Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 63: MANG THAI & NGUYÊN LAI LÀ NGƯỜI THẾ THÂN

"Ọe, ọe" mấy ngày nay, Yongbok động một chút là bắt đầu nôn mửa, chẳng lẽ" Không thể nào! Cậu là đàn ông! Làm sao mà có .....được! Mặc dù thế giới đã có trường hợp, nhưng không phải là rất hiếm sao??? Cậu chắc cũng không thể nằm trong cái hiếm đó đâu!!

Yongbok mệt mỏi đi ra khỏi phòng tắm, sắc mặt của cậu thật không tốt, kỳ thật, chính Yongbok cũng dự cảm. Kể từ ngày cãi vã với Hyunjin, hắn cũng không có trở lại, ngay cả điện thoại cũng khôn gọi cho cậu. Mấy ngày nay, Yongbok cơ hồ không ăn cơm, cả người đã gầy rộc hẳn đi.

Yongbok thay một bộ quần áo thoải mái đi xuống lầu. ChịJeong nhìn thấy Yongbok đi xuống liền nói với cậu, " Yongbok, cậu liền ăn một chút gì đi! Mấy ngày nay cậu đều không ăn cái gì, chị Jeong nhìn rất đau lòng, thiếu gia, đầu bếp làm bánh ngọt cậu thích ăn, cậu ăn một chút nha!" Vừa nói, nước mắt vừa tràn đầy hốc mắt, chị nhìn thấy Yongbok như vậy, nội tâm không nói ra được đau lòng.

"Chị Jeong, tôi không muốn ăn, tôi đi ra ngoài một chút, rất nhanh sẽ trở lại." Yongbok miễn cưỡng cười với chị Jeong.

"Vậy cậu chờ một chút, tôi gọi là lái xe gọi đưa cậu đi."

"Không cần, tôi muốn tự mình đi." Yongbok không đợi chị Jeong trả lời, liền mở cửa bước ra ngoài. Chị Jeong nhìn bóng lưng Yongbok, nước mắt trong hốc mắt rốt cục rơi xuống. Chị Jeong trở lại phòng khách, chuẩn bị gọi điện cho cậu chủ. Mấy ngày trước, chị cũng gọi điện cho hắn, nhưng thư kí luôn nói Hyunjin bận rộn nhiều việc, không có thời gian nghe. Hôm nay, chị vô luận như thế nào cũng phải làm cho cậu chủ nghe điện.

"Uy, thư ký Han, thỉnh gọi tổng tài của các người nghe điện, cô nói cho hắn, nếu như hắn không nghe, hắn sẽ phải hối hận." Vì để cho Hyunjin nhận điện, chị Jung không thể không nói như vậy.

"Được, chị Jeong, xin chờ một chút."

Hai phút sau, thư ký nối điện thoại đến văn phòng tổng tài.

"Chị Jeong, có chuyện gì nói mau, tôi bận rất nhiều việc."

"Cậu chủ, cậu trở về nhà một chuyến được không? Chị Jeong xin cậu, những ngày này, Yongbok không ăn một cái gì, cậu ấy tiều tụy đi rất nhiều, làm cho người khác nhìn thấy rất đau lòng!"

"Từ nay về sau, chuyện của cậu ta tôi sẽ không xen vào nữa, chị yêu thương cậu ấy như thế nào liền tùy chị, chuyện không liên quan đến tôi." Nói xong liền cúp điện thoại.

"Thiếu..." vốn chị Jeong còn muốn nói điều gì, nhưng Hyunjin đã cúp điện thoại. Sau khi Hyunjin cúp điện thoại cũng không có tâm tư làm việc, trong đầu toàn bộ đều là bóng dáng Yongbok.

------------------------

Yongbok từ bệnh viện đi ra, trong tay còn cầm giấy xét nghiệm, cậu mang thai, đã sáu tuần. Lúc đầu cậu không tin cho là bác sĩ có gì nhầm lẫn, nhưng bác sĩ lại nói với cậu không phải, chính xcs là cậu đã có thai, trường hợp như cậu rất hiếm gặp nên càng phải cẩn thận, bảo vệ đứa bé.

Yongbok không biết nên làm sao bây giờ? Cậu cũng không biết Hyunjin có muốn đứa bé này hay không? Trên đường trở về biệt thự, cậu suy nghĩ rốt cục nói chuyện này với Hyunjin như thế nào. Nhưng cậu muốn nói cũng không có cơ hội. Mấy ngày nay, hắn không trở về. Hắn hẳn là mỗi tối đều cùng người phụ nữ khác triền miên? Nghĩ vậy, nước mắt Yongbok không ngăn được chảy xuống. Lòng của cậu, đau, rất đau.

Trở lại biệt thự, Yongbok tìm chị Jeong khắp nơi nhưng không thấy. Sau đó, một người hầu nói cho cậu biết chị Jeong đã ra ngoài. Yongbok muốn đến thư phòng để thiết kế, cậu đã lâu không vẽ rồi. Hiện tại, cậu chỉ có thể làm cho mình không ngừng tìm việc làm, như vậy, cậu mới có thể tạm thời quên những chuyện không vui kia. Ai biết, thời điểm Yongbok đi vào thư phòng, điện thoại bàn của Hyunjin trực tiếp truyền đến giọng nói nhắn lại. Sau tiếng bíp, bên kia truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: Hyunjin, em là Jangbok, em đã trở về! Ba năm trước, em là bất đắc dĩ mới rời đi, em yêu anh, anh cũng biết điều này mà. Hyunjin, anh cũng vẫn yêu em đúng không. Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa được không? Em thật sự không thể không có anh! Tối hôm nay chín giờ, em sẽ đợi anh tại khách sạn quốc tế, em yêu anh!"

Yongbok đứng trước cửa thư phòng, nghe xong đoạn tin nhắn này, may mắn cậu tựa ở trên cửa, bằng không, cậu không xác định mình có ngã xuống hay không. Nguyên lai, mình chỉ là một kẻ thế thân mà thôi, nghe người phụ nữ kia nói tên của cô ta, tên của cô ta cũng có chữ Bok, có lẽ hắn cũng gọi người phụ nữ kia là Bokie đi! Bằng không làm sao thời điểm vừa thấy cậu đã có thể kêu cậu là Bokie? Hiện tại, hẳn là lúc cậu nên rời đi thôi. Tay Yongbok nhẹ nhàng vuốt bụng của mình, "Cục cưng, thực xin lỗi, hiện tại papa phải mang con rời đi, tuy thời điểm cục cưng sinh ra không có apppa, nhưng papa nhất định sẽ yêu thương con gấp bội." Nếu như không có đứa bé này, Yongbok hẳn là sống không nổi nữa?

Yongbok trở lại phòng, đơn giản thu dọn vài bộ quần áo mình thường mặc. Những gì Hyunjin tặng cho cậu, toàn bộ đều lưu lại trên bàn trang điểm, kể cả bộ trang sức hắn tặng cậu hôm sinh nhật, tất cả những gì thuộc về Hyunjin cậu đều không mang đi, ngoại trừ đứa bé này. Cuối cùng, ánh mắt Hyunjin dừng lại trên giường, nơi bọn họ từng vô số lần triền miên, cũng đã là quá khứ.

Yongbok ngồi trước bàn trang điểm, viết thư cho Hyunjin.

Dưới lầu, người hầu không biết Yongbok rời đi, bọn họ cho rằng Yongbok cùng Hyunjin đi du lịch cho nên không nói gì hết.

Hai giờ sau khi Yongbok rời đi, chị Jeong liền về tới chị vừa vào cửa liền hỏi người hầu: " Yongbok thiếu gia đã về chưa?"

"Thiếu gia đã về, nhưng lại vừa đi."

"Đi? Đi đâu?"

"Không biết, chúng tôi cho rằng thiếu gia cùng cậu chủ đi chơi, cho nên chúng tôi không hỏi." Chị Jeong chạy đến phòng ngủ của Hyunjin, không thấy người nhưng lại nhìn thấy một phong thư, chị Jeong đều hiểu hết thảy. Chị cầm thư, kêu lái xe đưa mình đến công ty 'HHJ'.

Trước kia, chị Jeong tới công ty, thư ký liền lập tức cho chị tiến vào. Nhưng hôm nay, thư ký liều mạng ngăn chị lại, không cho chị đi vào. Điều này càng làm cho chị Jeong xác định thiếu gia bên trong đang làm cái gì rồi! Chị Jeong dùng hết sức mình đem thư ký đẩy qua một bên, đẩy cửa vào. Chị nhìn thấy thiếu gia quần áo không chỉnh tề ngồi trên salon, bên cạnh là một người phụ nữ đang mặc quần áo.

"Chị Jeong, chị có vẻ càng ngày càng không có lễ phép." Hyunjin miễn cưỡng nhìn chị Jeong.

Chị Jeong đem thư của Yongbok đưa cho Hyunjin, nén nước mắt nói: "Yongbok rời đi rồi, đây là thư cậu ấy để lại cho cậu."

"Cái gì? Cậu ấy rời đi? Vì sao chị không giữ cậu ấy lại? Vì sao để cho cậu ấy rời đi?" Hyunjin đẩy người phụ nữ đang tựa trên người hắn ra, một tay giật lấy thư, mở ra.

"Lúc ấy tôi không có ở nhà, tôi đi ra ngoài. Cậu chủ, tôi muốn nói cho cậu biết, những ngày cậu không ở nhà, cậu biết Yongbok như thế nào không? Cậu ấy mỗi tối cơ hồ đều không ngủ, mỗi ngày ngồi trong phòng ôm gối của cậu khóc, tôi thật sự rất lo lắng một mình cậu ấy ở bên ngoài phải làm sao? Hiện tại, thân thể cậu ấy yếu như vậy, vạn nhất......"  Jeong tẩu không nói tiếp nữa.

"Chị Jeong, chị về trước đi! Tôi biết rõ tôi nên làm thế nào." Chị Jeong đi rồi, ánh mắt Hyunjin vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào thư Yongbok để lại cho hắn: Hyunjin, cám ơn anh đã chăm sóc em thời gian qua, cám ơn anh đã từng cho em hạnh phúc ngắn ngủi, cám ơn anh từng yêu em. Em yêu anh, nhưng một tuần trước, anh lại vứt bỏ tình yêu của em, cũng cho em hiểu rõ mình có bao nhiêu ngu ngốc, ngốc đến nỗi không biết mình nguyên lai là một kẻ thế thân. Ngày đó, những lời anh nói làm lòng em đau nhói. Em không muốn tự làm cho mình đau đớn, cho nên, em lựa chọn từ bỏ. Em sẽ hảo hảo quý trọng lễ vật anh để lại cho em, cám ơn anh để lại cho em hết thảy. Hiện tại, nên là lúc em rời đi. Có lẽ, chúng ta sẽ còn cơ hội gặp lại. Em hi vọng, thời điểm chúng ta gặp lại nhau, anh đã kết hôn rồi, Hwang Hyunjin, anh nhất định phải hạnh phúc! Em chúc phúc cho anh. Hyunjin xem xong thư liền ngã trên ghế salon, con người đáng chết! Rõ ràng cứ như vậy rời đi, còn nói cái gì muốn hắn kết hôn? Ai nói cho em biết em là thế thân? Xem anh tìm em trở về thế nào. Hyunjin tức giận vò nát bức thư trong tay, sau khi nói với thư ký xong liền lao ra khỏi công ty. Hắn muốn trở về biệt thự, hắn không tin Yongbok cứ như vậy rời đi.

Hyunjin chạy một mạch đến phòng ngủ, nhưng không nhìn thấy người hắn tưởng niệm hơn một tuần lễ. Hắn đi đến phòng thay đồ của Yongbok mở tủ quần áo ra, thiếu mất quần áo bình thường Yongbok hay mặc cùng túi du lịch, chạy tiếp đến bàn trang điểm, mở ra hộp thủy tinh đựng trang sức hắn đặc biệt làm riêng cho cậu. Hắn không nghĩ tới, những trang sức hắn đưa cho cậu, một thứ cậu cũng không mang theo. Thậm chí cả bộ trang sức hắn tặng làm quà sinh nhật cho cậu cũng còn ở trong hộp.

Hyunjin đi đến thư phòng, nhìn thấy có lời nhắn để lại. Khi hắn nghe xong tin nhắn, sắc mặt càng thêm u ám. Hắn bước nhanh xuống dưới lầu, đi đến dưới lầu, bắt lấy một người hầu hỏi: "Thời điểm điện thoại có tin nhắn đến, thiếu gia có ở đó không?"

"Thiếu....thiếu gia, lúc ấy tôi vừa vặn đi qua thư phòng, nhìn thấy bộ dạng thiếu gia giống như gần ngã xuống, cậu ấy tựa ở cửa ra vào,giống như đang nói cái gì đó, tôi không nghe rõ." Người hầu không thường xuyên cùng Hyunjin nói chuyện nhiều, cho nên, thanh âm của cô nhỏ đến không thể nhỏ hơn.

"Thiếu gia mấy ngày nay thật không tốt sao?" Hyunjin rốt cục hỏi vấn đề hắn quan tâm nhất.

"Đúng vậy, thiếu gia đều không ăn cơm, còn thường xuyên ngồi trong hoa viên lúc nửa đêm, cũng còn không trở về phòng ngủ."

"Shit! Vậy các người nhiều người như vậy để làm cái gì? Vì sao không bảo cậu ấy ăn cơm? Vì sao để cho cậu ấy ngồi trong hoa viên? Cậu ấy không ăn cơm vì sao không gọi điện thoại cho tôi?" "Cậu...."

"Cút!"

Hyunjin hai tay che mặt, hắn cho tới bây giờ đều chưa từng sợ hãi như bây giờ, hắn sợ Yongbok sẽ không bao giờ trở về nữa, sợ từ nay về sau cứ như vậy mất đi cậu.

Bokie thật sự nghe được lời nhắn của người đàn bà kia rồi, cậu ấy đi thật rồi. Bok....Bokie mấy ngày nay đều không ăn cơm, cậu ấy có thể đi đâu? Trách không được cậu ấy nói mình là thế thân.

Hyunjin lấy điện thoại ra, "Dùng thời gian nhanh nhất tìm ra Bokie."

Đúng lúc này, người hầu lại nói, "Thiếu....thiếu gia, bên ngoài có người tìm ngài."

Hyunjin đi đến bên ngoài, hỏi: "Cô là ai? Tôi không biết cô."

"Thực xin lỗi, là như vậy, tôi là nhân viên đưa hàng Versace, ở đây có đồ của ngài được chuyển đến từ Pháp, xin ngài ký nhận."

"Tôi không có đặt mua hàng của cô. Thỉnh rời đi."

"Nhưng lúc ấy Lee thiếu ghi địa chỉ chính là nơi này, sẽ không sai."

Hyunjin nghe được "Lee thiếu gia", lập tức vừa xoay người, "Có phải là Lee Yongbok?"

"Đúng vậy, Lee Yongbok thiếu gia, đại khái là nửa tháng trước, cậu ấy đặt chiếc áo sơmi này."

Hyunjin không nói thêm gì, liền ký xuống tên của mình.

Hyunjin ngồi ở phòng khách, đem cái hộp mở ra, bên trong là một chiếc áo sơmi rất tinh sảo. Hwang Hyunjin gắt gao ôm lấy cái áo, Bokie, em rốt cuộc ở nơi nào?

"Đinh linh linh....đinh linh linh" tiếng chuông điện thoại của Hyunjin vang lên. "Nói đi." " cậu chủ trước mắt còn chưa có tin tức của Yongbok thiếu gia, nhưng tôi tra được một việc. Kỳ thật, Yongbok cùng người đàn ông kia không có bất cứ quan hệ nào, ngày đó, người đàn ông kia cố ý đeo nhẫn cho thiếu gia, nhưng cậu lập tức trả lại cho hắn rồi. Cậu ấy còn nói, cậu ấy vẫn luôn yêu cậu chủ, đời này, ngoại trừ ngài, cậu ấy sẽ không yêu bất luận kẻ nào khác."

Điện thoại của Hyunjin rơi trên mặt đất, chính mình thật sự nghi oan cho Bokie rồi, còn nói với Bokie nhiều lời gây tổn thương đến cậu ấy như vậy, thậm chí còn đẩy ngã cậu ấy. Lúc sấm đánh, cậu ấy nhất định rất sợ hãi? Làm sao bây giờ? Chị Jeong còn nói cậu ấy không ăn cơm, Bokie hiện tại nhất định đói bụng phải không? Bokie trước kia từng nói, không có hắn bên cạnh, buổi tối cậu ngủ không yên. Hơn một tuần này, cậu thật không ngủ. Bokie, thực xin lỗi, trở về đi! Anh sai rồi, em trở về, anh đút cơm cho em ăn, ôm em ngủ, lúc sấm đánh ở bên cạnh em, Bokie chỉ cần em trở về, muốn anh như thế nào cũng có thể, Bokie!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro