CHƯƠNG 100 » QUÁI VẬT 1-3
Kim Thiện Vũ cúi đầu nhìn vảy cá trong tay.
Chiếc vảy cá trong tay nhắc nhở cậu, nhân vật chính của thế giới này là Nhân Ngư tiểu thư, tuyến chính cậu tìm được không sai, nó chỉ không thực tế mà thôi.
Khi nãy cậu đã nghĩ, Thế giới Quy tắc 1-3 bản chất đã bị ai đó cố tình bóp méo thành một câu chuyện cổ tích đen tối.
Là Quái vật 0-1 bóp méo nơi này ư?
Hoặc, toàn bộ Thế giới Quy tắc 1-3 chỉ là sự tưởng tượng và bịa đặt của Quái vật 0-1 thôi.
Trong thiết lập của Quái vật 0-1, Nhân Ngư tiểu thư là nhân vật chính, nhưng khác với những nhân vật chính trong các Thế giới Quy tắc khác, đây là một nhân vật hư cấu.
Trong lòng Kim Thiện Vũ run lên một chút, cậu bất an nhìn Phác Thành Huấn.
Cảm giác quen thuộc với Nhân Ngư tiểu thư trước đây của cậu không phải là ảo giác.
Cậu... cậu thực sự biết... Quái vật 0-1 sao?
Phác Thành Huấn thấy Kim Thiện Vũ ngẩn ra liền ôm cậu vào lòng, dắt cậu sang một bên đường, tránh để dòng người đi qua tách đôi họ.
"Cặp đôi có thể ở chung phòng, bạn bè có thể ở chung phòng, người thân cũng vậy. Nhưng Quản Gia 3011 từng nói, ông chủ Bất Dạ Thành không khuyến khích vận động nhiều người. Rõ ràng ông ta bài xích mọi loại tình cảm. Thứ tôi cầm cố..." Phác Thành Huấn hít một hơi thật sâu, nói: "Cầm cố được 300 vạn vàng, tình yêu có thể cầm cố mà lại còn có giá trị cao. Kì lạ là, ông chủ Bất Dạ Thành vừa khinh thường tình yêu, vừa quý trọng nó. Thế giới Quy tắc này quả thực tràn ngập những cảm xúc cá nhân mãnh liệt của ông ta."
Phác Thành Huấn không biết Kim Thiện Vũ bối rối là do cậu cảm thấy Nhân Ngư tiểu thư quen thuộc. Hắn chỉ nghĩ rằng cậu cảm thấy không thoải mái khi nghe đến con số 0-1, nên ôm chặt hơn để an ủi: "Nhưng độ tồn tại của ông chủ Bất Dạ Thành rất thấp, tuyến chính cũng không liên quan gì đến ông ta. Thế giới Quy tắc 1-3 chỉ là một câu chuyện cổ tích do Quái vật 0-1 tưởng tưởng ra chứ không phải là Thế giới Quy tắc 0-1. Đây vẫn là Thế giới Quy tắc 1-3."
Chẳng qua, ở trong Thế giới Quy tắc 1-3 lại xuất hiện Quái vật 0-1 mà thôi.
Kim Thiện Vũ lắng nghe, dịu mặt vào ngực Phác Thành Huấn. Cậu cũng có chung suy nghĩ với hắn.
"Đàn anh, trước đây em không để trong lòng nên không nói cho anh, nhưng em cảm thấy Nhân Ngư tiểu thư rất quen thuộc." Cậu căng thẳng, giọng hơi run: "Không chỉ là quen thuộc, mà dường như em đã từng gặp cô ấy ở đâu đó rồi. Nhân Ngư tiểu thư là nhân vật hư cấu, mà em lại cảm thấy nhân vật hư cấu đó rất quen... Em..."
Phác Thành Huấn ngắt lời: "Hiện tại hết thảy đều chỉ là suy đoán, cảm thấy quen thuộc cũng không nói lên điều gì. Nhóc thiên tài, em đừng nghĩ nhiều."
Hắn duỗi tay về phía Kim Thiện Vũ: "Đừng sợ, tôi giúp em tìm đáp án."
Kim Thiện Vũ nhìn bàn tay trước mặt, cậu thu hồi nỗi lo lắng của mình lại, đưa tay ra.
Phác Thành Huấn nắm lấy tay cậu.
Nút bịt tai đã tìm được, hai người đi về Bất Dạ Thành, bằng không nếu hoàng tử phát hiện nút bịt tai đã biến mất, bọn họ sẽ gặp phải rắc rối.
Trên đường trở lại Bất Dạ Thành, Kim Thiện Vũ không nhịn được nói với Phác Thành Huấn: "Đàn anh, lát nữa em muốn đi xem ông chủ Bất Dạ Thành. Em muốn xác nhận ông ta có phải Quái vật 0-1 hay không."
Phác Thành Huấn nói: "Ừm."
Thông qua kiểm tra của người gác cửa, hai người bọn họ trở về Bất Dạ Thành.
Về lại Bất Dạ Thành, hai người đi thẳng lên tầng 7. Kim Thiện Vũ đưa nút bịt tai xương cá cho Phác Thành Huấn, xác định hắn đã đeo nó vào, cậu mới yên tâm đi xếp hàng.
Kim Thiện Vũ rất tin tưởng Phác Thành Huấn. Trong lòng hắn lúc này, khát khao chuộc lại tình cảm của cậu còn mãnh liệt hơn cả khát khao cờ bạc. Không chỉ vậy, Phác Thành Huấn còn muốn có thêm thật nhiều tiền để giúp cậu thoát khỏi thân phận nô lệ.
Kim Thiện Vũ quay người đi xếp hàng, cậu phải đi xác nhận xem ông chủ Bất Dạ Thành liệu có phải Quái vật 0-1 hay không.
Xếp hàng một lúc cũng đến lượt. Kim Thiện Vũ trả phí dịch vụ 200 vàng, rồi bước vào phòng giao dịch trông giống như một văn phòng.
Cậu nhìn thấy ông chủ Bất Dạ Thành đứng ở bên cửa sổ, đưa lưng về phía cậu: "Khách đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy, cậu muốn giao dịch thứ gì?"
Kim Thiện Vũ nói: "Tôi muốn rời khỏi nơi này." Cậu bổ sung: "Rời khỏi Thế giới Quy tắc 1-3."
Ông chủ Bất Dạ Thành không quay đầu lại: "Một trăm triệu một ngàn vàng. Cậu đưa tiền, tôi đưa cậu rời đi."
Kim Thiện Vũ chăm chú nhìn chằm chằm vào bóng lưng của ông chủ Bất Dạ Thành: "Rời khỏi có nghĩa là trở về trường Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên, hay là quay trở lại thế giới thực?"
Ông chủ Bất Dạ Thành cười nhẹ: "Có lẽ quý khách còn vấn đề khác muốn hỏi tôi. Nhưng nói bóng nói gió với tôi thì cũng vô ích thôi."
"Chỉ là, không phải tôi không thể trả lời, mà là giá để tôi trả lời thật sự rất đắt."
Kim Thiện Vũ hít sâu một hơi: "Bao nhiêu?"
"Thông thường, nếu câu hỏi chỉ cần trả lời 'có' hoặc 'không', tôi sẽ thu phí 20 vạn vàng một câu. Còn nếu câu hỏi không đơn giản như vậy, phí sẽ là 50 vạn vàng cho một câu trả lời ngắn gọn, và 100 vạn vàng cho một câu trả lời chi tiết."
Kim Thiện Vũ nói: "Tôi ra ngoài thương lượng với người khác trước đã."
Ông chủ Bất Dạ Thành ngừng cười, sau một lúc lâu mới lạnh lùng nói: "Ồ."
Kim Thiện Vũ xoay người rời đi, sau lưng lại vang lên giọng nói của ông chủ Bất Dạ Thành: "Tôi nhắc trước, nếu cậu muốn quay lại đây, sẽ phải trả thêm 200 vàng phí dịch vụ đấy."
Kim Thiện Vũ tiếp tục đi ra ngoài. Ông chủ Bất Dạ Thành quay người lại, vẻ mặt khó chịu nhìn theo bóng dáng cậu, rồi một chân đạp đổ chiếc bình hoa.
Kim Thiện Vũ chạy đi tìm Phác Thành Huấn đang canh gác bên ngoài, kể lại cho hắn nghe chuyện này: "Đàn anh ơi, em tiêu tiền để hỏi ông chủ Bất Dạ Thành một câu hỏi được không anh?"
Phác Thành Huấn chỉ vào nút bịt tai xương cá trong tai.
Kim Thiện Vũ cảm kích nói: "Cảm ơn đàn anh!"
Ý của Phác Thành Huấn là, em có thể tuỳ ý hỏi. Nếu số vàng không đủ, tôi đã có nút bịt tai xương cá, có thể đến Nhân Ngư Thính vì em mà thắng lợi.
Kim Thiện Vũ lại xếp hàng, một lần nữa trả 200 vàng phí dịch vụ.
Ông chủ Bất Dạ Thành ngồi trên ghế, vẫn quay lưng về phía Kim Thiện Vũ, giống như lần trước cậu tiến vào: "Quý khách muốn giao dịch gì với tôi?"
Kim Thiện Vũ nói: "Kim Quyến là từ chỗ này của anh rời khỏi Thế giới Quy tắc 1-3 sao?"
Ông chủ Bất Dạ Thành cười: "Vậy mà lại là câu hỏi này, đúng vậy đó."
Kim Thiện Vũ đáp: "Tôi không cần ông trả lời đúng hay không, tôi cần một câu trả lời đơn giản."
"Được thôi." Ông chủ Bất Dạ Thành nói: "Kim Quyến ấy à, tôi vẫn nhớ rõ anh ta. Anh ta là người đầu tiên tìm đến tôi để giao dịch trở về thế giới thực. Anh ta tiết kiệm 100 triệu vàng trong hơn 10 năm. Lúc anh ta đến gặp tôi, tôi còn ngớ ra một lúc. Nhưng tiếc là thi thể của anh ta ở thế giới thực đã bị thiêu mất rồi. Dù sao thì tôi thấy anh ta vất vả tích cóp bao nhiêu năm nên cũng ra tay giúp đỡ. Cũng coi như tôi là người tốt mà, nhỉ?"
Kim Thiện Vũ hỏi: "Anh giúp Kim Quyến đắp nặn một cơ thể, tạo dựng lại một gia đình?"
Ông chủ Bất Dạ Thành đáp: "Xin lỗi, cái này thì lại thuộc đáp án chi tiết rồi. Muốn biết thì thêm tiền."
Một lúc sau, ông chủ Bất Dạ Thành hỏi: "Không thêm tiền? Còn giao dịch nào khác à? Nếu không có, tôi rất mong đợi lần ghé thăm tiếp theo của quý khách."
Kim Thiện Vũ đi ra ngoài, vừa tới cửa, cậu đột nhiên quay đầu lại.
Ông chủ Bất Dạ Thành vẫn quay lưng về phía cậu, nhưng đã phát hiện Kim Thiện Vũ đánh bất ngờ: "Muốn thấy khuôn mặt tôi cũng có thể, chỉ cần trả tiền."
Kim Thiện Vũ đáp: "Tôi biết rồi."
Sau đó cậu xoay người bước ra ngoài.
Trợ lý của ông chủ đang muốn gọi khách hàng tiếp theo vào, ông chủ Bất Dạ Thành nói: "Không thấy ta đang mất hứng hay sao mà còn kêu ta tiếp khách? Bất Dạ Thành thiếu chút tiền này à?"
Cả người trợ lý run rẩy, một câu xin tha còn không kịp nói, lập tức bị biến thành bột đen.
Ông chủ Bất Dạ Thành xoay ghế, cởi mũ ra, gương mặt vô cảm nhìn về hướng Kim Thiện Vũ rời đi.
—
Kim Thiện Vũ vội vàng chạy về phía Phác Thành Huấn: "Đàn anh!"
Phác Thành Huấn nói: "Trở về phòng rồi nói."
Kim Thiện Vũ gật đầu.
Phòng 5005 như cũ.
Kim Thiện Vũ nói với Phác Thành Huấn: "Đàn anh, em chắc chắn ông chủ Bất Dạ Thành chính là Quái vật 0-1."
Đây chính là lý do Kim Thiện Vũ đến phòng giao dịch bên phải, nhưng câu trả lời nhận được không chỉ có một. Chỉ cần đối chiếu lời của ông chủ Bất Dạ Thành với những suy đoán trong lòng, đã đủ để cậu khẳng định ông ta chính là Quái vật 0-1.
Kim Thiện Vũ kể lại cho Phác Thành Huấn đáp án mà cậu nhận được từ Quái vật 0-1:
"Tuyến thời gian có thể đối chiếu. Tốc độ dòng chảy thời gian ở đây không khác biệt mấy so với thế giới thực. Lúc Kim Quyến tích góp đủ tiền để rời khỏi 1-3 cũng đã là hơn 10 năm sau, khi đó cơ thể của Kim Quyến ở thế giới thực đã không còn, không thể nào hồi sinh hay sống lại được. Vì vậy, Quái vật 0-1 đã dựa vào giao dịch tạo ra một thân phận mới cho Kim Quyến, là trở thành cha của em. Thời điểm này cũng vừa vặn với lúc Sầm Tiềm muốn giữ Viên Viện ở lại. Quái vật 0-1 cũng nhân tiện trừng phạt Sầm Tiềm, đưa Viên Viện ra khỏi 4-4 và biến cô ta thành mẹ của em. Còn em..."
Nói tới chính mình, Kim Thiện Vũ dừng lại mấy giây, đang định nói tiếp thì Phác Thành Huấn đã ngắt lời, chuyển chủ đề:
"Đàn anh Thừa đã nghiên cứu giả thuyết 0-1 suốt nhiều năm, không thể nào lại không nhận ra thân phận thực sự của ông chủ Bất Dạ Thành. Trong suốt thời gian Kim Quyến tích cóp tiền, đàn anh Thừa và Kim Quyến đã quen biết nhau. Khi biết Kim Quyến chuẩn bị rời khỏi Thế giới Quy tắc 1-3, có thể đàn anh Thừa đã nhờ Kim Quyến mang tin này ra ngoài, tiết lộ cho mọi người biết ông chủ Bất Dạ Thành chính là Quái vật 0-1."
Kim Quyến đáp ứng.
Thế nhưng, những người không thuộc trường Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên chắc chắn sẽ không thể biết tới trường. Vì vậy, Kim Quyến đã đặt tên cho đứa con trai từ đâu xuất hiện của mình là Kim Thiện Vũ, một cái tên đồng âm với "01", như là cách để thực hiện di nguyện của Lý Hi Thừa — đưa tin tức về Quái vật 0-1 ra ngoài.
Kim Thiện Vũ nhìn Phác Thành Huấn: "Em có cùng suy nghĩ với đàn anh, nhưng mà..."
Nhưng đây chỉ là suy đoán mà thôi, muốn chứng thực, vẫn cần phải tìm Lý Hi Thừa.
Mặc dù bọn họ vẫn còn dư lại gần 50 vạn vàng, nhưng kỳ thực những nơi cần tiêu tiền đã quá nhiều.
Hơn nữa, Kim Thiện Vũ biết Phác Thành Huấn đang lo lắng về việc chuộc thân phận của cậu, cứ tiêu vàng như vậy sẽ chỉ khiến hy vọng của hắn ngày càng xa vời. Cậu chủ động nói: "Đàn anh Thừa lần trước có nói anh ấy sẽ nghỉ ngơi ở hành lang tầng ba hoặc bốn. Chúng ta đi tìm thử ở đó trước đi. Nếu thực sự không tìm được thì mới tiêu tiền nhờ quản gia."
Phác Thành Huấn nhìn cậu, Kim Thiện Vũ kéo hắn ra ngoài.
Hai người đi đến hành lang. Nơi này có quá nhiều người, muốn tìm một người không phải điều dễ dàng gì.
Lý Hi Thừa vẫn chưa tìm được, nhưng Kim Thiện Vũ lại bị một âm thanh quen thuộc hấp dẫn chú ý.
"Đây là địa bàn của anh à? Mắc đếu gì không cho lão tử ngủ hả? Lão tử muốn ngủ đấy, đánh nhau một trận đi, dù sao giờ ông đây cũng bất cần đời rồi."
Kim Thiện Vũ sửng sốt, cùng Phác Thành Huấn bốn mắt nhìn nhau, nhanh chóng đi xuống mấy bậc thang.
Sau đó nhìn thấy Lương Trinh Nguyên.
Lương Trinh Nguyên vung nắm đấm, nhưng vẻ mặt Phác Tống Tinh nghiêm nghị ngăn cản, thấp giọng nhắc nhở cậu ta: "Không thể công kích NPC."
Lương Trinh Nguyên nói: "Tôi mẹ nó đếch quan..."
Kim Thiện Vũ lập tức nói: "Anh Trinh Nguyên!"
Nắm đấm của Lương Trinh Nguyên trong không khí chợt cứng đờ, cậu ta thuận theo tiếng động nhìn về phía Kim Thiện Vũ. Cậu ta nhìn Kim Thiện Vũ, lại nhìn Phác Thành Huấn bên cạnh, sau đó ôm đầu quay sang hỏi Phác Tống Tinh: "Khối băng, tôi hoa mắt rồi à? Sao tôi lại nhìn thấy anh Thiện Vũ?"
Phác Tống Tinh nói: "Không hoa mắt."
"Là Kim Thiện Vũ và chủ tịch Huấn."
Lồng ngực Lương Trinh Nguyên phập phồng vài cái, đột nhiên lao về phía Kim Thiện Vũ, ôm chặt cậu: "Con mẹ luôn... anh còn sống à? Tôi... bọn họ đều nói... anh.... Ư oa ô a..."
Phác Tống Tinh đi theo bịt miệng Lương Trinh Nguyên lại.
Phác Thành Huấn ngoắc anh, nói: "Theo tôi."
Phác Tống Tinh: "Được."
Sự xuất hiện của Lương Trinh Nguyên và Phác Tống Tinh đã khiến việc tìm kiếm Lý Hi Thừa của Kim Thiện Vũ và Phác Thành Huấn phải dừng lại. Bốn người họ trở lại phòng 5005, Phác Thành Huấn trả 200 vàng để nhờ quản gia đi tìm Lý Hi Thừa.
Sau đó hắn xoay người nhìn Lương Trinh Nguyên và Phác Tống Tinh.
Phác Tống Tinh chủ động nói: "Cơ thể Kim Thiện Vũ xuất hiện tử vong chiếu rọi."
Trong lòng Kim Thiện Vũ thắt lại. Dù cậu đã sớm đoán được nhưng khi nghe Phác Tống Tinh trực tiếp nói ra, cậu vẫn cảm thấy rất khó để tiếp nhận. Cậu lén liếc nhìn Phác Thành Huấn, đây là lần đầu tiên cậu thấy vẻ mặt hắn trở nên khó coi như vậy.
—
Tin tức Kim Thiện Vũ tử vong truyền ra đã lập tức gây sốc trong khuôn viên trường, Phác Tống Tinh nghe xong liền đi tìm Ân Trân.
Ân Trân nói: "Đợi Trinh Nguyên, em ấy sắp đến rồi."
Những lời này có ý gì, Phác Tống Tinh đã hiểu. Anh nói: "Kim Thiện Vũ, em ấy..."
Phác Tống Tinh vốn là người không nói nhiều, hiện tại lại càng không biết nên nói gì.
Một lúc sau Lương Trinh Nguyên đến, cậu ta trong điện thoại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Ân Trân bèn chạy vọt đến văn phòng Hội Sinh Viên: "Đàn chị Ân Trân, anh Thiện Vũ, có phải... có phải anh ấy xảy ra chuyện rồi không?"
Ân Trân nói: "Xin lỗi."
"Đàn chị Ân Trân, sao chị lại xin lỗi em?" Lương Trinh Nguyên xoa xoa mặt, bắt đầu lau nước mắt còn xót lại trên đường đi tới đây, nói: "Có phải anh Thiện Vũ xảy ra chuyện rồi không?"
Ân Trân im lặng.
Phác Tống Tinh cũng trầm mặc.
Lương Trinh Nguyên quay đầu nhìn Phác Tống Tinh, nắm lấy cánh tay anh: "Anh Tống Tinh, anh Thiện Vũ làm sao vậy? Nếu anh không trực tiếp nói, em sợ em nghĩ lung tung mất."
Phác Tống Tinh nói: "Như cậu nghĩ mà thôi."
Lương Trinh Nguyên bỗng nhiên cao giọng: "Em nghĩ là anh Thiện Vũ chết rồi... Là như em nghĩ sao? Phải không?"
Phác Tống Tinh nói: "Đúng vậy."
Ân Trân lập tức nói: "Phác Tống Tinh!"
Cách thông báo tin dữ của Phác Tống Tinh quá trực tiếp.
Phác Tống Tinh để Lương Trinh Nguyên ôm chặt anh, nói: "Trinh Nguyên, xin lỗi."
"Anh cũng đừng xin lỗi em." Lương Trinh Nguyên nói: "Em không tin, trừ khi em nhìn thấy thi thể của anh Thiện Vũ."
Sau đó, Lương Trinh Nguyên và Phác Tống Tinh ở trong nhà xác nhìn thấy Kim Thiện Vũ.
Lương Trinh Nguyên gắt gao nhìn chằm chằm thi thể Kim Thiện Vũ chảy máu. Trong đầu Lương Trinh Nguyên, từng thước phim kỉ niệm với Kim Thiện Vũ lần lượt hiện lên. Những lần cùng học, cùng ăn, cùng vui, cùng buồn, tất cả đều ở lại trong bức tranh quá khứ. Cả bao nhiêu lần cậu ta suýt chết, đều là Kim Thiện Vũ một tay cứu lấy cậu ta.
Bản thân vẫn sống, nhưng Kim Thiện Vũ lại không còn nữa rồi?
Lương Trinh Nguyên cảm thấy như vậy thực sự không công bằng, cậu ta kích động nhào tới, Phác Tống Tinh cũng không ngăn cản, cho đến khi Lương Trinh Nguyên bắt đầu kéo thi thể Kim Thiện Vũ, trên tay dính đầy máu: "Anh Thiện Vũ, đứng dậy, người anh em này tới thay anh nằm ở đây! Anh mau dậy đi, tôi chỉ cho anh ba giây thôi đấy, không thì tôi đổi ý không làm đâu!"
"Anh Thiện Vũ! Mau đứng dậy, hai ta đổi chỗ! Anh tiếp tục sống, tôi thay anh chết!"
Ân Trân xoay người, không muốn tiếp tục chứng kiến cảnh tượng này nữa, chỉ có Phác Tống Tinh vẫn luôn quan sát Lương Trinh Nguyên.
Anh nghĩ tới thời điểm anh trai mình tử vong, cảm giác anh cũng giống hệt Lương Trinh Nguyên. Anh trai có tính cách trái ngược với anh, mọi người xung quanh thích anh ấy hơn, nhưng tại sao một người anh tốt như vậy lại bị cuốn vào Thế giới Quy tắc mà chết, còn anh thì vẫn ở lại nơi này?
Có điều, Phác Tống Tinh và Lương Trinh Nguyên không phải hoàn toàn giống nhau. Anh rất lý trí, biết rằng người chết sẽ không thể sống lại được. Cho dù anh có tình nguyện trao đổi sinh tử, cũng không ai có thể thỏa mãn anh. Điều duy nhất Phác Tống Tinh có thể làm bất chấp ngày đêm để tiếp nhận mọi nhiệm vụ có thể.
Phác Tống Tinh cảm thấy suy nghĩ của Lương Trinh Nguyên đang lâm vào lạc lối, trao đổi cũng vô dụng. Anh tiến lên ngăn cản Lương Trinh Nguyên, không cho cậu ta kéo Kim Thiện Vũ nữa: "Không đổi được, người còn sống chỉ có thể..."
"Anh nói nhảm cái gì vậy!" Lương Trinh Nguyên đẩy Phác Tống Tinh ra, trừng mắt nhìn anh: "Anh căn bản không hiểu được tâm trạng của tôi. Anh cho rằng ai cũng lạnh nhạt giống anh à?"
Nước mắt Lương Trinh Nguyên dầm dề, Phác Tống Tinh nhìn cậu ta.
Lương Trinh Nguyên nói: "Anh chỉ là một khối băng mà thôi. Mẹ nó tôi từ sớm đã khó chịu với anh rồi, bảo sao không ai thích anh! Chỉ có Kim Thiện Vũ mới nguyện ý làm cộng sự với anh thôi, mà giờ Kim Thiện Vũ không còn nữa rồi! Không còn nữa! Anh xem còn ai chịu làm cộng sự với anh nữa không?"
Phác Tống Tinh không nói gì.
"Tống Tinh." Ân Trân nói: "Chúng ta ra ngoài đi, để Lương Trinh Nguyên yên tĩnh một lát."
Phác Tống Tinh theo Ân Trân ra ngoài nhà xác, cô nói: "Lương Trinh Nguyên đang bị kích động, đừng quá để tâm lời em ấy nói."
Phác Tống Tinh nói: "Em biết."
Nhưng kỳ thực, Lương Trinh Nguyên nói đúng, anh không có cộng sự, cũng không ai thích anh.
Cũng có chỗ không đúng. Kim Thiện Vũ không còn, anh cũng cảm thấy rất khó chịu mà.
Điện thoại Ân Trân vang lên, bây giờ mọi việc của Hội Sinh Viên đều dồn cả vào cô. Sau khi Ân Trân đi nghe điện thoại, Phác Tống Tinh nói: "Chị Ân Trân, em có thể đợi cậu ấy."
Ân Trân vẫn rất yên tâm về Phác Tống Tinh, Côô nhìn vào nhà xác, nghe thấy tiếng khóc tê tâm liệt phế của Lương Trinh Nguyên từ bên trong truyền ra: "Được rồi, Lương Trinh Nguyên giao lại cho em. Quan hệ của em ấy với Kim Thiện Vũ rất tốt, chắc chắn không thể tiếp nhận được chuyện này chỉ trong chốc lát. Mấy ngày này em ở cạnh em ấy, đừng để em ấy xảy ra chuyện."
Phác Tống Tinh gật đầu: "Vâng."
Ân Trân: "Cảm ơn em."
Mấy ngày sau đó Phác Tống Tinh đều ở lại với Lương Trinh Nguyên, kể cả khi cậu ta liên tục bảo anh cút đi, anh vẫn kiên trì đi theo cậu ta.
Buổi sáng, Phác Tống Tinh đến căng tin mua bữa sáng cho Lương Trinh Nguyên. Mua xong, anh quay về gõ cửa.
Đến buổi tối, Phác Tống Tinh ngồi canh cửa phòng ngủ cho Lương Trinh Nguyên cả đêm.
Bình thường Lương Trinh Nguyên sẽ kêu anh biến đi, nhưng lần này trong phòng lại không có động tĩnh gì cả.
Phác Tống Tinh cảm thấy có gì đó không ổn, gõ cửa hai lần vẫn không có phản hồi, anh một chân đá văng cánh cửa.
Sau đó, mùi mặn của gió biển xộc vào mũi.
Trong nháy mắt, Phác Tống Tinh đã bị đưa tới Bất Dạ Thành. Anh đảo mắt một vòng, thấy Lương Trinh Nguyên đã đứng sẵn ở đó, đang ú ớ vì chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Hai người họ đã trở thành những "sinh viên mất tích bí ẩn" đó, chính là bị kéo vào Thế giới Quy tắc 1-3.
Qua kiểm tra của người gác cửa, Phác Tống Tinh biết tới sự tồn tại của Phòng Cầm Đồ. Giống như Phác Thành Huấn và Kim Thiện Vũ lúc mới đến, anh không thể chắc chắn liệu "có tiền" hay "không có tiền" mới là quy tắc tử vong.
Phác Tống Tinh cầm một con mắt được 50 vàng. Anh căn cứ vào lời nhắc nhở của nữ nhân viên thang máy, tìm đến hành lang, dự định cùng Lương Trinh Nguyên ở hành lang ứng phó tạm một đêm rồi đến sáng mai đi xem tình hình như thế nào.
Phác Thành Huấn nói: "Không có ban ngày."
Kim Thiện Vũ lấy ra một ít vàng dúi vào người Lương Trinh Nguyên. May mà cậu và Phác Thành Huấn đi đến hành lang, nếu không thì cậu ta đã bị những kẻ đó bắt đi làm nô lệ rồi.
Phác Tống Tinh nhìn động tác của Kim Thiện Vũ, hỏi: "Chủ tịch, chuyện này là sao?"
Đến mức này rồi, Kim Thiện Vũ quyết định tự mình nói ra tất cả mọi chuyện.
Không chỉ tình huống trong Bất Dạ Thành, mà còn là lai lịch kì lạ của cậu.
Nghe xong, Lương Trinh Nguyên và Phác Tống Tinh đều trầm mặc một lát.
Một lúc sau, Lương Trinh Nguyên mới thu hồi quai hàm kinh ngạc nói: "Đệt moẹ, thân thế anh khủng vậy à, không hổ là huynh đệ của tôi!"
Kim Thiện Vũ cẩn thận thăm dò: "Anh Trinh Nguyên, anh thực sự nghĩ vậy ư?"
"Đương nhiên rồi!" Lương Trinh Nguyên nói: "Sành điệu mà!"
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa phòng, chắc là quản gia 5005 đã tìm thấy Lý Hi Thừa.
Phác Thành Huấn mở cửa ra, nhưng ngoài phòng chỉ có quản gia 5005. Quản gia xin lỗi Phác Thành Huấn: "Xin lỗi, người ngài muốn tìm đã chết."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro