Chương 1
Chương 1
Giữa tháng ba mùa xuân, thời tiết ở Tấn Châu lại là lúc ấm lúc lạnh.
Hôm kia vừa mới mưa một trận, tí ta tí tách suốt hai ngày vẫn không thấy dừng lại.
Trời lại lạnh lên, khắp nơi đều ướt dầm ướt dề, một trận gió thổi qua, khí lạnh liền len lỏi theo quần áo thấm vào da thịt, làm người ta không khỏi rét run.
Hôm kia, Tấn Vương đã đi đến thành phía trên, không ở trong phủ. Dao Nương nhờ người truyền lời cho tỷ tỷ cùng tỷ phu, bảo bọn họ ôm Tiểu Bảo tới cho nàng nhìn một chút.
Từ khi nàng vào Tấn Vương Phủ này, đã hơn một năm không nhìn thấy Tiểu Bảo.
Dao Nương ở trong vương phủ được sủng ái, vương phi cũng cho nàng thể diện, cho nên lúc Dao Nương muốn tìm người đi truyền lời, rất nhiều người đến nguyện ý làm người sai sự. Tới ngày hẹn, tỷ phu Diêu Thành cùng tỷ tỷ Huệ Nương ngồi một chiếc xe ngựa màu xanh đi vào cửa sau vương phủ, trong lòng Dao Nương lo lắng nên đã sớm chờ ở chỗ này.
"Phu nhân vẫn là dẫn thái thái vào trong phủ đi thôi, đứng ở chỗ này cũng không ổn." Nha hoàn Điệp Nhi nói.
Nghe xong lời này, Dao Nương cũng ý thức được nơi này nhiều người đi lại, nói chuyện có nhiều bất tiện. Nàng cũng đang muốn thơm thơm Tiểu Bảo, liền nhận Tiểu Bảo từ tay Huệ Nương ôm vào trong. Diêu Thành là ngoại nam, không thích hợp đi vào nội trạch, tự nhiên có trà nóng cơm nóng tiếp đón.
Dọc đường đi, hai mắt Dao Nương đều nhìn chằm chằm Tiểu Bảo.
Đây là con trai của nàng, phải ngậm đắng nuốt cay mới có thể hạ sinh nhi tử, nhưng vì rất nhiều nguyên nhân nên không thể nuôi dưỡng bên cạnh mình. Năm đó lúc nàng rời đi mới chỉ là một hài tử còn trong tả lót mà bây giờ đã lớn như vậy.
Trên thế gian giống như có một thứ gọi là huyết mạch tương liên, mới đầu Tiểu Bảo nhìn thấy Dao Nương còn mới lạ, nhưng nhìn chằm chằm di nương xinh đẹp này một lát, nó đột nhiên nở nụ cười, vươn cánh tay nhỏ bé mập mạp để Dao Nương ôm.
Dao Nương lập tức đỏ mắt, đem Tiểu Bảo ôm chặt trong ngực mình. Nàng muốn khóc nhưng lại sợ dọa đến hài tử, chỉ có thể kiềm nén nước mắt.
Cuối cùng cũng chờ nàng bình tĩnh lại, cả đoàn người tiếp tục đi vào trong.
Huệ Nương cẩn thận đi bên cạnh muội muội mình, thấp thỏm nhìn rường cột chạm trổ bốn phía, cảnh tượng xa hoa này hiển nhiên vượt qua khả năng tưởng tượng của nàng. Thậm chí cả nha hoàn trong phủ này nhìn qua cũng là mỹ nhân nhất đẳng, đồ mang trên người, trên tóc, dù Diêu gia cũng được coi là nhà khá giả, nhưng Huệ Nương còn chưa được mang mấy loại trang sức thượng đẳng như vậy đâu.
"Dao Dao, muội bảo ta và tỷ phu muội ôm Tiểu Bảo tới, Vương gia có biết không? Có thể gây trở ngại gì với muội hay không?" Tới tiểu viện của Dao Nương, Điệp Nhi đi xuống, lúc này Huệ Nương mới lo lắng mà lôi kéo muội muội hỏi.
Nàng nhìn muội muội trước mắt đã trổ mã càng thêm kiều diễm động lòng người. Hôm nay, Dao Nương mặc một thân áo màu hồng đào thêu hoa mẫu đơn cùng với chiếc váy lụa màu đỏ nhạt thêu mười hai chữ phúc, búi tóc chải nghiêng, phía trên có cài bộ diêu Điệp Luyến Hoa bằng vàng ròng khảm hồng bảo.
Bộ diêu này được làm cực kỳ tinh xảo, mấy con bướm nhỏ rũ xuống, có thể thấy được cánh bướm khẽ rung động tựa như có sự sống. Miệng bướm nạm hồng bảo, hồng bảo cũng không lớn nhưng màu sắc cực kỳ đẹp, khiến cảm xúc người ta cũng run rẩy.
Thỉnh thoảng muội muội thường vươn tay ngọc trắng mịn đỡ bộ diêu kia, kim trang tráng lệ phối hợp với sắc hồng cực kỳ xinh đẹp, da trắng môi đỏ, tạo nên một bức tranh mỹ nhân tuyệt đẹp.
Huệ Nương dù không phải nam nhân nhưng nhìn thấy cảnh này thì cũng phải động tâm.
Lại nhìn đồ đạc bài trí trong phòng, Huệ Nương biết muội muội mình hiện giờ cũng đã đến ngày hưởng phúc. Ít nhất trong phủ cũng có vài phần thể diện, bằng không hôm nay bọn họ cũng sẽ không thể đi vào nơi này.
Nhưng Huệ Nương biết muội muội khác với những người khác, dùng tấm thân không hoàn bích để hầu hạ vương gia. Tuy lúc này Vương gia bày ra bộ dáng không để ý, nhưng ai biết ngày sau có thể để ý hay không, hay là để việc này trong lòng sinh ra khúc mắc, khiến muội muội vì vậy mà bị vắng vẻ, điều đó không tốt.
Dao Nương không suy xét nhiều như vậy, nàng thật sự là quá nhớ Tiểu Bảo. Nàng không thể ra phủ, cũng chỉ có thể đem Tiểu Bảo vào phủ. Vì việc này, nàng đã an bài nhiều ngày trước. Tuy nàng được sủng nhưng trong vương phủ lại không có tiếng nói, chỉ có thể dựa vào ánh mắt của Vương phi. Vì để Vương phi đồng ý cho mình thấy mặt nhi tử, từ khi Tấn Vương từ biên thành hồi phủ, nàng đã dùng nhiều thủ đoạn quấn lấy Vương gia không rời, nhiều lần ở Tư Ý Viện không cho Hồ trắc phi mặt mũi, Vương phi mới đồng ý việc này. Lúc này nghe tỷ tỷ nói như vậy, tâm tư Dao Nương không khỏi sinh ra chút thấp thỏm.
Nhưng nghĩ lại, vốn nàng được sủng ái cũng phải nơm nớp lo sợ. Nếu Tấn Vương mặt lạnh rời xa mình chút cũng tốt, miễn cho nàng ăn bữa hôm lo bữa mai, sợ đến ngày nào đó làm Vương phi chướng mắt, cũng bị nàng ấy đối phó như vậy.
Thật ra còn có một thứ Dao Nương không muốn nghĩ nhiều hơn, đó chính là Tấn Vương thật sự quá cường tráng, hoặc là ở biên thành quá lâu rồi, sau khi trở về đặc biệt tham lam. Khi hồi phủ liền bắt lấy nàng mà làm bậy làm bạ không kể ngày đêm, mà việc nàng được sủng ái cũng là vì vậy mà truyền ra. Trên thực tế, Tấn Vương tìm nàng trừ bỏ chuyện đó, cũng không nói mấy câu với nàng.
Dao Nương vốn là viên ngọc quý của gia đình, cha là tú tài nên nàng cũng nhận biết được mấy mặt chữ, so với nữ tử bình thường hiểu nhiều đạo lý hơn một chút, biết biểu hiện của Tấn Vương như vậy chính là coi nàng như một công cụ phát tiết. Ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, từ ngày nàng vào Tấn Vương Phủ, tất cả sự tình đều không phải do nàng quyết định.
Bất quá tất cả chuyện này nàng sẽ không nói cho tỷ tỷ, sợ nàng ấy lo lắng nên chỉ có thể cười nói không có gì trở ngại.
Không có gì trở ngại sao?
Huệ Nương ngoài miệng không nói nhưng trong lòng lại nặng trĩu, cảm thấy muội muội vẫn ngây thơ như trước.
Bên này Huệ Nương đang miên man suy nghĩ, bên kia Dao Nương bế Tiểu Bảo lên trêu chọc.
Thời điểm tiểu oa nhi một tuổi là thời điểm chơi đùa rất tốt, nói chuyện nãi thanh nãi khí, nghe thấy âm thanh non nớt này thôi đã đủ tâm người đều mềm đi.
Lúc này, Điệp Nhi từ bên ngoài đi đến, nói Vương phi triệu Dao Nương đi qua nói chuyện, cũng mang Tiểu Bảo theo.
Tỷ muội hai người nhìn nhau, Dao Nương nén bất an trong lòng, ôm Tiểu Bảo rồi kéo tỷ tỷ mình ra khỏi cửa. Trên đường đi, để trấn an Huệ Nương đang thấp thỏm, nàng an ủi tỷ ấy rằng Vương phi cũng là người hiền lành.
Kỳ thật Vương phi là người hiền lành, thoạt nhìn mặc dù hơi thanh lãnh nhưng đối đãi với Tiểu Bảo và Huệ Nương thập phần khác nhau.
Không chỉ thưởng riêng Huệ Nương một cái vòng tay bằng vàng, còn thưởng Tiểu Bảo một cái vòng cổ nạm vàng ròng. Vì để cho Dao Nương có mặt mũi, Vương phi còn tự đem vòng cổ đeo cho Tiểu Bảo. Kể từ đó, bất an trong lòng Dao Nương đi qua, hoàn toàn biến thành bộ dáng cảm động đến rơi nước mắt.
Nàng nghĩ rất nhiều, nếu Tiểu Bảo có thể được Vương phi thích, ngày sau có phải mình gặp nhi tử càng dễ dàng hay không? Khi đó chắc chắn là phải trả một cái giá lớn. Vì thế, nàng thậm chí còn liên tưởng đến khi Tấn Vương từ biên thành trở về, nàng dùng loại thủ đoạn gì giữ hắn ở phòng mình.
Nàng nhớ rằng hắn rất thích làm ở thư phòng, còn nàng luôn ngượng ngùng từ chối, từng chọc hắn không vui, nhiều ngày không chịu tìm nàng. Mà mấy ngày kia Vương phi đối với nàng cũng là một bộ mặt lạnh, đến khi Tấn Vương lại đến chỗ nàng mới chịu cho nàng chút sắc mặt tốt.
Bằng không, thử cái này xem sao?
Vương phi cũng không để bọn người Dao Nương ngồi lâu, nói rằng để không gian cho hai tỷ muội các nàng trò chuyện nhiều hơn nên cho các nàng lui xuống.
Tới giữa trưa, Vương phi thưởng đồ ăn; tỷ muội hai người, tính cả Tiểu Bảo, tâm tình thập phần vui sướng dùng bữa.
Thời gian còn sớm, Dao Nương để Diệp Nhi lui đi, cùng Huệ Nương ngồi trên giường ở sát cửa sổ nói chuyện, đồng thời ru Tiểu Bảo ngủ.
Tiểu Bảo dựa vào ngực nương mình, ngủ ngon lạ thường.
"Muội nói tỷ biết, không phải nói tới vương phủ làm vú nuôi sao, sao lại trở thành hầu hạ Vương gia vậy? Vương gia đối đãi với muội có tốt không?" Đại để cũng vì Vương phi hiền lành làm cho bất an trong lòng Huệ Nương giảm đi, nên nàng mới dám nói lời tư mật này với muội muội.
Ban đầu Dao Nương còn đang nghĩ nên giải thích cùng tỷ tỷ như thế nào, đến khi nghe hai chữ "tốt không" liền đỏ mặt.
Rốt cuộc thế nào mới được xem như tốt hay không tốt? Người ngoài đều nói được sủng chính là tốt, vậy xem như hắn đối với nàng là tốt đi?
Nhìn thấy muội muội như vậy, Huệ Nương còn có gì không rõ nữa? Nàng có chút cảm thán mà thở dài: "Nếu Vương gia đối đãi với muội tốt, muội nên dùng tâm hầu hạ hắn, không sợ không có tương lai. Muội đừng lo lắng cho Tiểu Bảo, có ta và tỷ phu chăm sóc, đứa nhỏ này chắc chắn sẽ không bị bạc đãi."
Vừa nghe lời này, Dao Nương không nhịn được cúi đầu nhìn Tiểu Bảo trong ngực một cái, có chút không nỡ mà xoa xoa đầu nhỏ của nó.
"Tỷ..."
"Rốt cuộc muội cũng coi như là có hy vọng, tỷ cũng không cần mỗi lần nghĩ đến muội lại lo lắng. Muội nên thông minh chút, nên tranh thì tranh, không nên tranh thì đừng tranh... Vương phi đối đãi với muội tốt, nên thành thật nghe lời. Nàng là gia mẫu, muội là tiểu thiếp, trăm lần không nên động tâm tư không nên có kia..."
Kỳ thật, Huệ Nương cũng không hiểu cách đối nhân xử thế trong đại trạch Vương phủ, nàng chỉ có thể tận lực đem một ít đạo lý mình hiểu được nói cho muội muội. Dao Nương cũng nghiêm túc lắng nghe, vừa nghe vừa gật đầu liên tục.
Bất tri bất giác, thời gian trôi qua rất mau.
Điệp Nhi từ bên ngoài đi vào, "Phu nhân, thời gian không còn sớm."
Dao Nương cảm thấy trái tim đau như bị xé rách, trong lòng muốn giữ tỷ tỷ và Tiểu Bảo lại không cho bọn họ đi, nhưng trên mặt lại gượng cười đứng lên, đi vào trong phòng thu dọn đồ vật. Vào phòng, nàng lau trộm nước mắt một lúc, sau đó mới rửa mặt rồi ôm một bao đồ đi ra.
Mấy tháng nay nàng có may xiêm y cho Tiểu Bảo, trong ngoài vài bộ, đều là nguyên liệu tốt Vương phi thưởng cho nàng; còn có xiêm y làm cho tỷ tỷ và tỷ phu. Ngoài ra còn có chút ngân lương, là tiền tiêu vặt nàng tích cóp vài tháng, xem như tiền ăn uống mà nhà tỷ tỷ nuôi Tiểu Bảo.
Nàng lưu luyến không rời đưa Tiểu Bảo và Huệ Nương đến cửa sau. Lúc này Tiểu Bảo đã tỉnh, có chút nghi hoặc nhìn những người lớn, Huệ Nương thở dài, an ủi muội muội đừng quá buồn, sau này có cơ hội lại lại mang Tiểu Bảo đến thăm nàng là được.
Diêu Thành đã đợi sẵn trên xe ngựa, Huệ Nương ôm Tiểu Bảo lên xe.
Dao Nương không dám nhìn cảnh tượng này, quay người đi, cúi đầu cắn môi dưới. Trong lòng hạ quyết tâm về sau phải lấy lòng Vương phi, về sau đón Tiểu Bảo và tỷ tỷ đến phủ nhiều hơn.
Nghĩ như vậy, cảm giác khổ sở trong lòng cuối cùng cũng phai nhạt chút ít, nàng cùng Điệp Nhi trở lại tiểu viện.
Vì hôm nay, nàng đã bận rộn nhiều ngày. Mỗi lần Tấn Vương đi rồi, nàng phải nghỉ ngơi nhiều ngày mới có thể hồi phục lại. Hai ngày này vì đón Tiểu Bảo tới gặp, nàng không có nổi thời gian nghỉ ngơi. Lúc này người đi rồi, cỗ lo lắng trong lòng cũng tan đi, tắc khắc cảm thấy cực kỳ buồn ngủ.
"Điệp Nhi, bữa tối đừng gọi ta, ta muốn ngủ một lát." Nàng vừa dặn dò vừa đi vào phòng ngủ.
Điệp Nhi ở sau nàng có chút đố kỵ mà nhìn đối phương như bóng liễu thướt tha đón gió kia, trong lòng mắng thầm mấy câu hồ mị tử.
Toàn bộ Tấn Vương phủ này, ai không biết Dao phu nhân chính là hồ mị tử dùng thủ đoạn để thượng vị. Suốt ngày không biết ngang ngạnh mà lôi kéo Vương gia tới phòng của nàng. Điệp Nhi hầu hạ bên người Dao Nương, không tránh khỏi sẽ gặp được các loại trường hợp không nên gặp người. Nghĩ đến ngày ấy, cách một bức màn, nàng thấy ở bên trong có một bóng dáng uyển chuyển nằm ở phía trên nhấp nhô không ngừng, nhịn không được mà đỏ mặt, trong lòng lại âm thầm phỉ nhổ thêm một lần.
Nàng ta bĩu môi, đi vào hầu hạ Dao Nương thay quần áo, nhưng sau khi bước vào cửa lại thét lên chói tai.
Chỉ thấy Dao Nương nằm trên mặt đất, hoàn toàn không một tiếng động, khóe miệng chảy xuống một vệt máu đen.
Hết chương 1.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro