Chương 12
Phác Thành Huấn nói không sai, những ngày sau đó hắn bận rộn như biến mất.
Anh trai tôi cà lơ phất phơ cũng trở nên bận rộn.
Anh ấy nói phòng làm việc của Phác Thành Huấn gặp phải một ít vấn đề, có người cố ý chèn ép.
Mấy anh em bọn họ đều đi hỗ trợ.
Phác Thành Huấn là người sáng lập, đã nhiều ngày không chợp mắt.
Tôi hơi ngạc nhiên.
Mỗi ngày trên wechat hắn đều nói chúc ngủ ngon với tôi.
Tốc độ trả lời tin nhắn quả thật rất chậm, nhưng mỗi tin nhắn hắn nhìn thấy đều sẽ trả lời.
Sẽ quan tâm đến cuộc sống và việc học của tôi, còn không quên nhắc nhở tôi không nên yêu sớm.
Nhưng hắn chưa bao giờ nói với tôi về công việc.
Tôi biết hắn không muốn tôi lo lắng.
Nhưng vẫn có chút mất mát, bởi vì hắn coi tôi như đứa trẻ con.
Tôi muốn chia sẻ áp lực cho hắn hơn là không biết gì về những chuyện khó khăn của hắn.
Nhưng tôi lại không biết có thể vì hắn làm cái gì.
Sau đó anh tôi còn nói, có một nam sinh rất lợi hại cũng gia nhập, giúp Phác Thành Huấn chia sẻ không ít chuyện, tình hình cũng tốt hơn nhiều rồi.
Nam sinh này là đàn em của trường bọn họ, ở trường học liền đuổi theo Phác Thành Huấn.
Anh tôi thở dài: “Thằng nhóc này thân ở trong phúc không biết phúc, bao nhiêu người ưu tú xinh đẹp theo đuổi cậu ta, cậu ta một người cũng không đồng ý, nhất định phải yêu qua mạng, bảo bối kia là đối tượng yêu qua mạng gì đó, một người chưa từng gặp qua, là nam hay nữ cũng không biết, hay là đàn em này tốt hơn, có thể… A mẹ nó, em giẫm chân anh làm gì!”
Tôi buồn bực trở về phòng.
Mười hai giờ đêm, Phác Thành Huấn gọi điện thoại tới.
“Ngủ chưa?”
“Chưa.”
“Sao hôm nay không nhắn tin cho anh?”
“Anh bề bộn nhiều việc, em không muốn làm phiền anh.”
“Sẽ không phiền, nếu em không nhắn tin, thì anh cũng không có lý do để chuyên tâm làm việc.”
Hắn nhận thấy tôi không nói gì, dừng một chút: “Tâm sự anh nghe, hôm nay em làm gì?”
Tôi siết chặt di động, không phải không nghe ra giọng nói mệt mỏi nhàn nhạt của hắn.
Hắn rất mệt, còn muốn đến an ủi tôi.
Giọng nói tôi cay đắng: “Một ngày rất bình thường, cũng không có gì để nói.”
Tôi biết mình không nên có tính tình nhỏ nhen như vậy.
Nhưng nghe được giọng nói dịu dàng của hắn vẫn không nhịn được.
Bên kia yên tĩnh một lúc.
Tôi có chút hối hận, không nên nói giọng nặng nề như vậy, vừa định nói chút gì đó để cứu vãn bầu không khí.
Trong điện thoại, tôi nghe thấy hắn cười.
“Anh trai em lại ăn vụng đồ ăn vặt của em sao?”
“Không có, em giấu hết rồi.” Rất kỳ quái, nghe được hắn cười, tôi giống như cũng không phải khổ sở như vậy.
Tôi: “Gần đây anh bận lắm à?”
“Đúng vậy.”
Hắn nói: “Nhớ anh, đúng không?”
Hắn luôn lặng lẽ nói sang chuyện khác, không cho tôi biết hắn vất vả đến mức nào.
“Đi đến cửa sổ.” Hắn bỗng nhiên nói.
Tôi ngẩn người, một ý nghĩ không dám tin từ trong lòng dâng lên.
Khi nhìn thấy ngoài cửa sổ, người đàn ông đứng ở dưới lầu.
Khi tôi nhìn qua, hắn cũng vừa lúc ngẩng đầu nhìn lại, một khắc đối diện kia, hắn nhếch môi cười một tiếng, tôi cảm giác có thứ gì đó bắt đầu từ trái tim bắn ra toàn thân, cả người tê dại.
“Anh…..”
“Xuống lầu.” Giọng nói trầm thấp ôn nhu, tôi nhìn ánh mắt hắn cười với tôi.
Mười hai giờ đêm hắn lái xe đến dưới lầu nhà tôi.
Rõ ràng hắn bận rộn như vậy, đã lâu không nghỉ ngơi thật tốt.
Mười hai giờ đêm bên ngoài hơi lạnh, tôi mặc đồ ngủ chạy xuống.
Gió thổi vào cổ áo tôi, không đợi tôi bị lạnh, một chiếc áo khoác ấm áp đã phủ lên người tôi.
“Sao xuống đây lại mặc ít như vậy.”
Hắn nghiêm túc thắt chặt áo khoác cho tôi: “Muốn gặp anh cũng không cần gấp gáp như vậy.”
Tôi không để ý tới lời trêu ghẹo trong lời nói của hắn, thái độ vẻ nghiêm túc.
“Muộn như vậy hẳn là phải nghỉ ngơi thật tốt, nghe anh trai em nói, gần đây anh bề bộn nhiều việc, nếu không nghỉ ngơi sẽ sinh bệnh.”
“Muốn gặp em.”
Hắn gầy đi rất nhiều, nhưng cũng càng thêm anh tuấn.
Ở trên người hắn, dần dần hiển lộ mị lực của người đàn ông trưởng thành, lộ ra sự trầm ổn cùng già dặn.
Có khí chất của một người đàn ông thành công.
Tôi ngửa đầu nhìn hắn, nhớ tới lời anh tôi nói tới hoa khôi trường, bọn họ mới là xứng đôi.
“Có nhớ anh không?”
Phác Thành Huấn cúi người, nâng mặt tôi lên.
Đôi mắt sâu thẳm kia, so với ảnh chụp càng thêm quyến rũ.
Trong lòng tôi rung động, sợ bị hắn nhìn thấu tâm tư, lui về phía sau một bước.
Hắn lại kéo tôi trở về: “Lui cái gì, anh đâu có ăn em.”
“Trước kia ở trên mạng, anh cũng không phải như vậy, anh.”
Đầu mũi hắn cọ vào chóp mũi tôi.
Nhìn tôi ngơ ngác, lại có chút biểu tình không được tự nhiên.
Phác Thành Huấn nhếch môi, bình thường hắn vẫn nhàn nhạt cười, rất ít giống như bây giờ cười đến thoải mái.
Hòa tan một ít cảm giác tinh túy nhất trên người.
Tôi đành nói: “Có gì cần giúp, có thể nói cho em biết.”
“Có.” Hắn nói.
“Cái gì?”
“Cố gắng học tập.”
「……」
“Còn nữa.”
Tôi nhìn hắn.
“Không nên yêu sớm.”
「……」
Tôi mặt không chút thay đổi: “Em muốn lên lầu.”
Hắn giữ chặt cánh tay tôi, đầu đặt trên vai tôi.
“Nạp điện.”
Trăng đêm nay rất tròn, tôi có thể nhìn thấy rõ mái tóc đen nhánh của hắn.
Hắn nói: “Chờ anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro