi, vậy tại sao lại còn xuất hiện ở thời gian hồi tưởng? Hơn nữa Phác Thành Huấn còn khẳng định chắc chắn Viên Viện cố tình dẫn dắt Chu Kỳ vi phạm quy tắc tử vong.

Và cuối cùng, cái bóng mà cậu nhìn thấy trên sàn là gì?

Những vấn đề trước mắt mà cậu vẫn chưa rõ ràng ấy có liên quan đến cái bóng này không?

Và còn, tại sao Sầm Tiềm lại gọi cái bóng đó là chủ nhân? 

Chủ nhân của quái vật? Là quái vật của mọi quái vật? Là boss của Thế giới Quy tắc?

Kim Thiện Vũ giật mình, nhớ tới lời Ân Trân từng nói, số hiệu của quái vật không đại diện cho thực lực của nó, mà chỉ là căn cứ vào thời gian nó xuất hiện.

Giống như quái vật 16-8. Nó là quái vật mới, dựa vào số hiệu của những con quái vật được đánh số trong nội quy trường, thứ tự của nó sẽ là 16-8.

Kim Thiện Vũ vẫn còn nhớ gương mặt hoảng sợ của Sầm Tiềm khi nhìn thấy bóng đen ấy, như thể Sầm Tiềm vừa làm chuyện xấu và bị cha mẹ bắt gặp vậy.

Nếu quái vật 4-4 có cha mẹ thì cha mẹ nó sẽ là ai?

Quái vật 0-1.

Cái bóng đen mà cậu nhìn thấy là quái vật 0-1?

Kết luận này khiến Kim Thiện Vũ kích động đứng phắt dậy. Những sinh viên đang dùng bữa xung quanh đều nhìn về phía cậu. Vẻ mặt đều bị doạ sợ, tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì đó rồi.

Lương Trinh Nguyên cũng bị giật mình bởi động tác bất thình lình của Kim Thiện Vũ, vội vàng hỏi: "Sao vậy?"

Kim Thiện Vũ nhấc điện thoại lên, không chút do dự gọi thẳng cho Phác Thành Huấn.

Ân Trân cho phép cậu liên lạc với Phác Thành Huấn.

Nếu bóng đen là quái vật 0-1, vậy thì những câu hỏi khiến cậu thắc mắc bấy lâu đã có giải thích rồi.

Sầm Tiềm muốn giữ Viên Viện ở lại Thế giới Quy tắc 4-4, nhưng đáng tiếc là nó lại bị quái vật 0-1 phát hiện. Với tư cách là chủ nhân của tất cả các quái vật, quái vật 0-1 chắc chắn không muốn nhìn thấy quái vật 4-4 từ bỏ bóng tối mà hướng về chính nghĩa.

Cho nên quái vật 0-1 đã đuổi Viên Viện ra ngoài, chỉ có quái vật 0-1 mới có năng lực này mà thôi.

Quái vật 4-4 muốn Viên Viện ở lại với mình, nhưng quái vật 0-1 thì không.

Quái vật 0-1 tức giận lấy đi ký ức của Viên Viện. Thậm chí còn đắp nặn ra một người có gương mặt giống hệt với quái vật 4-4.

Vì quái vật 4-4 muốn có người ở cùng mình, yêu thương mình, cho nên quái vật 0-1 đã để quái vật 4-4 trơ mắt nhìn Viên Viện ở bên cạnh người khác, yêu thương người khác.

Vì vậy, ở mặt hồ lúc bắt đầu Thế giới Quy tắc 4-4, Sầm Tiềm tức giận ném con dao vào TV, nói: "Cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình tôi."

Đây là hình phạt mà quái vật 0-1 dành cho Sầm Tiềm.

Tại sao cơ thể cậu lại xuất hiện thêm một 'nó'?

Bởi vì 'nó' đuổi theo.

Tại sao cha mẹ cậu lại bị quái vật hoá, trở thành những cái xác không hồn?

Phác Thành Huấn nói, thứ tiến vào Thế giới Quy tắc không phải cơ thể con người, mà là một thứ gì đó giống với linh hồn.

Khi cơ thể con người không có linh hồn thì chẳng phải chỉ là một cái xác biết đi thôi sao?

Cho nên, cha mẹ cậu đột nhiên mất đi ý thức, không phải là do sinh bệnh hay đã chết, mà là trở lại Thế giới Quy tắc rồi ư?

Vậy thì cậu...

Thực chất là do quái vật 0-1 đắp nặn thành sao?

Kim Thiện Vũ càng nghĩ càng sợ hãi. Lý trí nói cho cậu biết, vẫn còn thiếu sót nhiều chi tiết cần được bổ sung thêm, suy đoán của cậu mới chỉ là suy đoán mà thôi, căn bản không có chứng cứ gì để đứng vững. Nhưng cậu vẫn bị nỗi sợ hãi to lớn này nuốt chửng.

Điện thoại rung lên một chút, Kim Thiện Vũ ngơ ngác cúi đầu, trong điện thoại truyền đến giọng nói của Phác Thành Huấn.

"Nhóc thiên tài, chuyện gì vậy?"

"Nhóc thiên tài?"

"Kim Thiện Vũ?"

Toàn bộ máu trong cơ thể Kim Thiện Vũ đông cứng lại, cậu nhìn màn hình điện thoại di động sáng lên, lúc này mới ý thức được, cậu không nên gọi điện cho Phác Thành Huấn như vậy.

Duỗi tay, cúp máy.

"Anh Thiện Vũ."

Lương Trinh Nguyên bên cạnh nhìn thấy sắc mặt Kim Thiện Vũ tái nhợt, sợ hãi hỏi: "Anh... anh sao vậy?"

"Không sao."

Kim Thiện Vũ hít một hơi thật sâu, rồi lại ngồi xuống giữa đông đảo ánh mắt nghi hoặc đang nhìn mình.

Trông thấy vẻ mặt lo lắng của Lương Trinh Nguyên, Kim Thiện Vũ biết nếu cậu mà không nói gì, Lương Trinh Nguyên sẽ tiếp tục hỏi cho mà xem.

"Tôi nhìn thấy con gián." Kim Thiện Vũ nói.

"Gián á?" Lương Trinh Nguyên sửng sốt, nhìn quanh bốn phía: "Ở đâu thế? Anh Thiện Vũ sợ gián á?"

Kim Thiện Vũ nói: "Trong bát."

Lương Trinh Nguyên tự dưng lộ ra vẻ mặt táo bón: "Đờ mờ?"

Kim Thiện Vũ ăn cháo trắng và trứng luộc nước trà đã bóc vỏ. Lương Trinh Nguyên vươn cổ nhìn vào bát cậu xem có phải con gián bị trộn bên dưới cháo rồi hay không.

"Tôi nhìn nhầm." Kim Thiện Vũ nói.

Lương Trinh Nguyên ngẩng đầu quan sát vẻ mặt Kim Thiện Vũ một hồi, nói: "Anh Thiện Vũ."

Kim Thiện Vũ: "Hả?"

Lương Trinh Nguyên nói: "Hay là anh về nghỉ ngơi trước đi."

Lương Trinh Nguyên suy nghĩ một chút. Kim Thiện Vũ, Phác Thành Huấn, lại còn thêm cả Phác Tống Tinh, đội hình này cũng coi như là bá đạo, tiến vào Thế giới 4-4 lâu như vậy mãi mới thoát khỏi được, vậy thì chắc hẳn Thế giới 4-4 cực kì khó. Cậu ta đoán chừng Kim Thiện Vũ ở trong đó đã dùng đầu óc quá sức, không nghỉ ngơi đầy đủ, cho nên mới xuất hiện ảo giác như bây giờ.

Sau đó nghĩ lại, chủ tịch Huấn được phết nha, bảo sao kêu Kim Thiện Vũ không cần đi họp phục bàn, thì ra là vì nguyên nhân này.

Kim Thiện Vũ: "Không sao, tôi đợi anh ăn xong."

Để Kim Thiện Vũ không phải đợi lâu, Lương Trinh Nguyên gia tăng tốc độ bào cơm rồi nói: "Đi thôi."

Trở lại ký túc xá, Lương Trinh Nguyên đợi Kim Thiện Vũ vào phòng 304, sau đó đứng ở cửa nói: "Anh Thiện Vũ, anh nhớ nghỉ ngơi cho tốt đó."

"Ừm." Kim Thiện Vũ hướng về Lương Trinh Nguyên cúi chào: "Tôi đi ngủ đây."

Lương Trinh Nguyên: "Ừm."

Sau khi Kim Thiện Vũ đóng cửa lại, Lương Trinh Nguyên mới nhớ ra ngày mai là thứ Hai, kín tiết.

Quên mất không hỏi Kim Thiện Vũ xem có cần cậu ta xin nghỉ hộ không.

Nghĩ đi nghĩ lại, Lương Trinh Nguyên vẫn thôi không gõ cửa nữa.

"Ngày mai rồi nói sau vậy." 

Lương Trinh Nguyên lấy điện thoại di động ra đặt đồng hồ báo thức, lần nào Kim Thiện Vũ cũng dậy sớm hơn cậu ta, cho nên ngày mai cậu ta phải đi sớm hơn mới được.

Trở về phòng, Kim Thiện Vũ vệ sinh đơn giản, sau đó lên giường.

Cậu gục đầu xuống gối, sờ vào túi lấy chiếc MP4 ra, đang lúc định đeo tai nghe như thói quen thì cậu chợt khựng lại.

Cậu nhìn chằm chằm vào MP4 trong tay.

Đôi lúc Kim Thiện Vũ cảm thấy bản thân thật kỳ lạ, trên đời này làm gì có ai phải nghe mấy thứ âm thanh kỳ quái thì mới ngủ được như cậu cơ chứ.

Sau khi nghe được tin tức về cha mẹ mình từ thầy Tôn, thực ra trong lòng Kim Thiện Vũ có một cảm giác không ổn, nhưng tình hình lại phát triển đến tận mức này, cậu có chút không tiếp nhận nổi.

Nói đúng hơn là, hoàn toàn không thể tiếp nhận. 

Kim Thiện Vũ nghĩ chẳng qua cậu không giống với những người khác mà thôi, sự khác biệt đó cũng có thể coi là điều tốt, kiểu như khác biệt giữa siêu anh hùng và nhân loại chẳng hạn.

Hiện tại Kim Thiện Vũ phát hiện bản thân cậu giống như một người công cụ thì đúng hơn.

"IQ mình là 143." Kim Thiện Vũ nhìn chằm chằm vào MP4, rầu rĩ nói: "Đàn anh, đàn chị đều khen mình là thiên tài."

Làm gì có công cụ nào đạt được chỉ số IQ cao như vậy trong bài test chứ, cậu đang cố gắng tự an ủi mình như vậy.

Nhìn chiếc MP4 phát âm thanh, Kim Thiện Vũ nhớ lại trước đây mình có tải bài hát trên MP4, đêm nay cậu dự định không nghe mấy âm thanh kỳ cục nữa mà sẽ tìm một bài nhạc buồn để suy một chút.

Nhạc còn chưa được phát.

Cộc cộc cộc–

Có tiếng gõ cửa.

Kim Thiện Vũ sửng sốt, lập tức nhìn về phía cửa phòng.

Đến trường Đại học Kỹ thuật Tự nhiên đã được một thời gian, Lương Trinh Nguyên nhát gan nên chưa từng tới gõ cửa tìm cậu vào đêm hôm khuya khoắt thế này, họ học cùng chuyên ngành, còn có thể liên lạc hai chiều trên điện thoại. Nếu có chuyện gì xảy ra thì có thể liên hệ trực tiếp qua điện thoại rồi.

Kim Thiện Vũ nghĩ tới một quy tắc.

Cậu không nhớ được đánh số bao nhiêu mà chỉ nhớ nội dung: Không được mở cửa cho người gõ theo nhịp ba nặng một nhẹ.

Đây là quy tắc đã có biện pháp đối phó, chỉ cần không mở cửa là được.

Kim Thiện Vũ lại nằm xuống, tiếp tục phát nhạc.

Cộc cộc cộc–

Tiếng gõ cửa lại vang lên.

Nhưng nó rất nhẹ, cũng không theo nhịp "ba nặng một nhẹ".

"Ai?"

Kim Thiện Vũ đặt MP4 xuống, tăng âm lượng lên hỏi.

Ngoài cửa: "Là anh."

Kim Thiện Vũ: "..."

Hoảng tới nỗi mém thì làm rơi MP4 trong tay xuống đất.

Cậu tí thì quên mất lúc ở căng tin, thời khắc cậu đoán được bóng đen kia chính là 0-1, cậu lập tức gọi điện cho Phác Thành Huấn. Biết Phác Thành Huấn đang điều tra về sự tồn tại của 0-1 nên cậu theo bản năng muốn chia sẻ manh mối cho hắn.

Sau khi lí trí tỉnh táo lại, Kim Thiện Vũ nhanh chóng cúp điện thoại.

Chuyện này không thể nói cho Phác Thành Huấn biết được, nếu không cậu sẽ lộ ra chuyện đã nói dối việc mình không ngủ được nên đã không tiến vào thời gian hồi tưởng của "thông cáo báo chí" với Phác Thành Huấn.

Hơn nữa, Phác Thành Huấn sẽ nghĩ thế nào chứ? Nếu quy tắc 0-1 thực sự tồn tại, cậu thì lại có liên hệ với quái vật 0-1, vậy thì chẳng phải tự chui đầu vào lưới sao?

Ngoài cửa: "Chưa ngủ à?"

Kim Thiện Vũ hối hận đến ruột gan tái mét. Làm gì không làm, tự dưng lại đi mở miệng hỏi "ai" cơ chứ.

Tuy Kim Thiện Vũ không trả lời câu hỏi của Phác Thành Huấn rằng cậu đã ngủ hay chưa, thật ra cậu có trả lời hay không cũng không quan trọng.

Ngoài cửa: "Tôi vào nhé."

Quyền hạn của chủ tịch hội sinh viên cao đến mức có thể tuỳ tiện ra vào phòng ngủ của sinh viên.

Khoá cửa được mở ra, một tia sáng từ khe cửa chiếu vào.

Kim Thiện Vũ nhìn thấy bóng người cao lớn đằng sau cánh cửa, lương tâm cắn rứt trỗi dậy, vội vàng giấu chiếc MP4 dưới chăn. Giấu xong, cậu nghe thấy tiếng cửa nhẹ nhàng mở ra, sau đó bóng người cao lớn ấy đi đến bên giường cậu.

Phác Thành Huấn rất cao, đứng thẳng là có thể nhìn thấy Kim Thiện Vũ nằm ở giường trên.

Cũng may phòng không bật đèn, Kim Thiện Vũ biết tầm nhìn ban đêm của Phác Thành Huấn không tốt lắm, có lẽ có thể nhìn thấy dáng vẻ, nhưng khó có thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt cậu.

Nghĩ tới đây, Kim Thiện Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng rồi, một tiếng 'tách' vang lên, Phác Thành Huấn bật đèn.

Kim Thiện Vũ: "..."

Ánh đèn đột ngột chiếu sáng khiến Kim Thiện Vũ theo bản năng nhắm mắt lại, giây tiếp theo, Phác Thành Huấn lại tắt đèn đi, Kim Thiện Vũ nhịn không được hỏi: "Đàn anh."

Phác Thành Huấn: "Ừm?"

Kim Thiện Vũ: "Anh đặc biệt tới để tra tấn em hả?"

Phác Thành Huấn không nói gì, điều này khiến cho Kim Thiện Vũ cảm thấy lời nói của mình có hơi quá đáng, cậu định bảo bản thân nói đùa thôi thì nghe thấy một tiếng cười khẽ.

Kim Thiện Vũ gọi điện nhưng không lại lên tiếng, Phác Thành Huấn nhớ tới bí mật đa nhân cách của cậu, cho rằng cậu lại bị nhân cách phụ chiếm lấy cơ thể nên vội vàng gác lại công việc trong tay xuống.

Hắn tiện tay bật đèn, bởi vì là nhân cách phụ chứ không phải Kim Thiện Vũ nên dù hắn có đối xử thế nào cũng chẳng khác nhau mấy.

Nhưng nhìn thấy vẫn là Kim Thiện Vũ thì tốt rồi, Phác Thành Huấn yên tâm hỏi cậu: "Cuộc điện thoại là sao?"

Kim Thiện Vũ cảm thấy mình nên giải thích: "Em bấm nhầm... Em cất điện thoại trong túi nên không để ý, về sau em muốn gọi lại cho đàn anh, nhưng mà lại nghĩ đàn anh rất bận."

Phác Thành Huấn: "Ừ."

Kim Thiện Vũ nghe giọng Phác Thành Huấn tin tưởng, thả lỏng người một chút. Thật ra cậu đã đoán được mục đích Phác Thành Huấn tới đây, trong lòng không khỏi ấm áp, cổ họng lại bắt đầu ngứa ngáy: 

"Đàn anh ơi."

Phác Thành Huấn nhìn cậu: "Anh đây."

Kim Thiện Vũ: "Cảm ơn anh."

Khoảnh khắc này cậu bỗng chợt hiểu tại sao Sầm Tiềm lại muốn Viên Viện ở lại rồi. Cảm giác được quan tâm và nhớ đến thật sự rất tốt, đã rất lâu rồi cậu không được quan tâm như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro