Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9. Ràng buộc




Một người hầu cũ của nhà họ Park tiết lộ rằng từ bé Sunghoon đã có những dấu hiệu bất ổn. Cô phát hiện thêm những điều kinh khủng mà cậu đã làm trong quá khứ.

Y/n lật từng trang trong quyển sổ cũ mà cô tìm thấy trong phòng chứa đồ của gia đình Park. Những dòng chữ nguệch ngoạc, những bức phác họa rùng rợn khiến cô rùng mình. Sunghoon từ bé đã luôn bị ám ảnh bởi sự kiểm soát và nỗi sợ bị bỏ rơi.

Người hầu cũ, bà Han, sau nhiều lần chần chừ, cuối cùng cũng tiết lộ sự thật:

"Cậu chủ Sunghoon... từ nhỏ đã không giống những đứa trẻ khác. Cậu ấy không khóc, không cười. Chỉ có những con vật... trời ơi..."

Y/n nuốt khan, tay siết chặt mép cuốn nhật ký. "Những con vật gì ạ?"

Bà Han nhìn quanh như sợ có ai đó nghe thấy, rồi khẽ nói: "Cậu ấy từng có một con mèo...Sunghoon luôn ám ảnh bởi những con mèo hoang... N-nhưng chỉ sau một tuần, tôi tìm thấy nó trong phòng cậu ấy... bị xé nát. Khi tôi báo với phu nhân Park, bà ấy chỉ bảo tôi im lặng. Đây không phải lần đầu tiên. Những con vật khác cũng... biến mất."

Y/n cảm thấy cả người lạnh toát. Cô nhớ đến những xác động vật gần đây... Nhớ đến quyển sổ phác thảo của Sunghoon...

"Em đang làm gì vậy, Y/n?"

Cô giật bắn mình, quay lại. Sunghoon đứng ngay đó, ánh mắt lạnh lùng.

"Anh... Anh về khi nào?"

Cậu tiến lại gần, ánh mắt tối sầm nhưng trên môi vẫn là nụ cười tươi lộ hàm răng trắng. "Em đang tìm hiểu về anh à?"

Cô lùi lại, nhưng Sunghoon đã túm lấy cổ tay cô, siết chặt.

"Em không được phép rời đi đâu, Y/n. Chúng ta là của nhau."

Sau khi sự thật dần hé lộ, Sunghoon ngày càng siết chặt vòng kiểm soát quanh Y/n.

Cậu không cho cô ra ngoài một mình, luôn kiếm cớ để đi cùng cô, dù là đến trường hay chỉ đơn giản là mua một ly cà phê. Mọi tin nhắn, cuộc gọi của Y/n đều bị cậu kiểm tra nghiêm ngặt, đôi khi còn ép cô chặn số những người mà cậu không thích.

Trừ lúc đi tắm hay vệ sinh, Sunghoon luôn bên cạnh cô mọi lúc, mọi nơi.

Càng ngày, Sunghoon càng tạo ra những tình huống khiến Y/n cảm thấy mình không thể rời xa cậu. Cậu giả vờ bị bệnh, nói rằng chỉ có cô mới giúp cậu bình tĩnh lại. Những vết cắt, sẹo liền tù tì trên cánh tay trắng ngày càng xuất hiện nhiều hơn, và mỗi lần như thế, Y/n đều không thể không quan tâm. Cô cảm thấy có lỗi, cảm thấy trách nhiệm của mình ngày một lớn hơn.

"Y/n, nếu em rời đi, anh không biết mình sẽ ra sao đâu..." Sunghoon thì thầm, giọng nói đầy tuyệt vọng khi cô đề cập đến chuyện chia tay.

"Sunghoon, anh không thể cứ giữ em mãi thế này được." Y/n khẽ đáp, cố gắng thoát khỏi ánh mắt u ám của cậu.

Một đêm nọ, khi cơn mệt mỏi kéo đến, Y/n nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhưng cô chợt giật mình tỉnh dậy giữa đêm vì cảm giác lạ lùng. Trong ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn ngủ, Y/n thấy Sunghoon đang ngồi ngay bên mép giường, đôi mắt lạnh lẽo của cậu dán chặt vào cô trong bóng tối.

"Sunghoon...?" Cô khẽ gọi, giọng nói run rẩy.

"Anh chỉ đang nhìn em thôi." Sunghoon chậm rãi đáp, khóe môi nhếch nhẹ. "Anh không ngủ được nếu không thấy em ở ngay đây."

Không một lời, không một cử động dư thừa, chỉ có ánh nhìn đó giam cầm cô trong sự sợ hãi tột cùng.

────୨ৎ────

Y/n bắt đầu nhận ra mình cần thoát khỏi Sunghoon.

Cô lén gặp gia đình để nhờ giúp đỡ, nhưng Sunghoon biết được và tức giận. Cậu nhốt cô lại trong phòng, khiến cô hoàn toàn bị cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài.

Trời tối, căn biệt thự rộng lớn nhưng lạnh lẽo đến đáng sợ. Y/n ngồi thu mình bên góc giường, lòng bàn tay siết chặt, hơi thở gấp gáp. Cô biết, lần này Sunghoon đã đi quá xa.

"Y/n, tại sao em lại muốn rời xa anh?" Giọng Sunghoon trầm thấp vang lên, từng bước chân cậu tiến lại gần, ánh mắt đầy chiếm hữu và giận dữ.

Y/n cố gắng giữ bình tĩnh, giọng cô run run: "Sunghoon... chúng ta không thể tiếp tục như thế này. Anh đang kiểm soát em, em không thở nổi nữa."

Sunghoon bật cười nhẹ, nhưng trong tiếng cười ấy lại ẩn chứa sự điên cuồng.

"Em nói em không thở nổi? Nếu không có anh, em mới không thể thở nổi! Em không hiểu sao, Y/n? Anh làm tất cả những điều này là vì em!"

────୨ৎ────

Một mùi hăng nồng xộc vào mũi Y/n ngay khi cánh cửa tầng hầm mở ra. Cô cố kìm nén cảm giác buồn nôn khi bước xuống những bậc thang lạnh lẽo, tim đập mạnh như muốn vỡ tung.

"Sunghoon... ở đây có gì vậy?" Giọng cô run rẩy, ánh mắt quét qua từng kệ kim loại xếp ngay ngắn những dụng cụ phẫu thuật sáng loáng.

Sunghoon đứng lặng, ánh mắt tối tăm nhìn cô. "Em sẽ biết ngay thôi."

Bàn tay cậu siết chặt cổ tay cô, kéo cô lại gần. Y/n cố vùng vẫy nhưng vô ích. Ánh đèn neon nhấp nháy phản chiếu lên lớp dao mổ sắc bén, những vệt máu cũ khô lại trên tấm vải trải bàn.

"Sunghoon, buông em ra!" Y/n thét lên, nhưng cậu chỉ cười nhạt.

"Em có biết tại sao em không thể rời khỏi anh không? Vì em là của anh, Y/n. Chỉ của anh mà thôi."

Y/n cảm thấy hơi thở mình bị nghẹn lại. Từng bước chân lùi lại, nhưng bức tường phía sau như nhốt cô vào cái bẫy chết người của Sunghoon. Cậu tiến lại gần, đôi mắt lạnh lẽo đến đáng sợ.

"Anh yêu em, Y/n. Và anh sẽ đảm bảo em không bao giờ rời xa anh."






Mọi người đọc thấy sao cứ cmt sốp biết nha chứ ko có gì bùn lắm hụ hụ :(

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro