03
Nửa sau học kỳ cuối, Phác Chí Thành trở lại trường để kết thúc năm, tôi cũng bởi vì dự án quan trọng bất thình lình mà bận rộn, điều này dẫn đến nội dung trò chuyện hàng ngày của chúng tôi nhiều nhất là báo cáo với nhau một chút tiến độ của mỗi người, lại nói chúc ngủ ngon. Tuy nhiên, chúng tôi luôn ăn ý để trống một đêm nào đó, call video trò chuyện về thoải mái hoặc mệt mỏi dạo gần đây.
Tôi phát hiện Phác Chí Thành thực sự thích làm nũng trong vô thức. Hắn nói hai ngày nay tiến vào giai đoạn thất thường, hắn nhìn chằm chằm màn hình máy tính nửa ngày gõ ra nửa dòng chữ, cuối cùng lại xóa hết toàn bộ, hai tay nâng má nói muốn tôi dỗ dành hắn.
Tôi không thể không trêu chọc hắn: "Muốn được anh đây dỗ nhóc à?"
Đôi mắt của hắn sáng lên mạnh mẽ gật đầu. Nhìn giống như ánh mắt của chú cún con sắp được cho ăn đi nhưng người ở bên kia màn hình đúng là ở đẳng cấp khác. Bộ dáng này của Phác Chí Thành khiến tôi mềm lòng, làm bộ như không thèm để ý hắng giọng, nói cho hắn biết chờ giai đoạn trước mắt bận rộn xong sẽ đến trường bồi hắn mấy ngày.
Cái giá phải trả của việc dỗ dành hắn chính là khi nhân viên tan làm tôi vẫn ở lại tăng ca đến khuya, mấy đêm liền chôn mình trong các loại báo cáo và tài liệu. Trong lúc đó bỏ lỡ hai ba cuộc gọi video của Phác Chí Thành, sau đó thấy nhưng không còn sức gọi lại huống chi tôi cũng không muốn để hắn nhìn thấy vành mắt đen sậm của tôi, gửi tin nhắn bằng giọng nói bảo rằng gần đây rất bận rộn, rảnh rỗi lại liên lạc với hắn.
Cuộc sống như vậy qua nửa tháng, đấu thầu dự án kết thúc, công ty chúng tôi thuận lợi trúng thầu, bây giờ nhớ đến hồ sơ dự thầu dày gạch vẫn sẽ đau đầu. Sau khi bữa tiệc kỷ niệm của bộ phận kết thúc, tôi nghỉ ngơi một ngày, đặt chuyến bay ngày hôm sau lên đường đi tìm Phác Chí Thành.
Trước khi lên máy bay, tôi gửi cho Phác Chí Thành một tin nhắn, chờ tìm được chỗ ngồi lấy điện thoại di động ra, thấy hắn trả lời một dấu chấm hỏi. Tôi không trả lời nữa, bật chế độ bay, chuẩn bị ngủ một giấc.
Tỉnh lại đã đến lúc hạ cánh, nhìn mây càng ngày càng xa và càng ngày càng gần, mới có một chút cảm giác thật muốn gặp mặt.
A, lại là khu phố quen thuộc, lại là cổng trường quen thuộc... Chờ một chút, cái gì đây? Cổng trường được lắp đặt một hàng cổng từ khi nào. Học sinh năm năm tụm năm tụm ba quẹt thẻ ra vào trường học, tôi nghĩ có thể đi theo phía sau ai len lén đi vào hay không, an ninh ở một bên nhìn thấy, nhắc nhở tôi không mang theo thẻ có thể quẹt mặt. Tôi ngấp ngễ cười, chắc chắn nhận ra thất bại ah, tôi chỉ có thể đứng một bên gọi điện cho Phác Chí Thành.
"Này, Thần Lạc?"
"Cửa Đông, đi ra đón tôi, tôi không có thẻ không vào được"
"Hả? Ồ, chờ một chút, anh sẽ đến ngay" Hắn sửng sốt một chút, sau đó tôi nghe thấy âm thanh hắn mang dép vội vã chạy ra ngoài.
"Mau lên, em cúp máy đây."
Tôi đứng ở cửa không yên lòng lướt điện thoại di động, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn, Phác Chí Thành cưỡi xe đạp xuất hiện trong tầm mắt tôi, hôm nay hắn đeo kính gọng đen, tóc sau gáy vểnh lên, thoạt nhìn rất ngơ ngác.
Hắn cũng nhìn thấy tôi, mắt cong lên liền vẫy tay với tôi. Phỏng chừng là tôi quá đẹp trai đi, tiểu tử này thấy tôi liền không nhìn thấy thứ gì khác, thiếu chút nữa đụng phải người, xuống xe vội vàng xin lỗi.
Sau khi thuận lợi bước vào cổng trường, tôi ngồi ở ghế sau xe đạp, hai tay vịn vào thắt lưng Phác Chí Thành. Hắn chạy rất nhanh nhưng ổn định, vừa vặn lúc hoàng hôn, bóng lưng của hắn tràn ngập ánh sáng hào quang, đặc biệt có loại cảm giác của nam chính phim học đường, tôi yêu hắn chết đi được.
Phác Chí Thành ôm vai tôi trở lại ký túc xá của hắn, bạn cùng phòng của hắn đang chuẩn bị ra ngoài, bảo rằng số liệu thực nghiệm có chút vấn đề, thầy bảo về phòng thí nghiệm kiểm tra lại số liệu, tôi lại nhớ tới thời điểm này năm ngoái, tôi cũng bởi vì luận văn tốt nghiệp mà bận đến sứt đầu mẻ trán. Lại nói tiếp thật sự cảm ơn mấy người bạn học lúc đó ở thư viện dán giấy mắng tôi, giúp tôi nhận ra hành vi sai trái của mình, ha ha, quan trọng hơn đương nhiên là nhờ sự giúp đỡ của bọn họ, tôi mới có thể gặp Phác Chí Thành ở quán cà phê.
Bạn cùng phòng của hắn đóng cửa lại, hắn liền vươn tay kéo rèm cửa sổ, chờ tiếng bước chân của bạn cùng phòng ngày càng xa mới khóa cửa lại.
"Em không sợ bạn cùng phòng của em quay lại sao?" Hắn thao tác một loạt này, kẻ ngốc cũng biết hắn muốn làm cái gì.
"Buổi sáng không phải gửi tin nhắn bảo em tắm rửa sạch sẽ chờ anh sao? Em nhận được tin nhắn liền đi tắm, cũng đã chờ nửa ngày rồi, Thần Lạc."
"Không phải... tôi cũng không nói ở là ký túc xá của em, vội vàng thế làm gì" Vừa dứt lời, tay hắn giữ lấy gáy tôi hôn lên, nhiệt liệt, nóng bỏng, tôi cảm nhận được nhịp tim hắn cũng mãnh liệt như tôi. Huống chi hơn hai tháng không gặp, hơn hai tháng không gần gủi, thân thể tôi và hắn đều đã có phản ứng.
Một nụ hôn kết thúc, hắn ôm tôi, chậm rãi di chuyển, dán bên tai tôi thân mật thì thầm: "Thần Lạc, em rất nhớ anh. Em vừa thức dậy vào buổi sáng và thấy tin nhắn của anh, anh có biết em có bao nhiêu phấn khích không? Ngày đêm suy nghĩ lâu như vậy, ở trên màn hình nhìn cũng nhìn không đủ người, đột nhiên liền xuất hiện trước mắt, nhìn thấy cũng sờ được, thật sự giống như đang mơ..."
Tôi mở miệng cắn vành tai hắn, nghe hắn hít một hơi thật sâu, tôi cười hắc hắc trêu chọc hắn: "Bé ngoan, em đau kìa, vì vậy đây không phải là một giấc mơ"
"Thật xấu tính, Thần Lạc nhớ em sao?" Hắn nhìn chằm chằm vào mắt tôi, đôi mắt ướt sũng đầy chân thành.
"Đương nhiên là có! Không muốn em thì tôi bay tới đây làm gì, nhàn rỗi à? Không riêng gì nhớ em, cả người em đều nghĩ anh không nghĩ tới, Chí Thành cũng không thể..À... Tôi biết Chí Thành hiểu tôi nhất."
Tôi còn chưa dứt lời, tay hắn từ sau thắt lưng đưa vào xoa nắn mông tôi, hai cánh thịt mềm tách ra trong tay hắn lại áp sát, huyệt khẩu cũng theo đó mở ra, cả người tôi xụi lơ ở trong ngực hắn, mặc cho động tác của hắn.
Đột nhiên, động tác tay hắn dừng lại, tôi bối rối ngẩng đầu nhìn hắn.
"Thần Lạc, lại đây" Sau đó, hắn kéo ghế thể thao điện tử của mình ra để đối mặt với tôi ngồi xuống, hỏi tôi có muốn liếm cho hắn không, tôi làm theo trái tim tôi và nói, "Tất nhiên là muốn."
"Quỳ xuống, bò lại đây." Thanh âm của hắn rất lạnh, tôi ma xui quỷ khiến làm theo, quỳ gối giữa đùi hắn, đưa tay muốn cởi quần hắn. Phác Chí Thành nắm lấy tay tôi và nói: "Dùng miệng"
Tôi tránh không thoát đành phải tiến lên gian nan dùng răng cởi nút quần hắn, cắn chặt khóa kéo, từng chút từng chút kéo xuống đồng thời nâng mắt lên nhìn hắn. Tôi nhìn thấy hắn bạnh quai hàm, lui về phía sau đứng dậy cởi quần jean cùng quần lót đến cổ chân, sau đó ngồi xuống nói: "Thần Lạc, hôn nó đi. "
Tôi không do dự cúi đầu hôn thân cột, thăm dò vươn lưỡi khẽ chạm, miệng hàm hồ hỏi hắn: "Có thể liếm được không?" "
Thấy hắn không trả lời, tôi coi như hắn ngầm đồng ý, từ dưới lên cẩn thận liếm láp, chỗ nào cũng liếm qua rồi mới ngậm quy đầu nuốt vào trong. Phác Chí Thành nắm lấy tóc sau đầu tôi, có thể cảm thấy hắn đang căng thẳng nhưng không sao, tôi coi đây là một sự khích lệ, làm việc chăm chỉ hơn để đưa tính khí của hắn vào sâu hơn.
Lúc đến cổ họng tôi không khống chế được nôn khan, hắn muốn lui về phía sau, lại bị tôi đè lại, tôi thích ứng sau đó chìm đắm trong loại khoái cảm hít thở không thông này, liên tục nuốt mấy lần tinh dịch bắn ra trong miệng tôi. Đây không phải là lần đầu tiên tôi nuốt tinh dịch của hắn, nhưng lần đầu tiên hắn đồng ý để tôi khẩu giao, Phác Chí Thành giả vờ bình tĩnh nhưng vành tai và cổ đỏ rực lại bán đứng hắn.
Tôi đứng dậy, chống vào tay vịn ghế, mở chân quỳ gối ở hai chân hắn, chủ động nhấc áo lên ngậm vạt áo vào miệng, ưỡn ngực đưa về phía mặt hắn. Phác Chí Thành ôm tôi, cắn núm vú của tôi, mút xen lẫn liếm cắn, phát ra tiếng nước chậc chậc.
"Đau! Đừng cắn, chạm vào...chạm vào nữa. "
Động tác của hắn không nhẹ không nặng, khi tôi nói chuyện thì vạt áo buông lỏng, áo bịt kín đầu hắn, hắn giơ tay cởi quần áo tôi ra, hỏi tôi: "Vợ muốn sờ ở đâu, phía trước hay phía sau?" "
"Đều muốn, đều muốn chồng sờ."
Vì thế, sau khi cởi quần của tôi, hắn một tay giúp tôi vuốt ve phía trước, một tay thăm dò huyệt khẩu mở rộng, khổ nỗi không bôi trơn nên quá trình mở rộng cũng không thuận lợi. Tốc độ ra vào của hắn mạnh mẽ tăng nhanh, hai tay tôi nắm lấy đầu vai hắn, cố gắng kiềm nén tiếng thở dốc. Ký túc xá chỗ nào cũng giống nhau, cách âm kém, tôi cũng không có lá gan kêu to, đương nhiên là không muốn rước phiền toái về cho mình.
Tay Phác Chí Thành làm việc không tệ, lên xuống hai ba cái tôi liền bắn vào tay hắn, hắn dùng ngón tay bọc đầy tinh dịch một lần nữa khuếch trương cho tôi, lần này liền thuận lợi hơn nhiều, tiếng nước dâm mỹ không dứt bên tai.
Hắn quen thuộc ấn lên điểm mẫn cảm của tôi ma sát, tôi lập tức sụp xuống đè lên người hắn, không khống chế được kêu lên tiếng.
"Ah...không thể chịu đựng được nữa, không...không cần Phác Chí Thành... mau dừng lại..." Hắn dùng nụ hôn chặn miệng tôi lại, tôi chỉ có thể kêu rên, hắn ngậm lưỡi của tôi, dùng đầu lưỡi liếm đầu lưỡi tôi, trên dưới hai chỗ tê dại làm cho tôi cơ hồ phát điên, nhưng vẫn cảm thấy không đủ.
Tôi chủ động an ủi tính khí của hắn, cảm nhận được cây gậy thịt nóng bỏng kia trong tay tôi trở nên nóng bỏng và cứng rắn hơn, tôi đẩy Phác Chí Thành ra, "Chí Thành, cắm vào, anh tự cưỡi. "
Phác Chí Thành nhắm ngay huyệt khẩu, ưỡn thắt lưng cắm vào, nếp gấp bên trong quen thuộc ôm lấy tính khí của hắn, hắn nhíu mày bảo tôi thả lỏng một chút, tôi thở hổn hển, cố gắng không siết chặt phía sau.
Dần dần, tôi thích ứng với kích thước của hắn, nhẹ nhàng đâm rút vài cái, nhắm mắt đắm chìm trong dục vọng, tôi nói với Phác Chí Thành: "Anh muốn tự nhún..."
Tôi chống lên cơ bụng hắn nâng lên ngồi xuống, mấy lần mới phát hiện như vậy căn bản không vào được chỗ sâu nhất, tôi buông tay ra trực tiếp nằm sấp trên người Phác Chí Thành, làm nũng bảo hắn giúp tôi.
Tay hắn bóp eo tôi, hung ác liên tục đâm vào, túi tinh bên dưới vỗ vào mông tôi, có chút đau nhưng tôi càng thích.
Lần làm tình này làm cho cả hai chúng tôi đổ mồ hôi đầm đìa, hắn liếm mồ hôi của tôi dọc theo cổ, nói rằng vợ hắn ngay cả mồ hôi cũng ngọt ngào, tôi hôn hắn nếm mùi mồ hôi còn sót lại.
Nói dối, rõ ràng là mặn.
Lần thứ hai hắn đặt tôi trên giường mà làm mãnh liệt kéo theo giá đỡ ọp ẹp, sau đó tôi và hắn chửi rằng giường còn kêu to hơn tôi.
Kể từ khi dự án kết thúc, tôi không có gì để làm bận rộn, công việc còn lại là các cuộc họp thường xuyên vào thứ Hai hàng tuần. Vì vậy, tôi thuê một căn hộ bên ngoài trường, dự định ở đây với hắn một thời gian.
Căn hộ cho thuê này không lớn nhưng rất ấm áp. Tôi vừa đến liền hứng thú nấu một bàn thức ăn cùng Phác Chí Thành ăn một bữa cơm gia đình nóng hổi, nhưng vẫn là đồ ăn làm sẵn và đồ đông lạnh chiếm đa số.
Thằng nhóc kia cũng từng xuống phòng bếp một lần, làm sao đánh giá món ăn hắn nấu đây? Vì vậy, tôi xuống bếp cho hắn rửa mắt, ăn để lên thiên đàng. Nấu ăn của đầu bếp thật sự là sự pha trộn giữa nghệ thuật lửa và gia vị, và nấu ăn của Phác Chí Thành là chiến trường của lửa mất kiểm soát và gia vị.
Tôi đã không phủ nhận những nỗ lực của mình, hắn đã nếm thử nó một lần nữa và rời đi trong im lặng. Tôi an ủi hắn, mọi người đều có những ưu điểm và nhược điểm, ít nhất là cơm vẫn còn rất thơm, mặc dù đó là công lao của nồi cơm điện ...
Thời gian trôi qua rất nhanh đến lúc tôi phải trở về. Trước khi xuất phát, tôi hôn lên trán hắn, "Đừng khẩn trương, tốt nghiệp tôi đến đón em, chúng ta ăn một bữa cơm có được không?"
"Ừm, em chờ anh."Cuối cùng chúng tôi trao đổi một nụ hôn tạm biệt Phác Chí Thành mới chịu rời đi.
Lúc 6 giờ chiều, tôi đứng dưới hội trường đợi hắn. Không bao lâu sau, Phác Chí Thành nhẹ nhàng từ trên lầu đi xuống, tôi giang hai tay ra với hắn, hắn lập tức mỉm cười nhào vào trong ngực tôi.
Chúng tôi đi bộ trở lại nhà cho thuê, chậm rãi đi từng bước, dường như để giữ lại thời gian trong khuôn viên trường.
Ngày chụp ảnh tốt nghiệp tập thể, tôi cầm bó hoa chờ bên cạnh, khi hắn nhìn thấy tôi khóe miệng đã nhếch đến lỗ tai, mắt híp lại, khuôn mặt tươi cười của anh đứng yên trên màn hình nho nhỏ.
Phác Chí Thành kéo bạn cùng phòng của hắn chụp rất nhiều ảnh cho chúng tôi, bây giờ những bức ảnh này đã được tôi in ra treo ở hiên nhà, tôi và Phác Chí Thành mỗi lần trở về nhà có thể nhìn thấy những bức ảnh này, giống như chúng tôi đã trở lại thời sinh viên non nớt và nhiệt tình của chúng tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro