Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 24 » QUÁI VẬT 2-6

Kim Thiện Vũ nhảy xuống khỏi giường, cầm vào tay nắm rồi đóng sầm cửa lại. Sau đó, cậu không chút do dự chuyển chiếc gương dài ở cuối giường ra phía cửa, phần dưới của gương tựa vào đầu giường, còn phần trên tựa vào cửa, làm thành một cái chốt đơn giản.

Làm xong việc này, Kim Thiện Vũ nhanh chóng nhìn quanh phòng xem còn thứ gì khác có thể dùng để chặn cửa nữa không.

Quét xong một lượt, Kim Thiện Vũ chuyển giá treo quần áo tới đặt nó tựa vào cửa giống tấm gương. Xong xuôi, cậu ngồi ở mép giường thở hổn hển.

"...Trời ạ."

Chặn cửa bằng thứ gì đó dường như là trở thành bản năng trong tiềm thức, giống như một điều không thể tách rời trong Thế giới Quy tắc mà cậu từng trải qua, Kim Thiện Vũ cảm thấy, bản thân dùng thứ gì đó để chặn cửa hoặc nghĩ cách để chặn cửa thành một thói quen của cậu luôn rồi.

Ổ khóa cửa phòng lại bị vặn từ bên ngoài, nhưng vì phía sau có vật chặn cửa nên dù ả váy đỏ có mở được ổ khóa thì cũng không vào đây được.

Điều này khiến Kim Thiện Vũ xác nhận được một việc.

NPC giết người vào ban đêm, nhưng ả váy đỏ chưa từng xuất hiện trong hai đêm trước, sự xuất hiện của ả váy đỏ vào tối nay có lẽ là do cậu đã làm điều gì đó kích hoạt quy tắc tử vong của ả rồi.

Hơn nữa, cánh cửa vẫn chưa mở chứng tỏ quy tắc tử vong của ả váy đỏ chưa thỏa mãn hoàn toàn, hay nói cách khác, nó vẫn chưa được thành lập. Giống như cái đêm lão quản lý giết chết Khuất Gia Lương trong Thế giới Quy tắc 7-7. Chỉ có quy tắc tử vong "không ngăn được Bình hoa Cô nương vào phòng" là hợp lệ, còn quy tắc tử vong mới được thêm vào là "bị Bình hoa Cô nương nhìn thấy" và quy tắc tử vong đã kích hoạt của lão quản lý "rời khỏi phòng vào ban đêm" là hai đường thẳng song song.

Khi một quy tắc bất kì thành công, thì quy tắc tử vong đó sẽ được thiết lập.

Lúc đó Kim Thiện Vũ muốn ngăn cản Bình hoa Cô nương vào phòng và không bị cô ta nhìn thấy, nhưng cậu chắc chắn mình đã bị nhìn thấy rồi, lúc đó Bình hoa Cô nương đã lộ ra trạng thái cuồng bạo. Nhưng trạng thái này không kéo dài được lâu, bởi vì lão quản lý đã giết chết Khuất Gia Lương, khiến 'không được rời khỏi phòng vào ban đêm' thành quy tắc tử vong thứ hai.

Có vẻ bây giờ cũng vậy.

Lúc Kim Thiện Vũ đang đóng cửa, cậu nghe thấy giọng nói Ân Trân ở phòng đối diện.

"Đánh ngất cậu ta đi, nhanh lên—"

Hóa ra bọn họ thu hút lệ quỷ sang bên đó.

Kim Thiện Vũ hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào ổ khóa, ả váy đỏ vẫn đang cầm chìa khóa chọc vào cửa. Có vẻ, đánh ngất thôi cũng miễn cưỡng đối phó được với quỷ, quy tắc tử vong của con lệ quỷ vẫn chưa được thiết lập. Cho nên ả váy đỏ vẫn tiếp tục động tác mở cửa.

Tình thế của hai đường thẳng song song lần này vô cùng tồi tệ, nếu con lệ quỷ không thành công, ả váy đỏ sẽ không tha cho cậu. Còn nếu ả váy đỏ thành công, con lệ quỷ hung tợn kia sẽ nhắm vào nhóm Ân Trân.

Nếu muốn ả váy đỏ dừng lại, hoặc quy tắc tử vong thứ hai của con lệ quỷ "tin rằng trên đời có tồn tại ma quỷ" được thành lập, hoặc cậu phải giằng co với ả váy đỏ đến tận bình minh. Nhưng cậu không biết trong lúc cậu đối phó với ả, liệu con lệ quỷ bên kia có thành công không. Nếu có, thì chẳng phải như Lương Trinh Nguyên nói sao, tất cả sẽ chấm hết.

Đâu có ai sau khi chứng kiến cảnh quỷ hồn giết người mà vẫn vững tin vào chủ nghĩa vô thần nữa.

Tình huống hiện tại giống như một cái bập bênh, đầu này cao thì đầu kia chìm xuống, đầu này chìm thì đầu kia dâng lên. Đúng là sẽ có lúc cân bằng, nhưng xác suất để giữ được thế cân bằng là rất thấp. Kể cả hai đầu bập bênh có cùng trọng lượng thì kiểu gì cũng có những yếu tố khác phá vỡ sự cân bằng đó.

Cân bằng được bập bênh rất khó, trừ khi người ở hai đầu rời khỏi bập bênh thì không cần quan tâm đến việc giữ thăng bằng nữa.

Kim Thiện Vũ suy nghĩ một chút, trong đầu nảy ra một ý tưởng.

Cậu nhanh chóng nhớ lại những gì mình đã làm trong ngày hôm nay.

Ả váy đỏ cầm một con dao sắc bén tới chỗ cậu, chắc chắn cậu đã làm gì đó kích hoạt quy tắc tử vong của ả. Cậu không nghĩ ả váy đỏ tới để hỏi chuyện về Lâm Lâm, dù sao đó cũng chỉ là cái cớ Kim Thiện Vũ bịa ra để thuận lợi thoát khỏi tủ lạnh.

Quy tắc tử vong là một thứ cố định, không thể tính đến suy nghĩ bất chợt của người tham gia. Cũng giống như quy tắc tử vong của lão quản lý xoay quanh "Thỏa thuận nhận phòng", hành động phá hủy camera lỗ kim trong phòng 304 và việc Phác Thành Huấn đập cửa ở tầng hai đều nằm ngoài quy tắc tử vong của lão quản lý.

Kim Thiện Vũ lục lại ký ức, những việc chỉ có cậu làm mà người khác không làm, bởi ả váy đỏ chỉ nhắm vào cậu.

Rất nhanh, Kim Thiện Vũ đã đưa ra vài đáp án.

1. Cậu nhắc đến cái tên 'Lâm Lâm'.

2. Cậu tiếp xúc với ả váy đỏ.

3. Cậu không tham gia trò chơi An Khoa.

Kim Thiện Vũ nhanh chóng gạt bỏ điều thứ ba. Quyền chủ động của toàn bộ trò chơi An Khoa thuộc về ả váy đỏ, còn những người khác chỉ là người lắng nghe mà thôi.

Mặc dù Kim Thiện Vũ không có ở phòng khách, nhưng trong phòng bếp vẫn có thể nghe được giọng của ả váy đỏ loáng thoáng truyền tới, chỉ là Kim Thiện Vũ bất tỉnh vì thiếu oxy, ả váy đỏ cũng chưa từng nói là phải tập trung quan sát ả tung xúc xắc bao giờ cả.

Vì vậy, chỉ có điều một hoặc điều hai đã vi phạm quy tắc tử vong của ả váy đỏ.

Cho nên, quy tắc tử vong của ả váy đỏ là "nhắc đến tên một người bạn" hoặc "chạm vào người ả".

Việc ả váy đỏ hận bạn mình và hành động không tự nhiên của ả trong tấm ảnh khiến Kim Thiện Vũ không thể lựa chọn được giữa một trong hai, dù nhìn thế nào thì cả hai đều có khả năng là quy tắc tử vong của ả váy đỏ.

Kim Thiện Vũ cũng chẳng thèm dây dưa với mớ suy nghĩ này nữa, cậu ngẩng đầu nhìn về phía cửa. Bởi vì đứng mãi vẫn không mở được, ả váy đỏ bực tức giơ con dao sắc bén lên đâm mạnh vào cửa, với một lực như vậy, Kim Thiện Vũ có thể nhìn thấy con dao xuyên qua ván cửa, để lộ ra phần đầu sắc chọn của lưỡi dao.

Cậu thầm nghĩ, sao mà so được với móng tay của Bình hoa Cô nương chứ.

Cậu xoa xoa hai tay vào nhau rồi hít một hơi thật sâu.

Hít thở xong xuôi, Kim Thiện Vũ đưa một tay giữ cửa, nín thở lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Có tiếng dao nhọn đâm vào ván cửa, tiếng chìa khóa cạy ổ. Sau khi nghe thấy tiếng chìa khóa chọc vào cửa và khoảng thời gian từ lúc con dao sắc nhọn kia được rút ra khỏi ván cửa cho đến khi chuẩn bị cắm vào lần thứ hai, Kim Thiện Vũ nhanh chóng chuyển chiếc gương và kệ treo quần áo ra chỗ khác.

Sau đó cậu đột ngột mở cửa ra.

Ả váy đỏ đứng bên ngoài không ngờ tới chuyện cửa phòng đột nhiên mở, ả cầm con dao sắc nhọn đâm thẳng vào phía trước nhưng không có cánh cửa nào chặn lại, ả váy đỏ bay lên không trung rồi ngã nhào xuống phòng, con dao sắc bén cũng rơi ra, cắm mạnh xuống sàn.

Kim Thiện Vũ nhanh chóng đá con dao sắc bén xuống gầm giường, cậu không quan tâm ả váy đỏ có đi nhặt con dao nữa hay không, thời gian của cậu không còn nhiều, Kim Thiện Vũ nhân lúc ả váy đỏ bất ngờ bị ngã xuống, chạy ra bên ngoài.

'Rầm'——

Cậu đóng cửa lại từ bên ngoài, nhìn vào ổ khóa, quả đúng như cậu nghe thấy, chìa khóa vẫn cắm trong ổ.

Kim Thiện Vũ đưa tay vặn chìa khóa, nhốt ả váy đỏ trong phòng.

Sau đó cậu bỏ chìa vào trong túi.

Xong xuôi, Kim Thiện Vũ lùi lại một bước, quả nhiên, con dao sắc nhọn từ trong phòng lại đâm xuyên qua ván cửa, nếu Kim Thiện Vũ mà không né kịp, chắc nó cắm thẳng vào mắt cậu mất.

Sau khi tính toán xem cửa phòng đủ mạnh để ngăn cản ả váy đỏ giết người trong bao lâu, Kim Thiện Vũ ngẩng đầu nhìn về phía phòng đối diện.

Cậu có thể nghe thấy giọng nói của Ân Trân, cô đang kể chuyện để đánh lạc hướng mọi người khỏi suy nghĩ về ma quỷ, cũng không cho mọi người nhòm ngó đến con lệ quỷ trong phòng nữa.

Để đánh lạc hướng sự chú ý của người khác vào lúc này thì chắc câu chuyện mà Ân Trân kể hẳn sẽ thú vị lắm.

Kim Thiện Vũ dỏng tai nghe Ân Trân nói: "Chị sẽ kể cho mấy đứa một bí mật về anh Huấn, nhưng trước đó mấy đứa phải hứa giữ bí mật đấy, không thì chị bị anh Huấn cách chức mất."

Khơi dậy cảm xúc của khán giả bằng việc kể trước kết quả sẽ dễ dàng hơn nhiều, Ân Trân nói: "Anh Huấn không thích con gái."

Lương Trinh Nguyên: "Mẹ kiếp, thật hay giả vậy!"

Để không khiến mình suy nghĩ lung tung, những người còn thức tích cực tham gia vào chủ đề nói chuyện. Qua giọng nói, Kim Thiện Vũ nhận ra người bị đánh ngất chính là Tô Thiên Lạc, có lẽ là do Tô Thiên Lạc không kiềm chế được suy nghĩ của mình nên đã gọi lệ quỷ tới phòng bọn họ.

Trần Tiến Nam: "Anh Huấn come out là gay rồi hả?!"

"Chưa." Giọng Ân Trân nghe thì rất bình tĩnh, nhưng vẫn có chút gợn sóng: "Do chị nhận ra đó."

Chu Càn: "Anh Huấn trổ bóng rồi à?"

Ân Trân nói: "Từ từ đã."

Lý Đãng: "Chị Ân Trân, sao chị biết?"

"Trường chúng ta khác với những trường đại học khác, nhưng không phải là không có cặp đôi nào. Thực ra thì hội sinh viên chúng ta cũng cực kì khuyến khích mọi người yêu nhau đấy." Ân Trân giải thích: "Nhưng chủ tịch hội sinh viên của chúng ta thì chưa từng yêu đương bao giờ, chị làm việc với anh ấy hai năm nhưng chưa hề thấy anh ấy có ấn tượng với cô gái nào cả."

Lý Đãng nói: "Hay là anh ấy vẫn chưa gặp được cô gái mình thích? Chuyện này cũng bình thường thôi. Trông anh Huấn thoạt nhìn cũng giống chàng trai tốt, không phải mấy tên cặn bã tùy tiện đùa giỡn với tình cảm của người khác."

"Lúc đầu chị cũng nghĩ vậy." Ân Trân nói: "Cho đến tận hai ngày trước, chị lại không chắc về điều này nữa."

Trần Tiến Nam: "Hả?"

Lý Đãng: "Chị, chị nói rõ hơn đi!"

Ân Trân nói: "Mọi người đều biết quy tắc 7-7, tỷ lệ xuất hiện cực cao, tỷ lệ tử vong cũng vậy. Anh Huấn cũng chuẩn bị xử lý nó, nhưng quy tắc 7-7 mãi vẫn chưa chọn anh ấy. Cơ mà vào ngày đầu tiên của học kỳ, anh ấy và Kim Thiện Vũ đã cùng nhau tiến vào Thế giới Quy tắc 7-7."

"Theo quy định của hội sinh viên, bất cứ khi nào có người thành công rời khỏi Thế giới Quy tắc, hội sinh viên sẽ tổ chức một cuộc họp để thảo luận về cách xử lý quy tắc đó." Ân Trân nói: "Những trải nghiệm trong các Thế giới Quy tắc trước, anh Huấn rất hiếm khi đề cập đến tên ai đó, cho dù có nhắc thì cũng chỉ là vài câu mà thôi, nhưng sau khi anh Huấn rời khỏi Thế giới Quy tắc 7-7, anh ấy đã nhắc đến tên Kim Thiện Vũ không dưới một trăm lần."

Kim Thiện Vũ ngoài cửa gãi gãi đầu.

"Một trăm lần?" Lý Đãng kinh ngạc.

"Cũng hơi nói quá một chút." Ân Trân cười nói: "Nhưng nói chung, anh Huấn nhắc đến tên Kim Thiện Vũ cực kì nhiều."

"Nghĩa là..." Trần Tiến Nam: "Anh Huấn thích Kim Thiện Vũ?"

"Đờ mờ." Lương Trinh Nguyên thở dài nói: "Bảo sao, bảo sao..."

Chu Càn: "Bảo sao gì?"

Lương Trinh Nguyên: "Lúc anh Thiện Vũ gọi các anh là đàn anh, vị chủ tịch của chúng ta khó chịu ra vẻ luôn, anh không thấy à? Lúc mà, anh... anh Tại Luân bắt chước chủ tịch gọi Kim Thiện Vũ là 'nhóc thiên tài', anh không thấy vẻ mặt của anh ấy hừng hực sát khí muốn giết người sao?

Lý Đãng: "Em nói vậy, anh thấy hình như cũng đúng."

"Gì mà hình như!"

Cảm xúc của Lương Trinh Nguyên hoàn toàn đắm chìm luôn rồi, liên quan đến anh em tốt của cậu ta, Lương Trinh Nguyên dường như còn phấn khích hơn bất kì ai, cậu ta chẳng thèm để ý tới mấy con quỷ nữa: " Tin em đi, không sai được đâu, em được mệnh danh là 'Người tình bé nhỏ tỉnh dung', EQ em hơi bị xịn đó. Với con mắt tinh tường của em, chủ tịch của chúng ta chắc vẫn chưa biết mình phải lòng Kim Thiện Vũ rồi đâu."

Kim Thiện Vũ: "..."

Lý Đãng: "Anh Huấn không biết bản thân thích Kim Thiện Vũ? Mình còn biết trước cả anh ấy á? Cái q... cái gì vậy chứ."

Tí thì thốt ra từ 'quỷ', nhưng cậu ta đã vội vàng tát mình một cái để ngăn lại.

"Anh Lý Đãng của em ơi, anh nghĩ kĩ thử xem." Lúc này Lương Trinh Nguyên tự dưng thông minh trông thấy: "Nếu anh biết mình phải lòng ai đó, đối phương lại chưa có người yêu, anh có mạnh dạn theo đuổi không?"

Lý Đãng: "Yêu thầm không được à?"

"Chủ tịch nhà ta, đẹp trai tuấn tú, nhân tài kiệt xuất, lại còn là lãnh đạo cao nhất của trường. Người đàn ông cứng rắn như vậy, anh Lý Đãng, anh nghĩ chủ tịch nhà ta thích ai thì sẽ dùng trò yêu thầm sao hả?" Lương Trinh Nguyên nói: "Nói thật, em là em rất giỏi đánh giá người khác, giống như chủ tịch chẳng hạn, một khi biết mình thích ai thì phải dũng cảm tỏ tình, dù có bị từ chối thì vẫn phải ngầu. Em nói đúng không, các anh, chị Ân Trân?"

Ân Trân nói: "Ừ, theo những gì chị biết về anh Huấn thì đúng thật như vậy."

Lương Trinh Nguyên: "He he he."

Lý Đãng: "Ừ, có lý phết."

"Chẳng phải nói quái vật không thể khơi dậy cảm xúc sao?" Trần Tiến Nam hỏi: "Nếu anh Huấn không biết mình có tình cảm với Kim Thiện Vũ, sao quái vật có thể phản ứng được như vậy? Tất cả những điều Lương Trinh Nguyên phân tích đều là chuyện xảy ra trong Thế giới Quy tắc 2-6, anh Huấn đang bị quái vật 2-6 chiếm giữ mà ."

Lý Đãng: "Phải đó? Chuyện này giải thích ra sao."

"Anh Huấn chắc hẳn đã cảm thấy không vui từ trước khi bước vào Thế giới Quy tắc 2-6 rồi. À, chị nhớ rồi. Lúc hội sinh viên tập trung sinh viên năm nhất để giới thiệu trường, Trinh Nguyên và Thiện Vũ luôn đứng cạnh nhau, đã thế còn ghé sát tai thì thầm to nhỏ với nhau nữa, có lẽ anh Huấn không vui từ lúc đó."

Ân Trân nói: "Nhưng cảm xúc của con người rất phức tạp, đây là điều mà quái vật không bao giờ hiểu được. Chị nghĩ sau khi quái vật 2-6 đọc ký ức của anh Huấn, mỗi khi thấy Kim Thiện Vũ nói chuyện với ai, nó sẽ phản ứng không vui, quái vật 2-6 tồn tại lâu như vậy, hiển nhiên không phải quái vật cấp thấp, chắc hẳn nó đã cố gắng phân tích đoạn ký ức này của anh Huấn. Anh Huấn sẽ tỏ ra khó chịu hễ ai cứ thân thiết với Kim Thiện Vũ, không phải đơn giản chỉ là tỏ ra không vui, đúng thật là ánh mắt anh ấy lúc đó cảm giác như sắp muốn giết người tới nơi rồi ấy."

Giải thích xong chuyện này, Ân Trân bỗng nhiên dừng lại, đáng ra cô nên đoán ra phản ứng bất thường của Phác Thành Huấn đối với Kim Thiện Vũ từ lâu rồi chứ. Đây là Thế giới Quy tắc, dù Phác Thành Huấn có khó chịu khi người khác tiếp xúc với Kim Thiện Vũ, thì hắn cũng không nên ghen tuông ở chỗ này.

Nếu cô nhận ra sớm hơn, có lẽ Thẩm Tại Luân đã không chết.

"Kim Thiện Vũ thì sao?" Lý Đãng hứng thú hỏi: "Kim Thiện Vũ có thích anh Huấn không?"

Lương Trinh Nguyên nói: "Anh Lý Đãng, anh nên hỏi là anh Kim Thiện Vũ nhà em có thích con trai không."

Lý Đãng: "Cũng không khác mấy."

"Khác cực lớn luôn ấy." Lương Trinh Nguyên nói: "Để em cho anh ví dụ nhá, anh Lý Đãng, nếu có một nữ thần xinh đẹp tài giỏi mê anh, thì xác suất anh cũng thích người ta là 90% đúng không. Anh đừng có nói không phải, xã hội bây giờ nó cù lần vậy đấy, chủ tịch của chúng ta hiện tại cũng đang ở trong hoàn cảnh này, nếu em thích con trai, xác suất trái tim em rung động trước anh Huấn là 90%. Nếu em không thích con trai, xác suất rơi vào lưới tình với anh Huấn là -90%."

Chu Càn nói: "Đang nói Kim Thiện Vũ mà, sao em nhập vai luôn rồi?"

Lương Trinh Nguyên nói: "Ví dụ thôi mà."

Lý Đãng hỏi: "Tại sao xác suất rơi vào lưới tình lại là số âm vậy?"

"Loài người mà, tính cạnh tranh lớn lắm." Lương Trinh Nguyên nói: "Anh có muốn một người cùng giới đánh bại anh về mọi phương diện không? Dù sao là em thì em chẳng thích chút nào, nếu em ác hơn tí nữa, có khi em còn rủa người ta chết đi ấy chứ. Nhưng anh Kim Thiện Vũ nhà em cũng đỉnh không kém nha."

Lý Đãng: "Có lý."

Trần Tiến Nam: "Nói nhiều làm gì, tóm lại Kim Thiện Vũ có thích con trai không?"

Lương Trinh Nguyên: "Em chịu."

Trần Tiến Nam: "..."

Lý Đãng hỏi Ân Trân: "Chị Ân Trân, chị có thể nhận ra anh Huấn thích con trai, vậy chị có nhìn ra xu hướng tính dục của Kim Thiện Vũ không?"

"Chị không chắc lắm." Ân Trân nói: "Nhưng lúc trước chị hỏi Kim Thiện Vũ có cô gái nào theo đuổi em ấy không, Kim Thiện Vũ nói người theo đuổi em ấy toàn là con trai cả."

Kim Thiện Vũ đang nghe lén: "..."

Cậu nói thế khi nào chứ!

Lý Đãng: "Kim Thiện Vũ toàn con trai theo đuổi, tức là Kim Thiện Vũ cũng thích con trai. Nếu Kim Thiện Vũ cũng thích con trai, thế thì không phải cũng thích anh Huấn rồi sao?"

Kim Thiện Vũ: "..."

Lý Đãng: "Vậy hai người họ, khụ khụ, ai là 1, ai là 0?"

Trần Tiến Nam: "Cái này còn cần nói sao? Anh Huấn 1, Kim Thiện Vũ 0."

Lương Trinh Nguyên: "Rập theo khuôn mẫu quá rồi. Anh Thiện Vũ nhà em cũng mạnh bạo.... Được rồi, chủ tịch của chúng ta đúng thật là có khí chất mạnh mẽ hơn."

Kim Thiện Vũ: "..."

Cậu thở dài một hơi, đột nhiên có chút đồng cảm với con quỷ trong phòng bọn họ, tự dưng phải nghe mấy câu chuyện phiếm vô căn cứ này.

Kim Thiện Vũ quyết định nếu rời khỏi Thế giới Quy tắc 2-6, cậu sẽ kiện tất cả những người trong phòng lên tòa án quân sự để bảo vệ danh tiếng của mình.

Sao cậu không thể đè Phác Thành Huấn chứ!

Cái khuôn mẫu đáng ghét.

Bực ghê, QAQ.

Ý thức được bản thân đứng ngoài cửa nghe lén lãng phí thời gian, Kim Thiện Vũ cũng thả lỏng được một chút, ngay cả cậu còn không nhịn được nán lại để nghe mấy câu chuyện phiếm đó, thì những người trong phòng kia cũng thành công phân tán chú ý, không suy nghĩ lung tung nữa.

Cảm thấy nhẹ nhõm hơn, Kim Thiện Vũ đi về phía phòng Phác Thành Huấn.

Càng đến gần phòng Phác Thành Huấn, vẻ mặt Kim Thiện Vũ càng trở nên nghiêm túc hơn.

Lúc cậu đứng trước cửa phòng của hắn, gương mặt cậu không hề lộ ra biểu cảm gì.

Kim Thiện Vũ lấy cái chìa trong túi ra, tra vào ổ khóa.

Toàn bộ các phòng trên tầng hai của căn biệt thự đều giống nhau, chìa khóa mở cửa phòng cũng tương ứng nhau, điểm khác biệt duy nhất có lẽ là hình dạng răng của chìa khóa.

Kim Thiện Vũ vừa nhìn qua chiếc chìa này, trên chìa khóa không có chữ số hay dấu vết gì, nhưng ả váy đỏ có thể thuận lợi mở cửa phòng cậu, nên Kim Thiện Vũ đoán, chiếc chìa khóa trong tay này là chìa vạn năng.

Cậu tra chìa vào ổ rồi cố vặn thử.

Một tiếng 'cách' vang lên.

Cánh cửa được mở ra.

Kim Thiện Vũ nhẹ nhàng đẩy cửa, sau đó xuyên qua khe cửa nhìn vào trong phòng. Cậu nhìn thấy Phác Thành Huấn dựa lưng vào tường, hai tay chắp sau lưng, như thể chỉ cần cậu bước vào, hắn sẽ dùng thứ trong tay giết chết cậu.

Nhưng thay vì bước vào phòng, cậu mở hẳn cửa to ra.

Sau đó cậu ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Phác Thành Huấn, không cử động gì hết.

Thời gian chậm rãi trôi qua, không biết qua bao lâu, Phác Thành Huấn cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói hắn quái dị và vặn vẹo:

"Ngươi... là ngươi."

Kim Thiện Vũ không biết lúc 'nó' xuất hiện sẽ làm những gì, cậu chỉ nhớ thỉnh thoảng cậu nhìn 'nó' qua gương, 'nó' sẽ có biểu cảm như vậy.

Bây giờ Kim Thiện Vũ đang bắt chước 'nó'.

Âm thanh của ả váy đỏ dùng dao nhọn đâm vào cửa không ngừng truyền đến từ phía hành lang, Kim Thiện Vũ cố ý đẩy cửa phòng Phác Thành Huấn mở hẳn ra là để cái âm thanh khủng bố kia trong hành lang truyền đến tai Phác Thành Huấn một cách sống động hơn.

Kim Thiện Vũ biết Phác Thành Huấn đã đoán được quy luật xuất hiện của 'nó', một khi đầu óc Kim Thiện Vũ hoạt động quá đà, đặc biệt là lúc mạng sống của cậu trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, 'nó' sẽ xuất hiện.

Kim Thiện Vũ cũng biết Phác Thành Huấn sợ 'nó'.

Nếu không, Phác Thành Huấn sẽ chẳng nhốt cậu vào tủ lạnh mà trực tiếp giết chết cậu luôn mới đúng. Phương pháp giết người thừa thãi này là bởi Phác Thành Huấn muốn làm suy nghĩ cậu bị đình trệ trong tình trạng thiếu oxy, ngăn cản 'nó' xuất hiện.

Quái vật 2-6 biết quy tắc tử vong do nó đặt ra, tối nay Phác Thành Huấn không xuất hiện vì hắn biết chắc rằng ả váy đỏ sẽ đến giết chết cậu.

Ả váy đỏ cầm một con dao sắc bén đến chỗ Kim Thiện Vũ, đầu óc Kim Thiện Vũ phải hoạt động quá mức vào lúc mạng sống của cậu như đang treo lơ lửng trên một sợi chỉ bất cứ khi nào có thể rơi, điều này phù hợp với suy đoán của Phác Thành Huấn về quy luật xuất hiện của 'nó'.

Bây giờ ả váy áo đỏ đã bị Kim Thiện Vũ nhốt trong phòng, Kim Thiện Vũ lại xuất hiện trước cửa phòng Phác Thành Huấn bình yên vô sự như này, Kim Thiện Vũ muốn tạo ra ảo giác chỉ 'nó' mới có thể làm được những việc đó, khiến Phác Thành Huấn tin rằng người đang đứng trước mặt hắn là 'nó', chứ không phải Kim Thiện Vũ.

Nghe thấy Phác Thành Huấn nói "Là ngươi", Kim Thiện Vũ cũng yên tâm được chút chút, kế hoạch của cậu thành công một nửa rồi, Phác Thành Huấn tin rằng 'nó' xuất hiện

Nhưng Kim Thiện Vũ chỉ thở phào nhẹ nhõm được một tí mà thôi, so với việc khiến Phác Thành Huấn tin rằng cậu chính là 'nó', đó chỉ là một phần nhỏ trong kế hoạch của cậu. Bản thân Kim Thiện Vũ cảm thấy, mức độ khó của nửa kế hoạch còn lại còn khủng hơn cả lên trời nữa.

Mục đích giả làm 'nó' là để dọa Phác Thành Huấn, bảo đảm an toàn tính mạng cho chính mình.

Kim Thiện Vũ có hai suy đoán về quy tắc tử vong của ả váy đỏ, hiện tại cậu muốn Phác Thành Huấn vi phạm quy tắc tử vong của ả, đây chính là nửa còn lại trong kế hoạch của Kim Thiện Vũ, đồng thời là cốt lõi của kế hoạch.

Về quy tắc tử vong đầu tiên, cậu nhắc đến tên "Lâm Lâm", vì vậy khả năng quy tắc tử vong của ả váy đỏ là "nhắc đến tên một người bạn".

Kim Thiện Vũ chậm rãi nói: "Một trừ một bằng mấy?"

Cậu không dám thách đố Phác Thành Huấn bằng phương trình toán học cao cấp hơn để hắn giải, Phác Thành Huấn từng nói, thông minh bị thông minh lừa, cho nên việc càng đơn giản, cảm giác kỳ quái nó mang lại càng dữ dội hơn.

Cậu không định véo cổ mình để giọng nói thêm kì lạ, trước mặt cậu là con quái vật 2-6 mang ký ức của Phác Thành Huấn, nếu cậu làm nhiều động tác thừa quá, không biết chừng lại bị lộ tẩy .

Mặc dù cách này khá nguy hiểm, lòng bàn tay và lưng của Kim Thiện Vũ căng thẳng đến độ đổ mồ hôi luôn rồi.

Nhưng trên mặt cậu không dám lộ ra vẻ căng thẳng, Phác Thành Huấn vẫn không hề rời mắt khỏi cậu, cau mày, ánh mắt hắn thâm trầm.

Hắn đang suy nghĩ.

Kim Thiện Vũ không để Phác Thành Huấn tiếp tục suy nghĩ nữa, cậu bước hai bước vào nhà. Nhìn thấy cậu đi vào, Phác Thành Huấn lùi về phía sau hai bước, chứng kiến hành động của Phác Thành Huấn, Kim Thiện Vũ yên tâm hơn một chút, Phác Thành Huấn vẫn còn sợ 'nó'.

Kim Thiện Vũ nghiêm túc nhìn Phác Thành Huấn, lại hỏi: "Một trừ một bằng mấy?"

Thấy Phác Thành Huấn không trả lời, cậu lại bước thêm một bước vào trong phòng.

Phác Thành Huấn lại lùi về phía sau một bước, tựa như muốn giữ khoảng cách với Kim Thiện Vũ, hắn không muốn bị Kim Thiện Vũ đẩy vào chân tường, bèn trả lời: "0."

Kim Thiện Vũ lại hỏi: "Một trừ một bằng mấy?"

Trái tim trong lồng ngực cậu đập dữ dội, vẫn còn thiếu một số '0' nữa, chỉ cần một số '0' nữa thôi là cái tên "Lâm Lâm" sẽ hoàn chỉnh, thỏa mãn quy tắc tử vong mà cậu đoán là thuộc về ả váy đỏ. Kim Thiện Vũ lợi dụng sự giống nhau trong phát âm của "Lâm" và "0" để khiến Phác Thành Huấn nói ra cái tên "Lâm Lâm" đó, dụ dỗ quái vật 2-6 vi phạm quy tắc tử vong, như những gì cậu đã làm với quái vật 7-7.

Trong phòng, Phác Thành Huấn nhìn chằm chằm Kim Thiện Vũ.

Nhìn thấy Phác Thành Huấn không hề rời mắt khỏi mình, mặc dù Kim Thiện Vũ đang rất nóng lòng, nhưng cậu cũng không dám thúc giục hắn nhiều quá, càng căng thẳng càng dễ bị lộ.

Sau khi trôi qua một khoảng thời gian nhất định, Kim Thiện Vũ mới mở miệng hỏi lại: "Một trừ một bằng mấy?"

Cậu vừa hỏi vừa tiến thêm một bước về phía Phác Thành Huấn.

Thấy vậy, Phác Thành Huấn cũng lùi về sau một bước, nhưng mỗi lần lùi lại như thế thì bước chân rất lớn, lần này lưng hắn đã chạm tới tường.

Sau lưng không còn lối thoát, Phác Thành Huấn đành phải trả lời để ngăn cản Kim Thiện Vũ lại gần.

Căn chuẩn thời gian giữa khoảng cách các câu hỏi, Kim Thiện Vũ lại hỏi tiếp: "Một trừ một bằng mấy?"

"0." Phác Thành Huấn nói.

Cả hai cùng đồng thanh.

Sau khi Phác Thành Huấn trả lời, Kim Thiện Vũ để ý sang động tĩnh ở phía hành lang. Ả váy đỏ vẫn kiên trì dùng dao nhọn bổ vào cửa, nhưng trạng thái vẫn rất ổn định, cũng không vì hai chữ 0 của Phác Thành Huấn mà phát điên.

Tuy cậu biết rằng muốn khiến Phác Thành Huấn kích hoạt quy tắc tử vong không phải chuyện đơn giản gì, cũng không nghĩ rằng mình sẽ thành công trong một lần thử, nhưng trong lòng cậu vẫn chùng xuống. Nếu lần này mà thất bại nữa, tình thế sẽ trở nên cực kì tồi tệ.

Có ba lý do khiến ả váy đỏ không có phản ứng:

1. Quy tắc tử vong sai.

2. Từ đồng âm không có tác dụng.

3. Không nói trước mặt ả váy đỏ.

Kim Thiện Vũ không thể kiểm tra độ chính xác của từng cái một được, mà chỉ có thể nhìn vẻ mặt Phác Thành Huấn.

Ở một mức độ nhất định nào đó, biểu hiện của Phác Thành Huấn sẽ giúp Kim Thiện Vũ xác nhận được bản thân đã phạm sai lầm ở đâu.

Nếu "nhắc đến tên bạn bè" là quy tắc tử vong khiến ả váy đỏ đến giết cậu vào tối nay, kể cả trong cách phát âm "0" và "Lâm" có sự khác biệt, hay cho dù con quái vật 2-6 có bị uy hiếp bởi 'nó' đi chăng nữa, thì với ký ức của Phác Thành Huấn, sau khi trả lời xong, nó sẽ nhanh chóng nhận ra Kim Thiện Vũ đang lừa nó kích hoạt quy tắc tử vong.

Và cũng lập tức phát hiện người trước mặt là Kim Thiện Vũ, chứ không phải 'nó'.

Nếu là vậy thật thì đúng như lời Phác Thành Huấn nói, cậu chỉ đang tặng đầu mình cho quái vật 2-6 mà thôi.

Kim Thiện Vũ ngước mắt quan sát Phác Thành Huấn.

Trong mắt cậu, Phác Thành Huấn vẫn luôn cảnh giác nhìn cậu, Kim Thiện Vũ có kinh nghiệm quan sát biểu cảm trên gương mặt rất phong phú, cậu có thể dễ dàng nhìn ra Phác Thành Huấn đang suy nghĩ gì đó.

Trả lời xong câu hỏi của cậu mà Phác Thành Huấn vẫn còn suy nghĩ sao?

Trong lòng Kim Thiện Vũ đã có đáp án rồi.

Hiện tại Phác Thành Huấn còn đang suy tư, trên mặt lộ ra vẻ cực kì đề phòng, quả nhiên Phác Thành Huấn vẫn cho rằng cậu là "nó".

Cho nên, việc "nhắc đến tên bạn bè" không phải quy tắc tử vong của ả váy đỏ.

Cậu đã đoán sai quy tắc tử vong, câu trả lời hợp lý nhất trong ba lý do.

Nhưng trong cái rủi vẫn có cái may, ít nhất Phác Thành Huấn vẫn coi cậu là 'nó', hắn sẽ tiếp tục cảnh giác cậu chứ không dễ dàng ra tay giết người.

Trong lòng Kim Thiện Vũ thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó cậu bắt đầu lên kế hoạch để Phác Thành Huấn kích hoạt quy tắc tử vong thực sự – tiếp xúc với ả váy đỏ.

Vừa rồi, lúc Kim Thiện Vũ bình tĩnh nhìn Phác Thành Huấn, cậu phát hiện khi Phác Thành Huấn suy nghĩ lộ ra biểu cảm vô cùng hung hãn.

Hắn không đơn giản là đang suy nghĩ tại sao Kim Thiện Vũ lại hỏi hắn như vậy, mà là đang suy nghĩ về chính câu hỏi đó.

Kim Thiện Vũ biết tại sao.

E là quái vật không thích Thế giới Quy tắc của mình bị những thứ mà bản thân không thể kiểm soát xâm nhập vào, cho nên quái vật 2-6 đang lợi dụng ký ức của Phác Thành Huấn để đào sâu hơn về câu hỏi của Kim Thiện Vũ, nó muốn bắt từ vấn đề này để tìm được điểm yếu của 'nó'.

Điều này đã tạo cơ hội cho Kim Thiện Vũ.

Kim Thiện Vũ cũng không tiếp sâu thêm vào phòng của Phác Thành Huấn, cậu xoay người rời khỏi đó, đi được mấy bước liền dừng lại ôm đầu: "A... a a a a a a a..."

Đừng nghĩ cậu chưa từng xem phim giả tưởng nha, giờ cậu đang bắt chước nhân vật trong phim kinh dị khi sắp lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể của chính mình đó.

Phác Thành Huấn: "..."

Kim Thiện Vũ vừa ôm đầu, vừa dùng ngón chân gõ xuống đất.

Ngượng quá, ngượng chết mất.

Cũng may ở đây không có người, chỉ có con quái vật 2-6, không thì giờ cậu thà đi chết còn hơn đó.

"A a a a a..." Sau khi ôm đầu đau đớn kêu lên vài tiếng, Kim Thiện Vũ tiếp tục bày ra dáng vẻ vô cảm.

Nhưng trong lòng cậu thực chất đang gào thét, A a a a xấu hổ quá!

Nhưng không sao, mọi chuyện rồi sẽ qua. Không phải Lương Trinh Nguyên đã nói rồi à? Rời khỏi Thế giới Quy tắc 2-6, người bị quái vật bám vào giống như đang nằm mơ, những mảnh ký ức nhớ được sẽ rất ít.

Nhưng nếu Phác Thành Huấn nhớ lại đúng đoạn ký ức này thì sao, trái đất sẽ không còn chỗ chứa cho cậu nữa luôn.

Chắc chẳng xui vậy đâu, xác suất rất nhỏ.

Nhưng nghĩ lại vẫn ngượng quá...

Trong lòng Kim Thiện Vũ tràn đầy nỗi do dự và bất lực, nhưng cậu vẫn phải ra vẻ, giả vờ như cơ thể mình lại bị "nó" chiếm đoạt, chậm rãi đi về phía căn phòng nơi có ả váy đỏ.

Cậu cố ý bước chân nhỏ lại, hành lang không có ánh đèn, cậu không thể đoán được Phác Thành Huấn có đi theo cậu dựa vào bóng người phản chiếu qua ánh sáng hay không, chỉ có thể nghe tiếng bước chân phía sau.

Mặc dù tiếng bước chân rất nhẹ nhưng Kim Thiện Vũ vẫn nghe thấy.

Điều này khiến Kim Thiện Vũ cảm thấy dễ chịu hơn, kỹ năng diễn xuất của cậu cũng không đến nỗi tệ. Quả nhiên Phác Thành Huấn đang theo sau cậu khi phát hiện 'nó' sắp offline còn Kim Thiện Vũ thì sắp online.

Có vẻ Phác Thành Huấn đã có chuẩn bị, một khi Kim Thiện Vũ đăng nhập, hắn sẽ nhân cơ hội giết chết cậu ngay.

Tính mạng đang bị đe dọa, Kim Thiện Vũ tạm thời nén lại cảm giác xấu hổ trong lòng, chậm rãi đi về phía trước, lắng nghe tiếng bước chân phía sau, tính toán khoảng cách giữa mình và Phác Thành Huấn. Cậu không dừng lại ở căn phòng có ả váy đỏ mà tiếp tục đi về phía trước.

Cậu nghe thấy tiếng bước chân của Phác Thành Huấn đã dừng lại, Kim Thiện Vũ cũng cảm giác bình tĩnh hơn một chút. Bởi vì cậu đi ngang qua phòng có ả váy đỏ chứ không dừng lại, cho nên Phác Thành Huấn không thể đoán được cậu muốn làm gì.

Thực tế là cậu không thể dừng lại, nếu có thì ý định dụ dỗ Phác Thành Huấn của cậu lộ liễu quá rồi, như thế thì rất dễ bị hắn phát hiện ra.

Sau khi nhận thấy Phác Thành Huấn đi theo mình, Kim Thiện Vũ lê bước chậm rãi, dừng lại ở cánh cửa cách đó hai gian phòng, dựa theo khoảng cách bước chân, nếu dừng ở đây, Phác Thành Huấn sẽ dừng ở cửa phòng có ả váy đỏ.

Quả nhiên, sau khi Kim Thiện Vũ dừng bước, im lặng đếm ngược: ba, hai, một...

Rầm–

Dưới sự tra tấn liên tục của ả váy đỏ, cánh cửa phòng không thể tiếp tục chặn được ả nữa mà bị bật tung ra.

Kim Thiện Vũ lập tức quay người lại, mặc dù cậu đã tính toán thời gian ả váy đỏ phá cửa khá chính xác, với sức của ả khi lao ra khỏi phòng, chắc chắn sẽ đụng phải Phác Thành Huấn ở bên ngoài. Nhưng cậu phải đảm bảo Phác Thành Huấn đã tiếp xúc với ả, không thể để xảy ra sự cố ngoài ý muốn được.

Đây là cơ hội duy nhất để rời khỏi Thế giới Quy tắc 2-6.

Khoảnh khắc Kim Thiện Vũ xoay người nhìn, kịch bản mà cậu soạn ra trong đầu đang phát triển theo diễn biến mà cậu muốn. Con dao mà ả váy đỏ dùng để bổ vào cửa đã khiến khả năng phòng thủ của Phác Thành Huấn giảm đi, hắn không ngờ đúng lúc này cửa lại bị ả váy đỏ đẩy ra, hắn còn chưa kịp né thì đã xảy ra va chạm trực tiếp với ả.

Sức của ả váy đỏ mạnh đến mức khiến Phác Thành Huấn mất đi trọng tâm, hắn phải lùi lại vài bước mới có thể đứng vững lại, ngăn bản thân khỏi bị ngã.

Tim Kim Thiện Vũ nhảy nhót không ngừng, thành công rồi.

Nhưng không biết tại sao, cậu luôn cảm thấy có gì đó hơi bất ổn. Kim Thiện Vũ ngẫm kĩ hơn về nguồn gốc của loại cảm giác đó, có thể là do thành công đến đột ngột quá, hoặc có thể là do thành công dễ dàng quá...

Trong tầm nhìn của cậu, Phác Thành Huấn đã tiếp xúc với ả váy đỏ lại quay sang phía cậu, lúc này trong mắt hắn không còn có chút đề phòng và cảnh giác nào nữa mà sự bừng tỉnh

Hắn nhận ra rồi.

Nhưng khác với quái vật 7-7 chiếm hữu cơ thể của Lương Trinh Nguyên, đã phát điên lên khi bị Kim Thiện Vũ đẩy ra khỏi cửa chung cư, Phác Thành Huấn chỉ lắc đầu với Kim Thiện Vũ rồi nở một nụ cười u ám.

Kim Thiện Vũ cảm thấy máu chảy trong cơ thể đã đông đặc lại, sau khi tiếp xúc với ả váy đỏ, Phác Thành Huấn lại rất bình tĩnh nhìn cậu. Còn ả váy đỏ cũng không hề có phản ứng muốn ra tay giết Phác Thành Huấn.

Ả chậm rãi quay người lại, cùng với Phác Thành Huấn nhìn về phía Kim Thiện Vũ.

Hai ánh mắt tràn ngập ác ý này khiến Kim Thiện Vũ da đầu ngứa ran, giây tiếp theo, ả váy đỏ cầm con dao lao về phía Kim Thiện Vũ.

Kim Thiện Vũ còn chưa kịp định thần thì đã nhanh chóng mở lẹ cánh cửa ở trước mặt rồi chui vào trong. Động tác của cậu rất nhanh, nhưng ả váy đỏ còn nhanh hơn Kim Thiện Vũ. Ngay lúc cậu vừa vào phòng, xoay người đóng cửa lại, ả váy đỏ đã đi tới trước cửa phòng cậu.

Thậm chí cậu còn chưa kịp đóng cửa lại, ả váy đỏ đã vươn tay ra. Kim Thiện Vũ chỉ có thể giữ chặt cửa, ngăn cản ả váy đỏ xông vào.

Cậu vừa bất ngờ vừa hoài nghi.

Tại sao ả váy đỏ không giết Phác Thành Huấn chứ?

Quy tắc tử vong "tiếp xúc với ả váy đỏ" sai ư?

Đúng rồi, quy tắc tử vong đã sai, nếu không thì ả váy đỏ đã giết chết Phác Thành Huấn trong gang tấc luôn rồi

Nhưng tại sao quy tắc này cũng sai?

Rõ ràng những việc ban ngày chỉ có cậu làm chứ người khác không làm chỉ có hai điều đó thôi mà?

Kim Thiện Vũ đang suy nghĩ, trong đầu nhanh chóng nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong ngày.

Lần này Kim Thiện Vũ càng thêm chắc chắn, đúng là cậu chỉ làm hai việc này, thậm chí còn dám dùng danh dự của mình để cam đoan bản thân không bỏ sót gì khác.

Ả váy đỏ không ngừng thò tay vào trong phòng vồ lấy Kim Thiện Vũ, để ngăn ả váy đỏ bắt được mình, cậu phải ra sức đè cửa, vì thế sức lực của Kim Thiện Vũ rất nhanh đã cạn kiệt.

Khe cửa bị chặn lại bởi cánh tay bên ngoài, Kim Thiện Vũ nhìn thấy Phác Thành Huấn đứng sau lưng ả váy đỏ, sau đó bước về phía trước, như đang chuẩn bị giúp ả một tay, để ả có thể thuận lợi xông vào trong giết cậu.

Kim Thiện Vũ hít một hơi thật sâu, một lần nữa cậu cố nhớ lại những gì đã xảy ra trong ngày thật chuẩn xác, chỉ trong vài giây trước khi Phác Thành Huấn đang tiến đến rất gần cậu.

Sau khi cậu tỉnh lại vào ban ngày, Ân Trân và Lương Trinh Nguyên mới trở về phòng.

Kế hoạch rót thủy ngân vào xúc xắc không thành công, nhưng Ân Trân lại trộm được bức ảnh.

Bọn họ đã phân tích sai tấm ảnh, sau đó cậu bị nhốt trong tủ lạnh, Ân Trân vì nóng lòng muốn cứu người nên suýt rơi vào bẫy phục bàn.

May mắn là Kim Thiện Vũ dụ được ả váy đỏ mở tủ lạnh, Ân Trân cũng nhận ra kịp thời vào thời khắc mấu chốt.

Đây là tất cả những gì xảy ra trong ngày, Kim Thiện Vũ chắc chắn mình không hề bỏ sót ký ức nào cả, 'nó' không hề xuất hiện, không phải lần nào cậu sử dụng trí óc nhiều quá thì 'nó' cũng xuất hiện, thường sẽ cách nhau một khoảng thời gian khá dài.

"Nhắc đến tên bạn bè" hay "tiếp xúc với ả váy đỏ" đều không phải quy tắc tử vong khiến ả váy đỏ giết người, vậy quy tắc tử vong chính xác là gì chứ?

Dù Kim Thiện Vũ có suy nghĩ nhạy đến mấy cũng không thể đoán ra, cho đến khi cậu ngẩng đầu nhìn thấy Phác Thành Huấn mang theo nụ cười u ám chậm rãi giơ tay qua khe cửa, sau đó dùng sức đẩy mạnh ả váy đỏ một cái.

Nhìn gương mặt Phác Thành Huấn, trí nhớ của Kim Thiện Vũ bỗng nhiên quay trở về hồi còn trong Thế giới Quy tắc 7-7.

Phác Thành Huấn ở bức tường phòng bên nói:"Quái vật đặt ra quy tắc và tôn hưởng quy tắc, nhưng quái vật là quái vật, không có chỉ số IQ 143. Nó tạo ra điều kiện giết chóc, hay nói chính xác là quy tắc tử vong, sẽ luôn bị phát hiện."

Kim Thiện Vũ hỏi: "Cho nên con quái vật này là người giám sát, nó ẩn náu trong chúng ta để giám sát việc chúng ta vi phạm quy tắc tử vong xem có thành công hay không, đồng thời dụ dỗ chúng ta vi phạm quy tắc tử vong khi cần thiết?"

Phác Thành Huấn nói: "Cũng giống vậy."

Dụ dỗ chúng ta vi phạm quy tử vong...

Cũng gần giống vậy...

Kim Thiện Vũ chăm chú nhìn sang Phác Thành Huấn.

Cậu biết rồi.

Sau khi nhìn thấy Phác Thành Huấn đưa tay giúp ả váy đỏ xông vào, Kim Thiện Vũ cũng tránh sang một bên để ngăn ả váy đỏ xô ngã mình.

Bởi vì Kim Thiện Vũ đột nhiên né ra, lại thêm Phác Thành Huấn đẩy ả từ phía sau, ả váy đỏ bổ nhào vào trong phòng.

Ả váy đỏ ngã ngửa đã tạo cơ hội cho Kim Thiện Vũ chạy thoát, lúc Kim Thiện Vũ chuẩn bị bước qua ả váy đỏ rồi chuồn ra ngoài, ngoài cửa đã có tiếng huyên náo.

"Bọn tôi giữ chủ tịch rồi, anh Thiện Vũ, mau chạy đi." Lương Trinh Nguyên hét lên: "Mau lên, ngăn không nổi nữa rồi!"

Ân Trân cũng lo lắng hét lên với Kim Thiện Vũ: "Kim Thiện Vũ, chạy mau đi."

Kim Thiện Vũ ngước mắt lên, mọi người trong phòng đang tám chuyện đã chạy hết ra ngoài, có lẽ là vì nghe thấy tiếng động ở hành lang. Cậu nhìn thấy Lương Trinh Nguyên ở phía sau ôm chặt Phác Thành Huấn, trông cậu ta gắng gượng đến nỗi phải nghiến răng nghiến lợi. Trần Tiến Nam và Chu Càn cũng đang giúp Lương Trinh Nguyên cầm chân Phác Thành Huấn lại.

Trong ký ức của Phác Thành Huấn chắc chắn chưa từng bị nhiều người khống chế như vậy, vẻ mặt của hắn trở nên vô cùng kì lạ, các cơ trên mặt đều run rẩy, ngay cả diện mạo vốn có của Phác Thành Huấn cũng không thể loại bỏ được cảm giác kinh hãi và kỳ quái do cái biểu cảm biến dạng mà hắn gây ra.

Lý Đãng bảo vệ Ân Trân, mắng Kim Thiện Vũ: "Đừng ngây ra nữa, chạy đi."

Tất cả bọn họ đều đang tập trung giúp Kim Thiện Vũ trốn thoát nên chẳng để ý chuyện gì nữa, dù cho lúc này sau lưng họ còn có một con lệ quỷ.

Kim Thiện Vũ nhìn con lệ quỷ không có mặt mũi, chỉ có một khuôn mặt với đường nét rõ ràng. Trong lòng cậu càng thêm chắc chắn về quy tắc tử vong của ả váy đỏ.

Cậu đóng cửa lại, cũng không thèm bận tâm việc có nhốt nổi ả váy đỏ trong phòng hay không, cậu chỉ tạm thời đóng cửa lại để tạo thêm thời gian cho mình, ngẩng đầu vội vàng hỏi: "Ảnh đâu, đàn chị, tấm ảnh trong phòng đâu rồi?"

Ân Trân nói: "Dưới đệm."

Nói xong, Ân Trân quay sang Lý Đãng: "Mau đi giữ cửa, đừng cho ả ra ngoài."

Kim Thiện Vũ lập tức chạy đến căn phòng ả váy đỏ bị nhốt ban nãy, tìm tấm ảnh được giấu dưới đệm theo lời của Ân Trân.

Lấy được tấm ảnh xong, cậu không hề dừng lại mà chạy thẳng ra ngoài.

Kim Thiện Vũ chỉ mất một khoảng thời gian ngắn để lấy tấm ảnh đi.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi chưa đến một phút này, Kim Thiện Vũ có thể nhìn thấy cánh tay ôm Phác Thành Huấn của Lương Trinh Nguyên run lên, tựa như một giây tiếp theo thôi, cậu ta sẽ kiệt sức. Trần Tiến Nam và Chu Càn cũng đổ mồ hôi, nghiến răng nghiến lợi ôm chặt Phác Thành Huấn.

Kim Thiện Vũ không dám chần chừ nữa, cậu nhét tấm ảnh vào trong túi Phác Thành Huấn, quát những người khác: "Tránh ra."

Khi Kim Thiện Vũ nhét tấm ảnh vào túi Phác Thành Huấn, vẻ mặt Phác Thành Huấn tối sầm lại, hắn không giãy giụa nữa mà trừng mắt nhìn Kim Thiện Vũ.

Nhìn thấy Phác Thành Huấn đã bình tĩnh lại, Lương Trinh Nguyên buông tay ra, Trần Tiến Nam và Chu Càn cũng lần lượt làm theo.

Trước khi Kim Thiện Vũ yêu cầu Lý Đãng cho ả váy đỏ ra ngoài, Ân Trân nhìn thấy đã hét lên với Lý Đãng: "Lý Đãng, để ả ra đi."

Lý Đãng đã kiệt sức từ lâu, dựa vào bản năng sinh tồn để chống đỡ, khi nghe thấy giọng Ân Trân, cậu ta không kịp suy nghĩ, vội lui sang một bên.

Ả váy đỏ đi ra khỏi phòng, cầm một con dao sắc nhọn tiến thẳng về phía Phác Thành Huấn.

Con dao đâm vào ngực hắn.

"Mẹ ơi..." Lương Trinh Nguyên đặt tay lên cổ họng, cảm giác như tim mình sắp nhảy ra khỏi cổ họng luôn rồi.

Mọi người đều bơ phờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Con lệ quỷ từ trong phòng cũng phấn khích vỗ tay, nhìn thấy ả váy đỏ giết Phác Thành Huấn, như muốn tham gia cùng, nhưng lại bị nhốt tại một chỗ không thể di chuyển.

Kim Thiện Vũ thở hổn hển nhìn Phác Thành Huấn.

Trên người Phác Thành Huấn không có máu chảy ra, mà là sương đen. Lòng bàn chân hắn rung chuyển, xung quanh giống như một tấm gương vỡ nát, các vết nứt liên tiếp kéo dài lên trên, tạo thành những hình dạng có kích thước khác nhau, rơi ra từng mảnh.

Phác Thành Huấn từng khẳng định với Kim Thiện Vũ, quái vật sẽ dẫn dắt bọn họ vi phạm quy tắc tử vong.

Trong phó bản này, có đúng duy nhất một thứ Phác Thành Huấn đã ra tay, đó là tấm ảnh.

Dựa vào ký ức của Phác Thành Huấn, việc đặt tấm ảnh từ thùng rác lên bàn cạnh giường ngủ của ả váy đỏ có thể khiến họ phân tích sai lệch, nhưng đây chỉ là từ góc nhìn của Phác Thành Huấn.

Từ góc nhìn của con quái vật 2-6, nó đặt ra quy tắc và cũng tôn hưởng quy tắc.

Đêm đó, quái vật 2-6 đã có hai kế hoạch giết Kim Thiện Vũ. Đầu tiên chính là khi nó đứng đợi sẵn ở phòng bếp, chờ Kim Thiện Vũ tự dâng tới cửa, đây là việc nó sẽ tự mình ra tay. Nếu Kim Thiện Vũ không vào bếp thì cậu sẽ đi tới phòng của ả váy đỏ, trong lúc bọn họ không có manh mối gì, quái vật 2-6 đánh cược rằng Kim Thiện Vũ sẽ trộm tấm ảnh đi, kể cả không lấy trộm, thì vị trí của tấm ảnh cũng có thể ảnh hưởng đến việc phân tích của họ.

Đối với quái vật 2-6, lợi ích nó thu được, cũng là điều tồi tệ nhất với họ, phục bàn sai lệch.

Sau khi Ân Trân trộm tấm ảnh, ả váy đỏ ngay lập tức đi tra hỏi ai là người trộm tấm ảnh của ả, tấm ảnh này rất quan trọng đối với ả váy đỏ.

Thật sự có người bị bạn bè phản bội xong vẫn giữ lại tấm ảnh để tưởng nhớ sao? Kim Thiện Vũ không nghĩ như vậy. Có lẽ trong thâm tâm của ả, vẫn còn những tình cảm phức tạp đối với bạn bè của mình, nhưng tác dụng chính của tấm ảnh với ả không phải để tưởng nhớ người bạn đã chết, mà là tượng trưng cho lòng căm hận mà ả đã không thể tự mình trả thù.

Quy tắc 2-6 là không có ma trong khuôn viên trường.

Chuyển đổi sang Thế giới Quy tắc 2-6, cũng là một thế giới không có ma quỷ.

Không thì, nếu trong biệt thự có ma quỷ, tại sao chúng không làm hại ả váy đỏ chứ?

Giải thích về sự xuất hiện của những con quỷ này, có thể là sinh ra từ trí tưởng tượng của ả váy đỏ, chúng xuất hiện sau trò chơi An Khoa, rồi nghe theo mệnh lệnh của ả váy đỏ.

Chức năng của tấm ảnh là giúp ả váy đỏ nhớ lại hình dáng của những người này, để tưởng tượng ra dáng vẻ của họ sau khi biến thành quỷ. Tại sao diện mạo của con lệ quỷ lại trông rất mơ hồ? Bởi vì trong tấm ảnh tập thể không có nó, cho nên ả váy đỏ không thể nhớ rõ khuôn mặt của nó.

Tấm ảnh này tương đương với đạo cụ giúp trò chơi An Khoa trở thành hiện thực, giống như viên xúc xắc vậy.

Quái vật 2-6 đoán rằng Kim Thiện Vũ sẽ giở trò với viên xúc xắc, nhưng lại không giấu xúc xắc đi, vì vậy thứ duy nhất có thể dẫn dắt họ vi phạm quy tắc tử vong chính là tấm ảnh.

Cho nên, quy tắc tử vong của ả váy đỏ là lấy trộm tấm ảnh.

Người lấy tấm ảnh là Ân Trân, tại sao ả lại tới tìm Kim Thiện Vũ chứ?

Trong lòng Kim Thiện Vũ đã có đáp án.

Lão quản lý biết được Khuất Gia Lương rời khỏi phòng nhờ vào camera lỗ kim, còn ả váy đỏ lại không có, cho nên ả váy đỏ chỉ có thể đi tra hỏi từng người xem ai trộm tấm ảnh vào ban ngày .

Và khi màn đêm buông xuống, thời điểm giết người đã đến, ả váy đỏ sẽ tìm tới cửa của người đã lấy cắp tấm ảnh.

Ả có thể cảm nhận tấm ảnh ở trong phòng Kim Thiện Vũ, lúc đó chỉ có Kim Thiện Vũ ở trong phòng một mình, nên ả cho rằng cậu là thủ phạm.

Sở dĩ cậu có thể dọa được Phác Thành Huấn, là bởi vì quy tắc tử vong mà cậu suy đoán không liên quan tí gì đến quy tắc tử vong thực sự, điều này khiến Phác Thành Huấn bối rối, hắn không biết cậu sẽ làm gì.

Bây giờ Kim Thiện Vũ nhét tấm ảnh vào túi Phác Thành Huấn, Phác Thành Huấn đã vi phạm quy tắc tử vong, theo nguyên tắc, quái vật sẽ không phá vỡ quy tắc tử vong của chính mình, Phác Thành Huấn chỉ có thể bó tay đầu hàng mà thôi.

Phác Thành Huấn cúi đầu nhìn ả váy áo đỏ liên tục đâm con dao nhọn vào ngực mình, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Kim Thiện Vũ, tức giận nói: "Ngươi đã vi phạm quy tắc..."

Kim Thiện Vũ sửng sốt, sắc mặt cậu trở nên khó coi.

Phác Thành Huấn nói xong lời này, cả người ngã xuống, sương mù càng ngày càng dày đặc, chậm rãi biến thành dáng vẻ của ả váy đỏ, ả vẫn cực kì phẫn nộ trừng mắt nhìn Kim Thiện Vũ.

Lương Trinh Nguyên và Trần Tiến Nam nhìn thấy sương mù đen đặc đều sửng sốt, Lương Trinh Nguyên nói: "Tại sao... tại sao lại có đến hai ả váy đỏ vậy?"

Ân Trân giải thích: "Đây là 'cái ác', không phải ả váy đỏ."

Chu Càn: "Cái ác?"

Ân Trân gật đầu: "Sinh ra từ cảm xúc cực đoan, sau khi biến thành quái vật, chủ thể sẽ bị nó bào mòn dần."

Lương Trinh Nguyên hỏi: "Chủ tịch của chúng ta chắc không sao đâu ha? Anh ấy đã bị đâm mấy nhát liền..."

Ân Trân an ủi: "Không sao đâu, bây giờ anh Huấn chắc tỉnh lại ở thế giới thực rồi."

Giây tiếp theo, sương mù đen tan dần, ả váy đỏ cũng lộ nguyên hình, còn NPC ả váy đỏ ngừng dùng dao nhọn giết người, ngã xuống đất, con dao sắc bén rơi sang một bên.

"Tại sao..."

Nguyễn Y Y ôm mặt khóc lóc thảm thiết: "Tại sao lại lừa dối tôi, tại sao lại bỏ rơi tôi chứ..."

Ả không hiểu nổi, cũng không cam tâm.

Và còn đầy oán giận nữa.

Ả không cần bạn bè nữa nên luôn dùng "bạn bè" để chỉ những người bị mình giết chết, sau đó, ả đã bị mắc kẹt trong chính nỗi hận thù của bản thân.

Mọi người đều im lặng vì không biết phải nói gì cho hay.

Kim Thiện Vũ như ngộ ra điều gì đó từ lời của con quái vật 2-6, nhưng cậu không dám nghĩ sâu xa hơn về nó.

Cậu tiến lên một bước, trước khi cơ thể Nguyễn Y Y sắp tan biến, cậu nhẹ nhàng vỗ vai ả.

Nguyễn Y Y ngẩng đầu nhìn Kim Thiện Vũ, ả nhớ ra Kim Thiện Vũ là ai, cười khổ nói: "Tôi không thể đợi đến ngày mai được rồi."

Kim Thiện Vũ từng nói với Nguyễn Y Y rằng Lâm Lâm yêu cầu cậu gửi lời nhắn tới cho ả, nhưng phải đợi đến ngày mai mới có thể nói nội dung cụ thể.

Mặc dù Nguyễn Y Y biết rất rõ đây chỉ là lời nói dối mà Kim Thiện Vũ bịa ra để trốn thoát.

Kim Thiện Vũ: "Cô ấy nói, xin lỗi."

Nguyễn Y Y sững sờ một chút, sau đó mỉm cười: "Cảm ơn cậu."

Dứt lời, cơ thể Nguyễn Y Y tan biến, khung cảnh biệt thự rơi xuống dưới chân bọn họ tựa như từng mảnh vỡ, một luồng sáng trắng chói lóa lóe lên từ cuối hành lang.

"Mẹ kiếp." Lương Trinh Nguyên che mắt chặn ánh sáng: "Gì vậy?"

"Là kết thúc rồi đó." Ân Trân nói: "Giờ em có thể rời khỏi đây."

Ánh sáng trắng cuối hành lang từ từ lóe lên, bao phủ đám sương mù đen còn sót lại trong hành lang, rồi nhấn chìm tất cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro