Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

😘🤑

Căn phòng khách sạn cao cấp nằm trên tầng thượng của một trong những tòa nhà tráng lệ nhất Paris. Ánh đèn dịu nhẹ len lỏi khắp không gian, tạo nên một không khí ấm cúng và huyền ảo. Bên ngoài cửa sổ, tháp Eiffel rực sáng dưới màn đêm đầy sao, khiến cảnh tượng càng trở nên lãng mạn hơn bao giờ hết. Sunghoon đã chuẩn bị tất cả những điều này để đón cô – Y/n, người mà anh yêu hơn tất cả mọi thứ trên đời.

Y/n đứng tựa vào khung cửa, ngắm nhìn thành phố hoa lệ bên dưới. Gió lạnh từ khung cửa sổ thổi vào, làm mái tóc cô bay nhẹ, ánh mắt cô lấp lánh dưới ánh đèn vàng dịu dàng. Tay khẽ vuốt những cánh hoa hồng đỏ thẫm mà Sunghoon đã tỉ mỉ đặt khắp căn phòng. Hương hoa lan tỏa khắp không gian, hòa cùng làn gió nhẹ thoảng từ cửa sổ. Tâm trí cô trôi dạt theo từng bước chân của Sunghoon khi anh bước đến gần, bóng anh phản chiếu dưới ánh sáng mờ ảo của căn phòng, mạnh mẽ và đầy quyến rũ.

"Anh đã chuẩn bị tất cả điều này cho em sao?" Giọng cô vang lên, khẽ khàng nhưng vẫn không giấu được sự ngạc nhiên và xúc động.

Sunghoon bước đến gần, đôi tay dịu dàng đặt lên vai cô.
"Vì em xứng đáng với những điều tuyệt vời nhất." Anh thì thầm, đôi mắt sâu thẳm của anh dường như không rời khỏi cô dù chỉ một giây.

Y/n ngả đầu vào vai anh, cảm nhận được sự vững chãi, ấm áp mà chỉ có Sunghoon mới mang lại.
"Em không thường bị thu hút bởi bất kỳ ai quá lâu, nhưng anh là ngoại lệ, Sunghoon. Với anh, mọi cảm xúc đều chân thực hơn bất kỳ thứ gì em từng trải qua."

Sunghoon bật cười, đôi mắt anh ánh lên sự tinh nghịch.
"Anh biết em là người khó nắm bắt, khó làm hài lòng. Nhưng có lẽ đó là điều làm em quyến rũ trong mắt anh. Vì khi em tỏ vẻ kiêu kỳ, anh biết chắc một điều: chỉ mình anh mới có thể khiến em mềm lòng."

Y/n quay sang, ánh mắt lém lỉnh.
"Anh biết không? Anh ghét thật đấy, lúc nào cũng biết cách khiến em phải gật đầu đồng ý, dù em có khó chịu đến đâu. Anh chắc chắn là người duy nhất có thể điều khiển được em như vậy."

"Anh chỉ muốn em được thoải mái, tự do, và tận hưởng mọi thứ. Nếu có thể khiến em hạnh phúc bằng cách ấy, anh sẵn lòng." Sunghoon nói, đưa tay vuốt nhẹ lưng cô.
"Em muốn gì, chỉ cần nói với anh. Bất kỳ điều gì."

Y/n khẽ cười.
"Anh thật sự nghĩ vậy sao? Em luôn nghĩ mình là người quá khó chiều."

Sunghoon nhìn cô, ánh mắt đầy tự tin.
"Em có thể khó chiều, nhưng ngoài anh, chẳng ai có thể làm điều đó tốt hơn. Anh hiểu em, biết em thích gì, cần gì."

Anh đưa tay, chạm nhẹ lên gò má mịn màng của cô. Y/n cảm nhận được dòng điện nhẹ lướt qua làn da khi anh chạm vào, từng cái chạm của Sunghoon như ngọn lửa, đốt cháy mọi giác quan của cô. Mọi thứ dường như tan chảy trong khoảnh khắc ấy, chỉ còn lại cô và anh giữa Paris mộng mơ.

"Em nghĩ em thực sự là người may mắn nhất trên đời này" Y/n thì thầm, giọng cô đầy xúc động.
"Em không cần gì hơn, chỉ cần anh ở bên."

Sunghoon mỉm cười, đôi mắt anh sáng lên như ngôi sao giữa đêm tối.
"Em may mắn, nhưng anh cũng vậy. Không có điều gì khiến anh hạnh phúc hơn việc được yêu em, được thấy em cười, được chăm sóc em mỗi ngày."

Cả hai đứng lặng lẽ trong vài phút, cảm nhận hơi thở của nhau, sự yên bình kỳ diệu của đêm Paris lặng lẽ bao bọc lấy họ. Sunghoon nhẹ nhàng nắm tay cô, dẫn cô đến bàn trang điểm nơi những hộp quà nhỏ xinh nằm ngay ngắn, được gói ghém cẩn thận với những dải ruy băng mềm mại.

"Anh có chút bất ngờ cho em" Sunghoon nói, giọng anh như ánh lửa ấm áp trong đêm.
"Không phải là vì em cần chúng, mà vì anh muốn em cảm nhận được rằng em luôn là người đặc biệt nhất."

Y/n nhìn những hộp quà, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên. Cô từ từ mở hộp đầu tiên, bên trong là một chiếc vòng cổ kim cương nhỏ nhắn nhưng lấp lánh, từng viên đá quý được sắp xếp tinh tế, phản chiếu ánh sáng khiến nó càng thêm phần lộng lẫy.

"Sunghoon...em không biết phải nói gì. Nó quá đẹp." Cô không thể rời mắt khỏi món quà, cảm nhận sự tinh tế của nó trong từng chi tiết.

Sunghoon chỉ mỉm cười, đôi mắt anh sáng lên vẻ hài lòng.
"Anh đã thấy em nhìn chiếc vòng này tại buổi tiệc lần trước, em luôn dừng lại lâu hơn một chút. Em không nói gì, nhưng anh biết em thích nó. Và anh chỉ muốn món quà này là của riêng em."

Y/n khẽ cười, cảm giác tim mình như tan chảy.
"Anh lúc nào cũng thế. Luôn chú ý đến từng điều nhỏ nhặt nhất mà em không hề hay biết. Anh có nghĩ rằng mình đang chiều chuộng em quá mức không?"

"Anh không nghĩ vậy." Sunghoon đáp, ánh mắt anh tràn ngập sự yêu thương.
"Anh chỉ muốn làm những gì có thể để em hạnh phúc. Mọi thứ anh làm, đều vì em."

Y/n im lặng trong giây lát, cảm nhận sự chân thành trong từng lời nói của anh. Cô mở hộp quà thứ hai, lần này là một chiếc váy dạ hội màu đen với thiết kế tinh xảo, thanh lịch và sang trọng. Mọi chi tiết trên chiếc váy đều hoàn hảo, từ đường cắt mềm mại đến chất vải cao cấp.

"Chiếc váy này...nó quá đẹp. Em chưa bao giờ mặc thứ gì lộng lẫy đến vậy." Y/n thở nhẹ, tay khẽ vuốt dọc theo thân váy, cảm nhận sự mềm mại của nó trên tay.

"Anh muốn tối nay em sẽ là người nổi bật nhất. Nhưng điều quan trọng nhất là anh muốn thấy em mặc nó chỉ vì anh." Sunghoon thì thầm bên tai cô, giọng nói trầm ấm của anh như muốn ôm trọn lấy cô.

Y/n nhìn vào mắt anh, thấy trong đó tình yêu chân thành mà anh dành cho cô.
"Anh thật sự quá chu đáo, Sunghoon. Nhưng em không cần tất cả những điều này để cảm nhận tình yêu của anh."

Sunghoon đưa tay vuốt nhẹ lên má cô, ánh mắt anh dịu dàng nhưng không kém phần mãnh liệt.
"Anh biết. Nhưng đây là cách anh muốn bày tỏ tình cảm của mình. Với anh, mỗi khoảnh khắc bên em đều quý giá. Và anh muốn làm mọi thứ để em cảm nhận được điều đó."

Cô không nói gì, chỉ im lặng ôm lấy anh. Cảm giác vòng tay mạnh mẽ của Sunghoon siết chặt lấy cô, như muốn bảo vệ cô khỏi mọi điều xung quanh, khiến cô thấy mình nhỏ bé và an toàn. Trong vòng tay ấy, Y/n biết rằng mình thực sự là người phụ nữ may mắn nhất trên đời.

Hơi thở của Sunghoon nhẹ nhàng, đều đặn bên tai cô, nhưng trong lòng Y/n, những cảm xúc lại cuộn trào mãnh liệt.
"Em thực sự không biết mình có thể làm gì để đáp lại tình cảm của anh, Sunghoon. Anh cho em nhiều quá, em đôi khi cảm thấy mình không xứng đáng."

"Đừng nói thế." Sunghoon khẽ vuốt ve tóc cô.
"Tình yêu không phải là điều để cân đo đong đếm. Chỉ cần em ở đây, bên anh, đó là tất cả những gì anh cần."

Y/n mỉm cười, gục đầu vào ngực anh.
"Vậy thì em sẽ ở đây, bên cạnh anh, mãi mãi."

Cả hai tiếp tục đứng đó, lặng lẽ ngắm nhìn thành phố Paris hoa lệ dưới ánh đèn lung linh, giữa tiếng thì thầm của gió và sự yên bình trong trái tim. Những món quà, những lời nói yêu thương, tất cả dường như không còn quan trọng nữa. Điều duy nhất mà họ cần, chính là sự hiện diện của nhau.

Paris vẫn tiếp tục tỏa sáng, nhưng trong căn phòng ấy, ánh đèn vàng dịu nhẹ không thể nào sáng bằng tình yêu mãnh liệt mà họ dành cho nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro