Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHÍ THỊNH ĐẠI THẮNG!

Một người sẽ nói gì khi gặp xui xẻo?

"Quá là xui xẻo, hôm nay số hơi xui". "Xem ra hôm nay không phải là một ngày may mắn". "Thật là xúi quẩy!"

Tất cả những lời này đều không thích hợp áp lên người Phác Chí Thịnh, bởi vì Phác Chí Thịnh là một người nổi tiếng đen đủi, từ khi có trí nhớ tới nay vẫn đều rất xui. Ngày tháng xui xẻo không chỉ tồn tại rải rác ở các thời điểm, mà là đường thẳng tuyến tính kéo dài, cụ thể là uống nước lạnh đều sẽ bị mắc răng, ra ngoài chưa kịp gội đầu chắc chắn sẽ gặp bạn bè hoặc người quen, không làm bài tập chắc chắn sẽ đụng trúng giáo viên kiểm tra. Trộm chơi khăm nhất định sẽ thất bại do bị phát hiện, thời khắc quan trọng nhất chắc chắn sẽ bị rớt dây xích. Tới giờ, Phác Chí Thịnh vẫn còn nhớ mấy bạn nhỏ bởi vì được phân cùng nhóm với mình mà đình công: "Chao ôi, không cần gắng sức làm chi, dù sao bị phân cùng nhóm với Phác Chí Thịnh, làm gì rồi cũng thua"

Theo thời gian, Phác Chí Thịnh chỉ có thể dần dần quen thuộc, đồ đạc rơi rớt cũng không nổi giận, đừng chậm trễ mấy việc quan trọng là được, xúi quẩy một chút thì cứ xúi quẩy đi.

Hôm nay là ngày khai giảng nhập học lớp mười một. Học kỳ mới có thể coi là bước ngoặt quan trọng nên Phác Chí Thịnh đặc biệt dậy sớm để tránh gặp phải cảnh tắc đường, thậm chí đến ga tàu điện sớm hơn cả nửa tiếng. Vừa bước vào nhà ga thì chợt nghe thấy thông báo: "Bởi vì sự cố đột xuất nên chuyến tàu đến Nhất Trung tạm thời dừng hoạt động"

Dựa theo "kinh nghiệm xui xẻo" phong phú của Phác Chí Thịnh, chờ đợi là vô vọng. Cậu lập tức xoay người rời nhà ga đi bắt xe taxi, lục lọi khắp người thì mới nhận ra bản thân quên ví. Trước lối vào trạm tàu điện có dừng một loạt xe đạp công cộng, Phác Chí Thịnh-không biết đi xe đạp-do do dự dự đánh giá một vòng: Đi xe đạp...chắc không khó đâu nhỉ? Xem TV nhiều lần thấy khá là đơn giản, chi bằng thử xem thử.

Phác Chí Thịnh lấy điện thoại ra định quét mã QR lấy một chiếc, thì khi bước đến gần, cậu mới phát hiện ra mã QR của mấy chiếc xe đạp công cộng này đều đã bị bôi đen hết rồi. Mãi mới tìm được một chiếc quét được, sau khi "răng rắc" một tiếng mở ra thì mới biết còn có thêm một ổ khóa riêng ở bánh sau nữa.

......Cứu mạng! Quả nhiên, một chuỗi xui xẻo lại bắt đầu. Không còn thời gian để tiếp tục chán nản, Phác Chí Thịnh khẽ cắn môi bắt đầu chạy đến trường. Chạy được hai bước thì dây giày bung ra, phải dừng lại để buộc, thả dây lỏng lẻo chắc chắn sẽ vấp ngã. Cơ mà dây giày giống như bị thay bằng chất liệu sa tanh nào đó, cứ chạy được hai bước là lại bung ra, bạn học Phác Chí Thịnh chỉ có thể dừng lại mấy lần để buộc. Chạy dừng chạy dừng vài lần, cậu nhanh chóng hết hơi, lúc đến trường thì đã muộn hai mươi phút, cổng trường đóng chặt, bên trong truyền đến giọng nói của hiệu trưởng: Buổi lễ khai giảng học kỳ mới bắt đầu.

Haizz, coi như hết. Đến muộn cũng đã đến muộn, hạ thấp yêu cầu xuống một chút, chỉ cần bình an vô sự vào lớp là được.

Phác Chí Thịnh dựa vào cổng trường, bắt đầu nghĩ cách lẻn vào. Vào bằng cổng chính là không thể, cửa đóng rồi phải gọi bảo vệ ra mới được, động tĩnh quá lớn. Hơn nữa, hiện tại toàn bộ giáo viên và học sinh đều ở sân thể dục tham gia lễ khai giảng, bị phát hiện chắc chắn sẽ ghi lỗi, vẫn là nên trèo tường vào thôi.

Là một tên siêu cấp xui xẻo, Phác Chí Thịnh rất cẩn trọng trong việc trèo tường. Cậu vòng quanh tường hai vòng, chọn một nơi có vẻ dễ leo nhất, lại chờ thêm mười phút để xác định xung quanh gần đó không có giáo viên hoặc thành viên nào của ban kỷ luật thì mới yên tâm. Từ đây trèo qua có một mảng cây cối, nhờ cây cối che khuất có thể thần không biết quỷ không hay lách đến tòa nhà dạy học, như vậy là có thể thừa lúc không ai để ý quay trở về phòng học!

Tốt lắm, tốt lắm. Cứ làm thế đi.

Cậu hít một hơi thật sâu, xoa xoa tay vào ống quần, nắm lấy lan can bắt đầu trèo lên. Chỉ cần động tác hơi nhanh là OK, rơi xuống đất không ngã sấp mặt là được, nhưng ông trời không chiều theo ý Phác Chí Thịnh, lúc cậu muốn xoay người thì cảm thấy đùi bị vướng vào đâu đó.

Giọng hiệu trưởng vẫn còn vang vọng trong sân thể dục, Phác Chí Thịnh nghiến răng nhấc chân lên, rồi nhận ra bản thân căn bản không nhúc nhích được. Vốn đã chuẩn bị tinh thần, cứ tưởng tình huống tồi tệ nhất là ngã dính một thân bùn, ai mà ngờ bản thân mắc kẹt ngồi ở đầu tường như thế này. Cậu thử xoay người leo lên theo phía bên kia, nhưng cũng không được.

Đây gọi là "lên không được xuống không xong", đúng không?

Quần đồng phục mỏng manh như đang gào thét phản kháng, nếu còn cố dùng lực thì không chừng sẽ rách quần. Nếu thế thì còn càng thảm hơn nữa, quần lót hình như in hình con gà hoạt hình màu vàng tươi....không, suy nghĩ đâu đâu đấy?

Phác Chí Thịnh hít một hơi thật sâu, che mặt, chỉ có thể mang theo tâm trạng bi tráng tiếp tục ngồi ở trên tường.

"Như vậy, tôi tuyên bố, lễ khai giảng đến đây là kết thúc, các lớp học đi về trật tự!"

Lễ khai giảng đã xong. Cả trường chuẩn bị xếp hàng trở lại tòa nhà dạy học.

Để đi về tòa nhà dạy học, phải đi ngang qua con đường có hai hàng cây ở bên sườn: nếu lách đằng sau cây cối là có thể về, nhưng nếu đang ngồi ở đầu tường thì khác. Đầu tiên là lớp mười, sau đó lớp mười một, rồi lớp mười hai, Phác Chí Thịnh (vừa quang vinh lên lớp mười một) bất đắc dĩ quay mặt đi chỗ khác, cúi đầu nhìn xuống gạch lát nền ngoài tường.

Xem thế này có hơi sợ độ cao, mặc dù tường không cao cho lắm.

Tân học sinh lớp mười xếp hàng đi ngang qua học trưởng Phác Chí Thịnh đang ngồi trên đầu tường, lặng yên không ai nói chuyện, tựa như đi ngang qua những tác phẩm điêu khắc trong sân. Phác Chí Thịnh hoàn toàn không có can đảm quay đầu lại, chờ học đệ học muội đi qua sẽ tới lượt cùng khóa, sau đó là bạn cùng lớp.....

Chắc tất cả học sinh trong trường đều thấy cậu, Phác Chí Thịnh cảm giác bản thân không nhúc nhích ngồi trên tường y như là một tác phẩm triển lãm. Đây là bị ép nổi tiếng? Bên tai hình như truyền đến tiếng cười ha ha, chắc là ai đó biết Phác Chí Thịnh đi ngang qua. Phác Chí Thịnh tuyệt vọng cắn môi nhắm mắt lại, tiếp tục duy trì tư thế không quay đầu lại.

"Phác Chí Thịnh, sao còn chưa xuống dưới?"

Xong đời, Phác Chí Thịnh thầm than trong lòng. Giọng nói này là của chủ nhiệm lớp. Cậu không tình nguyện lắm quay đầu lại, thì thấy hàng chục cắp mắt đang nhìn mình chằm chằm, còn có các bạn học đang cố nhịn cười. Chủ nhiệm lớp, hiệu trưởng đang đứng dưới tường, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cậu.

"Dạ quần em bị vướng" Phác Chí Thịnh nhỏ giọng đáp.

"Làm sao? Nói to lên!" Chủ nhiệm lớp hỏi.

....Trời ạ. Phác Chí Thịnh cảm thấy mặt mình sắp có thể chiên trứng. Cậu gắng sức trả lời thật mạch lạc: "Thưa thầy, quần em bị mắc rồi, không leo xuống được"

"Ầm" một tiếng, các học sinh xem náo nhiệt đằng sau phá lên cười. Hiệu trưởng xoay người bảo tất cả mau chóng giải tán, còn lại giáo viên chủ nhiệm nghiêm mặt nhìn Phác Chí Thịnh. "Em chờ một chút, để bảo vệ đi lấy thang"

Phác Chí Thịnh gật đầu, thầm nghĩ, bức tường này cao thật, có lẽ cả đời này sẽ không bao giờ trèo tường nữa. Tuy đã quen với việc gặp chuyện không hay ho rồi, nhưng cậu không ngờ rằng không có xui xẻo nhất mà chỉ có xui xẻo hơn đang chờ mình. Còn may, chuyện quần lót gà con được cứu, nhưng yêu cầu đừng nên thấp như vậy chứ....

Bức tường cứng quá, ngồi rất khó, chân đặt lâu trong không khí rất mỏi, mũi không biết từ bao giờ bắt đầu chua xót, thậm chí muốn khóc.

"Đừng khóc mà Chí Thịnh. Không sao đâu..." Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Phác Chí Thịnh, là thần hộ mệnh của cậu, La Tại Dân.

"Nói thì dễ". Phác Chí Thịnh nói. "Sao có thể không sao được, cả trường đều thấy rồi. Vì sao em luôn xúi quẩy như vậy chứ?"

"Chí Thịnh của chúng ta không xúi quẩy đâu nè"

Phác Chí Thịnh tức muốn chết: "Nhưng mà, nhưng mà...không phải anh là thần hộ mệnh của em à? Sao anh không giúp em?"

La Tại Dân nói: "Sao anh có thể không giúp Chí Thịnh được? Anh là thần hộ mệnh của em mà"

"Thế sao hôm nay em lại....thôi, không nói. Thần hộ mệnh rốt cuộc bảo vệ kiểu gì vậy?"

La Tại Dân thở dài: "Chí Thịnh, anh thật sự vẫn luôn giúp đỡ em. Chắc do anh không phải là một thần hộ mệnh giỏi"

"Chẳng lẽ không có anh thì em còn có thể xui xẻo hơn nữa à?" Phác Chí Thịnh nhìn nhân viên bảo vệ cầm cái thang đi tới, nghĩ, lát nữa chắc phải viết bản kiểm điểm rồi. Mà La Tại Dân không có tán thành ý kiến của cậu, chỉ im lặng một cách lạ thường.

Không phải ai cũng có thần hộ mệnh. Những người có thần hộ mệnh, hoặc là do bố mẹ cầu thần linh phù hộ từ hồi còn nhỏ, còn lại hoàn toàn tùy cơ phân phối. Lẽ ra chỉ có chủ nhân mới có thể thấy thần hộ mệnh, nhưng anh trai của Phác Chí Thịnh, Lý Đế Nỗ cũng có thể nhìn thấy La Tại Dân.

Phác Chí Thịnh từng hỏi La Tại Dân như thế này: Anh là thần hộ mệnh của em thật à? Tại sao anh trai em cũng thấy anh, em cũng gặp xui hoài. Có khi nào anh không phải thần hộ mệnh của em không? La Tạ Dân cực kỳ quả quyết: Anh là thần hộ mệnh của em, phương diện này có chút vấn đề đại khái do anh là thần hộ mệnh thay đổi nửa đường.

"Hả? Cái gì gọi là thay đổi nửa đường?"

"Thì là vị trí ban đầu của anh không phải là thần hộ mệnh mà là thần tình yêu. Trước kia thực tập thì làm công việc của thần tình yêu, tới khi giao việc chính thức thì không được giao làm thần tình yêu mà trở thành thần hộ mệnh của Chí Thịnh"

Lý Đế Nỗ ở bên cạnh xen vào: "Rồi chuyện này liên quan gì đến việc tôi có thể thấy Tại Dân, chẳng lẽ Tại Dân còn việc gì dang dở liên quan đến tôi à"

La Tại Dân nhắm mắt lại suy nghĩ một chút: "Không hề, tôi cũng chẳng biết nữa, hình như không nhìn thấy được nhân duyên của Đế Nỗ...chắc do năng lực thần hộ mệnh của tôi không đủ mạnh"

"Vậy tại sao hồi đó cậu không trở thành thần tình yêu?" Lý Đế Nỗ tò mò nghiêng người qua hỏi, nhìn La Tại Dân đang lơ lửng giữa không trung. La Tại Dân sửa sang lại cổ áo, đáp: "Sau khi kết thúc kỳ thực tập, hôm phân công nhiệm vụ thì tôi bị ốm, lúc đó vị trí thần tình yêu đã được phân định hết rồi. Mà vị trí thần hộ mệnh không cố định, nên trước tiên đi làm thần hộ mệnh"

Cừ thật, may Phác Chí Thịnh đang đeo tai nghe chơi game...Xem ra là thần gặp xui làm em ấy xui theo? Tuy loại suy đoán này có khả năng, nhưng Lý Đế Nỗ không nói ra. "Thần cũng bị ốm à?"

"Thần đương nhiên cũng bị bệnh, chỉ là không giống như nhân loại. Nhưng là tôi..." Giọng điệu La Tại Dân bỗng nhiên trở nên do dự. "Cảm thấy bản thân làm thần hộ mệnh của Chí Thịnh không tốt lắm? Bởi vì Chí Thịnh luôn gặp xui xẻo"

Lý Đế Nỗ mỉm cười với La Tại Dân: "Làm gì có chuyện đó, hồi nhỏ Chí Thịnh không khỏe nên bố mẹ chủ động đi cầu thần hộ mệnh. Theo tôi thấy, Chí Thịnh có thể bình an lớn lên đã không dễ dàng gì rồi, tất cả là nhờ công lao của Tại Dân. Hoặc chắc do tôi không gặp xui nên nói chuyện không thấy đau lưng, nhưng tôi thật sự cảm thấy biết ơn Tại Dân". Nói tới đây, Lý Đế Nỗ quay đầu lại nhìn thoáng qua Phác Chí Thịnh vẫn còn đang đeo tai nghe chơi game. "À, mấy chuyện này đừng nói với tên nhóc Chí Thịnh kia, nếu không em ấy lại nổi giận nói cái gì mà "dù sao không phải anh gặp xui". Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, đúng là tôi không gặp xui thật"

"Còn muốn cám ơn tôi?" La Tại Dân lặp lại một lần lời nói của Lý Đế Nỗ.

"Đương nhiên phải cám ơn cậu rồi"

Học kỳ mới đã bắt đầu, tất cả học sinh trong trường đều rất quen thuộc với Phác Chí Thịnh, đi đến đâu cũng sẽ có người chủ động chào hỏi. Ngày đó làm trực nhật, học tỷ học trưởng lớp mười hai đến kiểm tra, Phác Chí Thịnh kinh hồn táng đảm theo sát phía sau chờ học trưởng học tỷ đánh giá, nhưng bọn họ đều cúi đầu viết viết vẽ vẽ gì đó trên bảng chấm trực nhật, không một ai lên tiếng.

"Cái đó...lớp bọn em, đạt tiêu chuẩn không ạ?" Phác Chí Thịnh nhịn không được nên đặt câu hỏi.

Học trưởng cầm đầu có ánh mắt tròn xoe quan sát cậu vài vòng, sau đó nói với học trưởng tóc xoăn có làn da mật ong bên cạnh: "Đông Hách, đây là—"

"Đây là?" Học trưởng được gọi là "Đông Hách" cắn nắp bút bi nhìn chằm chằm Phác Chí Thịnh. "Ồ! Nhớ ra rồi, không phải cái người ngồi đầu tường ở ngày khai giảng đây à?"

Phác Chí Thịnh sửng sốt, lập tức cúi xuống nhìn lòng bàn tay rỗng tuếch của mình. Đáng tiếc, không cầm theo thứ gì, nên bây giờ không có đồ để lấy che mặt. Học trưởng mắt tròn kéo học trưởng Đông Hách một cái: "Không phải cái đó, Đông Hách". Học trưởng Đông Hách rõ ràng phớt lờ bạn mình, tiến lên hỏi thẳng Phác Chí Thịnh: "Hôm đó cậu bị chuột rút không xuống được hay sợ độ cao quá không dám xuống?"

"Ừm, quần bị mắc kẹt... " Phác Chí Thịnh cảm thấy giọng mình càng lúc càng nhỏ. Học trưởng Đông Hách tiến lên hai bước, ghé vào tai Phác Chí Thịnh thì thầm: "Lần sau cậu tới cổng phía bắc, bên đó có một cái đòn bị tụi này phá vỡ rồi, là cái đòn chặn nhà kho đựng dụng cụ thể thao ấy, đi bằng ngã đó là được, đừng leo tường nữa nhé". Nói xong, học trưởng Đông Hách vỗ vỗ bả vai Phác Chí Thịnh, lấy ánh mắt "người từng trải" nhìn cậu, sau đó quay đầu kéo học trưởng mắt tròn rời đi.

"Ê, Lý Mã Khắc, lớp bọn họ không có vấn đề, đi thôi....còn nhiều lớp chưa kiểm tra nữa..."

Không biết là xui hay là hên nữa, nhưng kiểm tra thông qua, không xui xem như là chuyện tốt. Phác Chí Thịnh về lớp, vừa ngồi xuống thì bàn trên đã nói với cậu: "Khối mười hai đều biết chuyện cậu ngày đó rồi à?"

"Cậu nghe thấy?"

"Mấy người nói chuyện tớ nghe rõ cả". Thảm ghê. Bạn bàn trên dùng ánh mắt đồng tình nhìn Phác Chí Thịnh. "Xin lỗi cậu, nhưng mà ngày đó thấy cậu ngồi đầu tường không xuống được, trong đầu tớ chỉ hiện ra hình ảnh đó, chính là cảnh 'Tôi đã quên cái tên cặn bã trèo tường này rồi, tạm biệt!'"

(*Trèo tường: ~ ngoại tình)

Không biết bản thân lúc đó là bộ dạng gì, may không trúng giờ chào cờ và giờ ra chơi nên không ai dám cầm điện thoại ra chụp hình. Phác Chí Thịnh toát mồ hôi lạnh vì sợ bóng sợ gió. May mắn thay, hôm nay không gặp xui, cậu trao đổi ánh mắt với La Tại Dân đang lơ lửng giữa không trung, La Tại Dân cũng tặng lại cho cậu một dấu OK.

Hy vọng thần hộ mệnh cố gắng chăm chỉ, để hôm nay có thể trôi qua một cách bình an.

Thế nhưng mọi chuyện lại phát triển theo hướng ngược lại với những gì Phác Chí Thịnh mong đợi: giờ nghỉ trưa, cậu phát hiện thẻ học sinh của mình biến mất. Tiết cuối cùng của buổi sáng là tiết thể dục, tiết thể dục học nhảy xa, có khả năng thẻ bay khỏi túi. Không có thẻ học sinh đồng nghĩa với không thể đến quầy tạp hóa hoặc căn tin, vì thế Phác Chí Thịnh ngay lập tức chạy về phía sân thể dục.

"Thẻ của em đâu rồi?" Cậu thầm nói trong lòng với La Tại Dân.

La Tại Dân trả lời: "Hình như bị rơi, mau tìm đi, anh sẽ thay Chí Thịnh gom may mắn"

Khu vực gần hố cát hoặc trong hố cát đều không có thẻ học sinh, tìm tới tìm lui còn bị cát chui vào trong giày. Khổ quá, vừa vặn vào lúc ban trưa mặt trời gay gắt nhất, Phác Chí Thịnh miệng khô lưỡi khô, cát rơi vào trong giày hết sức khó chịu, chỉ muốn nhanh nhanh đổ hết ra. Cậu chạy tới tòa nhà văn thể mỹ gần đó, hơi thở còn chưa ổn định đã nghe thấy "cạch" một tiếng——

Cửa bất ngờ bị khóa trái.

Huh? Phác Chí Thịnh vươn tay vặn nắm đấm cửa, giống như bị khóa thật rồi, vặn thế nào cũng không mở ra được. Tòa nhà văn thể mỹ yên ắng, bất chất việc đổ cát, Phác Chí Thịnh cố gắng mở tất cả các cánh cửa ở tầng một nhưng không có cánh cửa nào mở được.

Nếu không, mở cửa sổ tầng một nhảy ra ngoài, nhưng các cửa sổ ở hành lang đều được trang bị cửa sổ chống trộm.

Cậu bị nhốt ở tòa nhã văn thể mỹ, nơi thường ít người lui tới nhất.

...Quá xui xẻo.

Nhìn nhìn xung quanh bốn phía, không thấy La Tại Dân, thần hộ mệnh đại nhân không biết đã trôi đến phương nào để công tác rồi. Thôi, đặt hy vọng vào anh ấy không bằng tự cố gắng đổi vận cho bản thân. Phác Chí Thịnh đem cát trong giày đổ ra, sốt ruột đảo quanh hành lang, vòng tới vòng lui cũng không có người tới. Bằng không lên tầng hai? Tầng hai rất yên ắng, chỉ có hai hàng dấu chân rải rác trên tầng bụi mỏng. Có một phòng đặt dụng cụ thể dục được mở toang, bên trong thế mà có người: một tấm đệm thể dục to màu xám đặt dưới đất, một người mặc đồng phục trường nằm trên đó, xen họa tiết trên bộ đồ thể dục thì chắc là cùng khối với cậu.

Người nọ hình như đang mê man, lông mày nhăn lại một chỗ, thoạt nhìn rất khó chịu.

Ah? Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Bị bệnh à? Sao lại ở đây? Phác Chí Thịnh vội vàng chạy đến lay người kia: "Bạn, bạn học, cậu ổn chứ?" Người nọ phát ra từng tiếng rên rỉ khó hiểu, tay không ngừng khua khoắn.

Ý gì? Chào hỏi à? Phác Chí Thịnh tiếp tục lay người, còn cúi xuống để nhìn kỹ hơn khuôn mặt của cậu bạn kia, lại bị "bụp" vỗ vào vai một cái.

"A, cậu làm gì vậy?" Phác Chí Thánh ngớ người, nhìn thấy người nọ đột nhiên co rút lại, sau đó chống tay trên đệm nôn khan, nôn hồi lâu cũng không nôn ra được gì, lưng cong cực kỳ, còn hơi run rẩy, nhìn có vẻ rất khó chịu. Phác Chí Thịnh không dám đụng vào người cậu chàng, nhích ra xa một chút ngồi xuống, người nọ thở hổn hển một lúc lâu, khuôn mặt đỏ bừng liếc Phác Chí Thịnh, đôi mắt long lanh nước mắt, nhưng Phác Chí Thịnh có thể nhận ra, cậu ấy vừa trừng mình một cái.

Người kia nôn xong không nói không rằng nằm lại xuống nệm.

À, chắc là bị bệnh nặng. Cho dù bị ghét cũng phải giúp cậu ấy. Phác Chí Thịnh rất lo lắng, lại vươn tay ra lay người nọ: "Bạn học, cậu bị bệnh à? Nói cho tớ biết có chuyện gì đi". Người kia lại xua tay với cậu, sau đó lấy tay đẩy Phác Chí Thịnh ra, tuy cảm giác cánh tay đang đẩy Phác Chí Thịnh cực kỳ yếu ớt vô lực. Chàng trai không nói gì, chỉ tiếp tục nhăn mặt nằm đó. La Tại Dân không biết từ bao giờ quay trở lại bên cạnh Phác Chí Thịnh, coi bộ nhìn cũng không nổi nữa: "Chí Thịnh, đừng chạm vào cậu ấy, bạn học này chắc vừa bị cảm nắng, em càng lay cậu ấy càng chóng mặt"

Phác Chí Thịnh luống cuống: "Nên làm gì bây giờ?"

"Ở đây không có gì cả, hết cách, em chờ đi, đợi có người tiến vào thì lập tức gọi điện cho bác sĩ trường"

Được rồi, cũng chỉ có thể như thế. Phác Chí Thịnh 'xui xẻo' ngồi xuống đầu khác của tấm thảm thể dục, lại hơi hoảng hốt nhìn về phía đối diện. Vị bạn học kia từ từ nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, sắc mặt rất tệ. Phác Chí Thịnh lặng lẽ đến gần, đọc tên được thêu trên bộ đồng phục thể dục: Chung Thần Lạc.

Thật không có cảnh giác, chỉ lo ngủ thôi à? Không biết có phải vì khó chịu hay không, mà bạn học tên Chung Thần Lạc này hô hấp rất nhẹ, sắc da cũng không khỏe mạnh. Thôi không quấy rầy cậu ấy, tự mình nghỉ ngơi vậy, dù sao trong tay không có điện thoại, túi tiền chỉ có một chùm chìa khóa, trên mặt đệm thể dục cũng không có gì để chơi, nếu trò chuyện với La Tại Dân, phỏng chừng khiến bạn học này sợ hãi mất.....

Phác Chí Thịnh vỗ vỗ tấm thảm thể dục, không có hạt bụi nào nổi lên, vì thế cậu nằm xuống đầu bên kia và nhắm mắt lại. Mặc dù trên người không có đồ che hơi trống trải, nhưng học sinh trung học vĩnh viễn ngủ không đủ.

Chuông vào lớp vang lên, chuông tan học vang lên, vẫn không có ai đến tòa nhà văn thể mỹ.

Phác Chí Thịnh buồn ngủ đến mơ mơ màng màng, còn Chung Thần Lạc ở đầu bên kia thảm thể dục dường như đã tỉnh táo hơn, cuối cùng từ từ chống người ngồi dậy, loạng choạng đi về phía cửa.

"Cái đó. . .cậu tỉnh rồi à? Cậu định đâu?"

Phác Chí Thịnh ngồi dậy, nheo mắt gọi theo đằng sau Chung Thần Lạc. Chung Thần Lạc chỉ quay lại nhìn một cái, thân thể có vẻ vẫn rất nặng nề, sau đó xoay người rời đi về phía cuối hành lang. Làm gì đó, chẳng lẽ ra ngoài được à? Phác Chí Thịnh dụi mắt cho tỉnh táo, chạy theo ra hành lang, liền nhìn thấy bóng người mặc đồ thể dục bước vào phòng vệ sinh. Chung Thần Lạc chống tay trước bồn rửa, vòi nước vặn hết cỡ, sau một lúc lâu mới dùng cánh tay vô lực hất nước lên mặt.

Phác Chí Thịnh nhịn không được, mở miệng hỏi: "Cậu ổn chứ? Muốn tớ giúp không?"

Chung Thần Lạc tựa hồ rất muốn xoay người, nhưng quá chóng mặt nên đành từ bỏ, chỉ nâng mắt nhìn Phác Chí Thịnh qua gương. Sắc mặt vẫn tái nhợt khó coi như trước, còn dính bọt nước vừa mới phất lung tung lên ban nãy, tóc bị cào thành một mớ lộn xộn, cặp lông mày không kiên nhẫn nhíu lại. Phác Chí Thịnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt và đầu tóc bù xù của Chung Thần Lạc qua gương—gương mặt của chính mình phản chiếu trong gương rất khỏe mạnh, chẳng qua có in dấu do ngủ trên thảm thể dục.

Chung Thần Lạc dường như không có sức để nói, lại cau mày nghiêm mặt lắc lắc đầu. Chỉ là không phát ra âm thanh khó chịu nào nữa. Đoạn thời gian khô nóng nhất đã qua, tòa nhà văn thể mỹ vốn âm u lạnh lẽo, trong phòng vệ sinh càng cảm giác lành lạnh hơn.

Phác Chí Thịnh chợt cảm thấy dáng vẻ say nắng của người này rất đáng yêu. Thấy Phác Chí Thịnh không nói nữa, Chung Thần Lạc lại cúi đầu tạt nước lạnh vào mặt, mà Phác Chí Thịnh thì bắt đầu nhìn đông nhìn tây tìm La Tại Dân: "Anh Tại Dân? Có ở đó không?"

"Ở~"

"Bây giờ anh còn làm thần tình yêu được nữa không?"

"Hết rồi, bây giờ anh làm thần hộ mệnh của Chí Thịnh"

"Nhưng hình như em đang yêu". Phác Chí Thịnh nhìn Chung Thần Lạc vẫn còn yếu ớt vô lực trước mặt, cánh chân cánh tay trắng nõn duỗi ra ngoài bộ đồ thể dục mỏng manh, bởi vì thân thể không khỏe mà trở nên dễ thương và gợi cảm một cách lạ thường, "Thần tình yêu xuất ngũ không giải quyết được chuyện tình yêu của em à?"

"... À, cái này thì. Về cái này thì anh chưa thể trả lời Chí Thịnh được"

Chung Thần Lạc cúi đầu đối mặt với bồn rửa: "Sao vậy?"

Phác Chí Thịnh nhanh chóng trả lời: "À...lo lắng cho cậu thôi. Mà này, tại sao cậu lại ở đây? Còn tớ thì giữa trưa tới đây tìm thẻ học sinh, sau đó cửa tòa nhà bị khóa nên không thể ra ngoài được, rồi lên tầng hai thì gặp cậu"

"Gần giống nhau, giờ học thể dục không thoải mái nên giáo viên kêu vào đây nghỉ ngơi, rồi ngủ thiếp đi ở chỗ này, sau đó là cậu lay tớ, tiếp theo ngủ thẳng đến tận bây giờ". Giọng của Chung Thần Lạc vẫn còn ỉu xìu. "Nhìn màu cà vạt của cậu, cũng khối mười một à?"

"Ừm, tớ tên Phác Chí Thịnh, 11-3"

"À, tớ học 11-7, tên là Chung Thần Lạc. Ý cậu là, bây giờ không ra ngoài được?"

"Ừ, không có ai tới đây, đợi giáo viên tới rồi tính"

"Vậy về nằm trước đi"

Phác Chí Thịnh đi theo Chung Thần Lạc trở lại căn phòng kia, hai người cùng nằm xuống thảm thể dục nghỉ ngơi. Bởi vì Chung Thần Lạc vẫn còn hơi khó chịu, nên nói chuyện khá uể oải, cuối cùng ngủ thiếp đi. Phác Chí Thịnh nhìn Chung Thần Lạc ngủ say cũng bắt đầu buồn ngủ theo, nghiêng đầu mơ màng bắt đầu ngủ, hai người vừa mới gặp đã ngủ cùng một chỗ cả buổi chiều. Chắc do bị sự đen đủi của Phác Chí Thịnh liên lụy, tới giờ tan học mới có người đến tòa nhà văn thể mỹ, tiện thể thả Phác Chí Thịnh với Chung Thần Lạc ra ngoài.

"Không hay rồi...số tớ xui cực". Đang xuống cầu thang thì Phác Chí Thịnh đột ngột lên tiếng. "Để đó mà coi, lát nữa chắc chắn bị giáo viên tóm"

"Hả? Xui thế cơ à? Nhưng đâu phải lỗi của cậu"

"Cái đó không nhất định"

Tựa như Phác Chí Thịnh đã nói, hai người vừa bước ra khỏi tòa văn thể mỹ chưa đầy hai phút đã đụng phải giáo viên chủ nhiệm lớp Chí Thịnh, thầy ấy nổi giận đùng đùng tóm lấy Phác Chí Thịnh lôi đi, nhìn qua chắc tưởng Phác Chí Thịnh cố ý trốn học. Chung Thần Lạc bởi vì mặc đồ thể dục nên bị tưởng là học sinh chuyên thể thao rồi thoát được một kiếp. Phác Chí Thịnh bị giáo viên tóm lấy, mỗi bước đi đều cẩn thận quay đầu lại nhìn Chung Thần Lạc.

Chung Thần Lạc cười cười, khẩu hình tạo thành "Cố lên" rồi rời đi.

Chính mình chẳng lẽ có ham mê đặc thù gì đó? Nhớ lại dáng vẻ Chung Thần Lạc cắn môi nhíu mày vì cảm nắng, còn có khuôn mặt tái nhợt không chút máu, cho dù vậy cũng chỉ nhìn cậu không nói một lời. Hình như không phải không muốn nói chuyện với cậu, dù sao lúc đó rất muốn nôn, cổ họng chắc rát lắm, làm gì có hơi sức mà nói chuyện.

Phác Chí Thịnh vẫn chưa dám theo đuổi Chung Thần Lạc lắm, bởi vì bản thân quá xui, chắc sẽ thất bại. Nhưng anh Đế Nỗ nói với cậu: xui cũng đủ xui rồi, còn có thể tới mức nào nữa? Thử xem đi, trước mắt dù sao cũng không có tình địch.

Phác Chí Thịnh hỏi La Tại Dân: "Thần hộ mệnh sẽ ủng hộ em chứ?"

"Chí Thịnh muốn được hỗ trợ? Là thật sự rất muốn ấy, không chỉ nói chơi chơi mà thôi"

"Đúng vậy". Phác Chí Thịnh đáp lời không chút do dự. "....Số của em từ nhỏ đã không hay ho rồi, nhưng lần này em không muốn lại xui xẻo nữa. Em từng nghĩ nếu theo đuổi người khác nhất định sẽ thất bại, nhưng khi tình yêu đến, chẳng sợ thất bại em cũng muốn thử một lần, muốn có được người mình thích. Xác suất một người yêu một người thấp đến mức nào? Đối với người không may mắn như chắc có lẽ càng thấp đến cực kỳ bé nhỏ, nhưng..."

Phác Chí Thịnh đột nhiên chần chừ. La Tại Dân nhìn cậu, ra hiệu nói tiếp.

"Nhưng em thật sự muốn biết tình yêu là như thế nào, thích một người cũng thích mình sẽ có cảm giác ra sao. Hơn nữa sau khi gặp Thần Lạc, em càng muốn biết hơn nữa. Chắc anh Tại Dân không hiểu lắm suy nghĩ của em, nhưng em thật sự muốn biết cảm giác nắm lấy cổ tay đó"

"Đã nghĩ kỹ đến vậy rồi à?"

" ... Ơ kìa, đây không phải trọng điểm. Đổi là anh, anh không muốn à? Thần sẽ yêu người khác chứ?"

"Có thể". Nụ cười của La Tại Dân đột nhiên sâu hơn, giống như có chút đăm chiêu "Hiện tại anh biết rồi, thần hộ mệnh sẽ dùng hết toàn lực để ủng hộ em"

Phác Chí Thịnh bắt đầu chính thức theo đuổi Chung Thần Lạc.

"Bắt đầu từ việc tiếp xúc nhiều hơn. Bây giờ, em với cậu bạn kia còn chưa quen mấy, trực tiếp rủ đi chơi thì hơi ngại". Lý Đế Nỗ cung cấp lời đề nghị cho em trai. "Không cùng lớp cũng chẳng sao, tan học thì về chung, đi vài lần là quen ngay thôi"

"Thế, nếu nhà cậu ấy không thuận đường nhà chúng ta thì sao?"

"Không huận đường cũng phải thuận đường"

"Có kỳ quái quá không?" Phác Chí Thịnh nhíu mày.

"Tên nhóc này....cho nên em phải hỏi cậu bạn đó trước, đầu tiên hỏi nhà cậu ấy ở đâu, sau đó nói 'tớ sống gần đó'"

Lý Đế Nỗ vừa nói vừa chậm rãi tháo dây tai nghe đang rối thành một đống. "Đi vài lần, rồi hẹn ra ngoài chơi, đi chơi vài lần là có thể thổ lộ"

Phác Chí Thịnh không quá tin tưởng: "Sao cảm thấy anh nói đơn giản thế nhỉ"

"Thật ra thì nó cũng đơn giản như vậy mà". Lý Đế Nỗ cười cười, ngẩng đầu nhìn người đang ngồi giữa không trung. "Thần tình yêu, cậu nói có đúng không? Hồi trước cậu đi thực tập cũng thế phải không?"

La Tại Dân nói đúng vậy, khởi đầu của rất nhiều mối tình đều không có gì kịch tính. Phác Chí Thịnh thì lo lắng bản thân làm trò cười cho thiên hoặc lại lại gặp xui xẻo, còn nói anh Tại Dân, anh thật sự không thể sử dụng sức mạnh của thần tình yêu một lần à? Lần này cậu thật sự không muốn thất bại, muốn giành được tình yêu cuối cùng. La Tại Dân nói cũng được, nhưng Chí Thịnh phải cố gắng, Chí Thịnh cố gắng thì thần hộ mệnh anh đây mới có năng lượng.

Ngày hôm sau, Phác Chí Thịnh chạy đến lớp của Chung Thần Lạc, rủ cậu ấy tan học cùng nhau về nhà. Ai ngờ Chung Thần Lạc nói: "Có tài xế tới đón tớ rồi"

"......?"

"Sao vậy?" Chung Thần Lạc kề sát gần vào hỏi Phác Chí Thịnh.

"Không, không có gì... chỉ là..." Phác Chí Thịnh ấp úng, thầm nghĩ: Anh ơi, Lý Đế Nỗ ơi, tóm lại em không thể nói "Xe của tớ cũng chạy hướng đó" đi, đúng không?

"Làm chi vậy, muốn gì thì nói thẳng"

"Chỉ là muốn cùng cậu về nhà". Phác Chí Thịnh trả lời.

Chung Thần Lạc liếc Phác Chí Thịnh một cái, cúi đầu cười cười. "A, vậy được rồi. Nếu thế thì, tớ để tài xế đưa cậu một đoạn..." Chung Thần Lạc đột nhiên ngừng nói, ngẩng đầu sửa lời: "À không, không, không đúng, đột nhiên quên béng mất, tài xế hình như có việc rồi, đành cùng cậu về vậy"

Phác Chí Thịnh vui vẻ gật đầu, cảm giác đi đường cũng lâng lâng. Mà Chung Thần Lạc thì cõng cặp cúi đầu vội vàng nhắn tin cho trong nhà, sau một lúc mới đi sải bước chân đuổi kịp Phác Chí Thịnh. "Cậu hay đi bộ về nhà à? Đường khá xa mà, hay đi xe buýt hoặc tàu điện ngầm nhé?"

Chết rồi, chính mình căn bản không biết nên ngồi chuyến xe nào để đến nhà Chung Thần Lạc. Phác Chí Thịnh nói bậy bạ "Tớ không hay ngồi lắm, không thích, quá chen chúc"

Hai người lúc này vừa đi tới cổng trường, điện thoại của Chung Thần Lạc đột nhiên vang lên. "Chờ chút, tớ nghe điện thoại". Nói xong, Chung Thần Lạc quay lưng đi: "Alo...? Là bạn cùng lớp..."

Phác Chí Thịnh nhìn một loạt xe đạp đậu trước cổng trường, nhớ tới trong phim truyền hình nam chính hay nói với nữ chính: "Em muốn lên xe cùng nhau đi không?". Nếu có thể chở Chung Thần Lạc về nhà thì tốt biết mấy, tiếc là cậu không biết đạp xe, nếu có thể đạp xe chở Chung Thần Lạc về chắc lãng mạn lắm nhỉ? Đợi về nhà phải học cho giỏi mới được, anh trai đạp xe rất giỏi, người mình nói không chừng cũng có gen đi xe đạp. Ừm, vậy đi, nhiều khi bản thân thiên phú dị bẩm cũng nên, lần đầu tiên học đã có thể đạp xe.

"À, không có chi, con muốn chơi với bạn học một chút...vậy nha, mẹ đừng lo" Chung Thần Lạc cúp điện thoại, quay sang hỏi Phác Chí Thịnh: "Đứng đó làm gì? Đi thôi!"

"Há? Hả?....tớ đang nghĩ...tớ đang nghĩ..." Phác Chí Thịnh cảm thấy bản thân như bị một lực lượng kỳ lạ điều khiển, cậu tưởng tượng ra dáng vẻ nam chính trong phim, chân dài sải bước vắt qua ngồi lên yên xe đạp, tay cũng đặt lên ghi đông thật ngầu: "Tớ đưa cậu về nhé?"

Chung Thần Lạc nhìn Phác Chí Thịnh rồi quay qua nhìn xe đạp: "Không cần"

Mặc dù Phác Chí Thịnh có hơi thất vọng, nhưng trong lòng thì thở phào nhẹ nhõm vì không cần phải đi xe đạp! "Thôi vậy, mà tại sao không cần, tớ chở rất an toàn". Phác Chí Thịnh vừa than thở vừa leo xuống xe, lại nghe Chung Thần Lạc nói: "Bởi vì khóa xe còn chưa mở"

"Click" một tiếng, Chung Thần Lạc quét mã QR mở khóa xe đạp công cộng. Hai tay Phác Chí Thịnh vẫn còn nắm chặt ghi đông, cảm giác lòng bỗng chùng xuống, lòng bàn tay dần đổ mồ hôi.

......Không phải chứ, không phải chứ, đây là màn kiểm tra gen đạp xe tại chỗ xem có mạnh hay không ư?

Phác Chí Thịnh ngước nhìn thần hộ mệnh La Tại Dân, La Tại Dân thì thích thú nhìn cậu, chỉ chỉ vào bàn đạp ra hiệu cho cậu nhanh đạp. Chung Thần Lạc không biết Phác Chí Thịnh đang do dự cái gì: "Sao thế? Đi thôi"

"Cậu muốn ngồi lên trước hay nhảy lên?" Tuy không biết đạp xe, nhưng giọng điệu vẫn rất làm màu ra vẻ, Phác Chí Thịnh mồ hôi lạnh đầy đầu tiếp tục lừa đảo. Chung Thần Lạc nói cậu đạp đi, tớ nhảy lên.

"Oh được"

"Ừm"

"......" Phác Chí Thịnh không nói chuyện.

"......" Chung Thần Lạc cũng không nói chuyện.

Phác Chí Thịnh tiếp tục im lặng:"......"

"Cậu đi đi?" Chung Thần Lạc cảm thấy hơi là lạ.

Lý Đế Nỗ! Anh ơi! Phù hộ em! Gen! Phù hộ tao!

Phác Chí Thịnh cố nhớ lại dáng vẻ của anh mình, cắn răng thấy chết không sờn đạp hai vòng, sau đó ở vòng thứ hai "bùm" một cái ngã xuống đất. Một loạt động tác lưu loát liền mạch, chưa tới hai giây đã quăng ngã.

Phác Chí Thịnh, thất bại.

Phác Chí Thịnh nằm trên mặt đất, thầm muốn giả chết, hoặc không cần phải đứng dậy, hoặc thời gian hãy đình chỉ vào lúc này, đừng cho cậu biết phản ứng của Chung Thần Lạc——

"Cậu...cậu đứng dậy trước đã". Chung Thần Lạc không nói thêm gì, nhưng âm thanh run rẩy tiết lộ ra đang cố nhịn cười. Phác Chí Thịnh rất muốn lật người lại nằm dài trên mặt đất: quá xui xẻo....xấu hổ tới mức không muốn nhìn vào tình cảnh trước mặt thêm lần nào nữa.

"Được rồi, được rồi, dậy đi!" Chung Thần Nhạc vỗ vỗ Phác Chí Thịnh. "Khóa xe cũng mở rồi, để tớ đưa cậu về nhà". Chật vật đứng dậy khỏi mặt đất phủi phủi bụi trên người, Phác Chí Thịnh nhìn người trong lòng lưu loát lên xe. "Đi thôi, tớ đạp hai bước rồi cậu lên". Ahhh, Thần Lạc đạp xe thật đẹp trai, tuy bản thân không may, nhưng thấy dáng vẻ đẹp trai này của Thần Lạc cũng không lỗ.

Từ từ, cái gì, để chính mình nhảy lên ghế sau?

Chung Thần Lạc đạp hai vòng đi xa rồi Phác Chí Thịnh mới hốt hoảng: Trời ơi, Chung Thần Lạc không biết bản thân ngay cả "việc này" cậu cũng không biết. Cậu chạy vài bước, không dám nắm lấy eo Chung Thần Lạc nên chỉ có thể nhắm chuẩn ghế sau rồi nhảy lên như nhảy cao. Bởi vì đột nhiên nhảy mạnh lên ghế sau nên khiến cho tay lái của Chung Thần Lạc bị loạng choạng. "Ôi trời! Cậu lên xe hay bắn pháo vậy?" Chung Thần Lạc lớn tiếng phàn nàn, cố gắng kiểm soát ghi đông. "Lên xe dùng sức vậy để làm chi?"

Phác Chí Thịnh ngồi co ro ở ghế sau, không dám trả lời một chữ, sợ bản thân bại lộ chuyện không biết nhảy lên xe đạp.Tấm lưng của Chung Thần Lạc đang ở sát bên cạnh, nhưng cậu không dám ôm eo hay túm áo như phim truyền hình, xe đạp yếu ớt nghiêng trái ngả phải, còn cậu chàng cao mét tám ngồi co ro thành một đống trông hết sức đau khổ.

......Sợ ngã xuống.

Thu lại, thu nhỏ lại. Phác Chí Thịnh cảm thấy cổ chân của mình chợt lạnh, sau đó chân giống như bị thứ gì đó kéo tới gần phía bánh xe, tiếp theo Chung Thần Lạc đột nhiên hét lên, xe hình như sắp ngã một lần nữa .

"Nhảy xuống! Nhảy xuống đi!" Chung Thần Lạc gào to.

Còn chưa kịp, cả hai đã té ngã xuống xe. Chung Thần Lạc hít một hơi bước tới gần mới phát hiện: Quần của Phác Chí Thịnh bị mắc vào bánh xe, khi ngã xuống do quần bị mắc nên bắp chân lộ ra, còn bị tróc da. Mà cái tên xui xẻo kia đang đau đến nhe răng nhếch miệng, quay đầu đi không muốn để Chung Thần Lạc nhìn thấy.

Huh ... Chí Thịnh, thất bại, siêu cấp vô địch thất bại.

La Tại Dân không biết đã bay đi đâu, Phác Chí Thịnh buồn rầu ngồi trên mặt đất. Chung Thần Lạc nói xong "Xin lỗi cậu" thì lắc lắc vai Phác Chí Thịnh, tựa hồ cho rằng cú ngã là trách nhiệm của người lái. "Bọn mình bắt taxi về đi". Chung Thần Lạc nói. "Xin lỗi nhé, tớ không cầm chặt tay lái. Lần sau không để cậu luống cuống nhảy lên như thế nữa, đợi cậu ngồi ổn rồi tớ mới đạp"

Xe taxi đến, Phác Chí Thịnh buồn thiu lê đôi chân tróc da, ngồi một lát thì bắt đầu buồn ngủ. Trong lúc mơ màng cảm giác được có ai đó sờ tóc mình....là La Tại Dân? Hay là Chung Thần Lạc? La Tại Dân không biết bay đi đâu rồi, Chung Thần Lạc thì chắc không sờ đầu cậu, chắc do xe xóc nảy gây ra ảo giác. Chung Thần Lạc lúc này mới nói: "Lát nữa tới nhà tớ ăn cơm không? Không phải cậu nói nhà cậu gần nhà tớ à?"

Phác Chí Thịnh bật ngồi dậy khiến Chung Thần Lạc giật nảy mình: nhà mình ngược hướng với nhà Chung Thần Lạc, vì muốn cùng nhau về nhà nên cậu mới lừa Chung Thần Lạc.

"Sao vậy? Tự dưng ngồi dậy. Say xe à?"

"Không, không phải...chỉ là tự dưng nhớ ra anh trai kêu tớ mua đồ mà tớ quên mất". Phấc Chí Thịnh bắt đầu bịa chuyện. "Hôm khác sẽ ghé nhà Thần Lạc chơi"

"Ừm, dù sao ở gần nhau, tớ đến nhà cậu chơi cũng được"

Phác Chí Thịnh gật đầu, quan sát cảnh sắc bên ngoài: không nghi ngờ gì nữa, bây giờ càng lúc càng cách xa nhà của cậu. Mặc dù Chung Thần Lạc đang ở ngay bên cạnh, nhưng cậu bắt đầu cảm thấy bực bội, thậm chí không dám nói chuyện với Chung Thần Lạc, bởi vì sự vui sướng khi được nói chuyện với Chung Thần Lạc cũng không thể lấn át được sự cáu kỉnh của bản thân cậu lúc này. Tưởng tượng lát nữa phải mất thêm gấp đôi thời gian để về nhà, Phác Chí Thịnh cảm thấy vết thương ở chân càng đau.

"Bằng không, lát nữa cậu tới nhà tớ xử lý vết thương trước đã?" Chung Thần Lạc đột nhiên vỗ vỗ đầu gối Phác Chí Thịnh.

"Không được". Phác Chí Thịnh cảm thấy giọng mình đều có chút nghẹn ngào. Lúc này không còn hơi sức quan tâm Chung Thần Lạc nữa, nỗi đau thất bại xâm chiếm lấy cậu, vì sao lại xui xẻo đến vậy, rõ ràng đều đã quen với vận rủi. Muốn từ bỏ không? Nếu từ bỏ thì sẽ không thất bại nữa.

Sẽ có khoảnh khắc hạnh phúc vì thắng lợi đạt được mục tiêu chứ?

Giờ giải lao ngày hôm sau, Phác Chí Thịnh đang ngủ gật trên bàn thì nghe thấy bạn học trong lớp gào lên: "Phác Chí Thịnh! Có người tên Chung Thần Lạc tìm cậu!"

Ah? Phác Chí Thịnh nhìn La Tại Dân, La Tại Dân làm động tác bơm hơi, nhưng rõ ràng hơi không bơm vô được, Phác Chí Thịnh chán chường ra ngoài hành lang, thấy được Chung Thần Lạc đang dè dặt từng li từng tí. Chung Thần Lạc vừa nhìn thấy cậu, mở miệng câu đầu tiên là: "Chân cậu không sao chứ?"

"Huh? Hả....không sao, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi"

Chung Thần Lạc lấm lét nhìn chung quanh rồi đưa một cái túi đen cho Phác Chí Thịnh. Phác Chí Thịnh mới mở hé ra nhìn lập tức đóng lại: là một túi đồ ăn vặt, trường học có quy định ngoài giờ ăn trưa không được phép ăn vặt. "Xin lỗi cậu, hôm qua làm cậu té ngã, tớ đem theo đồ cho cậu bồi bổ, lần sau tới nhà tớ chơi nhé"

Biểu hiện của Chung Thần Lạc hết sức chân thành, khiến trái tim mệt mỏi của Phác Chí Thịnh dường như thả lỏng đôi chút.

Phác Chí Thịnh không còn nhớ màn mất mặt ngày hôm qua nữa, mà Thần Lạc đang quan tâm tới vết thương của cậu thật tốt bụng. Thôi thì sau này lại tìm lý do khác để cùng nhau về nhà, tuy bản thân phải tốn gấp đôi thời gian để lại lén quay về, nhưng chẳng sao cả. Tối qua tuy cảm thấy rất uất ức, nhưng bây giờ nghĩ lại cũng không sao nốt.

"Phác Chí Thịnh? Cầm cái gì đó? Đưa đồ trên tay cho tôi xem"

Sau lưng truyền đến giọng của giáo viên chủ nhiệm, Phác Chí Thịnh và Chung Thần Lạc đồng thời sợ đến cứng người: vừa vặn bị giáo viên bắt gặp. "Bình thường cầm một ít cũng thôi đi, dù sao cũng đang tuổi ăn tuổi lớn, nhưng nghỉ trưa đều qua còn cầm nhiều như vậy? Tới hành lang đứng cho tôi, trước tiên không cần tới tiết tự học"

A, phạt đứng à? Thật ra bản thân cũng quen rồi (vì quá xui xẻo) nhưng Chung Thần Lạc có vẻ là một học sinh ngoan, đây có thể là lần đầu tiên bị phạt đứng . Phác Chí Thịnh lén nhìn Chung Thần Lạc một cái, quả nhiên mặt Chung Thần Lạc đỏ lên.

Ngại quá, kéo cậu xuống nước rồi, xui xẻo của tớ cũng sẽ lây lan. Có phải ở bên cạnh một đứa xui xẻo cũng sẽ xui xẻo theo? Chung Thần Lạc chắc thấy bị phạt đứng hơi xấu hổ nên đỏ mặt đứng đó không nói chuyện với Phác Chí Thịnh, mà Phác Chí Thịnh thì có hơi bình nứt không sợ vỡ, lén lấy điện thoại ra chơi.

Tay đổ mồ hôi trộn, cầm vỏ điện thoại cũng hơi trơn trượt. Phác Chí Thịnh đột nhiên cảm thấy đằng sau ốp lưng điện thoại có gì đó, mở ra thì phát hiện tiền tiêu vặt mà bản thân đã giấu.

Oh? Còn có loại chuyện tốt này? Tự dưng có tiền?

Ngay khi Phác Chí Thịnh vừa nhếch môi cười——thì một cơn gió thổi qua, tiền bay khỏi đầu ngón tay, nhanh chóng rơi xuống từ tầng ba. "Xì" một tiếng, Chung Thần Lạc bên cạnh bật cười, mà Phác Chí Thịnh không có thời giờ quan tâm, cậu tiến lên vài bước, nửa thân hình thò ra: tiền hình như rơi xuống tầng một rồi.

Hiện tại chạy còn kịp không? Nếu không có giáo viên đi ngang thì được. Phác Chí Thịnh kiễng chân nhìn kỹ vị trí tiền rơi xuống, xoay người thì lập tức thấy giáo viên chủ nhiệm đang đứng trước mặt mình.

"Phác Chí Thịnh" Giáo viên chủ nhiệm mặt không biểu cảm. "Khai giảng leo đầu tường, hiện tại tầng ba cũng muốn leo?"

....

Chung Thần Lạc đứng chếch phía sau lại đỏ mặt, nhưng lần này là do nín cười. Chẳng lẽ nhớ tới dáng vẻ mình ngồi ở đầu tường à, hôm đó Chung Thần Lạc cũng có mặt.

Có chút không biết nói gì cho phải. Giáo viên chủ nhiệm vẫn còn nhìn Phác Chí Thịnh, mà Chung Thần Lạc thì nghẹn cười đến nỗi phải ngồi xổm trên mặt đất thành một cục.

Coi như xong. Dù sao đã xui, để Chung Thần Lạc vui vẻ cũng tốt. Giáo viên chủ nhiệm còn nói gì đó, hình như là viết bản kiểm điểm, viết thì viết, cũng không phải chưa từng lên mạng chép. Khi chép bản kiểm điểm, càng chép càng cảm thấy mình đen đủi, Phác Chí Thịnh chạy tới phòng của Lý Đế Nỗ, định bàn bạc với thần hộ mệnh và anh trai. "Anh đang bảo vệ em thật à? Không phải nói cùng nhau cố gắng à, sao em vẫn còn xui xẻo như vậy chứ?"

Lý Đế Nỗ lắc đầu: "Em đừng cứ đổ lỗi cho Tại Dân, nếu không phải cậu ấy bảo vệ em, nói không chừng chuyện còn nghiêm trọng hơn"

"Thế thì phải xui xẻo đến mức nào chứ, em lại không làm gì sai". Không thể nói thêm nữa, nói xong càng cảm thấy muốn khóc, thật sự rất ấm ức. La Tại Dân vẻ mặt phức tạp, bay tới chỗ Phác Chí Thịnh hỏi:

"Chí Thịnh, em nói thật cho anh biết, bây giờ còn thật sự muốn theo đuổi Chung Thần Lạc nẵ không?"

"Nói thật, em có hơi muốn từ bỏ. Bởi vì em cảm thấy Thần Lạc cũng đang bị xui lây"

"Đừng cân nhắc nhân tố đó, em có thích Chung Thần Lạc thật không?"

Có thật sự thích Chung Thần Lạc không? Thích. Nhưng cảm giác quá tủi thân, không hiểu sao muốn đem hết mấy chuyện này đổ lỗi lên đầu Chung Thần Lạc, cho dù đó không phải lỗi của Chung Thần Lạc. Chung Thần Lạc sai ở đâu, có lẽ sai ở chỗ đánh cắp trái tim cùng tình yêu của cậu. Hơn nữa đã trả giá nhiều như vậy, nếu bây giờ tử bỏ, xui xẻo lúc trước đã chịu cũng quá đen. Phác Chí Thịnh cẩn thận kể lể, Lý Đế Nỗ nói: Được rồi, anh biết rồi, là thích thật, không cần nói nhiều hơn nữa.

La Tại Dân nói, thế, anh sẽ tiếp tục làm.

Phí tổn thời gian cùng nhau về nhà quá cao, vì vậy anh trai đề nghị Phác Chí Thịnh rủ Chung Thần Lạc xuống căn tin ăn cơm vào giờ nghỉ trưa. Phác Chí Thịnh tìm hiểu đủ kiểu loại thời trang xong thì mới được nhắc nhở "Phải mặc đồng phục", chỉ có thể đeo kính mắt, không vì lý do gì khác, làm bộ đẹp trai.

"Oh? Cậu bị cận à?" Ai biết Chung Thần Lạc vừa thấy cậu đã nói như vậy.

"Không, không phải". Phấc Chí Thịnh mắc nghẹn, dù sao không thể nói "Tớ giả bộ để cậu khen tớ đẹp trai?", "Kính không tròng...kính...kính thường...."

"À, tớ hiểu rồi" Chung Thần Lạc cười vỗ vai cậu. "Ừ, trông đẹp trai đấy, Chí Thịnh của chúng ta"

Phác Chí Thịnh lập tức nhếch khóe miệng, nụ cười trên mặt vẫn luôn không hề nhạt đi. Chí Thịnh của chúng ta—Chí Thịnh của chúng ta. Thần Lạc nói Chí Thịnh của chúng ta! Phác Chí Thịnh vui vẻ cùng Chung Thần Lạc mua đồ ăn, tuy đồ ăn hôm nay vẫn thiếu vài miếng thịt, nhưng Phác Chí Thịnh chưa hề phàn nàn. Hì hì. Hiện tại hơi sức đâu mà quan tâm.

"Đi lấy canh". Chung Thần Lạc ra hiệu cho Phác Chí Thịnh. Phác Chí Thịnh gật đầu, đi tới trước thùng để múc canh, nhưng gọng kính giống như mọc chân, rõ ràng đang nằm gọn gàng trên sống mũi của cậu lại đột nhiên trượt xuống rồi biến mất trong thùng canh khổng lồ của căn tin.

.....

Phác Chí Thịnh nhìn mấy vòng tròn gợn sóng trong thùng canh, vẻ mặt cứng ngắt. Đầu tiên là nghe thấy tiếng Chung Thần Lạc cười, cười đến sắp tắt thở, một lát sau mới nói với cậu: "Mũi cậu cao vậy mà kính còn rơi ra được à? Còn may, cái thùng này sâu nên không bị bắn nước lên mặt"

Mò một lúc lâu cũng chưa vớt ra được, Phác Chí Thịnh đứng ở đó bắt đầu chết lặng. Mấy người xếp hàng phía sau có chút bất mãn: "Làm chi lâu vậy, vừa vừa là được rồi, canh căn tin không có thịt, cà rốt cũng chẳng được mấy miếng, không sai biệt lắm là được rồi, đừng đứng đó vớt nữa"

Phác Chí Thịnh hờ hững liếc bọn họ một cái (bởi vì tâm mệt đến mức biểu tình tê liệt), cuối cùng mò ra cặp kính từ trong thùng canh, Chung Thần Lạc lại ngồi xổm xuống đất, cười đến mức đã đau cả bụng. "Cậu vớt ra rồi à....vớt ra là được rồi. Này, tiểu đáng thương, sao cậu luôn xui xẻo thế hả"

Phác Chí Thịnh gật gật đầu, lấy khăn giấy lau kính rồi bưng đĩa cùng Chung Thần Lạc tìm vị trí ngồi xuống. Tâm trạng vốn vui vẻ trở nên hơi phức tạp, cậu cảm thấy có vài vấn đề cần phải xem xét lại: chính mình luôn làm trò cười cho thiên hạ, có khi nào Chung Thần Lạc chỉ nhớ rõ dáng vẻ buồn cười và xui xẻo của Phác Chí Thịnh cậu mà không cảm nhận được tình cảm của cậu hay không?

Giống như hôm nay, mặc dù Chung Thần Lạc cười rất vui vẻ, nhưng Phác Chí Thịnh thì cười không nổi.

Tới cuối tuần, Chung Thần Lạc chủ động rủ Phác Chí Thịnh đến khu trò chơi. "Cậu giỏi trò gì? Muốn chơi nhảy không?" Hai người đứng trên máy, kết quả máy móc đột nhiên bị lỗi, gọi nhân viên tới cũng chỉ có thể lắc đầu không sửa được.

"Tiếc ghê, nếu Thần Lạc được xem Chí Thịnh nhảy thì tốt biết mấy". La Tại Dân ở bên cạnh nói. Phác Chí Thịnh lắc đầu, quên đi, nhảy trên máy nhảy không tính là nhảy, chơi mấy trò khác cũng được.

Chiến đấu thật lâu, không ngờ vẫn bại trận bởi Chung Thần Lạc. Dù thua, nhưng Phác Chí Thịnh vẫn cảm thấy rất vui, bởi vì không có chuyện xui xẻo nào khác xảy ra. Nụ cười của Chung Thần Lạc cũng rất đẹp, hiện tại ngẫm lại bộ dáng tái nhợt của Chung Thần Lạc lần đầu gặp nhau quả thật là cực đoan, nhưng cậu vẫn rất thích.

"Nghĩ gì đó?" Chung Thần Lạc đưa tay ra lắc lắc trước mặt Phác Chí Thịnh. "Chơi trò này lâu quá rồi, đổi cái khác đi"

"Tụi mình hình như chơi gần hết các trò rồi"

"Khu vực kia còn chưa đi". Chung Thần Lạc nắm tay Chí Thịnh kéo về phía phòng trò chơi. Phác Chí Thịnh sửng sốt, ngơ ngác nhìn bàn tay đang nắm lấy nhau của mình và Chung Thần Lạc, cứ như vậy để Chung Thần Lạc tùy ý kéo đi. Cậu nhớ lại bản thân từng nói với La Tại Dân "Em muốn biết cảm giác khi nắm lấy cổ tay đó", mà hiện tại Chung Thần Lạc chủ động nắm tay cậu: Tay con trai có mềm không? Tay con trai chắc phải cứng mới đúng.

Giống như muốn xác nhận đây là sự thật, Phác Chí Thịnh nhéo nhéo tay Chung Thần Lạc. Thần Lạc cũng siết chặt tay cậu vài lần, như đang nói với Phác Chí Thịnh "Đừng làm rộn".

"Chơi trò này". Chung Thần Lạc buông tay, chỉ vào cái máy trước mặt.

Phác Chí Thịnh hơi nuối tiếc, bắt đầu vô lực cào cấu trong không khí. Ngẩng lên thấy cái máy thì ngạc nhiên: "Đánh chuột chũi?".

"Gì? Không được à?"

"Không phải không được"

Bỏ tiền xu vào, Chung Thần Lạc chơi trước một ván, sau đó đến lượt Phác Chí Thịnh. "Để xem chúng ta ai cao điểm hơn, Phác Chí Thịnh, nếu cậu thua thì lát nữa cậu đãi trà sữa, nếu cậu thắng thì tớ đãi trà sữa"

"OK" Phác Chí Thịnh hít một hơi thật sâu, nắm chặt cây búa trong tay. Ngay cả khi đối thủ là Chung Thần Lạc thì vẫn phải nghiêm túc chuyện thắng thua. Cậu nín thở, đập vào mấy con chuột chũi, đấm đấm dự dưng cảm thấy có thứ gì đó văng ra ngoài, sau đó nghe thấy tiếng Chung Thần Lạc kêu lên: "Phác Chí Thịnh! Cậu đập bay búa luôn rồi!"

Hả, bỗng nhiên thấy trên tay nhẹ bẫng, Phác Chí Thịnh cúi đầu xuống thì bắt gặp trên tay chỉ còn thân gậy. Tiếng nhạc xập xình vẫn còn tiếp tục, mấy con chuột chũi vẫn chui ra khỏi lỗ, nhưng chiếc búa tội nghiệp đã gãy làm đôi, phần đầu không biết văng đi đâu rồi. Chung Thần Lạc gọi nhân viên đến, giải thích tình huống rồi mới rời khỏi máy.

Chung Thần Lạc hình như cảm thấy quá hài hước nên cười mãi không ngừng, thậm chí còn dựa vào Phác Chí Thịnh mà cười.

Cũng đúng, bạn bè đánh chuột chũi đến văng búa, việc này khá là buồn cười. Có lẽ rất đáng cười.

Chung Thần Lạc vẫn còn cười, Phác Chí Thịnh lại lần đầu tiên có hơi giận. Cứ việc biết Chung Thần Lạc không cố ý, nhưng sự khó chịu không thể giải thích được vẫn vây quanh lấy cậu.

Trách được ai? Không thể trách Chung Thần Lạc, không thể trách La Tại Dân.

Muốn trách chỉ có thể trách chính mình, tự trách bản thân từ khi sinh ra đã không may mắn. Phác Chí Thịnh thấy các cơ trên mặt bỗng trở nên nặng trĩu, không muốn nói chuyện cũng không muốn cử động, cậu ngồi bừa xuống một ghế dài trong sảnh trò chơi. Chỉ có thể tự trách mình, không thể trách người khác, cho nên cậu không tìm thần hộ mệnh của bản thân như mọi khi nữa.

Bên người dường như trở nên im lặng: Chung Thần Lạc đã rời đi từ khi nào cũng không biết.

Coi như hết.

Phác Chí Thịnh ngồi tại chỗ, mũi đột nhiên chua xót. Sờ túi thì thấy không mang theo giấy, bởi vì khóc sẽ rất xấu nên chỉ đành cầm cự nước mắt, tiếp tục sờ túi thì phát hiện không mang theo chìa khóa, không thể về nhà sớm. Cậu gọi cho Lý Đế Nỗ, Lý Đế Nỗ nhận máy trả lời: "Sao vậy em?"

"Anh" Phác Chí Thịnh nghe thấy giọng mình có hơi khang khác "Mấy giờ anh về?"

"Hôm nay câu lạc bộ đua xe đạp có việc, anh về hơi trễ. Có chuyện gì à?"

Phác Chí Thịnh nói, không sao, em chỉ hỏi thôi, rồi cúp điện thoại.

Mặc dù không mang theo giấy, nước mắt nước mũi sẽ rất mất vệ sinh nhưng Phác Chí Thịnh vẫn khóc, bởi vì không muốn nhịn thêm nữa. Không biết nên đi oán trách ai hoặc nói do ai không tốt, hoặc có lẽ trách thần hộ mệnh hoặc người mình thích vốn đã là một chuyện yếu đuối.

Chỉ là rất tủi thân. Tại sao cứ nhất định là bản thân. Tại sao không phải là người khác. Thôi, đã không còn đường nào khác để chọn, nên đừng nghĩ nhiều nữa...

Đang khóc nức nở thì Phác Chí Thịnh nghe thấy đằng xa xa có người ngã xuống đất. Phác Chí Thịnh ngước đôi mắt đẫm lệ lên, thấy rõ ràng là ai thì giật mình: là Chung Thần Lạc.

Bởi vì hai mắt bỗng dưng mở to, nước mắt lại một lần nữa lăn xuống, Phác Chí Thịnh ngơ ngác nhìn Chung Thần Lạc ngã xuống trước mặt mình. Chung Thần Lạc đang cầm hai hộp bánh takoyaki mua trong sảnh khu trò chơi, nhưng một hộp đã bị đổ, nước sốt, nhân mực cùng viên bánh bị đè nát rơi trên cánh tay của Chung Thần Lạc, làm vấy bẩn vùng trước ngực của chiếc áo tay ngắn sáng màu. Nhưng cậu không thấy rõ lắm biểu cảm của Chung Thần Lạc, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu tóc xù của cậu ấy.

Chung Thần Lạc không nói gì, chỉ im lặng đứng dậy. Từ động tác, đoán chừng mấy viên bánh mới ra khuôn vẫn còn đang nóng hổi, làm nóng khiến làn da trắng nõn của Chung Thần Lạc đỏ bừng lên, đỏ đến mức Phác Chí Thịnh cảm thấy cậu ấy đã bị phỏng. Nhân mực và nước sốt cũng dính lên làn da của Chung Thần Lạc. Lúc này Chung Thần Lạc ngẩng đầu lên nhìn Phác Chí Thịnh, khuôn mặt kia không không khóc hay nhíu mày, mà là nụ cười.

Cậu ấy nói với cậu, ôi chao, xui quá, không cẩn thận bị ngã mất tiêu.

Chỉ là bị ngã mà thôi? Môi Phác Chí Thịnh run run, nhìn Chung Thần Lạc cẩn thận che chở hộp takoyaki còn chưa bị đổ kia đưa tới cho cậu, sau đó cả người bẩn thỉu ngồi xuống bên cạnh Phác Chí Thịnh. Phác Chí Thịnh ngơ ngác nhìn hộp takoyaki, không nhúc nhích, Chung Thần Lạc cúi người vươn tay qua mở hộp.

"Chao ôi, quên lấy xiên que rồi, xui ghê. Hôm nay không may cho lắm". Chung Thần Lạc mở ra rồi cười nói với Phác Chí Thịnh. Mà Phác Chí Thịnh nhìn cũng có chút buồn cười, ngẩn người nhìn cánh tay còn hơi ửng đỏ và dính nước sốt của Chung Thần Lạc, nước mắt vẫn theo quán tính rơi xoành xoạch xuống.

"Sao cậu không nói lời nào? Không thích ăn món này à?"

Phác Chí Thịnh lắc đầu.

Chung Thần Lạc nói: "Vậy bốc tay ăn đi". Chung Thần Lạc đoạt lấy hộp giấy từ tay Phác Chí Thịnh, nhón tay cầm một viên rồi ném vào miệng. Bánh mới làm xong nóng hổi, bằng không sẽ khong làm cánh tay cậu đỏ bừng lên—giờ phút này, viên bánh lại khiến Chung Thần Lạc nóng đến nhe răng, há miệng hít hà: "Úi, xui xẻo thật, lại bị phỏng nữa rồi..."

"Xui xẻo?" Phác Chí Thịnh đột nhiên nói.

"Ừm"

Chung Thần Lạc trả lời "Mỗi người đều gặp xui xẻo. Tớ đang nghĩ, thế giới này chắc có giá trị tổng số lượng xui xẻo. Nơi này nhiều hơn một ít thì nơi khác sẽ bớt đi một ít, nên thật ra không sao cả"

Phác Chí Thịnh kinh ngạc nhìn Chung Thần Lạc, vẫn không nói gì thêm. Cậu muốn ôm Chung Thần Lạc, lại không dám chạm vào cánh tay bị phỏng của Chung Thần Lạc, vừa nhích tới gần Chung Thần Lạc thì vô tình làm đổ hộp bánh takoyaki thứ hai, đổ lên chân của chính mình và Chung Thần Lạc. Chung Thần Lạc làm ầm lên: "Nè nè nè, Phác Chí Thịnh, món này không phải để cho cẳng chân ăn đâu nhé"

"Tớ xin lỗi"

"Không sao cả". Chung Thần Lạc kéo áo lên, nhìn đống nước sốt, thở dài. "Chí Thịnh bị đổ một chân nhân bạch tuộc trông hài quá, cơ mà rất đáng yêu. Người tớ bây giờ bẩn quá nên không dám tới gần cậu lắm, cậu chỉ bẩn có chân thôi, còn tớ thì bị bánh bao phủ toàn thân đây nè"

Phác Chí Thịnh nói, "Không sao đâu mà"

"Tớ cười Chí Thịnh không phải vì Chí Thịnh nhìn mắc cười, cũng không phải thấy Chí Thịnh trông như tên hề. Mà bởi vì...nhìn bộ dáng sốt sắng của Chí Thịnh trông rất dễ thương, cảm thấy ở bên cạnh cậu cực kỳ vui vẻ. Có lẽ Phác Chí Thịnh sẽ cảm thấy bản thân dường như luôn 'thất bại'? Mấy thứ này đều không quan trọng. Dáng vẻ Chí Thịnh lấy lại tinh thần là đẹp trai nhất"

Chắc là bị bỏng thật rồi, Chung Thần Lạc vừa hít hà vừa nói. Phác Chí Thịnh nhìn bẩn thỉu Chung Thần Lạc: có chút nhếch nhác có chút đáng thương, thế nhưng không cảm thấy bẩn hay nực cười, ngược lại, trong lòng càng thấy thân thiết hơn—cũng càng hạnh phúc hơn.

Cũng càng thêm thích, thích cậu ấy.

"Chí Thịnh. Ngại quá, cắt ngang em một chút". La Tại Dân đột nhiên xuất hiện bên vai Phác Chí Thịnh. "Có thể ban nãy em không thấy rõ, dù sao Chí Thịnh cứ mãi khóc"

"Không thấy rõ gì?"

"Thần Lạc là cố ý té ngã, lúc đó đứng cách Chí Thịnh không xa, cậu ấy cắn răng hạ quyết tâm lẩm bẩm hô "một hai ba!" rồi cố ý ngã xuống"

"Em hiểu rồi thì anh sẽ không quấy rầy nữa"

"Ừm, cám ơn anh Tại Dân, em cũng hiểu. . ."

Cậu cũng hiểu đã đến lúc bản thân nên tỏ tình.

Còn chưa kịp lên kế hoạch tỏ tình, ngày hôm sau, Phác Chí Thịnh bắt đầu bị sốt, nằm bẹp dí trên giường không thể ra khỏi nhà. Cho dù Phác Chí Thịnh đã rất nghe lời, ngoan ngoãn uống thuốc, nhưng cơn sốt vẫn không lùi. Mỗi ngày khi Lý Đế Nỗ về nhà, đều bị Phác Chí Thịnh truy vấn: "Anh ơi, anh sờ sờ xem thử đầu em coi đã ổn chưa? Ổn rồi đúng chứ?"

Lý Đế Nỗ hỏi, "Trong người còn đau không?"

"Đau"

"Vậy khỏi kêu anh sờ, nhất định là chưa ổn. Không phải còn có nhiệt kế à?"

"Nếu anh đồng ý em ổn thì em sẽ đi học"

"Chí Thịnh, đừng gấp gáp". Lý Đế Nỗ lắc đầu. "Dưỡng bệnh cho tốt. Nếu anh nói ổn, là ngày mai em định đi học luôn à? Nhưng anh là anh trai của em, anh sẽ không làm mấy chuyện gây hại cho sức khỏe của em. Em muốn làm gì? Muốn gặp Chung Thần Lạc? Người ta sẽ không đột nhiên biết mất đâu mà lo". "Nhưng em không muốn trì hoãn nữa...bởi vì em rất kém may mắn"

"Em về phòng trước đi, ngày mai dậy rồi kiểm tra lại" Thấy Phác Chí Thịnh trở lại phòng, Lý Đế Nỗ lắc đầu, gọi La Tại Dân đang lơ lửng trên ghế sô pha: "Em ấy không sao thật chứ?"

"Đế Nỗ có muốn tôi nói thẳng không?"

"Đương nhiên rồi"

"Còn tệ hơn chút nữa mới được". La Tại Dân nói. "Nhưng mà sẽ không quá tệ. Đợi mục đích sắp đạt tới, tôi sẽ cho Đế Nỗ biết nguyên do"

Đêm đó, Phác Chí Thịnh dường như lại bị cảm lạnh, bệnh tình tiếp tục nghiêm trọng hơn đến mức phải vào bệnh viện: cảm lạnh phát sốt bình thường đã kéo dài biến thành viêm phổi. Song, dù truyền dịch vài ngày thì tình trạng Phác Chí Thịnh vẫn như cũ, có lẽ bệnh tình lâu ngày khiến cậu vô cùng cáu kỉnh, liên tục hỏi Lý Đế Nỗ với La Tại Dân: "Có khi nào ở nhà lâu quá nên bệnh của em mới càng lúc càng nặng hơn không? Thành thật mà nói, có khi tới trường thì tình trạng sẽ tốt hơn cũng nên?"

"Chí Thịnh à, em nghe lời bác sĩ đi được không?"

"Không muốn đâu...không đi học phải xin nghỉ phép, em đã ở nhà nửa tháng rồi". Phác Chí Thịnh rất buồn rầu, muốn nổi giận cũng không có sức. Tuy Chung Thần Lạc đã khuyên nhủ giúp cậu cởi bỏ khúc mắc, nhưng trình độ xui xẻo càng lúc càng tăng lên, mỗi ngày ngoài ngủ thì cũng chỉ có ngủ, hoặc là đang bận bịu khó chịu cùng phát sốt thở dốc đến phát đau, cậu không biết bản thân đã ở nhà bao lâu rồi, cảm giác sắp không biết đi đường là như thế nào nữa.

Lý Đế Nỗ thấy thế cũng sốt ruột không thôi, phất phất tay kêu La Tại Dân ra khỏi phòng. "Tôi không muốn Chí Thịnh phải chịu đau thêm nữa. Cậu nói còn phải tệ thêm chút nữa, hiện tại đã là tệ nhất chưa? Thật đấy, thần hộ mệnh không còn cách nào khác nữa à, có gì mà không thể nói cho Chí Thịnh biết? Nếu không nói cho Chính Thịnh, thì nói cho tôi biết đi, vì sao Chí Thịnh lại xui xẻo như vậy"

"Gần như là vậy". La Tại Dân trả lời, "Nhưng đây là cái giá phải trả để Chí Thịnh đạt được ước nguyện"

Giá phải trả? Lý Đế Nỗ thấy hơi khó hiểu. La Tại Dân lại nói: Đây là tri thức có liên quan đến thần giới. Vì sao Chí Thịnh lại xui xẻo ấy à, bởi vì tôi là thần hộ mệnh thay đổi giữa đường của em ấy, vì chưa học khóa thần hộ mệnh nên tôi không có năng lực thêm vận may cho con người. Cho nên thật xin lỗi, Chí Thịnh không thể tự nhiên gia tăng may mắn như người khác. Tuy tôi không phải là một vị thần hộ mệnh giỏi, nhưng tốt xấu cũng là thần, không có khả năng không làm gì, chỉ có thể cân nhắc điều chỉnh vận may.

"Điều chỉnh?" Lý Đế Nỗ tựa hồ hiểu ra cái gì.

"Đúng thế. Nhìn chung, giá trị may mắn của Chí Thịnh nằm ở mức người bình thường. Trải qua sự điều chỉnh của tôi thì lúc bình thường Chí Thịnh sẽ rất xui xẻo, nhưng vào thời khắc quan trọng sẽ cực kỳ may mắn"

"Cho nên cậu là nói, Chí Thịnh mắc xong trận bệnh xui xẻo này thì sẽ gặp may mắn?"

"Ừm. Bởi vì tôi điều chỉnh may mắn ở đằng sau, nên trước đó Chí Thịnh có hơi xui". La Tại Dân nói xong thì làm động tác xin lỗi với trong phòng. "Mà sau khi vượt qua trở ngại cuối cùng, chờ đợi Chí Thịnh sẽ là vận may. Trước đó Chí Thịnh luôn cảm thấy bản thân là một thất bại to bự, thì về sau sẽ là đại thắng"

Phác Chí Thịnh từng viết trong nhật ký rằng cậu muốn có một người yêu tuyệt vời nhất thế gian. Là một người sáng sủa hoạt bát, tinh tế, biết lo biết nghĩ cho cậu, mỗi ngày đều luôn tươi mới, để cậu ở bên người yêu sẽ không bao giờ cảm thấy mệt mỏi.

Dựa theo tiêu chuẩn đó thì khó mà đạt được, mà hầu hết mọi người đều sẽ không có được một người bạn đời như vậy trong nhân sinh. Lẽ ra là không có cơ hội gặp gỡ, nhưng thần hộ mệnh La Tại Dân điều chỉnh phân phối khiến Phác Chí Thịnh xui xẻo thật lâu, tích lũy khoản giá trị may mắn trong khoảng thời gian này. Cho nên, giá trị may mắn tích lũy chưa sử dụng giúp Phác Chí Thịnh gặp được người xứng đôi với mình nhất trên đời, cũng là người yêu chính con người cậu nhất-Chung Thần Lạc.

Mà càng may mắn là, Chung Thần Lạc thích dáng vẻ của cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Đáng nhẽ, Phác Chí Thịnh sẽ chỉ có một tình yêu bình thường, mà quá trình này cũng sẽ gập ghềnh. Thì giờ đây cậu có Chung Thần Lạc, là tình yêu tuyệt đẹp ngàn dặm có một không hai.

"Đại khái là thế, nếu Chí Thịnh không xui xẻo thì đã không gặp được Thần Lạc. Mấy chuyện xui xẻo lúc trước là vì mục đích gặp Thần Lạc"

Thần giới rút cuộc nhận ra La Tại Dân điều chỉnh giá trị may mắn nên bắt La Tại Dân phải quay về học thêm khóa thần hộ mệnh. La Tại Dân nhận được thông báo thì không còn là thần hộ mệnh của Phác Chí Thịnh nữa. Khi Phác Chí Thịnh còn đang mê man vì ốm đau, thì La Tại Dân đã rời khỏi bên cạnh Phác Chí Thịnh.

Bệnh tình của Phác Chí Thịnh khỏi hẳn vào một ngày cuối tuần, khi tỉnh lại chỉ thấy anh trai mình Lý Đế Nỗ. "Anh? Anh Tại Dân đâu?"

Lý Đế Nỗ không đáp lại, chỉ nói: "Tỉnh rồi à? Thần Lạc đang ở bên ngoài"

"Huh? Cậu ấy tới làm gì?" Phác Chí Thịnh đột ngột ngồi dậy, hai mắt lập tức sáng lên.

"Nói tới thăm em. Lúc tới còn lẩm bẩm gì mà 'Phác Chí Thịnh cậu lừa tớ, nhà tớ rõ ràng không ở hướng này'". Nhớ lại vẻ mặt của Chung Thần Lạc, Lý Đế Nỗ rất buồn cười. "Nhưng cậu ấy nói như vậy, anh nghĩ cậu ấy đến tỏ tình với em"

Phác Chí Thịnh lập tức loạng choạng xuống giường, lại bị anh trai chặn đẩy trở lại giường. "Em vừa mới khỏi bệnh, để anh kêu cậu ấy vào"

Lý Đế Nỗ ra khỏi phòng Phác Chí Thịnh rồi ra hiệu cho Chung Thần Lạc đi vào. Thấy Chung Thần Lạc vừa mong chờ vừa hồi hộp vào phòng của Phác Chí Thịnh, Lý Đế Nỗ đột nhiên cảm thấy hơi cô đơn. Từ nay về sau, Phác Chí Thịnh sẽ không gặp xui xẻo nữa, đây là chuyện tốt, nhưng thần hộ mệnh của Phác Chí Thịnh biến mất rồi, nói là thần hộ mệnh của Phác Chí Thịnh, nhưng bởi vì bản thân cũng nhìn thấy nên không khác gì bạn chung của mình với Phác Chí Thịnh.

Đã lâu không gặp...ở thần giới có tốt không? Sẽ quay về làm thần tình yêu sao? Nhớ tới bóng hình thường lơ lửng trong không trung đó, Lý Đế Nỗ định ra ngoài đạp xe giải sầu. Vừa mở cửa phòng, thì thấy La Tại Dân đang bay lơ lửng bên cạnh xe đạp của mình.

"Tại Dân?"

Lý Đế Nỗ hết sức bất ngờ. "Sao cậu quay về rồi? Không phải không làm thần hộ mệnh của Chí Thịnh nữa à?"

La Tại Dân cười cười, thay đổi tư thế trong không trung. "Đương nhiên quay về để tiếp tục công việc rồi. Khóa học đã xong"

"Vẫn làm thần hộ mệnh của Chí Thịnh à? Nguyện vọng của Chí Thịnh đều hoàn thành rồi mà"

"Không phải" La Tại Dân nói. "Của cậu. Thần hộ mệnh của Lý Đế Nỗ"

Lý Đế Nỗ sững người tại chỗ, rồi nở một nụ cười rạng rỡ. La Tại Dân đã học xong khóa thần hộ mệnh ghé sát vào thì thầm. "Cười gì mà cười, không lo tôi mang tới xui xẻo cho cậu à?"

"Không thành vấn đề". Lý Đế Nỗ trả lời. "Có thể gặp lại Tại Dân, được Tại Dân làm thần hộ mệnh, đã là một chuyện may mắn rồi"

Lý Đế Nỗ ngẩng đầu lên, đưa tay chạm vào La Tại Dân đang lơ lửng giữa không trung và dùng ánh mắt lấp lánh nhìn mình.

"Chí Thịnh là xui xẻo rồi tới may mắn, tôi đây xem như đang trả nợ"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro