Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ii


cậu đứng đó, hai bàn tay nắm chặt lấy chiếc vali, nhưng ánh mắt lại không còn sự quyết đoán mạnh mẽ như trước. cậu run rẩy, như thể sợ rằng một lời nói nào đó sẽ khiến mọi thứ sụp đổ lần nữa.

sunoo đứng im lặng một lúc lâu, nhìn vào cậu, lắng nghe nhịp thở gấp gáp. nỗi đau từ hai năm trước vẫn chưa phai, nhưng giờ đây, trước mặt em là riki, người đã rời bỏ em mà không một lời giải thích. em không biết phải nói gì, không biết nên phản ứng thế nào.

thực ra, một phần trong em đã muốn bỏ qua tất cả, muốn mở rộng cánh cửa trái tim đã khép kín từ lâu để chào đón riki trở lại. nhưng phần còn lại của em, phần đã phải chịu đựng suốt hai năm qua, lại không dễ dàng tha thứ. em không biết cậu đã trải qua những gì trong suốt thời gian đó, nhưng sự im lặng của cậu lúc này chính là câu trả lời cho tất cả những câu hỏi mà em đã mang trong lòng.

riki cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. cậu chậm rãi tiến lên một bước, để chiếc vali xuống, rồi nhìn thẳng vào mắt sunoo.

"hyung... em xin lỗi. em thật sự không biết làm thế nào để nói ra những gì đã diễn ra. nhưng em hy vọng anh có thể hiểu." cậu hít một hơi thật sâu, như thể đang chuẩn bị đối diện với cơn sóng gió tiếp theo.

sunoo không lên tiếng, chỉ đứng nhìn cậu với ánh mắt xa lạ. những cảm xúc trong lòng em giờ như một mớ bòng bong không thể tách rời. em thở dài, rồi mới cất giọng, nhưng ngữ điệu lại đầy lạnh lùng.

"em nghĩ em có thể xuất hiện trở lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra sao? em nghĩ rằng lời xin lỗi này có thể xóa đi tất cả những gì em đã làm, riki?"

riki khẽ khàng lắc đầu. "không, em không nghĩ vậy, em chỉ muốn nói rằng em hối hận. em đã sai khi rời đi mà không nói với anh một lời giải thích."

sunoo nhắm mắt lại, đôi tay em siết chặt, như thể muốn kiềm chế một cảm xúc mãnh liệt đang dâng trào trong lòng. "em có biết anh đã sống như thế nào không, riki? hai năm qua, anh đã phải tự mình trải qua tất cả, từng ngày, từng đêm, trong cái lạnh lẽo mà không có em. anh đã không có em để chia sẻ nỗi đau, và anh đã cố gắng quên đi em. nhưng điều đó là không thể."

riki cắn chặt môi, nước mắt lại bắt đầu chảy. cậu không biết mình phải làm gì để bù đắp cho những tháng ngày mất mát này. cậu chỉ muốn nói ra tất cả những gì đã giấu kín trong lòng.

"em biết, hyung. em không thể xóa đi những lỗi lầm của mình. nhưng em đã học được một điều quan trọng, đó là không có em, anh sẽ không bao giờ thực sự hạnh phúc. và khi em nhận ra điều đó, thì mọi thứ đã quá muộn."

sunoo không trả lời ngay, em đứng yên, hít một hơi thật sâu, rồi quay lại nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của riki. "vậy em đã đi đâu suốt hai năm qua? tại sao em lại để anh tìm em vô vọng như vậy?"

riki cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt sunoo. "em... em đã đi đến một nơi rất xa, hyung. không phải vì em muốn rời xa anh, mà là vì em sợ. em sợ rằng mình không xứng đáng với anh, rằng em sẽ chỉ làm anh khổ. em muốn tìm kiếm chính mình, muốn chứng minh rằng mình có thể sống một mình mà không cần dựa vào ai. nhưng em đã sai."

lời giải thích của riki như một nhát dao cắt vào trái tim sunoo. em đã từng nghĩ về vô vàn lý do khiến riki rời đi, nhưng chưa bao giờ em nghĩ rằng cậu sẽ vì sợ hãi mà tự đẩy mình ra xa. em cảm thấy một sự đau đớn khó tả, như thể cả thế giới đang vỡ vụn trong giây phút này.

"riki, em không cần phải tự mình chịu đựng tất cả một mình," sunoo nói, giọng em nghẹn lại. "anh đã ở đây, luôn sẵn sàng cho em, nhưng em lại không tin tưởng vào tình yêu của chúng ta."

riki lắc đầu, vội vàng tiến lại gần anh. "em xin lỗi, hyung. em biết, em biết em đã sai. nhưng giờ đây em chỉ muốn quay lại. hãy cho em một cơ hội để sửa sai."

sunoo nhìn vào cậu, ánh mắt em đau đớn nhưng cũng đầy quyết tâm. "em có chắc không, riki? em có chắc rằng lần này em sẽ không rời đi nữa?"

riki gật đầu, nước mắt tràn ra trên má cậu. "em hứa. em sẽ không bao giờ rời bỏ anh nữa. em sẽ ở bên anh, dù có bất kỳ điều gì xảy ra."

sunoo cảm nhận được lời nói chân thành trong giọng cậu, nhưng em vẫn không thể dễ dàng tha thứ. em quay đi, ánh mắt buồn bã nhưng vẫn giữ vững sự lạnh lùng. "em không thể tưởng tượng được mình sẽ sống như thế nào nếu em lại bỏ đi lần nữa. anh không thể chịu đựng thêm một lần đau nữa."

riki tiến lại gần, đặt tay lên vai sunoo, giọng cậu khẽ vang lên, "hyung, em sẽ không bỏ đi nữa. em đã học được bài học đau đớn nhất trong đời. em không thể sống mà không có anh."

lần này, sunoo không tránh khỏi. em quay lại, đôi mắt em dịu đi một chút khi nhìn vào riki, như thể đã nhận ra rằng một phần trong em vẫn còn yêu cậu, dù cho sự đau đớn vẫn còn đọng lại.

"hyung..." riki khẽ gọi.

"được rồi, em đã nói đủ rồi," sunoo thở dài, rồi cuối cùng, em đưa tay lên vuốt nhẹ nước mắt trên má cậu. "nhưng em phải hiểu một điều, tình yêu của anh không dễ dàng để có được. và lần này, nếu em muốn ở lại, em phải giữ lời hứa."

riki nhìn vào mắt sunoo, ánh mắt cậu tràn ngập sự quyết tâm. "em sẽ không rời đi nữa. em sẽ làm tất cả để chứng minh rằng em xứng đáng với anh."

---

ngày hôm sau, ánh nắng đầu tiên của năm chiếu rọi qua cửa sổ phòng khách. không khí trong lành của buổi sáng len lỏi vào từng ngóc ngách, mang theo một cảm giác nhẹ nhàng, tươi mới. nhưng đối với sunoo và riki, những gì họ cảm nhận được không chỉ là ánh sáng của ngày mới. đó là cảm giác của sự trở lại, của một tình yêu đã đánh mất và giờ tìm thấy nhau lần nữa.

"hyung, em xin lỗi," riki nói, tay cầm chiếc cốc trà nóng mà cậu đã chuẩn bị từ sáng. "em không biết mình có thể làm gì để sửa sai, nhưng em muốn bắt đầu lại từ bây giờ."

sunoo nhìn vào đôi mắt riki, những cảm xúc hỗn độn trong lòng em dần dần lắng xuống. em không còn giận cậu nữa, mặc dù những vết thương trong lòng vẫn chưa lành. nhưng em biết, họ đã có cơ hội thứ hai. Và lần này, em sẽ không để bất kỳ điều gì phá vỡ nó.

"không sao đâu, riki,"

"chúng ta đều có những sai lầm. nhưng quan trọng là chúng ta đã học được cách đứng dậy và đi tiếp." sunoo nói, giọng em nhẹ nhàng.

cả hai ngồi đó, im lặng, nhưng lần này, không có khoảng cách nào giữa họ.

--

end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro