3,
[ sunghoon. ]
Thề rằng, nếu có ai đó nói với Sunghoon vào buổi sáng rằng anh sẽ kết thúc ngày hôm nay với danh hiệu Quán quân của Hogwarts, anh chắc chắn sẽ phá lên cười vào mặt họ, rồi lập tức thu dọn đồ đạc và chạy thẳng đến cái Khoá cảng quốc tế gần nhất để biến khỏi đây. Nhưng thôi, giờ đây anh vẫn đang ở đây, trở thành Quán quân được chọn. Và thật không may, tất cả là lỗi của Giáo sư Winslow. Thật đấy.
Chiếc Cốc Lửa có vẻ đã cháy rất lâu khi mà Sunghoon và bạn bè anh đi xuống Đại Sảnh.
Hồi đầu mới đến, anh đã từng mơ mộng về vinh quang bất diệt khi còn là một học sinh năm nhất non nớt, nhưng giờ đây, Sunghoon chẳng còn chút khát khao nào về việc sẽ dành cả vài tháng tiếp theo chỉ để bị săn đuổi bởi đám sinh vật nhiều răng gớm ghiếc cả. Vì, trái ngược với một số người, Sunghoon đã phát triển được kỹ năng tự bảo vệ mình— một phẩm chất cực kỳ hiếm có giữa đám học sinh Hogwarts, Beauxbatons và Durmstrang, có lẽ vậy.
Anh nhìn thấy Jake, tất nhiên, vẫn tự tin bước tới gần Chiếc Cốc Lửa, cầm tờ giấy trong tay, ném vào trong đó như thể đang ném Quaffle qua vòng. Jay theo sau ngay sau đó, trông hớn hở một cách lạ thường đối với một người ghét vận động. Jake quay lại, cười tươi như thể vừa chiến thắng một trận đấu.
"Mày chắc chắn không muốn thử một lần à, Hoon?"
Sunghoon nhìn cậu, ánh mắt sắc lạnh. Đúng, họ có một lời hứa— một lời hứa thiêng liêng, không thể phá vỡ của tuổi trẻ ngốc nghếch. Đúng, anh đã nghĩ đi nghĩ lại về nó rất nhiều lần. Đúng, anh thừa nhận mình hối hận vì đã giữ lời hứa ngu ngốc đó. Và cũng đúng, áp lực từ bạn bè là một động lực mạnh mẽ đến nỗi có thể khiến người ta làm những chuyện ngớ ngẩn đến không ngờ.
Nhưng cũng không có gì thúc đẩy anh hơn là việc không muốn chết một cách thảm hại.
Và những người bạn của anh, dù có phiền phức và khó ưa đến đâu, cuối cùng vẫn hiểu và tôn trọng quyết định của Sunghoon về việc anh không muốn tham gia vào cái điều mà họ đã từng hứa. Nhưng dù sao thì, họ vẫn cứ phiền phức và khó ưa như vậy.
"Nhìn tao trông giống như thể muốn đi tìm đường chết vậy không?"
Jake nhún vai. "Thật ra thì... trông mày giống kiểu người mắc hội chứng anh hùng hơn."
Mà— ồ, được rồi, thật thô lỗ. Cậu ấy nói thế là sai hoàn toàn. Sunghoon không có hội chứng anh hùng, cảm ơn rất nhiều. Anh chỉ mắc hội chứng trách nhiệm thôi. Cụ thể là trách nhiệm không chết thảm hại trước mặt toàn bộ trường học.
"Chỉ là một giải đấu thôi mà," Jake thêm vào. "Chuyện tệ nhất có thể xảy ra là gì chứ?"
Cậu nói nghe thật đơn giản, nếu đây không phải ngôi trường mà có học sinh năm nhất suýt thì bị con chó ba đầu xơi tái. Một sự thật hiển nhiên, theo Hogwarts: Một Lịch Sử từng ghi lại.
"Ôi, tao không biết," Sunghoon nói, giọng khô khan. "Có thể là chết à?"
Jake vỗ vỗ vai anh, "Thấy chưa? Hội chứng anh hùng của mày đó."
Sunghoon thở dài. Anh yêu bạn bè của mình rất nhiều, thật đấy. Nhưng đôi khi, anh tự hỏi liệu tính khí liều lĩnh của Gryffindor có thể bị lây nhiễm không. Khi tên của Jake biến mất trong ngọn lửa xanh, Sunghoon vẫn đứng đó, tờ giấy da bí mật nắm chặt trong tay (phòng trường hợp anh muốn đổi ý!), mắt nhìn chằm chằm vào ngọn lửa như thể nó vừa xúc phạm mình vậy.
"Tao không chắc về chuyện này đâu, mọi người," Sunghoon lẩm bẩm. "Nhỡ đâu— "
"À, trò Park!" Một giọng nói vang lên— một giọng nói khàn khàn, già nua.
Và đó chính là khoảnh khắc mọi chuyện bắt đầu trở nên tồi tệ hơn. Giáo sư Winslow, vị giáo sư lớn tuổi nhất và nguy hiểm nhất Hogwarts theo cách chẳng ai dám coi thường, chậm rãi bước tới. Đôi mắt ông sáng ngời sau cặp kính nửa vầng trăng, như thể ông biết tất cả mọi bí mật trong vũ trụ— và còn đáng sợ hơn, có thể nhìn xuyên thấu tâm hồn người khác. Ánh mắt ông nhanh chóng dừng lại trên tờ giấy da mà Sunghoon đang cố giấu trong tay.
"Trò đang do dự." Giáo sư Winslow trầm ngâm, quan sát Sunghoon bằng ánh nhìn của một nhà tiên tri thấu suốt mọi điều. "Thú vị đấy."
"Không, em chỉ đang suy nghĩ thôi," Sunghoon vội thanh minh.
Winslow chỉ mỉm cười. "Không nên suy nghĩ quá nhiều về tiềm năng của chính mình, chàng trai trẻ ạ," ông trầm giọng. "Thứ duy nhất ngăn cách con người với tiềm năng của họ chính là cái thứ phiền phức mang tên nghi ngờ."
"Số phận thường ưu ái những kẻ dám đón nhận thử thách," ông nói thêm, trước khi nháy mắt một cách đầy ẩn ý rồi chậm rãi bỏ đi.
Và như một kẻ ngốc yếu đuối— yếu đuối trước sự công nhận, yếu đuối trước sự tán đồng của bất kỳ ai có địa vị cao hơn, Sunghoon nghe theo. Vì anh còn có thể làm gì khác? Cãi lại một giáo sư đáng kính ư? Anh gần như có thể nghe thấy Jay trêu chọc mình là học trò cưng— nghe thật nực cười, bởi chính Jay còn quen biết phân nửa giáo viên trong trường.
Sunghoon không nghĩ mình là người dễ bị thao túng. Anh luôn tự hào về sự lý trí, trách nhiệm và cái đầu lạnh của mình. Vậy mà, bằng cách nào đó, Giáo sư Winslow— một người già đến mức có khi đã tận mắt chứng kiến bốn nhà sáng lập bắt tay nhau— đã thành công khiến anh bỏ tên mình vào Chiếc Cốc Lửa.
Vài giờ sau, khi đã hoàn toàn không thể rút lại quyết định của mình, Sunghoon ngồi trong lớp Tiên tri, nhìn chằm chằm lên trần nhà với ánh mắt trống rỗng, tự hỏi liệu có quá muộn để chạy trốn khỏi đây không. Có lẽ nên chuyển sang Ilvermorny, sống phần đời còn lại trong sự lặng lẽ của một phù thủy vô danh.
Ít nhất thì... anh vẫn là người biết giữ lời.
Jay ngồi bên cạnh, đẩy nhẹ tay anh. "Mày ổn chứ? Trông mày như sắp bắt đầu lên kế hoạch làm mấy chuyện phạm pháp gì đó."
Sunghoon thở ra. "Tao ổn. Chỉ là... tao đang nhớ lại cách mình tới được đây."
"À." Jay cười một cách hiểu rõ. "Đang nghĩ về việc mình dễ dàng bị Giáo sư Winslow dắt mũi đúng không?"
Sunghoon liếc nhìn, đôi mắt anh lóe lên. "Tao không có bị dắt mũi. Thầy ấy chỉ... đẩy tao một cái."
"Đẩy thẳng vào một cái 'giải đấu tử thần' như mày gọi nó đấy à?"
"Đó là một cơ hội để học tập."
Jay chỉ cười khúc khích rồi quay lại công việc của mình, để Sunghoon có thể tiếp tục ủ rũ trong yên tĩnh.
Bài giảng cứ thế tiếp tục. Jay chuyền cho Sunghoon một mảnh giấy ghi: Nếu mày tự châm lửa vào người ngay bây giờ, tao sẽ kể câu chuyện của mày của mày cho con cháu sau này.
Sunghoon, chỉ vì cơn tức tối, đã không thèm đáp lại.
✶ ✶ ✶
Tua nhanh đến tối hôm đó, Sunghoon chưa từng trải qua cảm giác linh hồn bị ép rời khỏi cơ thể— nhưng anh chắc rằng nó cũng không khác gì việc nghe thấy tên mình được xướng lên với tư cách Quán quân được chọn của Hogwarts.
Trong một khoảnh khắc, mọi thứ dường như đông cứng lại. Có tiếng vỗ tay, tiếng hò reo— anh lờ mờ nhận ra Jake đang tru tréo và đấm ngực như một con khỉ đột phấn khích bên bàn Gryffindor— nhưng bộ não anh từ chối xử lý bất cứ điều gì ngoài hai từ Sunghoon Park. Chính xác như anh đã viết trên tờ giấy.
Và thế là, não anh ngừng hoạt động.
Vừa bước ra khỏi Đại Sảnh đường, Sunghoon chưa kịp định hình lại mọi chuyện thì Jake và Jay đã lập tức chặn anh lại như hai con chó săn phấn khích quá mức.
Họ chắc chắn sẽ không bao giờ để yên chuyện này.
"Bạn hiền." Jake thở ra, mắt mở to, lấp lánh niềm vui thích chẳng hề che giấu. "Lúc đó tụi này ai cũng căng thẳng luôn đó, anh bạn à," cậu nói, quàng tay qua vai Sunghoon. "Ai cũng nín thở, chuẩn bị tinh thần chứng kiến mày xỉu ngay trước toàn trường."
"Tao thậm chí đã sẵn sàng đỡ mày nếu mày gục luôn ra đấy," Jay nói thêm, khóe môi nhếch lên đầy thích thú.
"Tụi Gryffindor thật sự mong mày ngã thật," Jake tiếp lời. "Tụi nó bảo sẽ cực kỳ vui nếu được thấy Thủ Lĩnh trầm tĩnh, chuẩn mực của trường lần đầu tiên mất kiểm soát. Mà thực ra, ngoài tụi tao ra thì chưa ai từng chứng kiến cảnh đó cả! Họ hy vọng mày sẽ phát điên lên rồi bắt đầu quăng lời nguyền loạn xạ vì quá căng thẳng."
Sunghoon rên rỉ, gạt tay Jake ra. "Thật tuyệt khi biết nỗi khổ của tao là trò tiêu khiển cho tụi mày đấy."
Jay nhún vai. "Phải thừa nhận là phản ứng của mày buồn cười kinh khủng."
Sunghoon ném cho cậu một cái lườm sắc lẹm, nhưng trước khi kịp phản bác, Jake đã đập mạnh vào lưng anh, suýt chút nữa khiến anh nghẹt thở. "Nhìn vào mặt tích cực đi, ít nhất mày sẽ thi đấu cùng Kim Sunoo."
Cái tên đó khiến Sunghoon sững lại.
Oh. Phải rồi.
Sunoo.
Quán quân của Beauxbatons. Cậu trai mà anh vô tình chạm mắt vào đêm đầu tiên— và kể từ đó, hình bóng em chẳng bao giờ rời xa tâm trí anh. Người mà anh lặng lẽ nghe thấy tiếng cười— một âm thanh ngọt ngào đến mức không thể nào phù hợp với danh tiếng đen tối mà người ta gán cho em ấy.
Người mà, khi tên được xướng lên, đã trông cũng bàng hoàng chẳng kém gì anh.
Và thật không may, bạn bè anh đã nhanh chóng bắt thóp được điều đó.
"Ohh?" Jay kéo dài giọng, ánh mắt lấp lánh đầy thích thú. "Gì đây? Đừng nói với tao là mày thực sự thích chuyện này nhé?"
"Tao không thích," Sunghoon lập tức đáp. Và điều đó gần như đúng. Anh chẳng hề hào hứng với giải đấu này, và Sunoo cũng chỉ là một đối thủ khác, không hơn không kém.
Nhưng như thể vũ trụ sinh ra chỉ để trêu chọc anh, ngay khi nói dứt câu, Sunghoon lại vô tình— một lần nữa— chạm mắt với Kim Sunoo. Em ấy đang ngồi bên đài phun nước cùng bạn bè, và Sunghoon, một lần nữa, lại chần chừ. Hoảng hốt, anh vội vã quay đi.
Jake và Jay trao nhau một ánh nhìn đầy ý tứ, rồi Jay bật cười khúc khích. "Ừ đó, mày thấy không? Chính cái phản ứng đó mới là bằng chứng không thể chối cãi của mày."
Sunghoon húng hắng ho, vội vàng đổi chủ đề. "Chẳng có mặt tích cực nào hết!" Anh suýt hét lên, rồi bất chợt nở một nụ cười ranh mãnh, quay sang nhìn cậu bạn nhà Ravenclaw. "Ngoại trừ việc tao sẽ không phải thi N.E.W.T.s nữa."
Jay khựng lại giữa bước chân, quay phắt sang nhìn Sunghoon như thể anh vừa phản bội cả nhân loại. "Cái đé— Khoan! Không công bằng!"
Sunghoon cười phá lên, vô cùng mãn nguyện.
Và điều này hoàn toàn có thật— trước đó trong phòng họp, các hiệu trưởng đã giải thích rằng các Quán quân sẽ được hưởng một số đặc quyền đặc biệt, bao gồm cả việc miễn thi cuối năm. Họ cũng sẽ được miễn một số lớp học để tập trung vào phỏng vấn, huấn luyện và chuẩn bị cho các thử thách sắp tới.
Dĩ nhiên, điều đó không có nghĩa là anh có thể hoàn toàn thảnh thơi— bài tập vẫn còn đó, và dù có bao nhiêu tiết học trống đi nữa, cũng không thể bù đắp cho thực tế rằng anh sẽ phải đối mặt với những thử thách nguy hiểm chết người đang chờ đợi mình.
Nhưng Sunghoon quyết định tiện thể bỏ qua những chi tiết kém hấp dẫn đó— chỉ để chọc tức Jay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro