Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🌟

Tiểu công tử nhà họ Chung bị người khác phi lễ tại học đường.

Tiểu công tử nổi giận suýt chút nữa đạp thủng cả xe ngựa về phủ, Môn Nha đi theo tiểu công tử nhiều năm hết sức thức thời, nói dối tiểu công tử rồi bỏ chạy về phủ trước, cất cao giọng lên đến quãng tám: “Tiểu công tử bị người ta hôn tại học đường! Tiểu công tử về nhà không được phép nhắc đến chuyện này với tiểu công tử! Nhớ đấy! Tuyệt đối không thể nhắc đến chuyện bị người khác hôn tại học đường với tiểu công tử!” Môn Nha vô cùng nhanh trí, bắt đầu từ cổng lớn Chung phủ đã gào to vào đến tận trong nhà, mấy trăm người từ trên xuống dưới Chung phủ đến cả con chó canh cửa cũng nhớ rõ, không thể nhắc đến chuyện đó với tiểu công tử.

Tiểu công tư giận dữ mặt mũi đỏ gay, đi thẳng về phòng, thấy mẹ và các dì đều nhất loạt kéo tới, gặp cậu liền hỏi: “Tên nào có mắt không tròng dám hôn Lạc Lạc nhà chúng ta?”

Môn Nha liền ngủ dưới đất một đêm.

Sáng sớm hôm sau tiểu công tử không muốn đến trường, miệng còn chửi người ta lưu manh, ăn sáng xong thì chạy về ổ chăn.

“Bản công tử tuyệt đối không đi học, tuyệt đối không ngồi cùng bàn viết chữ với kẻ lưu manh!”

Sau đó cả học đường đều thấy tiểu công tử nhà họ Chung ngày ấy bị khiêng đến trường.

Phác Chí Thành bĩu môi, đặt bút lông xuống, nheo mắt nhìn Chung Thần Lạc ngồi cạnh: “Vẫn còn giận cơ.”

“Ngươi vô liêm sỉ, ngươi lưu manh, ngươi là tên khốn!”

“Được rồi, ngươi đều chửi ta cả buổi sáng rồi.”

Chung Thần Lạc lườm Phác Chí Thành: “Ta chưa hả giận! Ngươi dựa vào đâu... Dựa vào đâu!!!” Chung Thần Lạc giơ ngón tay nhỏ bé mũm mĩm lên chỉ vào má trái: “Ngươi làm thế này không phải lưu manh thì là gì!”

“Cái này đều tại ngươi nhé!” Phác Chí Thành ngồi thẳng người dậy, dáng vẻ như cả thế giới ta đây đáng thương nhất.

“Ta làm gì!”

“Ngươi đáng yêu quá mà!”

Cổ Chung Thần Lạc đỏ lên thần tốc: “Ngụy biện! Toàn là ngụy biện!”

Phác Chí Thành lại không nhịn được, hai bàn tay to ôm mặt Chung Thần Lạc xoa nắn.

Á á á đáng yêu quá đi!!!

Khi tiên sinh vào lớp, Phác Chí Thành đã đổ cả người cả ghế dưới đất.

Phác Chí Thành đỡ eo bò dậy: “Nói ra có thể ngươi không tin, màu sắc ta thích nhất là màu trắng nhuốm hồng.”

“Thế thì sao?”

“Ngươi trắng trắng hồng hồng đó! Ta thích ngươi lắm, ngươi thành thân với ta đi, nhất định ta sẽ tốt với ngươi!” Nét mặt Phác Chí Thành rất nghiêm túc.

“Ngươi điên à, sao ta có thể thành thân với ngươi được! Biểu ca của ta từ nhỏ đã nói với ta, mai này lớn lên nhất định phải thành thân với một nữ nhân môn đăng hộ đối xinh đẹp như tiên dịu dàng đức hạnh, ta không thể chết trên người tên lưu manh nhà ngươi!”

“Biểu ca của ngươi là thần thánh phương nào mà ngươi lại nghe lời hắn như vậy?”

“Nhị công tử nhà họ Hoàng, Hoàng Nhân Tuấn! Sợ chưa!”

Phác Chí Thành suy nghĩ giây lát, cái tên này nghe quen quá...

“Không, Lạc Lạc, ta nói ngươi hay, hiển nhiên ta với ngươi môn đăng hộ đối, ngươi muốn dịu dàng đức hạnh ta có thể làm được, ngoại trừ xinh đẹp như tiên và nữ nhân ra, ta đã làm được một nửa rồi, ngươi cân nhắc thử xem!”

“Không!”

“Đừng từ chối thẳng thừng như vậy mà...”

“Phác công tử này, ta thấy những điều ngươi vừa nói đều không thỏa đáng, ta không muốn thành thân với ngươi.”

“...”

Phác Chí Thành chán nản ủ rũ cả buổi sáng, nghe nói ca ca La phủ nhà bên thuyết phục được một thiếu gia xinh trai thành thân, âm thầm suy tính, quyết định tan học phải đến thỉnh giáo La ca.

La ca nghe nói xong, cười nhạo hắn một phen.

“Làm gì có ai vừa thích người ta đã sấn sổ bổ nhào đến!”
“Đệ phải tiến hành tuần tự, phải tỏa... mị lực!”
“Phải chu đáo ân cần với người ta, âm thầm theo sau bảo vệ người ta!”

Phác Chí Thành nghe xong hiểu ra, hắn thấy La ca quả thật lợi hại, dụ dỗ người hết sức bài bản, về sau hắn nhất định phải kính trọng La ca mới được.

Ngày hôm sau trước khi đi học Phác Chí Thành lén lút vào phòng tỷ tỷ, xức đủ các loại phấn thơm lên người, còn chưa kịp ra khỏi cửa đã bị tỷ tỷ đánh cho một trận, hít nước mũi đi học. Chỉ đành tiện tay mang theo một túi bánh nếp khi đi ngang qua bếp, giấu trước ngực lảo đảo suốt dọc đường đến trường.

Chung Thần Lạc nhìn bánh ngọt biến thành đủ mọi hình thù kỳ quái trên mặt bàn, ngậm chặt cái miệng lải nhải.

“Ta vất vả mang từ nhà đi, vì cái này mà ta còn bị mẹ đánh một trận nữa.” Phác Chí Thành nhanh chóng xắn tay áo lên, để lộ ra vết bàn tay tỷ tỷ đánh trên cánh tay hắn lúc sáng sớm.

“Phác bá mẫu dữ như vậy sao?”

Phác Chí Thành bỗng trở nên kích động, lỡ như Lạc Lạc thấy mẹ hắn dữ dằn rồi không chịu thành thân với hắn thì làm sao! Vội vàng nói: “Không, không đâu, mẹ ta không dữ, dịu dàng thùy mị lắm, cái này... cái này là bữa sáng ta mang đến mà, mẹ ta sợ ta mang đến trường không ăn nên ép ta phải ăn ở nhà, nhưng ta nghĩ, thứ này ăn siêu ngon, ta thích ngươi nên muốn để cho ngươi ăn, mẹ ta nóng nảy mới đánh ta một cái, ta da mỏng dễ bị đỏ thôi!”

Chung Thần Lạc nhướng mày: “Thì ra... là như vậy~”

Phác Chí Thành vội vã cười haha: “Đúng thế, vậy đấy.”

Bàn tay nhỏ bé của Chung Thần Lạc cầm một miếng bánh nếp thoạt nhìn vẫn giữ được hình tròn lên, đưa đến trước mặt Phác Chí Thành: “Ngươi chưa ăn sáng mà, hay cũng ăn một miếng đi?”

Phác Chí Thành khí phách xua tay: “Không cần đâu, chỗ này đều cho ngươi hết!”

“Ta ăn sáng ở nhà rồi, giờ không ăn hết được nhiều như thế, tiên sinh nói mỗi hạt gạo đều là mồ hôi, không thể lãng phí.” Sau đó đưa miếng bánh nếp đến bên miệng Phác Chí Thành.

Đầu óc Phác Chí Thành lập tức trống rỗng, Lạc Lạc đang... muốn bón đồ ăn cho hắn... Phác Chí Thành chậm rãi há miệng, quan sát nét mặt Chung Thần Lạc, cắn miếng bánh nếp.

Chung Thần Lạc thấy Phác Chí Thành ăn xong bình an vô sự mới cầm một miếng khác lên ăn. Đang nhai thì cảm giác có người kéo ống tay áo mình, Phác Chí thành chớp chớp mắt: “Cái... Cái bánh ngọt này làm ngon thật đấy, ta muốn ăn nữa.”

Chung Thần Lạc đẩy bánh nếp đến trước mặt hắn: “Ngươi lấy đi.”

“Ta...” Phác Chí Thành buông tay xuống ghế lau chùi mấy cái, giơ hai tay dính đầy bụi bẩn lên cho Chung Thần Lạc xem: “Tay ta bẩn...”

Chung Thần Lạc dẩu môi nhìn hắn.

“Ngươi bón cho ta...” Phác Chí Thành cười ngốc nghếch.

“Ngươi lại giở trò lưu manh!” Chung Thần Lạc cầm một miếng bánh nếp nhét thẳng vào mồm Phác Chí Thành chặn miệng hắn lại.

Phác Chí Thành giơ tay lấy miếng bánh nếp chặn miệng mình ra theo phản xạ tự nhiên, sau đó định thả vào miệng thì bị Chung Thần Lạc đập mạnh tay một cái.

“Tay ngươi bẩn như thế còn cầm ăn!” Chung Thần Lạc lại cầm một miếng bánh nếp sạch sẽ khác bỏ vào miệng Phác Chí Thành.

Phác Chí Thành nuốt bánh nếp vào bụng, ghé đến trước mặt Chung Thần Lạc: “Ngươi bón đồ ăn cho ta rồi, lần này thành thân cùng ta được chưa?”

Khi tiên sinh bước vào lại thấy Phác Chí Thành ngã cả người cả ghế dưới đất.

Một tiểu thiếu gia đàng hoàng mà sao suốt ngày ngã chổng vó dưới đất không biết.

Gần đây trong học đường phổ biến trò đá cầu, người đá giỏi nhất trong trường là đại ca Lý Mẫn Hanh của lớp lớn, Chung Thần Lạc vô cùng sùng bái hắn, chỉ cần đến giờ nghỉ Lý Mẫn Hanh xuất hiện trong vườn hoa, Chung Thần Lạc có thể bỏ cả luyện chữ để đi theo Lý Mẫn Hanh, chuyện này làm cho Phác Chí Thành hết sức không phục, nghe ngóng khắp nơi thông tin về vị đại ca này, còn nghe nói trong nhà vị đại ca có gia sư người nước ngoài, đặt cho hắn một cái tên là Mark.

Phác Chí Thành cảm thấy cái tên này nghe chẳng hay tí nào, Mark Mã Khắc, không phải là Khắc Mã à, vì sao phải Khắc Mã, ngựa vất vả biết bao mà còn phải khắc chế hắn, không đoan chính không hài hòa, Lạc Lạc ngây thơ đơn thuần không rành sự đời của hắn sao có thể chơi với người như vậy! Phác Chí Thành hạ quyết tâm, nhất định phải tập đá cầu cho giỏi, đá thắng tên Khắc Mã kia, như vậy là có thể thành thân với Chung Thần Lạc!

Sau đó Phác Chí Thành bỏ hai tiết học, tập đá cầu trong một góc vườn hoa.

Giờ ra chơi Chung Thần Lạc nổi giận đùng đùng đi tìm hắn, mở miệng là cáu: “Ngươi hư rồi, dám bỏ học!”

Phác Chí Thành vội ném phăng cầu đi: “Không, đâu có, ta chỉ muốn tập đá cầu thôi!”

“Sao ngươi có thể bỏ học để tập đá cầu, ngươi chơi bời lêu lổng!”

Phác Chí Thành cúi đầu: “Ta thấy ngươi sùng bái đại ca Khắc Mã kia, ta cũng có thể đá cầu giỏi, hiện tại ta đá được một lần hơn chục quả rồi, ta tập luyện thêm nữa là có thể vượt qua hắn.”

Chung Thần Lạc thở dài: “Đó là đại ca Lý Mark, ta kính trọng đại ca, huynh ấy học hành thành công, giờ đã có thể giúp đỡ gia đình lo chuyện làm ăn, ta đi theo là muốn học hỏi huynh ấy, biết chưa, ta sẽ không thích huynh ấy.”

“Ngươi không thích hắn? Thật không?”

“Thật.”

“Vậy ngươi thích ta đi, ta thích ngươi, như vậy hai chúng ta có thể thành thân rồi!”

Lần này Phác Chí Thành đâm đầu vào đất, nhưng tiên sinh phát hiện, tiểu thiếu gia nhà họ Phác mang theo người đầy đất quay về, ấy thế mà đi học hẳn hoi chăm chỉ hơn, tiên sinh cảm thấy đất này rất vi diệu.

Phác Chí Thành cẩn thận khắc ghi lời La ca nói, mỗi giờ ra chơi đều lẳng lặng theo sau Chung Thần Lạc, Chung Thần Lạc chơi gì hắn đều thấy giỏi, trong trường chẳng có ai đáng yêu hơn Lạc Lạc, không, cả thành này, thậm chí cả nước này đều không có. Phác Chí Thành nghĩ chỉ cần hắn đi theo Chung Thần Lạc, nhất định Chung Thần Lạc sẽ phát hiện ra mị lực của hắn, sẽ thích hắ, đến khi đó Chung Thần Lạc sẽ mặc hỉ phục màu đỏ gả cho hắn, cả Phác phủ đều do cậu quản!

Sau đó Chung Thần Lạc giẫm phải một hòn đá trơn trượt nên té ngã, bị trẹo chân.

Phác Chí Thành lo lắng không yên, vội vã cõng Chung Thần Lạc xin phép tiên sinh nghỉ học rồi xông vào dược đường.

“Đại phu, đại phu xem chân cho cậu ấy, nhất định phải chữa lành, nếu chữa không lành ta sẽ bảo cha ta đóng cửa nơi này! Nhà họ Chung, nhà họ Chung cũng sẽ không tha cho ông! Ta còn có quan hệ với nhà họ La, La Tại Dân đó biết không, đại thiếu gia đấy! Con trai duy nhất nhà họ La, được cả nhà họ La nuông chiều, ta với huynh ấy thân nhau lắm... Ông nhẹ tay thôi...”

“Phác công tử...” Đại phu nâng chân Chung Thần Lạc lên nắm nặn: “Chân của Chung công tử... Về ngủ một giấc là khỏi, nếu thật sự đi lại mà đau thì Phác công tử cõng đi.”

“Ồ...”

Chung Thần Lạc lấy khăn mùi xoa lau mồ hôi trên trán, không đến mức chuyện bé xé ra to thế chứ...

Cậu cà nhắc đi ra dược đường lại bị Phác Chí Thành cưỡng ép đòi cõng.

“Đại phu nói rồi, cần ta cõng!”

Đại phu nói đau mới cần cõng!!! Ta đi thêm vài bước là có thể chạy rồi ngươi còn cõng cái gì!

Hai đứa trẻ trắc trở sống qua một thời gian, có ngày kia Phác Chí Thành chợt phát hiện, vào mỗi giờ ra chơi hết tiết thứ hai Chung Thần Lạc không mang theo hắn đi chơi nữa, chạy đến đâu cũng cũng chẳng rõ, mỗi ngày đến thời điểm này hắn đi dạo khắp nơi, định tìm ra bé đáng yêu nhà mình, từ đầu đến cuối đều không tìm được, cho đến một ngày kia hắn phát hiện lúc Chung Thần Lạc quay về, trên tay áo và bên mép đều dính vết kẹo, bất thình lình hắn cảm giác hai mắt cùng bốc ánh sáng.

Ngày kế tiếp hắn âm thầm bám theo Chung Thần Lạc, trông thấy Chung Thần Lạc ra khỏi trường, rẽ vào một ngõ nhỏ, điều đáng bực là, hắn trông thấy một tiểu công tử rất xinh trai thân thiết đứng chung một chỗ với Chung Thần Lạc, tiểu công tử xinh trai thoạt nhìn như đang đun kẹo, đun xong liền đưa cho Chung Thần Lạc, Chung Thần Lạc vui vẻ lắc lư xâu kẹo trong tay.

Phác Chí Thành hết sức đau thương, chung quy Lạc Lạc vẫn không thích hắn, vẫn thích người biết đun kẹo hơn.

“Vừa rồi có người phải không?” Hoàng Nhân Tuấn rướn dài cổ.

“Đừng phân tâm! Mau đun đi đệ sắp phải về rồi! Nhìn mấy cái huynh làm đây toàn gì đâu!” Chung Thần Lạc xua kẹo trong tay, hình dáng xấu xí mà còn ngọt ngấy.

Chung Thần Lạc phát hiện Phác Chí Thành không để ý đến cậu nữa, mỗi sáng Phác Chí Thành ngoan ngoãn ăn sáng ở nhà, ngoan ngoãn nghe giảng. Giờ ra chơi lúc Chung Thần Lạc đi chơi cố tình nói: “Nghỉ rồi, đi chơi thôi, hôm nay có nên ra hồ chơi không nhỉ.” Sau đó cậu đi một mình.

Chung Thần Lạc phiền muộn, cũng chẳng rõ vì sao lại thế, lúc cậu đi chơi không ai theo sau bảo vệ, bánh nếp sữa ra ngoài một mình quá nguy hiểm, chạm mặt các ca ca tỷ tỷ trong học đường đều đến xoa mặt cậu, đi một vòng trở về khuôn mặt nhỏ nhắn của Chung Thần Lạc đều đỏ cả lên, đau rát, ca ca tỷ tỷ ra tay chẳng nặng chẳng nhẹ, Phác Chí Thành thì không.

Qua vài ngày Chung Thần Lạc nổi giận, bực bội mặt mũi đỏ gay, đập lên vai Phác Chí Thành một cái thật mạnh.

Phác Chí Thành ôm vai nét mặt ngạc nhiên: “Ngươi làm gì thế!”

“Ta hỏi ngươi làm gì mới đúng! Vì sao ngươi không để ý đến ta, lúc trước ngươi còn nói thích ta, giờ thì không thèm chơi với ta!”

“Là ngươi thay lòng đổi dạ trước, ngày nào ngươi cũng chạy đi chơi với người khác không chịu dẫn ta theo, ngươi thích người khác rồi, ta không muốn mất mặt nữa, Phác Chí Thành ta đây vẫn có khí phách, ngươi không thích ta, ta cũng không thích ngươi!”

Chung Thần Lạc chợt hiểu ra: “Ngươi bám theo ta?”

“Đúng, ta thừa nhận, nếu không phải ngươi còn định giấu ta sao?”

Chung Thần Lạc lại đập mạnh lên vai Phác Chí Thành: “Ra chơi ngươi đi theo ta.”

Phác Chí Thành đứng trong ngõ nhỏ, thấy rằng hắn đã phát hiện ra bí mật kinh thiên động địa, La ca ôm thiếu gia xinh trai, hình như là biểu ca của Chung Thần Lạc, hôm sau nữa La ca đón sinh nhật, Hoàng Nhân Tuấn cần mẫn siêng năng lôi kéo biểu đệ ngây thơ vô tội đến giúp đỡ, không được phép nói với bất cứ ai, muốn cho La Tại Dân một niềm vui bất ngờ. Phác Chí Thành nghĩ La ca lời rồi, ca ca xinh trai này trông có vẻ rất dịu dàng...

Nhưng khi chứng kiến Chung Thần Lạc bẻ gãy một thanh kẹo xong bị Hoàng Tuấn kẹp cổ, hắn quyết định xóa bỏ suy nghĩ trước đó đồng thời dành hai giây mặc niệm cho La ca.

Phác Chí Thành lại bám theo sau Chung Thần Lạc, ca ca tỷ tỷ trong học đường không xoa mặt bánh nếp sữa được nữa.

Có ngày Chung Thần Lạc lùi về sau một bước, nhìn Phác Chí Thành: “Ta nghĩ ta vẫn rất thích bánh nếp.”

“Nếu ngươi thích thì ngày nào ta cũng mang cho ngươi, mang từng hộp từng hộp!”

“Ta nghĩ ngươi cũng rất giống bánh nếp.”

Phác Chí Thành cảm thấy hắn nghe hiểu được rồi, ôm mặt Chung Thần Lạc, hôn chụt hai cái lên một bên má.

“Vậy... Vậy ngươi thành thân với ta nhé?”

“Thành.”

“A...” Phác Chí Thành ôm chặt Chung Thần Lạc: “Ta thật sự thích ngươi lắm, người ta thích nhất là ngươi, ngươi nhận lời ta rồi là không thể thích người khác, chỉ được thích ta thôi!”

“Ừ, ta chỉ thích ngươi thôi.”

Phác Chí Thành lại hôn chụt chụt hai cái lên má Chung Thần Lạc, thứ màu trắng nhuốm hồng thật sự rất đẹp, còn hôn môi thì phải đợi thành thân vén khăn voan đỏ xong mới được.

Hết.

Chúc mừng sinh nhật Anh Jisung ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sungchen