Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 55+56

Chương 55: "Thiếp cứ nghĩ mình chết đến nơi rồi." 

Binh lính lui ra khỏi phòng, lúc đang chuẩn bị đi sang căn phòng khác thì đột nhiên binh lính cầm đầu dừng lại, hắn quay đầu nhìn căn phòng mình vừa mới kiểm tra kia.

"Có phải cô nương trong bức hoạ cũng có một nốt ruồi son trên mi tâm hay không?"

"Vâng, thưa đô đốc."

Binh lính cầm đầu nghe được câu này, lập tức quay lại vọt vào căn phòng vừa rồi.

Hắn rút đao bên hông ra, nhưng trong phòng đã trống trơn, chỉ còn lại cánh cửa sổ mở toang.

***

Tú Anh không nhịn được mà nhắm mắt, gió quật vào má nàng đau rát.

Đám binh lính kia vừa ra khỏi phòng, nam nhân đeo mặt nạ liền mặc y phục vào, đeo mặt nạ lên rồi ôm Tú Anh nhảy thẳng ra ngoài cửa sổ.

Độ cao ba tầng lầu khiến Tú Anh sợ hãi ôm lấy cổ nam nhân đeo mặt nạ, vừa ôm một cái đã khiến cho người bị ôm cứng đờ.

Sau khi rơi xuống mặt đất, nam nhân đeo mặt nạ vẫn bế Tú Anh như cũ, hai chân chạy như bay trên đường.

Dưới sự che chắn của màn đêm, hắn chọn đi những con đường mòn, rất lâu sau mới ngừng lại.

Tú Anh thở một hơi, vẻ mặt còn vương nỗi hoang mang.

"Ôm đủ chưa?" Giọng nam nhân đeo mặt nạ vang lên trên đỉnh đầu Tú Anh.

Tú Anh "vèo" một cái rụt tay về, nàng lén nhìn nam nhân đeo mặt nạ, rồi lại quay mặt đi.

Nam nhân đeo mặt nạ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nõn của Tú Anh một hồi, sau đó nhấc chân đi về phía trước.

Tú Anh nhìn thấy nam nhân đeo mặt nạ đi trước, nàng gần như không do dự mà quay người chuẩn bị đi về phía ngược lại.

Vừa đi chưa được hai bước, cổ áo nàng đã bị hai ngón tay thon dài túm lấy.

"Đi đâu?"

Tú Anh ngoan ngoãn xoay người lại.

Nam nhân đeo mặt nạ nhìn nàng một cái, qua lớp vải áo bắt được cổ tay Tú Anh, hắn lôi Tú Anh đi về phía trước.

Quỷ Hoạ Bì ở bên cạnh nhìn thấy, im lặng nuốt cục giận vào lòng.

Tú Anh nhìn bàn tay đang túm lấy tay nàng của nam nhân đeo mặt nạ.

Nếu chỉ nhìn mỗi bàn tay này, thật sự không tài nào tưởng tượng được gương mặt hắn lại kinh người như vậy.

"Thấy mặt ta mà ngươi không sợ sao?" Nam nhân đeo mặt nạ đột nhiên lên tiếng.

Tú Anh ngẫm nghĩ một chút: "Quả thực là có chút xấu xí."

Nhưng dù sao thì hắn cũng là người mà nàng ghét, nàng đâu thèm quan tâm xem hắn xấu hay đẹp.

Nam nhân đeo mặt nạ nghe vậy thì cười một tiếng.

***

Bọn họ gặp được lão bá ở cửa thành, nhưng lão bá không tiếp tục lên đường nữa mà chỉ có Tú Anh và nam nhân đeo mặt nạ.

Nam nhân đeo mặt nạ tự mình đánh xe, hơn nữa dường như hắn còn có chút vội vã.

Ban ngày xe ngựa đều chạy như điên, chỉ có buổi tối mới dừng lại.

Tú Anh cảm thấy mình đã cách kinh thành càng ngày càng xa.

***

Mười mấy ngày sau, nam nhân đeo mặt nạ bỗng dừng xe lại, hắn duỗi tay vén màn che lên, nhìn Tú Anh: "Xuống đi."

Có lẽ Tú Anh đã dự cảm được điều gì, nàng khẽ chớp mắt, nghe lời xuống xe ngựa.

Vừa xuống khỏi xe, Tú Anh phát hiện lúc này nàng đang ở trong một khu rừng rậm.

Cây cối ở đây gần như cao đến tận trời, hơn nữa cành lá rậm rạp, ánh sáng không thể nào len lỏi vào.

Nam nhân đeo mặt nạ lấy một sợi dây từ trong xe ngựa, đi về phía Tú Anh.

Tú Anh nhìn sợi dây trong tay hắn, đi lùi từng bước về phía sau.

Hiện tại nam nhân này đang muốn giết nàng.

Thảo nào cả ngày hôm nay hắn hầu như không nói chuyện với nàng, cũng không hành hạ nàng, bởi vì hoàn toàn không cần thiết.

Nam nhân đeo mặt nạ ép sát lại gần Tú Anh, hắn thấy Tú Anh xoay người bỏ chạy thì dừng bước.

Rất nhanh sau đó, bóng dáng thiếu nữ liền biến mất trong rừng cây.

Hắn ném sợi dây xuống đất, quay trở về xe ngựa.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, nhận ra tán cây đã che kín hết bầu trời.

***

Tú Anh hoảng hốt chạy bừa, mãi sau mới phát hiện càng chạy càng đi sâu vào lớp sương mù dày đặc, cuối cùng sương mù dày đến mức khiến nàng gần như không còn nhìn thấy gì nữa.

Nàng dừng lại, đi quanh nhìn một vòng, nhận thấy nam nhân đeo mặt nạ không đuổi theo, mà nàng cũng đã lạc đường mất rồi.

Nàng không nhớ nàng đã đi theo con đường nào để tới đây nữa.

Bởi vì đang là ban ngày nên quỷ Hoạ Bì núp ở trong xe ngựa, hắn vẫn đang đợi Tú Anh biến thành quỷ.

Hiện giờ nàng hoàn toàn chỉ có một mình.

Nàng cắn môi, đành miễn cưỡng tìm đại một phương hướng để đi tiếp.

Nhưng bất kể nàng đi thế nào, phong cảnh xung quanh vẫn gần như giống hệt nhau.

Vẫn là những cây gỗ đó, mà sương mù thì càng ngày càng dày đặc, đến chân mình Tú Anh cũng còn không thể nhìn rõ.

Chân Tú Anh tê đến mức nàng không chịu nổi, cuối cùng chịu thua, nàng tìm một thân cây rồi ngồi bệt xuống.

Nhất định là nàng sẽ phải chết ở chỗ này, khó trách nam nhân đeo mặt nạ cũng không đuổi theo nàng, có khi còn đang cười nhạo sự ngu xuẩn của nàng.

Tú Anh ngồi bó gối, gục mặt vào giữa hai chân.

Nàng không cảm thấy quá đau buồn, chỉ là có chút nhớ cha và đệ đệ của nàng.

***

Sương mù càng ngày càng dày, Tú Anh cũng càng ngày càng mệt.

Dù nàng đã cố gắng để tỉnh táo, nhưng mí mắt lại không nhịn được mà nhắm lại.

Về sau Tú Anh có tỉnh lại một lần, là bị lạnh quá nên tỉnh.

Nàng mơ màng mở mắt ra, thấy mình vẫn còn ở trong rừng rậm, sương mù xung quanh không hề có dấu hiệu tan bớt, thậm chí nàng còn không biết bây giờ đang là ban ngày hay ban đêm.

Tú Anh mệt mỏi chớp mắt, một lần nữa nhắm mắt lại.

Nàng sắp chết.

Nhưng mà lần này nàng vừa mới nhắm mắt lại, liền nghe được có người gọi tên nàng.

Tú Anh mở bừng mắt, nàng đã không còn sức để đứng lên, nàng chỉ có thể gắng sức mở mắt ra nhìn theo hướng phát ra âm thanh.

Người nọ vẫn một mực gọi tên nàng, cách nàng càng ngày càng gần, gần đến mức Tú Anh có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ.

"Cứu... cứu mạng." Tú Anh khó khăn kêu lên.

Dù người tới là nam nhân đeo mặt nạ cũng được, Tú Anh sắp không gượng được nữa rồi.

Người tới vừa nghe được giọng Tú Anh thì cứng đờ cả người, sau đó vội vàng lao tới.

Hắn thấy Tú Anh đang ngồi dựa dưới gốc cây to thì mím chặt môi, trực tiếp cởi áo ngoài khoác lên trên người Tú Anh.

Sau đó bế bổng Tú Anh lên.

Đối phương ôm chặt Tú Anh vào lòng, cúi đầu nhìn nàng: "Đừng sợ."

Tú Anh nghe được câu này, nước mắt liền cứ thế chảy ra.

Nàng giàn giụa nước mắt nhìn nam nhân trước mặt, đưa tay ra ôm cổ đối phương: "Thiếp cứ nghĩ mình chết đến nơi rồi."

Tú Anh nói xong câu này liền thiếp đi, nói chính xác là ngất đi.

***

Không biết nàng đã ngây người trong rừng rậm bao lâu, vừa đói vừa rét, lại bị kinh sợ.

Nếu như những chuyện này rơi vào người các cô nương yếu đuối khác, sợ là đã sớm chết rồi.

Đối với những người không biết phân biệt phương hướng thì căn rừng này chính là một căn rừng chết, người sống đi vào sẽ chết.

May mắn là khi Tú Anh phát hiện mình bị lạc đường thì đã dừng lại mà không đi tiếp, nếu như tiếp tục đi, chắc chắn sẽ kiệt sức mà chết.

Nàng mạnh mẽ chống đỡ, cố gắng giữ lại chút hơi tàn.

Mãi cho đến khi nhìn thấy đối phương, lúc ấy mới không nhịn được mà buông lỏng.

***

Khi Tú Anh tỉnh lại lần nữa, nhận ra mình đang ở trong lòng người khác.

Nàng bị ôm quá chặt, khiến nàng có chút không thoải mái.

Nàng hơi cử động, người đang dựa vào thành xe nghỉ ngơi lập tức choàng tỉnh.

Hắn nhìn vào thiếu nữ trong ngực mình, đưa tay ra sờ trán đối phương: "Không sốt."

Giọng hắn hơi khàn, dường như là không được nghỉ ngơi đầy đủ.

Tú Anh ngẩng đầu lên nhìn đối phương, thấy vành mắt đối phương thâm quầng, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.

"Phò Mã." Tú Anh nhỏ giọng kêu.

Nào biết nàng vừa mới gọi xong, người đang ôm nàng liền biến sắc, thấp giọng hỏi: "Nàng vừa nói gì?"

Tú Anh có chút nghi ngờ, nàng nghiêng đầu: "Không phải..."

Không phải Phò Mã sao?

Nhưng đây là gương mặt của Phò Mã mà.

Nàng còn chưa kịp lên tiếng, môi đã bị lấp kín.

Nụ hôn của đối phương mãnh liệt giống như sóng trào, Tú Anh giống như một người chết đuối, mí mắt nàng run rẩy, đột nhiên kịp phản ứng người hôn nàng là ai.

Là Công Chúa.

Công Chúa luôn thích hôn nàng như vậy.

Tú Anh không thoải mái hừ một tiếng, Công Chúa liền ngừng lại.

Hắn lo lắng cho thân thể của Tú Anh nên cũng không dám quá mức.

"Công Chúa dịch dung sao?" Tú Anh hỏi khẽ.

Công Chúa khẽ gật đầu.

"Vậy Phò Mã cầm hà bao là Công Chúa dịch dung?" Tú Anh lại hỏi.

Công Chúa trầm mặc chốc lát, rồi gật đầu.

"Vậy người lấy yếm của thiếp cũng là Công Chúa?" Tú Anh trợn mắt.

Tai Công Chúa đỏ rực như một viên hồng ngọc, hắn không trả lời vấn đề này mà chỉ ngẩng đầu lên tránh né ánh mắt của Tú Anh.

Nhưng Tú Anh lại vươn tay ra ôm lấy khuôn mặt Công Chúa, nàng không chú ý tới làn da bên dưới tay nàng càng lúc càng trở nên nóng rực, nàng chỉ muốn hỏi vấn đề nàng thắc mắc mà thôi.

"Làm thế nào để thay đổi màu mắt?"

Ánh mắt Công Chúa hơi né tránh, ậm ừ: "Nước thuốc."

Tú Anh kinh ngạc, đang muốn tiến lại gần nhìn cho rõ thì nghe được tiếng Công Chúa rít qua kẽ răng: "Nàng khoẻ rồi đúng không?"

Tú Anh nghe vậy bèn lập tức rút tay về, yếu ớt tựa vào trong ngực Công Chúa: "Không có."

Nàng cảm nhận được hơi thở nguy hiểm.

Rất lâu sau, Tú Anh lại hỏi: "Công Chúa làm cách nào để tìm được thiếp?"

"Cái này nàng không cần quan tâm." Công Chúa đưa tay vuốt ve mi tâm của Tú Anh, hắn sờ vào nốt ruồi son kia, giọng nói chưa bao giờ dịu dàng như thế: "Ngủ thêm một lát nữa đi, còn rất lâu nữa mới đến thành tiếp theo."

Tú Anh rũ mắt, thật ra thì nàng còn muốn hỏi, Công Chúa đi tìm nàng, vậy trong triều phải làm thế nào?

Người ôm nàng cũng đâu phải là một Công Chúa thật sự, hắn là một người có dã tâm nhăm nhe đến ngôi vị Hoàng Đế, tại sao hắn lại muốn đích thân đi tìm nàng?

Công Chúa dùng chăn bọc kín người Tú Anh lại, chỉ để lộ ra gương mặt của đối phương.

Gương mặt đó vẫn còn tái nhợt, không có lấy một chút huyết sắc, nhưng dù sao thì cũng tốt hơn nhiều so với lúc vừa nhìn thấy đối phương.

Lúc hắn vừa tìm thấy đối phương ở trong rừng, nếu không phải đôi mắt phượng kia còn mở to, hắn đã nghĩ mình tìm được một cỗ thi thể.

Cả người nàng lạnh như băng, giống hệt cục nước đá trong hầm băng.

Sắc mặt cũng nhợt nhạt giống như quỷ, chỉ có nốt ruồi son ở mi tâm kia là vẫn rực rỡ chói mắt như cũ.

Công Chúa cúi đầu hôn lên mi tâm của Tú Anh, càng ôm chặt đối phương vào trong lòng.

Nụ hôn nhẹ như lông ngỗng đó rơi xuống mi tâm Tú Anh, nàng không nhịn được mà chớp chớp mắt, càng rúc sâu vào trong ngực Công Chúa.

Công Chúa chú ý tới hành động của đối phương, cảm thấy thiếu nữ ở trong ngực giống như một con mèo nhà được nuông chiều từ bé bị lưu lạc ở bên ngoài mấy ngày.

Sau khi được chủ nhân tìm thấy thì tỏ ra tội nghiệp để làm nũng với chủ nhân.

Công Chúa nghĩ tới đây, ánh mắt bỗng trở nên hung ác.

Bất cứ kẻ nào có liên quan tới việc bắt cóc Tú Anh, nhất định hắn sẽ không bỏ qua.

***

Xe ngựa chạy rất lâu mới ngừng lại, bên ngoài vang lên tiếng người nói.

"Công tử, đến nơi rồi."

Công Chúa bế Tú Anh xuống xe ngựa.

Trước khi xuống xe hắn đã khoác một tấm áo lên người Tú Anh, cẩn thận che người trong lòng thật kín rồi mới bế xuống.

Công Chúa trực tiếp bao toàn bộ phòng trong khách điếm.

Những người hắn mang theo chuyến này đều là binh lính riêng của hắn, vì dẫn theo nha hoàn rất phiền toái, nên hắn không mang nha hoàn theo.

Binh lính đưa nước tới, Công Chúa liền chuẩn bị cởi y phục giúp Tú Anh.

Tú Anh bắt được tay Công Chúa, có chút khẩn trương: "Công Chúa, thiếp tự mình làm."

"Bên ngoài phải gọi ta là gì?" Công Chúa ngước mắt nhìn Tú Anh.

Tú Anh mấp máy môi, nhẹ giọng gọi một tiếng: "Phu quân."

Giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, hắn nghe xong, trong đôi mắt luôn luôn lạnh nhạt cuối cùng cũng xuất hiện nét cười.

"Cho nên để Phu quân giúp Tú Anh tắm." Công Chúa đùa giỡn lưu manh bằng vẻ mặt nghiêm túc.

Tú Anh vẫn không chịu buông tay, muốn giãy giụa: "Thiếp có thể tự làm."

Công Chúa rút tay về, một bàn tay khẽ nắm lấy cái cằm trắng nõn của Tú Anh.

Hắn rũ mắt nhìn Tú Anh, giọng nói trầm thấp lại hơi khàn khàn: "Không nghe lời?"

Tú Anh cắn môi dưới, buông lỏng tay.

Vừa buông lỏng ra, nàng liền bị bế lên.

Đột nhiên bị hẫng, Tú Anh giật mình, vội vàng ôm lấy Công Chúa.

Công Chúa bế Tú Anh ra sau bình phong, sau đó đặt Tú Anh xuống bên cạnh thùng nước tắm.

Hắn cúi đầu xuống bắt đầu cởi đai lưng Tú Anh.

Tú Anh căng thẳng trong lòng.

Có lẽ là biểu hiện của nàng quá rõ, nên Công Chúa ngừng tay, ngẩng đầu lên nhìn Tú Anh.

Trên gương mặt tuấn mỹ hiện lên một nụ cười dịu dàng.

"Thật ngốc." Hắn nhẹ giọng mắng Tú Anh.

-------oOo-------

Chương 56: Vì sao Thái Tử không đuổi tận giết tuyệt Công Chúa? 

Sau khi tắm gội xong, Tú Anh lại được bế ra ngoài.

Hơi nóng khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trở nên đỏ ửng.

Công Chúa giúp Tú Anh gội đầu, sợ nàng nhiễm lạnh, còn tự mình lấy khăn lông lau cho nàng.

Tú Anh nằm sấp ở trên giường, lâu lắm rồi nàng mới được hưởng thụ cái cảm giác hạnh phúc này, nàng lim dim nhắm hai mắt lại.

Dáng vẻ nhắm mắt hưởng thụ này thật giống con mèo lười ăn uống no đủ.

Công Chúa thấy tóc đã gần khô thì một chưởng đánh vào mông Tú Anh.

Tú Anh mở bừng mắt, ban đầu thì có chút ngơ ngác, sau đó miệng hơi dẩu ra.

Công Chúa tuỳ tiện ném khăn lông đi, hắn lên giường, ôm Tú Anh vào trong ngực.

Hắn cũng vừa tắm xong, trên người có mùi thơm thoang thoảng.

Tú Anh luôn cảm thấy mùi hương trên người Công Chúa không giống với những mùi hương thơm khác.

Mùi hương trên người hắn khiến cho nàng không nhịn được mà sán lại gần.

Nàng lặng lẽ dịch sát lại gần Công Chúa, vùi mặt vào lồng ngực đối phương.

Trong đầu nàng luôn có một suy nghĩ.

Mùi hương trên người Công Chúa khiến nàng cảm thấy vô cùng thoải mái, phảng phất như có thứ gì đó chui vào trong cơ thể nàng, theo mạch máu chảy khắp toàn thân, thậm chí còn tưới vào từng chân tóc.

Lúc nàng đang say đắm với hương thơm đó thì Công Chúa kéo mặt nàng ra khỏi ngực hắn.

So với khi ở phủ Công Chúa, Tú Anh đã gầy đi rất nhiều, gò má cũng không còn được mấy thịt.

Công Chúa sờ sờ, ánh mắt sâu kín.

Tú Anh nâng tay lên che miệng, khẽ ngáp một cái.

Đã rất lâu rồi nàng chưa được ngủ trên cái giường ấm áp như vậy, mệt đến không mở mắt ra nổi.

Công Chúa nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Tú Anh thì phẩy tay, cây nến trong phòng liền tắt phụt.

"Ngủ đi." Công Chúa đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Tú Anh.

Tú Anh tìm một tư thế ngủ thoải mái nhất, cứ thế rúc vào ngực Công Chúa mà ngủ thật say.

***

Hôm sau, lúc rửa mặt, nàng nhìn thấy bóng người phản chiếu trong gương đồng.

Đầu tiên thì sững sờ, sau đó chạy đến bên cạnh Công Chúa, có chút tủi thân: "Mặt."

Khuôn mặt bây giờ vẫn không phải là khuôn mặt của nàng.

Công Chúa nhìn Tú Anh, hiểu rõ mong muốn của nàng: "Trở về sẽ giúp nàng tẩy thứ trên mặt đi, bây giờ tạm thời cứ dùng gương mặt này."

Tú Anh ồ một tiếng, nàng lại tiếp tục chạy đi rửa mặt.

Rửa được một nửa, đột nhiên nàng cảm thấy có chút kỳ quái, đây cũng không phải là khuôn mặt của nàng, tại sao Công Chúa vẫn nhận ra?

Nàng đưa tay sờ lên nốt ruồi son trên mi tâm, chẳng lẽ là nhờ nốt ruồi son này?

***

Liên tiếp mười mấy ngày, bọn họ đều luôn ở trên đường.

Tuy Công Chúa không nhắc gì đến chuyện ở kinh thành, nhưng Tú Anh luôn có một loại dự cảm.

Nàng thật sự không nghĩ ra tại sao nam nhân đeo mặt nạ lại bỏ qua cho nàng, mặc dù nếu không phải Công Chúa tìm được nàng thì nàng sẽ thật sự chết ở trong rừng.

Nhưng nàng cảm thấy chuyện nàng bị bắt cóc lần này, mục tiêu thực sự vốn không phải là nàng.

Nếu như mục tiêu của đối phương là nàng, muốn giết nàng, tại sao còn phải mang nàng đi một quãng đường xa như vậy, cuối cùng còn để mặc cho nàng chạy trốn.

Lúc Tú Anh đang nghĩ Đông nghĩ Tây, Công Chúa lại hoàn toàn không hề lo lắng, còn có hứng thú dạy nàng học chữ.

"Nàng ra ngoài nhiều ngày như vậy, ta phải kiểm tra nàng, xem nàng còn nhớ được bao nhiêu."

Bình thường Tú Anh nhìn mười chữ sẽ nhận sai bốn chữ, mỗi lần sai đều phải nhận trừng phạt.

Qua một ngày, Tú Anh cảm thấy đầu lưỡi mình sắp tê rần cả rồi.

Nàng không muốn học nữa, liền tỏ vẻ đáng thương cầu xin tha thứ.

"Phu quân, thiếp có thể không học nữa không?" Nàng bày ra dáng vẻ đau khổ, giọng nói yếu ớt: "Không muốn bị phạt nữa."

Công Chúa khẽ liếc nàng: "Không muốn nhận mặt chữ nữa?"

Tú Anh gật đầu lia lịa.

Công Chúa nhếch môi, môi của hắn rất đỏ, cực kỳ giống sắc hoa hải đường.

Rõ ràng là gương mặt của Phò Mã, nhưng lại mang một vẻ diễm lệ âm trầm.

Khi đôi mắt kia nhìn chằm chằm vào người khác, cũng đủ khiến cho gương mặt người bị nhìn đỏ bừng.

Chẳng qua ánh mắt này của hắn từ đầu đến cuối đều chỉ đặt vào con người không hiểu phong tình như Tú Anh.

"Vậy nàng hôn ta một cái, còn phải nói..." Công Chúa cố ý kéo dài giọng: "Phu quân, thiếp không chịu nổi."

Câu sau hắn dùng giọng nữ, vừa mị hoặc vừa câu dẫn, quả thực là ngấm vào tận xương tuỷ.

Nhưng người nghe lại hoàn toàn không phát hiện ra cái cảm giác này.

Tú Anh nghe được yêu cầu này thì cắn môi dưới.

Nàng chần chừ do dự, Công Chúa cũng không vội, nhưng trên mặt treo một nụ cười xấu xa, chắc chắn rằng Tú Anh sẽ thoả hiệp.

Chờ đến khi Tú Anh thực sự đưa mặt tới, Công Chúa lại hơi né đi.

Môi Tú Anh liền rơi vào gò má Công Chúa.

"Cái này không tính." Hắn chậm rãi nói.

Tú Anh hơi sửng sốt, không hiểu tại sao Công Chúa lại muốn tránh né.

Nhưng hắn nói làm vậy không tính, Tú Anh ngẫm nghĩ một chút, lại hôn lên.

Không ngờ là Công Chúa một mực tránh đi, cứ lặp đi lặp lại như thế, giống như Tú Anh đang liên tục đòi hôn vậy.

Nàng hơi tức giận, dứt khoát to gan đưa tay ra giữ lấy mặt Công Chúa, dù sao đây cũng không phải là lần đầu nàng làm chuyện này.

Tú Anh hôn thật mạnh lên môi Công Chúa, sợ đối phương vẫn bảo là không tính, nàng còn thè lưỡi cạy mở cánh môi Công Chúa ra.

Khi nàng làm tất cả những việc ấy, Công Chúa chỉ hơi cong khoé mắt, giống như một con hồ ly đi trộm thịt sống.

Tú Anh hôn xong thì học theo Công Chúa nhắc lại câu nói kia.

Kết quả là vừa nói xong, nàng liền bị đặt ở dưới người.

"Không thể hôn nữa, đau." Nàng giơ tay lên bịt miệng.

Ánh mắt Công Chúa đi sâu xuống phía dưới, ung dung nói: "Vậy thì hôn những chỗ khác nhé?"

Hắn nói xong, còn lật người Tú Anh lại.

Tú Anh nghiêng đầu, thấy Công Chúa đang nhìn chằm chằm vào một chỗ, nàng vội vàng đưa tay ra che mông mình lại: "Chỗ đó không được."

Công Chúa bị hành động này của Tú Anh chọc cười ha ha.

***

Lại thêm mấy ngày nữa, rốt cuộc bọn họ cũng vào tới kinh thành.

Ngày hôm đó khi vào kinh, Công Chúa tẩy sạch dịch dung trên mặt Tú Anh.

Chỉ là vừa mới vào tới cửa thành đã bị ngăn lại.

"Trên xe là Phò Mã?"

Có người nói bên ngoài xe ngựa.

Công Chúa rót cho mình ly trà: "Tống tướng quân tìm ta có chuyện gì?"

"Vi thần phụng mệnh Hoàng Thượng, đặc biệt lùng bắt Phò Mã về quy án, Phò Mã Điền Chính Quốc tự tiện điều động binh lính, coi thường kỷ cương, lập tức bắt lại."

Tú Anh nghe vậy, không kìm được mà nhìn về phía Công Chúa.

Công Chúa ngửa cổ uống cạn ly trà, quay sang nhìn Tú Anh: "Khi trở về phủ, nàng không nên đi lại lung tung, cứ ở yên trong Thuý Sai Viện. Ai tới nàng cũng không gặp."

Hắn nói xong thì vén rèm lên, xuống xe ngựa.

Tống tướng quân thấy Công Chúa đi xuống, trên mặt hiện lên một nụ cười đắc ý: "Xin mời Phò Mã."

Lời vừa dứt, có binh lính ở bên cạnh cầm gông xiềng đi tới, chẳng qua hắn chưa kịp đến gần Công Chúa, binh lính sau lưng Công Chúa đã động thủ trước.

Bọn họ đồng loạt chỉnh tề rút trường kiếm bên hông ra, hét lớn: "Ai dám!"

Tên lính cầm gông xiềng sợ run cả người.

Vẻ mặt Tống tướng quân đen thui, trong mắt thoáng hiện lên nỗi hận thù.

Hắn là người của Thái Tử, chỉ ủng hộ Thái Tử, xưa nay luôn là một con chó theo đuôi Thái Tử.

Con chó này không dám ra sa trường chiến đấu, nhưng lại biết nịnh hót.

"Phò Mã thật lợi hại, đây là muốn kháng chỉ sao?"

Công Chúa lười biếng nhìn Tống tướng quân: "Tống tướng quân, thỉnh nói cẩn thận, dù gì sau này ta vẫn còn muốn mời Tống tướng quân một ly."

Tống tướng quân nghe vậy thì nhíu mày.

Hắn nhìn tên lính còn đang phát run ở bên cạnh, thầm chửi thề một câu, rồi hét vào mặt tên lính kia: "Vẫn đứng đó làm cái gì? Còn không mau lui ra."

***

Tú Anh được binh lính của Công Chúa đưa về phủ Công Chúa.

Bọn họ đi vào bằng cửa sau.

Hai binh lính hộ tống Tú Anh trở về Thuý Sai Viện, cả quãng đường đều đi theo lối mòn.

Tú Anh vừa bước vào cổng Thuý Sai Viện, Thải Linh và Linh Tiên đã tiến lên đón.

Hai nha hoàn vừa khóc vừa cười, nhất là Thải Linh, trong mắt nàng ta ngập tràn vẻ đau lòng.

"Ngũ di nương gầy quá."

Thải Linh nói với Tú Anh, trong hai tháng Tú Anh mất tích này, Công Chúa đã ra lệnh cấm túc người trong Thuý Sai Viện.

"Công Chúa tìm lý do để phạt người, rồi đưa ra lệnh cấm túc. Như vậy thì sẽ không ai phát hiện ra chuyện Ngũ di nương không có ở trong phủ."

Một tiểu thiếp bị người ta bắt đi, còn bị bắt tận hai tháng trời, sợ là danh tiếng đã sớm bị huỷ hoại.

Dù Công Chúa có ra lệnh cấm túc thì người thông minh cũng sẽ phát hiện ra chút đầu mối.

Vào buổi sáng sớm khi Tú Anh vừa mất tích được mấy ngày, có nô tài trong phủ bàn luận với nhau, nói rằng bọn họ chính mắt trông thấy Ngũ di nương bị một nam nhân áo đen bắt đi.

"Công Chúa giết rất nhiều người, người trong phủ mới không ai dám bàn luận nữa." Thải Linh nói với Tú Anh.

***

Ngày hôm đó khi vừa trở về kinh đã bị bắt, liên tiếp mấy ngày liền, Tú Anh không nhìn thấy Công Chúa.

Một buổi đêm, Tú Anh đột nhiên tỉnh lại.

Nàng vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một bóng người ngồi trên đầu giường của nàng.

Trong phòng vẫn còn thắp một ngọn nến, cho nên Tú Anh nhìn rõ người tới.

"Công Chúa?"

Công Chúa đưa tay xoa đầu Tú Anh: "Ngủ đi."

Hắn nói xong thì đứng dậy rời khỏi, Tú Anh nhìn theo có chút ngây ngẩn.

***

Ngày hôm sau thánh chỉ ban xuống, Phò Mã coi thường kỷ cương, khi quân phạm thượng, miễn toàn bộ chức vụ trong triều.

Công Chúa quản lý vô năng, để mặc cho Phò Mã điều khiển tư binh, toàn bộ tư binh bị thu hồi.

***

"Mười bước giết một người, ngàn dặm không lưu một ai. Không thuận thì loại bỏ, vùi dập người và tên."

Thái Tử lặp đi lặp lại câu thơ này trong miệng, cuối cùng cất tiếng cười to.

Dường như hắn không hề nghe thấy tiếng nữ nhân kêu gào thảm thiết ở trong phòng, nhưng trên gương mặt đám thái giám canh cửa đều lộ rõ vẻ hoảng sợ.

Thái Tử chỉ có thể ngồi trên xe lăn, lâu lâu lại muốn tìm một cung nữ sạch sẽ khả ái tới hầu hạ hắn.

Nếu như trước đây, những cung nữ kia không cần phải lần lượt đổi mới như thế.

Nhưng sau đó các nàng ta phát hiện ra, chưa có cung nữ nào được đưa vào tẩm điện của Thái Tử mà có thể sống sót ra ngoài.

Buổi tối được đưa vào, trước hừng đông bị quấn trong tấm vải trắng, vứt ra bãi tha ma.

Tiếng kêu gào lạnh lẽo thê lương của nữ nhân, giống như tiếng khóc của ma quỷ, nhưng Thái Tử vẫn thản nhiên tự đắc như cũ.

Hắn bưng ly trà vừa mới rót lên, khẽ nhấp môi.

"Bước kế tiếp nên làm gì nhỉ?" Nghĩ tới đây, Thái Tử vội vàng đặt ly trà xuống: "Mau, truyền Diêu Dục vào cung."

Hắn nhìn nữ nhân vẫn còn đang kêu gào thảm thiết ở dưới đất, cau mày lại: "Cắt lưỡi đi, rồi ném ra bãi tha ma."

***

Nửa canh giờ sau, Diêu Dục vào cung.

Hắn vừa bước vào tẩm điện của Thái Tử liền ngửi được mùi máu tanh nồng, không nhịn được mà nhíu mày.

Thái Tử thấy hắn tới thì tươi cười rạng rỡ: "Diêu Dục, mau ngồi xuống."

Diêu Dục hành lễ với Thái Tử: "Thái Tử truyền thảo dân vào cung, không biết là có việc gì quan trọng?"

"Tất nhiên là vì đại kế quốc gia, Kim Thái Hanh đã bị đánh ngã, chúng ta bắt đầu đi bước kia chứ?" Thái Tử kích động, trên mặt còn thoáng hiện lên vẻ điên cuồng.

"Thái Tử muốn đi một bước kia?" Diêu Dục hỏi ngược lại.

Thái Tử ngẫm nghĩ một lát, sau đó gằn từng chữ một: "Cô muốn lên ngôi."

Diêu Dục nhìn Thái Tử, lại hỏi: "Trước hết thảo dân có một câu muốn hỏi Thái Tử điện hạ, vì sao Thái Tử không đuổi tận giết tuyệt Công Chúa? Dẫu sao thì hùng ưng gãy cánh vẫn là hùng ưng."

"Không được." Thái Tử nghe vậy nhưng cự tuyệt: "Hắn được phép giữ lại mạng, cô đã đáp ứng rồi."

"Đáp ứng?" Trong mắt Diêu Dục nổi lên nỗi nghi ngờ: "Thái Tử điện hạ đáp ứng ai?"

Trong đầu Thái Tử thoáng hiện lên một gương mặt, nhưng hắn cố gắng gạt bỏ đi: "Kim Thái Hanh không có uy hiếp gì với ngôi vị Hoàng Đế hết, bây giờ hắn chỉ là một Công Chúa, trong tay lại không có binh quyền, nào ai dám ủng hộ hắn. Việc của chúng ta bây giờ là phải nghĩ xem nên dùng cách nào để giết lão Nhị và lão Tam."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #taejoy#vjoy