Phiên ngoại 4
Cậu ấy sang Anh rồi.
Nghe được tin này, tôi không có gì bất ngờ, chỉ là tối đó tôi uống say, thật sự rất nhớ cậu ấy.
Tôi thế mà lại hổ thẹn muốn hỏi cậu ấy, nếu tôi đồng ý đợi cậu ấy, có phải chúng tôi có thể bắt đầu lại từ đầu không?
Nhưng mà, đợi đến khi tôi kích động muốn nhắn tin cho cậu ấy, liền phát hiện bản thân chẳng có phương thức liên lạc nào của cậu ấy cả.
Tôi ngây ra, phương thức liên lạc cũng là tôi tự tay cầm điện thoại cậu ấy xóa hết, không tự cho mình một đường lui nào.
Tôi hít sâu, như vậy cũng tốt.
Cậu ấy sẽ ở bên đó hai năm, nếu như thuận lợi thì có khả năng là năm năm, thậm chí là có thể tìm một gã Tây cao to rồi kết hôn, vĩnh viễn không quay về nữa.
Thật tốt.
Sau khi tốt nghiệp, tôi tới thực tập ở công ty ba tôi.
Tôi bắt đầu sống một mình, ngày nào cũng nhàn rỗi, buổi tối lại điên cuồng tìm kiếm tin tức về cậu ấy.
Ngày nào cũng xem đi xem lại nick chính và nick phụ của cậu ấy, cậu ấy thật sự không thích đăng bài thì phải, tôi theo dõi luôn các tài khoản thời tiết, thời sự ở bên đó.
Quả nhiên, lúc có tuyết cậu ấy đã nặn một người tuyết, xấu chếc đi được, lạnh như vậy còn nặn người tuyết, có ngốc không cơ chứ, chắc chắn là không đeo găng tay, tay đỏ ửng vì lạnh rồi, nếu tôi có ở đó thì đã sưởi ấm được cho cậu ấy rồi.
Không, cũng có thể là cậu ấy cùng bạn trai mới nặn nó, có người làm ấm tay cho cậu ấy rồi cũng nên.
Tôi tắt điện thoại, thức trắng đêm.
Tôi không biết bản thân đang nghĩ gì, tại sao lại mong đợi cậu ấy quay trở về? Thậm chí còn kích động muốn đi tìm cậu ấy.
Sau đó, cái sự kích động này kéo dài đến sáng, tôi đặt vé máy bay cuối tuần đi Anh.
Nhưng lúc tôi tan làm, nhìn thấy một người ở trong đám đông, tôi tưởng là mình hoa mắt rồi.
Kết quả, đúng là cậu ấy.
Giây phút đó, tôi chỉ hận mình không thể ôm cậu ấy vào trong lòng rồi hôn đến khi cậu ấy khóc thì thôi.
Nhưng tôi sợ mình dọa cậu ấy sợ, chỏ có thể yên lặng đứng sau lưng cậu ấy, đứng cả nửa giờ, dịu lại cảm xúc của bản thân.
Cậu ấy trở về rồi, hỏi tôi có đang độc thân hay không?
Tôi nói có.
Tôi đưa cậu ấy về nhà, giống như một giấc mơ vậy, cuối cùng tôi cũng có được cậu ấy rồi, cậu ấy là của tôi.
Tôi nhìn khuôn mặt cậu ấy đang say giấc, có nhìn thế nào cũng không cảm thấy đủ, cậu ấy sao lại ngoan như vậy, tác động tới trái tim tôi như thế.
Đúng là cái đồ vừa nguy hiểm vừa mê hoặc người khác, cả đời này chắc là của tôi rồi chứ?
Tôi nhịn không được nhân lúc cậu ấy đang ngủ hôn cậu ấy mười mấy lần, nắm tay cậu ấy, cuối cùng mới cảm thấy chân thực một chút.
Tôi nghĩ kĩ rồi, lần này cậu ấy quay về tôi sẽ không bỏ lỡ cậu ấy nữa, cậu ấy là của tôi, ngày mai đưa cậu ấy đi đăng kí kết hôn, xem cậu ấy làm sao chạy thoát.
Tôi lại cảm thấy tự buồn cười bản thân, tôi không ngờ rằng mình cũng có một ngày sợ người khác chạy mất, chỉ có thể dùng quyền lợi của pháp luật giữ cậu ấy ở bên mình.
Tôi yêu luật hôn nhân vãi.
Tôi yêu cậu ấy, yêu thế giới có cậu ấy này.
Thật tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro