Chap 72
"Sunghoon, bẻ gãy cánh em ấy đi."
Trong đầu Sunghoon lặp đi lặp lại câu nói đó, bẻ gãy cánh của cậu, giấu nó đi, giam cậu bên mình suốt đời...
Sunghoon cúi đầu hôn Sunoo: "Kim Sunoo, giỏi quá. Anh biết em sẽ giỏi hơn."
Sunoo vừa thoát khỏi cơn khoái cảm, chưa hiểu câu nói của Sunghoon là gì thì đã phải tiếp nhận thử thách mới. Thật sự không thể xem thường Alpha, nhất là Alpha mạnh như Sunghoon.
Sunoo trợn mắt, lấy tay đánh vào bả vai Sunghoon, miệng nói không thành câu: "Vừa mới xong mà... khoan đã..."
Đối phương hành động thay cho lời đáp, anh cọ trán vào đầu cậu, tay đan vào tay cậu, đưa cậu vào cuộc chơi chính thức.
Mặc dù đây là lần đầu tiên Sunghoon làm chuyện này, chưa thực sự hoàn hảo nhưng anh đã rất khéo léo, cẩn thận nên Sunoo không cảm thấy quá đau đớn, nước mắt sinh lý vì khoái cảm mà ứa ra.
Giờ đây cả vành mắt vừa ướt vừa đỏ, ngực và cổ thậm chí đâu đó dưới kia đều là dấu hôn của anh.
"Sunoo à," Sunghoon ôm lưng cậu, kéo cậu vào lòng mình, ấn lên cằm cậu, "Đừng cắn môi."
"Nhưng mà..." Sunoo vô thức đảo mắt xung quanh.
"Em quên chúng ta đang ở một mình à, không ai nghe thấy đâu." Sunoo chẳng thể nhận ra nụ cười nhếch của Sunghoon trong bóng tối, bây giờ cậu không thể nghĩ được gì nữa.
Trong phòng tràn ngập tiếng rên rỉ sắc tình, tiếng thở hổn hển ngắt quãng như đệm thành bài ca ướt át chỉ dành riêng cho họ. Bây giờ đây không ai trong hai người là tỉnh táo, giọt mồ hôi trên tóc Sunghoon nhỏ xuống gáy Sunoo, ngay phía trên tuyến thể của Sunoo.
Sunghoon nhìn vào nơi đó một lúc, anh chợt ghé vào tai Sunoo nói nhỏ: "Sunoo, anh cắn nhé?"
Không có tiếng đáp lại của Sunoo, chỉ còn tiếng rên rỉ mềm mại như dòng suối chảy xiết cuối thu. Đầu cậu đã gục xuống từ lúc nào, phơi bày tuyến thể - nơi yếu đuối nhất cho người mình yêu không một chút phòng bị.
Chưa bao giờ Sunghoon yêu Sunoo như lúc này.
Sunghoon nắm lấy cổ Sunoo hướng gáy cậu về phía anh, cắn xuống. Pheromone của Alpha trội truyền vào cùng với tiếng nức nở sung sướng của người dưới thân khiến anh sảng khoái hơn bao giờ hết. Chịu bao đắng cay, vất vả để được ngày hôm nay thật sự rất xứng đáng.
Chẳng biết đã qua bao lâu, chiếc điện thoại đã tắt ngụm từ bao giờ, quần áo nằm đâu đó trên sàn nhà, kim đồng hồ đã chạy được bao nhiêu vòng, Sunoo không biết nữa, cậu chỉ rằng trước khi ý thức biến mất, người nào đó vẫn còn rong ruổi trên người mình mặc cho cậu đã khàn giọng xin tha.
Park Sunghoon, chờ tôi tỉnh dậy anh sẽ biết tay tôi!
------------
Cuối tuần trôi rất nhanh. Lần nữa về trường, Sunoo mặc áo sơ mi cao cổ.
"Sunoo, sao hôm nay ăn mặc dày thế?" Omega cùng lớp khá thân với Sunoo chào hỏi: "Bị cảm à, hay nhiệt độ điều hòa thấp quá?"
"Ừm..." Giọng Sunoo hơi khàn: "Thật ra không bị cảm."
"Tiếng bị khàn luôn rồi còn chối, đừng lừa tôi..." Bạn cùng lớp Omega đang định cười vỗ vai Sunoo, chợt khựng lại.
Trên người Sunoo có hương thơm thanh mát thoang thoảng, như mùi đất hòa với cỏ cây sau cơn mưa.
Nhưng hôm nay trời trong không mưa mà.
Vả lại mùi này... cũng không giống nước hoa bình thường, nó vây chặt lấy Sunoo hòng tuyên bố chủ quyền của mình.
Omega cùng lớp dè dặt hỏi: "Sunoo à, người cậu có mùi gì vậy?"
Sunoo nhìn sang, hàng mi đen dài rủ xuống nhưng vẫn chẳng tài nào che giấu được sự trìu mến nơi đáy mắt.
Cậu mỉm cười dịu dàng, đáp: "À, đây là mùi pheromone của bạn trai tôi."
Mười lăm phút trước khi vào học, Sunghoon đến lớp ngồi vào vị trí thích hợp, mở sách ra xem nội dung ngày hôm nay. Bầu không khí trong lớp vô cùng sôi nổi, các sinh viên chuyện trò rôm rả.
"Cậu ấy đến rồi kìa, chẳng phải cậu đã bảo sẽ dũng cảm theo đuổi à, mau lên nào!"
"Không sao đừng sợ, cậu ấy đâu có mùi pheromone của Omega khác, đang độc thân, theo đuổi thôi mà!"
Omega được động viên cảm thấy có lý, bèn ngẩng đầu bước đi tự tin và hiên ngang đến bên cạnh Sunghoon.
Anh nhíu mày, rời mắt khỏi trang sách: "Có chuyện gì sao?"
"Mình..." Omega nọ vừa mở miệng đã im bặt.
... Bởi cô thấy trên cổ Sunghoon có một vết thương nhỏ. Nhìn hình dáng thì có vẻ là dấu răng.
Omega nọ ngây ra như phỗng, vô thức bảo: "Sunghoon, cổ cậu bị cắn rồi."
"Tôi biết." Sunghoon đáp với vẻ hời hợt, trông như rất thỏa mãn: "Người yêu tôi cắn, cậu có việc gì không?"
Omega: "...???"
"Không có gì, xin lỗi đã làm phiền!" Omega nọ vội vã rời đi, Sunghoon dõi theo bóng lưng cô, sau đó nâng tay sờ cổ mình một cách biếng nhác.
Nơi đó có dấu vết Sunoo để lại cho anh. Sunghoon cười tít mắt không nhìn nữa.
Với Sunoo, những tháng ngày ở bên Sunghoon trôi qua rất nhanh. Thường thì anh đều nhường nhịn cậu, chỉ có một vài trường hợp đặc biệt, như kỳ dịch cảm.
Cứ mỗi lần đến kỳ dịch cảm, Sunoo đều sẽ như miếng thịt béo bở trong nồi, bị lật qua lật lại 'chiên' hết lần này đến lần khác.
Sunghoon trong kỳ dịch cảm quá sung mãn, tinh thần và suy nghĩ cũng khác thường, Sunoo đã nhận ra điều này vào kỳ dịch cảm đầu tiên cậu tiếp xúc với anh, bây giờ ở bên nhau, Sunghoon càng bạo hơn.
Sau vài lần, Sunoo cũng dần mò mẫm được một vài quy luật biểu hiện của Sunghoon trong kỳ dịch cảm, dù Sunghoon không nói, nhưng cậu cũng đoán ra đại khái Sunghoon đã đến kỳ dịch cảm hay chưa.
Hôm ấy tan học cùng Sunghoon về nhà, vừa đóng cửa, Sunoo đã bị Sunghoon ôm trọn vào lòng.
"Bác sĩ Kim, anh bệnh rồi." Giọng Sunghoon có vẻ ủ ê.
"Anh bị bệnh?" Sunoo sửng sốt, vô thức sờ trán Sunghoon, cũng may thân nhiệt bình thường, không sốt.
"Vậy không khỏe chỗ nào?" Sunoo hỏi tiếp.
"Tim anh khó chịu quá." Sunghoon siết chặt vòng tay đang ôm Sunoo: "Chỉ cần một ngày không gặp bác sĩ Kim thôi, nó đã chẳng chịu làm việc rồi. Bây giờ gặp mặt thì làm việc quần quật cứ như muốn anh trả gấp mười lần lương cho nó vậy."
Sunoo: "..."
Tự nhiên thấy điềm sao ta.
Sunghoon vẫn lan man: "Còn Sunghoon của anh cũng khó chịu nữa, nhưng nó không chịu khám bác sĩ khác, cứ khăng khăng bảo bác sĩ khác không chữa khỏi được cho nó, chỉ mỗi bác sĩ Kim mới giúp nó thải mầm bệnh ra được thôi, còn phun được nhiều lần nữa."
Sunoo: "..."
Cha này điên thật rồi.
Sunghoon đè tay lên sau gáy Sunoo: "Bác sĩ Kim, làm sao mới chữa khỏi được bệnh này của anh đây?"
Sunoo đáp với vẻ mặt vô cảm: "Hết thuốc chữa rồi, chờ chết đi."
Sao Sunghoon có thể ngoan ngoãn chờ chết được, anh vác Sunoo lên bước vào phòng tắm.
Trong quãng đường ngắn ngủi này, Sunoo lấy điện thoại một cách bình tĩnh như đã quen từ lâu, gửi tin nhắn cho bạn cùng lớp của mình và của Sunghoon, nhờ họ xin nghỉ giúp ba ngày với lý do kỳ dịch cảm.
Vừa gửi xong, điện thoại đã bị vứt sang một bên, Sunghoon hôn tới tấp, cướp đi toàn bộ sự chú ý của cậu.
Kỳ nghỉ đông đầu tiên kể từ khi xác định quan hệ, thật ra Sunoo hơi do dự về việc có nên đến nhà Sunghoon đón năm mới hay không.
Trước đây cậu chỉ xem Sunghoon là bạn, nên vẫn chịu đựng được áp lực khi cùng gia đình Sunghoon đón Tết, nhưng bây giờ quan hệ giữa cậu và Sunghoon đã thật sự không còn như trước nữa.
"Sợ gì, kết quả tệ nhất là em và anh cùng bị đuổi ra khỏi nhà thôi." Sunghoon chẳng hề hoảng hốt: "Tiền anh kiếm được đủ để mua nhà em thích rồi, không để em ngủ gầm cầu đâu."
"Đây là vấn đề ngủ gầm cầu sao?" Sunoo vỗ nhẹ mấy cái vào má Sunghoon, muốn anh tỉnh táo hơn.
Cậu còn nhớ đoạn phỏng vấn ông Park mà trước đây từng xem trên ti vi, rõ ràng ông Park cũng là một Alpha truyền thống, không thể chấp nhận việc đối tượng của Sunghoon thuộc giới tính nào khác ngoài Omega.
Cậu sẽ không chia tay với Sunghoon vì trở ngại này, nhưng cậu cũng không muốn mối quan hệ giữa Sunghoon và người nhà trở nên tệ đi vì cậu. Sunoo nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy cách tốt nhất là chờ thêm vài năm nữa.
Chờ đến khi cậu đủ xuất sắc rồi, biết đâu khi ấy người nhà Sunghoon sẽ dễ chấp nhận hơn chăng. Sunoo nói ra suy nghĩ này, Sunghoon nhíu mày: "Không được, không thể chịu thiệt thòi nhiều năm như vậy."
"Đâu chịu thiệt gì?" Sunoo giải thích: "Gia đình anh mâu thuẫn mới buồn đó, em thích chú dì lắm."
Sunoo hết lòng khuyên nhủ, cuối cùng cũng thuyết phục được Sunghoon đồng ý. Nhưng, không thú thật với bố mẹ Sunghoon đâu có nghĩa không thú thật với người khác. Cậu không thể ngừng lo lắng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro