💫
Trong một đêm tiệc xa hoa tại cung điện hoàng gia, những dải ruy băng lụa đong đưa trong không khí dịu dàng, phản chiếu dưới ánh nến lung linh tạo nên không gian đẹp tựa một bức tranh cổ điển. Sunghoon, hoàng tử của vương quốc, đứng lặng lẽ ở góc sảnh, ánh mắt không ngừng hướng về một bóng hình thanh thoát giữa những vị khách thượng lưu.
Y/n đứng bên cửa sổ, đôi mắt trong veo như dòng suối ngàn, gương mặt mang nét thanh tú tựa áng thơ. Mỗi cái nhìn, mỗi nụ cười đều khiến lòng Sunghoon xao xuyến. Chàng tự hỏi tại sao lại có một người con gái khiến lòng chàng cảm thấy nhộn nhịp đến vậy.
Sunghoon bước đến gần nàng, hơi thở chàng nhẹ như sợ phá vỡ khoảnh khắc mộng mơ ấy. Chàng cúi đầu khẽ chào, ánh mắt dịu dàng và giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
"Tiểu thư, nàng có tin rằng có những khoảnh khắc ta chỉ muốn nắm giữ mãi mãi không?"
Y/n khẽ giật mình, đôi má nàng phớt hồng.
"Thưa hoàng tử em không nghĩ mình có vẻ đẹp nào đáng để người ghi nhớ đến vậy."
Sunghoon bật cười, ánh mắt chứa đựng một vẻ trầm tư khó tả.
"Vậy mà, mỗi khi nhìn thấy nàng, ta như lạc vào một cõi mộng. Nàng không chỉ là vẻ đẹp thoáng qua, mà như một vần thơ, khiến lòng người say đắm mãi không rời."
Y/n hơi cúi đầu, giọng nàng nhẹ nhàng như cánh hoa rơi trong gió.
"Hoàng tử, người đã dành quá nhiều lời khen ngợi. Em không xứng đáng với những lời này."
Sunghoon nhìn sâu vào mắt nàng, đôi mắt của chàng dịu dàng mà vững vàng,
"Nàng có biết không, trên bầu trời dù có bao nhiêu vì sao, ta chỉ cần một ngôi sao đủ sáng dẫn lối cho ta thôi. Và nàng chính là ngôi sao ấy."
Không khí bỗng chốc lắng lại, cả hai đều im lặng, như chìm đắm trong một giấc mộng riêng của họ. Sunghoon bước tới gần hơn, giọng chàng trầm ấm như một bản nhạc êm ái:
"Y/n, nàng đã khiến ta nhận ra rằng, đôi khi chỉ một người ở bên ta là đủ để cả thế gian trở nên đáng sống. Ta muốn bảo vệ nàng, chăm sóc nàng suốt cuộc đời này."
Y/n lặng im, đôi mắt sáng lấp lánh, không phải vì những ánh đèn mà là vì cảm xúc sâu thẳm trong lòng. Nàng khẽ nở nụ cười, một nụ cười dịu dàng và e ấp:
"Hoàng tử, người nói như thể cuộc sống của em trở nên đặc biệt nhờ người. Nhưng em lại nghĩ, chính người mới là người mang ý nghĩa lớn lao đến với cuộc đời em."
Sunghoon chậm rãi nắm lấy tay nàng, hơi ấm từ bàn tay chàng khiến lòng nàng rộn ràng.
"Chỉ cần nàng ở đây, bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến. Nàng là ý nghĩa của cuộc đời ta."
Y/n bối rối cúi đầu, nhưng vẫn không rút tay về. Giọng nàng nhẹ nhàng như lời thì thầm,
"Hoàng tử, nếu đã vậy, em xin hứa sẽ luôn ở bên người, bất kể cuộc đời ra sao."
Giữa cung điện nguy nga ấy, Sunghoon kéo nàng lại gần, đôi mắt chàng lấp lánh như ánh sao.
"Nàng biết không, ta đã yêu nàng nhiều hơn mỗi ngày, yêu từ những nụ cười đến những lời trách hờn giận dỗi của nàng."
Y/n cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy khiến chàng say đắm đến lạ. Sunghoon khẽ nói,
"Lời hứa không cần phải nói ra, vì mỗi phút giây bên nàng, ta biết trái tim mình đã trọn vẹn dành cho nàng."
Bên ngoài cửa sổ, những cánh hoa nhẹ nhàng bay trong gió, như chứng kiến lời hẹn thề thầm lặng giữa họ. Sunghoon nhìn sâu vào đôi mắt nàng, và cả hai như lạc vào không gian của riêng mình, nơi không cần những lời nói phô trương, chỉ cần sự hiện diện của nhau đã đủ khiến thế giới này trở nên trọn vẹn và đẹp đẽ hơn bao giờ hết.
Y/n khẽ ngẩng đầu, đôi mắt dịu dàng hướng lên nhìn chàng, như muốn thấu hiểu mọi ý nghĩ đang rộn ràng trong lòng Sunghoon. Trong khoảnh khắc ấy, nàng chợt nhận ra rằng, thế giới của nàng cũng tựa như đêm tối huyền ảo, và chỉ có chàng – với ánh nhìn đầy chân thành và trìu mến – mới là ngôi sao duy nhất tỏa sáng, đưa nàng thoát khỏi bóng tối cô đơn.
Nàng cất lời, giọng nói nhẹ nhàng như tiếng chuông gió vang vọng trong lòng chàng:
"Hoàng tử, từ khi gặp người, em bỗng thấy lòng mình được lấp đầy bởi những cảm xúc mà em chưa từng cảm nhận trước đây. Dường như trái tim em đã thôi lạnh lẽo, bởi sự dịu dàng và chân thành của người."
Sunghoon mỉm cười, một nụ cười ấm áp như nắng sớm mai. Bàn tay chàng khẽ chạm lên má nàng, ngón tay vuốt ve nhẹ nhàng, như sợ rằng chỉ cần mạnh một chút, giấc mộng này sẽ vỡ tan thành hư vô. Giọng nói của chàng thoáng chút nghẹn ngào, như bao cảm xúc đong đầy mà không thể nói thành lời:
"Nàng chính là bài thơ mà ta chẳng bao giờ đọc hết, mỗi câu chữ đều gợi lên một cảm xúc mới lạ khiến ta muốn say sưa ngắm mãi. Nàng không cần phải là gì khác ngoài chính nàng, vì chỉ cần là nàng, đã là tất cả với ta rồi."
Bầu không khí giữa họ trở nên dịu dàng, lãng mạn hơn bao giờ hết. Từng ngọn nến quanh họ như dần mờ nhạt, chỉ còn ánh nhìn của hai người là rực rỡ và sáng ngời nhất. Y/n khẽ tựa đầu vào vai chàng, cảm nhận nhịp đập trái tim chàng dội lên trong lồng ngực.
"Hoàng tử" nàng thì thầm, hơi thở thoảng nhẹ như gió xuân,
"Nếu cuộc đời là một con đường dài và em không biết trước những thử thách hay khó khăn phía trước, thì em chỉ mong mình có thể đi cùng người, để em có thể cùng người sẻ chia từng niềm vui và nỗi buồn."
Sunghoon nhẹ nhàng ôm lấy nàng vào lòng, cảm giác ấm áp tràn ngập trái tim, từng câu từng chữ của nàng như khắc sâu vào lòng chàng, như một bản tình ca bất tận. Chàng khẽ đáp lời, giọng nói mang theo hơi thở trầm ổn và vững chãi:
"Y/n, nàng không chỉ là người đồng hành, mà là người ta muốn bảo vệ đến tận hơi thở cuối cùng. Cuộc đời này, ta không cần gì hơn là được thấy nụ cười của nàng, được nghe nàng nói chuyện, được nhìn nàng bình yên dưới bầu trời rộng lớn này. Tình yêu của ta, nàng sẽ mãi là ý nghĩa và mục đích duy nhất trong cuộc đời này."
Y/n lặng người trong vòng tay chàng, lòng nàng trào dâng niềm hạnh phúc khó tả. Giữa ánh sao đêm, nàng nhận ra tình yêu này không cần hứa hẹn hoa mỹ, cũng chẳng cần những lời thề thốt xa xôi. Đơn giản chỉ là ở bên nhau, cùng nhau chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn, là đủ để trái tim nàng được bình yên mãi mãi.
Và như thế, đêm ấy dưới trời sao lấp lánh, trong vòng tay Sunghoon, Y/n nguyện ý để trái tim mình chìm đắm trong tình yêu sâu sắc và mãnh liệt này – một tình yêu không cần đến sự phô trương, nhưng lại đủ bền vững để vượt qua mọi giông bão của cuộc đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro