Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

95.Em thương đến hết đời mình

Bắt đầu kể từ lúc quay trở về nhà của cô đến bây giờ , mẹ của Moonbyul một câu cũng không nói . Yongsun nhìn thấy ba của cô nằm trên bộ ván đầy mệt mỏi , lúc nãy cũng nghe đến ba cô hiện đang trở bệnh . Vậy mà con người đó lại có thể tàn nhẫn đến vậy , một chút cũng không quan tâm quay trở về thăm ông lấy một lần .

Nàng nhìn thấy mẹ của cô trạng thái giống như không tỉnh táo lắm , liền để bà vào phòng nằm nghỉ . Bản thân của mình lại ra nhà sau cố tình vì hai người họ nấu một bữa cơm , nhưng lu đựng gạo cũng không còn bao nhiêu hạt . Vì thế đành phải lội bộ ra đầu đường đến một tiệm tạp hóa nhỏ để mua , lúc này đồng loạt hai người lớn tuổi trong nhà không ai hẹn ai đều thức dậy .

" Quả thật là Yongsun còn sống "

Ba của cô lúc nhìn thấy Yongsun vào nhà mới dám tin là sự thật , ngày trước nghe được tin nàng chết đi , bọn họ quả thật là lòng đau như cắt .

" Còn nói , nếu như con dâu của tôi chết thật , không phải là con Byul từ tôi mà tôi nhất định từ nó "

" Bà nói chúng ta xúm vô gạt con dâu của bà như vậy , nó tới lúc biết được có giận chúng ta không ? "

" Bây giờ tôi với ông giúp được gì cứ giúp , còn về chuyện sau này con dâu nó biết được , thì để con gái của ông lo "

Hai người mỗi người một câu cho đến lúc Yongsun về đến cổng , lại không ai hẹn ai đồng loạt nằm xuống . Một mình nàng ở nhà sau nấu đến mồ hôi nhễ nhãi , mẹ của cô lén nhìn mà xót hết cả ruột .

Nàng dọn cho hai người họ bữa cơm liền gọi họ ngồi dậy , ba của cô còn đóng kịch giỏi đến mức giống như ngạc nhiên khi nàng đã chết rồi , sao lại có thể xuất hiện ở đây được .

" Con dâu , ta muốn ăn cái này con gấp cho ta đi "

" Bác ăn từ từ , coi chừng mắc xương "

" Con tại sao kêu ta bằng bác , lúc trước con chẳng phải luôn gọi ta là mẹ "

" Bà à , nó chẳng phải là Yongsun của chúng ta , con bé đã chết từ một năm trước rồi bà chẳng nhớ "

Đã diễn thì cũng phải diễn sao cho thật có tâm , mẹ của cô nghe đến đó liền giả vờ tức giận đập vỡ chén cơm của mình . Còn muốn làm cho bản thân mình bị thương , rốt cuộc cũng phải khiến cho Yongsun gọi một tiếng mẹ mới chịu ngồi yên .

Lúc này ông Moon giả vờ nói chán ghét không khí này , muốn đi ra bên ngoài một lúc . Nơi mà ông đi đến cũng không phải ở gần đó , nói đúng hơn là đi đến nơi Moonbyul cho xe đổ lại , mà cô cố tình không để cho nàng thấy .

" Mẹ đừng làm cho bản thân mình bị thương "

" Cô là ai ? Tôi không cần cô đâu , Yongsun con đâu rồi ? "

" Là con , mẹ tin con đi có được không ? "

" Ông ấy nói con dâu tôi chết rồi , cô gạt tôi "

" Con không có chết , con hiện tại chính là đang đứng trước mặt của mẹ "

Bởi vì nàng cho rằng mẹ của cô bây giờ không tỉnh táo , nên muốn nói như vậy để bà bình tâm lại , dù gì ở đây cũng không còn ai khác . Lại không biết mình đáng thương như vậy , bọn họ là cả nhà ba người cùng nhau hợp lại để bức nàng nói ra sự thật .

Chiều hôm đó Yongsun dự định sẽ về lại thành phố trong đêm , dự định đưa xuống đây bác sĩ chẩn trị cho bà , nhưng khi nàng vừa bước ra cổng được vài bước , mẹ của cô lại nằng nặc bắt nàng ở lại , bà còn giả vờ lên cơn khiến cho Yongsun khó lòng đi nữa .

" Yongsun , con ở lại đây một hôm được không ? Sáng mai khi bà ấy còn chưa thức , ta sẽ đưa con ra bến xe "

Chính bởi vì ba của cô hết lòng khuyên ngăn nàng ở lại , mẹ cô thì một mực bám chặt lấy cả người của nàng . Yongsun sợ rằng nếu như mình không đồng ý sẽ làm bệnh bà thêm nặng , vì thế ở lại một đêm cũng không có quá đáng gì .

Nếu như Yongsun biết được cả nhà ba người bọn họ lập kế bày mưu , nhất định sẽ không ngoan ngoãn ngủ lại căn phòng khi trước của Moonbyul .

Có lẽ bởi vì trong ngày hôm nay đã quá mất công sức vào nhiều chuyện , vì thế Yongsun vừa nằm xuống chiếc giường cũ khi xưa liền không chống chọi nổi . Bên ngoài không gian vắng lặng , cho đến khi dám chắc rằng nàng đã say vào trong một giấc mộng , lúc này ba mẹ của cô mới rón rén mỗi người một chiếc balo lẻn ra bên ngoài .

Bọn họ hiện tại chính là đến nhà bà con ở tạm , lại không có bỏ mặc nàng một mình ở đó . Sau khi Moonbyul lái xe đưa YooA đi , thật chất là chở cô ấy đến bến xe liền vòng về nhà ba mẹ của cô , có điều không dám lộ diện cho đến tối hôm nay mới chính thức trở vào hành động .

Yongsun có một thói quen rất xấu , chỉ cần nàng ngủ say rồi thì có đem nàng đi đâu cũng khó mà biết được . Chính vì thế khi Moonbyul đưa ba mẹ qua nhà bà con lánh tạm , bản thân quay trở lại đi vào phòng cho đến bây giờ nàng vẫn không hề hay biết .

" Bảo Bối , chị thật hư "

Cô ngồi ở bên cạnh nàng tỉ tê trách mắng , nếu như là người khác đang ngồi ở đây , thì chị phải làm sao chứ ?

Bảo Bối nếu như chị thật sự đã là vợ của Yonghwa , em sẽ thành tâm chúc phúc cho chị . Nhưng ba của YooA nói rằng đám cưới đó đến cuối năm nay mới tổ chức , chị lại vẫn còn rất quan tâm đến em . Vì vậy cho dù ngày hôm nay có bằng cách nào đi nữa , cũng phải giành lấy chị về từ tay Yonghwa .

Em từng nghĩ rằng bản thân mãi mãi cũng không bao giờ có chị , sau đó có đi rồi lại để mất đi . Chúng ta bây giờ là người dưng rồi Bảo Bối , nhưng ngày nào chị vẫn chưa làm vợ của người ta , em vẫn sẽ là đeo đuổi chị lại từ đầu .

Bởi vì trong một năm qua chưa từng nhìn thấy nàng gần đến thế này , có một con người ngây ngốc ngồi đó cả một đêm chỉ bởi vì Yongsun . Cô gái đó của tôi đã quá mệt mỏi rồi , nhưng trong giấc ngủ của mình có đôi khi cảm nhận được , tấm chăn mình cứ hay làm cho xốc xếch cứ một lúc lại tách ra khỏi người mình , bây giờ giống như có người đắp lại . Có vẻ như cảm giác kia ùa về , chị chỉ cần ngủ thôi , hết thảy em đều thay chị chăm lấy một giấc ngủ thật ngon .

----------------------

" Aaaaaaa.... "

Sáng sớm khi mấy chú chim sẻ còn đang ăn vụng lúa rớt lại trên sân , đã bị tiếng hét của Yongsun làm cho bay hết . Rõ ràng hôm qua nàng là một mình một giường để ngủ , sáng nay lại phát hiện một đống thù lù đang trùm chăn kín mít ở ngay bên cạnh , thì chỉ có thánh mới chẳng giật mình .

" Nhỏ cái miệng lại một chút , em muốn ngủ "

Vốn dĩ cho rằng phát hiện là tiếng người quen sẽ có thể như vậy bỏ qua , trái lại Yongsun lại càng tức giận đá cô thật mạnh . Khiến cho bạn nhỏ lúc trước nào đó đang mơ phải xuân mộng , còn chưa ăn uống được gì ăn luôn một cước nằm lăn xuống sàn không biết trời trăng mây nước .

" Bảo Bối , sáng sớm là ai chọc giận chị ? Thật đau lắm ... "

" Nói mau , ai cho phép em nằm lên giường của tôi "

" Em bị té còn chưa sảng , chị lý nào lại sảng. Cái nhà này là của ba mẹ em , còn cái giường là của em "

Đúng ghê lắm , nàng cũng đâu phải là đang ở nhà của mình mà bị người ta đột nhập . Tuy rằng nói lý là đúng , nhưng dù gì cũng không phải là gì của nhau nữa , thấy nàng nằm ở đó nên biết điều mà sang chỗ khác .

" Em chẳng phải từ họ rồi sao ? Bọn họ cũng không muốn thấy mặt em nữa , biến về thành phố của em đi "

Ây da Bảo Bối , ba mẹ dĩ nhiên không có thèm quan tâm con gái nuôi như em rồi . Ba mẹ chỉ là mong nhớ con dâu đến đồng lõa cùng em lừa chị , chị còn ở đây mà bênh vực cho họ đi .

" Em dĩ nhiên về lại thành phố , nhưng phải chờ đến lúc em dạy xong chị "

Cái gì được gọi là dạy xong tôi , Moonbyul tôi bây giờ không phải nằm trong lòng bàn tay của em , lý nào tôi lại có thể để cho em tùy tiện lộng hành như vậy .

" Mẹ , mở cửa cho con "

Ui , nếu như có mẹ ở đây sẽ bị câu gọi này của chị mà tan chảy . Rất tiếc là ở đây không có người nào cứu nổi chị , cho dù bị nguyền rủa cũng phải làm một lần cho đáng .

Moonbyul trước lúc đi ngủ đã đem căn phòng khóa lại cẩn thận , chìa khóa Yongsun có muốn tìm cũng tìm không được . Hiện tại ngoại trừ cô ra , Yongsun nàng cũng đừng nghĩ có thể ra ngoài được .

" Em dám giam giữ tôi ? "

" Phải đó , chị làm gì được em "

Nhìn bộ dạng của chị cũng đủ biết không đánh lại em , muốn tìm điện thoại để nhờ đến sự giúp đỡ của người thân sao ? Cũng bị em giấu đi rồi , muốn làm là phải làm cho tới .

" Em không có quyền gì nhốt tôi cả "

" Có , em có quyền bắt chị nói ra sự thật "

" Bảo Bối , em đã thử chị rất nhiều lần chị đều cố tình làm cho giống thật . Nhưng khi chị về đến đây thì đã lộ ra rất nhiều chi tiết , từ việc chị nhận ra viện trưởng cho đến mẹ , và biết rõ đường về nhà của em , em muốn hỏi chị làm sao nhớ rõ như vậy ? Khi ở trước mặt em chị luôn tỏ ra mình là người mất trí , nhưng đối với mẹ đang giả vờ điên điên khùng khùng lại tự nhận rằng mình chưa chết "

Yongsun nghe thấy toàn bộ sự việc trong mấy hôm nay , đều do bọn họ cố tình làm như vậy để thử nàng . Có trách là phải trách nàng không đề phòng tên bạn nhỏ lắm chiêu này , nhưng lại có một điểm an ủi rằng thật chất cô cũng không xấu xa đến mức từ mặt cha mẹ mình như vậy . Ơ nhưng mà chứng minh được nàng nói dối thì đã sao , nàng không có chết không có nghĩa là sẽ quay lại với cô .

" Sao ? Chị không biện minh được ? Mà cho dù chị có biện minh thì em cũng không tin nữa , Bảo Bối là chị , chị chỉ đang lừa em "

Moonbyul biết được Yongsun đối với mình tràn đầy căm phẫn , cô không chối bỏ chính bởi vì mình mà Yongsun suýt nữa đã biến mất hoàn toàn . Nhưng cô muốn nàng hiểu , tất cả những gì xảy ra cho đến hôm nay đều không phải thật tâm muốn tổn thương nàng .

" Bảo Bối , lúc em bị Lee phu nhân sử dụng ngãi quả thật không kìm chế được hành động của mình . Hôm đó nhìn thấy chị cùng Kim Hyung ở khách sạn ... "

" Em đã cảm thấy bản thân tôi thật dơ bẩn , em còn nói rằng em không hối hận vì yêu tôi , nhưng hối hận vì đã gặp phải tôi vào 5 năm trước "

Nếu như em đã biết tất cả mọi việc tôi cũng không cần giấu giếm , em muốn nhắc lại chuyện của úc xưa chứ gì , vậy tôi cũng sẽ nhắc cho em nhớ những câu nói em có thể dùng để giết chết tôi khi đó tàn nhẫn như thế nào .

" Em thật sự không muốn nói như vậy , lúc đó đầu của em đau lắm . Em nhớ ra rằng hôm đó em còn chưa đến giải bùa như thường lệ , nên em mới đi tìm bà ấy "

" Đừng nói nữa "

" Bảo Bối , em chỉ xin chị nghe lấy một lần . Sau khi từ đó trở về em đã muốn về căn hộ xin lỗi chị , nhưng trên đường về em bởi vì cứu YooA bị đánh vào đầu hôn mê đến một tháng , em thật sự không có bỏ chị "

Trong đáy mắt của Yongsun không nhìn thấy sự thấu hiểu dành cho cô , lại giống như những giọt nước mắt của nàng bây giờ rơi xuống , không phải bởi vì cho rằng mình đã hiểu lầm cô , mà lại giống như nhớ lại những tháng ngày đó mà không sao kìm được nước mắt . Moonbyul nhìn thấy nàng như vậy liền bỏ ra ngoài , chỉ mới sáng sớm thôi mây đen từ đâu kéo đến làm u ám cả một góc trời .

Ngày hôm đó trong buổi tiệc sinh nhật của em thật buồn , tôi sống đến từng tuổi này lại phải bật khóc như một đứa trẻ cần người đến dỗ dành . Moonbyul , tôi không có lừa em . Tôi thật sự đã nhảy xuống dòng sông Serepok tự kết liễu đời mình , nhưng có lẽ ông trời còn thương xót tôi , đêm hôm đó Yonghwa cùng bạn của mình cắm trại ở hạ nguồn . Trong lúc anh ấy tản bộ lên phía thượng nguồn , nhìn thấy có người muốn tự vẫn liền cùng với bạn mình ra tay giúp đỡ .

Đúng là như vậy , khi Yongsun tỉnh lại chính Yonghwa là người giúp nàng điều trị tâm lý trong suốt một năm , cũng trong một năm đó ông nội lập nên mộ cho nàng không phải chỉ muốn trừng phạt Moonbyul , còn chính là muốn cô tưởng rằng nàng đã chết sau này không còn dây dưa không dứt .

Thật chất cái được gọi là bỏ ra ngoài không phải vì tức giận nàng không hiểu cho cô , chính vì Moonbyul nhìn thấy mây đen kéo đến , sấm sét liên hồi nên muốn nhờ đấng tối cao giúp mình minh chứng .

" Nếu như em có nửa lời giả dối , Bảo Bối chị hãy nhìn thử ông trời trừng phạt em "

Moonbyul cả hai chân ngã khụy trên nền lạnh lẽo , ở trước sân nhà mặc cho mưa gió phủ lấy để chứng minh rằng bản thân mình không nói dối . Yongsun vốn dĩ nhìn thấy cửa phòng được cô mở ra liền muốn bỏ trốn , nhưng khi nhìn thấy cô như vậy ở trước sân liền một mực kéo cô vào bên trong .

" Em điên rồi , vào bên trong mau "

" Em không có nói dối , tại sao chị lại chẳng tin em "

Yongsun nhìn thấy sắc mặt cô tái nhợt , cơn mưa đó đã đánh lên người cô gần một tiếng đồng hồ Yongsun mới phát hiện . Lúc nàng đưa được cô vào bên hiên , còn chưa kịp trách mắng cả thân thể đó đã đổ rạp lên người của nàng .

" Bảo Bối , em chưa từng chán ghét chị , em cũng không hề hối hận . Có oán trách em sao cũng được , cũng đừng bỏ em đi "

" Nè , em bị sao vậy ? "

" Xin chị .... đừng bỏ em đi "

To be continued ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro