Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Oneshot: Dưới Làn Sương Mỏng

Bối cảnh:

Trong lúc đội tàu Astral tạm thời dừng chân tại một hành tinh nhỏ để thực hiện một vài ủy thác. Sunday, vì chưa quen thuộc với môi trường xung quanh và chỉ mới ở lại đó trong một thời gian ngắn, không khó để lọt vào tầm ngắm của những kẻ xấu nhờ vẻ ngoài nổi bật của cậu. Tất nhiên, chỉ trong một lúc không đề phòng, cậu đã bị chuốc "aphrodisiac".

Khi không thể liên lạc được với Sunday, các thành viên trong đội tàu Astral không khỏi có linh cảm không lành và quyết định chia nhau ra để tìm kiếm cậu.

Nhờ sự giúp đỡ của một người dân bản địa tốt bụng, Stelle may mắn tìm thấy Sunday tại một khách sạn trong thành phố.

--

Cánh cửa gỗ kêu lên một tiếng khẽ khi Stelle đẩy vào, những âm thanh trong hành lang dài của đại sảnh khách sạn dường như lặng đi ngay lúc đó. Bên trong phòng, ánh sáng từ ngọn đèn mờ nhạt chạm lên hình bóng người con trai đang ngồi tựa lưng vào vách tường. 

Sunday, người mà luôn xuất hiện với dáng vẻ thanh tao và thần thái thoát tục, giờ đây lại gục ngã như một ngọn nến sắp lụi tàn. Bộ quần áo lịch lãm thường ngày giờ đã xộc xệch, vết máu khô sẫm loang lổ nơi vạt áo, những giọt mồ hôi lạnh tấm tấm trên trán, chảy dọc xuống cằm cậu.

Ánh mắt vốn dĩ từng tĩnh lặng như mặt hồ, thường mang vẻ trầm ổn, nay lại đục ngầu, nhòe đi trong sự mệt mỏi và đau đớn, như một cánh cửa sổ bị bụi thời gian che phủ, mơ hồ xen lẫn sự bối rối. Hơi thở cậu dồn dập, nhưng lại cố gắng kiềm chế, như thể đang đấu tranh để giữ lấy phần tỉnh táo ít ỏi còn sót lại.  

Nhưng điều khiến cô đau lòng hơn cả không phải là những vết thương trên cơ thể cậu, mà chính là sự bất lực ánh lên trong ánh mắt ấy - một cảm giác mà Sunday, người luôn giữ lấy vẻ bình thản và kiêu hãnh, không bao giờ để lộ.

- Stelle...

Sunday đưa tay lên che mắt, như muốn giấu đi sự tổn thương và tuyệt vọng trong lòng. Giọng nói của cậu khàn đặc, yếu ớt, gần như đứt quãng, như thể mỗi từ ngữ thốt ra đều là một gánh nặng, nhưng từng lời vẫn chất chứa sự chân thành tha thiết.

- Xin cậu... hãy giúp tớ.

Stelle sững lại ngay ngưỡng cửa.

Câu nói đó tuy ngắn ngủi, nhưng giống như một mũi dao găm vào lòng Stelle. Lần đầu tiên trong đời, cô thấy Sunday trong tình cảnh này. Người con trai luôn giữ dáng vẻ tự chủ, ung dung, chưa bao giờ để ai nhìn thấu nỗi đau hay sự yếu đuối, giờ đây lại phải đối mặt với một thử thách vượt quá sức chịu đựng của bản thân.

Đôi tay cậu run rẩy đến mức không thể tự siết lại, nhưng vẫn cố giữ khoảng cách, như sợ làm tổn thương cô - người con gái mà cậu luôn âm thầm trân trọng.

Stelle nhìn vào ánh mắt của Sunday, nơi vẻ thống khổ hiện rõ hơn bao giờ hết. Tim cô thắt lại. Đây không phải là Sunday mà cô biết, mà là một người đang vật lộn để giữ lấy lý trí, đang cầu xin sự giúp đỡ với tất cả lòng tự trọng còn sót lại.

Ánh mắt của cậu như đâm xuyên qua cô. Nó không chỉ là ánh nhìn của một người đang trong hoàn cảnh không thể diễn tả được. Nó chứa đựng cả sự chân thành và nỗi bất lực đến tuyệt vọng. Ánh mắt ấy van nài, nhưng cũng có một chút gì đó kháng cự - như thể cậu không muốn khiến cô đau lòng, dù chính cậu cũng đang kiệt quệ. 

Cô tiến lại gần, bước chân run rẩy mà chính mình không nhận ra. Cảm giác vừa đau đớn vừa giận dữ dâng tràn trong lòng.

- "Là ai đã khiến cậu ấy ra nông nỗi này?"

Sunday là người luôn che chắn cho tất cả mọi người, kể cả cô. Giờ đây, đến lượt cô nên là nơi để cậu có thể an tâm mà dựa vào. 

Cô không biết nên dùng từ ngữ nào để có thể biểu đạt cảm xúc hiện tại của chính bản thân bằng một cách chính xác trong khoảnh khắc này. Nhất là khi cô nhận thấy được sự yếu ớt của thân thể mà trước đây cô luôn nghĩ là bất khả chiến bại.

--

Sunday không nói gì thêm, chỉ cúi đầu, ánh mắt dần mất đi sự sắc nét, như thể thế giới xung quanh cậu đang dần biến thành một màn sương mờ.

Và rồi, bất chợt, khi nghe thấy giọng cô, chắc chắn và không chút ngần ngại, lòng cậu như bị bóp nghẹt.

Câu nói sau đó của Stelle vang lên như một nhịp đập mạnh mẽ trong trái tim cậu:

- Tớ sẽ giúp cậu.

Nó nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một sự khẳng định mà Sunday chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nghe được. Không phải sự cứng rắn quen thuộc của cậu, mà là sự mềm mại của tình yêu và sự hy sinh.

Đôi mắt Sunday khẽ nhắm lại, cố gắng để không lộ ra sự yếu đuối mà cậu biết đang dâng lên trong lòng. Cậu không muốn cô thấy cậu như vậy, không muốn làm cô phải chịu đựng khi nhìn thấy hình ảnh mà chính cậu cũng cảm thấy nhục nhã. Nhưng trong giây phút ấy, cậu không thể tiếp tục che giấu.

Một phần trong cậu, một phần mà Sunday không muốn thừa nhận, lại cảm thấy một chút nhẹ nhõm.

Ánh mắt của cậu, dù yếu ớt, vẫn tìm về ánh mắt của Stelle. Trong cái nhìn đó, chỉ phản chiếu lên hình bóng của cô - ánh sáng duy nhất trong căn phòng tối tăm ấy. Cậu cảm thấy một chút gì đó thật khác biệt. Không phải sự tủi nhục của người yếu đuối, mà là cảm giác được che chở, được yêu thương. Không phải vì cậu xứng đáng, mà vì cô ấy, Stelle, muốn thế.

Khoảnh khắc mà cô quỳ xuống bên cạnh cậu, bàn tay khẽ chạm vào tay cậu, sự ấm áp ấy lan tỏa khắp cơ thể Sunday, xua đi cái lạnh tê tái trong cơ thể và cả trong lòng cậu. Cảm giác ấy, quá đỗi mạnh mẽ và kỳ lạ, khiến trái tim cậu dường như ngừng đập một nhịp. Cậu không thể nhớ nổi lần cuối mình cảm thấy mình cần ai đó đến mức này.

---

Nhận được sự chấp thuận, Sunday nhẹ nhàng kéo Stelle lại gần hơn. Ánh mắt của cậu mờ đi một cách rõ ràng, sự kiềm chế ấy có thể nhìn thấy rõ trong từng cử động, từng hơi thở gấp gáp của cậu, nhưng điều này không đủ để ngăn cậu. Một lần nữa, cậu hôn cô, lần này sâu hơn, dịu dàng hơn, như thể muốn chắc chắn để cô hiểu rằng cậu không phải là một kẻ yếu đuối, mà là một người không thể tự mình vượt qua lúc này mà không có cô bên cạnh.

Stelle, mặc dù vẫn còn cảm thấy bối rối, nhưng không thể không nhận ra sự chân thành trong từng cử động của Sunday. Cảm giác ấm áp từ cơ thể cậu khiến cô cảm thấy cả thế giới như thu nhỏ lại, chỉ còn lại họ trong khoảnh khắc đó. Bàn tay Sunday vươn lên, nhẹ nhàng kéo cô lại gần hơn, tạo ra một khoảng cách gần như không thể tách rời. Cậu kéo cô ngồi lên đùi mình, làn da nóng hổi như lửa đốt, khiến Stelle cảm nhận được sự run rẩy của cậu.

Ánh mắt của cậu, tuy có phần mờ đục, nhưng lại chân thành đến mức không thể chối cãi. Cậu không nói gì, chỉ để những hành động thay lời muốn nói, và Stelle không thể không cảm nhận được sự giằng xé trong lòng cậu, giữa việc kiềm chế và khát khao vô bờ bến.

Khi cậu hôn lên cổ cô, từng cử động của Sunday đều cho thấy sự kìm nén đó. Mỗi một cái hôn, mỗi một cái chạm nhẹ lên làn da cô, đều chứa đựng một lời xin lỗi thầm lặng, một lời khẩn cầu, như thể cậu đang tự nhắc nhở mình phải giữ lại một phần lý trí trong tình huống này.

Stelle cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, không phải vì sợ hãi, mà vì sự thay đổi trong cảm xúc của cô, sự thấu hiểu và sự mềm mại mà cô không thể diễn đạt thành lời. Cảm giác của Sunday trong khoảnh khắc này không giống như những gì cô từng nghĩ về cậu. Cậu không chỉ là người luôn lạnh lùng, mạnh mẽ, mà giờ đây cậu lại là người cần cô hơn bao giờ hết.

Dù cậu không nói gì, nhưng Stelle hiểu được một điều: Mọi thứ giữa họ đã thay đổi. Và đôi khi, một cái hôn, một ánh nhìn, có thể chứa đựng nhiều hơn tất cả những lời nói không thể thốt ra.

---

Khi bình minh bắt đầu lọt qua khe cửa sổ, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt Stelle, khiến cô tỉnh giấc. Cảm giác đầu tiên cô nhận thấy là cơ thể mệt mỏi đến mức như bị đè bẹp, từng cơn đau nhức lan tỏa khắp người. Chưa bao giờ cô cảm thấy kiệt sức như vậy, như thể mỗi thớ thịt đều bị kéo căng rồi thả lỏng liên tục.

"Chắc chắn là vì đêm qua,"

Cô tự nhủ trong đầu, và mặt cô bỗng chốc nóng lên, không thể không nhớ lại những gì đã xảy ra.

Dù mọi chuyện đã diễn ra trong tình trạng khó kiểm soát do tác động của thuốc, cô vẫn không thể phủ nhận sự dịu dàng trong từng cử động của Sunday. Mỗi lần cậu chạm vào cô đều đầy lo lắng và sự quan tâm, như thể cậu sợ rằng chỉ cần một chút mạnh bạo, cô sẽ vỡ vụn. Hành động đó của Sunday thật sự khác biệt so với những gì cô từng nghĩ về cậu. Cậu không phải là người có thể làm tổn thương cô. Mà nược lại, cậu luôn che chở, luôn muốn bảo vệ cô. Điều đó khiến lòng cô càng thêm xốn xang, và cô không thể hiểu rõ chính mình khi nhớ lại từng chi tiết ấy.

Thậm chí, cô còn cảm nhận được cả hơi thở của Sunday lúc gần gũi, nhẹ nhàng như một làn gió thoảng qua, nhưng lại mạnh mẽ đủ để khiến trái tim cô loạn nhịp. Cảm giác ấy không giống với bất kỳ cảm giác nào cô đã từng trải qua. Nó vừa ngọt ngào lại vừa đau đớn, vì sự thật rằng tình cảm giữa họ đã thay đổi, và có lẽ, không thể quay lại được như trước nữa.

Cô ngồi dậy, cơn đau mỏi khắp cơ thể khiến cô không thể đứng vững ngay lập tức. Nhưng khi cô nhìn về phía Sunday, trái tim cô lại mềm lại, như thể cơn mệt mỏi kia chỉ là thứ yếu. Cậu vẫn ngủ say, khuôn mặt anh tuấn của cậu ánh lên trong ánh sáng ban mai, đôi mi dài khẽ run lên như thể cậu đang mơ về một giấc mơ ngọt ngào. Cảm giác ngượng ngùng lại xâm chiếm Stelle, và cô không thể không tự hỏi bản thân liệu cậu có giống cô, có cảm nhận được tình cảm ấy hay không.

Cô tự cắn môi mình khi nghĩ đến cảnh cậu đối xử với mình như vậy, dịu dàng đến mức khiến trái tim cô không thể yên. Chắc chắn rằng khi nhớ lại chuyện đêm qua, cô sẽ không thể nào dừng lại khỏi việc tự hỏi liệu có phải mình đã thay đổi theo cách mà chính mình cũng không nhận ra không. Sự thật là, cô yêu Sunday, nhưng cô không biết liệu cậu có cảm nhận được điều đó hay không. Liệu có phải cậu chỉ đơn giản coi cô là đồng đội, hay là một điều gì khác?

Sunday, dù vẫn đang ngủ, cũng bắt đầu có những chuyển động nhẹ. Cậu khẽ mở mắt, ánh sáng từ cửa sổ phản chiếu lên khuôn mặt cậu, tạo thành một vẻ đẹp vừa dịu dàng lại vừa kiên cường. Cậu nhìn Stelle, đôi mắt hơi mơ màng nhưng rõ ràng vẫn nhận ra cô ngay lập tức. Cậu mấp máy môi, rồi trong một thoáng lặng im, cậu hỏi với giọng khàn khàn, như thể rất mệt mỏi nhưng cũng đầy sự quan tâm:

- Stelle... cậu... ổn chứ?

Giọng nói ấy như một chất xúc tác khiến Stelle không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại, nhưng trái tim vẫn đập loạn xạ. Cô nhìn vào mắt Sunday, và lần đầu tiên, không phải là đồng đội nữa mà là người bạn mà cô thực sự yêu thương, yêu theo một cách sâu sắc và khác biệt. Một phần trong lòng cô muốn né tránh, vì sợ rằng nếu đối diện trực tiếp với cảm xúc này, mọi thứ sẽ thay đổi mãi mãi. Nhưng một phần khác lại muốn cởi bỏ tất cả, nói cho cậu nghe rằng cô không thể dừng lại việc yêu cậu nữa.

- Tớ... ổn...

Stelle trả lời, giọng cô nhẹ nhàng nhưng vẫn có chút ngượng ngùng. Mặc dù lời nói ấy đơn giản, nhưng lại chứa đựng cả một biển cảm xúc mà cô chưa bao giờ dám thổ lộ. Cô mỉm cười một cách yếu ớt, nhìn vào đôi mắt của Sunday, và biết rằng dù gì đi nữa, mọi chuyện đã được quyết định trong đêm qua.

Sunday ngồi dậy, ánh mắt của cậu lặng lẽ nhìn cô. Cậu cũng không nói gì thêm, chỉ đơn giản là quan sát cô. Cảm giác ấy như thể giữa họ có một sự hiểu biết im lặng. Dù cả hai đều không nói ra lời, nhưng lòng họ đều đã thay đổi. Một điều gì đó sâu sắc đã hình thành giữa hai người, và cả hai đều biết rằng, trong những khoảnh khắc lặng lẽ ấy, họ đã bước qua một ngưỡng cửa mới của mối quan hệ này.

Stelle cảm nhận được sự ấm áp trong ánh mắt Sunday, bất chợt, cô không còn cảm thấy ngượng ngùng hay bối rối nữa. Mọi thứ trở nên dễ dàng, tự nhiên. Và trong khoảnh khắc ấy, cô biết rằng tình cảm giữa cô và Sunday không cần phải nói ra, chỉ cần sự hiện diện của nhau là đủ.

Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sunste