Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 12 » QUÁI VẬT 7-7

Kim Thiện Vũ không dám lùi lại quá nhiều, mặc dù biểu cảm trên gương mặt Lương Trinh Nguyên đã hoàn toàn vặn vẹo, nhưng con quái vật 7-7 tạm thời không có ý định chọc thủng lớp giấy mong manh này, nó nhìn chằm chằm Kim Thiện Vũ bằng ánh mắt ăn tươi nuốt sống, nghiến răng nghiến lợi hỏi:

"Kim Thiện Vũ, ngươi nói xem có đúng không?"

Nếu câu trả lời của Kim Thiện Vũ khiến nó không hài lòng, nó sẽ ngay lập tức giết chết cậu. Nhất định nó sẽ nhanh chóng giết chết Kim Thiện Vũ trước khi cậu phục bàn.

Kể cả có bị người chơi khác phục bàn, nó vẫn phải giết chết kẻ đang trước mặt mình. Đây là hình phạt dành cho những tên thiếu kiên nhẫn như vậy, đồng thời cũng là lời cảnh báo cho những ai chuẩn bị cuốn vào Thế giới Quy tắc 7-7 trong vòng tiếp theo.

Người đầu tiên phục bàn sẽ mất mạng, đừng nghĩ mình là đấng cứu tinh.

Nó tiến lại gần Kim Thiện Vũ, dùng cả hai tay siết chặt bả vai cậu, gần như ấn sát vào mặt Kim Thiện Vũ, con ngươi lồi ra vì tức giận.

"Ngươi - nói - xem - có - đúng - không?"

Sự tiếp xúc gần gũi đầy ớn lạnh này khiến cả người Kim Thiện Vũ cứng đờ, đặc biệt là vào khoảnh khắc cậu nhìn thấy thứ gì đó sắc nhọn ở sâu trong miệng Lương Trinh Nguyên.

Là chiếc đũa.

Thì ra nó giấu trong cổ họng!

Bảo sao tìm mãi không thấy.

Ngón tay Kim Thiện Vũ vì bất an mà chợt run lên, ngay đến việc thở gấp cậu cũng không dám. Vì cậu biết nếu bây giờ chỉ cần trả lời sai một li thôi, lập tức cậu sẽ bị quái vật 7-7 nghiền nát.

Vì vậy cậu nói: "Anh Trinh Nguyên, tôi không biết."

Lương Trinh Nguyên bỗng sửng sốt, cánh tay muốn bóp cổ Kim Thiện Vũ phút chốc khựng lại.

"Tôi nhớ anh từng nói không biết tối nay đến lượt tên nào gặp đen đủi, ngàn vạn lần đừng là tôi, đừng là anh Thiện Vũ, càng đừng là đàn anh." Kim Thiện Vũ nói: "Nếu như anh là quái vật 7-7 thì đáng lẽ anh nên ước tôi chết đi mới đúng, việc gì phải nói với tôi những lời như vậy."

Lúc nói những lời này, Kim Thiện Vũ lộ ra vẻ mặt đau khổ.

"Anh Trinh Nguyên, nếu thế thì mâu thuẫn quá, cho nên tôi mới tới hỏi anh." Kim Thiện Vũ nghiêm túc nhìn Lương Trinh Nguyên: "Hi vọng anh có thể cho tôi một lời giải thích."

Lương Trinh Nguyên trừng mắt với Kim Thiện Vũ, ánh mắt cậu vẫn rất bình tĩnh nhìn đối phương.

"Tôi đã khám phá xong Thế giới Quy tắc 7-7. Nếu tôi kiên quyết cho rằng anh là quái vật 7-7 thì tôi sẽ trực tiếp phục bàn luôn chứ hỏi anh làm gì nữa. Cho nên..."

Bởi vì quá căng thẳng nên Kim Thiện Vũ không nhịn được mà ho khan một tiếng. Bởi tiếng ho này, ánh mắt Lương Trinh Nguyên trở nên sắc bén hơn, gần như không thể che giấu được sát khí của mình.

Kim Thiện Vũ vội vàng ngăn cản cậu ta, thành khẩn hỏi: "Cho nên tôi mới tới hỏi anh, anh Trinh Nguyên, tôi thực sự rất muốn nghe anh giải thích. Anh nói cho tôi biết được không? Xin anh đó."

Đường nét trên gương mặt của cậu trông rất đẹp và hiền hòa, hầu hết ấn tượng của mọi người về Kim Thiện Vũ là 'xinh đẹp' và 'thật thà'. Đặc biệt là khi cậu tỏ ra chân thành và cầu xin điều gì đó, rất khó để có thể từ chối.

Kim Thiện Vũ nói: "Anh Trinh Nguyên~"

Lương Trinh Nguyên: "..."

Lương Trinh Nguyên lui về phía sau một bước, trong lòng Kim Thiện Vũ bấy giờ mới bình tĩnh được chút ít.

Lương Trinh Nguyên khôi phục lại vẻ mặt méo mó, hoàn toàn bị Kim Thiện Vũ thuyết phục trong phút giây, hạ giọng về bình thường, nói:

"Haha, nãy giờ giỡn anh đó. Bởi vì anh là người duy nhất nói cho em biết chuyện gì đang diễn ra ở đây, cho nên em coi anh như một người anh em. Tuy rằng chúng ta quen biết nhau chỉ một thời gian ngắn, nhưng cũng được coi là đồng sinh cộng tử. Gan em nhỏ thì nhỏ thật, nhưng em thực sự không muốn nhìn thấy anh chết, đó là lý do vì sao em đến phòng trực để cứu anh."

Kim Thiện Vũ khẽ gật đầu.

Lương Trinh Nguyên chú ý đến vẻ mặt của Kim Thiện Vũ, tiếp tục nói: "Anh bảo mỗi khi ngày mới đến, em không quan tâm sống chết của anh, bởi vì sáng nào em cũng thấy đại ca đứng trước cửa phòng anh rồi. Nói thật thì em có hơi sợ đại ca chút, hơn nữa em cũng nghe thấy tiếng anh đáp lại, em biết được anh vẫn còn sống là được rồi. Mọi người cũng đâu còn là con nít nữa, cần gì phải hỏi thăm vài ba câu mới tính là quan tâm nhau. Anh thấy có đúng không?"

Kim Thiện Vũ nói: "Có lý."

Lương Trinh Nguyên cười nói: "Vậy giờ anh biết rồi ha, em không phải quái vật 7-7."

Kim Thiện Vũ lắc đầu.

Nụ cười trên mặt Lương Trinh Nguyên đột nhiên cứng lại, cậu ta thay đổi sắc mặt, trừng mắt với cậu: "Tại sao?"

Kim Thiện Vũ nói: "Tôi tin anh, nhưng không có nghĩa đàn anh sẽ tin anh."

Cậu suy nghĩ một chút: "Hay là..."

Tiếng loa ở hành lang tầng ba vang lên inh ỏi: Ăn trưa, ăn trưa, ăn trưa đến Phòng 103.

Kim Thiện Vũ mở cửa, bước ra khỏi Phòng 303. Mới đi được vài bước, cánh cửa Phòng 301 đột ngột được kéo ra, Kim Thiện Vũ nhìn thấy Phác Thành Huấn ở cửa thì sững người trong giây lát.

Cậu biết vì sao Phác Thành Huấn lại ngơ ngác.

Cậu phải đối mặt với con quái vật 7-7, và bài khảo nghiệm đó hoặc là khiến con quái vật 7-7 tức giận, hoặc là cậu bị con quái vật 7-7 giết chết, thế giới Quy tắc vẫn sẽ tiếp diễn. Hoặc cậu sẽ phục bàn luôn, Thế giới Quy tắc kết thúc, những người sống sót được rời khỏi đây.

Nhưng bây giờ, Kim Thiện Vũ vẫn còn sống, Thế giới Quy tắc 7-7 vẫn đang diễn ra.

"Nhóc thiên tài, em..."

Phác Thành Huấn còn chưa kịp nói gì, Kim Thiện Vũ quay về phía hắn khẽ lắc đầu, Lương Trinh Nguyên đang đi theo phía sau cậu.

Mặc dù Phác Thành Huấn vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng hắn quay đầu lại rồi nháy mắt với Chu Linh Linh, không phải ai cũng giữ được bình tĩnh sau khi biết Lương Trinh Nguyên là quái vật 7-7.

Kim Thiện Vũ nói với Phác Thành Huấn: "Đàn anh, em không ăn trưa nữa, em với anh Trinh Nguyên có việc phải làm rồi."

Phác Thành Huấn nói: "Việc gì?"

Kim Thiện Vũ nói: "Sau này em sẽ nói cho anh biết." Nói xong cậu liếc mắt nhìn Lương Trinh Nguyên: "Đúng không, anh Trinh Nguyên?"

Lương Trinh Nguyên gật đầu: "Đúng đúng đúng."

Phác Thành Huấn hít sâu một hơi.

Kim Thiện Vũ còn sống cho nên nguyên nhân 7-7 vẫn đang tiếp tục diễn ra cũng không khó đoán, phục bàn đâu phải chuyện dễ dàng, dù sao quái vật 7-7 cũng không phải con người, nó có quyền giết người tùy ý trước khi phục bàn, đã biết bao kẻ còn chưa kịp thốt ra lời nào để phục bàn thì đã bị hớt tay trên mà chết không nhắm mắt.

Đặc biệt là quái vật 7-7 đã ăn thịt nhiều người như vậy, năng lực và sự hung bạo của nó có thể tưởng tượng được, một mình Kim Thiện Vũ không thể hoàn thành việc phục bàn.

Nhưng hiện tại hắn và Kim Thiện Vũ đang tập hợp ở đây, thậm chí còn có Chu Linh Linh đã biết hết mọi chuyện. Ba người họ phải đối mặt với con quái vật 7-7. Dù con quái vật 7-7 này có giết người nhanh đến đâu cũng không thể chặn được ba cái miệng cùng một lúc.

Phác Thành Huấn không tin Kim Thiện Vũ sẽ bỏ qua cơ hội này, nhưng rõ ràng trông Kim Thiện Vũ không hề có ý định sẽ phục bàn.

Hắn cau mày, lạnh lùng gọi: "Thiện Vũ, em định làm gì?"

"Đàn anh yên tâm, bọn em không quậy phá gì đâu, sau này anh sẽ biết thôi à." Kim Thiện Vũ thấy Chu Linh Linh ở phía sau Phác Thành Huấn, sắc mặt cô tái nhợt lại khi nhìn thấy Lương Trinh Nguyên.

Cậu đoán chừng Chu Linh Linh đã biết hết mọi chuyện rồi, lo Chu Linh Linh sẽ nhân cơ hội này phục bàn, Kim Thiện Vũ tóm Lương Trinh Nguyên, nhanh chóng nói: "Bọn em đi trước nha."

Dứt lời, cậu kéo Lương Trinh Nguyên chạy xuống tầng mà không quay đầu lại.

Ánh mắt Phác Thành Huấn nghiêm túc nhìn chằm chằm vào bóng lưn hai người, Chu Linh Linh run rẩy hỏi: "Anh Huấn, chuyện... chuyện này là sao? Không, không phải chúng ta cùng tới Phòng 303 tìm quái vật 7-7 để phục bàn à?"

Trên mặt Phác Thành Huấn lộ ra vẻ tức giận, hắn không biết Kim Thiện Vũ đang muốn làm gì.

"Anh Huấn." Nhìn thấy Phác Thành Huấn không vui, Chu Linh Linh thận trọng hỏi: "Vậy chúng ta đuổi theo... đuổi theo bọn họ không ạ? Sau đó sẽ phục bàn."

Cô thực sự rất muốn phục bàn, cô muốn rời khỏi Thế giới Quy tắc 7-7 này, trải qua từng phút từng giây ở đây đều vô cùng đau khổ.

"Mẹ nó." Phác Thành Huấn muốn kéo Kim Thiện Vũ lại, gõ mạnh vào đầu cậu cho cậu tỉnh ra.

Nhưng sau khi chửi xong, hắn vẫn nói: "Tới Phòng 103 thôi."

Sảnh chung cư tầng 1.

Kim Thiện Vũ dùng chìa khóa dán số '304' để mở cửa chính chung cư, còn Lương Trinh Nguyên thì đứng trước cửa sổ phòng trực ban, giúp cậu che khuất tầm nhìn của lão quản lý.

Đây là thỏa thuận Kim Thiện Vũ và Lương Trinh Nguyên, cậu sẽ thử xem chìa khóa trong tay có thể mở được cửa chung cư hay không, còn Lương Trinh Nguyên sẽ chịu trách nhiệm lão quản lý.

Trong Phòng 303, Kim Thiện Vũ nói với Lương Trinh Nguyên rằng Phác Thành Huấn không tin tưởng cậu ta, nhưng cậu có cách thuyết phục Phác Thành Huấn tin rằng Lương Trinh Nguyên không phải quái vật 7-7.

Giải pháp chính là cậu sẽ tìm cách mở cửa, Lương Trinh Nguyên phụ trách che cho cậu, để Phác Thành Huấn đang ăn trưa ở Phòng 103 có thể thấy quyết tâm rời khỏi đây của Lương Trinh Nguyên mãnh liệt ra sao.

Cứ như vậy, Phác Thành Huấn sẽ tin rằng Lương Trinh Nguyên không phải quái vật 7-7 nữa, bởi dù sao quái vật 7-7 không bao giờ muốn họ rời khỏi đây cả.

Kim Thiện Vũ chọc chìa khóa cửa, ánh mắt vẫn quét được về phía Lương Trinh Nguyên.

Cửa kính phòng trực ban có thể phản chiếu bóng của Lương Trinh Nguyên trên đó, bóng người trên cửa kính đang hướng phòng 103.

Có thể nhận thấy, quái vật 7-7 thực sự không muốn bị phát hiện.

Cậu chỉ liếc qua một cái rồi thu lại ánh mắt, tiếp tục cẩn thận chọc khóa cửa.

Chọc chọc vài cái, đột nhiên cậu gọi: "Anh Trinh Nguyên."

Lương Trinh Nguyên quay đầu lại, lộ ra vẻ kinh ngạc: "Mở được rồi à?"

Kim Thiện Vũ lắc đầu: "Không mở được."

Quái vật 7-7 đương nhiên biết Kim Thiện Vũ sẽ không mở được cửa, chìa khóa trong tay Kim Thiện Vũ là chìa khóa phòng 304, căn bản không phải chìa khóa cửa chung cư.

Lương Trinh Nguyên lại lộ ra vẻ mặt thất vọng, sau đó quay đầu an ủi Kim Thiện Vũ: "Anh Thiện Vũ, không sao đâu... Nhất định sẽ có cách khác để thoát khỏi đây thôi."

Kim Thiện Vũ móc tay về phía Lương Trinh Nguyên: "Anh Trinh Nguyên, tới đây xem thử này."

Lương Trinh Nguyên nhìn Kim Thiện Vũ lần nữa, sau đó tiến về phía cậu.

Kim Thiện Vũ trông như đã phát hiện được manh mối nào đó, nhưng quái vật 7-7 biết ở cửa chung cư thì làm gì có manh mối ở đâu ra, ngay cả ánh mắt lão quản lý trông cũng rất bình tĩnh.

Lương Trinh Nguyên đi tới mấy bước, lòng bàn tay Kim Thiện Vũ chợt đổ mồ hôi.

"Anh Thiện Vũ, anh tìm được gì sao?" Lương Trinh Nguyên tới gần Kim Thiện Vũ, thấp giọng hỏi.

Kim Thiện Vũ xoa lòng bàn tay lên chân mình, sau đó chỉ vào một chỗ nào đó trên cửa nói: "Anh Trinh Nguyên, anh nhìn chỗ này nè."

Lương Trinh Nguyên nhìn về phía ngón tay Kim Thiện Vũ chỉ.

Kim Thiện Vũ hỏi: "Anh thấy không?"

Lương Trinh Nguyên nói: "Chả thấy gì."

Kim Thiện Vũ nói: "Nhìn kỹ xem..." Cậu lại chỉ: "Thấy chưa?"

Quả nhiên, Lương Trinh Nguyên lại nhìn tiếp, Kim Thiện Vũ bình tĩnh lùi về sau lưng cậu ta. Đầu tiên cậu siết chặt lòng bàn tay, hít một hơi thật sâu rồi tập trung toàn bộ sức lực vào tay mình.

Sau đó, đẩy thật mạnh.

Rầm!

Kim Thiện Vũ đẩy Lương Trinh Nguyên không chút phòng bị ra khỏi cửa căn hộ, lão quản lý đang phòng trực đột ngột đứng dậy.

Kim Thiện Vũ đã mở được cửa căn hộ, lúc Lương Trinh Nguyên đi tới, cửa căn hộ vẫn luôn ở trạng thái khép hờ.

Lão quản lý tức giận đi ra khỏi phòng trực, Lương Trinh Nguyên ngã bên ngoài căn hộ quay đầu lại trừng mắt nhìn Kim Thiện Vũ vẫn đang đứng ở cửa.

Kim Thiện Vũ bình tĩnh nhìn cậu ta: "Anh Trinh Nguyên, anh phá cửa rồi kìa!"

Trong nháy mắt sắc mặt Lương Trinh Nguyên tối sầm lại, thần kinh trên da mặt giật giật vài cái tức giận.

Giống như lên cơn động kinh, cả người Lương Trinh Nguyên co giật, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Kim Thiện Vũ.

Miệng cong lên một góc đáng sợ, âm thanh lạnh lùng quái dị: "Kim! Thiện! Vũ!"

Lời vừa dứt, cơ thể vẫn đang nằm trên mặt đất của cậu ta bỗng nhiên đứng dậy một cách kỳ quái, sau đó lao về phía Kim Thiện Vũ.

Kim Thiện Vũ lập tức lùi lại, nhưng tốc độ của cậu không nhanh bằng Lương Trinh Nguyên. Cậu vừa lùi lại một bước, Lương Trinh Nguyên đã lao tới cửa rồi. Nhưng vào đúng lúc đó, lão quản lý chung cư quẫn trí đã chạy tới, chửi bới rồi cố gắng khóa cửa lại.

Hành động khóa cửa đã tạm thời chặn được con quái vật 7-7 hung hãn kia.

Phác Thành Huấn nghe thấy động tĩnh phía bên kia cũng chạy tới, lập tức hiểu ra Kim Thiện Vũ đang tính làm gì.

Điều này khiến Phác Thành Huấn không khỏi nhìn về phía Kim Thiện Vũ thêm mấy lần, cau mày nói: "Vẫn không đổi được cái thói thích tìm chết!"

Kim Thiện Vũ nghe được tiếng bước chân của Phác Thành Huấn đến gần sảnh chung cư.

Trong lúc Lương Trinh Nguyên đang điên cuồng lắc mạnh cánh cửa, cậu xoay người bước nhanh về phía Phác Thành Huấn: "Đàn anh, chuồn thôi."

Nói xong, cậu hét lên với Chu Linh Linh đang trốn phía sau: "Đàn chị, phải mau chóng rời khỏi đây."

Kim Thiện Vũ leo qua ba bốn bậc thang cùng một lúc, Phác Thành Huấn cũng theo sát phía sau.

Tuy cậu và Phác Thành Huấn không nói lời nào, nhưng Chu Linh Linh có thể cảm nhận được bọn họ đang rất căng thẳng, cô không biết xảy ra chuyện gì, chỉ có thể làm theo.

"Mau lên." Kim Thiện Vũ là người đầu tiên xông vào Phòng 304, hô to với hai người phía sau: "Vào nhanh đi."

Phác Thành Huấn quay đầu nhìn Chu Linh Linh, thấy Chu Linh Linh bị tụt lại phía sau, bèn quay lại giúp cô.

Kim Thiện Vũ vốn đã ở trong phòng 304 Phác Thành Huấn với Chu Linh Linh vừa mới chạy vào, lập tức đóng cửa lại.

Một tiếng 'rầm' vang lên, tiếng đóng cửa lớn vang vọng rất sâu trong hành lang tầng ba.

Sau khi đóng cửa lại, Kim Thiện Vũ nhìn quanh phòng 304. Vừa chạm mắt đến chiếc tủ quần áo xập xệ kia, cậu đang định bưới tới thì Phác Thành Huấn đã hành động trước một bước, hắn đẩy tủ quần áo ra chặn cửa lại.

Kim Thiện Vũ vẫn còn chưa thực sự yên tâm lắm, cậu kê ghế lên trên bàn rồi đẩy về phía tủ quần áo.

Mặc dù từ sau khi vào Phòng 304, Kim Thiện Vũ và Phác Thành Huấn chưa giao tiếp với nhau câu gì, nhưng động tác của bọn họ lại tràn đầy căng thẳng.

Dùng nhiều đồ như vậy chặn cửa, cho dù Chu Linh Linh không đoán được tình huống thì cô cũng biết hai người họ đang ngăn cản ai đó xông vào.

"Là để chặn quái vật 7-7 à?"

Lão quản lý chỉ giết người vào ban đêm, bây giờ vẫn là ban ngày, cho nên Chu Linh Linh đoán, thứ mà Kim Thiện Vũ và Phác Thành Huấn đang ngăn cản chính là con quái vật 7-7.

"Như này... có tác dụng không?" Giọng nói cô run rẩy.

Nhưng những thứ có thể dùng để chặn cửa Phòng 304 chỉ có bấy nhiêu vậy thôi, đều đem ra chặn cửa hết rồi.

"Chắc là có." Kim Thiện Vũ nói: "Kể cả không chặn được quái vật 7-7, ba người chúng ta đang ở đây mà, nhỡ xảy ra gì thì có thể phục bàn luôn, không nguy hiểm đâu."

Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Chu Linh Linh, Kim Thiện Vũ ngượng ngùng xin lỗi: "Đàn chị, xin lỗi nha, dọa chị một phen rồi."

Mặc dù Chu Linh Linh đang rất sợ hãi, nhưng cô vẫn hiểu được ý của Kim Thiện Vũ. Kim Thiện Vũ nói là 'Nhỡ xảy ra gì' và 'Có thể phục bàn', có nghĩa phục bàn chỉ là một phương án dự phòng của họ.

"Kim Thiện Vũ, chúng ta... không phục bàn sao?" Chu Linh Linh lo lắng bấm móng tay vào lòng bàn tay mềm mại của mình.

Trước khi trả lời câu hỏi đó Kim Thiện Vũ có liếc về phía Phác Thành Huấn, Phác Thành Huấn 'hừ' lạnh nhưng cũng chẳng nói thêm gì.

Lúc này cậu mới nhẹ nhàng 'ừm' một tiếng, sau đó nói: "Không phục bàn nữa."

Chu Linh Linh nghe vậy, ánh mắt tối sầm lại: "Xảy... xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?"

Phục bàn là cơ hội để họ sống sót rời khỏi Thế giới Quy tắc 7-7, nhưng bây giờ không phục bàn tức là bọn họ sẽ không thể rời đi, bọn họ vẫn phải tiếp tục ở chỗ quái đản này, nơi mà chẳng biết liệu ngày mai mình còn sống hay sẽ chết.

"Đàn chị yên tâm, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Kim Thiện Vũ nói: "Chỉ là chúng ta tạm thời thay đổi chiến lược mà thôi."

Chu Linh Linh hỏi: "Là gì?"

Kim Thiện Vũ: "Giết quái vật 7-7."

Cậu vừa dứt lời thì có tiếng cào xé chói tai ở cửa.

"Anh Thiện Vũ..." Lương Trinh Nguyên đuổi theo: "Là em đây, mở cửa đi."

Chu Linh Linh sợ hãi trốn vào trong góc, Kim Thiện Vũ và Phác Thành Huấn cùng nhìn về phía cửa. Vào lúc Kim Thiện Vũ đang chuẩn bị tiến lên dùng sức nặng của mình để chặn cửa lại thì Phác Thành Huấn lại lên tiếng: "Nó không ở đây."

Tiếng gõ cửa dừng lại một lát, sau đó âm giọng Lương Trinh Nguyên cực kỳ sắc bén lại nặng nề giáng xuống lần nữa: "Đại ca, anh nghi ngờ em là quái vật 7-7 sao? Mở cửa ra đi, em có thể giải thích cho anh mà."

"Phải." Phác Thành Huấn nói: "Nếu cậu còn tiếp tục gõ cửa, tôi sẽ trực tiếp kết luận cậu là quái vật 7-7."

Ngoài cửa trở nên yên tĩnh, Chu Linh Linh thấp giọng hỏi: "Đi rồi sao...?"

Kim Thiện Vũ lắc đầu, miệng nói: "Chưa đâu."

Không có tiếng bước chân rời đi.

Con quái vật 7-7 vẫn còn ở ngoài cửa.

Chu Linh Linh hỏi: "Chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Kim Thiện Vũ nhếch miệng: "Chờ nó rời đi."

Giọng Chu Linh Linh như chuẩn bị muốn khóc đến nơi: "Nếu nó không chịu đi thì sao?"

Kim Thiện Vũ kiên định lắc đầu, không có chuyện đó.

Quái vật 7-7 sẽ rời đi.

Phác Thành Huấn quay đầu nhìn bọn họ, vẻ mặt hắn như muốn hỏi Kim Thiện Vũ rất nhiều điều, nhưng cuối cùng lại không nói gì, dù sao quái vật 7-7 vẫn đang ở ngay ngoài cửa.

Phòng 304 rơi vào im lặng, sự tĩnh lặng ấy từ từ chìm theo sắc trời chuyển dần về buổi đêm.

Chu Linh Linh suy sụp nói: "Chúng ta mất đi cơ hội phục bàn rồi sao?"

Kể cả bây giờ quái vật 7-7 không giết họ, NPC cũng sẽ làm điều đó.

Chẳng hạn như Bình hoa Cô nương.

Quy tắc tử vong thứ nhất, không ngăn được Bình hoa Cô nương vào trong phòng.

Bây giờ Phác Thành Huấn không ở phòng 305, hắn không thể ngăn cản.

Phác Thành Huấn thỏa mãn quy tắc tử vong thứ nhất.

Chẳng hạn như lão quản lý.

Quy tắc tử vong thứ hai, ra khỏi phòng vào ban đêm.

Phác Thành Huấn và Chu Linh Linh đều ở phòng 304, thỏa mãn quy tắc tử vong thứ hai.

"Chừng nào nó rời đi, chị có thể quay về phòng." Kim Thiện Vũ nói.

Chu Linh Linh đáp lời: "Kịp sao?"

Khoảnh khắc Kim Thiện Vũ chuẩn bị lên tiếng, Phác Thành Huấn vẫn luôn im lặng bấy giờ bỗng mở lời: "Không cần về, đêm nay chúng ta sẽ ở lại đây."

Sau đó hắn nhìn Kim Thiện Vũ hỏi: "Việc giết chết quái vật 7-7, em nắm chắc mấy phần?"

Kim Thiện Vũ trả lời: "Đàn anh từng nói quái vật đặt ra quy tắc và cũng tôn hưởng quy tắc, cho nên quái vật không chỉ là người tạo ra quy tắc, mà còn là người thực thi."

Phác Thành Huấn nói: "Đấy chỉ là tôi nói mồm thôi."

Kim Thiện Vũ vội vàng nói: "Kỳ thực đúng là như vậy, tại sao quy tắc tử vong không tìm đến Lương Trinh Nguyên, bởi vì quái vật 7-7 cũng là người thực thi, quy tắc tử vong không thể tìm đến nó. Nếu quy tắc tử vong vô hại với quái vật, nó hoàn toàn có thể để quy tắc tử vong tìm đến, sau đó lợi dụng chuyện này khiến chúng ta gạt bỏ sạch sẽ sự nghi ngờ đối với Lương Trinh Nguyên. Cho nên, chắc chắn quy tắc tử vong cũng có hiệu nghiệm lên con quái vật 7-7."

Trong lúc Phác Thành Huấn đang suy nghĩ, Chu Linh Linh sửng sốt, Kim Thiện Vũ lại nói: "Vào đêm đầu tiên khi chiếc đũa bị trộm mất, em và đàn anh còn tưởng rằng quái vật 7-7 sẽ dùng đũa gõ cửa Phòng 304, nhưng nó không đến. Bởi vì nó biết 'rời khỏi phòng vào ban đêm ' là quy tắc tử vong, nó không thể đến được. Bằng không, từ lúc em bị quy tắc tử vong nhắm vào, nếu nó muốn giết em, thì thời lúc đó chính là thời điểm hoàn hảo nhất để ra tay. Em sẽ bị tấn công từ cả hai phía, như vậy mà em còn sống thì chắc em là một đứa phúc lớn mạng lớn, ngang nhiên ra vào Thế giới Quy tắc rồi."

Không biết vì câu nói nào của Kim Thiện Vũ, Phác Thành Huấn bị chọc cười.

Phác Thành Huấn sâu sắc nhìn cậu, nói: "Tiếp tục đi."

Kim Thiện Vũ ngoan ngoãn tiếp tục: "Nó chọn giết em trong phòng trực vì nó chỉ có thể tấn công vào ban ngày. Nhưng ban ngày, em luôn ở cùng với đàn anh, chỉ lúc ở phòng trực em mới hành động một mình, đây là cơ hội duy nhất để nó giết em."

"Nói tóm lại." Kim Thiện Vũ nói: "Em chắc chắn tới 90%."

"Hôm nay sẽ xuất hiện quy tắc tử vong mới, nhưng có lẽ sẽ bị quy tắc tử vong của lão quản lý chen vào." Kim Thiện Vũ nói: "Quy tắc đầu tiên trong 'Thỏa thuận nhận phòng' là 'không được phép rời khỏi căn hộ'. Nó bị em đẩy ra ngoài, cho nên nó đã vi phạm quy tắc tử vong thứ ba – rời khỏi căn hộ."

Phác Thành Huấn nhìn Kim Thiện Vũ hết lần này đến lần khác, nghe Kim Thiện Vũ nói những lời này, lại nhớ tới lúc cậu đầy Lương Trinh Nguyên ra ngoài cửa căn hộ, bỗng nhiên có chút nghi hoặc.

Phác Thành Huấn hỏi: "Làm cách nào mở cửa?"

Kim Thiện Vũ móc một chiếc chìa khóa từ trong túi ra: "Lúc lẻn vào phòng trực, em tìm thấy cái này dưới gối của của lão quản lý."

Cậu trộm nó đi, nhưng để lão quản lý không phát hiện có đồ vật quan trọng bị mất nên Kim Thiện Vũ đã đặt chiếc chìa khóa phòng số '304' dưới dưới gối của lão, rồi tháo mảnh dán được ghi số trên đó ra, dán lại vào chiếc chìa khóa kia.

"Chìa khóa này được đặt dưới gối của lão ta, chắc chắn là một chiếc chìa khóa quan trọng. Trong căn hộ này có hai nơi quan trọng, một là tầng hai, một là cửa căn hộ." Lần này chưa cần Phác Thành Huấn hỏi, cậu chủ động nói trước: "Hơn nữa ở hành lang tầng hai có hai cánh cửa, đây là chìa khóa riêng, em đoán là chìa khóa cửa chung cư."

Và cậu đã đúng.

Chìa khóa rơi ra từ chiếc gối quả thực là chìa khóa cửa căn hộ.

Phác Thành Huấn nhìn chằm chằm chiếc chìa khóa trong tay cậu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Em không hề nói với tôi em lấy được chìa khóa."

"Chắc em đã suy nghĩ kĩ trước khi hành động rồi nhỉ?"

Kim Thiện Vũ có chút hối lỗi, cậu thấp giọng "Dạ".

"Dù chúng ta có rời khỏi Thế giới Quy tắc 7-7, con quái vật đó vẫn tiếp tục chọn những con mồi mới. Thì chẳng bằng... giết quách nó đi."

Cậu sờ sờ gáy phát hiện Phác Thành Huấn vẫn đang phức tạp nhìn cậu, cảm thấy hành động của mình thật ngu ngốc, ngu ngốc đến mức xấu hổ, xấu hổ đến đến mức có thể dùng ngón chân đào ra một tòa lâu đài trong mơ.

Phác Thành Huấn khe khẽ hừ một tiếng, thấy Phác Thành Huấn đã hỏi xong hết những vấn đề mình muốn hỏi, Chu Linh Linh nhân cơ hội đó mới lên tiếng: "Kim Thiện Vũ, em nói chỉ chắc chắn được 90%, nhỡ... xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao? "

"Sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Kim Thiện Vũ suy nghĩ một chút, nói: "Chỉ là tối nay chúng ta hơi mệt chút thôi..."

Dù sao bọn họ đều đã vi phạm quy tắc tử vong, còn phải xem ai cầm cự lâu hơn ai.

Dụ nó đến chỗ lão quản lý và giết chết con quái vật 7-7 đã đáp ứng quy tắc tử vong thứ ba kia.

Quái vật 7-7 sẽ biến mất và Thế giới Quy tắc 7-7 chắc chắn sẽ không còn tồn tại nữa.

Tiếng bước chân của quái vật 7-7 cuối cùng cũng vang lên ngoài cửa.

Chu Linh Linh nhìn chằm chằm về phía cửa, hít một hơi, quái vật 7-7 rời đi, báo hiệu màn đêm đã buông xuống.

Chu Linh Linh che mặt: "Nếu không cầm cự được thì sao?"

Kim Thiện Vũ kiên định nói: "Sẽ không."

Chu Linh Linh đã trải qua một năm an toàn ở Đại học Kỹ thuật Phi Tự Nhiên, mặc dù đây là lần đầu tiên cô tham gia vào Thế giới Quy tắc nhưng cô cũng đã nghe được rất nhiều tin đồn về nơi đây.

NPC sẽ giết người vào mỗi buổi đêm, và NPC giết người là một hiện tượng bất khả kháng.

Chu Linh Linh vẫn luôn nghĩ như vậy.

Thế rồi, cái chết của Vương Đạc lại kỳ lạ đến mức cô không tin có thể chết như vậy ở hiện thực được. Còn có Khuất Gia Lương, Khuất Gia Lương vẫn là một thanh niên trai tráng hai mươi tuổi, lại chẳng thể đối mặt nổi với một ông già tàn tật thậm chí đến cơ hội đánh trả cũng không có.

Người cuối cùng là Lý Dĩnh, sau khi chết, cô vẫn có thể đứng vững tại chỗ, cho đến khi bị Chu Linh Linh chạm vào mới ngã xuống đất.

Chu Linh Linh không muốn lời nói "sẽ không" của Kim Thiện Vũ chỉ là một câu an ủi, cô muốn một câu trả lời thật dứt khoát.

Họ phải làm gì nếu không trụ nổi nữa, liệu có cách nào khác để giúp họ sống sót không?

Nếu chẳng còn con đường sống nào nữa, thì nói gì đến việc giết được quái vật 7-7?

Chỉ là giờ đây mọi chuyện đã thành ra như vậy rồi, Chu Linh Linh cũng biết hỏi thêm cũng vô ích, nên cô chỉ hít một hơi thật sâu và giữ im lặng.

Kim Thiện Vũ nhìn thấy Chu Linh Linh cư xử gượng gạo, cũng nhận ra Chu Linh Linh thiếu sự tự tin. Nhưng những gì chuẩn bị diễn ra sẽ là một trận chiến khốc liệt, cậu không muốn nhìn thấy đồng đội của mình lại rụt rè như vậy.

"Đàn chị."

Kim Thiện Vũ nhẹ nhàng nói: "Chúng ta sẽ cầm cự được, em không lừa chị đâu."

Nói xong, Kim Thiện Vũ lấy một tờ giấy từ trong túi ra.

Phác Thành Huấn ở bên cạnh không nhịn được, nói: "Túi em là túi thần kì à, nhóc thiên tài?"

"Sư phụ em là Doraemon đó." Kim Thiện Vũ cười hehe, sau đó đưa tờ giấy cho Chu Linh Linh: "Đàn chị, chị xem đi."

Chu Linh Linh nhận lấy rồi mở tờ giấy ra.

Phác Thành Huấn cũng nhìn lướt qua, tưởng rằng tờ giấy này là một manh mối khác Kim Thiện Vũ nhặt được từ góc nào đó, nhưng sau khi xem được lại nhận ra đó là manh mối mà Kim Thiện Vũ đã viết trước đó.

Phòng 301, Chu Linh Linh, đồ bằng bông.

Phòng 302, Lý Dĩnh, sách.

Phòng 303, Lương Trinh Nguyên, đàn.

Phòng 304, Kim Thiện Vũ, vại chứa.

Phòng 305, Phác Thành Huấn, quần áo và mỹ phẩm.

Phòng 308, Từ Hạ Tri, Thuốc lá.

Phòng 309, Khuất Gia Lương, đồ lặn.

Phòng 310, Vương Đạc, đồ ăn.

Sau khi Chu Linh Linh xem qua nội dung tờ giấy của Kim Thiện Vũ, cậu kiên nhẫn giải thích: "Đêm đầu tiên, người chết là anh Vương Đạc, anh ấy bị bội thực đến chết. Sáng hôm sau lúc em đang ăn sáng, em nhìn thấy bụng anh ta phình to lên, trước khi chết đã nôn ra rất nhiều thứ. Mà đồ ở trong phòng anh ta cũng trùng hợp cũng toàn là đồ ăn."

"Đêm qua em đến gần Bình hoa Cô nương, ngửi được mùi hương trên người cô ta." Kim Thiện Vũ nói: "Có mùi giống như hỗn hợp giữa đồng xanh và phốt pho, đàn chị, chị biết đồng xanh là gì không?"

Chu Linh Linh lắc đầu, Kim Thiện Vũ nói: "Thành phần chủ yếu của đồng xanh là đồng carbonate cơ bản, hay còn gọi là lớp gỉ." Nói xong, cậu nhắc nhở Chu Linh Linh: "Đàn chị, chị nhìn phòng 304 đi."

Phòng 304, Kim Thiện Vũ, vại chứa.

Có một số đồng tiền xu và vàng trong vại chứa.

"Còn có phốt pho, một nguyên tố hóa học trong bảng tuần hoàn có số nguyên tử 15, diêm và pháo hoa đều được làm từ phốt pho đỏ." Kim Thiện Vũ nói: "Đàn chị, chị nhìn phòng 308 thử."

Phòng 308, Từ Hạ Tri, Thuốc lá.

Trong đầu Chu Linh Linh hiện lên một ý nghĩ, cô mơ hồ dường như hiểu được điều gì nhưng lại không thể nói ra.

Kim Thiện Vũ tốt bụng nói tiếp: "Hôm đó em nhìn ra ngoài, thắc mắc trong tay Bình hoa Cô nương đang cầm cái gì. Giờ nghĩ lại, thì rất trùng khớp, bởi ngày hôm đó cửa sổ phòng của Từ Hạ Tri bị mở ra."

Cậu cho Chu Linh Linh một khoảng thời gian để ngẫm nghĩ, sau khi thấy Chu Linh Linh có lẽ ngộ ra được gì đó, cậu mới tiết lộ câu trả lời: "Bình hoa Cô nương giết chúng ta dựa vào đồ vật trong phòng."

Chu Linh Linh bừng tỉnh, kinh ngạc nhìn Kim Thiện Vũ.

"Bình hoa Cô nương căm ghét những người ở đây. Em hoàn toàn thông cảm với cô ấy. Nếu đổi là em bị biến thành một chiếc bình, em cũng sẽ trả thù kẻ thù của mình. Đây là cách cô ta trả thù." Kim Thiện Vũ nói: "Nếu lúc đó em không ngăn được Bình hoa Cô nương chui vào từ cửa sổ, có lẽ em sẽ bị bao phủ bởi lớp gỉ ấy và bị nhiễm độc kim loại nặng. Nếu Từ Hạ Tri cũng không ngăn được, rất có thể anh ta sẽ bị thiêu chết."

Dừng một chút, Kim Thiện Vũ nhìn Phác Thành Huấn nói: "Còn có đàn anh..."

Cửa sổ phòng 305 của Phác Thành Huấn cũng đã mở rồi, tối nay Bình hoa Cô nương sẽ đi tìm Phác Thành Huấn.

Kim Thiện Vũ nói: "Anh ấy sẽ bị Bình hoa Cô nương lột da."

Sợ lời nói của mình dọa Chu Linh Linh, cậu cố ý hạ thấp giọng. Nhưng Chu Linh Linh vẫn không khỏi rùng mình: "Lột... lột da?"

Phác Thành Huấn cau mày nhìn cậu, chuyện Bình hoa Cô nương giết người dựa vào đồ đạc trong phòng, đây là chuyện bọn họ từng thảo luận với nhau rồi. Chỉ là hắn không thể ngờ, từ lúc nào mà Kim Thiện Vũ đã suy đoán được tất thảy cách thức giết người của Bình hoa Cô nương rồi.

Phác Thành Huấn hỏi: "Sao lại nói vậy?"

Kim Thiện Vũ đáp: "Lúc em lén nhìn ra ngoài cửa sổ, Bình hoa Cô nương không chỉ bóp chặt thứ gì đó trong tay mà em còn nhìn thấy cử chỉ của cô ấy như tính làm gì đó với đàn anh rất lâu."

Phác Thành Huấn lúc đó mới chỉ nhìn thoáng qua, đúng là Bình hoa Cô nương đang khua tay múa chân với hắn.

Kim Thiện Vũ nói: "Cô ta đang đo kích cỡ."

Kim Thiện Vũ vừa nói vừa bắt chước động tác của Bình hoa Cô nương: "Đàn anh, anh thấy những số đo này có quen không?"

Phác Thành Huấn sao có thể không quen được, lúc hắn xé sợi dây nhỏ trên váy để buộc cho Kim Thiện Vũ, hắn đã sờ vào tất cả quần áo trong tủ, kích thước quần áo trong tủ đúng như Kim Thiện Vũ miêu tả.

Phòng 305, Phác Thành Huấn, quần áo và mỹ phẩm.

Phác Thành Huấn khẽ cười: "Nhóc thiên tài."

Kim Thiện Vũ nghĩ Phác Thành Huấn đang khen ngợi mình, ngượng ngùng cười theo.

Chu Linh Linh ở một bên hỏi: "Nhưng... nhưng việc này có liên quan gì tới việc bây giờ chúng ta có cầm cự nổi hay không?"

"Có chứ, có chứ." Kim Thiện Vũ vội vàng thu lại nụ cười, nói: "Nếu Bình hoa Cô nương mà không thiết kế phương thức tử vong cho chúng ta, chúng ta tức khắc đã chết lâu rồi, nhưng lão quản lý thì không..."

"Bây giờ chúng ta phải chặn cửa lại." Kim Thiện Vũ chỉ vào những thứ này ở cửa: "Đàn chị, nếu chị là lão quản lý mà thời gian lại bị giới hạn trong buổi đêm, chị có chọn việc dễ trước không?"

Chu Linh Linh cảm thấy Kim Thiện Vũ nói có lý: "Nhưng lão quản lý dù sao cũng là do quái vật 7-7 tạo ra, lão quản lý có thể giết chết quái vật 7-7 sao?"

"Đúng vậy." Kim Thiện Vũ nói: "Lão quản lý chẳng những giết được quái vật 7-7, mà lão ta còn không gặp phải bất cứ trở ngại nào nữa cơ."

Chu Linh Linh hỏi: "Tại sao?"

Kim Thiện Vũ đang định trả lời, Phác Thành Huấn thấy cậu nói nhiều quá, bèn thay cậu trả lời: "Tại sao quái vật 7-7 lại tập trung vào nhóc thiên tài, bởi vì nhóc thiên tài một mực chống lại quy tắc tử vong do nó tạo ra. Cô có nghĩ nó sẽ chống lại quy tắc tử vong do chính bản thân đặt ra không?"

Phác Thành Huấn cũng biết điều này nên hắn đã chọn ở lại Phòng 304, chấp nhận vi phạm qui tắc để đi theo Kim Thiện Vũ chiến đấu với quái vật.

Chu Linh Linh cuối cùng cũng hiểu tại sao bọn họ lại chắc chắn như vậy, cô cảm ơn Kim Thiện Vũ: "Cảm ơn em nhé, Kim Thiện Vũ."

Cô không thông minh bằng Kim Thiện Vũ, cho dù manh mối có đặt trước mặt thì cô cũng không thể suy nghĩ sâu xa được đến vậy.

Cô rất biết ơn Kim Thiện Vũ vì đã sẵn sàng tự mình phân tích một vấn đề đơn giản như vậy cho cô hiểu, hơn nữa còn giải thích rất chi tiết.

"Không có gì ạ, đàn chị." Kim Thiện Vũ nói: "Vậy bây giờ chị tự tin chưa?"

Chu Linh Linh ngừng khóc, nở nụ cười, vào lúc chuẩn bị gật đầu thì–

Soạt soạt...

Sắc mặt Chu Linh Linh thay đổi rõ rệt: "Là, là Bình hoa Cô nương sao?"

Kim Thiện Vũ: "Không phải."

Âm thanh đó không phát ra từ bên ngoài cửa sổ, mà là từ...

Cửa phòng!

Lão quản lý đến tìm bọn họ trước!

Kim Thiện Vũ và Phác Thành Huấn đồng thời đi ra cửa, sau đó cùng đặt hai tay chống lên bàn.

Chu Linh Linh không sợ những lời mình nghe được là giả dối, chỉ là sự tự tin mà cô vừa tạo dựng được nhờ sự giúp đỡ của Kim Thiện Vũ trong nháy mắt đã sụp đổ rồi, cô hoảng sợ nhìn Kim Thiện Vũ: "Chẳng phải... chẳng phải lão quản lý đi tìm quái vật 7-7 trước sao?"

Kim Thiện Vũ và Phác Thành Huấn chưa cần phải trả lời câu hỏi này, vào khoảnh khắc âm thanh "soạt soạt soạt" tiến lại gần, Chu Linh Linh đã tự mình hiểu ra rồi.

Phải khiến lão quản lý cảm thấy phía bên này sẽ khó mà có thể ra tay giết bọn họ, lão ta mới rời đi để tìm đến quái vật 7-7.

Sau tiếng "soạt soạt" đầy kỳ lạ, cả căn phòng chìm vào im lặng.

Kim Thiện Vũ nghe được thanh âm này liền nín thở, sau đó cậu ngẩng đầu nhìn sang Phác Thành Huấn ở bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Đàn anh, anh nghĩ loại vũ khí nào phát ra âm thanh như vậy?"

'Soạt soạt' chắc chắn không phải là tiếng bước chân, lão quản lý đó bước đi khập khiễng, đi đường sẽ không phát ra âm thanh như vậy. Nhưng chắc chắn người tới là lão quản lý, bởi trời đã tối rồi, chỉ có lão ta là người duy nhất được đi lại trong tòa chung cư này.

Cho nên tiếng 'soạt soạt' chỉ có thể là một loại vũ khí giết người nào đó, bởi vì quá to và nặng nên bị lão quản lý kéo lê đi, giống như mỗi lần lão ta kéo xác chết vậy.

Phác Thành Huấn quay đầu nhìn cậu: "Không phải em là người hiểu rõ cái này nhất sao?"

Vào lần gặp mặt đầu tiên, Kim Thiện Vũ nhét một đống dao trong hành lý.

Kim Thiện Vũ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Dao trong vali em không có loại nào phát ra âm thanh như vậy hết á."

Tiếng 'soạt soạt' truyền đến từ cửa Phòng 304 bỗng dừng lại.

Phác Thành Huấn nói: "Dùng phương pháp loại trừ đi."

Kim Thiện Vũ đáp: "Búa sao?"

Phác Thành Huấn nói: "Trọng lượng của búa ở trên đầu vuông, không phải âm thanh kiểu này."

Kim Thiện Vũ suy nghĩ một chút, nói: "... Rìu ạ? Phần mặt sắc bén của nó cọ sát trên mặt đất."

Phác Thành Huấn dừng lại, sau đó kéo Kim Thiện Vũ sang một bên.

Rầm–

Ngoài cửa, lão quản lý dùng rìu bổ mạnh vào cánh cửa.

Một khe hở ngay lập tức xuất hiện trên cánh cửa sắt của Phòng 304.

Lão quản lý dùng hai tay rút chiếc rìu ra khỏi cửa, rồi bước tới gần, nhìn qua kẽ hở.

Tách

Kim Thiện Vũ vội vàng tắt đèn.

Tủ quần áo chặn cửa đã bị Bình hoa Cô nương dày vò nhiều đêm rồi, một chân tủ đã bị sập xuống nên bây giờ nó không còn cao bằng cánh cửa phòng nữa, không thể chặn được khe hở do lão quản lý vừa tạo ra.

Uy lực của chiếc rìu quá lớn, cánh cửa sắt có thể bị lão quản lý dễ dàng bổ xẻ thành một khe hở cỡ bằng ngón tay út, tác dụng của tủ quần áo chỉ để an ủi tâm lý của họ mà thôi.

Phòng 304 tối đen như mực.

Ánh sáng lờ mờ duy nhất đến từ khe hở kia.

Đèn ở hành lang tầng ba bật sáng, ánh sáng lọt qua khe hở trên cánh cửa sắt. Kim Thiện Vũ vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy phía sau khe hở có một con mắt đục ngầu đang nhìn vào.

Con ngươi đảo tròn trong hốc mắt, ngó trộm Phòng 304 từng chút một.

Ba người trong phòng không ai dám lên tiếng, sự im lặng ấy kéo dài như thể đã trôi qua vài thế kỷ, ánh mắt kia cuối cùng cũng rời khỏi khe cửa.

Sau đó tiếng "soạt soạt" vẫn tiếp tục vang lên, nhưng âm thanh đó kéo dài không được bao lâu, bởi vì Phòng 303, nơi quái vật 7-7 ở, ngay bên cạnh phòng họ.

"Đàn anh, lão đi tìm quái vật 7-7 rồi." Kim Thiện Vũ nói.

"Đi thật rồi sao?" Chu Linh Linh trầm giọng hỏi.

Sức mạnh của chiếc rìu vừa rồi thực sự khiến cô sợ hãi đến mức không tin nổi lão ta lại rời đi nhẹ nhàng như vậy.

"Đi rồi." Kim Thiện Vũ nói: "Lão không chắc chị và đàn anh có ở Phòng 304 không."

Vừa dứt lời, Phác Thành Huấn liền cốc đầu cậu: "Lại thích tìm chết rồi."

Thiết bị giám sát trong Phòng 304 đã bị Kim Thiện Vũ gỡ xuống.

"Em đâu có..." Kim Thiện Vũ ôm đầu, uất ức nói: "Em chỉ nghĩ, nếu Thỏa thuận nhận phòng không cho phép gỡ bỏ thiết bị giám sát thì đâu cần thiết phải phải lắp camera mini làm gì."

Bản thân lão quản lý đã chủ động đề cập đến thỏa thuận, tức là lão không sợ bị họ phát hiện ra Thỏa thuận nhận phòng, nhưng camera mini thường được sử dụng để nhìn trộm, chắc chắn lão ta cũng không muốn bị người ta biết được.

Lão quản lý tới Phòng 304 kiểm tra là bởi lão không nhìn thấy Phác Thành Huấn và Chu Linh Linh trên màn hình giám sát. Vì không tìm được bóng dáng ai hết nên lão lại rời đi.

"Đàn chị, chúng ta chỉ cần chờ..." Kim Thiện Vũ quay đầu nhìn Chu Linh Linh, cậu định xoa dịu Chu Linh Linh đang sợ hãi, e ngại tiếng kêu của Chu Linh Linh sẽ thu hút lão quản lý nếu cô bỗng phản ứng gì đó.

Nhưng khi quay lại, cậu bỗng im bặt .

Phía sau Chu Linh Linh, tay của Bình hoa Cô nương đang đặt trên bệ cửa sổ, nhìn thấy ánh mắt của Kim Thiện Vũ, cô ta chậm rãi nhếch một nụ cười.

"Có chuyện gì vậy?" Chu Linh Linh hỏi.

"À không." Kim Thiện Vũ nói: "Đàn chị, chị thật xinh đẹp."

Chu Linh Linh: "..."

Chu Linh Linh mặc kệ, mình có ngu ngốc đến đâu, cô cũng biết được chắc chắn Kim Thiện Vũ không hơi đâu lại đi khen ngoại hình của mình, cô hít một hơi thật sâu, không kìm được nước mắt, bất đắc dĩ đáp: "Thị lực ban đêm của em tốt quá nhỉ, vậy mà cũng nhìn được đấy..."

Kim Thiện Vũ xoa dịu bầu không khí, nói: "Em vẫn chưa được nhìn kĩ, đàn chị, chị lại gần hơn chút nữa được không?"

Chu Linh Linh nói: "Được."

Khi Chu Linh Linh đi về phía Kim Thiện Vũ, Phác Thành Huấn ở phía sau Kim Thiện Vũ thấp giọng hỏi: "Cô ta ở đây à?"

Kim Thiện Vũ nhẹ nhàng 'ừm' một tiếng, Bình hoa Cô nương đã thỏa thuận với cậu rằng cô ta sẽ không đến Phòng 304 trong ba ngày, nhưng bây giờ cô ta lại đến, có nghĩa cô ta không tìm thấy người thỏa mãn quy tắc tử vong ở Phòng 305 là Phác Thành Huấn ở đâu cả. Cho nên cô ta mới qua bên này.

Kim Thiện Vũ siết chặt tay thành nắm đấm, trong Phòng 303 cũng không có động tĩnh gì, Thế giới Quy tắc 7-7 vẫn đang diễn ra.

Không biết là do lão quản lý làm việc kém hiệu quả hay thực sự đã xảy ra chuyện gì rồi.

Sau khi Chu Linh Linh đến gần, Kim Thiện Vũ kéo Chu Linh Linh ra phía sau để che chắn cho cô. Sau đó cậu lại ngẩng đầu nhìn Bình hoa Cô nương, phát hiện cô ta chỉ đang bám vào cánh cửa sổ được mở chứ không có ý định đi vào.

Cô ta quay về phía Kim Thiện Vũ: "Gừ... Gừ..."

Chu Linh Linh nghe được âm thanh này, cả người dựng tóc gáy.

Phác Thành Huấn cũng nghe thấy: "Nhóc thiên tài, hình như cô ta có chuyện muốn nói với em."

Thực ra Kim Thiện Vũ cũng nghĩ như vậy, cậu hỏi: "Cô muốn gặp Vương Thanh Cường sao?"

Nghe thấy cái tên này, Bình hoa Cô nương tức giận cào cửa sổ, nhưng cô ta vẫn không có ý định đi vào.

Kim Thiện Vũ lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: "Tôi sẽ tìm lão đến cho cô."

Lão quản lý đã thành công rồi, cho nên Bình hoa Cô nương mới không tiến vào trong. Cô ta đến cửa sổ phòng 304 là bởi Kim Thiện Vũ đã hứa với cô rằng cậu sẽ tìm Vương Thanh Cường giúp cô ta mà thôi.

Phác Thành Huấn nói: "Nhóc thiên tài, tôi đi với..."

Còn chưa kịp nói nốt từ "em", Kim Thiện Vũ đã đẩy tủ quần áo, mở cửa ra ngoài.

Kim Thiện Vũ nhanh chóng chạy đến Phòng 303, cửa Phòng 303 mở và không có dấu hiệu hư hỏng. Quái vật 7-7 đã chấp nhận cái chết sau khi vi phạm quy tắc tử vong, đúng như Kim Thiện Vũ suy đoán.

Quái vật tạo ra quy tắc và tôn hưởng quy tắc.

Chỉ là lúc Kim Thiện Vũ đi tới Phòng 303, bước chân của cậu bỗng khựng lại.

Tại phòng 303, Lương Trinh Nguyên nằm sõng soài trên vũng máu. Cơ thể cậu ta không ngừng vặn vẹo và thay đổi, con quái vật 7-7 chiếm hữu cơ thể Lương Trinh Nguyên dần dần hiện nguyên hình.

Bình hoa Cô nương.

Nhưng lại có một điểm không giống Bình hoa Cô nương, giờ đây Bình hoa Cô nương này đang được bao bọc trong làn khói đen. Nó kiên quyết nhìn chằm chằm Kim Thiện Vũ, trong ánh mắt chứa đầy sự tức giận nhưng chẳng hề có chút hối hận nào.

Phác Thành Huấn đi tới Phòng 303, ở ngoài cửa nói với Kim Thiện Vũ: "Tuyến chính của Thế giới Quy tắc thực ra có liên quan đến mạng sống của quái vật, nhưng quái vật không đại diện cho con người, mà là sinh ra từ cái ác."

Bình hoa Cô nương muốn trả thù vì bị cha mình đối xử tàn nhẫn. Các nhân viên khác của lều quý hiếm thì thản nhiên đánh đập, mắng mỏ cô, họ gọi cô là quái vật.

Cô được họ trưng bày như món đồ quý hiếm, bọn họ ăn uống và vui chơi từ số tiền kiếm được từ cô.

Cô đã giết rất nhiều người, và dần dần đánh mất chính mình, quên đi mục đích ban đầu của mình chỉ là trả thù. Cô bắt đầu giết người theo ý muốn, giết những người được hưởng thứ hạnh phúc mà mình chưa từng có được, những ai có thân hình khỏe mạnh và những kẻ được sống một cuộc sống bình thường.

Có trời mới biết, rằng cô khao khát một cuộc sống của người bình thường ra sao.

Sau đó, cô chẳng còn nhớ gì nữa, niềm vui duy nhất của cô là nhìn những kẻ này chết trong Thế giới Quy tắc do cô tạo ra, đây là thế giới của cô, và cô là người sáng tạo ra thế giới.

Nhưng đáng tiếc thay, niềm vui duy nhất giờ đây cũng bị phá hủy mất rồi.

Cô ta nhìn chằm chằm Kim Thiện Vũ, đau đớn gọi tên cậu: "Kim Thiện Vũ..."

Làn khói đen bao quanh cô dần tan biến, sau khi làn khói tan đi, Kim Thiện Vũ cảm thấy mặt đất dưới chân mình rung chuyển.

Thế giới Quy tắc 7-7 đang sụp đổ dần, rơi xuống như từng mảnh.

Mặt đất rung chuyển khiến Kim Thiện Vũ tỉnh táo lại, cậu vội vàng hỏi Phác Thành Huấn: "Đàn anh, lão quản lý đâu rồi?"

Phác Thành Huấn nói: "Quái vật 7-7 không còn, lão quản lý sao có thể tồn tại được nữa?"

Kim Thiện Vũ sững sờ, muốn chạy về Phòng 304 xem NPC Bình hoa Cô nương có còn ở đó hay không, nhưng Phác Thành Huấn ngăn cậu lại: "Cô ấy đi rồi."

Kim Thiện Vũ lập tức lo lắng: "Em vẫn chưa đưa Vương Thanh Cường đến cho cô ấy."

"Đến lúc nào rồi mà còn ngốc vậy." Phác Thành Huấn cốc đầu cậu: "Lỡ như cô ta không muốn thấy Vương Thanh Cường thì sao?"

Kim Thiện Vũ: "Vậy... vậy rốt cuộc là sao chứ?"

Phác Thành Huấn: "Cô ta tới đây là để cảm ơn em."

Kim Thiện Vũ: "Cảm ơn?"

Phác Thành Huấn: "Em đã xóa bỏ được cái ác trong cô ấy."

Lúc hai người nói chuyện, khung cảnh rơi xuống như những mảnh vỡ dưới chân họ, một luồng ánh sáng rực rỡ màu trắng chợt lóe từ đằng xa.

Phác Thành Huấn xoa đầu Kim Thiện Vũ: "Đi thôi, nhóc thiên tài."

Ánh sáng trắng tỏa ra, chiếu sáng như mặt trời mọc, nhấn chìm bọn họ ngay lập tức. Còn sót lại một chút khói đen trong nháy mắt bị bao phủ, ánh sáng mạnh đến mức Kim Thiện Vũ không khỏi đưa tay lên che mắt.

Khi bỏ tay xuống, cậu trở nên trầm mặc.
















Vậy là xong map đầu tiên, mình giải đáp một số thắc mắc nha:

1. Về tuyến thời gian trong Thế giới Quy tắc:

Tốc độ dòng chảy thời gian trong Thế giới Quy tắc sẽ khác với thời gian ở Thế giới thực. Như trong thế giới Quy Tắc 7-7 đã trôi qua được mấy ngày, nhưng ở hiện thực mới chỉ trôi qua 5 tiếng. Cho nên, những cảm giác như đói bụng sẽ được tương ứng như ở thế giới thực, dù ở trong Thế giới Quy tắc nhiều ngày nhưng nếu tốc độ dòng chảy ở hiện tại mới có vài tiếng thì sẽ không đói. Và tốc độ dòng chảy mỗi map không giống nhau, nó dựa trên thực lực của quái vật (cụ thể thế nào sẽ được mở tiếp ở những Thế giới Quy tắc tiếp theo)

2. Về người bị cuốn vào Thế giới Quy tắc:

Người tham gia bị cuốn vào Thế giới Quy tắc, thực chất chỉ là ý thức của họ bị cuốn vào thôi, còn thân xác vẫn ở ngoài đời và trong trạng thái ngủ say. Và khi người tham gia chết trong thế giới Quy Tắc, thi thể ngoài đời sẽ xuất hiện tử vong chiếu rọi.

*** Trường hợp người tham gia bị quái vật bám: Khi người mà quái vật bám vào bị giết thì thứ bị giết là quái vật chứ không phải người tham gia. Người tham gia bị quái vật bám sẽ không nhớ mọi chuyện xảy ra trong thế giới Quy Tắc, cho nên Kim Thiện Vũ từng nói người bị quái vật bám may mắn là vì thế. Chỉ khi phục bàn sai thì tất cả mới bị tận diệt, bao gồm cả người bị quái vật bám. Thực lựa của quái vật trong khi đang bám vào người tham gia sẽ như thế nào thì map sau sẽ tường tận hơn.

Nên là mọi người hỏi mình thế Lương Trinh Nguyên còn sống không, thì còn, vì thứ bị giết là con quái vật 7-7 đang bám vào người Lương Trinh Nguyên chứ không phải em ấy. Khi trở về thế giới thực, Lương Trinh Nguyên sẽ như vừa tỉnh dậy từ một giấc ngủ say.

3. Về các vấn đề trong thế giới Quy Tắc:

* Vấn đề quy tắc:

– Đối với quái vật: Quái vật đặt ra quy tắc và tôn hưởng quy tắc. Và vì chính nó cũng tôn hưởng quy tắc cho nên Kim Thiện Vũ đã lợi dụng điểm này để diệt luôn quái vật. Quái vật có thể giết người tuỳ ý trước khi phục bàn.

– Đối với người tham gia: Người tham gia không được tấn công NPC, người tham gia khi vi phạm quy tắc tử vong thì ban đêm sẽ bị NPC giết chết, chỉ khi chắn chắn đã vi phạm 100% quy tắc tử vong thôi, không thì còn thở là còn gỡ :))))

* Vấn đề thiết lập thế giới:

Câu chuyện trong Thế giới Quy tắc chỉ là thuật lại câu chuyện của quái vật lúc sinh thời. Quái vật tạo ra thế giới dựa vào câu chuyện của chính nó lúc nó còn sống. Cho nên tất cả nhân vật trong Thế giới Quy tắc đều chỉ là NPC do quái vật tạo ra, việc giết những nhân vật ác trong thế giới này để trả thù cho quái vật như một số góc nhìn của nhiều bạn đọc là một điều không quá cần thiết (và quan trọng là người tham gia không thể tấn công NPC).

Mọi người đọc truyện có bất cứ thắc mắc nào cứ nói để mình giải đáp nhen 🫶🏻 Giờ thì quay trở về thế giới thực để chuẩn bị cho map tiếp theo thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro