Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Trong khoảng thời gian này, Phác Thành Huấn nhận ra tôi lạnh nhạt với hắn ở trên mạng.

Tin nhắn buổi tối:

[Là lời nói lúc trước của em dọa anh sao, không đúng, không gặp nhau cũng không sao, đừng không để ý tới em là được.]

Tôi nhìn thành tích thi đến nát bét lại soi gương.

Trong gương tôi buồn bã ỉu xìu, bởi vì thức đêm ôn tập không được nghỉ ngơi tốt, sắc mặt khô vàng.

Tôi ủ rũ đánh chữ trả lời:

“Không phải vấn đề của em, là anh cảm thấy mình rất kém cỏi.”

Mà hắn ưu tú như vậy.

Tôi không khỏi có chút tự ti.

“Tâm tình không tốt, đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có.”

“Nói dối, anh không vui em có thể cảm nhận được, nói cho em biết, không cần một mình giấu ở trong lòng.”

Hắn luôn có thể lập tức nhận ra bất an trong lòng tôi.

Ánh mắt của tôi có chút chua xót, vốn lần này thi không tốt, chỉ là có chút mất mát, nhưng hắn vừa nói như thế, uất ức trong lòng tôi giống như là bị phóng đại.

Trên mạng chúng tôi thân thiết khăng khít.

Nhưng trên thực tế, trong mắt hắn, tôi chỉ là em trai của bạn hắn.

Hắn không thích tôi.

Hắn thích là tôi ở trên mạng khoác một tầng ngụy trang.

Chúng tôi không phải là người của một thế giới.

Nếu không phải anh trai tôi, tôi thậm chí sẽ không tiếp xúc với hắn.

Đáng giận!

Anh trai tôi đang làm cơm liền hắt xì một cái:

“Đậu má ai mắng tôi đây!”

Tôi lại gần: “Anh, anh gọi nhiều bạn bè đến nhà chơi đi.”

Anh ấy hoài nghi liếc tôi một cái: “Lại có chủ ý quỷ quái gì đây?”

“Ba mẹ thì luôn đi công tác, em lại luôn ra ngoài, trong nhà chỉ có một mình anh, sẽ rất cô đơn đó.”

Hắn nhướng mày: “Vậy đồ ăn vặt của em…”

Tôi đau lòng: “Đều cho các anh ăn!”

“Giao kèo thế nhé, nhất định sẽ náo nhiệt!”

Bởi vì có anh trai tôi giúp sức, số lần Phác Thành Huấn tới nhà tôi cũng nhiều hơn.

Gặp mặt nhiều cũng quen thuộc rất nhiều.

Tôi thực sự thích dành thời gian với hắn.

Cảm giác tim đập nhanh.

Tôi rửa hoa quả cho hắn ăn, hắn cũng sẽ thỉnh thoảng giúp tôi phụ đạo bài tập.

Không hổ là học bá, hắn nói dễ hiểu, rất nhiều kiến thức tôi còn khó hiểu, khi hắn nói xong dĩ nhiên đều hiểu ra.

Trong quá trình đó cũng không thiếu thời khắc xuất hiện sự sợ hãi.

Có lần hắn gửi tin nhắn, tôi quên tắt âm lượng, điện thoại di động vừa vặn vang lên.

Hắn nhìn qua.

Tôi chột dạ: “Bạn bè thôi.”

Hắn thản nhiên nói: “Lớp mười hai phải lấy học tập làm trọng, làm xong bài tập trước rồi mới trả lời tin nhắn.”

Tôi: “Được.”

Tôi đã viết và viết.

Thỉnh thoảng ngẩng đầu, liền thấy hắn nhìn chằm chằm điện thoại di động, nhíu mày khổ sở chờ tin nhắn của bạn trai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro