Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1,

[ sunghoon. ]

Park Sunghoon đã chán ngán năm học này lắm rồi, dù nó thậm chí còn chưa chính thức bắt đầu.

Anh chưa bao giờ muốn trở thành Thủ lĩnh nam sinh gì cả. Được rồi, xét về mặt kỹ thuật thì có— vì anh quá giỏi giang và cũng đáng tin cậy— nhưng đây hoàn toàn không phải những gì anh mong đợi ở chức danh này.

Sunghoon đứng giữa trung tâm hàng ngũ học sinh Hogwarts khi chờ đợi đoàn đại diện từ các trường khác đến, nhưng không như những người xung quanh, anh chẳng có chút háo hức hay mong chờ nào. Đại Sảnh Đường chật kín học sinh, tiếng nói chuyện râm ran vang vọng khắp không gian. Trần nhà được phù phép tái hiện lại sắc trời thu chạng vạng, trong khi những tấm biểu ngữ lụa khổng lồ buông rủ từ tường xuống, trông hoành tráng, xa hoa đến lạ. Nếu như là trước đây, tất cả bọn họ sẽ phải đứng xếp hàng ngoài sân để chào đón khách tới, rồi mới cùng nhau tiến vào Đại Sảnh Đường. Còn giờ thì không— Hogwarts đã linh hoạt hơn rồi. Thay vào đó, bọn họ sẽ ngồi đợi sẵn bên trong, và để bầu không khí thêm phần thân thiện và gần gũi, bàn ăn theo các nhà cũng đã bị dẹp bỏ để "tăng cường tình đoàn kết giữa các nhà"— một cách hoa mỹ để nói rằng hãy chờ xem hai nhà Gryffindor và Slytherin có thể nhịn mà không lao vào đấu đũa nhau trong năm phút không nhỉ?

Sunghoon chẳng thấy vui vẻ gì cho cam.

Suốt nhiều tuần qua, anh như ngập trong công tác chuẩn bị cho giải đấu Tam Pháp thuật. Hết họp hành triền miên, kiểm tra chỗ ở cho khách, nhắc đi nhắc lại với học sinh rằng giày phải được đánh bóng sạch sẽ, cà vạt phải đeo chỉnh tề, và tuyệt đối không một ai được khiêu chiến với học sinh Durmstrang vào ngày đầu tiên. Anh còn phải rà soát hàng loạt quy trình đảm bảo an toàn (vì dường như những cái chết của học sinh từ các năm trước vẫn chưa đủ để khiến người ta cấm tổ chức cái giải đấu này). Và sau tất cả những chuyện đó, anh vẫn sẽ cảm thấy hào hứng và mong đợi ư?

Không đời nào.

Giải đấu Tam Pháp thuật.

Một cuộc thi mang tầm vóc lịch sử, danh giá, được tạo ra để thử thách tài năng, sức mạnh của các phù thủy trẻ tuổi. Một cơ hội có một không hai để đạt được vinh quang, danh dự, và— à đúng rồi. Cái chết.

Hồi còn là sinh viên năm nhất, Sunghoon và đám bạn đã từng thề rằng ngay khi đủ tuổi, họ nhất định sẽ ghi danh tham gia vào Chiếc Cốc Lửa. Đến lúc đó, giải đấu sẽ quay lại với Hogwarts. Khi ấy, ý tưởng này nghe thật hào hứng và đầy phấn khích. Nhưng bây giờ ư? Khi mà kỳ thi N.E.W.T.s đang cận kề, trách nhiệm thì chồng chất, và anh chẳng có chút ý tưởng nào về tương lai sau khi tốt nghiệp? Sunghoon hoàn toàn không còn một chút hứng thú nào nữa.

Park Sunghoon, ít nhất, không có ý định tìm đường chết.

Đáng tiếc thay, bạn bè của anh thì có.

"Nhìn cái mặt mày kìa," Jake huých cùi chỏ vào sườn Sunghoon, cười khoái chí. Đội trưởng Quidditch của Gryffindor trông như sắp nhảy dựng lên vì phấn khích vậy. "Chúng ta sắp được chứng kiến lịch sử đó, mà mày thì lại trưng ra bộ mặt trông cứ như có đứa vừa trộm mất cái chổi bay vậy là sao?!"

Jay, luôn đóng vai trò là người lý trí nhất nhóm, chỉ nhếch môi. "Chắc nó đang nghĩ đến đống trách nhiệm chất đống cần phải làm trong mấy tháng tới thì có."

Sunghoon đảo mắt. "Đúng, tất nhiên rồi, và mày biết điều đó mà."

Jay là Huynh trưởng nhà Ravenclaw. Còn việc mà tại sao ba người bọn họ lại có thể kết bạn và chơi cùng hội với nhau dù họ đến từ ba nhà khác nhau thì vẫn là một bí ẩn khó nói, nhưng nghe nói nó có dính dáng đến một trận ẩu đả ngay dưới gốc Cây Liễu Roi hồi năm nhất. Và nếu như "trách nhiệm chất đống" mà Jay nhắc đến có nghĩa là "có thể phải chết" thì đúng vậy, đó chính xác là điều Sunghoon đang nghĩ đến.

"Mày bị làm sao thế anh bạn?"

"Bản năng sinh tồn cơ bản thôi. Lẽ thường tình mà. Và quan trọng nhất, tao thực sự thích việc tứ chi của tao còn nguyên vẹn trên cơ thể." Sunghoon hất cằm về phía Chiếc Cốc Lửa đặt ở đầu Đại sảnh. Ngọn lửa xanh ma quái như đang nhảy múa, ánh lên thứ ánh sáng mờ mịt đầy điềm gở.

"Hồi năm nhất mày đâu có nói thế này khi tụi mình hứa sẽ tham gia giải đấu đâu, Hoon", Jake vặn lại.

"Hồi năm nhất tao cũng đã nghĩ lớn lên mình sẽ làm Thần Sáng hoặc tuyển thủ Quidditch chuyên nghiệp đấy thôi." Sunghoon duỗi tay qua đầu, giọng ngán ngẩm. "Bây giờ thì tao thậm chí chẳng biết mình sẽ làm gì sau khi tốt nghiệp, và tao cũng đã kiệt sức chỉ vì phải sống rồi."

Anh ngừng một chút, cau mày. "Mà đó còn là chuyện trước khi bọn mình tận mắt nhìn thấy ma cà rồng xuất hiện ở mùa giải trước tại Durmstrang nữa đấy. Cá nhân tao cũng thích máu của mình nằm yên trong cơ thể hơn là bị sinh vật nào đó hút đi hết, mày hiểu mà."

"Ôi trời, đừng nói là mày cũng không thích xem nó nhé." Jake huých nhẹ vào Jay, người vẫn đang dán mắt vào mấy trang ghi chú môn Độc dược. "Mạo hiểm, vinh quang—"

"Và tử vong," Jay hờ hững đính chính.

Jake phẩy tay. "Mày đừng quan tâm cái đó."

Giải đấu Tam Pháp thuật gần đây nhất diễn ra cách đây năm năm. Khi đó, họ mới chỉ là học sinh năm hai, còn quá nhỏ để được tham gia vào đoàn đại diện của Hogwarts. Nhưng vì thế giới này sống dựa trên sự hỗn loạn, giải đấu đã được thay đổi và phát sóng trực tiếp đến cả ba trường. "Để tránh gian lận," người ta nói thế. "Để học sinh được chung vui không khí lễ hội này," họ cũng tuyên bố vậy. Còn Sunghoon thì tin rằng đó đơn giản là chiêu trò để câu kéo sự kịch tính thôi.

Năm nay, giải đấu là chủ đề được bàn tán sôi nổi nhất.m cả mùa hè. Jake thậm chí còn tổ chức cá cược xem trường nào sẽ thắng (và mất toi năm đồng Galleon khi Jay nhắc rằng cá cược là hành vi vi phạm nội quy nhà trường). Nhưng Sunghoon lại có những mối lo khác cần quan tâm hơn— như đống báo cáo Huynh trưởng ngày một dày lên, kỳ thi N.E.W.T.s cận kề, và quan trọng nhất, lá thư mà anh nhận được từ em trai sáng nay.

Anh vẫn chưa có thời gian đọc nó.

Cho đến bây giờ.

Sunghoon rút tờ giấy da gấp gọn trong túi ra.

Hyung,
New York không tệ lắm. Vẫn tốt hơn Georgia, nhưng tất nhiên em vẫn thích nước Anh hơn. Căn hộ mới cũng tạm ổn, nhưng em thề là em không thể chịu nổi bà mẹ kế này thêm một ngày nào nữa. Bả ngày càng tệ hơn. Bả vứt hết sách của em. Nói rằng ba sẽ không phí tiền cho mấy thứ 'không cần thiết'. Đặc biệt là bây giờ khi cả nhà vừa mới chuyển đến. Em ước gì anh ở đây, nhưng đồng thời, em cũng mong anh hạnh phúc hơn ở đó.

Tuyệt vời. Không gì đau đớn bằng một cú đấm cảm xúc ngay trước khi bước vào một đêm giao lưu giữa các trường.

Sunghoon siết chặt lá thư, đọc tiếp. Taesan cố tỏ ra bình thản, nhưng Sunghoon biết mọi chuyện không đơn giản như thế.

**Dù sao thì em cũng sắp đi rồi. Ba sẽ gửi em đến một trại gì đó mà bạn mới của em giới thiệu. Cậu ấy còn đích thân nói chuyện với ba nữa, chắc là miệng lưỡi cũng dẻo. Có thể ba chỉ muốn tống em đi cho rảnh nợ, nhưng thực lòng mà nói? Với cái cách mà "mẹ" cứ càm ràm mọi thứ em làm, em đang mong chờ điều đó đây.

Hyung, em mong anh ổn hơn em. Nhớ đấu với vài con rồng hay làm mấy chuyện phù thủy mà các anh vẫn làm. Như mọi khi, em không thể đợi đến khi nghe anh kể chuyện vào cuối năm học. Mà có lẽ lúc đó anh sẽ phải đi máy bay nhiều hơn rồi.**

Sunghoon hít sâu một hơi, rồi giật lấy cây bút lông, kéo tờ giấy da mới đến gần. Sự bực bội của anh thấm vào từng nét chữ khi anh viết thư hồi đáp.

Taesan,
Anh tin em. Con mụ đó đáng chết. Bà ta đúng là một tai họa mà. Điều tệ nhất ba từng làm là để bả bước vào cuộc đời chúng ta. Cứ tưởng ít ra khi ba đi vắng thì bả sẽ bớt tệ hơn, nhưng không—

Một tiếng khụt khịt nén cười vang lên từ phía đối diện.

Jake, chẳng buồn che giấu việc mình đang đọc lén thư, huýt sáo. "Trời ạ, Hoon, mày hơi gắt đấy."

Jay nhếch mép. "Nghe như mày sắp niệm thần chú nguyền rủa mẹ kế qua thư vậy. Hay là mày định phù phép cho lá thư phát nổ ngay trên mặt bả?"

"Nghe cũng hay đấy," Sunghoon lẩm bẩm, nhưng không dừng bút. Hai đứa bạn anh, như những con chuột nhắt tò mò, càng ghé sát hơn, cố nén cười.

...Anh có linh cảm tốt về New York đó. Anh tin vào những con đường đông đúc của nó và tưởng tượng bả bị xe cán qua khi đi. Nó lăn qua. Rồi lại qua lần nữa. Và anh nói điều này với tất cả tâm huyết—mụ già thối tha đó xứng đáng nhận thêm nhiều hơn thế. Nếu chuyện đó xảy ra trước khi anh về, anh sẽ tìm cách bay sang đó ngay. Anh sẽ khao cả nhà một bữa bít tết ngon lành—

"— lsau khi anh nhổ nước bọt lên quan tài bả và tè lên mộ bả." Jay đọc to dòng cuối, mắt sáng rỡ. "Tuyệt vời. Sunghoon, đây là tác phẩm xuất sắc nhất của mày đấy. Mấy bài luận mày viết có bao giờ đổ dồn đam mê thế này không vậy?"

Jake cười lăn lộn. "Cho tao viết thêm một câu với!"

"Không đời nào, Jake."

"Ít nhất thì cho tao ký tên đi," Jake rên rỉ. "Ủng hộ tinh thần tí thôi mà."

"Trông tao có giống cần ủng hộ tinh thần không?"

Jay và Jake nhìn nhau, rồi đồng thanh. "Có!"

Jay ừm một tiếng. "Mày chưa từng kiệt sức như thế này trong cả năm qua kể từ năm thứ năm, lúc chúng ta đang ngập trong đống O.W.L.s." Sunghoon nhìn bạn mình, hơi ngạc nhiên trước sự lo lắng rõ ràng trên gương mặt Jay.

"Người ta hay nói năm thứ bảy là năm khó khăn nhất mà anh bạn", Jay thêm vào.

Sunghoon thở dài, nhét lá thư vào trong áo choàng. Anh rõ ràng bản thân đang dần mất kiểm soát.

✶ ✶ ✶

Đúng sáu giờ.

Ngay khi các giáo sư bước vào, toàn bộ học sinh lập tức đứng dậy như một đội hình quân sự. Sunghoon phải cố lắm mới không thở dài. Đây là một quy tắc bất thành văn: giáo sư bước vào, học sinh phải đứng lên. Cứ như một trò chơi Simon Says với quy mô toàn Hogwarts.

Bàn của giáo sư đã được chuẩn bị sẵn, các giáo sư trông đặc biệt uy nghiêm trong những bộ áo choàng tinh tươm nhất chỉ để mặc cho ngày hôm nay. Hiệu trưởng Aldith Fairburn— người đã đạt đến cảnh giới của ánh nhìn "Ta biết hết mọi bí mật của các trò đấy "—đứng ở vị trí trung tâm. Bên cạnh bà, bốn chiếc ghế trống được dành riêng cho những vị khách đặc biệt sắp đến.

Những tiếng xì xào bắt đầu vang lên ngay cả trước khi cánh cửa mở ra. Không khí như rung lên bởi sự mong chờ, các học sinh nhấp nhổm, vươn cổ nhìn về phía lối vào.

Và rồi—

Boom. Clack. Boom. Clack.

Những đôi ủng nặng nề. Sự đồng bộ hoàn hảo.

Đúng thời khắc đó, cánh cửa rộng mở, và bầu không khí trong Đại Sảnh Đường thay đổi ngay lập tức.

Durmstrang đã đến.

Tất cả mọi thứ về màn xuất hiện của họ đều đậm chất tính kịch— tiếng giày vang lên nhịp nhàng như một, những chiếc áo choàng đỏ thẫm pha đen bay phấp phới với viền lông sẫm màu, tất cả tạo lên một bầu không khí uy hiếp rõ rệt, cùng với cái khí chất "chúng ta mạnh mẽ, hãy e sợ chúng ta" được thể hiện một cách trọn vẹn nhất. Sunghoon cũng phải công nhận điều đó. Họ tiến vào như thể đang dẫn đầu một cuộc duyệt binh, với những bước chân đồng điệu có lẽ đã phải luyện tập hàng tháng trời mới làm được.

Ấn tượng. Nhưng cũng thật bất công.

Bởi lẽ đám Durmstrang này chẳng hề biết thế nào là sự tinh tế và lịch thiệp.

Sunghoon dõi theo khi họ sải bước về phía trước. Có khoảng hơn chục người, di chuyển theo đội hình hoàn hảo đáng sợ, gương mặt ai cũng điềm tĩnh đến mức khó chịu. Họ thậm chí không thèm liếc nhìn xung quanh kể từ khi vô, mà chỉ bước đi như một đội Quidditch đang tạo dáng cho trang bìa tạp chí cao cấp nào đấy thôi.

Và ở phía trước, người dẫn đầu với một phong thái cuốn hút đầy tự nhiên và sự tự tin sắc bén như lưỡi dao là—

Ồ, hắn ta thật khác biệt.

Cao ráo, vai rộng, bước đi như thể mọi nơi hắn đặt chân đến đều thuộc về mình. Khuôn mặt sắc sảo đến mức có thể cứa đứt thủy tinh. Đôi mắt đen thẳm, khó dò lướt qua căn phòng như đang tính toán mọi lối thoát khả thi— hoặc đang xem ai trong đây sẽ là kẻ dễ bị hạ gục nhất trong một trận đấu tay đôi.

Sunghoon không chắc điều gì khiến hắn ta nổi bật đến thế. Nhưng dù là gì đi nữa, hắn có cái khí chất khiến người ta vô thức phải hạ giọng, quay đầu lại, và tự hỏi liệu họ có đang đứng trước một nhân vật quan trọng hay không. À, và còn một điều nữa— hắn đẹp trai đến mức phi lý.

Sunghoon vẫn đang cố hiểu xem điều gì ở hắn ta thu hút đến vậy thì những tiếng thì thầm phấn khích vang lên khắp mọi nơi, đập vào tai anh như một quả Bludger lao thẳng tới.

"Đó là Heeseung! Lee Heeseung!"

"Anh ấy là quái vật trên sân đấu đấy!"

"Cậu nghĩ ảnh có đồng ý ký tên lên áo choàng của tớ không?"

"Trời ạ, tớ quên mất chưa đánh son! Anh ấy có nhìn về phía này không vậy?"

Sunghoon nhíu mày. Cái tên đó... anh đã nghe nó ở đâu rồi nhỉ—

Ồ.

Ồ!

Sunghoon quay phắt về phía Jake— người đang đứng ngay bên cạnh cậu, cơ thể như đang hóa đá, khuôn mặt mắc kẹt giữa hai trạng thái: sùng bái tôn thờ và khủng hoảng tuổi thiếu niên.

Mấy quyển tạp chí Quidditch.

Jake có hẳn một bàn thờ— à không, thực tế ra thì nó chỉ là một cái kệ, nhưng xét đến việc cậu lau chùi nó thường xuyên đến mức ám ảnh, thì gọi là bàn thờ cũng không ngoa— dành riêng cho mọi thứ liên quan đến Quidditch. Và gương mặt của Lee Heeseung đã xuất hiện trên vô số trang báo đó.

"Ngôi sao đang lên của thế kỷ."

"Át chủ bài không thể ngăn cản của Durmstrang."

"Tương lai sáng nhất của nền Quidditch quốc tế."

Và bây giờ, hắn ta đang bước vào Đại Sảnh Đường, trông như thể nơi này vốn dĩ thuộc về mình.

Sunghoon quay lại đúng lúc để thấy Heeseung nở một nụ cười tự tin, thoải mái khi đi ngang qua đám học sinh— những người trông như sắp ngất đến nơi. Jake, đứng bên cạnh, cả người thì như thể sắp bốc cháy tại chỗ. Cả hội trường xôn xao.

"Chẳng phải anh ấy từng lập kỷ lục đạt điểm cao nhất trong cả pháp thuật chiến đấu lẫn học thuật ở Durmstrang sao?"

"Ảnh vung đũa điêu luyện chẳng kém như khi cầm chổi đâu! Nghe nói ảnh đã được các đội tuyển chuyên nghiệp nhắm tới luôn rồi."

"Nhìn đi, Hoon," Jake thì thầm, mắt lấp lánh như sao trời. "Quán quân của chúng ta đến rồi đấy."

Dựa vào cách mà hơn nửa số học sinh Hogwarts thì thầm đầy phấn khích khi Heeseung đi ngang qua, rõ ràng không chỉ mỗi mình Jake nghĩ vậy. Ngay cả Slytherin— cái đám nổi tiếng với sự khó tính và soi xét— cũng đang dõi theo hắn đầy hứng thú, trong đầu có lẽ đã bắt đầu tính toán về những liên minh mới và đối thủ tiềm năng này rồi.

Sunghoon chỉ khẽ hừ một tiếng, không bày tỏ ý kiến gì. Anh không nghi ngờ gì về việc Heeseung sẽ là một ứng cử viên nặng ký, nhưng chính giải đấu này cũng quá xa vời với anh. Sunghoon chưa bao giờ thèm khát ánh hào quang này, và anh chắc chắn mình cũng không có nhu cầu tự đẩy bản thân vào tình thế nguy hiểm chỉ để đổi lấy chút vinh quang vĩnh cửu đó.

Chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy mệt mỏi rồi.

Durmstrang dừng lại trước bàn giáo viên. Hiệu trưởng của họ, Henrik Volkov— một người đàn ông nghiêm nghị với vẻ từng trải— bước lên phía trước, bắt tay với Hiệu trưởng Fairburn trước khi ngồi xuống ghế bên cạnh bà.

Và rồi— ngay khi Sunghoon còn đang tự hỏi liệu có thể cảm thấy mình bị "thua kém" chỉ vì dáng điệu của ai đó hay không, một âm thanh mới cắt ngang không gian— chiếc xe ngựa của Beauxbatons đã đến.

Những con ngựa bay khổng lồ hạ cánh bên ngoài, sự xuất hiện của chúng làm dấy lên một làn sóng phấn khích trong Đại Sảnh. Cùng lúc đó, một diễn biến mới nơi lối vào thu hút mọi ánh nhìn.

Beauxbatons.

Mặc dù đang kiệt sức, Sunghoon vẫn không khỏi tò mò về họ. Ngôi trường cũ của Nicholas Flamel, nổi tiếng với vẻ đẹp lộng lẫy, sự duyên dáng, và cả đài phun nước được đồn đại là có thể tôn lên diện mạo người uống nước từ đó. Người ta vẫn nói rằng, học sinh Beauxbatons xinh đẹp đến mức chỉ cần đứng cạnh họ cũng đủ khiến lòng tự trọng của bạn tụt dốc không phanh.

Và ngay khoảnh khắc họ bước vào, Sunghoon hiểu tại sao.

Thanh lịch. Tinh tế. Tựa như không thuộc về thế giới này.

Nếu Durmstrang mang đến một chiến thuật thị giác làm khủng bố tinh thần, thì Beauxbatons lại như là một tuyên ngôn thời trang đầy kiêu hãnh. Họ không bước vào hội trường. Họ như lướt vào.

Ừ thì, không phải sự thật là thế. Nhưng trông cũng chẳng khác là bao.

Học sinh Beauxbatons di chuyển với một sự duyên dáng tự nhiên đến mức khiến Sunghoon bất giác tự nhận thức rõ ràng hơn về sự tồn tại của chính mình. Những bộ đồng phục xanh nhạt của họ không một nếp nhăn, bước chân đồng đều, và bằng cách nào đó, sự hiện diện của họ còn phảng phất mùi nước hoa đắt tiền và sự tự tin không ai có.

Và dẫn đầu họ là một cậu trai.

Cậu ta di chuyển như thể biết rõ rằng mọi ánh mắt đều đang đổ dồn vào mình— dù chẳng cần sự thừa nhận nào cả. Cằm ngẩng cao, vai vững chãi, từng bước đi uyển chuyển và đầy tự tin. Cậu dẫn đầu nhóm người với một vẻ quyền uy thầm lặng, như thể chả bao giờ phải nghi ngờ về nơi mình thuộc về. Sự hiện diện của cậu mạnh mẽ, nhưng không giống với người lãnh đạo của Durmstrang. Trong khi Heeseung tỏa ra một sức mạnh không thể cưỡng lại, thì người này lại toát lên sự chính xác— một cảm giác duyên dáng có kiểm soát khiến không một ai có thể rời mắt khỏi mình. Cậu di chuyển như thể được sinh ra để chiến thắng, một người có thể né tránh mọi câu bùa chú trong khi vẫn nhẹ nhàng chỉnh lại tay áo một cách điệu nghệ.

Các cô gái ngẩn ngơ nhìn theo, và một vài chàng trai như bị mê hoặc đến mức sàng quỳ xuống.

Cậu ta là ai vậy?

"Chắc hẳn là một người được yêu thích của Beauxbatons," một học sinh Ravenclaw lẩm bẩm.

"Ô, tao biết cậu ta," Jake lên tiếng, tất nhiên là cậu ấy biết mọi chuyện.

Sunghoon quay lại ngay lập tức. "Mày biết á?"

"Tao từng đọc vài mẩu tin tức về cậu ta trong tạp chí Quidditch— đúng vậy, Beauxbatons cũng có sân chơi Quidditch, không có gì ngạc nhiên cả. Cậu ta là Yang Jungwon. Cầu thủ siêu đỉnh của bên đó. Cậu ta điều khiển chổi bay siêu nghệ luôn, tao chắc chắn cậu ta có thể né được Bludger ngay cả khi đang ngủ ấy."

"Chắc trong não mày chỉ toàn Quidditch thôi nhỉ," Jay chế giễu, mắt vẫn nhìn Jungwon với sự tò mò rõ ràng. "Có cái gì đó ở cậu ta..."

Sunghoon chẳng mấy để tâm đến họ.

Bởi vì đi ngay sau Jungwon, lặng lẽ nhưng không thể bỏ qua, và— trời đất ơi.

Sunghoon gần như quên mất cả cách thở.

Bởi vì người đó không chỉ đẹp, mà là đẹp đến nghẹt thở. Gương mặt khiến người ta phải ngừng lại mà quên mất bản thân đang muốn nói gì. Cái kiểu đẹp đến mức như thể em ấy vừa bước ra từ một bức tranh thời Phục Hưng cổ. Em ấy không có thật. Đẹp đến khó tin. Đôi mắt nâu ấm áp, mi dài như thể được chăm chút từng sợi. Bộ đồng phục của em ôm lấy cơ thể một cách hoàn hảo, những lọn tóc mềm mại tự nhiên rơi vào đúng chỗ. Thậm chí chiếc mũ của em— nghiêng đúng một góc— cũng như có chủ ý. Đôi môi, mềm mại và đầy đặn, hơi mím lại thành một nụ cười khó đoán. Em ấy—

Không. Không, không, bây giờ không phải lúc để nghĩ vậy.

Sunghoon cố gắng rời tầm mắt của mình, nhưng không thể tránh kịp trước khi ánh mắt của Sunoo liếc nhìn về phía anh.

Chỉ trong một khoảnh khắc, bốn mắt họ chạm nhau. Rồi Sunoo chớp mắt và quay đi. Thờ ơ, không chút biểu cảm.

Sunghoon không hoảng hốt. Không hề. Nhưng anh vẫn không thể rời mắt khỏi cậu trai đó.

Jake, tất nhiên, không để chuyện này trôi qua dễ dàng. Cậu ta huých mạnh vào anh. "Chết tiệt, Sunghoon. Tao có nên lo lắng không?"

Sunghoon chớp mắt, cảm giác nóng bừng lan lên cổ. "Cái gì cơ?"

Jake nở nụ cười, "Mày có nghĩ cậu ta là bán Veela đúng không, hay chỉ mình tao bị khuôn mặt đó mê hoặc vậy?"

Jay, luôn lý trí, ghé sát vào. "Cậu ta là Kim Sunoo," anh thì thầm. "Bố mẹ cậu ta đều là Slytherin. Và có những tin đồn về họ."

Sunghoon cau mày. "Tin đồn gì?"

Jay hạ giọng. "Những tin đồn cho rằng họ không đã không đứng về phe chính nghĩa trong cuộc chiến năm đó."

Bất chợt, Sunghoon nhận ra những lời xì xào nhỏ nhẹ đang vang lên ngay khi Sunoo bước qua họ. Anh quan sát Sunoo đứng đó, điềm tĩnh và im lặng, dường như không hề hay biết về những tin đồn bủa vây đang theo sau mình.

Các Slytherin trao nhau ánh mắt hiểu rõ. Còn các Hufflepuff và Ravenclaw thì thầm. Một vài học sinh, trông có vẻ e dè, đang tránh né một cách gượng gạo. Ngay cả những người không biết chuyện gì cũng cảm thấy có gì đó không ổn ở đây.

Sunghoon quay lại nhìn Sunoo, nhưng lần này không chỉ là vì tò mò nữa.

Em đứng hơi tách biệt so với những người khác, vai thẳng, tay hơi khum lại ở hai bên. Em như không quan tâm đến những lời thì thầm xung quanh mình. Khuôn mặt bình tĩnh, không lộ chút dấu hiệu nào của sự khó chịu. Nhưng có điều gì đó trong dáng vẻ đó của em làm lòng Sunghoon như thắt lại.

Jungwon, khi nhận ra những ánh nhìn đã thay đổi, chỉ mỉm cười một cách kiêu hãnh. Sunoo thì ngược lại, vẫn hoàn toàn điềm tĩnh— như thể em đã quen với điều này.

Sunghoon thở dài.

Khi Hiệu trưởng Beauxbatons ngồi xuống và những người khác tại bàn đã an vị, mới đến lượt các học sinh Hogwarts ngồi theo. Là Thủ Lĩnh Nam Sinh, công việc của Sunghoon là tiếp khách và chào đón mọi người. Đây là một công việc tuyệt vời. Bởi vì nếu có một thứ gì đó làm Sunghoon yêu thích, thì đó chính là những buổi giao lưu xã giao không thể tránh khỏi này.

Ngay khi anh đứng lên, tất cả các Huynh Trưởng từ các nhà cũng đi theo. Chính xác thì công việc của họ là gì?

1. Trao nhau lời chào giữa các trường.
2. Bắt tay hữu nghị.
3. Khuyến khích các vị khách quý ngồi ở bất kỳ đâu họ muốn.
4. Thúc đẩy họ giao lưu với các học sinh Hogwarts, những người đang háo hức chẳng kém, dù trước đó chắc chắn đã thì thầm về những vị khách này ở sau lưng.
5. Và, quan trọng nhất, đảm bảo không một ai vô tình gây ra một cuộc xung đột ẩu đả giữa các trường.

Jake, người đáng lẽ ra không có lý do gì để ở đó nhưng vẫn kiên quyết rằng mình phải có mặt với tư cách là đội trưởng đội Quidditch, gần như lao ngay đến chỗ Heeseung, bắt tay hắn với sự nhiệt tình to lớn của một người được gặp thần tượng thời thơ ấu. Cậu thậm chí còn nắm tay hắn lâu hơn một chút, như thể hy vọng rằng kỹ năng Quidditch tuyệt đỉnh của Heeseung sẽ qua tiếp xúc da thịt mà chuyển sang cho cậu.

Jay, với tư cách là một Huynh trưởng bình thường, lại lịch sự và lễ nghĩa một cách hoàn hảo.

Trong khi đó, Sunghoon tiến về phía Jungwon.

Jungwon, tất nhiên, là người cực kỳ dễ nói chuyện. Cậu là kiểu người có thể dùng sự quyến rũ của mình để thoát khỏi mọi hình phạt nếu có. Hoặc, trong trường hợp này, quyến rũ cả hội trường ngay bây giờ đây mà không hề tốn chút sức lực nào cả. Sunghoon trao đổi lời chào với cậu, hoàn thành vai trò Chủ nhà một cách hoàn mỹ.

Và rồi—

Ánh mắt anh lướt qua Sunoo.

Và vì lý do nào đó... anh chỉ... bỏ qua em ấy hoàn toàn.

Không phải là anh cố ý. Cũng không phải là anh có mục đích nào khác cả. Nhưng bằng cách nào đó, sau Jungwon, Sunghoon chỉ đơn giản là— tiếp tục đi tiếp.

Như thể một phần nào đó trong anh từ chối công nhận em ấy vậy.

Anh không nghĩ về điều đó. Anh không muốn nghĩ về điều đó.

Vì thế, anh không nghĩ nữa.

Thay vào đó, anh ngồi xuống khi bữa tiệc chính thức bắt đầu.

Đại Sảnh Đường chưa bao giờ ồn ào và náo nhiệt như thế này.

Giữa tiếng trò chuyện phấn khích của học sinh Hogwarts, những lời thì thầm của học sinh Durmstrang, và các học sinh Beauxbatons vẫn luôn duyên dáng nhẹ nhàng nhưng vẫn luôn thu hút sự chú ý, không khí như khoác lên mình một năng lượng tươi mới hơn thường ngày.

Bữa tiệc chào đón đang diễn ra sôi nổi. Những đĩa thức ăn tự động đầy ắp lại. Ly cốc tràn ngập nước ép bí ngô và bia bơ không cồn. Các giáo sư ở ngồi ở bàn đầu thì trò chuyện thân mật với các hiệu trưởng, trong khi học sinh từ cả ba trường tự do giao lưu với nhau.

Một số học sinh Durmstrang đã hoà mình vào bàn của đội Quidditch Ravenclaw, có lẽ họ đang âm mưu thống trị thế giới bằng kỹ thuật bay vượt trội của mình. Trong khi đó, một nhóm cô gái bên Beauxbatons cười khúc khích về một điều gì đó mà một trong những bạn ở Hufflepuff của Sunghoon đã nói— mặc dù nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng của anh ta, có lẽ anh ta còn chẳng biết mình đang nói gì.

Nhưng sự chú ý của Sunghoon lại hướng về bàn ngay sau lưng mình.

Jungwon và Sunoo ngồi cạnh nhau, lịch sự trò chuyện với hai cô nàng Ravenclaw. Sunghoon vẫn không biết phải nghĩ thế nào về họ.

Jungwon có một sự hiện diện khiến người ta luôn muốn lắng nghe cậu nói— ngay cả khi cậu không nói gì. Cậu toát lên vẻ kiểm soát nhẹ nhàng, là kiểu người mà có lẽ chẳng bao giờ hoảng loạn, ngay cả khi toà lâu đài có thể bốc cháy ngay bây giờ.

Còn Sunoo...

Sunoo vẫn là một mớ mâu thuẫn hỗn độn.

Kín đáo lại cuốn hút. Biểu cảm khó đoán, nhưng ánh mắt thì sắc bén lạ thường.

Rồi thì, một nhân vật mới xuất hiện.

Một hình bóng nhanh chóng trượt vào chiếc ghế bên cạnh Jungwon, chào hỏi họ một cách tự nhiên, rõ ràng như thể họ đã quen biết từ trước.

Suy nghĩ đầu tiên của Sunghoon là?

Chà, tuyệt vời. Lại thêm một người nữa.

Cậu ta còn khá trẻ— có lẽ cũng bằng tuổi họ, nhưng lại mang một vẻ quyến rũ hơi thiếu niên khiến cậu trông có phần trẻ hơn. Cậu ta rất cao, thân hình mảnh khảng, với nét mặt sắc sảo, mái tóc tối màu hơi rối, như thể vừa mới chạy vội qua hành lang. Bộ áo choàng Durmstrang của cậu ta rất chỉnh tề... ngoại trừ mấy chiếc cúc trên cổ áo, chúng bị mở tung.

Cậu ta di chuyển với sự tự tin tự nhiên— nhẹ nhàng, dễ dàng, kiểu tự tin mà không cần cố gắng, khiến Sunghoon ngay lập tức cảm thấy nghi ngờ.

Và khi cậu ta nhếch mép cười về một điều gì đó Jungwon nói, ánh mắt của cậu ta lấp lánh vẻ tinh nghịch.

Sunghoon nheo mắt lại.

Cậu ta là ai vậy?

Trước khi Sunghoon kịp hỏi, câu trả lời đã đến từ Beomgyu, người Slytherin ngồi trước cậu.

Beomgyu khịt mũi, lắc đầu. "Ồ, đương nhiên bọn họ quen nhau rồi."

Sunghoon quay lại nhìn cậu ta, nhướn mày. "Cậu biết cậu ta à?"

Beomgyu cười khẩy. "Cậu không biết tên đó à? Thật đấy hả, ngài Thủ Lĩnh ơi? Đó là Nishimura Riki."

Cái tên nghe có vẻ quen thuộc. Giống như một trong những cái tên mà bạn nghe thoáng qua và biết rằng nó rất quan trọng, nhưng lại chẳng biết tại sao.

Beomgyu nghiêng người, hạ giọng như thể đang chuẩn bị tiết lộ một bí mật lớn về thế giới phù thủy.

"Cậu ta là người thừa kế của gia tộc Nishimura— gia tộc phù thủy lớn nhất Nhật Bản. Dòng máu thuần chủng đó, hiển nhiên rồi."

Sunghoon quay lại nhìn cậu ta— Riki— người vừa đặt tay một cách thoải mái lên vai Sunoo. Cậu ta trông thật tự nhiên, như thể gánh nặng của cả một gia tộc phù thủy chỉ là chuyện nhỏ với cậu ta vậy.

Rồi— Sunghoon nghe thấy tiếng cười của Sunoo.

Nhẹ nhàng, chân thật.

Không phải kiểu cười lịch sự, xa cách mà em hay dùng. Không phải cái kiểu cười chỉ để mọi người thấy, mà là kiểu cười tự nhiên, đến một cách vô tình.

Vì lý do nào đó, điều đó khiến lòng Sunghoon ngổn ngang.

Trong khi đó, Beomgyu vẫn đang độc thoại.

"Gia tộc Nishimura là một gia tộc phù thủy đời đầu ở Nhật Bản ấy. Nếu muốn, cậu ta có thể bước vào bất kỳ ngôi trường phù thủy nào và được chào đón nồng nhiệt chỉ vì tên tuổi của mình thôi."

Sunghoon một tiếng, tiếp tục quan sát Riki.

Không giống như phong thái điềm đạm tinh tế của Jungwon hay vẻ bí ẩn yên tĩnh của Sunoo, Riki mang năng lượng của một người không bao giờ phải suy nghĩ lại về bất cứ điều gì. Người chưa bao giờ biết do dự là gì.

Và, dựa trên việc cậu ta tương tác một cách thoải mái với Jungwon và Sunoo, có thể thấy cậu ta đã quá quen với việc giao du với những người quyền lực.

Sunghoon quay lại nhìn Beomgyu. "Làm sao mà cậu biết những chuyện đó?"

Beomgyu nhếch miệng cười. "Tôi luôn chú ý đến những gia tộc thuần chủng quyền lực."

Sunghoon trợn mắt. "Đúng là cậu mà."

Beomgyu chỉ cười một cách tự mãn. "Nói thật, biết ai ở trên đỉnh cũng có lợi đấy." Lại một câu trả lời đúng kiểu Slytherin.

Sau đó, ánh mắt Beomgyu lại quay về phía Riki, và cậu ta khịt mũi. "Giá mà cậu ta lớn tuổi hơn một chút, chắc chắn cậu sẽ cạnh tranh với Heeseung để trở thành nhà vô địch của Durmstrang."

Sunghoon cau mày.

"Ý cậu là cậu ta không tham gia cuộc thi lần này sao?"

Beomgyu cười nhếch mép. "Không. Chắc chắn không. Bộ trưởng của chúng ta đã quyết định giữ lại quy định về độ tuổi vào mùa giải năm nay. Thật tiếc nhỉ?"

Sunghoon lại liếc nhìn Riki.

Có một điều gì đó khiến anh cảm thấy, cậu ta chẳng bận tâm chút nào.

Cậu ta trông có vẻ thích thú khi chỉ ngồi xem một cuộc hỗn loạn chuẩn bị diễn ra.

✶ ✶ ✶

Một lúc sau, các hiệu trưởng yêu cầu học sinh im lặng.

Với một cái vẫy tay của Hiệu trưởng Hogwarts, những chiếc đĩa vàng trên bàn biến mất— cùng với bữa tiệc thịnh soạn mà Sunghoon chỉ vừa mới kịp thưởng thức.

Đây chính là một bi kịch với anh.

Một phút trước, anh còn đang chuẩn bị lấy thêm miếng giăm bông. Vậy mà ngay sau đó? *Bùm* Biến mất. Chúng bị cướp đi bởi những bàn tay tàn nhẫn của số phận (và ma thuật, nhưng chủ yếu là số phận).

Nhưng thôi, chẳng sao cả.

Anh lau tay bằng chiếc khăn ăn và cố gắng tỏ vẻ rất chăm chú khi các hiệu trưởng bước lên— nhưng chỉ ngay sau đó, anh đã lơ đãng khi nhận ra rằng đây chỉ là những bài phát biểu dài dòng.

À, và hóa ra còn hai vị khách quan trọng nữa. Điều này anh chắc chắn đã phải nhận ra từ trước nếu không phải mải "xé xác" món ăn như một con sói đói.

Rồi, tất nhiên, đến sự kiện chính.

Hiệu trưởng vung tay về phía trung tâm Đại Sảnh, và xuất hiện—

Chiếc Cốc Lửa.

Món đồ huyền bí hoành tráng sẽ thay đổi toàn bộ cuộc thi. Vật phẩm sẽ quyết định những linh hồn bất hạnh nào sẽ bị ném vào những thử thách có thể đe dọa đến tính mạng của họ.

Mọi người đều nhìn nó với sự ngưỡng mộ, kính cẩn, và có chút sợ hãi.

Còn Sunghoon? Anh chỉ nhìn nó với nỗi lo lắng.

Những ngọn lửa trong Chiếc Cốc Lửa cháy rực, tạo nên những bóng đen nhấp nhô trên những bức tường. Nó trông thật kịch tính và huyền bí, nhưng Sunghoon còn quá bận rộn với cơn lốc lo âu trong lòng để cảm nhận được sự kỳ diệu của nó.

Anh nên lắng nghe bài phát biểu. Anh nên chú ý vào việc các Nhà Vô Địch sẽ được chọn vào ngày mai.

Nhưng thay vào đó, tất cả những gì anh nghĩ đến là:  Lạy Merlin, bằng tất cả những gì tốt đẹp nhất, xin người đừng chọn con.

"Chiếc Cốc Lửa sẽ chọn những người mang trong mình tiềm năng lớn," Hiệu trưởng Beauxbatons tuyên bố, giọng nói uy nghiêm và đầy tri thức. "Nó không phải lúc nào cũng chọn người mà mọi người dự đoán."

Sunghoon gần như không nghe thấy lời bà.

Vì anh sao phải nghe?

Anh đã quyết định rồi: anh sẽ không bị chọn.

Có những ứng cử viên mạnh mẽ hơn anh nhiều. Những người thực sự khao khát điều này. Những người như Heeseung, người đang bước tới Chén Lửa với vẻ mặt như thể nó mắc nợ hắn ta điều gì đó. Hay Jungwon, người có khả năng vượt trội ở mọi mặt và rõ ràng sinh ra để làm những việc như thế này.

Trong khi đó, Sunghoon chỉ đơn giản là hài lòng với vị trí hiện tại— ở ngoài tầm ngắm, cảm ơn.

Từ đâu đó gần đó, anh nghe thấy Jungwon đang nói nhỏ với Sunoo.

"Vậy nếu anh bị chọn thì sao đây?"

Sunoo bật cười khinh bỉ. "Cái đó á? Chắc chắn không thể xảy ra đâu."

Sunghoon, dù không có lý do gì để tham gia vào cuộc trò chuyện này, lại cảm thấy mình vô thức chú ý đến nó.

Vì đúng vậy. Chính xác.

Sunoo sẽ không bị chọn. Sunghoon sẽ không bị chọn. Mọi thứ sẽ ổn thôi.

Rốt cuộc, anh chỉ bỏ tên mình vào vì đã hứa với bạn bè. Và không may, Sunghoon là một người giữ lời. Một người giữ lời nhưng vô cùng tiếc nuối.

Dù sao đi nữa, chắc chắn sẽ có ai đó khác bước lên.

Có thể là Jake. Cậu ấy có tiềm năng, là một trong những ứng cử viên sáng giá của Hogwarts—thông minh, dũng cảm, và là một cầu thủ Quidditch tài năng (dù cậu ấy sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó). Hoặc có thể là Jay, người gần như là một thiên tài và chắc chắn sẽ giải quyết mọi thử thách của cuộc thi như thể chúng chỉ là một phiền toái nhỏ.

Có rất nhiều lựa chọn tốt hơn.

...

Phải không?

Dù vậy, trong lòng anh vẫn ngổn ngang

Vì sâu thẳm trong lòng, anh biết cách vũ trụ vận hành.

Và tất nhiên, vũ trụ luôn yêu thích việc làm xáo trộn mọi kế hoạch của anh.

✶ ✶ ✶

Tối hôm đó, các học sinh bắt đầu bỏ tên vào Chiếc Cốc Lửa.

Trong số đó bao gồm?

Lee Heeseung, tất nhiên. Và một đám học sinh Durmstrang khác. Đội trưởng Quidditch của Slytherin. Beomgyu, tất nhiên cậu ấy sẽ tham gia. Và cô nàng dũng cảm của Gryffindor, người có ánh mắt đầy quyết tâm— như thể cô đã chấp nhận rằng mình sẽ ra chiến trận.

Còn Sunghoon, thì lại lùi lại phía sau, viết xong lá thư cho Taesan và hoàn toàn không phải đang cố trì hoãn.

Khi anh làm xong, anh đứng dậy, chuẩn bị ra về.

Ngay lập tức, anh va phải ai đó.

"Ôi— xin lỗi," anh tự động nói, rồi ngẩng đầu lên— và khựng lại.

Sunoo.

Đang đứng ngay trước mặt anh.

Trong một khoảnh khắc, cả hai chỉ đứng đó... nhìn nhau.

Sunoo chớp mắt một lần. Sau đó, với một cái gật đầu nhỏ lịch sự, em bước qua Sunghoon như thể anh chẳng phải là gì cả.

Như thể anh chỉ là một vật cản vô tình trên đường đi.

Sunghoon nhìn em bước đi, một cảm giác kỳ lạ nặng nề dâng lên trong lòng.

Và đột nhiên, tất cả những tin đồn áp lực trong đầu anh trở nên quá sức chịu đựng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro