oneshort
Mối quan hệ giữa Sunghoon và Jungwon luôn là một điều gì đó khó nói thành lời. Tình cảm giữa họ không phải là một thứ gì đó dễ dàng nhìn thấy, nhưng lại luôn hiện hữu trong mỗi hành động nhỏ, trong từng ánh mắt và nụ cười. Dù cả hai chưa bao giờ chính thức thừa nhận, nhưng tất cả mọi người trong nhóm đều cảm nhận được sự đặc biệt mà họ dành cho nhau. Đó là một mối quan hệ kỳ lạ, không công khai nhưng lại rõ ràng hơn bao giờ hết.
Jungwon và Sunghoon đã hiểu nhau từ lâu. Họ không cần phải nói nhiều để hiểu đối phương đang nghĩ gì, chỉ cần một cái nhìn, một cái nhíu mày, hay một nụ cười nhẹ là đủ để nhận ra cảm xúc của đối phương. Những khoảnh khắc ấy đôi khi thật sự vô hình với người ngoài, nhưng lại đầy ắp ý nghĩa đối với họ. Có những buổi tối khi cả nhóm đang ngồi trò chuyện cùng nhau, đôi khi chỉ một cái chạm tay vô tình là đủ để khiến trái tim họ đập loạn nhịp.
Sunghoon luôn là người điềm tĩnh, kiên nhẫn và rất ít khi thể hiện cảm xúc. Nhưng mỗi lần anh nhìn vào Jungwon, ánh mắt anh lại lấp lánh, ấm áp, như thể tất cả mọi thứ trong thế giới của anh chỉ tập trung vào cậu. Trong khi đó, Jungwon dù là người trẻ thứ hai trong nhóm nhưng lại mang trong mình một sự chín chắn khác thường. Cậu hiểu Sunghoon hơn bất kỳ ai, và đôi khi chỉ cần một ánh nhìn từ anh là cậu có thể cảm nhận được những gì Sunghoon đang trải qua.
Tuy nhiên, điều đặc biệt nhất là dù giữa họ có một sự kết nối sâu sắc đến vậy, họ vẫn không dám bước qua ranh giới đó. Cả hai đều sợ hãi những gì có thể xảy ra nếu tình cảm của họ bị phơi bày ra ngoài. Mối quan hệ của họ không chỉ đơn giản là tình yêu, mà còn là sự ràng buộc giữa những con người sống chung dưới một mái nhà, làm việc cùng nhau, và có những kỳ vọng lớn lao từ người hâm mộ. Họ không muốn những thay đổi nhỏ trong mối quan hệ ảnh hưởng đến công việc, đến những gì họ đã xây dựng.
Dù vậy, những cảm xúc của họ lại không thể nào che giấu được. Trong những khoảnh khắc khi chỉ có hai người, họ chẳng cần phải nói gì mà vẫn hiểu đối phương. Một nụ cười bất chợt từ Sunghoon có thể khiến Jungwon cảm thấy mình là người may mắn nhất trên đời. Một lần, khi cả hai cùng nhau ngồi xem phim, Sunghoon vô tình đặt tay lên vai Jungwon, và dù không có lời nói nào, chỉ một cử chỉ ấy thôi cũng khiến Jungwon cảm thấy trái tim mình ấm lên như thể mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ nhạt.
Những cử chỉ nhẹ nhàng ấy, những lần vô tình lướt qua nhau trong những cuộc trò chuyện, những buổi tối dài bên nhau là tất cả những gì họ có thể làm. Không có những lời yêu thương thổ lộ, không có những nụ hôn lãng mạn mà chỉ có những ánh mắt lén lút, những nụ cười nhẹ nhàng dành riêng cho nhau. Nhưng tất cả mọi người trong nhóm đều đã nhận ra. Những thành viên khác trong Enhypen đều không thể không nhận ra điều đặc biệt giữa Sunghoon và Jungwon. Họ luôn tìm thấy những khoảnh khắc ấy, những lúc ánh mắt họ lướt qua nhau, hay những lần họ không thể che giấu sự quan tâm đặc biệt.
Sunghoon thường xuyên nhận ra ánh mắt của Jungwon, và đôi khi trong những lúc đó, trái tim anh lại đập nhanh hơn. Những khoảnh khắc ấy khiến anh cảm thấy như mình không còn là một người đơn độc nữa. Anh biết rằng Jungwon cũng cảm nhận được điều đó, nhưng cả hai vẫn giữ im lặng, vì cả hai đều sợ rằng sự công khai của tình cảm sẽ phá vỡ những gì họ đang có.
Một buổi chiều mùa thu, khi nhóm đang cùng nhau tập luyện, Sunghoon tình cờ nhìn thấy Jungwon đang lén nhìn mình từ phía xa. Cậu không biết rằng Sunghoon đã bắt được ánh mắt ấy. Khi nhìn thấy anh, Jungwon vội quay đi, nhưng trái tim Sunghoon lại nhói lên vì điều đó. Anh hiểu rằng cậu đang cố gắng giấu đi cảm xúc của mình, nhưng lại không thể kìm nén được.
Không có những lời yêu thương thổ lộ, không có những câu chuyện ngọt ngào như những cặp đôi khác, chỉ có những cái nhìn, những cử chỉ vô hình nhưng đầy cảm xúc. Cứ như vậy, họ duy trì mối quan hệ ấy, không phải vì họ không yêu nhau, mà vì họ không biết làm thế nào để đối diện với cảm xúc ấy. Những cuộc trò chuyện khi có mặt cả nhóm thì luôn có một khoảng cách vô hình giữa họ. Dù tất cả đều nhận thấy sự đặc biệt trong ánh mắt và hành động của hai người, nhưng họ vẫn chưa dám nói ra, vẫn chưa dám đối diện với chính mình và với những gì có thể xảy ra.
Mỗi buổi tối, khi mọi người đã đi ngủ, Sunghoon và Jungwon vẫn ngồi lại cùng nhau, chia sẻ những suy nghĩ, những nỗi niềm chưa bao giờ được thổ lộ. Đôi khi, những cuộc trò chuyện ấy chỉ đơn giản là về công việc, về những dự án mới, nhưng đôi khi lại là những khoảnh khắc lặng lẽ, chỉ có tiếng thở dài của họ vang lên trong đêm tĩnh mịch. Họ gần nhau nhưng lại không thể chạm vào nhau, vì những sợ hãi không thể nói ra.
Mặc dù không có gì rõ ràng, nhưng tất cả các thành viên trong nhóm đều biết mối quan hệ giữa Sunghoon và Jungwon là đặc biệt. Họ hiểu rằng tình cảm của hai người dành cho nhau sâu sắc, chỉ là không ai trong số họ dám bước qua giới hạn. Những lần nhìn thấy Jungwon và Sunghoon lén lút trao nhau những ánh mắt trìu mến, những lần tay của Sunghoon vô tình chạm vào tay Jungwon khi cả nhóm di chuyển cùng nhau, tất cả đều biết rằng đây là điều mà hai người họ chưa bao giờ dám thừa nhận.
Sunghoon đã cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. Anh luôn là người đứng về phía sau, không muốn làm phức tạp mọi thứ. Nhưng những lần thấy Jungwon cười cùng người khác, những lần cậu hơi cúi đầu khi gặp phải ánh mắt của anh, Sunghoon cảm thấy lòng mình như bị xiết chặt. Anh tự hỏi liệu Jungwon có cảm nhận giống anh không, liệu có bao giờ cậu cảm thấy như anh đang cảm thấy không?
Và rồi, những thay đổi nhỏ dần xuất hiện. Jungwon bắt đầu trở nên khác lạ. Cậu bận rộn hơn trước, ít khi dành thời gian bên cạnh Sunghoon như những ngày trước đây. Cả nhóm đã bắt đầu cảm nhận được sự thay đổi này, và mặc dù Sunghoon không muốn thừa nhận điều đó, anh bắt đầu cảm thấy tủi thân. Những lúc không có Jungwon, anh cảm thấy mình trở nên lạc lõng. Những khoảnh khắc mà họ chia sẻ đã dần trở thành quá khứ.
Sunghoon không nói gì, nhưng sự im lặng của anh lại làm mọi thứ càng trở nên khó khăn. Anh cố gắng không để Jungwon biết rằng mình đang giận, nhưng mỗi ngày trôi qua anh càng cảm thấy mình như một người thừa. Jungwon thì thầm trò chuyện với các thành viên khác, thậm chí không quay sang nói với Sunghoon. Những đêm, khi mọi người đã vào giấc ngủ, Sunghoon nhận ra Jungwon không còn đến phòng anh như trước. Cậu không còn nói chuyện với anh nữa. Những đêm dài cô đơn, Sunghoon tự hỏi liệu mình có làm gì sai không, liệu sự im lặng giữa họ có phải là dấu hiệu của sự xa cách?
Sunghoon không nói ra, nhưng anh cảm nhận được rằng sự xa cách này không phải do bất kỳ lý do cụ thể nào mà chỉ là một sự trốn tránh. Và anh cảm thấy tủi thân. Anh không biết Jungwon có biết về cảm xúc của mình không, nhưng Sunghoon lại không dám nói ra. Sự kiên nhẫn của anh bỗng trở nên nặng nề, khi mà mối quan hệ của họ cứ mãi đứng im, không thể tiến lên cũng không thể lùi lại.
Một ngày nọ, khi cả nhóm đang chuẩn bị cho một chương trình đặc biệt, Jungwon bắt đầu dành nhiều thời gian để bàn bạc với các thành viên khác. Sunghoon nhận thấy rằng cậu lại bận rộn hơn bao giờ hết. Những cuộc trò chuyện giữa Jungwon và các thành viên khác luôn có một sự bí mật, và Sunghoon cảm thấy mình bị gạt ra ngoài. Anh quyết định phải làm gì đó, không thể cứ tiếp tục nhìn mãi sự xa cách này.
Vào một tối, khi Jungwon chuẩn bị vào phòng của Jake hyung, Sunghoon bước đến gần cậu, ngẩng mặt lên nhìn, nhưng không nói gì. Anh chỉ đứng đó im lặng nhìn vào mắt Jungwon, và rồi... cuối cùng, anh không thể giữ được cảm xúc nữa.
"Jungwon" Sunghoon nói, giọng anh trầm và đầy cảm xúc "Em có thể dành thời gian cho anh một chút không?"
Jungwon nhìn anh, một chút bất ngờ trong ánh mắt. Cậu lưỡng lự một chút, rồi nhẹ nhàng gật đầu. "Được chứ. Anh muốn nói gì sao?"
Sunghoon không trả lời ngay mà chỉ im lặng bước đến gần hơn. Ánh sáng từ đèn phòng chiếu xuống khuôn mặt anh, tạo nên một vẻ trầm tư lặng lẽ. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai Jungwon, một cử chỉ mà trước đây anh đã làm nhiều lần, nhưng lần này có chút khác biệt.
"Anh cảm thấy như em đang xa cách anh" Sunghoon thì thầm. "Anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng... em có thể nói với anh sao không?"
Jungwon cảm thấy trái tim mình thắt lại. Cậu nhìn vào mắt Sunghoon và trong khoảnh khắc ấy, cậu không thể giấu được cảm xúc của mình nữa. "Anh... Anh không phải là người thừa. Em chỉ là... em chỉ muốn tạo bất ngờ cho anh thôi. Sắp đến sinh nhật anh rồi mà."
Sunghoon nhìn cậu, ánh mắt không còn sự giận dỗi nữa mà thay vào đó là sự nhẹ nhõm. Jungwon cười nhẹ, "Em đang lên kế hoạch một điều bất ngờ. Anh sẽ không phải cô đơn đâu."
Sunghoon giật mình và rồi anh phá lên cười. Những lo lắng, những cảm giác tủi thân trong lòng anh dần tan biến. Jungwon thật sự đã quan tâm đến anh, và anh chỉ cần chờ đợi đến đúng thời điểm mà thôi.
Đêm hôm đó, Sunghoon và Jungwon ngồi lại cùng nhau, không còn những khoảng cách vô hình nữa. Họ không cần phải nói nhiều, chỉ cần ánh mắt và nụ cười của nhau là đủ. Và tất cả những lo lắng, sự tủi thân trước đó như đã biến mất. Chỉ còn lại hai người họ, bên nhau dưới ánh sáng của sự thật và tình yêu mà họ đã giữ kín bấy lâu.
Sau cuộc trò chuyện đó, không khí giữa Sunghoon và Jungwon trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Những căng thẳng đã tan biến, và mối quan hệ của họ lại được thắp sáng bởi một niềm hy vọng mới. Jungwon không thể không cảm thấy một sự nhẹ nhõm khi Sunghoon cười lại, một nụ cười ấm áp và dịu dàng, như thể mọi lo lắng của anh đã được gạt bỏ.
Trong những ngày tiếp theo, Jungwon càng cẩn thận hơn trong việc giấu đi những bất ngờ mình chuẩn bị cho Sunghoon. Cậu không muốn anh biết trước điều gì, vì chính khoảnh khắc ngạc nhiên là thứ cậu muốn nhìn thấy nhất khi sinh nhật của Sunghoon đến gần. Mỗi khi các thành viên khác hỏi về kế hoạch, Jungwon chỉ cười nhẹ và nói rằng mọi thứ vẫn còn trong giai đoạn chuẩn bị và không thể tiết lộ.
Sunghoon, dù có cảm nhận được rằng có gì đó đặc biệt sắp xảy ra, vẫn cố gắng tỏ ra bình thản. Anh không hỏi nhiều, chỉ muốn đón nhận bất ngờ này một cách tự nhiên nhất, và cũng hy vọng rằng Jungwon sẽ không giấu mình quá lâu nữa. Những ngày này, anh bắt đầu để ý đến từng hành động nhỏ của Jungwon. Cậu hơi vội vàng khi làm việc gì đó, hay những lần không có mặt trong phòng, có lẽ đang bận rộn với điều gì đó quan trọng. Những sự thay đổi này khiến Sunghoon càng cảm thấy gần gũi hơn với Jungwon, dù giữa họ vẫn có một chút gì đó ngượng ngùng vì chưa nói ra tình cảm thật sự.
Ngày sinh nhật Sunghoon cuối cùng cũng đến. Buổi sáng, anh thức dậy với một nụ cười nhẹ trên môi, cảm giác như mình đang mong đợi điều gì đó rất đặc biệt. Khi bước vào phòng ăn, Sunghoon ngạc nhiên khi thấy mọi người đều đã có mặt, và Jungwon vẫn như mọi khi nhưng có gì đó khác biệt. Cậu không tỏ ra quá vội vàng hay bận rộn như mấy hôm trước, mà thay vào đó là một vẻ bình thản, nhưng ánh mắt ấy, ánh mắt mà Sunghoon biết rõ, lại chứa đựng một chút gì đó khó tả, như thể cậu đang chờ đợi một phản ứng nào đó từ anh.
Sunghoon mỉm cười và ngồi xuống bàn. Mọi người bắt đầu nói chuyện vui vẻ, nhưng Sunghoon không thể không để ý đến những hành động của Jungwon. Cậu ấy đang cố gắng không nhìn vào anh quá lâu, nhưng mỗi khi ánh mắt của họ gặp nhau, sự im lặng lại bao phủ lấy không gian, và Sunghoon cảm thấy có một sự kết nối đặc biệt mà không từ ngữ nào có thể diễn tả được .
Buổi sáng trôi qua một cách bình thường, không có điều gì bất thường xảy ra. Sunghoon bắt đầu nghĩ rằng có lẽ Jungwon không chuẩn bị điều gì quá đặc biệt cho ngày hôm nay, nhưng sâu trong lòng anh vẫn có một chút mong đợi. Dù không nói ra, nhưng Jungwon luôn là người hiểu anh nhất—cậu sẽ không quên sinh nhật anh đâu, phải không?
Khi buổi tối đến gần, mọi người trong nhóm bắt đầu có những hành động kỳ lạ. Heeseung kéo Sunghoon ra ngoài chơi game, Jay và Jake thì liên tục lảng tránh khi Sunghoon hỏi về lịch trình tối nay. Ngay cả Ni-ki và Sunoo cũng cười cười đầy ẩn ý nhưng không nói gì thêm. Sunghoon cảm thấy mình như bị gạt ra ngoài một kế hoạch nào đó, nhưng cũng không muốn tra hỏi quá nhiều. Nếu đây thực sự là một bất ngờ, thì anh cũng muốn chờ xem Jungwon đã chuẩn bị điều gì.
Đến khoảng tám giờ tối, Jungwon cuối cùng cũng xuất hiện. Cậu nhìn Sunghoon một chút rồi nhẹ nhàng nói:
"Anh đi theo em một lát được không?"
Sunghoon nhướn mày, anh không hỏi gì thêm chỉ im lặng gật đầu. Jungwon dẫn anh đi qua hành lang ký túc xá, đến trước một căn phòng đã được đóng chặt cửa. Sunghoon đoán đây có thể là phòng sinh hoạt chung, nhưng có gì đó trong cách Jungwon nắm chặt tay áo mình khiến tim anh đập nhanh hơn.
Cạch.
Jungwon đẩy cửa ra. Trong khoảnh khắc, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên khắp căn phòng—được trang trí với những dây đèn nhấp nháy, bong bóng, và những tấm hình kỷ niệm của Sunghoon với nhóm. Ở giữa bàn là một chiếc bánh sinh nhật nhỏ xinh, trên đó ghi rõ dòng chữ: "Chúc mừng sinh nhật Sunghoon!"
Những thành viên khác bất ngờ từ trong góc bước ra, đồng loạt hét lên:
"Chúc mừng sinh nhật, Sunghoon!"
Sunghoon chớp mắt, trong vài giây không nói nên lời. Anh đã từng nghĩ rằng sinh nhật năm nay có thể sẽ trôi qua bình thường, nhưng Jungwon... cậu ấy vẫn luôn âm thầm chuẩn bị tất cả mọi thứ.
Cảm xúc dâng trào, nhưng Sunghoon vẫn giữ vẻ ngoài bình tĩnh. Anh nhìn Jungwon, chỉ thấy cậu đang cười nhẹ, đôi mắt long lanh một chút vì hồi hộp.
"Anh bất ngờ không?" Jungwon hỏi.
Sunghoon bật cười, vươn tay xoa nhẹ đầu cậu. "Em nghĩ sao?"
Bữa tiệc sinh nhật bắt đầu trong không khí vui vẻ. Mọi người cùng nhau ăn bánh, trò chuyện và chơi đùa như thể không có ngày mai. Sunghoon cảm thấy tim mình nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, nhưng đồng thời, có một cảm xúc gì đó âm thầm len lỏi trong lòng anh.
Jungwon đã dành bao nhiêu thời gian để chuẩn bị tất cả những thứ này? Cậu ấy đã lặng lẽ làm mọi thứ chỉ để khiến anh bất ngờ sao?
Suốt buổi tối, ánh mắt Sunghoon cứ vô thức dõi theo Jungwon. Dù cậu đang cười nói với mọi người, hay khi cậu lặng lẽ đứng nhìn anh từ xa, Sunghoon vẫn có thể cảm nhận được điều gì đó rất đặc biệt.
Khi bữa tiệc gần tàn, mọi người bắt đầu rời khỏi phòng để dọn dẹp. Chỉ còn lại Sunghoon và Jungwon, hai người đứng cạnh nhau trong ánh sáng mờ nhạt của căn phòng.
Sunghoon quay sang nhìn Jungwon, đôi mắt anh dịu dàng hơn bao giờ hết. "Cảm ơn em, Jungwon. Anh thực sự rất vui."
Jungwon mím môi, ánh mắt có chút ngập ngừng. "Anh thích chứ?"
"Thích." Sunghoon gật đầu chắc nịch. "Nhưng mà..."
Jungwon nhíu mày. "Nhưng mà gì?"
Sunghoon chậm rãi bước tới gần cậu hơn, khoảng cách giữa hai người ngày càng thu hẹp. Jungwon có thể cảm nhận được nhịp tim mình đang đập mạnh hơn, và hơi thở của Sunghoon ngay trước mặt mình.
"Nhưng mà..." Sunghoon khẽ cười, ánh mắt đầy ẩn ý. "Anh vẫn có một món quà muốn nhận từ em."
Jungwon tròn mắt. "Món quà gì?"
Sunghoon không trả lời ngay, mà thay vào đó, anh nhẹ nhàng vươn tay chạm vào má Jungwon. Cậu có thể cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa từ đầu ngón tay anh khiến cậu bất giác nín thở.
"Anh muốn..." Giọng Sunghoon trở nên trầm hơn, và trước khi Jungwon có thể phản ứng, anh đã nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cậu.
Jungwon sững người, đôi mắt mở to vì bất ngờ.
"Cảm ơn vì tất cả." Sunghoon nói khẽ, vẫn giữ ánh mắt dịu dàng đó.
Jungwon không biết phải nói gì. Trái tim cậu đang đập mạnh đến mức gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu chỉ có thể đứng yên, cảm nhận hơi ấm từ đôi môi Sunghoon vẫn còn đọng lại trên môi mình.
"Chúc em ngủ ngon, Jungwon." Sunghoon cười nhẹ, sau đó quay lưng rời khỏi phòng.
Jungwon chạm tay lên môi mình, nơi vẫn còn cảm giác tê dại vì cái chạm nhẹ của Sunghoon. Trong lòng cậu, một thứ cảm xúc dịu dàng và ấm áp đang lan tỏa.
Có lẽ... đây chính là câu trả lời mà họ vẫn luôn tìm kiếm.
End.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro