Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4.2,


Sunghoon đã nghĩ rằng hôm nay sẽ là một ngày tồi tệ.

Và thật lòng mà nói? Đúng là tồi tệ thật. Nhưng bằng cách nào đó, việc lê lết qua ngày cùng với Sunoo và Heeseung khiến anh thấy mọi thứ bớt kinh khủng đi đôi chút. Đến khi tiết Số Học Ma Thuật bắt đầu, Sunghoon phải thừa nhận— có Sunoo và Heeseung bên cạnh cũng không tệ lắm.

Cậu không chắc tại sao lại như vậy. Có thể vì Heeseung quá dễ tính, còn Sunoo thì... cứ là Sunoo thôi. Dù lý do là gì, thì bộ ba kỳ lạ này cũng đã dần tìm được nhịp điệu riêng trong suốt cả ngày. Cũng may là cả hai đều bỡ ngỡ với chương trình học ở Hogwarts, chẳng khác gì Sunghoon với chương trình của bọn họ. Heeseung và Sunoo phản ứng với mọi thứ theo cách hoàn toàn khác so với những gì anh đã quen. Và điều kỳ lạ nhất? Là bọn họ thực sự thấy các lớp học ở đây thú vị. (Chứ Sunghoon thì không bao giờ.)

Như môn Biến Hình chẳng hạn? Chán ngắt. Nhưng hình như ở Durmstrang, học sinh phải thực hành phép thuật nhiều hơn, nên Heeseung lại thấy cách tiếp cận nặng lý thuyết của Hogwarts "mới mẻ một cách kỳ lạ."

Cổ Ngữ Học ư? Còn tệ hơn nữa. Nhưng Sunoo bảo ở Beauxbatons, môn này được dạy theo cách "mang tính nghệ thuật" hơn, tập trung nhiều vào các bản khắc cổ và thư pháp ma thuật.

Bọn họ trầm trồ trước những điều nhỏ nhặt— như cách Beauxbatons ưu tiên dạy những loại phép thuật mà không đọc to thần chú ra như thông thường hay phương pháp thực hành đầy nguy hiểm của Durmstrang— còn Sunghoon thì lặng lẽ nghe nhiều hơn là góp chuyện. Mà thật ra, như vậy cũng không tệ.

Anh thích nghe về sự khác biệt giữa các ngôi trường. Những câu chuyện đó cuốn hút theo cách riêng của chúng. Nhưng hơn cả, chúng giúp anh quên đi những lời xì xào dai dẳng về ba vị quán quân. Có Sunoo và Heeseung bên cạnh, việc giả vờ như không có chuyện gì xảy ra bỗng trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Đến khi cả ba bước vào lớp học cuối cùng— môn Độc Dược— bầu không khí căng thẳng đã theo họ từ buổi chọn Quán Quân dường như đã dịu đi đáng kể. Dù sao thì Sunghoon cũng cảm thấy thoải mái trong tiết Độc Dược. Cùng với Thảo Dược Học, đây là một trong số ít môn mà anh thực sự giỏi. Và hôm nay, bài học là về cách điều chế các loại thuốc giải độc.

Thật tuyệt.

Chỉ có điều, Heeseung và Sunoo đều cực kỳ tệ môn này.

Không hề tuyệt chút nào.

Sự bình yên ngắn ngủi của Sunghoon tan vỡ ngay giữa buổi học khi anh nhận ra hai kẻ phiền phức kia đang trắng trợn chép đáp án từ bài kiểm tra của mình.

Sunghoon đang tập trung cao độ thì thoáng thấy một chút chuyển động từ khóe mắt. Heeseung nghiêng hẳn qua bài của anh, ngang nhiên đến mức chẳng buồn che giấu, trong khi Sunoo thì khéo léo nghiêng tờ giấy của mình để có thể liếc trộm bài làm của Sunghoon.

Anh giật giật khóe mắt, khó tin đến mức không thốt nên lời. "Hai cậu— "

Sunoo bĩu môi, ra hiệu anh im lặng bằng một nụ cười đầy tinh quái, còn Heeseung thì phải bịt miệng lại để ngăn tiếng cười bật ra.

Sunghoon lườm họ, vô cùng phẫn nộ, thì thầm gay gắt: "Làm vậy không công bằng chút nào."

"Ồ, bớt căng thẳng đi nào," Sunoo đáp, giọng nhẹ tênh và ánh mắt lấp lánh vẻ thích thú, chẳng có lấy một chút hối lỗi.

Sunghoon ném cho hai người kia cái nhìn khó chịu nhất mà mình có thể, nhưng họ chỉ phá lên cười như hai đứa trẻ con. Và trong khoảnh khắc ấy, anh hoàn toàn thấu hiểu vì sao có những người lựa chọn sống tách biệt trong hang động cả đời.

Lẽ ra anh nên mắng cho họ một trận— hoặc tốt hơn nữa, mách thầy giáo— nhưng khi Sunoo nở một nụ cười ngây thơ (như thể em ấy không phải người ngang nhiên gian lận ngay trước mắt Sunghoon), anh bỗng nhận ra một điều.

Sunoo không chỉ có vẻ ngoài dịu dàng và phong thái thanh lịch.

Em còn vô cùng xảo quyệt.

Không phải kiểu mưu mô lộ liễu như những câu chuyện người ta hay kể về nhà Slytherin. Sunoo là kiểu kín đáo và đầy toan tính. Một người có thể đường hoàng thoát khỏi mọi rắc rối, thậm chí khiến người khác tin rằng em mới là nạn nhân. Một người giỏi giật dây trong im lặng, khiến người ta chủ quan cho đến khi nhận ra mình đã bị em chơi một vố.

Thật sự có chút đáng sợ.

Và, không may, điều đó cũng khá ấn tượng.

Sunghoon thở dài, bỏ cuộc. Coi như anh chịu thua.

Buổi học tiếp tục trôi qua, và trước khi kết thúc, giáo sư Cuthbert— một thiên tài lập dị nổi tiếng khó đoán— bất ngờ vỗ tay, thu hút sự chú ý của cả lớp.

"Giờ thì, ai muốn xung phong lên thực hành pha chế thuốc giải mà chúng ta vừa học? Ta cần một cặp đôi."

Cả lớp khẽ xao động. Sunghoon liếc quanh, nhưng chẳng có cánh tay nào giơ lên.

"Ồ, ồ. Vì có vẻ không ai nhiệt tình lắm hôm nay, nên để khuyến khích tinh thần các trò, ta sẽ đưa ra một phần thưởng xứng đáng." Giáo sư Cuthbert mỉm cười đầy ngụ ý. "Cặp nào thành công sẽ được miễn bài kiểm tra và buổi thực hành tuần sau. Đương nhiên, điểm thưởng cho nhà cũng sẽ được trao."

Sự im lặng bao trùm căn phòng.

Không ai nhúc nhích. Ngay cả đám Slytherin, những kẻ thường rất nhanh nhảu giành lấy cơ hội như thế này, cũng im lặng. Sunghoon đoán chẳng ai muốn mạo hiểm bẽ mặt trước cả lớp. Chắc hẳn mọi người đều nhận ra ánh mắt tinh quái của giáo sư Cuthbert, giống như anh vậy.

Nhưng đồng thời, anh cũng nghĩ mình nên cân nhắc. Đâu phải lúc nào giáo sư cũng trao cho học sinh một cơ hội như thế. Nếu anh làm tốt, nghĩa là trong buổi học tới, anh sẽ chẳng phải động tay vào bất cứ thứ gì— thêm nhiều thời gian để lo nghĩ về giải đấu.

Thế mà, trước khi kịp tự thuyết phục mình giơ tay, một giọng nói khẽ vang lên bên cạnh.

"Sunghoon."

Cái tên của anh, lần đầu tiên được Sunoo gọi trực tiếp, khiến anh sững lại.

"Sao cậu không giơ tay?"

Sunghoon chớp mắt, nhất thời không thốt nên lời. Anh đâu có định không giơ tay— anh chỉ đang suy nghĩ thôi. Nhưng Sunoo, dù là vô tình hay hoàn toàn cố ý, đã quyết định thay anh.

Với một sự tự tin đáng báo động, Sunoo bất ngờ nắm lấy cổ tay Sunghoon và giơ cả hai tay của họ lên cao.

Sunghoon suýt nghẹn. "C-Cái gì?!"

Sunoo chẳng hề lo lắng, quay sang giáo sư Cuthbert và nói với vẻ nhẹ nhàng, như thể chuyện này chẳng có gì đặc biệt. "Bọn em sẽ làm ạ, thưa giáo sư."

Lớp học bùng lên những tiếng xì xào. Toàn bộ khuôn mặt Sunghoon đỏ bừng. Anh cảm nhận được từng ánh mắt đổ dồn về phía mình, nhưng thứ duy nhất mà bộ não anh có thể tập trung vào chính là việc Sunoo vừa mới nắm lấy tay anh. Cổ tay anh vẫn còn cảm giác ấm áp nơi tay Sunoo đã nắm lấy.

"Cậu giỏi môn này mà," Sunoo nói, ném cho anh một nụ cười đầy ẩn ý. "Cùng làm đi."

Sunghoon thực sự muốn phản đối— thật đấy. Nhưng giáo sư Cuthbert đã gật đầu tán thưởng, còn Sunoo thì nhìn anh với vẻ tự tin đầy thách thức, như thể đang chờ xem liệu anh có dám từ chối không.

"Tuyệt vời! Hai trò, bắt đầu đi nào."

Sunghoon thở dài, cam chịu số phận.

Mà số phận, như anh nhanh chóng nhận ra, đồng nghĩa với việc làm gần như toàn bộ công việc một mình.

Còn Sunoo? Em đơn giản là chỉ dành hầu hết thời gian để chuyền cho Sunghoon nguyên liệu, thỉnh thoảng lại lên tiếng cổ vũ, điều này vừa phiền toái lại vừa lạ lùng mà cũng có phần động viên.

"Cậu làm tốt lắm," Sunoo cất giọng khe khẽ.

Sunghoon lầm bầm, xay nhuyễn lá asphodel. "Mình biết."

"Cậu thử bớt cau mày lại một chút đi?"

Sunghoon trừng mắt nhìn em, trông còn giận dỗi hơn trước.

Khi nồi thuốc cuối cùng cũng xong, giáo sư Cuthbert kiểm tra nó với vẻ chăm chú. "Trông tuyệt vời đấy," ông nói, rồi mỉm cười, nhìn về phía họ với ánh mắt ấy. Ánh mắt có thể khiến người ta cảm thấy, hãy làm cho chuyện này thú vị hơn đi nào.

"Vậy các trò tự tin về hiệu quả của nó thế nào?"

Sunghoon do dự.

Anh nên nói là cực kỳ tự tin. Anh đã làm đúng từng bước chỉ dẫn. Anh đã thuộc lòng các nguyên liệu như thể chúng là phần thân thể mình. Anh biết thuốc này là chính xác.

Nhưng sự nghi ngờ luôn là kẻ thù tồi tệ nhất của anh.

"...Ở mức độ... thích hợp," Sunghoon nói, cuối cùng cảm thấy lời mình vừa nói có vẻ yếu ớt.

Giáo sư Cuthbert gật đầu nhẹ. "Vậy thì chúng ta thử nghiệm thôi. Một trong hai trò sẽ uống thuốc độc này, và người còn lại sẽ đưa thuốc giải."

Sunghoon cứng người lại, dạ dày quặn thắt.

Anh không nghi ngờ gì về thuốc giải cả— mà anh nghi ngờ chính mình. Liệu anh có làm sai sót ở bước nào không? Liệu anh có khuấy quá nhiều lần không? Liệu anh có thể làm ai đó bị thương không? Anh đã cảm thấy mình chẳng xứng đáng là một trong những Quán quân lần này— vậy liệu đây có phải là minh chứng cho điều đó không? Tệ hơn nữa— cả lớp đều đang nhìn chằm chằm vào họ.

Chưa kịp để mình rơi vào vòng xoáy lo lắng, một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

"Mình làm cho."

Sunghoon quay phắt đầu, không thể tin nổi nhìn Sunoo.

Sunoo đã cầm lấy lọ thuốc độc và chăm chú nhìn mặt Sunghoon, như thể em có thể thấy rõ sự nghi ngờ in hằn trên đó.

Và trước khi Sunghoon kịp ngăn em lại— trước khi anh có thể chớp mắt — Sunoo đã nuốt hết thuốc độc chỉ bằng một động tác nhanh gọn, như thể em muốn chứng minh điều gì đó.

Sunghoon hoảng loạn. "Cậu ĐIÊN à?!"

Mọi thứ diễn ra như một thảm họa chậm rãi. Sunghoon, trong nỗi kinh hoàng tuyệt đối, khi nhìn thấy Sunoo gập người xuống ngay lập tức. Anh nghe thấy hơi thở gấp gáp của em khi thuốc độc bắt đầu có tác dụng m. Các ngón tay của Sunoo bấu chặt vào mép bàn, hơi thở trở nên nông dần, làn da chuyển sang sắc xanh tái đến rợn người. "Thuốc giải," em rít lên, nhìn chằm chằm vào Sunghoon.

Sunghoon không hề chần chừ lần này. Anh vội vàng đưa thuốc giải lên môi Sunoo, nín thở theo dõi trong khi Sunoo uống nó. Những giây phút kéo dài tưởng chừng như vô tận trước khi thuốc phát huy tác dụng. Và từ từ, màu sắc trên khuôn mặt Sunoo quay trở lại, hơi thở của em đều đặn hơn.

Sunghoon thở phào, không nhận ra là mình đã nín thở từ bao giờ.

"Cậu đúng là NGU ngốc," anh gằn giọng. "Cậu nghĩ cái quái gì vậy?! ĐỪNG BAO GIỜ làm thế nữa!"

Sunoo nghiêng đầu, vẫn thở hổn hển, đôi mắt sáng ngời với một vẻ thích thú không thể chối từ, mặc cho em vừa trải qua một tình huống gần như chết người. "Sao vậy?"

"Sao vậy á? Vì—" Sunghoon loạng choạng, tay vung vẩy. "Vì cậu có thể sẽ CHẾT! Cậu có thể mất hết tri giác—cơ thể cậu có thể đã hóa xanh—mình không biết nữa! Mọi chuyện có thể đã sai theo đủ kiểu! Điều này quá liều lĩnh và—"

"Vì mình tin cậu."

Não bộ của Sunghoon như tê liệt.

Sunoo nhìn Sunghoon chăm chú, má em ửng đỏ lên— không phải vì thuốc độc, mà là vì một lý do khác. Một điều gì đó nhẹ nhàng hơn.

Sunghoon nuốt khan. Có gì đó thật kỳ lạ khi nghe câu đó. Không phải theo kiểu xấu, mà kiểu tại-sao-nó-lại-khiến-tim-mình-đập-nhanh như vậy.

Chắc Sunoo cũng nhận ra điều đó, vì vậy em lập tức vội vàng đổi cách nói, vung tay lên như thể phủi đi. "Ý mình là, mình tin vào khả năng của cậu— rõ ràng rồi."

Sunghoon không biết phải đáp lại sao.

Khi cả hai trở lại chỗ ngồi, Heeseung cười gian xảo. "Hai cậu hợp nhau ghê nhỉ."

Sunghoon rên rỉ. Anh cảm thấy mệt mỏi thật sự.

Nhưng trước khi cả ba tách ra, cuộc trò chuyện của họ không thể không chuyển sang giải đấu. Các thử thách đang đến gần, và mặc dù được hưởng những đặc quyền, nhưng rõ ràng là họ vẫn chưa biết gì nhiều.

"Chỉ còn vài tuần nữa thôi," Heeseung thở dài, vươn vai. "Nếu muốn sống sót qua thử thách, chúng ta thực sự phải bắt đầu thu thập manh mối thôi."

"Cậu cũng tuyệt vọng đến vậy à?" Sunoo rên rỉ, ngả người ra bàn, đầu gục xuống tay.

"Vậy là cả ba đứa chúng ta rồi," Sunghoon lẩm bẩm, vuốt tóc rồi chỉnh lại kính mắt.

Ngay lúc đó, Heeseung, với vẻ mặt quá đỗi bình tĩnh, đề nghị, "Chúng ta nên hợp tác. Chia sẻ những gì tìm được."

Sunghoon ngần ngại, cảm thấy lương tâm và lý trí đang đấu tranh. "Điều đó... nghe giống như gian lận."

Vì đúng là vậy. Các Quán Quân phải tự giải quyết mọi thứ một mình— không được nhận sự giúp đỡ của bạn bè, không có gợi ý từ thầy cô. Nhưng ngay khi anh nói vậy, Sunoo và Heeseung trao nhau ánh mắt, như thể anh vừa nói một điều gì đó ngây ngô đến buồn cười. Sunoo nghiêng đầu, mắt đầy vẻ thích thú.

"Mon pauvre chou."
"Đồ ngốc tội nghiệp của mình ơi."

Sunghoon cau mày. Dựa vào biểu cảm của họ và cái câu gì đó Sunoo vừa nói bằng tiếng Pháp, có lẽ anh đang trông như một dấu hỏi lớn.

"Ôi, Sunghoon," Sunoo cất tiếng, giọng nói mang theo một chút gì đó rất gần gũi. "Cậu thực sự không biết gì về lịch sử phù thủy à?"

Heeseung bật cười. "Gian lận cơ bản đã trở thành một truyền thống trong giải đấu rồi. Lúc nào cũng có. Nhưng đừng lo— chúng ta sẽ không bao giờ nói điều đó ra ngoài đâu."

Sunghoon thở hắt ra, cảm giác mình đã phạm phải một sai lầm lớn. "Được rồi. Nhưng nếu chúng ta bị bắt, mình sẽ đổ hết tội lên đầu hai người đấy."

Anh bắt đầu nghĩ rằng mình vừa ký kết một hợp đồng với hai người nguy hiểm nhất trong cuộc thi này.

✶ ✶ ✶

Tối đó, Sunghoon đang ăn tối một cách thầm lặng, mong là không có chuyện rắc rối nào xảy ra.

Và dĩ nhiên, đó lại là tội lỗi, vì ngay khi anh vừa đưa chiếc nĩa lên, Jay và Jake bắt đầu tranh cãi về đội Quidditch nào sẽ có cơ hội thắng ở mùa này. Sunghoon chẳng hiểu sao họ lại hỏi mình — anh gần như không theo dõi các trận đấu, và giờ thì anh càng chắc chắn rằng Jake chỉ thích gây chuyện để vui mà thôi.

Anh đang phân vân giữa việc đáp lại họ hay là giả vờ không nghe thì có cái gì đó khiến anh liếc mắt về phía cửa.

Sunoo bước vào cùng Jungwon và Riki, mắt em lướt qua cả hội trường. Em luôn toát lên vẻ điềm tĩnh,như thể em sinh ra đã để được ngưỡng mộ, nhưng Sunghoon chưa kịp suy nghĩ kỹ về điều đó thì ánh mắt của Sunoo đã dừng lại trên người anh.

Và rồi, thay vì quay đi như mọi khi, em lại giơ tay lên, vẫy nhẹ một cái.

Sunghoon giật mình.

Ồ.

Điều này khá mới mẻ.

Trước khi em kịp ngừng lại, anh vô thức giơ tay lên, đáp lại một cách đơn giản. Không phải điều gì to tát— chỉ là một lời chào nhỏ— nhưng có cái gì đó khiến tim Sunghoon đập loạn nhịp, cái cảm giác ấm áp cứ lan tỏa trong lồng ngực khiến anh không tài nào lý giải nổi.

Thật không may, Jay và Jake lại nhận ra ngay. Lại một lần nữa.

"Ồ?" Jay cười hả hê, nụ cười của anh chàng trông thật đáng ghét. "Lạ thật đấy. Từ khi nào hai người lại vẫy tay với nhau vậy?"

Jake, cười khúc khích và thúc tay vào hông Sunghoon. "Cẩn thận đấy, Hoon. Nếu mày nhìn lâu thêm chút nữa, có khi mày lại bay đến chỗ cậu ta mất thôi."

Sunghoon ngay lập tức hạ tay xuống và quay lại nhìn đĩa ăn, mặt cau có. "Im đi."




Đang rất có hứng vì hôm này sunsun vai gãy vcl =))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro