85.Cũng như cánh hoa tàn rơi
Khi Yongsun tỉnh lại cũng vẫn là khung cảnh lúc mình ngất xỉu , bởi vì khi đó đã là nửa đêm làm sao có ai có thể đến cứu nàng , vốn dĩ là họ không hề hay biết nàng trở nên như vậy . Cố gắng gượng người của mình đứng dậy , lúc này cơ thể đã nhiễm khí lạnh từ sàn nhà vô cùng yếu ớt . Chỉ có thể tự nâng đỡ chính thân thể của mình lên giường , thuốc còn chưa kịp uống đã trở nên vô lực .
Buổi sáng hôm đó khi Hyejin tìm đến căn hộ của nàng , cũng là lúc Yongsun đã thu dọn xong tàn cuộc ngày hôm qua . Vì thế khi nhìn thấy nàng có vẻ mệt mỏi , chỉ cho rằng một cơn cảm mạo lại ghé thăm . Cũng không quan sát nhiều đến kệ rượu thiếu vắng đi rất nhiều , cũng không nhìn thấy bên trong sọt rác là những mẫu giấy lau nhuộm máu mỗi khi Yongsun bị xuất huyết . Nếu không sau này cô ấy đã không hối hận đến như vậy ...
" Em ấy vẫn chưa về sao ? " - Hyejin không có ý muốn nhắc lại chuyện này , nhưng đã lâu đến như vậy rồi , chẳng lẽ một lần thôi cũng chưa từng quay lại .
" Bạn nhỏ ... em ấy sẽ về trong chủ nhật tuần này thôi " - Yongsun vừa uống qua liều thuốc cảm Hyejin mua cho mình , lại thoáng qua một chút vui vẻ khi nghĩ về ngày đó , cũng là kèm theo hy vọng .
" Cậu làm sao lại có thể biết trước như vậy ? "
" Bởi vì khi đó là sinh nhật của em ấy , nhất định em ấy sẽ về mà "
Hyejin nhìn thấy nụ cười trên môi của Yongsun tràn đầy vui vẻ , cũng không có ý định dập tắt nó , nhưng nếu như muốn về cũng đã không đợi đến ngày đó mới về . Chỉ sợ hy vọng càng nhiều , đến khi không chờ đợi được càng tự mình đày đọa bản thân .
" Cậu về đi làm đi , mình một chút nữa cũng sẽ đi "
" Nhưng hôm nay cậu không khỏe , mình qua đó xin nghỉ giúp cậu "
" Hwasa , cho mình đi đi . Mình ở nhà thật sự sẽ chịu đựng không nổi ... "
Một câu nói của Yongsun cũng đủ khiến Hyejin rời khỏi đó , cũng không đến công ty xin phép dùm nàng . Đúng là càng ở nhà sẽ càng trở nên sầu thảm , bước ra bên ngoài cũng phần nào giúp cho đầu óc bớt suy nghĩ đến mấy chuyện không vui .
" Chị đã giải quyết xong chưa ? Tôi sẽ không nhẫn nại với chị đâu " - Nari đã đợi lâu đến như vậy , số tài sản đó cũng không được chuyển nhượng cho cô ta , vì thế liền sinh ra tức giận .
" Đã giao tất cả cho luật sư của ông , cho dù mày có gấp cũng là nên đi tìm ông ấy "
" Được , chỉ cần tôi nhận được tiền , ông của chị vẫn có thể yên ổn sống vui vẻ cả đời "
Yongsun đối với tính mạng của ông vẫn không hề đùa giỡn , nàng thật sự ở nơi luật sư chấp nhận thừa kế số tài sản lúc trước . Sau đó giao cho ông ấy chuyển nhượng lại cho Nari , nhưng lúc này ông ấy lại nói nàng về trước , ông ấy tự biết cách giải quyết vấn đề này .
Vài ngày sau đó khi Yongsun đến công ty cả người mệt mỏi vô lực , sắc mặt cũng trắng bệch đến mức dọa người . Bữa trưa nàng cứ ngồi đó một lúc lại buồn nôn , khiến cả công ty bàn tán về việc có thể Yongsun đã mang thai đứa con " nghiệp chủng " .
Lời nói đó là nàng trong lúc bước ra ngoài vô tình nghe được , cả cơ thể dường như xém một chút đứng không vững . Xem xét lại nàng thật sự đã trễ hơn một tuần , liệu có phải thật sự ông trời đã tàn nhẫn với nàng đến như vậy hay không ?
Buổi chiều khi tất cả mọi người đều tan sở , nàng hôm nay cũng không viện cớ ở lại công ty tăng ca nữa . Nhanh chóng lao xe ra khỏi đó , tấp vào một tiệm thuốc cách xa công ty nơi nàng làm việc . Thứ vừa rồi nàng vừa để vào túi xách của mình , đích thị là một chiếc que thử thai tất cả đều đã lọt vào tầm mắt của người khác .
Mua thì cũng đã mua rồi , nhưng tuyệt nhiên có một người lại không hề dám thử xem rốt cuộc là mình có phải thật như vậy hay không ? Chỉ dám quăng bừa nó vào một góc trong phòng , một chút cũng không dám thử .
Còn vài ngày nữa không chỉ là sinh nhật của Moonbyul , còn là lễ cưới của Somi chỉ vài hôm sau đó . Hôm nay mọi người đã hẹn nhau ra bên ngoài giúp Somi xem lại một vài thứ , giống như trong lễ đính hôn lần trước đã làm rất chu tất . Vốn dĩ mọi người đã xảy ra đến như vậy , không ai nghĩ Yongsun sẽ có mặt trong buổi tối này .
" Chị Yongsun , chị đến thật sao ? " - Seulgi nhìn thấy Yongsun một thân một mình đến điểm hẹn , dĩ nhiên cô ấy đã cố gắng kiếm tìm bóng dáng của Moonbyul , nhưng kết quả hầu như ai cũng đã biết trước được sự tình .
" Chị đã hứa với Somi nhất định sẽ tới mà , sao rồi mọi người đã chuẩn bị tới đâu ? "
Suốt trong buổi họp mặt ngày hôm đó mọi người cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể , đều không ai dám nhắc đến Moonbyul một câu nào cả . Nhưng bọn họ lại cứ hay thắc mắc tại sao Yongsun cứ một lúc lại xin phép ra ngoài , trong lần nàng ra ngoài lâu nhất rốt cuộc Hani chịu không nổi đã lay lấy người của Somi như ấp úng một chuyện gì đó .
" Có chuyện gì vậy ? Tao thấy kể từ lúc mày nhìn thấy chị Yongsun sắc mặt liền khó coi như vậy ? Không phải mày cũng giống như họ kỳ thị chị ấy chứ ? " - Phải , vụ việc chấn động đó không ai là không biết . Nhưng Somi vẫn cho rằng Yongsun nàng không phải là loại người như vậy , nhất định là có hiểu lầm nào đó .
" Không phải , tao chỉ muốn nói tới Moonbyul . Tao từng gặp nó , nhưng..."
" Mày gặp nó ở đâu ? Tại sao đến bây giờ mày mới nói ? "
Somi nhất thời bởi vì quá nóng ruột đã nắm chặt lấy tay của Hani , lại không suy nghĩ đến tình huống cả tháng nay Hani mới có mặt ở thành phố sau chuyến công tác xa , lại cũng mới biết sự việc xảy ra với Moonbyul và Yongsun hôm qua , thì làm sao có thể nói với bọn họ sớm hơn .
" Hôm tao gặp nó chính là nhìn thấy nó ở bên trong một con hẻm cùng cô gái khác vui vẻ ..."
" Không thể nào , là mày nhìn lầm ai đó "
" Somi , tao quen biết nó từ nhỏ đến lớn tuyệt đối không lầm . Hôm đó nó cùng cô ta ôm lấy nhau , quần áo trên người cô ta thì xốc xếch , sau đó bọn họ còn dìu nhau đi vào xe của cô gái đó nữa "
Hani nhìn thấy Somi có vẻ như không tin tưởng mình , liền đem một thứ hôm đó mình nhặt được để chứng minh rằng mình không nói dối . Kể từ lúc Somi nhìn thấy vật đó liền không khỏi tin được , chính là chiếc khăn tay mà Moonbyul ngốc nghếch từng xem như là tín vật .
" Mày nói đi , có ai lại trùng hợp đến mức có luôn cả chiếc khăn tay này . Đây là vật mà nó thích nhất , vậy mà nó cũng nhẫn tâm đạp lên rời khỏi "
Tất cả những gì Hani nói tôi đều có thể nói cho các bạn biết nó thật sự có xảy ra , nhưng có đúng như những gì người khác nghĩ hay không thì chính các bạn sau này tự hiểu rõ . Hani không hề có ý định nói xấu gì bạn của mình , chỉ là nhìn thấy Yongsun cứ trở nên tiều tụy như vậy thật sự là chịu không nổi nữa .
" Cất nó vào đi , cũng đừng cho chị Yongsun nhìn thấy "
" Chị Yongsun , tại sao lại đứng ở đây ? " - chất giọng của Seulgi làm cho hai người ở bên trong hoảng hốt , thì ra từ nãy đến giờ những gì họ nói đều đã được người đó tất cả đều nghe thấy .
" Xin lỗi , chị cảm thấy không được khỏe , mọi người ở lại giúp chị chuẩn bị dùm Somi nhé "
Yongsun rất nhanh liền xoay người rời khỏi , cốt để không ai nhìn thấy đôi mắt của nàng thật sự giờ phút này đã tệ hại đến như thế nào . Cố tình rời khỏi thật nhanh , nhưng cơ thể của nàng cũng chỉ có thể nương nhờ vào bức tường lạnh lẽo . Bằng chứng chính là Somi đã rất nhanh có thể đuổi kịp nàng ...
" Là Hani nó ăn nói lung tung , chị đừng để ý "
" Somi , tất cả những gì chị gây ra cho em ấy , đủ khiến em ấy hận chị đến như vậy "
Ở trước mặt của mọi người , có thể Yongsun sẽ không khóc . Nhưng Somi lại là người từng đến khuyên nàng chấp nhận tình cảm của Moonbyul , cũng là người có thể nói là hiểu rõ nhất về mối quan hệ của họ . Đối với người này , dường như nàng chưa từng giấu được bất cứ điều gì .
" Không phải , không phải đâu , chị đừng như vậy "
" Cho dù em ấy có hận chị ra sao cũng được , chị vẫn hy vọng em ấy có thể về dự sinh nhật cùng với chị . Có phải chị ngốc lắm không ? Nếu như em ấy có người mới , thì ngày đó phải là ngày họ ở với nhau "
" Nó sẽ cùng chị ăn sinh nhật mà , nó sẽ không hận chị "
Không hiểu sao ngày hôm nay khi nói chuyện với Yongsun , Somi lại cảm thấy vô cùng sợ hãi . Không phải ở nàng toát ra khí thái dọa người , là ánh mắt chứa đựng một sự bi thương giống như đã chịu đựng không nổi nữa . Rất sợ cái cảm giác lúc này , sợ hãi nhìn vào ánh mắt như thể tất cả sắp không còn quan trọng nữa .
" Chị ổn không ? Yongsun , chị ổn không ? "
" Ổn , chị rất nhanh rồi sẽ ổn cả thôi . Somi , đưa chiếc khăn này lại cho chị có được không ? Coi như đây là đều duy nhất chị xin em "
Cuối cùng thì chiếc khăn đó cũng đã trao lại cho nàng , lúc Yongsun rời khỏi cũng là lúc Somi cảm thấy nụ cười trên môi của nàng bi thảm . Cứ muốn đuổi theo nàng , nhưng lại sợ càng khiến Yongsun cảm thấy khó chịu hơn , chi bằng để cho chị ấy có thời gian tự chữa khỏi chính mình .
Nhưng cái được gọi là chữa khỏi chính mình đó , chính là cô gái của cô lại ngốc nghếch đến mức muốn giết đi chính mình . Cô ấy lại uống rất nhiều rượu , đôi mắt mơ hồ giống như sắp nhìn không rõ một thứ gì nữa . Nhưng có vẻ như dấu giày in đậm trên chiếc khăn đó quá mức khắc sâu , nên cho dù thế nào cũng thấy nó hiện rõ hơn bao giờ hết .
Chiếc khăn em từng nâng niu từng chút một , chiếc khăn lúc nào cũng giữ bên mình . Ngày đó khi còn chung sống vui vẻ bên nhau , chị đã không ít lần giật lấy của em , đổi lại lần nào cũng chọc được em giận đến mức đỏ hết cả tai . Nhưng lần này bốn chữ em thêu trên khăn tay này , đã bị bùn đất từ dấu chân ai dẫm đạp ? Chị biết rất rõ là đằng khác , em sẽ rất hận chị , nhưng chị lại ngu ngốc không biết được , thì ra em đã hận chị đến bước này .
Khi chiếc khăn đó được một cô gái ngốc nghếch cố gắng giặt đi thật sạch , cũng là lúc nhìn thấy bao que thử thai đã bị người đó xé đi . Chính thức sử dụng cách thức này để thử xem , rốt cuộc ông trời có phải muốn dìm mình đến chết đi mới hả dạ hay không ?
Ừ , thì ra là ông trời tàn nhẫn đến như vậy , khi trên một chiếc que thử thai , hai vạch một đậm một nhạt chính thức tàn phá tất cả sự cứng gắng của nàng . Bạn nhỏ , giờ phút này không phải em có tha thứ cho chị hay không ? Thật chất là chị đã không thể nào tha thứ cho mình được nữa .
-----------------------------
" Chị Nari , em nhìn thấy cô ta đến tiệm thuốc mua que thử thai . Và hôm nay cô ấy đã không đi làm , có khi nào cô ấy thật sự mang thai không ? "
Đứa em gái xấu xa của nàng đã cho người làm tay chân của mình , người đó cũng đồng thời làm chung một công ty với Nari . Cô ta đem những gì mình biết nói hết tất cả với cô ta , lúc này đáy mắt của người này hiện lên một cơn sóng .
" Có thai ? Không phải chứ "
Kẻ đang trở nên kích động chính là Yoondo , phải ... anh ấy chính là chung một thuyền cùng Nari gây ra những chuyện này . Anh ấy muốn đem tất cả những gì Yongsun có đều biến mất , khi đó anh ta sẽ lại một lần nữa khiến nàng quay trở về với mình . Nhưng anh ta lại không biết rằng , Nari không hề chừa đường nào cho hai người họ quay lại với nhau .
" Có thai với anh trai mình , đê hèn tới mức chịu không được " - Nari là người biết rõ nhất Yongsun có thai hay không ? Nhưng vẫn buông ra một câu như vậy trước mặt Yoondo .
" Có thai thì đã sao ? Có thể đi phá mà "
" Tại sao người phụ nữ dơ bẩn như vậy anh cứ cố đâm đầu vào , rốt cuộc anh có lần nào nghĩ đến cảm nhận của tôi hay không ? "
" Cô muốn gia sản tôi giúp cô có được gia sản , nhưng cô muốn đem Yongsun dìm tới chết thì đừng hòng . Nari , chúng ta ngoài quan hệ hợp tác ra , thực chất chẳng là gì "
Yoondo tức giận đập bàn bỏ đi , cũng là lúc này Nari đã không thèm đuổi theo hắn . Cứ để cho bọn họ nháo một phen cũng thật là thú vị , có thai hay sao đúng là hoang đường không thể tưởng .
Cô ta trước đây từng đặt camera trong chính căn phòng đó nhằm muốn quay lại cảnh " loạn luân " của nàng , nhưng rốt cuộc ngoài việc nằm cạnh nhau thật chất họ không xảy ra chuyện gì , thì lấy đâu ra có chuyện có thai được cơ chứ . Nhưng nếu như đã mua que thử rồi vẫn cho ra hai vạch , thì chính là nàng đang trong tình trạng căng thẳng hoặc sử dụng chất kích thích khiến nội tiết tố không bình thường dẫn đến kết quả sai lệch , ai cũng có thể không biết nhưng đối với một bác sĩ như Nari dĩ nhiên chuyện này là có thể hiểu được .
-----------------------
" Anh đến tìm tôi làm gì ? "
Chỉ ngày mai nữa thôi sẽ là sinh nhật của người mà nàng yêu nhất , hôm nay Yongsun đã đến công ty đi làm lại , trong vòng một ngày cố gắng hoàn thành xong tất cả công việc tồn trữ mấy hôm trước của mình . Khi về đến căn hộ cũng đã là 10h đêm hôm đó , lúc này nhìn thấy Yoondo đã ở sẵn nhà xe đợi mình . Cũng lâu rồi không gặp ...
" Yongsun , em vẫn còn tâm trạng đi làm sao ? Em có biết bây giờ ở đó mọi người đều đồn ầm lên về đứa con trong bụng của em hay không ? "
" Tôi biết "
" Em vì sao lại có thể bình thản đến như vậy ? Yongsun , bây giờ trong lúc nó vẫn còn chưa lớn lắm , anh đưa em đi phá có được không ? Sau này cũng không ai dị nghị vấn đề này nữa "
" Yoondo , tôi thật sự không nghĩ ra được tại sao Nari lại có thể làm nhiều việc đến như vậy . Nhưng xem ra cũng có một phần không nhỏ từ góp sức của anh "
Nếu như là một Yongsun của lúc trước sẽ có thù báo thù , nhưng nàng của hiện tại đối mặt với ai cũng đều bình thản như vậy . Cười cũng giống như không cười , chẳng hề rơi một giọt lệ nào nhưng lòng cũng giống như đã chết . Trong đầu chỉ còn suy nghĩ duy nhất một chuyện , ngày mai sẽ nấu món gì cho cô , bánh kem sẽ phải chọn loại nào mà thôi .
" Anh cho dù có làm chuyện gì đi nữa , cũng chưa từng nghĩ đến sẽ hại em "
" Nam Yoondo , cám ơn anh đã bảo hộ tôi đến như vậy . Nhưng anh có biết tất cả những gì xảy ra cho đến hôm nay , một cái chết thật sự còn dễ chịu hơn gấp nhiều lần "
" Được , anh sẽ chờ cho đến khi em bình tâm trở lại . Yongsun , đến nông nổi này cũng đừng vọng tưởng nó sẽ về bên em , đối với nó bây giờ , em so với loại con gái bên đường còn dơ bẩn hơn nữa "
Yoondo nói xong vài câu cũng không nán lại , hắn còn cho rằng Yongsun sẽ thế nào trùng bước . Nhưng cô gái đó vẫn làm như không nghe không thấy một mực về phía thang máy lên căn hộ của mình , rốt cuộc là em cố tình tỏ ra mạnh mẽ hay là em đã đau khổ đến mức điên mất rồi .
-----------------------------
Mặc kệ là chuyện gì đã diễn ra trong suốt những ngày qua , trong vòng buổi tối hôm đó Yongsun thà rằng không ngủ dành thời gian để trang trí khắp nơi xung quanh căn hộ của mình . Đáng lẽ buổi tiệc sinh nhật này là của cô , thì nàng nên chuẩn bị những khung hình của cô mới phải . Đằng này Yongsun cứ mỗi góc lại trưng bày những tấm hình của họ , nụ cười hạnh phúc đến mức khờ khạo .
Nàng còn ở mỗi một bức hình phía sau ghi rất nhiều dòng chữ , chung quy lại cũng chỉ là những lời nhắn gì đó hay gợi nhớ hoàn cảnh của những bức ảnh này ra đời mà thôi . Nhưng cứ một chốc Yongsun thật sự phải vào nhà vệ sinh , nàng lúc thì nôn ra máu , lúc lại nôn ra rượu , mệt mỏi vô lực đến cỡ nào cũng cố gắng hoàn thiện trong đêm nay , nếu như có mệt mỏi cũng chỉ còn mệt mỏi trong đêm nay nữa thôi .
Dường như gần sáng thì Yongsun có chợp mắt một chút , sau đó lại giật mình khi bình minh phủ kín bao trùm khung cửa sổ . Nàng đã chuẩn bị rất sớm để ra ngoài mua những thứ nguyên liệu tươi sống nhất , lại còn mua nguyên liệu về làm bánh kem nữa chứ . Còn phải có hoa nữa , nến và dĩ nhiên là một món quà ngày sinh nhật ...
Đáng lẽ ngày sinh nhật này sẽ vô cùng nhộn nhịp , nhưng Yongsun lại nói với mọi người chỉ muốn một ngày hôm nay được ở riêng tổ chức sinh nhật cho cô , chỉ duy nhất năm nay thôi , sau này cũng sẽ không giành Moonbyul trong ngày này với họ nữa . Lại cũng chẳng để cho ai phụ mình , chỉ một mực làm đến không kịp nghỉ tay ...
Đến đầu giờ chiều cuối cùng thì những món ăn đó cũng đã hoàn thành , phần còn lại chính là phải làm một cái bánh kem thật lớn . Cũng không biết có phải là khẩn trương quá hay không ? Hay do thực sự cơ thể của nàng đã yếu lắm rồi , cứ làm hư đến lần thứ ba mới có thể nói là hoàn chỉnh . Bữa tiệc bắt đầu được bày biện từ lúc 6h tối ngày hôm đó . Cứ một lúc lại nhìn thấy Yongsun đi tới đi lui cắm hoa rồi lại cắm nến , còn nhớ sinh nhật lần trước của nàng đều do Moonbyul một tay chuẩn bị , cuối cùng cũng đã có lúc nàng tự tay chuẩn bị lại một bữa tiệc dành cho cô .
Hoa cắm trong bình cho dù có bao nhiêu nước cũng không bằng đất nuôi dưỡng , chỉ cố gắng gượng được bản thân xinh đẹp tràn đầy sức sống trong vài giờ đều lần lượt rơi xuống bàn , cứ một cánh từ nhành này , rồi lại một cánh rơi ra từ một cành khác . Nến cũng đã tàn , cho dù có to lớn ra sao cũng không giữ được ngọn lửa râm ran đang đốt cháy lấy mình , khói bay nghi ngút từ những món canh hầm trong nhiều giờ liền , cũng trở nên nguội lạnh , bánh kem để ở bên ngoài quá lâu cũng bắt đầu không giữ được những hoa văn vốn rất đẹp đẽ của mình . Thì ra bất cứ thứ gì cũng sẽ có một khoảng thời gian lưu giữ nhất định , chỉ cần bước qua khoảnh khắc đó chính là trở nên tàn lụy .
Khi đồng hồ báo hiệu 10 giờ đêm hôm đó , tôi vẫn còn nhìn thấy Yongsun ngồi bên bàn tiệc , tiếp tục thắp sáng những cây nến còn sót lại . Và khi cây kim ngắn dịch chuyển thêm một con số , tôi lại thấy cô ấy vẫn hết mực ngồi ở đó nhìn về phía cửa , cho đến 12h đêm qua đi cuối cùng tôi cũng không nhìn thấy Yongsun nàng đâu nữa , mọi thứ vẫn còn ở đó , chỉ là không có nàng .
-----------------------------
" Tỉnh lại rồi , cuối cùng cũng tỉnh lại rồi " - một cô gái ngồi bên cạnh giường của Moonbyul thoáng chốc vui vẻ không thôi , chính là khoảnh khắc khi nhìn thấy cô tỉnh lại .
" Tôi tại sao lại ở đây ? Cô là ai vậy ? " - Trên đầu cô lúc này vẫn còn có dải băng quấn chặt , khi đột ngột ngồi dậy đã phải choáng váng một lúc mới có thể nói chuyện được .
" Cô không nhớ sao ? Hôm đó là cô cứu tôi từ trong tay đám du côn đó khi bọn họ muốn hại tôi , cô còn bị bọn chúng đánh mạnh vào đầu nữa , sau đó liền như vậy hôn mê đến một tháng rồi "
Quả thật đêm hôm đó sau khi xảy ra mâu thuẩn với Yongsun , cô đã đi khắp nơi tự tìm cơn say mua chuộc sự đau khổ trong lòng của mình . Nhưng cô lại không thể như vậy lừa gạt được , cô vẫn rất yêu nàng , cô không sao buông bỏ tất cả xem như chưa từng có gì trong suốt nhiều năm như vậy . Cô rất hận Yongsun thì đã sao ? Thật chất cô không có ý định sẽ bỏ rơi nàng .
Nhưng trớ trêu thay khi cô trong lúc quay trở về lại bắt gặp cảnh đám người đó giở trò , muốn đem cô gái nhỏ này làm nhục . Cô đã vì thế nảy sinh xung đột , bị bọn họ dùng một cây sắt đập mạnh vào đầu . Thì ra cô đã như vậy bất tỉnh đến một tháng rồi , như vậy có nghĩa là một tháng qua kể từ ngày hôm đó cô đã không quay trở về thêm một lần nào nữa ?
" Cô muốn đi đâu vậy ? Cô chỉ vừa mới tỉnh lại "
" Mặc kệ tôi , tôi như vậy mất tích chị ấy sẽ nghĩ là tôi chán ghét chị ấy , muốn bỏ rơi chị ấy . Tránh ra..."
Moonbyul cố gắng lao ra bên ngoài nhưng sức khỏe không cho phép , cô lại như vậy xém ngất đi nhưng vẫn một mực ra khỏi đó . Cô gái trẻ cũng không ngăn cản được cô , có điều vết thương trên đầu bác sĩ nói đã hồi phục rồi , chỉ là do hôn mê lâu quá sợ rằng cứ như vậy đi sẽ chịu không nổi .
" Tại sao phải gấp gáp như vậy ? Người mà chị nói cũng còn ở đó chứ có mất đi đâu đâu "
" Cô thì biết cái gì ? Chị ấy đã như vậy chết đi một lần rồi , tôi không thể khiến cho chị ấy trở nên ngốc nghếch lần thứ hai như vậy nữa "
Sau câu nói đó cô cũng không nán lại lao nhanh ra đường bắt taxi quay về căn hộ của nàng , thì ra cô vẫn ở trong thành phố , chỉ là một tháng qua cô đã bất tỉnh mà không một người nào biết cả . Trời lúc này đã vào đến lúc nửa đêm , lúc cô quay về đến chung cư còn xém một chút không chịu nổi mà ngất mất .
" Bảo Bối , em về rồi "
Giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra , cô vẫn gọi nàng bằng một danh xưng như vậy . Nhưng khi dấu vân tay giúp cho cánh cửa đó mở ra , khung cảnh muôn phần kỳ lạ .
Thì ra hôm nay đã đến ngày sinh nhật của cô rồi sao , là chính tay nàng đã chuẩn bị những thứ này dành cho cô . Mỗi một góc nhà là một khung ảnh hiện lên giữa hai người bọn họ , bên kia bàn tiệc thức ăn cũng đã bày ra sẵn . Còn có cả một chiếc bánh kem to lớn , nhưng nến tắt , hoa tàn , mọi thứ giống như đã chờ đợi quá lâu rồi . Tất cả đều còn ở đây , vậy còn chị ?
" Bảo Bối , chị đâu rồi ? Ra đây đi , em đã về rồi mà "
Cô đã tìm khắp nơi trong căn hộ , nhưng thứ cô tìm thấy lại không có gì ngoài những chai rượu vứt lăn lóc trong sọt rác , còn có cả những mẩu giấy thấm đẫm thứ gì màu đỏ tươi thế này . Trong phòng ngủ đi đâu cũng tìm thấy thuốc , những viên thuốc này cô còn lạ gì nữa , đều là dùng để chữa bệnh dạ dày của nàng , nhưng tại sao lại nhiều đến như vậy . Tờ giấy kia là gì ? Thứ nằm trong hộc tủ vẫn còn một ít chồi ra ngoài cho cô tò mò xem thử , xuất huyết dạ dày viêm loét trầm trọng có nguy cơ biến chứng đến ung thư , Bảo Bối chị đã làm điều gì điên khùng thế này .
Moonbyul nhất thời kích động lại không tìm được nàng , điện thoại của cô không biết đâu nữa , liền sử dụng điện thoại bàn để gọi cho nàng , nhưng tiếng chuông đó lại vang lên liên hồi trên chính chiếc bàn ngoài phòng khách , ở ngay bên cạnh con búp bê là món quà Yongsun chuẩn bị cho cô . Chị không có ở trong nhà , điện thoại lại ở trên tay của cô đầy lạnh lẽo , rốt cuộc là chị đã đi đâu thế này . Khoan đã , màn hình điện thoại vừa rồi chính là đang hiển thị một đoạn ghi âm , thời gian chính xác đã là của ba tiếng trước .
Giống như có một động lực thôi thút cô hãy nhấn vào đoạn ghi âm đó , một chất giọng ngay lập tức đánh sâu vào tâm trí của Moonbyul lúc này , rõ hơn bao giờ hết .
Bạn nhỏ , chị chính là lần đầu tiên ngu ngốc đến như vậy . Một tháng nay em đã không trở về rồi , chị cũng không biết đoạn ghi âm này có được em nghe thấy hay không ? Nhưng chị thật sự rất nhớ em , chị rất muốn nói chuyện với em , thôi thì cứ coi như là chị tự nói chuyện với chính mình cũng được , thật ngu ngốc .
Chị cứ cho rằng bản thân sẽ có thể đứng dậy , chị có thể bỏ qua tất cả lời miệt thị của mọi người . Chị sẽ chờ được em , chờ cho đến khi em hết hận chị , chờ cho đến khi em chấp nhận quay trở về , cho dù em có lạnh nhạt với chị như thế nào cũng được , chị có thể dành cả phần đời còn lại của mình để chuộc lại lỗi lầm ngày hôm nay .
Nhưng cơ thể của chị không cho phép chị chờ đợi nữa , cứ mỗi lần chị bị xuất huyết là giống như sắp lấy mạng của chị vậy , và cứ mỗi lần ngất đi chị lại sợ sẽ không bao giờ có thể tỉnh lại thêm một lần nào nữa , thật kinh khủng...
Vốn dĩ chị chỉ cầu xin ông trời có thể nhân từ với chị một chút , có thể để chị sống đến khi nào em đã hoàn toàn tha thứ cho chị . Nhưng rồi cho đến một ngày , sự tha thứ của em đã không còn quan trọng , khi chính chị đã không thể tự tha thứ cho mình
Chị mang thai rồi bạn nhỏ , nhưng đó lại chính là kết tinh của tội lỗi lớn nhất trên đời . Nhưng chị không có ý định sẽ phá nó , cũng không phải sinh nó ra . Mà nó sẽ cùng chị mãi mãi biến mất trên cõi đời này , có lẽ đây chính là giải pháp tốt nhất có phải không ?
Nhưng chị lại rất tham lam , chị còn muốn tổ chức cho em một bữa tiệc trước đã . Có điều em đã không về với chị nữa rồi , bạn nhỏ tất cả những thứ này đều do chị làm , còn có cả món quà là con búp bê nhỏ nữa . Chị biết em không thích chị gọi em là Búp Bê Nhỏ , nhưng chị lại rất thích nhìn thấy nét mặt giận quá hóa thẹn đó của em . Cũng giống như lần đầu em không dám nhìn thẳng vào mắt chị vậy ? Thật đáng yêu ...
Bạn nhỏ , sau này phải sống thật tốt nhé . Nếu được cứ mỗi năm một lần đến viện dưỡng lão làm từ thiện giúp chị được không ? Còn nữa , nếu như có vô tình gặp được ông nội , nói giúp chị một lời xin lỗi là được rồi , và có đi dự lễ cưới của Wheein hay Somi nhắn giúp chị một lời chúc bọn họ phải thật hạnh phúc với nhau nữa nhé , chết thật chị lại tham lam rồi .
Phải rồi , chị vẫn còn chưa nói với em một lời quan trọng nhất của ngày hôm nay nữa , cũng là câu nói cuối cùng chị dành cho em : Bạn nhỏ của chị , sinh nhật vui vẻ nhé . Em nhất định phải sống thật hạnh phúc , thay phần của chị .
Là đầu của cô bị đánh đến không bình thường , hay bởi vì tai cô đã không còn nghe rõ được nữa rồi . Bảo Bối vừa rồi là chị đã nói gì vậy ? Chị cùng một lúc nói nhiều đến như vậy là để làm gì , em trở về rồi mà , chị đừng ngu ngốc như vậy có được không ?
Có thai hay không em đều chịu được , phải em sẽ lại giận chị một vài ngày thôi cùng lắm . Chị muốn giữ lại nó hay phá đi đều theo ý của chị , cái gì là cùng nhau biến mất , có phải chị đã điên mất rồi hay không ?
Tôi không biết cô gái họ Kim đó có phải điên rồi hay không ? Nhưng bây giờ Moonbyul đã thật sự không còn tỉnh táo . Chịu đựng sự đau nhức càng lúc càng mạnh mẽ , cố gắng không để cho bản thân mình ngã khụy . Bởi vì giờ phút này đây , chỉ duy nhất một mình cô biết rõ , Yongsun đã đi đến nơi nào .
" Bảo Bối , em xin chị , đừng mà... "
Nếu như có một ngày nào đó em phụ chị , không còn yêu thương chị nữa , chỉ muốn bỏ rơi chị thì Moonbyul... chị chính là sẽ gieo mình xuống thác Dray Nur...
Em đã từng nói lần thứ hai đến đây sẽ cầu hôn chị , hôm nay chị đã đến đây rồi , nhưng có lẽ đây cũng là lần cuối cùng chị nhìn thấy vẻ đẹp của núi rừng đầy hoài niệm .
Nước từ ngọn thác kia kêu gào âm ỉ cùng nhau đổ xuống , một chốc biến con sông này không ngừng chảy xiếc . Người ta nói những bọt sóng li ti khi vỗ vào vách đá , cũng giống như cô gái năm đó than khóc có được tình yêu , nhưng chẳng thể giữ được tình yêu .
Những dấu chân trải dài lên nền đất sau một trận mưa còn ẩm ướt , mang theo cô gái của tôi đến gần với thế giới nàng cho rằng mình sẽ ổn . Nụ cười trên môi chưa hề tắt , nước mắt dường như đều đã chảy ngược hướng vào trong cơ thể ngày càng trở nên tiều tụy .
Tôi sinh ra giống như có tất cả , nhưng lại cứ dần dần mất đi tất cả . Ba mẹ thì vẫn là ba mẹ ruột của tôi đấy thôi , nhưng đối với họ tôi một chút cũng không cảm nhận được mối quan hệ ruột thịt là như thế nào . Ông trời lấy mất của tôi một tình yêu , ban lại cho tôi một người thật sự đem tôi trân trọng , nhưng rồi chính tôi lại đánh mất sự đẹp đẽ vốn có của nó , tự tôi biến tất cả trở thành tồi tệ . Ông nội cũng không còn muốn gặp tôi nữa , cơ thể của tôi lại chứa đựng một sinh linh tội lỗi , bệnh tình của tôi sẽ không chữa khỏi bởi vì không có hơi men đó , tôi cũng không biết phải sống tiếp như thế nào .
Cuộc sống này tốt đẹp thật , nhưng ít nhất lại không phải dành cho tôi . Bởi vì thác Dray Nur mạnh mẽ trút xuống từng con suối như thể trút đi những đau đớn tôi phải chịu , bởi vì dòng sông Serepok sâu thẳm đến như vậy , có thể chôn vùi tất cả tội lỗi của tôi , và chính dòng nước không ngừng chảy siết này , sẽ rửa sạch đi cơ thể tràn đầy nhơ nhuốc .
Những dấu chân càng xa , bóng hình người khuất dạng . Ánh sáng le lói từ bên trong đôi giày người để lại , chính là chiếc nhẫn thứ nhất người ta từng đeo cho nàng khi họ chính thức quen nhau . Yongsun khi quyết định buông bỏ chính mình đi vào dòng sông Serepok , chỉ đem theo một vật duy nhất , trước đây nó thật sự là của nàng . Vốn dĩ từ đầu không nên trao tặng một ánh mắt chân tình , ngày hôm nay cũng không cần gieo mình tìm lối thoát.
Màn đêm bây giờ sao lại càng cố tình u tối , có phải giấu đi rồi cô gái của tôi không ?
To be continued...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro