
CHƯƠNG 22 : YONGBOK BỊ DỌA ĐẾN BỆNH (P1)
Hồi lâu, Hyunjin mới lưu luyến rời khỏi môi cậu, gắt gao ôm Yongbok vào trong ngực. Nét mặt của hắn rất nghiêm túc, sau đó, nâng cằm cậu lên, ánh mắt chằm chằm nhìn Yongbok nói:
"Lee Yongbok! Lời này anh chỉ nói một lần, em nghe cho rõ. Hwang Hyunjin xác định cùng Lee Yongbok, chắc chắn xác định cả đời vĩnh viễn cùng nhau hạnh phúc!"
Yongbok chính là nước mắt giàn giụa nhìn Hyunjin, hiện tại lúc này, cậu không nói nên lời..., cậu chỉ đành phải ôm chặt lấy Hyunjin, sợ tất cả chỉ là một giấc mộng đơn giản và hạnh phúc.
Nhìn thấy Yongbok khóc, Hyunjin liền luống cuống, "Bokie, em làm sao vậy?"
" Hức..... Hyunjin... hức, em sợ đây là một giấc mộng,...hức...., sau khi tỉnh mộng cái gì cũng biến mất, huhu.... em thật sự sợ sẽ mất đi anh!.. Hức... Bởi vì em thật sự thật sự rất thích anh! huhu.... anh sẽ không rời em đi,.. phải không?" Yongbok lần nữa đem quần áo của Hyunjin trở thành khăn tay.
"Ha ha, đứa ngốc! Đây là thật, tuyệt đối không phải là mộng. Anh cam đoan với em, đời này, anh sẽ luôn luôn bên cạnh em, bảo vệ em, che chở em, cưng chiều em. Sẽ không rời xa em nửa bước. Được không?" Vẻ mặt Hyunjin sủng nịnh. Loại vẻ mặt này, cho dù ba năm trước đây cũng chưa từng thấy.
"Vâng! Hyunie, tại sao anh đối tốt với em như vậy? Thậm chí anh mới gặp qua em 2 lần đã đối tốt với em như vậy." Khóe mắt cậu còn vương vài giọt nước mắt.
"Kì thực, lúc trước, ngày đầu tiên em đến ' HHJ ' làm việc, đứng dưới công ty nhìn tấm biển cười, từ lúc đó anh liền muốn bảo vệ em, không cho em bị thương tổn. Sau khi nhìn thấy em, anh ngồi trong phòng làm việc như thế nào cũng không thể tập trung tinh thần, trong đầu đều là bóng dáng của em, sau đó anh liền muốn hiểu rõ về em, anh gọi thư ký đem tư liệu của em đến. Xem tư liệu mới biết cuộc sống của em khổ cực như vậy, anh càng muốn muốn cưng chiều em, anh liền thề, từ nay về sau không bao giờ để em khổ cực như vậy nữa, bù đắp cho em vui vẻ hạnh phúc gấp bội. Ngày đó, anh tan ca sớm, sau đó, vẫn đi theo phía sau em.Em đến bệnh viện, anh cũng đến bệnh viện, anh thật sự rất thương em. Em từ bệnh viện đi ra, anh cũng vẫn đi theo sau em, thấy em đã gần đến nhà, anh nghĩ trở về rồi nhưng là anh vừa mới quay đi chợt nghe thấy tiếng kêu của em, anh mau chóng chạy tới cứu em. Bokie, em biết không? Anh thật sự rất vui mừng vì ngày đó anh vẫn theo em từ bệnh viện đi ra, bằng không, anh khẳng định cả đời cũng sẽ không tha thứ cho mình." Hyunjin thâm tình nói cho Yongbok nghe tình huống ngày đầu tiên. "Em biết, em biết! Hyunjin, em yêu anh, cám ơn anh cũng yêu em." Yongbok xem ra còn nhìn Hyunjin chăm chú và nghiêm túc hơn.
"Thật vậy sao? Bokie, em cũng yêu anh?"
"Vâng! Em yêu anh! Thời điểm anh cứu em, em đã yêu anh." Yongbok thực sự rất thẹn thùng.
"Anh cũng yêu em! Bokie bảo bối, anh đã chơi với em nhiều trò chơi như vậy rồi, kế tiếp, em không phải nên chơi những trò anh thích sao? Chúng ta trước tiên chơi tàu cao tốc, sau đó đi nhà ma, được không?" Nhân cơ hội, Hyunjin đưa ra yêu cầu.
Yongbok hơi suy nghĩ một chút, mới chậm rãi mở miệng: "Được rồi! Chúng ta đi chơi!"
Ngồi trên tàu cao tốc, cậu gắt gao nắm lấy cánh tay Hyunjin, xem ra cậu thực sự rất sợ.
"Bokie ngoan! Đừng sợ, có anh ở đây"
Hyunjin nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
Ngay khi Hyunjin vừa nói xong từ cuối cùng tàu cao tốc liền chuyển động.
"A" a" a" trong nhiều người, Yongbok kêu lớn tiếng nhất.
Không đến một phút đồng hồ tàu cũng đã dừng lại. " Hyunjin, không nghĩ tới tàu cao tốc kích thích như vậy nha! Chơi thực vui mà! Chúng ta chơi lại một lần được không?" Ai, vừa mới còn sợ muốn chết, đảo mắt, còn muốn nữa chơi thêm lần nữa.
"A vừa mới người nào đó còn A lớn tiếng như vậy"
" đâu có! Đi thôi đi thôi!" cậu lôi kéo Hyunjin đi đến hướng vào cửa.
Yongbok kéo Hyunjin liên tục ngồi tám lần tàu cao tốc.
"Ngồi tàu cao tốc nhiều lần như vậy, em cảm giác thật thoải mái! Anh thì sao? Cảm giác như thế nào?"
"Ừ! Mỗi ngày đều ngồi trong phòng làm việc, thỉnh thoảng ra ngoài thư giãn một chút thật sự không tệ." Hyunjin ôm eo cậu, "Chúng ta nên đi nhà ma." Hắn sợ cậu hối hận, liền nhanh ôm cậu đi về hướng nhà ma.
Nhà ma có rất nhiều người, hiện tại, cậu càng lo lắng hơn so với thời điểm ngồi tàu cao tốc, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Vừa mới tiến vào nhà ma, Yongbok chợt nghe thấy tiếng thét chói tai từ bên trong truyền tới, thậm chí còn có tiếng la khóc. Điều này làm cho cậu càng thêm sợ hãi.
"A......Hyunjin, aaaaaaaaaa..." có một ma nữ mặt đầy máu me đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu. Cậu sợ tới mức chân đều mềm nhũn thế nhưng thanh âm không hề giảm thấp chút nào.
Hyunjin ở sau ôm lấy Yongbok, không để cậu ngã xuống.
"Ahhh... Hyunjin, em......" lúc này một con ma bò ra nắm lấy chân Yongbok, dọa ngất cậu.
"Bokie, Bokie bảo bối. Anh ôm em về nhà, ngoan! Đừng sợ, không sao chứ." Hyunjin vừa nói chuyện với Yongbok đã hôn mê, vừa ôm cậu rất nhanh rời khỏi nhà ma. Hừ! Dám dọa bảo bối của hắn, hắn quyết định ngày mai sẽ thu mua công viên trò chơi này, sau đó đem nhà ma phá đi.
Trở lại biệt thự, chị Jung đã trở lại, nhìn thấy cậu chủ ôm Yongbok liền hỏi: " Cậu chủ, thiếu gia làm sao vậy?"
"Chị Jeong, chị đã trở lại ? Chị đi nấu chút cháo, Bokie tỉnh dậy sẽ đói. Yongbok bị hù dọa ngất xỉu, tôi ôm cậu ấy đi nghỉ ngơi." Chị Jeong rất chiếu cố hắn, từ lúc hắn mới sinh ra, chị Jeong đã chăm sóc hắn.
"Được, tôi lập tức đi ngay." Bị dọa ngất? Cậu chủ mang theo thiếu gia đi đâu vậy? Sao lại té xỉu ? Quên đi, thiếu gia chưa nói chị cũng không hỏi nhiều làm gì.
Đến phòng ngủ, Hyunjin giúp cậu thay đổi đồ ngủ, sau đó đặt cậu lên giường, đắp kín chăn. Chính mình thì ngồi trên giường, nắm lấy tay cậu, giờ phút này, trong mắt của hắn tràn đầy cảm giác áy náy.
"Bokie bảo bối, ngoan! Không cần ngủ nữa, cháo dì Jeong nấu em thích nhất nay!"
"Bokie, thực xin lỗi! Nếu anh sớm biết em sợ như vậy..., đánh chết anh, anh cũng sẽ không đi."
Nửa đêm, Hyunjin vẫn nắm tay Yongbok, nhưng hắn cảm thấy tay cậu càng ngày càng nóng, hắn cảm thấy có chút không ổn liền sờ lên trán Yongbok.
"A! Bokie phát sốt rồi." Vừa sờ trán Yongbok, nóng muốn chết, thần kinh Hyunjin đều căng cứng.
"Chị Jeong!" Hyunjin gần như rống lên, cả tòa biệt thự đều bị bao quanh bởi cơn giận của hắn.
"Dạ, cậu chủ xin có chuyện gì?." Chị Jeong vừa nghe thấy thiếu gia gọi mình, giống như chuyện rất nghiêm trọng nên bà cũng không dám chậm trễ liền chạy đến.
"Nhanh gọi điện thoại cho bác sĩ Dong, sau đó kêu Kim Mina đến nhà hắn đón hắn, dùng tốc độ nhanh nhất đến đây." Nếu như có thể, hiện tại hắn rất muốn tự mình đến nhà bác sĩ Dong mang hắn đến đây!
Không đến nửa giờ, bác sĩ thở hổn hiển xuất hiện ở biệt thự của Hyunjin. Bác sĩ Dong tiêm thuốc giúp Yongbok hạ sốt, sau đó lại truyền dịch.
"Bác sĩ Dong, Bokie thế nào rồi? Có nặng lắm không? Tại sao lại phát sốt?" Thấy bác sĩ đã thu dọn đồ đạc liền vội vã hỏi tình hình của Yongbok.
" Hwang tổng xin yên tâm, thiếu gia bởi vì bị kinh hãi, cho nên mới sốt cao, nghỉ ngơi vài ngày có thể bình phục, ngày mai tôi sẽ tới khám lại cho thiếu gia. Ngoài ra ở đây có y tá, một chút sẽ giúp thiếu gia truyền dịch, xin ngài yên tâm." Bác sĩ Dong cẩn thận dặn dò.
"Bác sĩ Dong vất vả rồi. Chị Jeong, gọi Kim Mina đưa bác sĩ Dong trở về, ngày mai lại tới đón. Còn có, các người cũng có thể đi xuống, tôi sẽ chăm sóc Bokie, có việc sẽ gọi các người."
"Dạ, thiếu gia." Y tá trả lời.
Sau khi bọn họ rời khỏi, Hyunjin ngồi trên giường nhẹ nhàng vuốt ve vết tiêm ở tay Yongbok, nhìn thấy Yongbok hôn mê bất tỉnh, Hyunjin càng thêm áy náy không dứt. "Bokie, thực xin lỗi! Nếu anh sớm biết em sợ như vậy..., đánh chết anh, anh cũng sẽ không đi."
"Bokie, tỉnh lại được không?"
Hyunjin không ngừng nói chuyện với Yongbok đang hôn mê. Chị Jeong bưng cháo đứng ở ngoài cửa thật lâu rồi, đều nghe được những lời cậu chủ nói. Ba năm trước từ sau khi cô gái kia rời đi, cậu chủ liền thay đổi. Hiện tại, giống như đã quay trở về, tựa hồ so với trước kia càng thêm ôn nhu. Chị cũng hi vọng thiếu gia có thể ở cùng một chỗ với Yongbok.
"Cậu chủ cháo tôi đặt trên bàn"
" Ừm! Không còn sớm, chị Jeong, chị cũng đi nghỉ ngơi đi!" Mặc dù đang nói chuyện cùng chị Jung nhưng ánh mắt không hề rời khỏi Yongbok.
"Vâng, vậy có việc cứ bảo tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro