Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1: Cuộc Gọi

Tôi chuyển tàu từ ga Junkyu sang tuyến đường sắt tư nhân Hanyang.

Nói ‘tuyến đường sắt tư nhân’ nghe thì có vẻ oai, nhưng thực chất chỉ là tuyến đường tỉnh lẻ mà số chuyến tàu đi ngang qua đây trong một ngày ít ỏi đến nỗi có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Bắt được một trong những chuyến đó, tôi...Osaki Shotaro, bước lên tàu.

Chuyến tàu nhàm chán đến độ tạo cảm giác một ngày có thể kéo dài đến 30, thậm chí là 40 tiếng. Tôi mặc kệ dòng chữ cấm hút thuốc được dáng ngay trước mặt, cho tay vào cặp xách cố mò hộp thuốc lá Caster thứ hai, thứ muốn tìm lại không thấy đâu. Có nhớ trước khi đi tôi đã cho vào rồi nhưng có lẻ tôi đã nhầm.

Tặc lưỡi ngó xuống đồng hồ, so với lần coi mới đây kim đồng hồ còn chưa nhích được 10 phút.

Shotaro bất chợt thở dài.

Mỗi lần đến một trạm là xe lửa lại ngừng khoản 15 phút. Hai lần ngừng trước, kể từ lúc một cụ bà xuống tàu, trong khoang tuyệt nhiên không cảm nhận được bất kỳ hoạt động nào của con người. Hành khách trên khoang hiện tại chỉ có tôi và một thiếu phụ độ tuổi trung niên mới bước vào ngồi ở băng ghế đối diện, hơi chếch qua một chút. Còn ngoài sân ga không một bóng người, chỉ có mỗi xe lửa là cứ dừng lại một cách quy củ.

Trước mắt vẫn còn lâu lắm, tôi tự lẩm bẩm rồi ngồi thỏm sâu vào chiếc ghế cứng, nhắm mắt lại. Nghĩ xem từ đầu tại sao mình phải hi sinh kì nghỉ hè quý giá để trở về chốn thôn quê này…

Trong lúc ngẫm lại nguyên nhân, tôi nhớ đến cú điện thoại của Eunseok cách đây hai tuần.

Từ năm thứ tư tiểu học đến tốt nghiệp trung học, tôi và mẹ, cả hai đã phải ăn nhờ ở đậu nhà dì. Ba tôi là người đàn ông dịu dàng nhưng vô dụng, chẳng làm được trò trống gì ngoài cờ bạc rồi mượn tiền, cuối cùng cũng chỉ tổ làm khổ mẹ con tôi. Không chịu được người chồng như vậy mẹ tôi đã đệ đơn li dị.

Hai mẹ con vẫn ổn cho đến khi ba mẹ tôi chính thức ra tòa li hôn, ba tôi “người ba dịu dàng đó” thậm chí không thể trả được tiền cho tôi mua một cây kẹo mút với cái giá 100 won nói chi đến các khoản như tiền trợ cấp nuôi con, tiền học phí. Quá khó khăn, mẹ tôi đành đến nhờ vả người chị gái sống trong một thị trấn nhỏ ở tỉnh Nam Chungcheong tên là Jisook. Còn Eunseok là đứa bạn đầu tiên mà tôi chơi thân sau khi chuyển đến ngôi trường tiểu học trong làng.

Còn tôi,...đứa trẻ sinh ra ở thành phố không hay ra ngoài mà chỉ chơi quanh quẩn trong nhà một mình, và Eunseok....một thằng nhóc trầm lặng chỉ thích ở nhà đọc sách hơn là tụm năm tụm bảy với đám bạn. Hai đứa tôi có nhiều điểm chung nên nhanh chóng trở nên thân thiết. Cả tiểu học lẫn trung học hai đứa chúng tôi vẫn luôn chơi cùng với nhau, nhưng trước khi vào phổ thông mẹ tôi tái hôn và đưa tôi rời khỏi ngôi làng nhỏ bé ấy.

Tuy cách xa nhau nhưng cả hai vẫn thường xuyên liên lạc bằng thư từ hoặc điện thoại, chẳng những thế ba năm sau khi tốt nghiệp phổ thông rồi Eunseok cũng như tôi, thi đậu vào một trường đại học ở trung tâm thành phố. Nhưng khi tốt nghiệp đại học thì bỗng dưng cậu bạn dở chứng chọn cách trở về quê và làm việc tại địa phương với lý do “cống hiến”. Thay vì một nghề ngỗng gì đó có tương lai ở thành phố lớn, tôi không thể hiểu được đầu óc “bình thường” của thằng bạn tôi đang nghĩ gì.

Chả phải một công việc ở thành phố không phải tốt hơn ngôi làng hẻo lánh đó sao?

Tuy về quê nhưng thỉnh thoảng nó cũng hứng lên gọi điện cho tôi, nội dung toàn là mấy thứ lảm nhảm là chính, tỉ dụ như nói xấu cấp trên hoặc chuyện gái gú.

Nhưng vào giữa tháng bảy này, khi kỳ thi học kỳ một kết thúc, tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Eunseok. Ban đầu là nói về cô bạn gái đang quen chỉ biết cằn nhằn nó suốt ngày, nửa chừng lại chệch hướng sang chuyện về ngôi trường cấp ba tôi đang dạy, rồi cuối cùng không hiểu sao nó lại bẻ lái nói về chuyện thời trung học của hai đứa tôi và...một người tôi không muốn nhớ tới.



_______________________
*LƯU Ý:

-Tại sao lúc xưng hô lại có chữ TUI đôi khi lại là TÔI ?

=> Tôi không viết sai chính tả nha. Tôi cố tình để đấy. Chuyện theo lối kể xưng TÔI, nhưng lúc hội thoại sẽ xưng là TUI, để TUI sẽ cho cảm giác gần gũi và thân thuộc hơn như cách nói lớ của ng miền nam bên ngoài vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro