Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Tiếng đàn lạc lối

Thành phố Vân An, nơi được gọi là "trái tim của âm nhạc," chưa bao giờ lặng im. Tiếng nhạc du dương từ những nhạc cụ đường phố, giọng ca của các nghệ sĩ tự do hòa quyện với tiếng chuông nhà thờ cổ kính, tạo nên một bản giao hưởng bất tận. Nhưng với anh - Phác Thành Huấn, âm thanh ấy chỉ như những tiếng ồn vô nghĩa.

Thành Huấn sinh ra trong một gia đình danh giá, nơi âm nhạc là tất cả. Cha mẹ anh – những nghệ sĩ violin nổi tiếng thế giới – luôn đặt lên vai anh trọng trách phải trở thành người kế thừa hoàn hảo. Kể từ năm bốn tuổi, khi đôi tay nhỏ bé của anh cầm chiếc violin lần đầu tiên, Thành Huấn đã sống trong cái bóng của sự kỳ vọng.

Buổi chiều hôm đó, sau một buổi luyện tập kéo dài hàng giờ tại học viện âm nhạc, anh bước ra khỏi phòng tập với đôi vai mỏi nhừ. Chiếc violin trong tay nặng trĩu như một lời nhắc nhở không ngừng nghỉ rằng anh phải cố gắng hơn nữa.

Anh bước vào một quán cà phê nhỏ ven đường – nơi anh thường lui tới để tìm chút bình yên. Không gian nơi đây giản dị nhưng ấm áp, với những bức tranh treo trên tường và ánh đèn vàng nhè nhẹ phản chiếu qua ô cửa kính. Tiếng mưa rơi lộp độp bên ngoài hòa cùng âm thanh của ly tách khẽ va vào nhau, tạo nên một bầu không khí thư giãn.

Thành Huấn chọn một góc khuất gần cửa sổ, gọi một tách cà phê đen và ngả lưng vào ghế, mắt lơ đãng nhìn dòng người qua lại bên ngoài. Anh tự hỏi liệu mình có thể tìm thấy thứ gì đó khiến âm nhạc trở nên ý nghĩa hơn với mình, hay cả đời anh sẽ mãi chìm trong sự trống rỗng này.

Nhưng rồi, một giai điệu vang lên.

Ban đầu, nó nhẹ nhàng như một lời thì thầm, len lỏi giữa tiếng ồn ào. Sau đó, âm thanh trở nên rõ ràng hơn – là tiếng piano. Những nốt nhạc ấy không hề hoàn hảo; đôi chỗ còn vụng về như đang dò dẫm, nhưng chúng mang theo cảm xúc thuần khiết và sâu lắng đến kỳ lạ.

Thành Huấn ngẩng đầu, đôi mắt lập tức bị hút về góc quán. Ở đó, một chàng trai trẻ đang ngồi trước chiếc piano cũ kỹ. Ánh sáng từ chiếc đèn bàn hắt lên khuôn mặt xinh xắn của cậu trai ấy, làm nổi bật đôi mắt sáng long lanh và nụ cười nhẹ nhàng trên môi. Cậu ấy chơi đàn với một sự tập trung tuyệt đối, như thể toàn bộ thế giới đều tan biến xung quanh.

Không hiểu sao, tiếng piano ấy khiến trái tim Thành Huấn khẽ rung lên. Lâu lắm rồi anh mới cảm thấy một giai điệu có thể len lỏi qua lớp vỏ lạnh lẽo mà anh tự xây dựng cho mình.

Bị thôi thúc, Thành Huấn đứng dậy và tiến lại gần.

"Cậu đang chơi gì vậy?" Cậu hỏi, giọng có chút tò mò lẫn dè dặt.

Cậu trai nghe thấy vậy liền dừng tay, ngẩng đầu lên. Đôi mắt cậu ấy sáng rực như ánh sao, đối lập hoàn toàn với vẻ trầm mặc của Thành Huấn. "À, không phải bài nào cụ thể cả. Tôi chỉ đang chơi những gì mình nghe thấy trong đầu thôi."

"Nghe thấy trong đầu?"

"Ừ," cậu trai mỉm cười, lướt tay trên phím đàn như để minh họa. "Nó giống như... một giai điệu luôn ở đó, chờ đợi tôi tìm ra."

Thành Huấn nhíu mày. Những gì cậu trai nói khiến anh bối rối. Giai điệu trong đầu? Đó là điều anh chưa từng trải qua, dù đã chơi nhạc suốt cuộc đời. Với anh, âm nhạc là những nốt nhạc được viết sẵn, là sự tính toán và hoàn hảo tuyệt đối. Nhưng thứ âm nhạc này... nó tự nhiên và sống động như một thực thể riêng biệt.

"Cậu là ai?" Thành Huấn bất giác hỏi.

Cậu trai khẽ nghiêng đầu, ánh mắt tràn đầy thiện ý. "Tôi là Kim Thiện Vũ. Còn cậu?"

"Phác Thành Huấn."

Cả hai bắt tay. Cảm giác bàn tay Thiện Vũ thật ấm áp, khiến Thành Huấn bỗng thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút.

"Cậu có muốn thử không?" Thiện Vũ đẩy nhẹ ghế piano về phía Thành Huấn.

"Thử gì?"

"Chơi đàn theo cách của tôi."

Thành Huấn do dự, nhưng trước ánh mắt khuyến khích của Thiện Vũ, anh ngồi xuống và đặt tay lên phím đàn. Anh khẽ nhấn một vài nốt ngẫu nhiên, rồi dừng lại.

"Không phải thế," Thiện Vũ bật cười. "Đừng nghĩ nhiều. Hãy để giai điệu tự dẫn lối."

Thành Huấn nhắm mắt lại, để bản thân thả lỏng. Một cách kỳ lạ, anh bắt đầu cảm nhận được những âm thanh mơ hồ trong đầu – giống như lời thì thầm từ một nơi xa xôi. Và khi những ngón tay anh bắt đầu chuyển động, một giai điệu mộc mạc nhưng chân thật vang lên.

Thiện Vũ lắng nghe, ánh mắt lóe lên tia hào hứng.

"Cậu có tiềm năng đấy," cậu nói, vỗ nhẹ vào vai Thành Huấn.

Lần đầu tiên sau nhiều năm, Thành Huấn không cảm thấy sự gò bó trong âm nhạc. Và trong khoảnh khắc ấy, anh không biết rằng Kim Thiện Vũ sẽ thay đổi cả cuộc đời mình – mãi mãi.

17/1/25

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #enha#sunsun