Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 18 » QUÁI VẬT 2-6

Mùi máu tanh nồng nặc khiến sắc mặt Ân Trân tái nhợt ngay lập tức, cô vội vàng chạy tới phòng hai người họ.

Kim Thiện Vũ cũng bước nhanh hơn, cậu nhìn thấy Ân Trân đứng ở cửa, mặt trắng bệch không còn một giọt máu, mặt mày cô tối sầm lại.

Linh cảm của Kim Thiện Vũ nhắc nhở có chuyện không ổn đã xảy ra, bước chân cậu vội vã đi tới gần căn phòng, đứng phía sau Ân Trân.

Cậu cao hơn Ân Trân một cái đầu nên có thể nhìn thấy rõ tình hình trong phòng.

Thẩm Tại Luân chết rồi.

Cách mà Thẩm Tại Luân chết lập tức khiến biểu cảm trên mặt Kim Thiện Vũ thay đổi.

Thẩm Tại Luân bị đũa xuyên qua cổ họng, cách chết giống hệt với Lý Dĩnh.

Điểm khác biệt duy nhất là Lý Dĩnh không có dấu hiệu vùng vẫy, còn Thẩm Tại Luân thì có. Không chỉ trên người Thẩm Tại Luân mà cả căn phòng này đều có dấu vết của việc giằng co cực kì khốc liệt.

Kim Thiện Vũ nhìn biểu cảm trên gương mặt Thẩm Tại Luân, từ hồi bước vào Thế giới 7-7, cậu nhận ra mọi thi thể sau khi chết đều sẽ nở một nụ cười quái dị với cậu. Thế giới 2-6 này cũng vậy, Thẩm Tại Luân trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Kim Thiện Vũ đang đứng ngoài cửa, nụ cười kéo dài gần như chạm đến tận mang tai.

Nhưng lần này, Kim Thiện Vũ có một cảm giác khác.

Nụ cười của Thẩm Tại Luân chính là lời chào hỏi mà quái vật 2-6 dành cho cậu.

Chắc là bởi cậu đã giết chết quái vật 7-7, đồng loại của con quái vật 2-6, nên con quái vật mới đáp lễ lại với cậu bằng món quà này.

Trong phòng, ngoại trừ thi thể của Thẩm Tại Luân, còn có Lương Trinh Nguyên đang hôn mê nằm trong góc, cùng với Phác Thành Huấn vẫn đang đứng đó ngơ ngác nhìn Kim Thiện Vũ.

"Anh... anh Huấn." Ân Trân nức nở: "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Phác Thành Huấn không trả lời, cúi đầu nhìn xuống tay mình.

Trời đất quay cuồng.

Bàn tay hắn dính đầy máu, những giọt máu đang từ từ chảy xuống từ lòng bàn tay, 'tóc tóc' một tiếng rơi xuống sàn nhà, âm thanh này khiến Phác Thành Huấn như sực tỉnh: "Tôi... tôi không biết."

Kim Thiện Vũ nói: "Đàn anh, anh..."

Phác Thành Huấn nhìn Kim Thiện Vũ bằng ánh mắt phức tạp, sau đó sải bước rời khỏi phòng.

Ân Trân bị hắn đẩy lui về sau mấy bước, may mà nhờ Kim Thiện Vũ ở phía sau đỡ được nên cô mới không bị ngã xuống.

Kim Thiện Vũ giúp Ân Trân đứng vững lại, rồi mới nhìn về phía bóng lưng của Phác Thành Huấn.

Phác Thành Huấn rất nhanh biến mất ở tầng hai của căn biệt thự, cũng không biết hắn đã đi đâu.

Vào lúc bóng dáng Phác Thành Huấn hoàn toàn biến mất, Ân Trân dường như mới phản ứng lại, lao về phía thi thể của Thẩm Tại Luân

Kim Thiện Vũ do dự một lát, cuối cùng quyết định không đuổi theo Phác Thành Huấn nữa, cậu đi vào phòng quan sát Lương Trinh Nguyên, lại nhìn về phía Ân Trân và thi thể của Thẩm Tại Luân.

Mối quan hệ của Thẩm Tại Luân và Ân Trân rất tốt, dù sao bọn họ cũng là những thành viên cốt cán trong hội sinh viên. Mặc dù Kim Thiện Vũ không biết an ủi người khác như nào, nhưng cậu cảm thấy lúc này mình nên nói gì đó với cô.

"Đàn chị..." Kim Thiện Vũ vừa mở miệng thì bí từ.

Nói với chị ấy đừng quá đau buồn? Hay người chết thì không thể sống lại được nữa? Hay hãy xốc lại tinh thần rồi chúng ta cùng đi trả thù nào?

Kim Thiện Vũ cảm thấy dù cậu có nói gì lúc này thì cũng không thích hợp cho lắm, cho nên cậu đành giữ im lặng.

Ân Trân nói: "Không sao đâu."

Cô đưa tay vuốt mí mắt Thẩm Tại Luân: "Mặc dù chị không muốn thừa nhận, nhưng thực tế, chúng ta ai cũng từng không ít lần tưởng tượng đến viễn cảnh chính mình hoặc đồng đội của mình sẽ bỏ mạng. Vậy nên chúng ta cần phải chuẩn bị tâm lý trước những điều đó."

Kim Thiện Vũ gật đầu.

Ân Trân nói: "Anh Huấn nói em rất thông minh, quả đúng là vậy, em có thể giúp bọn chị giải quyết 7-7. Cho nên, hiện tại chị muốn nghe suy nghĩ của em."

Kim Thiện Vũ nói: "Đàn chị, chị cho em năm phút được không?"

Ân Trân gật đầu: "Được."

Năm phút sau, Kim Thiện Vũ chuẩn giờ hỏi: "Đàn chị thấy thế nào?"

Ân Trân nói: "Trước hết chị có thể chắc chắn rằng Thẩm Tại Luân không hề vi phạm quy tắc tử vong. Chị biết quái vật 7-7 cũng từng giết một cô gái trong thế giới của nó bằng cách này. Giống như quái vật 2-6 đã đọc được ký ức của anh Huấn rồi bắt chước theo vậy."

Kim Thiện Vũ gật đầu.

"Chị rơi vào ngõ cụt rồi." Ân Trân nói: "Thẩm Tại Luân bị quái vật 2-6 giết chết chứ không phải NPC. Đây là điều duy nhất chị có thể chắc chắn."

"Có lẽ Thẩm Tại Luân vẫn chưa có cơ hội thể hiện tài năng của mình cho em xem, nhưng vị trí của anh ấy trong hội sinh viên là do anh Huấn đích thân bổ nhiệm, cho nên em cũng có thể tưởng tượng được năng lực của anh ấy giỏi đến mức nào. Nếu ở hội sinh viên, anh Huấn xếp thứ nhất, Thẩm Tại Luân chắc chắn xếp thứ hai."

Ân Trân vẫn chăm chú quan sát thi thể của Thẩm Tại Luân: "Top 1 và top 2 ở chung một phòng, nếu quái vật 2-6 là người khác, chắc chắn nó không thể vào được bên trong. Vậy nên chỉ có khả năng quái vật 2-6 là người ở chung phòng. Do đó, quái vật 2-6 hoặc là anh Huấn, hoặc là Lương Trinh Nguyên."

"Nếu là Lương Trinh Nguyên thì nó không thể thành công được, dù sao thì top 1 và top 2 cũng ở đây, vì vậy quái vật 2-6 chỉ có thể là anh Huấn, chỉ có anh Huấn mới đánh bại được Thẩm Tại Luân."

Kim Thiện Vũ chăm chú lắng nghe.

Ân Trân tiếp tục nói: "Nhưng chị vẫn không thể hiểu nổi, anh Huấn vừa mới tự hủy xong, dù là theo hướng tích cực hay tiêu cực thì hiệu quả duy nhất của việc tự hủy chỉ khiến chúng ta xóa tan nghi ngờ với anh ấy. Nhưng vào đêm đầu tiên, anh Huấn lại làm ra một việc hoàn toàn trái ngược, thậm chí còn đợi lúc chúng ta đến đây mới rời đi với đôi bàn tay đầy máu. Con quái vật thực sự có thể giết người theo ý muốn trước khi phục bàn, nhưng điều nó muốn là chúng ta vi phạm quy tắc tử vong do nó tạo ra chứ không phải tự mình ra tay giết người, trừ khi sự tồn tại của người đó làm ảnh hưởng đến trật tự của Thế giới Quy tắc."

"Quy tắc tử vong là gì? Hiện tại chúng ta vẫn chưa có manh mối, nhưng quái vật 2-6 đã ra tay vào ngay đêm đầu tiên. Tức là nó nhận thấy sự tồn tại của Thẩm Tại Luân làm ảnh hưởng đến sự phát triển sau này của Thế giới Quy tắc 2-6. Nhưng Thẩm Tại Luân từng thảo luận với chị, anh ấy cũng giống chị, không nghi ngờ anh Huấn là quái vật 2-6. Vậy thì tại sao sự tồn tại của Thẩm Tại Luân lại làm ảnh hưởng đến  mạch phát triển của Thế giới Quy tắc 2-6 chứ?"

Ân Trân từng chút một đưa ra câu hỏi của mình, cô nhìn Kim Thiện Vũ đầy mong đợi như thể đang hy vọng Kim Thiện Vũ có thể cho cô một câu trả lời hoàn hảo.

"Hơn nữa, rất có thể anh Huấn là quái vật 2-6. Đúng vậy, quả thực hiện giờ anh Huấn chính là nghi phạm lớn nhất, nhưng sự nghi ngờ của chúng ta đối với anh ấy toàn là do anh ấy tự đổ thêm dầu vào lửa. Quái vật 2-6 sẽ bày trò thế này ư? Sử dụng lối tư duy nghịch đảo để có thể tự chứng thân phận đầy nghịch lý và mâu thuẫn như vậy sao?"

Ân Trân lắc đầu, nói tiếp: "Nếu là như vậy thì nó đã không tồn tại trong mười năm rồi. Mỗi vòng của Thế giới Quy tắc 2-6 sẽ có 13 người tham gia, trong số 13 người có thể có một số người giỏi tư duy nghịch đảo, nhưng luôn có những người tư duy theo một đường thẳng, họ sẽ không bị bối rối trước hành vi của nó."

Kim Thiện Vũ không gật đầu cũng không lắc đầu, cậu nói: "Đàn chị, nghĩ đơn giản một chút, chị cảm thấy mục đích của con quái vật 2-6 làm vậy ngày hôm nay là gì?"

Ân Trân nhìn Kim Thiện Vũ, nhưng lại không hiểu Kim Thiện Vũ có ý gì.

Kim Thiện Vũ nói: "Trông giống giết người rồi đổ tội người khác đúng không?"

Ân Trân im lặng một lúc.

Làm gì có tên sát nhân nào sau khi giết người xong còn ở lại hiện trường? Phác Thành Huấn trông như một nạn nhân bị quái vật 2-6 cố ý để lại hiện trường án mạng, lợi dụng hắn rồi khiến mọi nghi ngờ đổ hết lên đầu hắn.

"Đàn chị, có lẽ vừa rồi đàn anh tự hủy thật đấy, không có tư duy đường thẳng hay tư duy đảo ngược gì đâu." Kim Thiện Vũ nói: "Vừa rồi chị đã nói sai một điểm, đêm qua đúng là căn phòng này có top 1 và top 2 ở chung, nếu quái vật 2-6 là người khác thì không có cách nào đánh bại được đàn anh và anh Thẩm Tại Luân, nhưng chị lại quên mất một điều, quái vật 2-6 đã nhìn thấy ký ức của đàn anh."

Ân Trân sửng sốt.

"Cho nên dù là bất kỳ ai, có được ký ức của đàn anh thì thực lực hẳn cũng không thể coi thường được." Kim Thiện Vũ nói: "Đây chính là lý do chính đáng để nó giết chết anh Thẩm Tại Luân. Bởi vì anh Thẩm Tại Luân đã chết, đàn anh lại chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đàn chị, chị đã thấy chưa? Đàn anh bị đả kích rất lớn, như vậy anh ấy sẽ không thể làm ảnh hưởng được đến sự phát triển của Thế giới Quy tắc 2-6 nữa đúng không? Chủ lực của chúng ta bị nó phá vỡ rồi."

Để thuyết phục Ân Trân tin lời nói của mình, Kim Thiện Vũ chỉ vào Lương Trinh Nguyên: "Lúc Lương Trinh Nguyên bị quái vật 7-7 lựa chọn, em hỏi cậu ta cảm thấy thế nào, cậu ta nói giống như đang nằm mơ, nhưng lại không có tí cảm giác gì về việc bị quái vật bám vào. Vậy tại sao đàn anh lại có? Chẳng lẽ quái vật 2-6 cố tình để lại cho đàn anh cảm giác đó để gây ảnh hưởng cho anh ấy? Nếu vậy, sức chiến đấu của con quái vật này còn mạnh hơn cả đàn anh và anh Thẩm Tại Luân cộng lại. Vừa đọc được kí ức của đàn anh, hơn nữa còn tồn tại mười năm liền, không biết con quái vật 2-6 này đã ăn bao nhiêu người rồi?"

Ân Trân nhất thời không nói nên lời, Kim Thiện Vũ cho cô thời gian để phản ứng.

Một lúc sau, Ân Trân kinh ngạc nói: "Trước đây chưa từng xảy ra chuyện như vậy."

Kim Thiện Vũ hiểu ý mà Ân Trân muốn nói, là về chuyện quái vật chọn một người để xem trộm ký ức, sau đó lại chọn người khác bám vào.

Trong đầu Ân Trân ngẫm đi ngẫm lại lời nói của Kim Thiện Vũ mấy lần: "Nếu là vậy thật, quái vật 2-6 không dễ để tìm thấy đâu."

Kim Thiện Vũ nhìn về phía cửa, hạ giọng nói nhỏ vào tai Ân Trân: "Đàn chị, em biết quái vật 2-6 là ai rồi."

Ân Trân vội vã muốn hỏi xem đó là ai, nhưng Kim Thiện Vũ lại đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu ra hiệu cho Ân Trân giữ im lặng.

"Hiện tại em vẫn chưa thể tiết lộ được." Kim Thiện Vũ nói: "Đợi sau khi em tìm ra tuyến chính của Thế giới Quy tắc 2-6, em sẽ chủ động nói cho chị biết."

Ân Trân đành phải gạt bỏ sự tò mò đang nổi lên trong lòng, quay đầu nhìn thi thể Thẩm Tại Luân, nhẹ giọng hỏi: "Em chắc chắn chứ?"

"Rất chắc chắn." Kim Thiện Vũ kiên định nói, "Chắc chắn 100%, đàn chị cứ tin em."

Ân Trân nặng nề gật đầu, bởi chuyện của Thẩm Tại Luân cùng những manh mối phức tạp không rõ đúng sai, khiến đầu óc Ân Trân giờ đây không còn tỉnh táo nữa rồi.

"Vậy bây giờ..."

"Để đàn anh tự mình ngẫm nghĩ đi. Nếu chúng ta hỏi nhiều quá, có khi lại phản tác dụng. Em nghĩ, với năng lực của đàn anh, chắc anh ấy sẽ hiểu ra thôi." Kim Thiện Vũ nói: "Đàn chị, chị đừng quá lo lắng cho đàn anh, con quái vật 2-6 vẫn cần đàn anh gánh tội thay nó nên ít nhất nó sẽ không đụng đến anh ấy đâu."

Ân Trân rũ mắt, xót xa nói: "Phải nhỉ."

Trong lòng cô lại bắt đầu cảm thấy áy náy, nếu cô hoàn thành tốt nhiệm vụ thì Phác Thành Huấn đã không bị kéo đến Thế giới Quy tắc 2-6, quái vật 2-6 cũng sẽ không vì nhìn thấy ký ức của Phác Thành Huấn mà trở nên mạnh và rắc rối đến vậy.

"Vậy đàn chị, chúng ta đi tìm quy tắc tử vong thôi." Kim Thiện Vũ nói.

Ân Trân nhìn Thẩm Tại Luân lần cuối, tạm thời nén lại cảm giác xót xa: "Ừm."

Kim Thiện Vũ đứng dậy suy nghĩ một chút nhưng vẫn không định đánh thức Lương Trinh Nguyên dậy, cậu cũng chẳng định hỏi Lương Trinh Nguyên cái gì, đến Phác Thành Huấn còn không biết Thẩm Tại Luân chết như thế nào thì sao Lương Trinh Nguyên biết được.

Hiện tại cậu và Ân Trân muốn kiểm tra tình hình phòng ngủ của ba tiếng hét thất thanh vang lên tối qua, đánh thức Lương Trinh Nguyên bây giờ, có khi cậu ta lại bất tỉnh ở chỗ khác tiếp quá.

Kim Thiện Vũ và Ân Trân đến phòng của Cao Húc và Diệp Quỳnh trước.

Tăng Tĩnh và Hà Duệ ở chung một phòng, đêm qua Kim Thiện Vũ nghe thấy tiếng hét của cả hai người. Ở Thế giới Quy tắc, những ai có tiếng la hét thảm thiết như vậy thì thường không sống sót nổi qua ngày hôm sau.

Nhưng phòng của Cao Húc và Diệp Quỳnh, Kim Thiện Vũ chỉ nghe thấy tiếng hét của một mình Cao Húc.

Nếu Diệp Quỳnh, người ngủ cùng phòng với Cao Húc vẫn còn sống, rất có thể họ sẽ tìm được manh mối liên quan đến quy tắc tử vong.

Cộc cộc cộc–

Kim Thiện Vũ gõ cửa, trong phòng vang lên tiếng sột soạt, nhưng lại không có ai ra mở cửa cho bọn họ.

Ân Trân đoán Diệp Quỳnh đang hoảng sợ, liền hô lớn: "Diệp Quỳnh! Là bọn tôi đây."

Thực tế, đối với Diệp Quỳnh, hội sinh viên cũng chẳng khiến cậu ta bình tĩnh hơn chút nào, dẫu sao hội sinh viên chính là những người làm theo quy định ép cậu ta vào đây.

Hoặc cậu ta quá nóng lòng muốn biết quái vật 2-6 là ai, cho nên đã làm theo yêu cầu của Kim Thiện Vũ, đi tìm quy tắc tử vong trước. Ân Trân cau mày, dùng sức gõ cửa: "Diệp Quỳnh, muốn sống thì mau mở cửa, không muốn sống thì cứ ngồi lì trong phòng chờ chết đi."

Kim Thiện Vũ đứng bên cạnh chỉ lặng yên chờ đợi, quả nhiên lời nói của Ân Trân có tác dụng, tiếng sột soạt trong phòng cũng từ từ tiến đến gần cửa.

Kim Thiện Vũ cúi đầu, nhìn thấy dưới khe cửa có một bóng người.

Một giây tiếp theo, cửa phòng bị Diệp Quỳnh mở ra.

Ân Trân: "Diệp..."

Những lời tiếp theo bỗng bị nghẹn lại ở cổ.

So với Thẩm Tại Luân, căn phòng này còn đẫm máu và kinh khủng hơn rất nhiều. Đây là lần đầu tiên Kim Thiện Vũ nhìn thấy một thi thể không mỉm cười với cậu trong Thế giới Quy tắc, bởi vì đầu của Cao Húc biến mất rồi.

Diệp Quỳnh ngẩng đầu nhìn hai người ngoài cửa, cả người cậu ta dính đầy máu và mô não bị nổ tung từ cái chết của Cao Húc.

"A... Ơ..." Diệp Quỳnh mở miệng, cậu ta sợ đến mức không nói nổi lời nào, chỉ có thể khàn giọng thốt ra mấy chữ.

Ân Trân bèn phải nuốt xuống những lời định hỏi, nhưng vẫn liếc qua Kim Thiện Vũ, thương lượng: "Chị đưa cậu ta đi tắm trước."

Kim Thiện Vũ gật đầu.

Ân Trân đưa tay đỡ Diệp Quỳnh đang chịu đả kích vào phòng tắm trên tầng hai, còn Kim Thiện Vũ thì vào phòng kiểm tra thi thể của Cao Húc.

Cao Húc chết là do quy tắc tử vong, chỉ có NPC mới có thể làm ra những cái chết kỳ lạ này.

Trên thi thể không có manh mối rõ ràng, Kim Thiện Vũ lại nhìn vào trong phòng. Cách bố trí và bày biện cũng giống như căn phòng mà cậu ở tối qua, ngoài ra còn có một chiếc gương soi toàn thân được đặt đối diện ở giường.

Kim Thiện Vũ nhìn vào vị trí cơ thể của Cao Húc và tấm gương soi. Dựa vào vị trí thi thể của Cao Húc cùng dấu vết máu tươi bắn tung tóe và nổ tung khắp nơi, nơi Cao Húc chết là ở trước gương.

Kim Thiện Vũ bước về phía giường, nhìn thẳng vào tấm gương soi toàn thân.

Chiếc gương dài dính đầy máu, không còn chỗ nào trên bề mặt tấm gương có thể soi rõ được nữa. Kim Thiện Vũ đưa tay cầm một phần mặt gương dính máu bị chia làm đôi, ngón tay sờ thử vào, cũng giống như chạm vào những tấm gương soi khác, bản thân tấm gương này không có vấn đề gì cả.

"Nhóc thiên tài..."

Có ai đó gọi cậu từ đằng sau.

Kim Thiện Vũ theo tiếng nói quay lại: "Đàn anh?"

Phác Thành Huấn đã rửa sạch vết máu trên tay, nhìn thi thể Cao Húc, sau đó cau mày hỏi: "Người còn lại ở phòng này đâu rồi?"

"Đàn chị dẫn cậu ta đi xử lý rồi." Kim Thiện Vũ nhảy xuống giường, tránh vết máu trên mặt đất, đi mấy bước tới trước mặt Phác Thành Huấn rồi dừng lại, ngập ngừng hỏi: "Đàn anh, anh... ổn không?"

Phác Thành Huấn không trả lời mà nói: "Tôi không rõ tối qua đã xảy ra chuyện gì."

Kim Thiện Vũ chú ý tới biểu cảm của Phác Thành Huấn, có vẻ Phác Thành Huấn đã bình tĩnh lại rồi.

Kim Thiện Vũ sờ mũi: "Ồ..."

Phác Thành Huấn nói: "Tôi có nghĩ đi nghĩ lại về những điểm em nghi ngờ tôi. Ngoài những điểm đó ra, em còn nghi ngờ tôi chỗ nào nữa không?"

Quả nhiên, đúng như lời Kim Thiện Vũ nói với Ân Trân, Phác Thành Huấn đã bắt đầu nghi ngờ chính mình.

Kim Thiện Vũ trầm mặc một lát, hỏi: "Đàn anh, anh có cảm giác gì không?"

Phác Thành Huấn nhìn chằm chằm Kim Thiện Vũ, một lúc lâu sau mới nói: "Không có."

Kim Thiện Vũ hỏi: "Không hề có cảm giác gì thật sao?"

Phác Thành Huấn nói: "Tôi và Thẩm Tại Luân thay phiên nhau ngủ."

Kim Thiện Vũ hiểu được ý Phác Thành Huấn, hắn đang nói tới chuyện tối qua, bèn im lặng, chăm chú lắng nghe.

Phác Thành Huấn nói: "Thẩm Tại Luân đi ngủ trước, sau đó đến lượt tôi, tôi kể cho cậu ta nghe tình hình lúc tôi thức trực, có tiếng la hét thất thanh của hai sinh viên. Đó là tất cả những gì tôi nhớ."

"Nhóc thiên tài." Phác Thành Huấn gọi cậu: "Em nghĩ sao?"

Kim Thiện Vũ nói cho Phác Thành Huấn nghe những suy luận của mình, nhưng sau khi Phác Thành Huấn nghe xong cũng không phản ứng gì. Kim Thiện Vũ trầm mặc một lát, hỏi: "Đàn anh không nghĩ vậy sao ạ?"

Phác Thành Huấn nói: "Tạm thời cứ như thế đi, sau này tôi sẽ hành động một mình, nếu em tìm ra manh mối thì đừng chia sẻ cho tôi, đừng lo lắng cho tôi, cũng đừng đến gần tôi quá."

Kim Thiện Vũ còn muốn nói gì đó, Phác Thành Huấn đã quay người rời đi.

Cậu nhìn chằm chằm bóng lưng của Phác Thành Huấn một lúc, sau đó tiếp tục quan sát chiếc gương.

Ước chừng bảy tám phút sau, Ân Trân dẫn Diệp Quỳnh trở lại, những vết máu dính trên người Diệp Quỳnh cũng đã được rửa sạch, cậu ta chỉ mặc đúng một chiếc quần lót, lúc Ân Trân trở về, cô lấy ga trải giường xé một mảnh đưa cho Diệp Quỳnh để cậu ta mặc tạm nó vào người.

Quần áo của Diệp Quỳnh đang ở trên người Cao Húc, dính máu be bét tới nỗi cậu ta không thể mặc nổi nữa.

Kim Thiện Vũ hỏi Diệp Quỳnh: "Anh Diệp, đêm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Ở đây chỉ có cậu và Lương Trinh Nguyên là sinh viên năm nhất, còn những người khác đều là đàn chị, đàn anh hết.

Diệp Quỳnh vẫn ngơ ngác nhìn Kim Thiện Vũ, miệng há hốc "ơ ơ a", không có nổi một câu để người bình thường nghe hiểu được.

Ân Trân lắc đầu nói: "Cậu ta sốc quá, vừa rồi chị có hỏi nhưng lại chẳng tra được gì."

Kim Thiện Vũ không nói nữa, cậu nhìn Diệp Quỳnh, sau khi Ân Trân dùng vòi nước rửa sạch máu trên người cậu ta, Kim Thiện Vũ phát hiện trên trán Diệp Quỳnh có một vết bầm lớn.

Cậu nhìn vết bầm trên trán Diệp Quỳnh, đang trong mạch suy nghĩ bỗng loáng thoáng nghe được Ân Trân gọi cậu hai lần: "Kim Thiện Vũ."

"Đàn chị?" Kim Thiện Vũ bừng tỉnh, nhìn Ân Trân.

Ân Trân ra hiệu cho Kim Thiện Vũ nhìn ra ngoài cửa, Kim Thiện Vũ quay đầu lại, ả váy đỏ đang đứng ở cửa chờ bọn họ chủ động chú ý tới ả, sau khi người trong phòng quay ra nhìn ả, ả mới nói: "Chào buổi sáng các bạn của tôi ơi, tôi đã chuẩn bị bữa sáng cho mọi người rồi đó, mời các bạn di chuyển đến phòng ăn."

Mặc dù Kim Thiện Vũ và Ân Trân đều không thèm để tâm đến lời của ả váy đỏ, nhưng ả váy đỏ lại chẳng quan tâm chút nào. Sau khi ả chắc chắn những người trong phòng đã nghe thấy lời ả nói, ả tiếp tục đi sang phòng bên cạnh để thông báo cho những vị khách khác trong biệt thự.

Sau khi ả váy đỏ rời đi, Kim Thiện Vũ đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vàng nói với Ân Trân: "Đàn chị, phiền chị đánh thức Trinh Nguyên giúp em nhé."

Ân Trân cũng không hỏi Kim Thiện Vũ định làm gì, cô chỉ đáp lại một tiếng 'được'.

Kim Thiện Vũ nhanh chóng đi xuống phòng ăn ở tầng một, cậu nhìn những thứ trên bàn, vẫn là một bàn ăn đẫm máu

Ánh mắt cậu dừng lại trên bàn ăn một lúc, sau đó đi vào căn bếp thông với phòng ăn. Hơn mười phút trôi qua, ả váy đỏ đã dẫn những người còn sống sót đến. Thấy Kim Thiện Vũ đã ngồi sẵn ở đó từ trước, ả kéo chiếc ghế chính diện ra ngồi.

Dường như ả đã quen với việc những vị khách của mình không muốn ăn, cũng chẳng thèm thuyết phục họ không nên bỏ bữa sáng, mà chỉ duyên dáng gắp một miếng nội tạng giống như gan trên đĩa, cho vào miệng từng miếng nhỏ. Kim Thiện Vũ ngồi bên cạnh, nghe rõ từng âm thanh nhồm nhoàm của ả đang nhai thức ăn.

Miệng Lương Trinh Nguyên sưng đỏ cả lên, trong thời gian ngắn như vậy bị nhéo quá nhiều lần. Bây giờ, dù cậu ta có muốn ngất chẳng thể ngất được nữa, chỗ nhân trung của cậu ta phải chịu quá nhiều đau đớn rồi.

Nhìn thấy Kim Thiện Vũ đang ngồi ở bàn tiệc, cậu ta sợ hãi bước tới ngồi bên cạnh Kim Thiện Vũ. Ân Trân cũng tìm một chỗ để ngồi, đồng thời kéo Diệp Quỳnh ngồi xuống cùng. Trần Tiến Nam và Chu Càn cũng vậy, chỉ có Phác Thành Huấn là đứng sang một bên, vẻ mặt âm trầm nhìn tình huống kỳ quái trong phòng ăn.

Mặc dù hầu hết mọi người đã ngồi xuống, nhưng chẳng một ai động đến đống đồ ăn trên bàn.

Hôm qua còn có 13 người, bây giờ chỉ còn 9 người, trong số đó còn có người vì sợ hãi quá độ mà trở nên mê sảng.

Một không gian lặng im đến đáng sợ bao trùm căn phòng, mọi người đều yên lặng chờ đợi ả váy đỏ dùng bữa.

Nhưng bọn họ hoàn toàn không cảm thấy nhàm chán khi phải chờ đợi lâu như vậy, trước bữa ăn, ả váy đỏ có đề cập đến việc sau khi ăn sáng, bọn họ sẽ cùng nhau chơi trò chơi tiếp.

Cuối cùng, ả váy đỏ cũng dùng bữa xong.

Ả dùng tấm khăn lụa để lau miệng, rồi đứng dậy: "Các bạn của tôi ơi, đến giờ chơi trò chơi rồi. Tôi nóng lòng quá rồi đó, chắc các bạn cũng như vậy phải không?"

"Chúng ta hãy cùng nhau tận hưởng niềm vui mà trò chơi mang lại nhé!" Ả nói: "Mời các bạn đi theo tôi."

Ả váy đỏ lại dẫn mọi người trở lại phòng khách của căn biệt thự, cũng giống như buổi chiều ngày hôm qua, tuy trời mới rạng sáng còn chưa được bao lâu nhưng những ánh đèn trong phòng khách đều đã tắt hết, chút ánh sáng duy nhất sót lại là ngọn đèn trên bàn mà ả thường dùng để tung xúc xắc.

"Mọi người, xin mời ngồi xuống, trò chơi sẽ lập tức bắt đầu ngay thôi." Ả váy đỏ đứng trước bàn chỉ đạo.

"Đàn chị, cầm lấy nè."

Kim Thiện Vũ đưa góc áo của mình cho Ân Trân, sau đó vỗ nhẹ vai Lương Trinh Nguyên, ra hiệu Lương Trinh Nguyên đi theo mình.

Trong không gian bóng tối mờ ảo, cậu đưa Lương Trinh Nguyên và Ân Trân đến ghế sô pha trong phòng khách.

Nơi này cách xa chỗ của ả váy đỏ nên ả ta sẽ không thể nghe thấy tiếng thì thầm của bọn họ.

Ngồi trên sô pha, Kim Thiện Vũ liếc qua phía Phác Thành Huấn, Phác Thành Huấn không đi theo cậu, hắn dựa người vào tường, nhìn chằm chằm ả váy đỏ.

Kim Thiện Vũ quay đi nơi khác, Ân Trân thì thầm vào tai cậu: "Kim Thiện Vũ, em phát hiện ra gì rồi sao?"

"Vâng." Kim Thiện Vũ gật đầu.

Trong ả váy đỏ đang đợi mọi người ngồi xuống, Kim Thiện Vũ hạ thấp giọng nói: "Đàn chị, em vừa vào bếp."

Bởi Thẩm Tại Luân bị đũa xiên qua cổ họng mà chết, nên cậu thử đi vào bếp kiểm tra xem có dấu vết của con quái vật 2-6 không.

Ân Trân nhẹ nhàng hỏi: "Trong bếp có gì à?"

Kim Thiện Vũ vốn tưởng rằng mình sẽ nhìn thấy lò địa ngục ở trong phòng bếp, dù sao mấy đống đồ đặt trên bàn ăn cũng đủ hấp dẫn trí tưởng tượng của con người rồi, nhưng cậu lại không thấy gì hết.

Thay vào đó, cậu lại thấy một vài thứ còn kì lạ hơn nhiều.

Kim Thiện Vũ nói: "Một ít màu thực phẩm, phần lớn là màu đỏ."

"Còn có rất nhiều khuôn tạo hình kỳ quái." Kim Thiện Vũ nói: "Ví dụ như nội tạng người, rắn, côn trùng, chuột, kiến."

Lương Trinh Nguyên che miệng cúi đầu lắng nghe, Ân Trân suy nghĩ một chút: "Ý em là, những thứ trên bàn ăn được làm dựa trên những cái khuôn tạo hình này sao?"

"Đúng là thế." Kim Thiện Vũ gật đầu: "Giống kiểu bột mì vậy, trong bếp có rất nhiều nguyên liệu."

Tiếng nhai của ả váy đỏ chứng minh một điểm, đó không phải là nhai thịt, bởi thịt sẽ không phát ra tiếng kêu nhồm nhoàm như vậy.

"Điều kì lạ nhất là..." Kim Thiện Vũ nói: "Cả phòng bếp chỉ có một đôi đũa."

Đôi đũa đã được rửa sạch và được đặt gọn ở một chỗ. Kim Thiện Vũ để ý tới một đầu đũa đã được mài nhọn.

Chắc hẳn Thẩm Tại Luân bị giết bởi chiếc đũa đã được mài nhọn này. Lúc con quái vật 7-7 muốn giết Kim Thiện Vũ, nó cũng mài nhọn chiếc đũa mà nó trộm được từ trong bữa sáng.

Trong đầu Ân Trân lóe lên một ý nghĩ, cô lặp lại những từ khóa mà Kim Thiện Vũ nhắc đến, cố gắng nắm bắt những suy nghĩ chưa thành hình trong đầu: "Một đôi đũa, những khuôn tạo hình kì lạ, và rất nhiều bột mì..."

"Đúng vậy." Kim Thiện Vũ nói: "Đũa đã được rửa sạch, chứng tỏ nó vẫn còn được sử dụng tiếp."

Tim Ân Trân đập thình thịch: "Tối nay nó tính dùng đũa giết người à?"

Biết cái chết của Thẩm Tại Luân đã làm ảnh hưởng tới suy nghĩ của Ân Trân, Kim Thiện Vũ kiên nhẫn sửa lại: "Đàn chị, không phải đâu, đũa vốn là vật phẩm trong Thế giới 2-6, bởi Thế giới 2-6 ra đời trước, sau đó mới tới chúng ta bị cuốn vào. Chính con quái vật 2-6 đã nhìn thấy ký ức của đàn anh rồi bắt chước cách giết người của quái vật 7-7. Nếu đàn anh không bước vào, hoặc quái vật 2-6 không đọc được ký ức của đàn anh, vậy thì tác dụng của những chiếc đũa này không phải dùng để giết người."

Ân Trân cau mày, nghĩ tới công dụng của đôi đũa này.

Lương Trinh Nguyên bên cạnh nhịn không được nữa bèn lên tiếng, cậu ta biết, cậu ta biết cái này, đây là vấn đề duy nhất mà cậu ta biết!

Lương Trinh Nguyên nói: "Dùng để ăn cơm."

Nghe được giọng nói của Lương Trinh Nguyên, Ân Trân sửng sốt.

Chức năng của đũa chẳng phải chỉ là để ăn thôi sao? Đã thế chỉ có đúng một đôi...

Ân Trân nói: "Là cho NPC váy đỏ ăn sao?"

"Phải." Kim Thiện Vũ gật đầu.

Những thứ trên bàn ăn hoàn toàn không thể dùng đũa để gắp, còn ả váy đỏ lại dùng găng tay để bốc những thứ đó lên ăn.

"Sự tồn tại của đôi đũa ấy được sử dụng lúc cô ta lén ăn đồ khác." Kim Thiện Vũ nhìn ả váy đỏ, nói: "Cô ta là con người, ngọn đèn trên đầu cô ta cũng có thể chứng minh rằng sau khi tắt đèn, cô ta cũng không thể nhìn rõ mọi thứ giống chúng ta.

Cũng như lão quản lý, lão là NPC và cũng là con người.

"Nếu cô ta là con người, cô ta không thể ăn nội tạng, rắn, côn trùng, chuột và kiến. Cho nên cô ta sử dụng khuôn tạo hình để làm ra những món ăn như vậy." Ân Trân nói: "Nhưng tại sao cô ta lại làm vậy chứ..."

Kim Thiện Vũ nói: "Cô ta đang cố tình hù dọa chúng ta."

"Một chiếc váy màu đỏ khiến người ta liên tưởng đến ma quỷ. Gương được đặt đối diện với giường, một điều kiêng kỵ trong phong thủy. Và trò chơi An Khoa mà cô ta đang chơi, tất cả đều vì mục đích khiến chúng ta sợ hãi."

Ân Trân suy nghĩ một chút: "Nhưng..."

Kim Thiện Vũ nói: "Đàn chị, chị nói đi."

Ân Trân: "Nhưng trò chơi An Khoa của cô ta đã thành hiện thực."

"Điều đó chứng tỏ trò chơi An Khoa của cô ta là tín hiệu cho sự xuất hiện của quy tắc tử vong, nói một cách khác, cô ta là người triệu hồi quy tắc tử vong xuất hiện. Hôm qua, cô ta đã ném ba con quỷ vào trò chơi An Khoa, giống với Thế giới Quy tắc 7-7, với ba cánh cửa sổ đồng thời được mở. Ban đầu tuy chỉ có một quy tắc tử vong, nhưng không có nghĩa quy tắc tử vong chỉ nhắm vào một người."

Kim Thiện Vũ tiếp tục: "Trước đây đàn anh từng nói quái vật ăn càng nhiều người thì năng lực sẽ càng mạnh. Quái vật 2-6 đã tồn tại nhiều năm như vậy, năng lực của nó hẳn đã tiến hóa tới mức trong một đêm có thể giết được nhiều người chỉ với một quy tắc tử vong."

Dựa theo số điểm trên xúc xắc được tung ra trong trò chơi An Khoa, trong số họ có ba con quỷ đang trà trộn.

Đêm qua đã có ba người chết.

Tất cả điều này đã chứng minh suy luận của Kim Thiện Vũ đã đúng.

"Ban ngày, sự hù dọa của cô ta là để cho chúng ta tưởng rằng nơi này có ma quỷ thật." Kim Thiện Vũ nói: "Vào ban đêm, nhiệt kế trong phòng đột nhiên hạ xuống, cho chúng ta cảm giác lạnh sống lưng, tạo hiệu ứng ma quỷ đang tới gần. Chiếc gương toàn thân được đặt ở một vị trí cấm kỵ để chúng ta có thể nhìn thấy những con quỷ đang nằm trên người mình."

"Nhìn thấy và cảm nhận được quỷ..." Ân Trân nói: "Vậy quy tắc tử vong là..."

Kim Thiện Vũ nói: "Tin rằng trên đời này có quỷ."

Lương Trinh Nguyên rùng mình.

Ân Trân còn muốn nói thêm gì đó, nhưng—

'Lách cách, lách cách'.

Trong phòng khách vang lên tiếng ném xúc xắc, ả váy đỏ nói: "Hóa ra ba con quỷ đi theo các bạn là vì muốn giết các bạn. Hai trong số chúng đã thành công. Hãy xem con quỷ không thành công sẽ làm chuyện gì tiếp theo nhé. Từ bỏ? Tiếp tục? Hay là gọi thêm con quỷ khác tới đây."

Lương Trinh Nguyên lại giả câm thất bại: "Mẹ... mẹ nó, còn gọi thêm người, à không, gọi thêm quỷ nữa à?"

Ả váy đỏ nhìn xuống con xúc xắc, vẻ mặt tối sầm: "Nó quyết định từ bỏ."

Lương Trinh Nguyên vui mừng mà khóc: "Bồ Tát phù hộ độ trì, A Di Đà Phật. Kiên trì thì khó, nhưng bỏ cuộc lại dễ. Đến quỷ cũng hiểu rõ đạo lý này."

Kim Thiện Vũ và Ân Trân không lạc quan như Lương Trinh Nguyên, vì trò chơi An Khoa là một nghi thức để ả váy đỏ triệu hồi quy tắc tử vong. Tuy nhiên nếu số điểm trong xúc xắc tung ra không xác định được, chắc chắn ả váy đỏ sẽ dùng thủ đoạn khác.

Quả nhiên, ả váy đỏ u ám nói: "Lý do nó từ bỏ là gì? Vì ​​nó muốn nghỉ ngơi một ngày, hay là vì người chết đã biến thành quỷ, hay còn có nhiều con quỷ đáng sợ đang ở trong biệt thự?"

'Lách cách'

'Lách cách'

Sắc mặt Ân Trân trở nên cực kỳ khó coi, cả ba lựa chọn của ả váy đỏ đều không ổn. Người chết biến thành quỷ hay trong biệt thự còn có một con lệ quỷ hung ác khác thì đều khó giải quyết hết. Kể cả số điểm tung trên xúc xắc là lựa chọn đầu tiên mà ả váy đỏ đưa ra, thì sau đó ả váy đỏ cũng sẽ bổ sung thêm những lựa chọn còn đáng sợ hơn thế.

Ả váy đỏ sẽ không buông tha họ dễ dàng vậy đâu.

Kim Thiện Vũ thì đoán được kiểu gì ả váy đỏ cũng sẽ đưa trò chơi này trở về với chủ đề 'ma quỷ', nên cậu không thấy bất ngờ cho lắm.

Lương Trinh Nguyên ngồi bên cạnh xoa xoa nhân trung đang bị sưng tấy, đau đớn nhắm mắt lại nói: "Anh nhân trung ơi, anh đừng đau nữa, để em ngất đi mà, xin anh đấy."

Nhưng nhân trung của cậu ta vẫn không cho phép Lương Trinh Nguyên ngất xỉu, cậu ta chỉ có thể đáng thương ngồi xích gần lại bên cạnh Kim Thiện Vũ mà thôi.

'Lách cách'

'Lách cách'

Những con xúc xắc đang quay trên bàn, vẻ mặt u ám của ả váy đỏ trở nên tốt hơn sau khi nhìn thấy số điểm trên đó. Nhưng mọi chuyện cũng không khá hơn là bao, đôi mắt ả dán chặt vào con xúc xắc, giọng nói sắc bén: "Ồ, có đáp án rồi."

Trong lần chơi An Khoa đầu tiên, mọi người đều không biết chuyện gì sẽ xảy ra nên điều duy nhất khiến người ta cảm thấy sợ hãi là giọng nói của ả váy đỏ.

Sau khi trải qua một đêm, những người bị kéo vào Thế giới Quy tắc 2-6 mới thực sự được thức tỉnh, giọng nói của ả váy đỏ lúc tuyên bố lựa chọn của mình cũng chính là một lời nguyền rủa chuẩn bị cướp đi mạng sống của họ.

"Thì ra người chết sẽ biến thành quỷ." Ả váy đỏ vừa nói vừa tung xúc xắc. "Họ sẽ làm gì khi quay lại? Nói lời từ biệt, âm hồn bất tán, hay giết bạn để trả thù?"

Lương Trinh Nguyên lập tức chắp tay, cầu xin ông bà, vái lạy Quan Âm, thỉnh cầu Như Lai: "Ông trời phù hộ, mẹ Xúc Xắc phù hộ, nói lời từ biệt là được, từ biệt là được rồi, oan có đầu nợ có chủ, xin đừng bắt bọn em đi".

Tiếng 'cách' dừng lại, ả váy đỏ nhìn chằm chằm vào con xúc xắc một lúc lâu.

Trong bóng tối bỗng có người thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi ả váy đỏ tung ra con số mình muốn, giọng điệu của ả sẽ rất phấn khích, ả sẽ ngay lập tức thông báo câu trả lời đã chọn được từ số điểm trên xúc xắc. Nếu số điểm trên xúc xắc không như ả mong đợi, vẻ mặt của ả sẽ trở nên u ám.

Lúc này, vẻ mặt của ả váy đỏ dần dần trở nên u ám, mặc dù người tham gia quy tắc 2-6 không thể nhìn thấy xúc xắc chứ đừng nói đến số điểm của xúc xắc, nhưng nhìn vẻ mặt ả ta thì có thể hiểu, ả không vui thì bọn họ mới vui được.

Lương Trinh Nguyên lại vui mừng rơi nước mắt: "Xem ra tôi được nữ thần duck sủng ái rồi, tôi là duckboy!"

Kim Thiện Vũ sửa lại cho Lương Trinh Nguyên: "Là luck, không phải duck. Nữ thần may mắn nghe được lời này chắc phát khóc đấy."

Lương Trinh Nguyên nói: "Giống nhau, giống nhau cả..."

Cậu ta còn chưa nói xong, 'lách cách', 'lách cách'.

Lương Trinh Nguyên cắn lưỡi: "Mẹ kiếp..."

Vẻ mặt Ân Trân càng trở nên khó coi hơn.

Ả váy đỏ giả vờ bất cẩn đánh rơi con xúc xắc xuống đất, con xúc xắc quay trên mặt đất, số điểm ban đầu đã thay đổi.

Lúc ả ta cúi xuống nhặt viên xúc xắc, ả không khỏi bật cười.

Một linh cảm xấu lan tràn trong bóng tối, kèm theo nỗi hoảng sợ kéo dài, như một đôi bàn tay vô hình đẩy họ xuống vực thẳm không đáy.

Tiếng cười khúc khích của ả váy đỏ khiến Lương Trinh Nguyên dựng tóc gáy, ngay cả tiếng trách mắng cũng nén lại trong bụng, hồi lâu sau, cậu ta mới nghẹn ngào nói ra một câu: "Anh Thiện Vũ, cô ta, cô ta... mẹ nó còn có thể làm vậy à?"

Kim Thiện Vũ trầm mặc một lát: "Nữ Thần Duck nổi giận rồi."

Lương Trinh Nguyên: "..."

Kim Thiện Vũ nhìn chằm chằm vào ả áo đỏ, theo góc nhìn của cậu, nơi xúc xắc rơi xuống là điểm mù, cậu vẫn không thể nhìn thấy số điểm cụ thể mà xúc xắc tung ra.

Cậu chỉ có thể nhìn thấy đôi môi của ả váy đỏ mấp máy, như thể ả đang đọc một con số nào đó, sau đó ả nhặt con xúc xắc lên rồi đặt nó lên cái bàn trước mặt.

Theo chuyển động của ả váy đỏ, ánh mắt Kim Thiện Vũ cũng rơi xuống chiếc bàn trước mặt ả.

Vách ngăn của chiếc bàn đã che mất con xúc xắc, Kim Thiện Vũ không biết con xúc xắc đó trông như thế nào. Hôm qua, lúc ả váy đỏ đưa con xúc xắc ra cho mọi người xem, Kim Thiện Vũ mới chỉ biết được nó không phải một viên xúc xắc hình lục giác thông thường mà đã được cắt thành nhiều mặt. Nhưng Kim Thiện Vũ lại không biết chính xác nó có bao nhiêu mặt, điều duy nhất có thể chắc chắn xúc xắc là một khối đa diện đều.

"Ồ, hóa ra đêm nay người chết sẽ quay trở lại." Ả váy đỏ hưng phấn nói: "Giết người trả thù."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro