CHƯƠNG 50 » QUÁI VẬT 4-4
Sau khi Phác Thành Huấn rời đi, Kim Thiện Vũ cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay, trong tờ giấy chỉ có hai chữ – "cha ơi".
"Cha" quả thực chưa từng xuất hiện trong vòng lặp thời gian, mà "cha ơi" lại là một từ xưng hô, ý của Phác Thành Huấn là muốn Kim Thiện Vũ đọc từ này thành tiếng.
Đọc thành tiếng rồi, vậy thì "cha" theo một ý nghĩa nào đó đã tồn tại rồi.
Kim Thiện Vũ ôm ngực, không biết là do đâu, nhưng trong lòng luôn cảm thấy bất an.
Nỗi bất an này kéo dài tận đến lúc Phác Thành Huấn quay trở lại.
Phác Thành Huấn mang cho cậu một ít đồ ăn và một số tin tức.
Hắn đặt đồ ăn lên bàn, vừa vẫy tay gọi Kim Thiện Vũ tới ăn, vừa giải thích lý do đi lâu như vậy: "Tôi vừa đến toà soạn báo."
Kim Thiện Vũ cầm lấy miếng bánh mì nhỏ từ tay Phác Thành Huấn, cắn một miếng vào miệng, im lặng nghe Phác Thành Huấn nói tiếp.
"Đêm qua là Phong Uyển." Phác Thành Huấn nói.
Kim Thiện Vũ gật đầu.
Dưới sự xuất hiện của 3 quy tắc tử vong, đúng thực là không hề dễ dàng sống sót chút nào.
"Thứ kích hoạt thời gian hồi tưởng là túi nilon." Phác Thành Huấn nói: "Tống Tinh dự định tối nay sẽ tiến vào khoảng thời gian hồi tưởng này để tìm hiểu quy tắc tử vong."
Trong lúc Phác Thành Huấn kể chuyện, Kim Thiện Vũ đã ăn hết một nửa chiếc bánh mì trên tay.
Phác Thành Huấn nhìn Kim Thiện Vũ, nói: "Ăn no rồi nghỉ ngơi một lát, buổi tối mới có tinh thần."
Kim Thiện Vũ lại gật đầu.
Ăn uống no nê xong, Kim Thiện Vũ nằm trên giường chợp mắt một lát. Sau đó cậu nghe thấy tiếng Phác Thành Huấn nằm xuống nghỉ ngơi, hình như tối nay Phác Thành Huấn định đi cùng cậu nên hắn cũng tranh thủ chưa đến buổi đêm để nghỉ ngơi một chút.
Không biết vì nguyên nhân gì, sự lo lắng trong lòng Kim Thiện Vũ dần dần tan biến.
Phác Thành Huấn đã thức trắng cả đêm qua, rất nhanh Kim Thiện Vũ nghe thấy tiếng thở đều sau lưng. Cậu đoán Phác Thành Huấn đã ngủ rồi, bèn lặng lẽ trở mình.
Phòng không lớn, hai chiếc giường đặt rất sát nhau, sau khi Kim Thiện Vũ trở người, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Phác Thành Huấn.
Hai người cứ nằm như vậy, một người ngủ một người thức, bầu không khí yên tĩnh dễ chịu. Kim Thiện Vũ cứ nhìn Phác Thành Huấn như vậy, cảm giác bất an trong lòng dần dần tan đi, cuối cùng hoàn toàn biến mất, và rồi được thay thế bằng một cảm giác an toàn vô cùng lớn.
Đúng là đàn anh đáng tin cậy, Kim Thiện Vũ nghĩ.
Cậu nhìn đi nhìn lại Phác Thành Huấn, nhìn chằm chằm vào lông mày của hắn.Phác Thành Huấn thích cau mày, giữa hai lông mày có một dấu vết rất nông, dấu vết này khiến cho Phác Thành Huấn mang một cảm giác hơi nghiêm túc, Kim Thiện Vũ lập tức có tật giật mình, ánh mắt lại nhìn xuống bên dưới, tầm mắt là sống mũi của Phác Thành Huấn.
Cậu lại nhìn vào sống mũi của Phác Thành Huấn hồi lâu, sau đó vành tai có chút phiếm hồng.
Cậu từng nghe nói, kích thước của mũi tỷ lệ thuận với cái đó, ừm...
Không hổ là đàn anh.
Ngắm mũi Phác Thành Huấn xong, Kim Thiện Vũ lại nhìn xuống đôi môi của hắn.
Kim Thiện Vũ đã từng chạm vào vị trí này, ấm áp mềm mại.
Nghĩ tới hai lần tự chứng nhận xảy ra vào hồi sáng, nhịp tim Kim Thiện Vũ không khỏi đập nhanh hơn, đến khi cậu thoát được ra khỏi ký ức đó, cậu phát hiện bản thân vậy mà không kìm được vươn tay về phía Phác Thành Huấn.
Ngón tay cậu sắp chạm vào môi hắn rồi!
Kim Thiện Vũ: "!!!"
Cậu nhanh chóng trở người, đưa tay xoa mặt để tự làm mình tỉnh táo.
Bởi vì cậu đưa lưng về phía Phác Thành Huấn, cho nên cậu không nhìn thấy Phác Thành Huấn "ngủ say" kia đang chậm rãi nở nụ cười.
—
Buổi chiều trôi qua rất nhanh, có lẽ là do tối qua Phác Thành Huấn canh chừng cho cậu cả một đêm, cho nên lúc ăn tối Phác Thành Huấn vẫn chưa tỉnh dậy. Kim Thiện Vũ cũng không đánh thức hắn, cậu rón rén rời khỏi giường, đi về phía tấm rèm, cởi dải vải buộc rèm ra rồi cuốn quanh cổ tay mình.
Kim Thiện Vũ sợ trong lúc tiến vào thời gian hồi tưởng cùng Phác Thành Huấn thì 'nó' sẽ thức tỉnh, nếu 'nó' lợi dụng cơ hội này để làm gì đó với Phác Thành Huấn, cậu chỉ còn cách tự sát tạ tội mà thôi.
Cậu dùng răng cắn mảnh vải rồi siết chặt dây trói.
Kim Thiện Vũ trói mình lại, như vậy thì cho dù 'nó' có thức tỉnh, nếu 'nó' muốn tấn công Phác Thành Huấn, cũng sẽ cho Phác Thành Huấn có thời gian phản ứng.
Xong xuôi, Kim Thiện Vũ lại nằm trên giường.
Cậu nhắm mắt, tờ giấy đặt trong lòng bàn tay.
Vừa đọc thầm nội dung của tờ ghi chú, vừa nhớ lại âm thanh trong MP4.
Cậu vốn đã khó ngủ, bây giờ lại bị phân tâm bởi phải đọc nội dung tờ giấy nên càng khó ngủ hơn, hoặc là do hơi thở của Phác Thành Huấn gần quá. Đêm nay như vậy mà cậu cũng chẳng chậm trễ bao lâu, rất nhanh đã tìm vào giấc ngủ.
Kim Thiện Vũ cảm giác bản thân bị một luồng ánh sáng chói mắt đánh thức, ánh sáng này còn chói mắt hơn cả luồng ánh sáng của những đoạn thời gian hồi tưởng trước đó.
Trái tim cậu như thắt lại, đợi đến khi ánh sáng biến mất, mắt thích nghi trở lại rồi mới mở cửa bước ra ngoài.
Vừa mới bước ra, một trận ầm ĩ lọt vào tai Kim Thiện Vũ.
Tiếng ồn ào giống như đang có rất nhiều tụ tập nói chuyện với nhau, nhưng Kim Thiện Vũ lại chẳng nghe rõ chữ nào.
Sau khi mở cửa, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trong lòng cậu cảm giác như có một hòn đá bất ngờ rơi thẳng xuống, trái tim cũng vậy, khí quản tắc nghẽn khiến hô hấp trở nên khó khăn.
Lúc này, Kim Thiện Vũ đang ở trong một căn phòng.
Cậu rất quen thuộc với căn phòng này, là nhà mà cậu đã sống từ nhỏ đến tận khi trưởng thành.
Thoạt nhìn, Kim Thiện Vũ còn mong rằng căn phòng này chỉ có cách bài trí giống nhà của cậu mà thôi, nhưng rồi đồ đạc trong đây lại khiến cậu không thể đưa ra giả định như vậy được nữa.
Chiếc sofa đã cũ, trên phần tay vịn có rất nhiều vết xước.
Cánh cửa phòng cũng hiện lên những vết tích quen thuộc theo năm tháng, trên ván cửa có rất nhiều vết trông như bị dao cạo.
Đó là những dấu vết Kim Thiện Vũ đã quen thuộc trong rất nhiều năm. Hiện tại những dấu vết này vẫn còn nguyên vẹn xuất hiện ở đây, như kiểu quái vật 4-4 đã chuyển nhà cậu đến đây vậy.
Lúc này, Kim Thiện Vũ cố gắng áp chế cảm xúc trong lòng xuống, cậu nhìn thấy Phác Thành Huấn. Phác Thành Huấn đang ở trước mặt cậu, cậu không được thể hiện gì hết, Phác Thành Huấn rất lợi hại, nếu cậu để lộ ra bất kì cảm xúc gì, chắc chắn Phác Thành Huấn sẽ nhìn ra gì đó.
"Đàn anh." Kim Thiện Vũ không quan sát căn phòng nữa, ngước mắt nhìn Phác Thành Huấn.
Có lẽ là vì chột dạ hay do nguyên nhân nào đó, Kim Thiện Vũ cố ý tạo chủ đề để ngăn cản Phác Thành Huấn tập trung vào mình, tựa như vô tình hỏi Phác Thành Huấn: "Đàn anh, anh đợi em lâu chưa?"
"Không lâu." Phác Thành Huấn nói.
Thời gian hồi tưởng bắt đầu từ lúc Kim Thiện Vũ cất tiếng gọi "cha ơi" lần thứ nhất, lần này Kim Thiện Vũ ngủ tương đối nhanh nên Phác Thành Huấn cũng không phải đợi lâu. Nhưng trước khi Kim Thiện Vũ đến vài phút, Phác Thành Huấn đã có phát hiện.
Kim Thiện Vũ trong ánh mắt Phác Thành Huấn phát hiện một tia dò hỏi, cậu bất chấp áp lực nhìn Phác Thành Huấn, trên mặt không thể hiện gì cả, nhưng trong lòng lại sợ hãi đề phòng, chờ đợi Phác Thành Huấn kể về điều mà cậu đã bỏ lỡ.
Không ngờ Phác Thành Huấn lại nâng cằm ra hiệu cho Kim Thiện Vũ nhìn về phía phòng ngủ
Cửa phòng ngủ đã đóng, vẻ mặt Phác Thành Huấn phức tạp nói: "Ở bên trong."
Ai ở trong thì Phác Thành Huấn lại không nói.
Nhưng Kim Thiện Vũ biết bên trong là ai, quái vật 4-4. Mà biểu hiện hiện tại của Phác Thành Huấn càng khiến Kim Thiện Vũ thêm chắc chắn, 'nó' cũng ở trong phòng. Nếu không có gì bất ngờ thì gương mặt 'nó' giống hệt với cậu.
Kim Thiện Vũ giả vờ không hiểu, thấp giọng hỏi Phác Thành Huấn: "Quái vật 4-4 ạ?"
Cậu không thể để Phác Thành Huấn biết được, cậu rất rõ quái vật 4-4 có gương mặt giống hệt cậu, bằng không thì rất nhiều chuyện cậu không thể giải thích rõ được.
Phác Thành Huấn nhìn chằm chằm cậu một lúc, hồi lâu sau mới ừm một tiếng.
Âm thanh này rất ngắn, Kim Thiện Vũ cũng chẳng biết mình có đang giả vờ hay không nữa, hơn nữa Kim Thiện Vũ cũng chẳng biết nên nói gì làm gì tiếp theo.
"Y không nhìn thấy chúng ta." Phác Thành Huấn đột nhiên nói.
Kim Thiện Vũ sửng sốt: "A, dạ."
Rồi cậu sờ sờ mũi.
Cậu đoán Phác Thành Huấn đã nhầm 'nó' thành cậu, nhưng 'nó' không đáp lại Phác Thành Huấn, nên Phác Thành Huấn mới nói 'nó' không nhìn thấy bọn họ. Suy cho cùng thì nơi này cũng giống với nhà cậu nên chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi 'nó' có gương mặt giống hệt cậu cả.
Cạch–
Tiếng mở cửa truyền đến cách đây không xa, Kim Thiện Vũ theo bản năng hướng về phía phát ra âm thanh.
Cậu và Phác Thành Huấn đều nhìn thấy 'nó'.
Kim Thiện Vũ thoáng chốc ngây người, 'nó' không giống cậu, không phải vì gương mặt khác nhau, mà là vì tuổi tác khác nhau.
Hồi còn nhỏ, Kim Thiện Vũ rất thấp, lúc học tiểu học, nếu không ngồi ở hàng đầu thì cậu sẽ không thể nhìn được bảng. Nhưng sau khi vào cấp hai, chiều cao của cậu bỗng tăng vọt, một số bạn học phản ánh cậu chắn mất tầm nhìn của những người khác ngồi phía sau.
Chiều cao hiện tại của 'nó' là 1m7, Kim Thiện Vũ căn cứ vào tuổi của mình để làm một phép tính đơn giản, nếu 'nó' có chiều cao tương đương với cậu thì 'nó' lúc này chắc khoảng 14 tuổi, học lớp tám.
Chính xác là vậy, mặc dù gương mặt của 'nó' luôn ủ rũ nhưng nét mặt và đôi mắt lại thể hiện sự non nớt của một đứa trẻ.
Kim Thiện Vũ liếc nhìn Phác Thành Huấn, tình huống bây giờ không phải là Phác Thành Huấn nhận nhầm 'nó' thành cậu, mà có lẽ là do hắn thấy 'nó' giống cậu nên cảm thấy khó hiểu.
Cậu liếc mắt một cái, phát hiện Phác Thành Huấn đang quan sát 'nó', lông mày hơi nhíu lại, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Kim Thiện Vũ lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt cậu lại chuyển sang 'nó'. Đúng như Phác Thành Huấn nói, 'nó' không nhìn thấy Phác Thành Huấn và Kim Thiện Vũ, thậm chí còn có thể xuyên qua cơ thể bọn họ.
"Nơi này không có vòng lặp thời gian." Phác Thành Huấn nói.
Kim Thiện Vũ gật đầu, đồng ý với cách nói của Phác Thành Huấn. Cái này không giống với thời gian hồi tưởng của Sầm Tiềm, lúc này họ giống với những người ngoài cuộc đứng xem hơn. Quy tắc 4-4 là thời gian không quay trở lại, nên không tồn tại nghịch lý quá khứ ảnh hưởng đến hiện tại, hiện tại ảnh hưởng đến tương lai, và tương lai lại có thể ảnh hưởng trở lại quá khứ.
Cho nên, họ không thể thay đổi quá khứ, tất cả những gì họ có thể làm là đứng xem đoạn "quá khứ" này tựa như một thước phim.
Đoạn"quá khứ" này rất có khả năng chứa đựng tuyến chính của Thế giới Quy tắc 4-4, bởi vì gương mặt của 'nó' mà Kim Thiện Vũ và Phác Thành Huấn đều gắt gao nhìn chằm chằm vào 'nó'.
Trong tầm mắt, 'nó' đi đến bên cạnh chiếc điện thoại bàn, 'nó' nhìn chằm chằm vào điện thoại một hồi lâu, như thể thiên nhân giao chiến, thời gian kéo dài ước chừng năm đến sáu phút, và rồi 'nó' đưa tay ra bấm vài nút trên chiếc điện thoại bàn.
Thị lực của Kim Thiện Vũ rất tốt, có thể thấy rõ đầu tiên 'nó' ấn loa, sau đó bấm một dãy số.
Và rồi 'nó' lặng lẽ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại bàn, chờ đợi cuộc gọi được phản hồi.
Tiếng bíp bíp bíp vang vọng trong nhà rất lâu, ngay lúc Kim Thiện Vũ cho rằng đối phương không nghe máy thì cuộc gọi đã được kết nối.
"Chuyện gì?"
Một giọng nữ vang lên, có vẻ vô cùng thiếu kiên nhẫn.
'Nó' cụp mắt xuống, mím môi nói: "Cô giáo..."
Vừa nói được hai chữ, đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng khóc của một đứa trẻ, người phụ nữ mới ban nãy còn nóng nảy, vậy mà bây giờ lại vội vàng dỗ đứa bé bằng chất giọng dịu dàng.
"Con yêu ngoan. Không khóc nhé, mẹ đến chơi với con ngay mà."
Sau khi dỗ dành đứa bé xong, giọng người phụ nữ nói với 'nó' ở đầu bên kia: "Muốn tiền à? Không phải tuần trước mới đưa sao?"
Kim Thiện Vũ nhìn thấy 'nó' co ngón tay, mím môi, dường như muốn mở miệng giải thích.
Đầu bên kia điện thoại lại nói: "Cho mày 200."
'Nó' hít sâu một hơi, duỗi tay ngắt máy.
Sau khi cúp máy, 'nó' nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại bàn một hồi lâu.
Ánh đèn mờ mịt trong căn phòng khiến cho một nửa gương mặt của 'nó' cũng bị bao phủ bởi bóng tối. Tuy rằng tuổi tác của 'nó' chưa lớn, ngũ quan vẫn chưa trưởng thành, nhưng so với Kim Thiện Vũ hiện tại, trông 'nó' sâu sắc hơn nhiều.
Thời gian như ngừng trôi, 'nó' cũng theo đó mà trở thành một bức tượng đá, như thể muốn đứng ở chỗ này mãi vậy. Không biết 'nó' đã đứng đó bao lâu, vào lúc Kim Thiện Vũ cảm thấy mệt mỏi do phải đứng thẳng lâu quá, 'nó' cuối cùng cũng có phản ứng, sau đó xoay người chuẩn bị trở về phòng.
Reng reng reng——
Reng reng reng——
Ngay khi 'nó' vừa bước được một bước, điện thoại bàn lại vang lên tiếng chuông, giọng nói của máy điện thoại đọc số di động gọi đến không chút cảm xúc: "13822——"
Kim Thiện Vũ nhớ rõ dãy số này, lúc nãy 'nó' đưa tay bấm số cũng là dãy số này.
Trong tầm mắt, cả người 'nó' sửng sốt, lập tức quay lại.
Khác với trạng thái khi bấm số trước đó, 'nó' không hề do dự chút nào, thậm chí còn có thể coi là vui vẻ khi bắt máy.
"Mẹ–"
'Nó' mở miệng gọi một tiếng, nhưng vừa mới thốt ra âm tiết đầu tiên, nó đã bị giọng của người phụ nữ ở đầu bên kia điện thoại lấn át.
"Tiền chuyển vào thẻ của mày rồi đấy." Người phụ nữ nói: "Lát nữa kiểm tra xem tài khoản nhận được chưa."
Không đợi 'nó' trả lời, người phụ nữ tiếp tục, trong giọng điệu có chút thiếu kiên nhẫn: "Bây giờ mày lớn rồi, mười mấy tuổi rồi, không còn là đứa nhóc mới vài tuổi nữa, hiểu chuyện một chút đi! Tình hình của tao ra sao, mày không biết à? Tao còn con gái phải nuôi. Nếu mày cứ tiếp tục tiêu tiền không kiểm soát như thế, tao không thể chăm sóc mày được nữa. Mày đi tìm cha mày cũng được, trở thành người như cha mày cũng chẳng sao, tao không quan tâm."
Vừa nghe thấy từ "cha", ánh mắt của Kim Thiện Vũ và Phác Thành Huấn nhìn 'nó' căng hơn một chút.
Lúc 'nó' nghe thấy từ 'cha', mặt mày hoàn toàn xám xịt.
'Nó' không nói nữa nhưng cuộc gọi vẫn tiếp tục.
"Tao không có ý gì khác, chẳng qua bây giờ đang gặp chút khó khăn thôi. Tiền tao cho đều là nhờ chú mày đấy. Nhà tao cũng chẳng giàu có gì, tao chăm sóc mày đến hiện tại là cố gắng lắm rồi đấy. Đổi là người khác á..."
Như thể là nói đến điều gì đó mơ hồ, người phụ nữ bỏ qua cái này, tiếp tục: "Bây giờ mày 13 tuổi, 13 tuổi phải không?"
'Nó' mở miệng: "14 tuổi."
"À." Người trong điện thoại hoàn toàn không quan tâm 'nó' bao nhiêu tuổi, chỉ nói tiếp: "Những năm vừa rồi, tao có bao giờ trễ hay vắng mặt trong các khoản chi phí sinh hoạt hàng tháng của mày không?"
'Nó' không nói chuyện.
"Alo?"
"Vâng."
"Tao chuyển chi phí sinh hoạt hàng tháng vào thẻ của mày rất đúng hạn, tao cũng chẳng phàn nàn gì. Luật quy định tao phải cấp dưỡng cho mày cho đến lúc mày đủ 18 tuổi, tao số khổ, tao nhận. Nhưng tao xin mày biết thương xót cho tao một chút đi, tao không có nhiều tiền như vậy, cũng chẳng muốn cãi nhau với chú mày..."
Có lẽ là do thực sự không muốn nghe nữa và không thể nghe được nữa nên 'nó' cuối cùng cũng lên tiếng: "Con hiểu rồi, sau này sẽ không liên lạc nữa."
Đầu bên kia điện thoại sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng nói: "Là mày tự nói đấy nhé."
"Vâng."
'Nó' co tay lại thành nắm đấm, vẻ mặt cực kỳ thâm trầm: "Con không làm phiền mẹ nữa, nhưng hôm nay..."
"Chúc mừng Ngày của Mẹ."
'Nó' giải thích lý do vì sao 'nó' lại gọi điện thoại.
"Ngày gì?" Đầu bên kia điện thoại không nghe rõ.
'Nó' không có ý định lặp lại, chỉ nói: "Cô giáo nói hôm nay là ngày nghỉ, bài tập về nhà là hỏi thăm mẹ."
"À." Đầu bên kia điện thoại nói: "Vậy được, thế thôi."
"Còn có..."
'Nó' bình tĩnh nói trước khi điện thoại bị ngắt kết nối: "Con mang gen giống hắn, không có nghĩa con sẽ trở thành hắn."
Cuối cùng, cuộc gọi bị chính 'nó' cắt đứt.
Sau khi cúp điện thoại, cả căn nhà trở nên yên tĩnh.
'Nó' không nhìn điện thoại nữa, quay người trở về phòng.
Nghĩ rằng 'nó' không thể nhìn thấy bọn họ, Kim Thiện Vũ đang định đi theo để quan sát thì 'nó' lại bước ra khỏi phòng, lần này 'nó' đi ra cùng với một con dao trên tay.
Lúc Kim Thiện Vũ nhìn thấy con dao đó, đôi mắt cậu dán chặt vào nó.
Khi Thế giới Quy tắc 4-4 mở ra, nội dung trong mặt hồ ở trường Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên, con dao này chém vào tay vịn trên ghế sofa.
Kim Thiện Vũ nhìn thấy 'nó' cầm con dao để trút giận, dùng lưỡi dao chém vào tay vịn trên ghế sofa.
Việc chém đó vẫn không làm 'nó' nguôi giận, 'nó' dùng mũi dao hung hăng đâm xuống hai nhát.
Nhìn dấu vết bị 'nó' chém xước trên ghế sofa, hô hấp Kim Thiện Vũ càng thêm nặng nề.
Theo những gì cậu có thể nhớ, trên ghế sofa, trên ván cửa, trên mặt tường hay các đồ vật khác trong nhà đều có những vết xước do dao kéo gây ra. Cậu vẫn luôn cho rằng chính mình khi còn nhỏ phá phách nên tạo thành, nhưng bây giờ thoạt nhìn thì có vẻ không phải vậy...
Kim Thiện Vũ nhịn không được quay đầu nhìn Phác Thành Huấn: "Đàn anh."
Phác Thành Huấn cũng quay đầu nhìn cậu, bắt gặp vẻ mặt hoảng sợ Kim Thiện Vũ, bèn hỏi: "Sao vậy?"
Kim Thiện Vũ hít một hơi, hỏi: "Những gì quái vật trải qua là thật sao?"
Sợ Phác Thành Huấn không hiểu câu hỏi của mình, Kim Thiện Vũ đưa ra ví dụ: "Kiểu như Bình hoa Cô Nương trong Thế giới Quy tắc 7-7, ả váy đỏ trong Thế giới Quy tắc 2-6, viện trưởng Chu trong Thế giới Quy tắc 16-8, những gì họ trải qua đều là những chuyện xảy ra trong thế giới thực sao?"
Cậu chăm chú nhìn Phác Thành Huấn, lo lắng siết chặt góc áo của mình.
Phác Thành Huấn không biết vì sao Kim Thiện Vũ lại đột nhiên hỏi như vậy, nhưng hắn nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cậu, không hỏi cậu lý do nữa mà chỉ gật đầu.
Là thật.
Không phải tất cả mọi người ở trường Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên đều bị giới hạn trong khuôn viên trường, ngoại trừ giảng viên và nhân viên có thể rời khỏi trường ngoài giờ làm việc, sinh viên cũng có thể rời khỏi trường vào những thời điểm cụ thể.
Chẳng hạn như kỳ nghỉ đông hay nghỉ hè.
Sở dĩ Phác Thành Huấn có thể chặn người trên xe buýt vào trước ngày nhập học của sinh viên năm nhất là bởi lúc đó đang là kỳ nghỉ hè. Chỉ là rất ít sinh viên năm cuối sẵn sàng rời khỏi trường học trong kỳ nghỉ đông hè, dù sao cũng bị người thân bạn bè lãng quên, rời khỏi trường học thì chẳng còn nơi nào để đi hết.
Tuy nhiên, hội sinh viên sẽ tận dụng kỳ nghỉ đông hè để thực hiện một số công việc có thời hạn. Ví dụ như đội tuần tra sẽ ra thế giới bên ngoài để tìm biện pháp thoát khỏi trường học, còn bộ phận nghiên cứu sẽ cố gắng tìm ra dấu vết tồn tại của quái vật trong thế giới thực dựa vào một ít manh mối.
Có thể họ không tìm thấy quá nhiều dấu vết, nhưng những dấu vết này đủ để chứng minh rằng quái vật trước khi trở thành quái vật là một người sống ở thế giới thực.
Nói cách khác, những chuyện mà Bình hoa Cô Nương, ả váy đỏ, viện trưởng Chu đã trải qua đều là những chuyện xảy ra trong thế giới thực.
Kim Thiện Vũ im lặng một lát, nhìn 'nó' cào xước đồ đạc.
Cậu biết rất rõ, cậu và 'nó' là hai cá thể riêng biệt.
Ánh mắt nhìn xung quanh một vòng, trong lòng Kim Thiện Vũ chất đầy cảm xúc.
Nói thế nào nhỉ, nơi này giống nhà của 'nó' hơn. Bởi vì những vết xước này đều là dấu vết do 'nó' để lại, cho nên có nghĩa Kim Thiện Vũ chỉ mượn nhà của 'nó' để sống ở thế giới thực hơn mười mấy năm mà thôi.
Vào lần đầu tiên nhìn thấy nơi này, ý nghĩ ấy đã chợt loé lên trong đầu cậu, cho đến bây giờ Kim Thiện Vũ vẫn không biết trong cơ thể mình có 'nó' hay là cậu chỉ đang mượn cơ thể của 'nó'.
Nhận thấy sắc mặt Kim Thiện Vũ trở nên khó coi, Phác Thành Huấn hơi cúi đầu nhìn cậu: "Sao vậy?"
Kim Thiện Vũ biết vẻ mặt của mình bây giờ nhất định rất khó coi, vì vậy mới kìm nén suy nghĩ của mình, bất đắc dĩ nói: "Cảm thấy hơi khó chịu ạ."
Phác Thành Huấn hỏi: "Khó chịu chỗ nào?"
Nhưng suy nghĩ cũng không dễ dàng kìm nén được, Kim Thiện Vũ chỉ vào đầu mình nói: "Đau bụng."
Đối với sự kỳ lạ của Kim Thiện Vũ, Phác Thành Huấn cũng không nói gì thêm, hắn từng bị quái vật 2-6 bám vào, mặc dù không nhớ những chuyện đã xảy ra trong Thế giới Quy tắc 2-6, nhưng hắn vẫn nhớ cảm giác khi bị quái vật bám vào người. Rất khó chịu. Cho dù đã rời khỏi Thế giới Quy tắc 2-6, cảm giác khó chịu vẫn tiếp tục, phải mất mấy ngày mới có thể hồi phục bình thường.
Hiện tại khoảng thời gian hồi tưởng này đã được mở ra, cũng đủ chứng minh nhân cách còn lại của Kim Thiện Vũ bị quái vật 4-4 chiếm hữu. Có lẽ là vì lý do này mà Kim Thiện Vũ cảm thấy không khỏe.
Hắn kéo Kim Thiện Vũ lại, cho Kim Thiện Vũ ngồi trên ghế sofa, đưa tay xoa đầu cậu, an ủi nói: "Nhóc thiên tài, đợi tôi một chút nhé."
Nói xong, Phác Thành Huấn bắt đầu đi xung quanh phòng. Bọn họ chỉ biết nếu bị đánh thức thì có thể rời khỏi thời gian hồi tưởng, nhưng nếu người tiến vào thời gian hồi tưởng muốn rời khỏi đây, bọn họ không biết phải dùng cách gì.
Phác Thành Huấn chỉ có thể nhìn quanh phòng xem có thể tìm được đường ra khỏi đây không.
Hắn vừa tìm kiếm vừa để ý Kim Thiện Vũ. Thật ra trong đầu Phác Thành Huấn đã có suy đoán về tuyến chính thực sự của Thế giới Quy tắc 4-4 rồi.
Đại khái là một đứa trẻ bị cha mẹ coi như gánh nặng, là nạn nhân cuộc ly hôn của cha mẹ mình.
Kết hợp tính cách của Sầm Tiềm để bổ sung thêm vào tuyến chính là, cha cậu bé khả năng là một người có thanh danh bê bối, và có thể đã ngồi tù. Mẹ cậu bé đã tái hôn và có một cô con gái, hàng tháng sẽ chu cấp cho cậu bé một ít chi phí sinh hoạt.
Nhưng điều cậu bé mong muốn rõ ràng không phải tiền sinh hoạt, mà là tình yêu thương của mẹ.
Thế nhưng, mẹ cậu lại không cho cậu tình yêu như cậu mong muố. Qua cuộc điện thoại, Phác Thành Huấn chỉ thấy người mẹ này thiếu kiên nhẫn và chán ghét cậu bé mà thôi. Thiếu kiên nhẫn là do bà lầm tưởng rằng cậu bé gọi điện để đòi tiền, chán ghét là vì nghĩ cậu bé và cha cậu có gen giống nhau.
Đứa trẻ thiếu đi tình yêu thương, không có sự chăm sóc, dìu dắt của cha mẹ, cuối cùng nội tâm bị bao trùm bởi bóng tối, sinh ra quái vật 4-4.
Nếu là vậy thì xem ra, tuyến chính của Thế giới Quy tắc 4-4 không khó, khó khăn nằm ở chiêu bài thời gian hồi tưởng. Việc những người tham gia trước đó không thể rời khỏi đây có lẽ là do họ không phát hiện ra "quá khứ" thực sự ẩn giấu trong thời gian hồi tưởng.
Tuy nhiên, tuyến chính của Thế giới Quy tắc 4-4 dù đơn giản đến đâu thì đây cũng chỉ là suy đoán. Dựa trên thói quen của Phác Thành Huấn trong Thế giới Quy tắc, hắn vẫn sẽ tìm thêm manh mối để bổ sung, chẳng hạn như tên của cậu bé, liệu cha cậu có phải tội phạm hay không, sau khi cha mẹ ly hôn thì cậu sống như thế nào? Phải hoàn thiện những điều này thì mới tới trước mặt quái vật 4-4 phục bàn được.
Nhưng bây giờ Phác Thành Huấn không định lãng phí thời gian trong này nữa, Kim Thiện Vũ đang cảm thấy khó chịu.
Tìm kiếm khắp phòng, Phác Thành Huấn vẫn chưa tìm được cách thoát khỏi đây, khóe mắt thoáng thấy Kim Thiện Vũ đang cúi đầu, vẻ mặt rất khó chịu.
Phác Thành Huấn tạm thời dừng việc tìm kiếm, hắn vòng lại, muốn xem tình trạng của Kim Thiện Vũ.
"Nhóc thiên tài, em..."
Nói được nửa chừng, hắn đột ngột dừng lại.
Kim Thiện Vũ trước mắt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, quen thuộc là do đường nét khuôn mặt không hề thay đổi, nhưng xa lạ là vì sự lạnh lùng trong ánh mắt Kim Thiện Vũ. Nhưng đây không phải lần đầu tiên Phác Thành Huấn nhìn thấy Kim Thiện Vũ như vậy, lần trước ở Thế giới Quy tắc 16-8, Phác Thành Huấn cũng từng nhìn thấy Kim Thiện Vũ như vậy một lần rồi.
Theo như Kim Thiện Vũ giải thích, là đa nhân cách.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro