Có ai thấy thú cưng của tôi ở đâu không?
Chung Thần Lạc bồn chồn nhổm lên nhổm xuống trên ghế, do dự mãi, cuối cùng quyết tâm cắn răng lẻn về nhà sớm hơn một tiếng. Trên đường đi còn không ngừng tự viện cớ cho bản thân, hôm nay không có việc gì quan trọng, không phải muốn đi hẹn hò hay phơi võng câu cá, chỉ là chó nhà hắn bị lạc mất rồi!
Vì sao xin nghỉ phép cũng phải lo sợ, bởi vì cấp trên của hắn là Phác Chí Thịnh, tên vừa nghe đã thấy hay, người cũng rất xinh đẹp ngon cơm, nhưng bi kịch ở đây là Chung Thần Lạc, người khắp nơi lưu tình, đánh bậy đánh bạ cùng Phác Chí Thịnh yêu đương một trận, sau đó vì ngoài ý muốn mà chia tay.
Tuổi trẻ hăng hái bừng bừng nhưng rốt cục quá lỗ mãng, cả hai thu hồi tâm nói chuyện yêu đương, sau khi chính thức ở bên nhau mới công bố với bạn bè, còn hay nói đùa là tra tấn lẫn nhau, ai ngờ nói trúng rồi, lưỡng bại cầu thương thật sự rất thê thảm.
Vừa xuống taxi, không biết mang theo tâm tình phức tạp như thế nào mà thậm chí tiền xe còn trả thừa hai tệ. Chung Thần Lạc liên lạc với bảo vệ để kiểm tra giám sát theo dõi, đại khái là vào lúc khoảng tám giờ không thấy, bởi vì lúc bảy giờ thức dậy vẫn còn nghe tiếng sủa của nó.
Chăm chú xem một lúc lâu, nhìn tới nhìn lui phải sáu lần đến mức cảm thấy sắp cận thị, mãi cho đến khi kẻ caro đỏ kiểu cũ xuất hiện thì Chung Thần Lạc mới thoát khỏi cảm giác choáng váng rồi tỉnh táo lại: "Chết tiệt, con mẹ nó Phác Chí Thịnh, cậu ta ôm chó của tôi làm gì! Còn ôm vào nhà mình nữa!"
Cảm xúc trào dâng khiến ngôn từ không kiềm chế được phát ra khỏi miệng, kàm bảo vệ đang chợp mắt phát hoảng, vị bảo vệ nuốt nước bọt nhằm che giấu sự xấu hổ, còn nghiêm trang nói: "Con chó này chạy đến tầng một, gặp được người tốt bụng cũng xem như là may rồi, hơn nữa cậu cũng không để lại thông tin liên lạc, đối phương đương nhiên phải mang về nhà trước"
"Không có khả năng". Chung Thần Lạc phủ định ngay lập tức. "Chó nhà tôi có đeo vòng cổ, mặt trên còn có thông tin liên lạc cơ mà, tên ngốc này rõ ràng là muốn ăn trộm chó của tôi"
Nhân viên bảo vệ nghi ngờ nhìn Chung Thần Lạc: "Cậu biết người kia?"
"Không quen, thiếu chút nữa đánh chết cậu ta"
"Nếu đã là chỗ quen biết thì càng tốt không phải sao, trực tiếp đi tìm người ta đi?". Bảo vệ chọn lọc nghe vào vài câu, mảnh kính thủy tinh phòng an ninh đem ánh hoàng hôn cắn nuốt sạch sẽ, bảo vệ ngửa đẩu đem hết thảy thu vào trong đáy mắt, trong lòng tự đắc chính mình thật sự rất có kiên nhẫn.
"Không được, nếu gặp riêng, không phải cậu ta chết thì chính là tôi bị điên". Chung Thần Lạc tạm dừng theo dõi, rất là không hài lòng. Bảo vệ cũng không chịu nổi tính tình quái đản này của hắn: "Vậy cậu báo cảnh sát đi, nói có người trộm chó của cậu, còn cố ý không liên lạc với cậu để trả lại chó". Nhân viên bảo vệ tắt giám sát, phất tay đuổi Chung Thần Lạc đi, Chung Thần Lạc cũng cảm thấy được chính mình quá mức vô cớ gây rối, nên mím môi nói: "Cám ơn ngài"
Đi được nửa đường mới nhớ một tháng trước kể từ ngày chia tay hắn đã lập tức đem Phác Chí Thịnh xóa đi rồi kéo vào danh sách đen, nên tên kia làm sao mà liên lạc với mình được. Bây giờ đành hối hận phải kéo hắn ra khỏi danh sách đen và nhấn gửi lời mời kết bạn.
Cuối cùng người cúi đầu cũng là chính mình, nói chuyện yêu đương như cái rắm. Chuyện chia tay cũng là do chính mình nói ra, bởi vì Phác Chí Thịnh nói nếu chính mình không thể thu hồi tâm thì đừng cùng hắn một chỗ, cũng đừng nhận lời tỏ tình kia, dù sao bản thân là hải vương, còn có nhiều cá muốn tặng trái tim cho mình như vậy, tự nhiên không thiếu phần kia của Phác Chí Thịnh.
Đã nói đến mức này, không còn chỗ sống để giữ lại.
Chung Thần Lạc đến bây giờ hồi tưởng lại những lời nói đó của Phác Chí Thịnh vẫn còn cảm thấy rất tủi thân, người ta đã không biết phân biệt tốt xấu muốn phủi tay rời đi thì hắn giữ lại làm gì. Nhưng yêu cầu kết bạn cũng đã gửi đi rồi, thả hay không thả xem như tùy duyên, dù sao người kia cũng sợ chó. Nghĩ đến đây Chung Thần Lạc dừng lại, đúng vậy, tên kia sợ chó mà, vậy tại sao lại trộm chó của mình về nhà.
Âm mưu, trả thù, Phác Chí Thịnh chắc chắn còn chưa buông tay, nhất định còn đang hận mình.
Về đến nhà cũng không có tâm trạng nên Chung Thần Lạc tới cửa hàng tiện lợi mua một hộp bento về bỏ vào lò vi sóng rồi hâm nóng, mùi gà kho vàng cùng âm thanh thông báo trên điện thoại cùng lúc truyền tới. Chung Thần Lạc chịu nóng lấy hộp cơm ra, một tay sờ lên vành tai, một tay bật màn hình lên, nhưng cảm giác như càng nóng hơn, tay nóng mặt nóng tim cũng nóng.
Bên kia đồng ý lời mời kết bạn, thuận tiện còn gửi thêm một câu [Sao về sớm thế?】
【Đừng quản, trả lại chó cho tôi】
【Hung dữ vậy, tôi vừa mới tan làm】
Thật ra bản thân cũng chưa buông xuống được, Chung Thần Lạc thầm oán. Mạnh miệng không nói nhưng vẻ mặt thì lộ ra hết thảy, hắn mở đóng gói rồi dùng đũa gắp một miếng thịt gà cho vào miệng, lại vì nóng mà vội vàng nhổ ra. Không biết nên trả lời như thế nào. Lại hớp vài ngụm nước đá.
【Tối nay cùng ăn cơm nhé】
[Tại sao tôi phải ăn với cậu, trả chó đây]. Bên kia không trả lời, Chung Thần Lạc đột nhiên không muốn ăn nữa, hắn nhìn hộp cơm đang bốc hơi nóng, cuối cùng gác lại ở bàn ăn, sau đó nằm cuộn tròn trên ghế sô pha.
Khoảng hai giờ sau, cánh cửa bị mở ra, sự nghiêm túc mà một giây trước Phác Chí Thịnh mới giả vờ khoác lên ngay tại lúc này lập tức trở nên rối loạn. Chung Thần Lạc đã ngủ say, ánh hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt nhuộm hồng khắp mọi nơi, mắt cá chân lộ ra trắng nõn, khuỷu tay ửng hồng, Phác Chí Thịnh mất kiểm soát hoảng sợ bỏ chạy.
Tiếng đóng cửa đánh thức Chung Thần Lạc, hắn chán nản vươn vai rồi nhìn chằm chằm vào cánh cửa hồi lâu, đầu óc nóng lên liền gửi cho Phác Chí Thịnh một tin nhắn 【Cậu có đến nhà của tôi?】
【Đã đến】
【Chó đâu?】
【Ăn cơm chưa? Xuống ăn rồi tôi trả]
Chung Thần Lạc cũng không biết nên miêu tả cảnh tượng lúc này như thế nào nữa, hắn có loại cảm giác lâng lâng không trọng lượng như đang không ngừng rơi xuống, cả người cảm giác hạnh phúc một cách quỷ dị, hắn nhìn đến cảnh hắn luôn ảo tưởng, chính là người yêu đang ở nhà và vì hắn mà nấu cơm.
"Thất thần làm gì? Lại đây ăn cơm"
Chung Thần Lạc gắp một miếng thịt vụn lên, nghi ngờ nhìn Phác Chí Thịnh vẫn đang bồn chồn: "Tôi không tin là em đã làm đống này"
"Vậy ăn nhanh đi, dù sao không có độc". Phác Chí Thịnh xoa xoa mặt, động tác quá lớn, tay cũng to nữa, hai mắt đều bị dụi đến đỏ bừng, đầu ngón tay ướt át sượt qua hai má như phủ một lớp toner lên.
"Chó của tôi đâu?". Chung Thần Lạc đi thẳng vào vấn đề, giữa hắn và Phác Chí Thịnh tồn tại khúc mắc quá lớn. Việc làm bạn với người yêu cũ là điều hoàn toàn không thể chấp nhận được đối với Chung Thần Lạc, hắn cũng không thiếu bạn bè.
"Để ở nhà Khải Xán"
"Chết tiệt, mẹ nó, em đùa tôi đấy à?". Nghĩ đến phần theo dõi còn chưa xem xong, Chung Thần Lạc thật muốn tự tát mình một cái, hắn đặt đũa xuống muốn đi thì lại bị bàn tay to lớn của Phác Chí Thịnh giữ chặt.
"Thần Lạc, anh đừng như vậy, không cần gấp, em có nhờ anh Khải Xán trông giúp rồi"
"Sợ chó thì trả lại đây cho tôi, còn không thì đặt ở phòng bảo vệ cũng được, em có bị bệnh không hả?"
Phác Chí Thịnh đứng dậy, tinh thần nhìn có vẻ hơi sa sút, cũng không biết công việc đã mang tới cho người này kỹ năng gì, tay cầm tay Chung Thần Lạc kéo một cái liền đem người đến ngay trước mặt mình.
"Thực xin lỗi, xin lỗi anh vì hành vi lúc đó của em, là lỗi của em..."
"Đừng nói nữa Phác Chí Thịnh, em không phải người có lỗi, cả hai chúng ta đều có tội, chúng ta không nên ở cùng một chỗ, hẳn là nên tuân theo quy tắc đến lúc thì dừng". Chung Thần Lạc đẩy tay người kia ra nhưng lại đẩy không ra, tức giận đá chân hắn một cái, định đá thêm lần nữa thì bị Phác Chí Thịnh ôm vào lòng.
"Cho em ôm anh một cái"
Chung Thần Lạc nghĩ lại lý do tại sao Đầu To không thích ăn bánh quy đã bị ngâm trong một thời gian dài, trái tim hắn giờ đây cũng giống như cặn nổi trên mặt sữa, chỉ nương nhờ sự tồn tại của sữa thì mới có thể quan sát thế giới ở một nơi cao. Hắn đưa tay ra ôm lại Phác Chí Thịnh, coi như cám ơn vì giúp chăm sóc chó con nhà hắn, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, cảm nhận Phác Chí Thịnh đang ôm mình chặt hơn.
"Thần Lạc, em có rất nhiều rất nhiều điều muốn nói với anh"
"Nói đi"
"Ngày đó em quá mức tùy hứng, nhất thời nóng giận với anh, nhưng em thật sự không nhịn được, bởi vì rất yêu Thần Lạc, cho nên không muốn thấy anh đứng cùng một chỗ với người khác"
"Ồ, vậy Lý Khải Xán không được, cha mẹ tôi cũng không được?"
"Không phải". Bởi vì một câu nói đùa của Chung Thần Nhạc mà Phác Chí Thịnh trở nên thận trọng hơn, bây giờ không phải lúc đùa giỡn, hắn phải làm gì đó để chứng minh cho tình yêu của mình.
"Này, xem video này đi, tôi thấy cái này rất buồn cười". Không khí trong phòng riêng thật ngột ngạt, Chung Thần Lạc đã ngồi ở góc này được nửa tiếng đồng hồ, bởi vì nể mặt cùng làm việc nên hắn mới quyết định tham dự buổi tụ họp này, hắn không làm gì cả, có một chàng trai của bộ phận khác tiến đến ngồi xuống cạnh hắn rồi quen thuộc chia sẻ video với hắn.
Điều này khiến Chung Thần Lạc buồn cười, tốt xấu cũng là tay già đời trên tình trường, chiêu số này đối với hắn không gây được ấn tượng gì, liếc mắt một cái, là một video ở bên ngoài, khác hẳn với những video sẽ được xét duyệt ở quốc nội, nhìn rất vượt qua chuẩn mực.
Chung Thần Lạc mặt không đỏ tim không đập nhanh xem xong lại nhìn chàng trai đang lòng mang nham hiểm, không nhớ tên, cũng không nhớ mặt, hắn nhíu mày hỏi: "Không có nhà vệ sinh cho cậu vào xem sao?"
Chàng trai cười một lúc lâu mới nói: "Tổ trường Chung, anh xem cái này có phản ứng không?" Chung Thần Lạc nghi ngờ nhìn hắn, hắn quả thật không có hứng thú với con gái, nếu không thì sao có thể hồi tâm để nói chuyện yêu đương, ít nhất phải vui vẻ mười mấy năm nữa mới đúng.
"Cậu muốn nói gì?" Ban đầu hắn định dùng vài lời cay nghiệt để đánh trả, nhưng ngẫm lại thì cảm thấy không cần thiết, thành thành thật thật làm bạn trai nhỏ cũng không tồi, khuôn mặt của Phác Chí Thịnh hiện lên trong tâm trí. Nhớ tới cái ôm mang theo mùi trà sữa, nụ hôn ướt át và sự dịu dàng dưới chăn lúc giữa đêm.
"Anh hẳn là biết tên tôi, Dư Thiệu Tuấn, ở bộ phận bán hàng, ở ngay bên cạnh bộ phận của anh, tôi..." Lắp ba lắp ba mãi, Chung Thần Lạc sớm mất kiên nhẫn, chuẩn bị đứng lên thì bị trực tiếp đè lên vai, "Tôi còn chuyện quan trọng chưa nói... chính là tôi thích anh"
Chung Thần Lạc nhướng mày, đối với loại người tay không trực tiếp tiến lên bắt sói này thấy không thể trách, cũng rất khinh thường, hắn không nghĩ mị lực bản thân đủ bắn ra bốn phía, tùy thời đều có người đi chú ý.
"Anh trả lời đi". Chung Thần Lạc nheo mắt nhìn người kia, ánh đèn hỗn độn làm cho tầm nhìn của hắn lọt vào sương mù, chỉ là cảm thấy mặt người này sao càng lúc càng gần, đợi đến khi phản ứng lại thì đã bị kéo vào WC, đứng trước mặt là Phác Chí thịnh với vẻ mặt khó coi.
"Hình như em phá hỏng chuyện tốt của anh, nhỉ"
"Sao em biết anh sẽ không đẩy anh ta ra?" Không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ, nhưng bản thân cũng không làm gì sai không có vượt quá giới hạn, Chung Thần Lạc nhìn biểu tình lạnh lùng của người kia thì cũng trầm mặt xuống.
"Nhưng anh đã không". Thiếu chút nữa thì hôn nhau.
"Được rồi, vậy em cứ tin vào trực giác của mình đi". Chung Thần Lạc cũng phát cáu, bị tên điên kia quấy rầy đã khiến hắn khó chịu lắm rồi, Chung Thần Lạc ấn vào thái dương, chỉ cảm thấy mạch máu đập thình thịch.
"Chung Thần Lạc, em cho rằng anh sẽ giải thích gì đó, chẳng sợ chỉ là một câu phủ định thôi, thì em cũng không cảm thấy khó chịu như bây giờ"
"Anh nói rồi, em không nghe sao? Sao em biết anh không đẩy anh ta ra? Dù anh có ý nghĩ đó đi chăng nữa thì mắt anh cũng chưa thoái hóa đến trình độ như vậy"
Cuối cùng vẫn miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo không trực tiếp phủ nhận, dù trong lòng thầm nói vài lần anh chỉ yêu em, nhưng đều vô dụng, không có ai nghe thấy, ngay cả Chung Thần Lạc cũng không dám chắc mình có còn yêu hay không.
Phác Chí Thịnh vô cùng khó chịu vì sự thờ ơ của người kia, lại thốt ra thêm vài câu hại người hại mình, lấy một phương thức chật vật đem hai người đặt lên bàn cân, Chung Thần Lạc thở dài nói chúng ta chia tay đi.
Phác Chí Thịnh cuối cùng rời đi, khi quay trở lại phòng cũng không thấy bóng dáng của hắn, chàng trai không biết tên kia vẫn còn đang đợi, Chung Thần Lạc thậm chí áo khoác cũng chả buồn lấy, cứ thế gọi taxi về nhà.
Một năm yêu nhau cứ như chơi đồ hàng, vừa mới nấu cơm xong thì trời đã tối mịt phải tạm biệt nhau về nhà.
"Lúc đó suýt chút nữa đã thật sự muốn rời đi". Chung Thần Nhạc cảm thấy bả vai hơi ngứa, một hồi mới phát hiện nước mắt của Phác Chí Thịnh làm ướt áo, liền vỗ về nói: "Chức của em cao hơn tôi, muốn đi cũng là tôi đi"
"Em sẽ không để anh đi đâu, Thần Lạc, anh mà đi rồi thì em không thể tìm thấy anh nữa"
"Còn muốn ôm tiếp à? Đừng khóc nữa"
"Thế muốn làm gì, vậy thì hôn nhé"
Chúng ta trèo đèo lội suối để gặp nhau, còn có thể nói cười thì đừng im lặng, còn có thể nắm tay thì đừng chia ly.
Sở ái cách sơn hải, sơn hải giai khả bình.
( Dịch nghĩa: Nếu tình yêu cách núi cách biển, thì núi biển cũng có thể bị san lấp)
End.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro