Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4.1,

[ sunghoon. ]

Đến sáng hôm sau, mọi thứ dường như đã thay đổi hoàn toàn.

Với chỉ bốn tiếng được ngủ và nỗi sợ còn bủa vây trong lòng, Sunghoon lảo đảo từng bước, Nhưng ngay cả sự an ủi từ những môn học yêu thích cũng chẳng thể xóa nhòa sự thật rõ ràng trước mắt, rằng anh đã tự ký tên vào bản án định mệnh gần như chắc chắn sẽ dẫn đến cái chết.

Đây chẳng phải là lần đầu tiên anh đưa ra một quyết định liều lĩnh như vậy. Nhưng ít nhất, khi đối mặt với mười một kỳ thi O.W.L.s, điều tồi tệ nhất có thể xảy ra chỉ là một trận suy sụp tinh thần. Còn lần này? Lần này tệ hơn rất nhiều.

Sunghoon vốn đã quen với việc đi qua hành lang mà không ai để ý— chỉ thỉnh thoảng có những cái gật đầu xã giao, vài lời chào thân thiện, và chẳng có gì quá mức. Nhưng hôm nay thì khác. Hôm nay, anh có cảm giác như ai đó đã gắn lên đầu mình một tấm biển neon khổng lồ, nhấp nháy liên tục dòng chữ: TÔI LÀ QUÁN QUÂN TAM PHÁP THUẬT. HÃY NHÌN TÔI ĐI.

Không phải chỉ vì những lời xì xào đột nhiên lớn hơn hay vì mọi người bỗng đối xử với anh như linh vật của Hogwarts. Điều thực sự khiến hôm nay trở nên khác biệt là vì lần đầu tiên sau rất lâu, Sunghoon cảm thấy mình như là người xa lạ ngay tại chính ngôi trường quen thuộc này.

Anh chỉ mới bước được năm bước vào Đại Sảnh thì một học sinh năm thứ tư đã nhẹ nhàng vỗ vai anh, "Chúc anh may mắn, Hoon!"

Chưa kịp dừng lại, lại có người khác vang lên: "Chúc mừng anh được chọn! Nhớ làm Hogwarts tự hào nhé!"

"Cậu đã định mời ai đi dự Yule Ball chưa?"

"Đừng có chết nhé anh bạn!"

Rất nhiều người đều chúc anh may mắn*. Có người nghe thật chân thành, nhưng cũng có kẻ khiến anh cảm giác họ thực sự muốn anh gãy chân— tốt nhất là trước vòng thi đầu tiên.

(raw gốc: break a leg - nghĩa đen là gãy chân. Nghĩa bóng là chúc bạn may mắn)

Tuyệt thật.

Sunghoon lách qua những dãy bàn cho đến khi đến được bàn của Hufflepuff, nơi bạn bè đang đã chờ sẵn. Theo quy định, học sinh Hogwarts phải ngồi đúng bàn của nhà mình trong các bữa ăn, nhưng qua năm tháng, luật lệ đó đã trở thành một thứ truyền thống mà chẳng ai buồn quan tâm. Trừ những dịp trang trọng đặc biệt, còn giáo sư cũng chẳng mấy khi nhắc nhở, và học sinh thì lại càng không bận tâm— đặc biệt là trong những bữa ăn thường ngày. Vậy nên, như mọi khi, Jay và Jake vẫn chiếm chỗ ở bàn của Hufflepuff như thường lệ, còn Sunghoon trượt vào chỗ ngay bên cạnh họ.

Không phải là anh còn thiết tha gì vào bữa sáng của mình. Cảm giác thèm ăn trong anh đã sớm biến mất từ lâu. Rồi, vừa đủ to để lọt vào tai anh, một giọng nói vang lên từ vài chỗ ngồi phía xa.

"Thật tình, sao lại được chọn nhỉ?"

Sunghoon không phản ứng, nhưng ngón tay anh siết chặt quanh chiếc nĩa.

"Chúng ta có nhiều ứng cử viên giỏi hơn mà," một người khác hậm hực.

"Đúng thế. Một đứa gốc Muggle lại được chọn thay vì những người khác sao?"

Lòng anh thắt lại. Điều khiến anh bất ngờ hơn cả là câu nói đó không phải đến từ một Slytherin như anh vẫn nghĩ— mà là một Hufflepuff cùng nhà.

Bên cạnh anh, Jay cứng người, chuẩn bị phản bác, nhưng Jake đã ra tay trước. "Nói lại lần nữa thử xem." Đũa phép của cậu đã hơi nhấc lên, nhưng ngón giữa cũng chẳng chịu thua kém mà sẵn sàng tham chiến.

"Bỏ ngón tay xuống trước khi tao bắt đầu trừ điểm," Sunghoon lẩm bẩm, vẫn giữ phong thái điềm tĩnh và đáng tin cậy của một Thủ Lĩnh gương mẫu. "Và cả đũa phép nữa, Jake."

Jake nhếch môi cười. "Này, ít nhất lần này mày còn cảnh báo tao trước. Tiến bộ rồi đấy."

Sunghoon thở dài. Còn quá sớm để đối phó với chuyện này.

"Biết đâu năm nay Chiếc Cốc chỉ muốn kiếm điểm đa dạng từ một đứa Muggle thì sao?" Một giọng nói lười biếng chen vào. Lần này thì đúng là Slytherin.

Jay quay người lại, giọng lạnh băng. "Sunghoon là một trong những học sinh xuất sắc nhất Hogwarts. Hơn hẳn bất kỳ ai trong số các người. Và nếu tôi nhớ không lầm, chính mấy người còn chẳng đủ lớn gan để bỏ tên vào Chiếc Cốc. Nên tốt nhất là ngậm miệng lại mà cút ra chỗ khác đi."

Sunghoon không nói gì, nhưng anh thầm biết ơn vì bạn bè luôn đứng về phía mình. Những lời thế này anh đã nghe quá nhiều lần, tưởng chừng chẳng còn phải bận tâm. Nhưng hôm nay, dưới hàng chục ánh mắt dõi theo, chúng lại cứa vào lòng anh theo một cách anh không ngờ tới.

Bởi vì bây giờ, dù tốt hay xấu, anh không còn chỉ là một kẻ tham vọng quá mức rồi bị bỏ qua nữa.

Anh là Quán Quân của Hogwarts.

Anh— Park Sunghoon, một phù thủy gốc Muggle, một kẻ tham vọng, một Huynh Trưởng cẩn trọng, trách nhiệm, chưa từng gây rắc rối— sắp tham gia vào Giải đấu Tam Pháp Thuật.

Tại sao lại là anh?

Anh không phải một tuyển thủ xuất sắc nhất. Anh không xuất thân từ một gia tộc phù thủy danh giá nào. Anh thậm chí chẳng có tí năng khiếu bẩm sinh đặc biệt gì hết. Không phải thiên tài trời sinh— anh chỉ đơn giản là người luôn nỗ lực không ngừng. Đó là tất cả những gì anh có.

Giáo sư Winslow dường như đã nhìn thấy điều gì đó trong anh. Nhưng liệu thầy có nhầm lẫn không?

"Cậu nghĩ nhiều quá rồi đó."

Một giọng nói xa lạ kéo anh ra khỏi vòng xoáy suy nghĩ — là Lee Heeseung.

Sunghoon chớp mắt, ngẩng lên, chỉ để thấy Heeseung thản nhiên vỗ một tay lên lưng anh.

Anh không nhận ra mình đã ngồi đờ đẫn bao lâu, nhưng đối diện, Jake thì rõ ràng có. Cậu ấy trố mắt nhìn, quai hàm suýt rớt xuống bàn.

"Đi nào," Heeseung nói, giọng nhẹ tênh nhưng chắc nịch. "Cậu đưa mình đến lớp."

Sunghoon thở dài, gạt những hoài nghi sang một bên. "Ừ. Đi thôi."

✶ ✶ ✶

Nếu tối qua Sunghoon chịu chăm chú lắng nghe và xử lý những thông báo thay vì chỉ gật gù như một thằng ngốc, có lẽ anh đã nhận ra rằng việc trở thành Quán quân Tam Pháp Thuật đồng nghĩa với việc phải chia sẻ thời khóa biểu với các Quán quân khác.

Chi tiết nhỏ đó lúc ấy có vẻ hợp lý. Công bằng và tất cả những thứ tương tự. Anh thậm chí còn rất tán thành ý tưởng đó.

Điều suy nhất anh không nghĩ đến là hậu quả thực sự của nó.

Nó có nghĩa là từ giờ trở đi, cậu, Heeseung và Sunoo sẽ học chung với nhau. Mọi. Môn. Học.

Heeseung thì không thành vấn đề. Thực tế, Sunghoon còn bắt đầu thấy có thiện cảm với hắn ta— một kiểu cuốn hút tự nhiên mà tất cả học sinh Durmstrang dường như đều sở hữu. Nhưng còn Sunoo?

Sunghoon đã quyết định rằng Sunoo là một câu chuyện hoàn toàn khác biệt.

Không hiểu vì lý do gì, chỉ cần có sự hiện diện của Kim Sunoo là bộ não của Sunghoon lại bị chập mạch theo cách vô cùng phiền phức. Và nếu có thể lựa chọn, anh thà mình sẽ không phải đối mặt với điều đó một lần nào hết.

Heeseung và Sunghoon đến lớp đủ sớm để chọn được một chỗ ngồi khá ổn ở phía sau. Bình thường, Sunghoon thích ngồi ở giữa— đủ xa để không bị giáo viên chú ý quá gần, và cũng đủ gần để có thể nhìn rõ bảng— nhưng lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám lại là một trong những lớp mà ai cũng đua nhau chiếm chỗ ngồi phía sau. Giáo sư thường có thói quen gọi học sinh ở phía trước, và chẳng ai muốn trở thành trò cười ngay trước mặt bạn bè.

Heeseung duỗi người, trông quá đỗi thư thái so với một người sắp phải nghe một bài giảng về lời nguyền. "Durmstrang cũng có một lớp tương tự như này," hắn nói, vẻ suy tư. "Mình tò mò không biết Hogwarts sẽ dạy nó như thế nào."

Sunghoon liếc hắn ta, "Câu đó có thật lòng không, hay cậu chỉ mong chờ việc được thất vọng về lớp học tại đây thôi?"

Heeseung nở một nụ cười tinh quái. "Mình nghĩ là cả hai."

Lớp học dần dần chật kín, và Sunghoon tranh thủ lúc này để quan sát xung quanh, nhận ra những gương mặt quen thuộc. Jay đã tìm được một chỗ ngồi cạnh vài Ravenclaws. Jake, như mọi khi, vẫn đang trò chuyện vui vẻ với các Gryffindors. Lớp học này là môn học chung của những học sinh năm bảy từ các nhà, và lần này, còn có thêm một nhóm học sinh mặc đồng phục đỏ thẫm và xanh nhạt.

Ngay trước khi chuông báo tiết học vang lên, cửa lớp lại mở. Sunoo bước vào cùng Jungwon, cả hai di chuyển với vẻ uyển chuyển tự nhiên như thể màn xuất hiện này đã được tập dượt từ trước. Đồng phục Beauxbatons của hai người chỉnh tề, mũ đã được tháo đi nhưng áo choàng vẫn còn, khuôn mặt điềm tĩnh, không một chút gợn sóng.

Trong khi anh chưa kịp phản ứng, thì Heeseung đã giơ tay vẫy họ lại gần.

Sunghoon căng thẳng.

Sunoo, nhìn thấy họ, nhẹ nhàng gật đầu chào một cách lịch sự, kèm theo một nụ cười thoáng qua. Sau đó, cả hai tìm chỗ ngồi trống còn lại ở phía trước.

Sunghoon thở ra một hơi dài. Tốt. Thật tốt.

Vậy tại sao anh lại cảm thấy mình như vừa ngưng thở?

Tại sao...

Tại sao anh lại cứ như vậy?

Heeseung, hoàn toàn không hề nhận ra, cười khúc khích bên cạnh. "Cậu ổn không, Hoon?"

"Mình ổn," Sunghoon đáp, giọng cứng ngắc.

Heeseung nhếch môi cười, nhưng— may mắn thay— hắn không nói thêm gì.

Giờ thì anh có thể tập trung được rồi.

Giáo sư bước vào, lớp học im phăng phắc.

"Chúng ta sẽ bắt đầu với một câu hỏi đơn giản," giáo sư nói, vừa đi đi lại lại trước bục giảng. "Ai có thể kể tên ba Lời nguyền không thể tha thứ?"

Ngay lập tức, hơn một nửa lớp giơ tay.

Sunghoon cũng giơ tay.

Jay, ngồi vài hàng phía trước, cũng làm vậy.

Heeseung không thể thiếu— tất nhiên— khuôn mặt hắn sáng bừng lên như thể đang tham gia một cuộc thi quan trọng.

Vì tò mò, Sunghoon liếc nhìn Sunoo. Trong khi Jungwon đã giơ tay, Sunoo vẫn ngồi yên lặng, tay đặt gọn gàng trên bàn.

Ồ.

Một nỗi khó hiểu hiện rõ ràng lên trên mặt Sunghoon. Sunoo không biết câu trả lời ư? Điều này là không thể. Một phần trong anh thậm chí mong chờ Sunoo sẽ là người đầu tiên trả lời, xét đến... danh tiếng của gia đình em.

Hoăc đơn giản là em chỉ không muốn tham gia thôi.

Giáo sư gọi tên Heeseung đầu tiên.

"Lời nguyền Độc đoán, Imperius," Heeseung trả lời một cách đầy tự tin.

"Đúng. Và tác dụng của nó là gì?"

"Nó cho phép người thi triển điều khiển mọi hành động của mục tiêu."

Giáo sư gật đầu hài lòng, rồi chuyển sang gọi tên Jay.

"Lời nguyền Tra tấn, Cruciatus," Jay nói. "Nó khiến mục tiêu phải chịu sự tra tấn cực độ."

"Tốt. Còn lời nguyền cuối cùng?"

Sunghoon ngồi thẳng người lại khi nhận thấy ánh mắt thầy đang dừng trên người anh.

"Lời nguyền Chết chóc," anh trả lời. "Avada Kedavra."

Im lặng. Chỉ cần nhắc đến tên của lời nguyền đó thôi cũng đủ khiến không khí trong phòng trở nên nặng nề.

"Đúng," giáo sư nói cuối cùng, giọng nghiêm túc. "Vậy ba lời nguyền này có điểm chung gì?"

"Chúng đều bị cấm," ai đó lẩm bẩm.

"Đều bị cấm, đúng," giáo sư đồng tình, "Và việc sử dụng chúng với bất kỳ con người nào sẽ đưa kẻ thi triển vào án tù chung thân ở Azkaban."

Cả lớp vẫn im lặng.

Sunghoon lại liếc nhìn Sunoo. Tại sao em lại cứ im lặng như vậy?

Em ấy vẫn chẳng nói một lời nào.

"Còn gì nữa không?" Giáo sư tiếp tục đi qua lại, giọng đều đều. "Điều gì làm Nghệ Thuật Hắc Ám trở nên nguy hiểm? Đây chỉ là phần ôn tập thôi, trò Shaw, không cần phải ghi chép ngay bây giờ."

Một vài cánh tay giơ lên, nhưng ông bỏ qua họ.

"Câu trả lời là ý định," thầy nói. "Nghệ Thuật Hắc Ám không chỉ là một nhánh ma thuật. Chúng là ma thuật được điều khiển bởi ý định— ý định có chủ đích, ác ý. Một lời nguyền, bản thân nó, không hẳn là xấu, các trò hãy nhớ lấy điều này. Tuy nhiên, khi kết hợp với thù hận, giận dữ hay sự tàn ác, nó trở thành một thứ hoàn toàn khác."

Sunghoon nhíu mày, chăm chú lắng nghe.

"Nhưng chỉ có ý định thôi thì chưa đủ." Giáo sư quay lại nhìn lớp, giọng thấp xuống một chút. "Đây là ba trong số những lời nguyền khó thực hiện nhất. Cần phải thành thạo. Nó không thể chỉ đơn giản là các trò cứ vung đũa phép lên là sẽ thành công."

Ông để câu nói này lơ lửng trong không khí, cho phép lớp học suy ngẫm.

"Nếu tôi mời một trong số các trò lên đây để thi triển Lời nguyền Tra tấn lên tôi, tôi sẵn sàng cược rằng điều tồi tệ nhất tôi nhận được sẽ chỉ là một cơn chảy máu mũi." Giáo sư cười khẩy khi nghe tiếng cười ngượng ngập vang lên khắp phòng. "Vì không ai trong các trò— hy vọng là vậy— có đủ loại ý định cần thiết để thực hiện nó. Và dù các trò có, thì các trò cũng sẽ thiếu khả năng kiểm soát để duy trì nó."

Sunghoon lại liếc nhìn Sunoo.

Vẫn im lặng.

Không phải vì Sunghoon nghĩ Sunoo là kiểu người ồn ào hay hăng hái, nhưng có điều gì đó kỳ lạ trong cách em luôn giữ đầu hơi cúi xuống, mắt chăm chú vào giáo sư nhưng chẳng bao giờ thực sự tham gia, khiến Sunghoon không thể không nghi ngờ.

Có lẽ Sunoo chỉ không hứng thú với bài học này. Có thể em không thích nói về chủ đề này.

Hoặc, một phần tối tăm trong đầu Sunghoon khẽ thì thầm, có thể em ấy không cần phải nói gì cả.

Vì Sunoo có lẽ biết gấp đôi số lời nguyền mà nửa lớp học cộng lại.

Sunghoon nhanh chóng xua đi suy nghĩ đó.
Thay vào đó, tâm trí anh lại quay về với những gì anh vô tình nghe được trong phòng sinh hoạt của Hufflepuff tối hôm qua, sau khi ba người họ được chọn làm Quán quân của giải đấu. Dĩ nhiên, đã có một ít lời bàn tán, và Sunghoon cũng đủ tò mò để lén nghe chúng.

Các bạn cùng nhà của anh có rất nhiều điều để nói về Sunoo. Họ đều đồng tình rằng Kim Sunoo của Beauxbatons đến từ một dòng dõi phù thủy hắc ám. Rằng em ấy có thể đã được dạy về Pháp Thuật Hắc Ám từ khi còn rất nhỏ. Rằng em ấy không thuộc về Beauxbatons— em quá đen tối, quá sắc bén, quá khác biệt so với vẻ đẹp nhẹ nhàng và duyên dáng của họ.

Cũng có những tin đồn vô lý hơn nữa khi số đông bắt đầu bàn tán. Có người quả quyết rằng gia đình Sunoo đã thực hiện phép thuật máu. Một người khác thì khẳng định rằng em có thể nói chuyện với rắn.

Và Sunghoon... không tin vào những điều đó. Ít nhất là không thật sự tin.

Nhưng anh cũng không hoàn toàn bác bỏ chúng.

Và bây giờ, khi nhìn Sunoo lặng lẽ ngồi trong lớp, Sunghoon cảm thấy tội lỗi dâng lên như thuỷ triều.

Vì ngoài Jungwon, Sunoo chẳng nói chuyện với ai cả. Em ấy không tỏ ra ghê gớm m, không cố gắng để nổi bật hay muốn chứng tỏ điều gì. Em ấy chỉ... có mặt trong lớp. Lặng lẽ hòa mình vào bối cảnh xung quanh. Im lặng, không thu hút bất kỳ sự chú ý nào.

Sunghoon hít một hơi thật sâu. Đó chỉ là những tin đồn thôi. Anh phải ngừng nghĩ mọi chuyện theo cách đó.

"Giờ thì," giáo sư vỗ tay, phá vỡ bầu không khí căng thẳng và kéo Sunghoon ra khỏi dòng suy nghĩ, "chúng ta sẽ chuyển sang bài học chính hôm nay. Chúng ta sẽ luyện tập một số lời nguyền và bùa chú phức tạp hơn— những thứ các trò có thể gặp trong một cuộc đấu tay đôi. Câu hỏi thật sự là: các trò có thể tự vệ khi chống lại chúng không?"

Bầu không khí bỗng chốc thay đổi. Các học sinh ngay lập tức ngồi thẳng người, thì thầm bàn tán, ánh mắt đầy hào hứng.

Heeseung nở nụ cười đầy tự mãn. "Cuối cùng cũng đến lúc rồi."

Sunghoon thở dài một tiếng cười khẽ. "Cậu làm màu quá rồi."

Heeseung nhún vai. "Này, nếu mình giỏi thật thì mình nói mình giỏi, sao phải giấu?"

Họ chuyển sang bài học thực hành, đấu với những lời nguyền vô hại nhưng rất phức tạp. Mọi thứ trở nên đầy tính tương tác, vui vẻ và không thiếu sự cạnh tranh.

Tuy nhiên, dù Sunghoon cố gắng tập trung đến đâu, sự chú ý của anh vẫn cứ bị kéo về phía Sunoo.

Em lặng lẽ.

Giấu mình đi.

Và vì lý do nào đó, Sunghoon không thể ngừng chú ý đến em.

✶ ✶ ✶

Nếu Sunghoon phải xếp hạng các lớp học theo mức độ khiến anh muốn thiêu rụi mọi thứ, thì lớp Cổ Ngữ Runes chắc chắn sẽ đứng đầu. Theo sau là Lịch Sử Pháp Thuật và Muggle Học, nơi mà họ được học về "ma thuật" của các chương trình trao đổi sinh viên và thị trường chứng khoán.

Nhưng điều thật sự khiến anh chịu đựng không phải là lớp học đó—mà là cái cảm giác nhìn vào Giáo sư Winslow, với những nếp nhăn sâu hoắm và ánh nhìn xa xăm, khiến Sunghoon nhớ lại một cách đau đớn chuyện mình đã bị lừa như thế nào khi ném tên vào Chiếc Cốc Lửa.

Cái cách mà Winslow, trông giống như một cổ vật sống ngàn năm, khiến một kẻ ngây thơ như Sunghoon rơi vào cái bẫy của một quyết định thay đổi cả cuộc đời anh.

Và Sunghoon? Sunghoon chính là kẻ ngây thơ đó.

Giờ anh đã là Quán Quân của Hogwarts, người bị giam trong một cuộc thi có thể giết chết anh bất cứ lúc nào, tất cả chỉ vì anh đã đánh giá thấp sức mạnh của... áp lực từ bạn bè.  (Nếu "bạn bè" có thể ám chỉ một người đàn ông già đến mức Sunghoon chắc chắn rằng ông ta đã từng gửi thiệp Giáng Sinh cho Merlin.)

Và nếu tất cả những điều đó vẫn chưa đủ tồi tệ, thì cái giọng nói chậm rãi, cọt kẹt của Giáo sư Winslow, chỉ cần ngồi trong lớp của ông quá lâu thôi, cũng khiến Sunghoon phải nghĩ đến việc cho nổ tung tất cả các viện dưỡng lão ở Scotland rồi.

Vì vậy, khi Heeseung, với tất cả sự cuốn hút của một học viên Durmstrang, vẫy tay gọi Sunoo ngồi cùng họ sau khi thấy Jungwon không có mặt cùng em, Sunghoon lúc này không để tâm lắm.

Nhưng rồi Sunoo ngồi xuống.

Và giờ thì, đó là một vấn đề.

Sunoo nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Sunghoon, toát lên vẻ thanh thoát và điềm tĩnh, như thể em không phải là nhân vật chính trong chủ đề của nửa số tin đồn ở trường ngay lúc này. Và Sunghoon— người vừa mới nỗ lực xua đuổi tất cả những tin đồn đó khỏi đầu mình— bỗng nhiên không thể tập trung vào bất cứ thứ gì ngoài việc nhận ra Kim Sunoo có một mùi hương dễ chịu bất ngờ.

Giống như mật ong, chanh và một chút gì đó hoa nhài thoang thoảng, và ôi trời, được rồi, anh cần phải lấy lại bình tĩnh.

Nhưng nếu xét cho cùng, phương án thay thế duy nhất ở đây là phải chú ý đến Giáo sư Winslow, người vừa dành năm phút vừa qua để cố nhớ xem năm nay là năm nào.

Thật bất ngờ, giáo sư hôm nay lại có tâm trạng tốt, và khi ông vui vẻ, ông trông trở nên đặc biệt mơ hồ. Thay vì dạy học như một giáo viên bình thường, ông bắt đầu viết những ký tự cổ lên bảng, thỉnh thoảng quay sang lớp và nói: "Dịch đi."

Nửa số học sinh trong lớp hầu như không tỉnh táo.
Nửa còn lại— bao gồm Sunghoon— đang cố gắng hết sức để theo kịp.

Heeseung cúi người sang. "Ổng lúc nào cũng thế à?"

"Thật tiếc là đúng."

Sunghoon cố gắng tập trung, cố nhớ lại bài đọc tuần trước— chỉ để Heeseung tự tin giơ tay và nói, "Ký tự này có nghĩa là 'chết' thưa thầy."

Winslow nheo mắt nhìn hắn ta. "Nó có nghĩa là 'thịnh vượng.'"

Sunghoon vội vàng che miệng lại, để không phá vỡ lớp học.

"Đúng rồi. Giống nhau thôi mà ạ, nó còn tùy vào cách ta nhìn nữa."

Anh tự nhủ rằng mình không thể cười. Anh tuyệt đối không để cho tên học viên Durmstrang ngớ ngẩn này làm mình phá vỡ kỷ luật giữa lớp học được.

Nhưng rồi Heeseung lại làm vậy lần nữa.

Và lại nữa.

Những lời bịa chuyện của hắn trở nên quá rõ ràng— Heeseung chỉ đang thử xem liệu mình có thể qua mặt được không.

"Ký tự này có nghĩa là 'chiến binh.'"

"Không, nó có nghĩa là 'đất nông nghiệp.'"

"À, nhưng nếu suy nghĩ kỹ hơn thì—"

Sunghoon thở hắt ra, tay vội vã che miệng để kiềm chế tiếng cười.

Sunoo, ngồi bên cạnh, quay lại nhìn anh khi nghe thấy tiếng âm thanh đó.

Ban đầu, em có vẻ ngạc nhiên. Rồi một chút thích thú thoáng qua trong mắt, như thể em đang thấy điều gì đó buồn cười mà Sunghoon không thể hiểu được.

Trong khi đó, Winslow— hoặc là không nhận ra, hoặc là không quan tâm— vẫn tiếp tục viết những ký tự lên bảng, chờ câu trả lời đúng.

Và ngay lúc đó, Sunghoon mới để ý đến việc Sunoo đang làm.

Dù không bao giờ giơ tay, Sunoo vẫn lặng lẽ ghi lại từng câu trả lời.

Sunghoon chỉ nhận ra điều này khi, đến ký tự thứ tư trên bảng, anh liếc mắt nhìn qua mảnh giấy da của Sunoo và nhận thấy mỗi bản dịch của em đều hoàn toàn chính xác.

"Cái gì—" Sunghoon há hốc miệng. "Cậu thực sự biết cái này á?"

Sunoo nhìn anh như thể anh mới là người kỳ lạ ở đây, "Ừ?"

"Vậy sao cậu không nói gì?"

"Mình nghĩ mình không cần thêm sự chú ý nào nữa."

Sunghoon định phản bác, nhưng... ừ, cũng đúng. Anh không thể phản bác được. Là Quán quân Tam Pháp Thuật đã khiến quá nhiều ánh mắt đổ dồn vào Sunoo rồi. Tại sao em phải thu hút thêm sự chú ý nữa làm gì?

Vẫn vậy.

"Nhưng như vậy thì phí phạm kiến thức quá," Sunghoon lẩm bẩm.

Sunoo chỉ mỉm cười, tay nhẹ nhàng đặt dưới cằm. "Mình không thấy phiền đâu."

Tuyệt vời. Giờ Sunghoon lại để ý đến nụ cười của em nữa rồi.

Anh quay đi nhanh đến nỗi cảm tưởng như mình suýt thì bị gãy cổ. Còn Heeseung, người đang theo dõi toàn bộ câu chuyện như thể đây là bộ phim hay nhất trong nhiều năm qua, nhếch mép cười. "Cậu ổn chứ, Hoon?"

Sunghoon liếc hắn bằng ánh mắt sắc lẹm. "Rất ổn."

Giáo sư Winslow tiếp tục bài giảng, hoàn toàn không biết gì về những cơn sóng ngầm trong lòng Sunghoon, vì vậy anh quyết định tập trung vào bất kỳ thứ gì khác.

"Vậy," Sunghoon nói, khẽ đụng nhẹ vào Sunoo. "Cậu là thiên tài à, hay chỉ là cậu đã bí mật sống cả nghìn năm mà chả ai biết?"

Sunoo bật cười— nhẹ nhàng, trong trẻo, và thật dễ thương.

Sunghoon tự nhủ rằng mình đang gặp rắc rối to rồi. Nhưng anh cố nuốt cái cảm giác này xuống, chẳng có gì to tát cả.

"Chỉ là mình thích học ngôn ngữ thôi," Sunoo thừa nhận, giọng nói như một làn gió nhẹ. "Jungwon và mình cũng dạy kèm cho các học sinh nhỏ tuổi hơn ở Beauxbatons."

"Cậu dạy kèm á?" Sunghoon mở to mắt. "Cậu tự nguyện nhận thêm việc vào người à?"

Sunoo khẽ cười, như thể điều đó hoàn toàn bình thường. "Cũng không tệ lắm. Thực ra, nó khá là vui đấy."

Sunghoon nhíu mày. "Đấy là câu nói của một kẻ xấu đích thực đấy."

Sunoo nở nụ cười tươi hơn, đôi mắt sáng lấp lánh. "Vậy thì mình chắc chắn là kẻ xấu rồi."

Không công bằng.

Theo mọi tiêu chuẩn công bằng của Hufflepuff, điều này hoàn toàn là bất công, vì Sunoo đáng lẽ không nên dễ thương như vậy.

Em lẽ ra phải là một bí ẩn. Lẽ ra phải lạnh lùng. Lẽ ra phải là hắc mã trong cuộc thi ngu ngốc này, với một huyết thống đáng sợ và một danh tiếng tăm tối đi kèm.

Nhưng thay vào đó, em ấy lại là... như thế này.

Giọng nói mềm mại và dịu dàng, với tiếng cười như ánh nắng xuyên qua kính màu.

Heeseung, vẫn đang theo dõi tất cả với sự thích thú không giấu gì nổi, vỗ vai Sunghoon. "Cậu trông hơi nhợt nhạt đấy, anh bạn."

"Im đi hoặc mình sẽ cho cậu một lời nguyền ngay lập tức."

Heeseung nhướng mày nhìn anh, rồi lại giơ tay phát biểu trong lớp.

"Từ này có nghĩa là 'sinh ra.'"

"Trò Lee, thực ra nó có nghĩa là 'khổ đau.'"

"Cũng tương tự mà thầy ơi."

Sunoo lại cười khúc khích, và lần này, Sunghoon rất quyết tâm không nhìn về phía em.

Anh không thể để mình bị phân tâm vào lúc này.





Trời ơi nó dài khủng khiếp 😭😭.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro