CHƯƠNG 112 » QUÁI VẬT 0-1
"Khối băng."
Lúc Phác Tống Tinh sắp đi phòng bệnh của Hạ Mạt, Lương Trinh Nguyên vẫn không nhịn được, vội vàng chạy nhanh về phía trước, tóm lấy anh kéo vào một góc.
Phác Tống Tinh chống cự một lúc, nhưng do Lương Trinh Nguyên cứ dùng sức níu chặt, anh đành phải mở miệng: "Lương Trinh Nguyên!"
Vốn dĩ bọn họ đang dần thực thể hoá, muốn xuyên qua gợn sóng từ phòng của Hạ Mạt đã không phải điều dễ dàng gì, giờ Lương Trinh Nguyên lại trì hoãn, nếu gợn sóng biến mất thì lại càng không ổn.
Lương Trinh Nguyên vẫn im lặng, ôm Phác Tống Tinh đến một góc cầu thang không có người qua lại, sau đó mới buông ra: "Khối băng, tôi cảm thấy nơi này là ký ức chân thật."
Phác Tống Tinh ngẩng đầu nhìn cậu ta, trong hành lang có ánh đèn nhưng không sáng lắm, phản chiếu bóng hình Lương Trinh Nguyên hoàn toàn lên mặt tường.
Bọn họ đã hoàn toàn có thực thể, điều này có nghĩa gợn sóng đã biến mất.
Cho nên bây giờ, việc đâu là ký ức chân thật, đâu là ký ức hoang tưởng đã không còn quan trọng nữa rồi. Bọn họ không còn lựa chọn nào khác.
Lương Trinh Nguyên không có chú ý tới điều đó, nghẹn lại nguyên nhân lựa chọn bên này:
"Bên kia bà mẹ nói thẳng rằng không cần đứa bé, chính là một lần cắt đứt luôn tâm niệm. Còn ở bên này, ban đầu bả thoáng nghi ngờ đứa bé bị câm, lúc sau thì nghi ngờ bị khuyết tật trí tuệ. Đây là từng bước từng bước tra tấn người. Đối với Quái vật 0-1, ký ức tưởng tượng của nó nhất định phải có mục đích, hiện tại mục đích của nó là đau dài không bằng đau ngắn."
Phác Tống Tinh ngẩng đầu nhìn Lương Trinh Nguyên.
Lương Trinh Nguyên nói: "Là đau dài không bằng đau ngắn, thường thấy trong các mối quan hệ. Muốn một lý do để cắt đứt hy vọng trong một lần, tâm chết rồi, chẳng phải là tốt hơn cứ ôm ấp ảo tưởng phi thực tế sao?"
Nói đến đây, Lương Trinh Nguyên càng ngày càng cảm thấy lời mình nói có lý: "Chắc chắn là vậy, anh tin tôi đi!"
Phác Tống Tinh đáp: "Gợn sóng đã đóng."
Lương Trinh Nguyên nói: "Việc này không liên quan đến gợn sóng đã đóng hay chưa, anh chỉ cần nói anh có tin tôi không thôi!"
Để tỏ ra đáng tin, cậu ta còn đề cập đến chuyện mình và Kim Thiện Vũ ở Thế giới Quy tắc 8-4, nói: "Đến anh Thiện Vũ còn tin tôi, sao anh không thể tin tôi một lần chứ?"
Phác Tống Tinh không lập tức trả lời ngay, anh nhìn vẻ mặt của Lương Trinh Nguyên.
Lương Trinh Nguyên không hiểu vì sao Phác Tống Tinh không đề cập đến việc anh có tin hay không, mà lại nói đến việc gợn sóng đã đóng.
Nếu đây là ký ức hoang tưởng, Phác Tống Tinh không muốn Lương Trinh Nguyên cảm thấy áy náy, nên anh đem hết thảy trách nhiệm đổ lên đầu gợn sóng.
Nhưng Lương Trinh Nguyên không hiểu, lại còn không ngừng xúi giục anh: "Khối băng, tin tôi một lần đi, tin tôi một lần thôi! Bọn mình ở lại nơi này."
Đáy lòng Phác Tống Tinh thở dài, không biết người thông minh như Kim Thiện Vũ thường giao tiếp thế nào với Lương Trinh Nguyên. Điều đáng nói là, hai người này còn kết nghĩa anh em, một người gọi "anh Trinh Nguyên", người kia thì gọi "anh Thiện Vũ".
Cuối cùng Phác Tống Tinh nói: "Ừm."
Hai mắt Lương Trinh Nguyên sáng lên: "Tin à? Anh tin tôi đúng không?"
Phác Tống Tinh: "Đúng vậy."
Lương Trinh Nguyên vui vẻ cười. Cho dù đây là ký ức chân thật thì bọn họ cũng không thể lộ mặt thay đổi cốt truyện. May mắn là hành lang không có ai qua lại và cũng không có camera giám sát. Chỉ cần họ chờ thêm một chút để thoát khỏi đây là xong.
Lương Trinh Nguyên cởi áo khoác trải trên mặt đất: "Khối băng khối băng."
Phác Tống Tinh quay lại nhìn.
Lương Trinh Nguyên chỉ vào quần áo trên mặt đất: "Ngủ một lát nhé?"
Thấy anh không lên tiếng, Lương Trinh Nguyên nói: "Đừng ngại."
Lời xấu lời tốt gì Lương Trinh Nguyên cũng một mình nói hết, Phác Tống Tinh nằm xuống. Sau này bọn họ sẽ phải tiến vào nhiều ngôi sao hơn, thực sự cần phải nghỉ ngơi.
Sau khi nằm xuống, Phác Tống Tinh nhìn thấy Lương Trinh Nguyên ngồi canh giữ cửa thông đạo.
Suy nghĩ một chút, anh nói: "Nếu buồn ngủ thì chuyển sang tôi."
Lương Trinh Nguyên lạnh lùng xua tay: "Không, tối nay tôi sẽ ngồi canh." Nói xong quay đầu nhìn Phác Tống Tinh: "Nếu anh đã tin tôi, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với anh."
Những lời này khiến Phác Tống Tinh giật mình, như thể bất ngờ vì Lương Trinh Nguyên có thể nói ra những lời như vậy. Một lúc lâu sau mới đáp lại: "Cảm ơn."
—
Ở dị không gian.
Một vài ngôi sao trở tối, cũng có một vài ngôi sao đẫm máu.
Mọi người lần lượt thoát ra khỏi ngôi sao.
Sau khi Phác Thành Huấn thoát ra, hắn liền nhìn sang đồng hồ cát. Trong lớp pha lê hình giọt nước, cát đã tích tụ rất nhiều, chảy xuống rồi lại dâng lên, báo hiệu thời gian của bọn họ còn lại rất ít.
Sau đó, hắn quan sát những ngôi sao trong dị không gian.
Lần thứ hai tiến vào ngôi sao, bọn họ còn lại 120 người. Tây Thôn Lực kiểm nhân số sau khi mọi người đã thoát ra, 120 người còn lại một nửa, bọn họ chỉ có 60 người.
Không thể áp dụng phương thức dùng mạng người để phân biệt thật giả được nữa.
Phác Thành Huấn ra lệnh cho Tây Thôn Lực: "Tập hợp mọi người, trao đổi manh mối."
Tây Thôn Lực cũng nghĩ như vậy.
60 người tụ tập lại, trao đổi những gì đã chứng kiến được sau khi tiến vào ngôi sao hai lần.
Có người nói: "Đứa bé tên Giang Hữu, mẹ tên Hạ Mạt, cha tên Giang Viễn Tân. Họ là giáo viên của trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên."
Cụm "trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự nhiên" lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Người nói gật đầu: "Đúng vậy, xét theo cấu trúc của ngôi trường này, quả thực rất giống với trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên. Hẳn đây chính là tiền thân của trường."
Mọi người tiếp tục trao đổi ký ức mà bản thân đã nhìn thấy.
Phác Thành Huấn liếc nhìn Trương Duy, cậu hiểu ý nói: "Giang Hữu sống với cậu mợ và bà ngoại, cha mẹ nó sẽ đúng hạn gửi phí sinh hoạt cho mợ. Mợ đối xử với Giang Hữu không phải là tệ, nhưng cũng chẳng thể gọi là tốt..."
Cậu dừng lại một chút, rồi kết luận: "Không để tâm."
Lương Trinh Nguyên biết Phác Tống Tinh không thích nói chuyện, vì vậy cũng nói: "Giang Hữu sinh non, Hạ Mạt có chút thất vọng về Giang Hữu."
Những lời này khiến mọi người không hiểu, Trương Duy hỏi: "Bởi vì sinh non nên thất vọng?"
Phác Tống Tinh nói: "Bởi vì sinh non thường có trí tuệ thấp kém."
Người nọ nói: "Hạ Mạt hình như có ước mơ đi du học, nhưng vì công việc mà bị trì hoãn. Chẳng phải rất nhiều phụ huynh thường áp đặt ước mơ của mình lên con cái sao? Liệu có phải vì thế mà Hạ Mạt không thể chấp nhận con mình có trí tuệ kém không?"
Lương Trinh Nguyên nói: "Không hiểu được, không biết nghĩ gì. Việc Giang Hữu sinh non đâu phải do nó muốn, cái này Hạ Mạt phải chịu hơn nửa trách nhiệm ấy. Cô ấy trong lúc mang thai không chú ý sức khoẻ nên mới té ngã dẫn đến sinh non."
Lại có người nói: "Nhưng mà, Hạ Mạt và Giang Viễn Tân lại có con."
Lời của người này khiến cuộc nói chuyện trầm mặc trong chốc lát.
"Lại có con nữa?" Tây Thôn Lực hỏi với một giọng điệu khó hiểu: "Đứa thứ hai có sinh đủ tháng không?"
Đối lập với tồn tại của Giang Hữu, nghe có vẻ rất nực cười.
Lương Trinh Nguyên lập tức nói: "Không có khả năng."
Mọi người nhìn Lương Trinh Nguyên, Phác Tống Tinh giải thích: "Sau khi sinh non Giang Hữu, Hạ Mạt đã mất đi khả năng sinh sản."
Người kia lại nói tiếp: "Vậy chắc là nhận nuôi nhỉ. Chẳng trách đứa bé trông chẳng giống hai vợ chồng chút nào. À mà nhân tiện, đứa con nuôi tên Giang Du"
Lương Trinh Nguyên nghĩ tới gì đó, nhìn Phác Tống Tinh: "Mẹ kiếp!"
Trong ký ức hoang tưởng, bà ngoại từng nhắc đến cái tên "Giang Du".
Lương Trinh Nguyên có chút tức giận: "Đệt mẹ tủi thân vãi."
Phác Thành Huấn nghe xong, hỏi người nọ: "Đứa nhận nuôi bao nhiêu tuổi?"
Người nọ nói: "Khoảng 5, 6 tuổi".
Trương Duy nói: "Tuổi không cách biệt lắm với nhóc Giang Hữu. Bảo sao ném Giang Hữu ở lại đại viện cho cậu mợ nuôi dưỡng."
Nhận con nuôi yêu cầu vợ chồng không thể có con, nên Hạ Mạt và Giang Viễn Tân đã giấu giếm sự thật đó. Vì vậy Giang Hữu bị bỏ lại trong đại viện, bọn họ chỉ gửi phí sinh hoạt cho nó mà chưa từng về thăm lần nào, có lẽ vì sợ sự thật bị phát hiện.
Lúc này lại có người lắc đầu nói: "Giang Hữu trở về bên cha mẹ rồi."
Mọi người đều nhìn cậu ta.
Người nói là thành viên của đội tuần tra, mở miệng tiếp tục: "Lúc Giang Hữu 12 tuổi, bà ngoại nó qua đời. Có điều cha mẹ nó không về dự tang lễ, bọn họ nói không đi được, chỉ gửi tiền về nhà để lo tang lễ thôi."
Như để khẳng định câu nói "dây thừng luôn đứt nơi mỏng nhất, số phận luôn chọn người mệnh khổ", người này tiếp tục giảng thuật với mọi người: "Trước khi bà ngoại qua đời từng bí mật đưa cho Giang Hữu một phong thư, dặn Giang Hữu hãy mở phong thư vào ngày nó khổ sở nhất, Giang Hữu đã mở phong thư vào ngày tang lễ của bà ngoại."
Đối với Giang Hữu, người duy nhất yêu thương nó trong đại viện chỉ có bà ngoại, ngày bà ngoại ra đi là ngày nó khổ sở nhất.
"Trong phong thư có tiền và một tờ giấy." Người nọ tiếp tục nói: "Trên tờ giấy ghi địa chỉ của Hạ Mạt và Giang Viễn Tân. Số tiền thật ra không nhiều, chỉ là chi phí đi lại thôi."
Ý của bà ngoại đã rất rõ ràng, bà biết mợ sẽ không quan tâm đến Giang Hữu, cũng biết mợ căn bản không coi Giang Hữu như người một nhà. Trong mắt mợ, người nhà chỉ có chồng và Hạo Hạo do mình sinh ra.
Sau khi bà ngoại qua đời, sự vô tâm của mợ sẽ không ngừng lên men, nên bà ngoại để Giang Hữu đi tìm cha mẹ nó.
"Sau tang lễ bà ngoại kết thúc, Giang Hữu tới chào hỏi mợ, nói là muốn đi tìm cha mẹ, mợ cũng không ngăn cản."
Vì vậy, ngày hôm sau khi kết thúc tang lễ của bà ngoại, trời còn chưa sáng, một mình một nhóc Giang Hữu, 12 tuổi, lần đầu tiên rời khỏi đại viện. Cũng may nó không gặp phải người xấu. Sau khi đi bôn ba mệt mỏi với cuộc hành trình dài khoảng bốn ngày, nó đã đến được thành phố nơi cậu mợ luôn hướng đến, tìm được nhà của cha mẹ nó.
Nó lo lắng gõ cửa, không có người trả lời, nó bèn đứng đợi ở một bên, đợi đến khi trời tối. Nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên ngoài truyền đến, nó vừa nhấc đầu, có thể nhận ra Hạ Mạt và Giang Viễn Tân.
Đứng bên cạnh Hạ Mạt và Giang Viễn Tân lại là một cậu bé mà nó không hề quen biết.
Cảm xúc kích động của cả chặng đường nháy mắt bị dập tắt triệt để, nó cảm thấy lạnh thấu tim.
Đáng tiếc bà ngoại chỉ cho nó một phong thư, nếu không hôm nay nó lại có thể mở phong thư một lần nữa, cảm xúc ngày hôm nay của nó cũng đau khổ hệt như ngày bà ngoại qua đời vậy.
Hạ Mạt nhìn Giang Hữu, nhìn vẻ mặt của Giang Hữu, sắc mặt chợt cứng đờ, sửng sốt hồi lâu: "Giang Hữu?"
Giang Hữu mím môi, nói: "Không phải."
Nó đeo theo chiếc cặp sách cũ kỹ mà mợ cho nó dùng, xoay người rời đi.
Mãi cho đến thời khắc ngày hôm nay, Giang Hữu mới thực sự tin vào sự thật, rằng nó đã bị bỏ rơi, nó khổ sở cực kì.
—
Cũng không phải tất cả 60 người đều có thời gian để kể lại ký ức bọn họ nhìn thấy trong ngôi sao. Từ tôi một lời cậu một câu, bọn họ có thể hiểu đại khái về tình cảnh sinh thời của Quái vật 0-1, điều này sẽ rất hữu ích trong việc phân biệt thật giả sau này.
Vòng phân biệt thật giả vừa rồi thất bại không ít người, trong số 60 người có người mất đi đồng đội, lần này yêu cầu phân công lại, đảm bảo hai người tiến vào ngôi sao như cũ.
Nếu xui rủi thực sự không thể phân biệt được thật giả, có thể đảm bảo ít nhất một người sống sót.
Phác Tống Tinh vẫn cùng một nhóm với Lương Trinh Nguyên, trước khi tiến vào ngôi sao khác, hai người chào một tiếng với Tây Thôn Lực và Phác Thành Huấn. Trương Duy nhìn Phác Thành Huấn, thấy hắn vẫn đang chờ Tây Thôn Lực sắp xếp phân nhóm, Trương Duy cũng đứng bên cạnh chờ.
Đến khi Tây Thôn Lực phân phối xong, Trương Duy nhìn thấy Phác Thành Huấn nói gì đó với Tây Thôn Lực, sắc mặt Tây Thôn Lực ngưng trọng, sau đó nghiêm túc gật đầu.
Lúc này, Phác Thành Huấn mới đi về phía cậu, dường như suy xét hỏi: "Chọn cái nào?"
Lần này Phác Thành Huấn vẫn để cho Trương Duy chọn, Trương Duy mắt nhìn lướt qua đồng hồ cát trên không trung, nói: "Chủ tịch, lần này anh chọn đi."
Phác Thành Huấn liếc nhìn Trương Duy, tuỳ ý chạm vào một ngôi sao trong tầm tay.
Nhìn thấy Phác Thành Huấn bị kéo vào ngôi sao, Trương Duy cũng vội vàng duỗi tay chạm vào ngôi sao đó.
Trước mắt không phải đại viện, căn cứ từ cuộc trao đổi của bọn họ ở dị không gian, đây có lẽ là ngôi nhà thực sự của Giang Hữu. Giang Hữu vẫn khoảng sáu bảy tuổi, có phòng riêng.
Phác Thành Huấn nhìn ra ngoài cửa sổ, là khoảng chạng vạng. Hẳn là một ngày làm việc bình thường, Giang Hữu đang ngồi ở bàn học làm bài tập về nhà.
Phác Thành Huấn nhìn qua phòng của Giang Hữu, căn cứ vào cách bày biện trong phòng, Giang Hữu không bị bạc đãi. Hắn cũng đặc biệt nhìn vào tủ quần áo, quần áo trong tủ cũng không gọi là ít. So với ăn mặc của Giang Hữu ở đại viện, chất lượng quần áo trong tủ tốt hơn nhiều, nó sẽ không cần phải mặc lại đồ của em họ nó nữa.
Trương Duy ở phía sau nói: "Chủ tịch, để em ra ngoài xem thử."
Phác Thành Huấn nói: "Đi cùng nhau."
Phòng của Giang Hữu cũng đã quan sát xong đại khái, điều cần quan tâm hiện tại là cậu nhóc tên Giang Du được Hạ Mạt và Giang Viễn Tân giấu giếm sự thật mà nhận nuôi. Bây giờ Giang Hữu đã trở lại, Giang Du còn ở đây nữa không?
Rời khỏi phòng Giang Hữu, vấn đề mà bọn họ muốn điều tra đã được giải đáp.
Giang Du vẫn còn.
Giang Du đã làm xong bài tập về nhà, Hạ Mạt đang kiểm tra bài của Giang Du.
Trương Duy nhìn bài tập của Giang Du, nói: "Chủ tịch, hình như hai đứa không cùng năm."
Tuổi của Giang Du và Giang Hữu xấp xỉ nhau, còn năm mà Trương Duy nói là tiến độ học tập. Đánh giá từ bài tập về nhà, Giang Hữu có lẽ đang học lớp một hoặc lớp hai, trong khi Giang Du đã học khoảng lớp năm hoặc lớp sáu.
Phác Thành Huấn cũng không có gì ngạc nhiên, xét theo mong muốn của vợ chồng Hạ Mạt Giang Viễn Tân, thành tích của Giang Du chỉ có tốt chứ không có kém.
Hạ Mạt rất nhanh đã kiểm tra xong bài tập về nhà của Giang Du, nói: "Làm không tồi."
Giang Du lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo, hỏi: "Mẹ, con có thể vào trường cấp 3 trực thuộc Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên không?"
Đánh giá từ giọng điệu của Giang Du, trường cấp 3 trực thuộc Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên là một ngôi trường điểm.
Giang Viễn Tân ở bên cạnh buông tờ báo xuống, nói: "Chỉ cần có thể duy trì trạng thái học tập gần đây là được."
Hạ Mạt cũng gật đầu: "Ba con nói đúng, con chỉ ham chơi thôi, cái thói qua loa cẩu thả không chịu sửa gì cả. Có phải một số câu trong kỳ thi lần này là do con làm cẩu thả nên mới sai không? Nếu không thì thứ hạng của con sẽ còn cao hơn đó."
Giang Du lè lưỡi, nhìn về phía Giang Viễn Tân, hỏi: "Ba mẹ, nếu con bỏ thói quen cẩu thả, con có thể đến lớp nâng cao mà hai người dạy không?"
Giang Viễn Tân nói: "Thế con kém xa rồi."
Hạ Mạt cau mày: "Anh đừng có làm tổn hại lòng tự tin của con chứ."
Giang Du vui vẻ nói: "Mẹ cảm thấy con có thể ạ?"
"Lớp nâng cao." Trương Duy lẩm bẩm nói, thực ra cũng không khó hiểu lắm. Nhiều trường học sẽ căn cứ vào thành tích của học sinh mà phân lớp thành lớp giỏi, lớp khá và lớp kém. Cấp độ lớp khác nhau, cách giảng dạy cũng sẽ khác nhau.
Có điều Giang Du nhỏ như vậy lại đề cập đến "lớp nâng cao", trông có vẻ "lớp nâng cao" không phải lớp biểu thị cho thành tích.
Mà Giang Du đề cập đến "lớp nâng cao mà hai người dạy", là lớp do Hạ Mạt và Giang Viễn Tân đứng lớp.
"Bọn họ là giảng viên đại học, nhưng các trường đại học bình thường đều chia lớp theo chuyên ngành mà." Trương Duy có chút bối rối.
"Một số trường đại học sẽ tạo ra lớp thiếu niên hoặc lớp thần đồng." Phác Thành Huấn nói: "Trong thời đại mà nhân tài khoa học kỹ thuật đang thiếu trầm trọng, mô hình này chắc chắn có thể bồi dưỡng những nhân vật có tiềm năng ưu tú sớm hơn."
"Lớp nâng cao" hẳn chính là "lớp thiếu niên", "lớp thần đồng" do trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên tạo ra.
Trương Duy "ồ" một tiếng.
Vừa "ồ" xong, trong phòng khách có tiếng mở cửa.
Phác Thành Huấn và Trương Duy quay đầu theo tiếng vọng, ba người trong phòng khách cũng theo âm thanh nhìn lại.
Giang Hữu đã hoàn thành xong bài tập về nhà, theo yêu cầu của Hạ Mạt, nó phải đưa cho Hạ Mạt kiểm tra.
Giang Hữu vào trong phòng, phòng khách chợt trở nên im lặng.
Trong không khí tràn ngập nỗi xấu hổ, như thể sự xuất hiện của Giang Hữu đã phá vỡ sự dịu dàng thắm thiết của một gia đình ba người.
Giang Hữu đi đến một chỗ cách Hạ Mạt xa một đoạn, đứng yên, nó ngước mắt nhìn Hạ Mạt, cũng không nói lời nào.
Giang Viễn Tân vẫy tay với Giang Hữu: "Viết xong rồi à? Mang tới cho ba xem."
Hạ Mạt nói: "Bài làm xong rồi à, để mẹ."
Giang Viễn Tân cũng không tranh giành với Hạ Mạt, đứng dậy đi đến thư phòng, đi được vài bước thì quay đầu lại nhìn Giang Du: "Du Du, mẹ kiểm tra bài tập cho Hữu Nhi, con đừng ở đây đợi nữa, đi với ba đến thư phòng đi."
Giang Du gật đầu, đi theo Giang Viễn Tân vào thư phòng.
Lúc Giang Du đi ngang qua Giang Hữu, nhìn lướt qua bài tập trong tay Giang Hữu, sau đó chạy về phía trước đuổi theo Giang Viễn Tân, nói khẽ với Giang Viễn Tân gì đó, Giang Viễn Tân nhẹ nhàng vỗ lưng Giang Du: "Không sao."
"Giang Hữu." Hạ Mạt nói: "Đưa cho mẹ."
Lúc này Giang Hữu mới tiến lên, đưa bài tập cho Hạ Mạt.
Hạ Mạt liếc mắt hai cái, cau mày nói: "Tìm một chỗ ngồi nghe."
Giang Hữu ngồi ở chỗ Giang Du vừa ngồi, gần Hạ Mạt hơn.
Hạ Mạt xem xong bài tập của Giang Hữu, Giang Hữu hoàn thành rất nghiêm túc. Mỗi câu nó đều kiểm tra lại, sau khi nó chắc chắn mới đưa cho Hạ Mạt hoặc Giang Viễn Tân xem.
Nhưng Hạ Mạt lại không biết, cô nói: "Làm cũng không tệ, nhưng tốc độ quá chậm."
Giang Hữu cúi đầu.
Hạ Mạt hỏi: "Vẫn đang học cộng trừ trong phạm vi mười? Hôm qua ba dạy cộng trừ trong phạm vi một trăm, mẹ cho con đề nhé?"
Giang Hữu nhẹ nhàng gật đầu.
Hạ Mạt cầm bút giấy tùy ý viết: "Con dùng công thức số học tính thử."
Giang Hữu tính toán thử trên giấy nháp một lần, Hạ Mạt nhìn quá trình Giang Hữu thử phép tính liên tiếp nhíu mày, chờ Giang Hữu thử phép tính xong, Hạ Mạt lắc đầu nói: "Vẫn không đúng."
Giang Hữu nắm bút, Hạ Mạt nói: "Nếu sai thì tính lại."
Đáp án lần thứ hai vẫn không đúng, không cần Hạ Mạt nói, Giang Hữu chỉ cần nhìn biểu cảm của Hạ Mạt liền biết mình sai, nó lại sửa.
Không biết qua bao lâu.
Hạ Mạt nói: "Bỏ đi."
Giang Hữu chán nản, dừng bút.
Hạ Mạt lại hỏi: "Con chỉ đưa bài tập toán và ngữ văn, tiếng anh thì sao?"
Giang Hữu nhỏ giọng mở miệng: "Không viết."
Lông mày Hạ Mạt nhíu sâu: "Sao lại không viết?"
Giang Hữu nói: "Không biết làm."
Hạ Mạt: "Không biết là không làm luôn à?"
Giang Hữu không nói gì, Hạ Mạt nói: "Đi lấy bài tập tiếng anh qua đây."
Giang Hữu không nhúc nhích, Hạ Mạt có chút bực mình. Cô đứng dậy, muốn đến phòng Giang Hữu để lấy bài tập tiếng anh của nó. Giang Hữu nhìn bóng lưng Hạ Mạt: "Con không đến đó."
Thời đại này kỳ thực tiếng anh cũng chưa được sử dụng rộng rãi. Hạ Mạt dựa vào quan hệ nhờ đồng nghiệp đi du học về dạy Giang Du và Giang Hữu học tiếng anh.
Hạ Mạt dừng bước, xoay người nhìn Giang Hữu: "Sao lại không đi?"
Giang Hữu nói: "Nghe không hiểu."
Nó khi còn ở đại viện chưa bao giờ tiếp xúc với tiếng Anh. Ban đầu, vốn dĩ Hạ Mạt mời giáo viên về chủ yếu là để dạy Giang Du. Giang Hữu chỉ ở bên cạnh nghe. Tiến độ học tập mà giáo viên dạy đều là theo Giang Du, Giang Du đã có thể giao tiếp một số đối thoại hàng ngày với giáo viên tiếng Anh, còn Giang Hữu thì như đi nghe thiên thư. Thời gian đó, nó nghĩ chẳng bằng về nhà học toán còn hơn.
Dù sao trí tuệ của nó thấp, không thể cộng trừ trong phạm vi một trăm như Giang Du, liếc mắt một cái là ra đáp án.
Hạ Mạt tức giận cười: "Nếu con có thể nghe hiểu, mẹ còn để con đi học làm gì?"
Giang Hữu mất một lúc lâu mới nói: "Con... có thể không học không?"
Hạ Mạt hỏi: "Lí do?"
Giang Hữu không nói chuyện.
Hạ Mạt cau mày nhìn Giang Hữu, cô hít sâu một hơi nói: "Hữu Nhi, mẹ có hỏi qua giáo viên về biểu hiện trên trường của con, giáo viên nói con rất nỗ lực, cũng rất nghiêm túc, là đứa bé ngoan. Quả thực con không thông minh bằng Du Du, hồi Du Du bằng tuổi con..."
Giang Hữu cảm thấy như bị đâm vào tim, cúi đầu.
"Khi bằng tuổi con, thằng bé đã có thể viết trôi chảy một đoạn văn tiếng Anh 500 từ." Hạ Mạt nói: "Nhưng con nỗ lực hơn Du Du, con cắn răng học nhiều hơn một chút, đọc nhiều sách hơn một chút, như vậy đối với con cũng không phải hại gì."
Giang Hữu vẫn im lặng, Hạ Mạt lại nói: "Để mẹ kể cho con nghe một câu chuyện."
Giang Hữu ngẩng đầu.
Hạ Mạt nói: "Trong rừng tổ chức một cuộc thi bay, chú chim ngốc nghếch và chú chim thông minh đều cùng nhau đăng ký tham gia thi đấu. Kỹ thuật của chú chim ngốc nghếch kia rất kém cỏi, thường xuyên té ngã, vì thế mỗi ngày nó đều rời khỏi giường từ rất sớm, gian khổ luyện tập, cuối cùng trong cuộc thi bay đã giành được thắng lợi."
Giang Hữu nói: "Con chim ngốc nghếch kia ... là con sao?"
"Du Du là chú chim thông minh."
Giang Hữu hỏi: "Nếu con chim ngốc nghếch kia sinh ra đã không có cánh thì sao?"
Bầu không khí đột nhiên căng thẳng, Hạ Mạt nhìn Giang Hữu, một lúc sau mới hỏi: "Là cậu mợ hay bà ngoại nói gì đó với con à?"
Giang Hữu hỏi: "Nói gì với con cơ?"
Hạ Mạt nhìn chằm chằm Giang Hữu, giờ khắc này cô cảm thấy Giang Hữu không hề giống một đứa trẻ chút nào.
Cô rất rõ ràng Giang Hữu đã biết gì đó, cũng rất rõ ràng Giang Hữu đang tra hỏi cô, thậm chí còn chế nhạo những hành động mà cô đã làm.
Giang Hữu hoàn toàn không phải là chú chim ngu ngốc, nó cũng không hề thiểu năng trí tuệ chút nào, chẳng qua sự thông minh của nó không phải thể hiện ở phương diện học tập. Điều này khiến Hạ Mạt cảm thấy thật đáng sợ. Nếu có thể lựa chọn, cô thà chọn Giang hữu là chú chim ngốc nghếch không có cánh, một đứa trẻ sinh non bị thiểu năng trí tuệ, hơn là loại phàm nhân thông minh tự nhận mình là "khôn ngoan".
Lúc này, trong thư phòng truyền ra âm thanh vui vẻ của Giang Viễn Tân và con trai, Hạ Mạt và Giang Hữu đồng thời nhìn về phía căn phòng.
Cũng vào lúc này, Hạ Mạt nhìn thấy trong đáy mắt Giang Hữu đầy u ám, đây không phải ánh mắt mà một đứa trẻ nên có.
Hạ Mạt: "Ngày mai mẹ sẽ nói với giáo viên con không muốn học tiếng anh nữa."
Cô đứng dậy: "Hôm nay thế thôi."
Nói xong thì rời khỏi phòng khách, như thể muốn chạy trốn.
Giang Hữu nhìn bóng lưng của Hạ Mạt, cho đến khi Hạ Mạt trở về thư phòng, đóng cửa lại.
Trong thư phòng có âm thanh truyền ra.
"Mẹ, sao mẹ lại khóc?"
"Không sao."
"Giang Hữu lại chọc mẹ giận sao?"
"Du Du ngoan, mẹ vẫn ổn."
Giang Hữu nhìn chằm chằm vào cửa phòng, lắng nghe âm thanh bên trong.
Một lúc lâu sau, nó tự cúi đầu an ủi: "Không sao."
Nó thực sự đã rất tức giận khi Hạ Mạt so sánh nó với một con chim ngu ngốc, còn Giang Du lại là con chim thông minh. Nó biết Hạ Mạt đang ám chỉ câu chuyện "bát điểu tiên phi", một thành ngữ mà bà ngoại nó đã nhắc đến rất nhiều lần. Thành ngữ này nói về việc có nhiều con chim, nhưng chỉ một con là bay được cao, còn những con khác chỉ có thể nhìn theo mà thôi.
Nghe lại từ miệng Hạ Mạt, Giang Hữu không khỏi nghẹn ngào, con chim ngốc nghếch sinh ra không có cánh thì làm sao có thể bay được? Giống như trong mắt Hạ Mạt và Giang Viễn Tân, nó sinh ra đã bị khuyết tật trí tuệ, cũng vì nguyên nhân này cho nên bọn họ mới đi nhận nuôi một chú chim thông minh, không phải sao?
Sự tồn tại của chú chim thông minh này là cái gai trong lòng Giang Hữu, mỗi lần chạm vào đều sẽ khiến nó tức giận khổ sở.
Không sao.
Giang Hữu tự an ủi chính mình, không sao cả.
Không có gì to tát hết.
Cũng đâu phải ngày đầu tiên như vậy.
Giang Hữu nhặt vở trở về phòng mình, trong lòng đã cảm thấy bình tĩnh.
Thực ra nó rất dễ tức giận, lúc mợ nói rằng nó bị thiểu năng trí tuệ, lúc Hạo Hạo ức hiếp nó, lúc bạn bè nói rằng nó không có cha mẹ, nhưng nó cũng rất dễ dàng dỗ dành bản thân.
Không ai biết nó dễ nổi giận, nhưng cũng rất dễ dỗ dành.
Bởi vì không ai để ý nó, cũng không ai dỗ dành nó.
—
tâm sự chút nè, mọi người hẳn còn nhớ, 1-3 từng nói 0-1 rất dễ dỗ dành.
1-3 đã khiến 0-1 tức giận vô số lần, nhưng chỉ cần 1-3 dỗ dành là 0-1 lại nguôi giận. 0-1 tạo ra 1-3, cũng như đang tạo ra một người ở bên cạnh để dỗ dành nó, là "một sự an ủi" đối với nó, cũng như nó tạo ra những ký ức ảo tưởng này để an ủi bản thân lúc sinh thời. ngay đến cách cư xử của 0-1 cũng rất trẻ con, nó thích chơi trò chơi, nó tạo ra vụ đánh cược với 1-3 và 17-1, có thể qua lời giải thích của nó là do nó nhàm chán, nhưng có lẽ ở một phương diện nào đó lại không phải vậy. nó tạo ra niềm vui cho nó, tạo ra sự an ủi cho bản thân nó.
tóm lại là, 0-1 lúc sinh thời rất đáng thương (≧︿≦)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro