Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

88.Tôi có nên đào mộ ?

Bên cạnh mộ bia một con người bỏ quên tất cả đắm chìm trong tưởng niệm , cảnh vật xung quanh hay người nào đứng cạnh cũng đã không còn quan trọng . Bảo Bối , chị có cần tàn nhẫn đến mức như vậy hay không ? Ngày sinh nhật của em lại chính là ngày chị tự trút bỏ sinh mệnh của mình , còn nhẫn tâm để lại lời nhắn rằng em nhất định phải hạnh phúc , sống tiếp thay quãng đời của chị . Giờ phút này đây , em còn không biết cái được gọi là sống tốt là phải sống như thế nào , huống hồ là hạnh phúc , thật sự quá viễn vông .

Cả đời của em dường như việc duy nhất chưa từng làm , đó là như thế nào báo hiếu cho ba mẹ . Ông nội đã nói với em rằng , nếu em muốn cùng chị ra đi , nhất định sẽ tìm đến ba mẹ em tính lại món nợ này .

Vì thế Bảo Bối , chị đợi em một thời gian nữa có được không ? Em sẽ vẫn tiếp tục đi làm , tích góp một số tiền để dành cho ba mẹ , một thời gian nữa có khi ông nội đã nguôi giận một chút , đến lúc đó em cũng không cần sợ ông làm khó họ nữa , cũng là ngày em trở về với chị , mãi mãi cũng không rời xa chị thêm một ngày nào nữa .

Kể từ ngày hôm đó , Lisa bắt đầu tìm lại người thầy giải bùa khi trước tiếp tục điều trị . Hằng ngày cũng giống như không có chuyện gì xảy ra , vẫn tiếp tục đi làm như bao nhiêu người khác . Trước đây cô không phải là một kẻ tiêu xài phung phí , hơn nữa bây giờ lại càng thắt chặt chi tiêu của mình . Cốt đem tất cả số tiền mình dành dụm được gởi về cho ba mẹ , cô biết ba mẹ sẽ không nhận tiền của cô . Vì thế đều đem chúng tích vào một tài khoản , sau này sẽ nhờ người khác báo lại với ba mẹ của mình .

Người ta nhìn thấy Lisa đi làm trở lại , chẳng những siêng năng hơn trước còn làm đến hơn một cái máy . Cô cố vùi đầu vào công việc để không nghĩ ngợi lung tung , cũng không còn một Lisa tươi cười trước đây ngày ngày đối tốt với mọi người nữa . Ngoại trừ công việc ra , cô chẳng nói lấy một lời .

Cứ mỗi buổi chiều Jisoo lại nhìn thấy cô lái xe của nàng đi theo một hướng khác , hướng đó không phải nơi để trở về chung cư mà hướng dẫn về một ngôi mộ . Ông nội không có cấm cô đến đó thăm nàng , mỗi buổi chiều cô lại đều như vậy cho xe đi đến khuôn viên mộ của họ Kim . Ngồi liền hàng giờ đồng hồ chỉ để kể cho nàng nghe vui buồn hiện tại , cứ chốc chốc lại nhìn thấy một nụ cười ngây ngốc , rồi lại có những lúc trầm ngâm đôi mắt buồn trĩu nặng . Ai không biết còn tưởng rằng cô thật chất chỉ là một kẻ điên ...

" Ba mẹ hôm trước có lên thăm em . Còn hỏi rằng sao lâu quá không nhìn thấy chị ? Em chỉ có thể nói với ba mẹ rằng chị đã đi công tác lâu ngày , ba mẹ còn nói thật sự rất nhớ chị nữa "

Bởi vì ba mẹ của cô không phải dạng người suốt ngày ngồi xem tin tức , nên không hề hay biết chuyện gì đã xảy ra với người họ đã mặc định là con dâu của họ . Lần trước Jennie về dưới đến đây cũng đã lâu lắm rồi , bọn họ thật sự đối với nàng cảm tình sâu sắc . Nếu như biết được Jennie đã mất đi , có lẽ sẽ là một kích động to lớn khó lòng chịu được .

" Bảo Bối , chị nói gì với em đi . Em rất nhớ chị ... "

Không biết cô đã khóc bao nhiêu lần trước mộ của nàng , nhưng hầu như lần nào cũng chỉ có thể tăng thêm chưa hề giảm xuống . Cô rất nhớ chất giọng của Jennie , nhớ từng ánh mắt , nụ cười của người con gái đó . Nhớ cả những lúc đại bảo bối của cô ghen lên đến mặt mũi đỏ bừng , nhớ người ta mỗi khi nũng nịu . Cô thật sự không muốn về nhà , nhà không có nàng , đã không còn là nhà nữa .

" Lão gia , ngày nào cô ấy cũng đến đây "

" Lúc còn sống không biết trân trọng , chết đi khóc lóc để làm gì ? "

" Nếu như Jennie biết được cô ấy mỗi ngày đều như vậy , nhất định sẽ rất đau lòng "

" Vậy lúc cháu gái của tôi sống còn thua đã chết , có ai biết đến . Bọn họ trong lúc tôi không có ở bên cạnh nó , hết người này đến người khác bức nó phải tận cùng gieo mình xuống sông tự vẫn , cậu nói tôi làm sao có thể bỏ qua đây ? "

Tại sao Jennie lại phải nhất định có số kiếp như vậy , cháu gái của ông rốt cuộc đã làm gì sai , khiến ai đến bên cạnh nó cũng đều khiến nó phải đau đến chết đi sống lại . Cứ một lần rồi lại một lần , nhìn thấy Jennie bị hết người này đến người khác dằn vặt , mối hận của ông làm sao có thể nói nguôi đi được nữa .

" Lão gia , đừng có vì hận một người , mà làm khổ cả hai người "

" ... "

---------------------
" Lisa , tôi muốn cô làm cho tôi một việc "

Jisoo nhìn thấy Lisa suốt ngày buồn bã , chỉ sợ rằng nếu như để cho cô dư dả thời gian lại càng khiến cô không sao dứt được . Vì thế làm liều muốn cô đến gặp một người , có thể phần nào níu giữ lại những ý tưởng tốt đẹp trong đầu cô , không còn suốt ngày chỉ muốn tìm đến một cái chết để giải thoát nữa .

" Có việc gì cũng được , em đều giúp chị hoàn thành "

" Đến gặp mẹ của tôi đi , xem như là giúp tôi trò chuyện với bà ấy một chút , tháng này tôi không đến được "

Trước đây Jisoo từng có khoảng thời gian say xỉn bên ngoài , thậm chí ngồi bên vệ đường khóc đến đáng thương chính là vì người mẹ này . Chaeyoung cùng Jennie còn nói với cô đừng kể lại sự việc này cho Jisoo nhớ , sợ chị ấy nhất thời không chịu được mình để cho người khác nhìn thấy mình thảm hại . Tại sao bây giờ chị ấy lại còn muốn cô đến gặp bà ?

" Thật ra tôi không phải là con một của Manoban Thị , tôi còn có một đứa em gái . Bởi vì lỗi lầm năm xưa của tôi đối với đứa em này , nên mẹ tôi mới không tha thứ cho tôi , và bà ấy cũng như vậy ở trong đó đến hơn hai mươi năm "

" Là ở đâu ? "

" Bệnh viện tâm thần ..."

Phu nhân của họ Manoban tại sao lại phải có kết cục bi thảm đến như vậy , còn nữa đứa em thất lạc của chị ấy bây giờ đang ở đâu ? Lisa theo như địa chỉ Jisoo đưa cho mình , đem theo những vật dụng cần thiết cùng một số tiền đến bệnh viện tâm thần đó , giao lại tất cả cho người mà Jisoo nhờ trông coi bà ở bệnh viện .

Được biết bà Manoban lúc tỉnh lúc điên , lúc thì thấy bà trầm ngâm không muốn tiếp xúc với ai cả , lúc lại thấy bà cứ một chỗ ôm lấy con thú bông nói lảm nhảm không ngừng . Con gái của bà ấy vẫn còn sống sờ sờ ra đấy , vậy mà bà ấy cứ vỗ con gấu bông một hồi lại khóc lóc không ngừng , nói rằng bản thân mình đã không bảo vệ được đứa nhỏ đó ngay từ lúc nó còn rất nhỏ . Lisa trước khi vào bên trong căn phòng đó , đã được bác sĩ nơi đó căn dặn cô phải hết sức cẩn thận , tránh để bà kích động sẽ không đảm bảo được sẽ không làm tổn hại đến cô .

" Bà Manoban , tôi thay Jisoo đến thăm bà , dạo này bà có khỏe không ? " - trước mặt cô là một người phụ nữ đang quay mặt vào góc tường , nhìn qua dáng vẻ vô cùng tội nghiệp , tại sao chị ấy lại không rước bà về ở cùng ?

" ... "

" Đồ của chị ấy đưa tôi đã giao lại cho bác sĩ phụ trách , bà có thiếu gì thì cứ nhắn lại tôi "

" Đem quăng hết đi , ta không cần , tất cả những gì của nó ta đều không cần " - người phụ nữ đó cũng không hề quay mặt lại , chất giọng vô cùng lớn tiếng , như thể chỉ cần nghe đến Jisoo đều tức giận .

" Bà tại sao lại có thể như vậy , chị ấy đã rất lo cho bà "

" Ta không cần , đi hết đi , cút "

Vốn dĩ người phụ nữ ấy đem chiếc ly ném ra phía cửa về hướng Lisa , sẽ tức giận mắng chửi luôn cả cô . Nhưng tại sao người này lại quen mặt như vậy , tại sao lại đối với Jisoo có thể nói giống đến bảy tám phần . Tại sao chỉ mới gặp được người này , lại sinh ra cảm giác vô cùng quen thuộc ?

" Đứng lại , cho ta nhìn kỹ ngươi thêm một chút "

Lisa còn dự định sẽ bỏ về , nghe bà ấy tha thiết kêu mình ở lại liền có chút không nở đi nhanh đến như vậy . Tại sao lần nào Jisoo đến đây bà ấy cũng không tiếp , ngược lại còn muốn kêu cô đi vào phòng của mình , ngay cả bác sĩ phụ trách cũng cảm thấy vô cùng xa lạ với tình huống này .

" Ngươi là ai vậy ? "

" Tôi là Lalisa Manoban , nhân viên của PCY , con gái của bà kêu tôi đến đây thăm bà . Chị ấy thật sự rất thương bà , bà đừng đối xử với chị ấy như vậy nữa được không ? "

" Nếu như nó trả lại em của nó cho ta , ta sẽ không đối xử với nó như vậy nữa "

" Có phải có hiểu lầm gì không ? Chị ấy thật sự đã rất đau lòng vì chuyện này , bà còn đối xử với chị ấy như vậy ? "

" Ngươi còn bênh vực nó , ngươi cút đi cho ta , cút đi "

Cô một lần nữa bị bà Manoban đuổi ra khỏi đó , nhưng lúc này bác sĩ phụ trách lại vào nói với cô rằng bà ấy đã đến giờ phát bệnh . Đây không phải là thời khắc cô nói lý lẽ cùng bà ấy , nên chọn một ngày khác để đến thăm .

Rốt cuộc cô có phạm phải lỗi lầm gì với bà ta chứ , lại cứ bị bà ta hết lần này đến lần khác lớn tiếng . Lại còn đối xử với Jisoo như vậy , đúng là một người mẹ không có lương tâm . Nhưng , vài ngày sau đó , cứ mỗi lần cô từ mộ của Jennie trở về đều cứ lưỡng lự ở trước cổng bệnh viện tâm thần , cuối cùng có một ngày cô lại bước vào đó khi trời đã bước vào khoảnh khắc của bóng đêm .

" Ngươi đến thăm ta sao ? "

" Tôi cũng không biết tại sao lại đến đây thăm bà , có lẽ đã không còn nơi nào để đi nữa "

" Hôm nay ngươi có chuyện buồn ? "

Người phụ nữ này hôm nay cứ một chút lại cười , chính là thời khắc vui buồn lẫn lộn . Còn ở đó xếp xếp rồi lại dán dán cái gì đó , nhìn sơ qua cũng không thể nào đoán được . Có điều dường như hành động này , làm cho bà ấy đang rất vui , cứ như một đứa trẻ ngồi nghịch món đồ mà mình thích ...

" Biết nói ra bà cũng không hiểu ? Nhưng tôi thật sự rất buồn , có đôi khi tôi nghĩ trở nên điên điên khùng khùng như bà cũng tốt , cả ngày ít nhất cũng có thời khắc có thể nở một nụ cười "

" Kẻ nào làm ngươi buồn , đi ...ta với ngươi đi đánh nó "

" Ai cho bà đánh chứ , chị ấy là người mà tôi yêu nhất đó . Cơ mà , bà có muốn đánh chị ấy cũng không đánh được nữa ..."

Nét buồn hiện lên trên gương mặt mới mấy phút trước còn tỏ ra bình thản , Jennie đã đi cho đến hôm nay cũng đã một tháng rồi . Nhưng sự thật này đối với cô vẫn không ngừng đả kích , cứ nhắc đến lại không thể kìm được đôi mắt của mình tổn thương sâu sắc .

" Sao vậy ? Người đó ở xa lắm sao ? "

" Phải , chị ấy bỏ tôi đi rồi , cả đời cũng không quay lại nữa . Là tôi đã hại chết chị ấy , chính tôi là hung thủ đưa chị ấy từng bước từng bước hủy hoại cuộc đời mình "

Cô lại không nghĩ đến người được cho là một bệnh nhân tâm thần này , lại còn biết cách chậm nước mắt đó của cô . Cảm giác truyền đến cho cô biết không hề xa lạ , đôi mắt của người phụ nữ này rõ ràng cũng biết đau lòng . Chuyện của cô mà , người đau lòng cũng đâu đến lượt bà ta chứ . 

" Nín đi , biết đâu người ta chưa chết thì sao ? Ngươi buồn cái gì ? "

" Mộ cũng lập rồi , nếu như ông nội của chị ấy không hăm dọa sẽ làm hại đến ba mẹ tôi , tôi cũng không ngồi ở đây nói chuyện với bà , tôi chính là đã theo chị ấy rời khỏi "

" Tại sao lại phải hận ngươi đến như vậy ? " - bà ấy vừa nói chuyện với Lisa , lại cứ cặm cụi làm công việc của mình . Công việc đó chính là dán giấy dán hoa , giống như làm một cái lồng đèn nhỏ xíu .

" Bởi vì đối với ông , chị ấy chính là đại bảo bối , còn hơn cả sinh mạng của ông . Chị ấy chết đi là một đả kích rất lớn , ông còn không hận đến muốn giết chết cả nhà tôi hay sao ? "

" Cháu gái của mình chết rồi , nhất định là khóc đến đáng thương , thật tội nghiệp "

Người ta nói người điên có đôi khi sẽ nói vu vơ như vậy , cũng không biết hiểu được mình vừa nói thứ gì hay không ? Nhưng Lisa lại bị chính câu nói này tác động , xem xét lại tình huống trong một tháng qua biểu hiện của ông nội đối với cô , cũng như ngày đầu tiên bọn họ cùng nhau đến mộ của Jennie . Dường như cuối cùng cũng phát hiện ra một điểm vô cùng rõ ràng ... ông chưa từng khóc .

Chaeyoung trước đây từng nói khi Jennie tự vẫn vì Minho , từng nhìn thấy ông ngày cũng như đêm mỗi khi đối diện với nàng đang hôn mê bất tỉnh đều đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ . Ngày mà Jennie mở mắt tỉnh dậy , thậm chí ông còn vui mừng đến mức khóc đến phát ra thành tiếng .

Vậy tại sao khi nhắc đến cái chết của Jennie , kể cả lúc cùng cô lần đầu tiên ra thăm mộ đều không rơi một giọt nước mắt nào . Đôi mắt của ông chỉ chất chứa sự căm phẫn , không có sự bi thương . Hơn nữa ông cũng không cấm cô đến thăm nàng , nếu như trước đây Minho ngay cả muốn đến gần Jennie một chút cũng không được . Đáng lẽ ông ngay cả mộ cũng không để cô lảng vảng gần đó , tại sao lại có thể bỏ mặc sự hiện diện của cô mỗi ngày đều ở bên Jennie như vậy .

Phải rồi , còn có một chi tiết cô đã cảm thấy vô cùng kỳ lạ . Ở gần đó có một có một quán nước từ nơi đó có thể nhìn thấy được khuôn viên mộ phần họ Kim , người chủ quán luôn nói với cô quả thật cô có lòng với người nằm trong đó . Bởi vì hầu như bà ấy chỉ nhìn thấy cô đến thăm mộ mà thôi , ngoài ra không còn ai nữa .

Trước đây cô còn cho rằng ông nội bởi vì quá đau lòng , không muốn đến . Nhưng ông sẽ không thể nào để cho nàng nguội lạnh như vậy , vào tuần trước cô bị bệnh năm ngày muốn ra khỏi giường cũng không được . Đến khi hết bệnh cô đến đó nhìn thấy cỏ mọc quanh mộ của Jennie , cũng không hề có ai đem đồ đến cúng nàng , mặc dù hôm đó là tiết thanh minh . Còn nữa đã qua hơn một tháng mộ của Jennie vẫn không được xây lên đàng hoàng , chỉ là mẫu đất nhô cao như kiểu của người Trung ngày xưa vẫn lập . Khi hỏi đến thì ông nội lại nói rằng , bởi vì Jennie lúc sống làm ra chuyện đáng xấu hổ , nên chết đi không thể khang trang .

Tại sao cô lại có thể tin lời của ông được chứ , cô đúng là đau lòng đến mức sắp phát điên lên rồi . Trước đây khi họ Kim chối bỏ Jennie , ông chính là đem Jennie ra khỏi gia tộc đó , từ đi từng người một . Lý nào lại nghe theo lời của bọn họ , ngay cả một ngôi mộ đàng hoàng cũng không lập lên cho nàng .

" Có khi nào ? Chị ấy vẫn chưa chết hay không ? " - ông nội đã cố tình làm như vậy , nếu như muốn giấu cô nhất định sẽ không nói thật cho cô biết . Ngoài ông ra , có còn ai biết đến chuyện này nữa hay không ?

" Ngươi đúng là ngu ngốc , đào mộ lên thì biết ngay thôi "

" Ê , ngươi đi đâu , đi đâu vậy ? "

Cô ngay tức khắc quay bước chạy nhanh ra bên ngoài , từ trên xe của nàng lao thẳng đến mộ phần khi trời đã vào lúc bóng đêm bảo phủ . Đứng trước ngôi mộ có in rõ ngày tháng năm sinh - năm mất , họ tên người con gái cô yêu nhất , trên bia mộ còn có cả nụ cười của chị xinh đẹp đến muôn phần . Ông nội có nhẫn tâm đến mức cháu mình còn sống sờ sờ mà lập mộ như người đã chết hay không ? Bảo Bối em phải làm sao mới biết được sự thật ?

Đào mộ , đào mộ chính là cách duy nhất em biết chị có thật sự đã chết đi hay không ? Nhưng em làm sao có thể làm được chuyện này , nó vô cùng tàn nhẫn . Nếu như người bên dưới thật sự là chị , em không những hại chết chị , còn xấu xa đến mức lật tung mộ phần của chị .

Bảo Bối , rốt cuộc chị còn sống hay đã chết . Đừng hành hạ em như vậy nữa có được không ? Em thật sự rất nhớ chị ...

To be continued...
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro