Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2: Nguyên Nhân



Đang lúc hào hứng kể về chuyện thời trung học, đột nhiên Eunseok im lặng.

– "Ông sao vậy?"

Tôi chắc mẩm là nó đang suy tư về chuyện bạn gái. Cô nàng là một người chỉ biết đến bản thân mình đã vậy còn có sở thích mua sắm hàng hiệu như đi chợ mua rau mua cá, không biết thằng bạn ngu ngốc của tôi đã cống nạp cho cô ta bao nhiêu tiền rồi.

Với một cô gái nông cạn như trên, là tôi, …tôi đã chia tay từ tám đời dương chứ đừng nói đến việc gọi nhờ bạn thân tư vấn làm lành. Nhưng có vẻ Eunseok vẫn có lý do riêng nên mãi mà chưa dứt khoát khỏi cô ta được.

Sau một hồi im lặng, Eunseok khẽ tặc lưỡi rồi nói.

– "Hay là,... mày về thăm quê một lần đi?"

– "Sao khơi khơi tự dưng lại nói thế."

Không nghĩ là tình hình hiện tại của nó với cô ta lại bế tắc đến mức phải cuốn cả bạn thân như tôi đây vào cuộc. Trong lòng tôi bất giác cảm thấy lo lắng.

Về cơ bản Eunseok là anh chàng thật thà biết nghĩ cho người khác, vì thế sẽ không có chuyện đem việc bạn gái và mình tranh cãi ác liệt mà gọi điện nhờ sự trợ giúp của tôi đâu. Nghĩ thế tôi liền có một dự cảm không tốt cho lắm.

– "Shotaro này, từ lúc mày rời khỏi đây đã mấy năm rồi?"

Tôi chưa kịp trả lời, Eunseok đã nói tiếp "Cũng gần mười năm mày chưa về quê lần nào phải không?"

– "Mười hai năm đó cha nội. Lúc đó là ngay trước khi vào cấp ba. Nhanh ghê ha… cứ có cảm giác như mình mới tốt nghiệp trung học có mấy ngày ấy."

Ở phía bên kia đầu dây Eunseok khẽ cười. Câu “về thăm quê không?” có vẻ như không liên quan đến chuyện bạn gái nó cho lắm.

– "Tụi mình già cả rồi nhỉ. Vụt một cái là ba mươi, sắp thành ông già rồi."

– "Đâu ra mà ông già chứ. Tự dưng văn thơ vậy? Không giấu được tui đâu, có gì thì nói ra đi đừng có vòng vo tam quốc nữa. Tôi đi guốc trong bụng ông”.

Kẹp ống nghe vào tai, vừa nghe điện thoại vừa chấm bài kiểm tra cuối kỳ. Hiếm khi có bài kiểm tra tệ đến thế, khiến tôi nhức hết cả đầu. Cứ đà này điểm bình quân của lớp chắc chắn sẽ hạ xuống, rồi số học sinh thi lại sẽ tăng lên cho coi.

– "Ờ thì Sungchan đó mà… , mày còn nhớ nó chứ hả?"

Bàn tay đang chấm điểm đột nhiên khựng lại.

Eunseok nói tiếp "Nó bị bệnh, giờ đang nằm viện."

- "..." Tôi im bặt không trả lời cũng như dừng hẳn màn suy tư chấm điểm.

Có vẻ đang thăm dò phản ứng của tôi cũng như chờ tôi lên tiếng, Eunseok cũng chẳng nói gì.

Cảm thấy trong miệng khô khốc, tôi đưa đầu lưỡi lên liếm môi mình "Chết rồi hả ?"

– "Chưa,... "

_ "... chết thì chưa đâu nhưng bệnh này dai lắm. Hình như nó mắc phải căn bệnh mãn tính không trị dứt được. Nghe đâu là hội chứng suy giảm ở thận gì đấy".

_ "Hồi đó, nó đang học cấp ba thì nghỉ học giữa chừng rồi làm việc thuê cho người ta ở công trường luôn. Nhưng mày biết đấy người mắc bệnh thận thì đâu làm mấy việc nặng được vì vậy không lâu sau đó nó nghỉ việc rồi. Nếu là công việc hành chính thì còn được nhưng chỉ mới học nửa chừng cấp ba thì khó mà kiếm việc, vả lại nó cũng không hợp với mấy công việc bàn giấy. Nói chúng hoàn cảnh hiện tại của nó đang chật vật lắm."

– "…"

– "Mày đến thăm nó được không? Chỉ cho nó gặp mặt mày một chút thôi cũng được. Sungchan giờ đang suy sụp lắm, nếu thấy mặt mày rồi không chừng tinh thần nó sẽ thoáng hơn một chút."

_ "..."

Tôi thật tình chả biết ý định của Eunseok là gì, khi không lại bảo tôi đi thăm nó.

_ "Tại sao phải là tui đi mới được? Ông đại diện đi là được mà."

_ "Với lại đã lâu rồi ko liên lạc với nó nên..."

Tôi không muốn đi, nên chẳng thể trả lời được gì nhưng cũng không dám từ chối thẳng.

_ "Mà ông nói chuyện tức cười quá bộ tui là thần thánh hay gì, đến mức chỉ cần gặp tui là nó khỏi bệnh ngày hả ?".

– "Hay là,... đến giờ mày vẫn còn ghét nó?"

Giọng điệu của Eunseok có vẻ do dự, nhờ đó đầu tôi cũng có chút thời gian suy nghĩ.

_ "...Ờm thì..,."

– "...mà đã mấy năm không gặp rồi nhỉ ?"

– "Hồi nãy chính mày đã nói còn gì. Mười hai năm. Sau mười hai năm cả con nít cũng thành người lớn, suy nghĩ cũng thay đổi cả rồi. Thằng đó cũng dễ chịu hơn trước đây nhiều".

Mặc kệ Eunseok đang nói, hàng loạt ý tưởng kiếm cớ từ chối liền nảy qua trong đầu tôi "Hay là nói câu lạc bộ của trường mình đang làm cố vấn sắp phải huấn luyện tập trung. Không thì năm nay phải chủ nhiệm lớp cuối cấp nên không đi được, còn phải tổ chức mấy lớp bổ túc rồi thì hội nghiên cứu nên rất bận rộn…."

Trong lúc đang tìm lý do, tôi lại ngẩn người nghĩ "Tại sao mình không dám về chứ?"

Sau khi chuyển trường rời khỏi chốn đó, mọi quan hệ giữa tôi và nó đã chấm dứt. Trong tôi mọi thứ đã kết thúc.

Mà lúc nào cũng để ý đến nó như thế không phải là càng kỳ quặc hơn sao.

Chớp nhoáng. Chả biết ma xui quỷ khiến gì tôi quyết định đi.

– "Cũng sắp nghỉ hè rồi, chắc sẽ về một lần. Tui cũng muốn chào hỏi dì Jisook, lâu quá rồi tui chưa về thăm dì."

– "Ồ…Đúng rồi đó thằng quỷ. Về đi, tao với mày làm một chầu.”

Giọng reo hò của Eunseok bên kia đầu dây to đến nổi đầu bên đây tôi có thể hình dung được vẻ mặt hào hứng như thế nào của nó lúc này.

_ ”Mà chừng nào về nhớ báo cho tao, tao sẽ đến ga đón mày. Dù sao vùng này giao thông cũng bất tiện, mày cũng biết mà."

– "Chắc chắn sẽ gọi cho ông. Vậy thôi nha. Bye!"

_“Ờ, Bye. Nhớ gọi tao đó ”.

Cúp điện thoại, tôi liền thấy hối hận những gì mình vừa nói.

"Tại sao mình không từ chối phứt đi cho rồi. Đã đến nước này còn gặp ‘nó’ rồi biết nói gì bây giờ?"

Nó sẽ truy hỏi tôi đủ thứ, rồi thế nào tôi cũng buộc miệng nói hết ra sự thật. Tôi phải làm sao mới thoát khỏi nó đây? Nếu đổ thừa cho việc tái hôn của mẹ gấp gáp "như cặp tình nhân chạy trốn khỏi sự phản đối của gia đình" đi …thì liệu nó có hiểu cho tôi không?

"Không!"

Tức nhiên là không. Với tính cách như thế làm sao nó có thể chấp nhận một cách dễ dàng được chứ.

Nếu nói không biết cách để liên lạc thì nó sẽ biết ngay là nói dối, vì vốn dĩ tôi biết rõ địa chỉ và số điện thoại của nó hơn ai hết. Nếu coi nhau là bạn thân thì ít ra cũng phải giữ liên lạc với nhau một chút chứ, như tôi với Eunseok chẳng hạn.

Nhưng tôi khi đó, cảm giác được giải thoát sau khi rời khỏi nó thoải mái đến nỗi tôi không quan tâm được bất cứ chuyện gì trên đời.

Và… thật lòng mà nói tôi không muốn dính dáng tới nó thêm một lần nào nữa. Không muốn có thêm trải nghiệm đáng ghét thêm lần nào nữa.

"Thật phiền phức!"

Tâm trạng trước mắt của tôi là như vậy. Tệ hại y như bài thi cuối kỳ này, lũ học trò tiêu hóa lời giảng của tôi thành thứ gì không biết. Chỉ có mỗi bổn phận học hành thôi thì ít ra cũng phải nắm bắt những thứ tối thiểu nhất mà tôi đã dạy chứ.

Ném mạnh xấp bài kiểm tra lên mặt bàn. Tôi thở ra một hơi dài "Đã không muốn vậy sao còn hứa sẽ về đó làm gì. Shotaro mày thiệt là....hazz".

Tôi không biết lý do tại sao? Chắc có lẽ vì tôi không muốn thằng bạn thân Eunseok biết cho đến bây giờ tôi vẫn còn bị ‘Nó’ ám ảnh. Chỉ cần Eunseok quên đi thì chuyện này sẽ cứ thế mà tự động kết thúc. Nhưng Eunseok vẫn là Eunseok, đầu cá mà biết sao được.

-“Hazz…..”

Shotaro lại thở dài một cách chán nản.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro