Chap 13+14
Chương 13: Nhưng hình như Tống ca ca chỉ muốn gặp tỷ. Tỷ tỷ, tỷ thấy sao?
Phản ứng đầu tiên của Tú Anh khi nghe được giọng nam này là quay đầu lại nhìn.
Kết quả nhận thấy nơi phát ra giọng nói đó căn bản chẳng có ai.
Tú Anh nhìn bên trái một chút, bên phải một chút, nhưng vẫn chẳng nhìn thấy bất kỳ người nào.
Khoan đã, trong đầu Tú Anh gõ lên một hồi chuông cảnh báo.
Có phải quỷ hay không.
Ban ngày nàng không thể nhìn thấy quỷ.
Nàng đã từng để ý, cứ đến ban ngày một cái là nàng sẽ không nhìn thấy Tôn tỷ tỷ đâu nữa.
Nhưng nàng chưa từng thử xem ban ngày có thể nghe được giọng nói của quỷ hay không.
Khoảng thời gian này chỉ có Tôn tỷ tỷ ở bên cạnh nàng, gần như nàng không thấy những loại quỷ khác.
Tú Anh lặng lẽ thu hồi hà bao, làm như không nghe thấy gì.
"Cô nương, rõ ràng cô nương có thể nghe thấy tiếng của ta." Giọng nam đó lại vang lên: "Rất nhiều người không nghe thấy, nhưng cô nương có phản ứng, cô nương nghe được."
Không có không có! Không có nghe thấy.
Tú Anh xoay người đi trở về nhà, cứ giả bộ như không nghe thấy gì đi.
Nàng không thể gọi quỷ nam về nhà được.
"Cô nương, cô nương, cô nương đừng đi."
Tú Anh cố gắng giả vờ hết sức, thậm chí còn cố tình đi thật chậm như là không hề lo lắng gì.
Nhưng quỷ nam đó cứ như âm hồn không tan, một mực đi theo nàng.
"Cô nương, tiểu sinh cũng không phải cố ý muốn đi theo cô nương, chẳng qua tiểu sinh thực sự không có chỗ để đi, phiêu bạt khắp trời đất mấy ngày hôm nay, không biết phải đi đâu về đâu. Ngẫu nhiên hôm nay nhìn thấy cô nương muốn ném chiếc hà bao đẹp như vậy nên mới không nhịn được mà lên tiếng, không nghĩ tới cô nương lại là cứu tinh của tiểu sinh."
Nàng không phải!
Đừng có đi theo nàng!
Tú Anh đi đến cổng thì vội vàng chạy vào nhà, sau đó khoá cửa lại.
Không còn tiếng động gì nữa, có lẽ là không đi theo nàng nữa rồi.
"Tỷ tỷ, tỷ đi đâu về đó?"
Tú Anh bị doạ giật bắn cả người, sau đó xoay người lại: "Tiểu Huân, đừng có đứng sau lưng tỷ như thế, làm tỷ sợ hết hồn."
Chí Huân nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ quái: "Tỷ tỷ, hôm nay tỷ ăn mặc đẹp như vậy để đi đâu?"
"Đẹp chỗ nào chứ, vẫn mặc như ngày thường thôi, tuỳ tiện ra ngoài dạo một chút."
Tú Anh bị quỷ nam kia doạ sợ nên quên mất những gì nàng vừa chứng kiến ban nãy.
Nàng không biết cô nương kia là gì của Tống Mẫn Hạo, nhưng thực sự là nhìn bọn họ vô cùng xứng đôi.
Nữ nhân như nàng vốn cũng không thích hợp làm chính thê của quan lớn, không cần phải nằm mơ giữa ban ngày nữa.
Tú Anh đuổi Chí Huân đi, quay trở về phòng mình, lúc đang rót nước uống thì giọng nam đó lại vang lên.
"Cô nương, tiểu sinh đường đột, dù sao đây cũng là lần đầu tiên tiểu sinh bước vào khuê phòng của nữ tử."
Động tác rót nước của Tú Anh hơi khựng lại, nàng đặt bình trà xuống.
"Ngươi là loại quỷ gì? Tại sao lại đi theo ta?" Tú Anh lấy hết dũng khí mới nói ra được những lời này.
Giọng nam nhân đó trở nên ngạc nhiên vui mừng: "Cô nương, quả nhiên cô nương có thể nghe thấy, vốn dĩ tiểu sinh đang chuẩn bị đi rồi."
Tú Anh cắn môi, mình thật là quá ư ngu ngốc mà.
"Thật ra cô nương không cần phải sợ hãi, mặc dù tiểu sinh biến thành quỷ, nhưng cũng không phải là quỷ xấu." Dường như đối phương có thể cảm nhận được sự sợ hãi của Tú Anh.
"Vậy tại sao ngươi lại đi theo ta? Ngươi không đi đầu thai sao?"
Quỷ nam đó thở dài: "Thật ra thì tiểu sinh cũng không có chuyện gì, chẳng qua là chết quá bất ngờ, tiểu sinh nhất thời không thể tiếp nhận được sự thật, cho nên lúc này mới trốn tránh quỷ sai. Nhưng mà hình như quỷ sai đại nhân đang muốn tìm tiểu sinh cho bằng được."
Tú Anh trầm mặc một lúc, mới yếu ớt hỏi: "Vậy ngươi muốn làm cái gì?"
"Cô nương có thể đi nhặt xác giúp tiểu sinh không?"
"CÁI GÌ?!" Tú Anh bị doạ đến mặt mũi trắng bệch: "Không được, ta không làm được."
Có lẽ quỷ nam đã đoán trước được phản ứng của Tú Anh: "Đáng sợ lắm nhỉ, không sao đâu, cô nương không muốn cũng không sao hết. Tiểu sinh chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, nhưng tiểu sinh còn một chuyện khác, hy vọng cô nương có thể giúp ta." Khi nói đến câu sau, giọng hắn cũng trở nên khẩn thiết hơn rất nhiều.
"Ngươi nói đi, nhưng chưa chắc là ta có thể giúp ngay được."
"Nhất định cô nương có thể làm được." Quỷ nam khẳng định: "Cô nương đến miếu Thành Hoàng ở phía nam kinh thành thắp một nén hương, cứ thắp lên là được rồi. Để báo đáp ân tình của cô nương, chắc chắn tiểu sinh sẽ gửi cô nương một phần hậu lễ."
"Ta không cần ngươi đáp lễ, chỉ... Chỉ cần ngươi đi đầu thai là tốt rồi."
Để không còn quấn lấy nàng nữa.
Giọng quỷ nam hơi có ý cười: "Tiểu sinh hiểu rồi, mong rằng cô nương sớm giúp đỡ, tiểu sinh tạm thời rời đi trước."
Sau đó giọng nói biến mất.
Tú Anh đợi một lúc lâu, khi không nghe được tiếng gì nữa thì mới thả lỏng toàn thân.
Bị quỷ nam này doạ một chặp, nàng ngay lập tức đã vứt hết những ưu thương khi nhìn thấy Tống Mẫn Hạo và cô nương khác đứng chung một chỗ ra khỏi đầu.
***
Ban đêm, Tôn tỷ tỷ xuất hiện, nàng ta biết Tú Anh không đưa hà bao thì có chút kinh ngạc: "Sao vậy? Tống tiểu tử vẫn không chịu nhận?"
"Không phải, hôm nay lúc tới đưa ta nhìn thấy hắn đứng chung một chỗ với một cô nương xa lạ, hơn nữa dường như đang rất vui vẻ."
Tôn tỷ tỷ nhìn thấy dáng vẻ buồn bực của Tú Anh thì cười thành tiếng: "Thế cũng tốt, Tú Anh, ta nghĩ là muội nên tiếp tục chọn đi, ta cảm thấy Tống tiểu tử không thích hợp với muội, muội đi theo hắn thì chỉ có thể chịu khổ."
Tú Anh gật đầu: "Ừ."
Tú Anh đứng dậy đi ngủ, ngày hôm sau nàng phải nói chuyện với Phác phụ mới được.
***
"Cha, hay là làm mai cho con đi."
Tú Anh đã chết tâm với Tống Mẫn Hạo, bây giờ cảm thấy chỉ cần không bị gả vào phủ Công Chúa thì thế nào cũng được hết.
Phác phụ kinh ngạc nhìn Tú Anh hồi lâu, cuối cùng nói với Tú Anh: "Chuyện này con không cần lo lắng, cha sẽ giúp con tìm một mối hôn sự thật tốt."
Cách đại hôn của Công Chúa chỉ còn có nửa tháng, cho nên chuyện làm mai của Tú Anh cũng khẩn trương lên bội phần.
Dường như Phác phụ đã đi tìm mấy bà mối, mấy bà mối kia đều đã gặp qua Tú Anh, lúc nhìn thấy Tú Anh, mắt ai cũng sáng lên, luôn miệng nói không ngừng: "Cô nương xinh đẹp như vậy thì hàng ngàn trái tim sẽ phải si mê, ta nhất định sẽ tìm được mối hôn sự thật là tốt."
Nhưng đó là những lời nói khi vừa mới gặp Tú Anh, sau đó thì không có động tĩnh gì nữa.
Phác phụ cảm thấy kỳ quái, liền đi tìm một trong số những bà mối đó để hỏi chuyện.
Bà mối kia nhìn thấy Phác phụ thì tỏ vẻ hốt hoảng, trả lời ấp úng, sau đó còn đem tiền trả lại cho Phác phụ.
"Phác tiên sinh, mối hôn sự này ta không thể giúp được, hay là tiên sinh tìm người khác đi."
"Thế này... Đây là vì sao?"
Bà mối bị hỏi nhiều quá nên cuối cùng buộc phải nói ngắn gọn: "Tà môn... quá tà môn."
Tà môn?
Có ý gì?
***
Tú Anh hoàn toàn không biết những chuyện này, nàng vẫn nhớ phải đến miếu Thành Hoàng ở phía nam kinh thành thắp một nén hương, cho nên liền chọn một ngày thích hợp, mang theo đèn hương ra ngoài.
Nàng bỏ tiền ra thuê một chiếc xe lừa, như vậy mới tới miếu Thành Hoàng trước giữa trưa được.
Vừa xuống xe, nàng có chút sửng sốt.
Cái miếu Thành Hoàng này nhìn hết sức rách nát điêu tàn, giống như lâu lắm rồi không có ai lui tới.
Tú Anh bảo người đánh xe lừa đợi nàng một chút, sau đó đi vào một mình.
Bên trong miếu Thành Hoàng cũng cũ nát vô cùng, bức tượng thổ địa bám đầy bụi đất, đồ lễ bái trên ban thờ cũng bị động vật ăn hết, chỉ còn lại hạt và xương.
Tú Anh ngẩng đầu lên nhìn tượng thổ địa, vất vả lắm mới tìm được một cái bát hương ở bên trong miếu.
Nàng lấy khăn tay lau lau bát hương rồi mới lấy thẻ hương từ trong giỏ trúc của mình ra.
Thắp hương xong, nàng lại quỳ xuống đất vái lạy.
"Được một linh hồn nhờ tới thắp hương, mong rằng thổ địa công công sẽ không trách tội, mong là vị công tử kia cũng sớm ngày đầu thai, kiếp sau bình an."
Làm xong tất cả những việc này, Tú Anh liền bước ra khỏi miếu Thành Hoàng.
"Tạ ơn cô nương."
Lúc sắp ra khỏi miếu Tú Anh nghe được giọng nói của quỷ nam đó, nàng dừng bước: "Không cần tạ ơn."
Nàng nhấc chân muốn đi, quỷ nam lại nói tiếp: "Cô nương yên tâm, nhất định tiểu sinh sẽ đưa một phần hậu lễ cho cô nương."
Lần trước A Kỳ cũng nói đưa cho nàng lễ vật, nhưng nàng không thể tìm ra.
Người quỷ nam này nói đưa lễ vật cho nàng, chắc cũng là lừa gạt mà thôi.
***
Tú Anh về nhà, còn cố ý tắm rửa thay áo.
Vừa thay y phục xong thì giọng Chí Huân vang lên ngoài cửa.
"Tỷ tỷ, Tống ca ca tới."
Tú Anh đang muốn lấy khăn lông lau tóc, nghe được câu này thì bàn tay khựng lại giữa không trung.
"Đi mời cha là được rồi." Tú Anh giả vờ thờ ơ.
Dường như Chí Huân có chút phiền não: "Nhưng hình như Tống ca ca chỉ muốn gặp tỷ. Tỷ tỷ, tỷ thấy sao?"
-------oOo-------
Chương 14: Tú Anh được kiệu mềm khênh vào phủ Công Chúa từ cửa hông
Tú Anh do dự hồi lâu mới nói: "Đệ bảo Tống công tử chờ một chút, lát nữa tỷ sẽ ra."
"Vâng." Tiếng bước chân của Chí Huân xa dần.
Tú Anh vừa lau tóc vừa đi ra sau tấm bình phong, nàng không biết mình đạp phải cái gì, hình như là bồ kết, nhưng nàng cũng đâu có để bồ kết ở dưới đất.
Trước khi ngất đi nàng chỉ kịp nhìn thấy nóc nhà xoay tròn.
***
Tú Anh cảm thấy dường như mình đã ngủ một giấc thật dài.
Nàng gắng sức mở mắt ra, liền nghe được tiếng nói kinh ngạc vui mừng của đệ đệ Chí Huân.
"Cha! Cha! Tỷ tỷ tỉnh rồi!"
Tú Anh cảm thấy cả người vô lực, nàng đây là bị thế nào?
Phác phụ chạy từ bên ngoài vào, vội vàng nhào tới mép giường: "Tú Anh à, tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi. Con có cảm thấy khó chịu ở chỗ nào không?"
"Con... Con chỉ cảm thấy đói." Tú Anh nghiêm túc suy nghĩ.
Uống một hơi hết ba chén cháo, cuối cùng Tú Anh cũng có chút sức lực, cũng nhớ ra được hình như là nàng bị té ngã rồi ngất xỉu.
"Tiểu Huân, Tống công tử đi rồi sao?" Nàng lén hỏi Chí Huân.
Chí Huân nhìn Tú Anh đầy kinh ngạc, sau đó nói buồn buồn: "Tỷ tỷ, tỷ đã ngủ một tháng rồi."
"CÁI GÌ?!"
Cái thìa trong tay Tú Anh rơi tõm vào trong bát, phát ra âm thanh lách cách.
"Đại hôn của Công Chúa đã trôi qua. Đúng rồi, buổi sáng hôm nay còn ban xuống một đạo thánh chỉ, nói là nhà nào có nữ nhi từ 14 tuổi trở lên mà chưa thành thân thì đều phải dâng bức hoạ lên, vốn không cần dâng bức hoạ của tỷ lên, nhưng hôm nay tỷ đã tỉnh lại, cho nên cha cũng nộp bức hoạ của tỷ lên rồi."
Chí Huân nói xong thì cảm thấy tò mò: "Vị Công Chúa này thật là kỳ quái."
Tú Anh đã không còn nghe thấy bất cứ lời nào, hiện tại đầu óc nàng trống rỗng.
Tại sao nàng lại ngủ một tháng? Hơn nữa còn trùng hợp như vậy?
"Cô nương yên tâm, nhất định tiểu sinh sẽ đưa một phần hậu lễ cho cô nương."
Tú Anh nhớ lại những lời mà quỷ nam nói với nàng.
Đừng nói đây là phần hậu lễ mà đối phương đưa cho nàng đấy nhé?
"Tỷ tỷ, tại sao tỷ lại khóc?" Lời nói của Chí Huân kéo tâm trí của Tú Anh quay trở về.
Tú Anh vừa lau nước mắt vừa cố gắng nặn ra một nụ cười: "Không có, Tiểu Huân, sau này nếu như trên đường có ai đến bắt chuyện với đệ, nhất định đệ không được đáp lại, nhớ chưa? Cũng không được tuỳ tiện đáp ứng lời thỉnh cầu của người khác."
"Hả?"
***
Thật khổ tâm trong lòng.
Kể từ sau khi biết được mình ngủ một tháng không rõ lý do, Tú Anh liền không thiết ăn uống, cả ngày lẫn đêm nàng chỉ nằm trên giường rơi nước mắt.
Chí Huân cho là Tú Anh đang khóc vì Tống Mẫn Hạo nên tới an ủi nàng.
"Tỷ tỷ, đừng khổ sở nữa, Tống ca ca biết tỷ tỉnh lại, còn viết thư cho tỷ nữa đó."
Viết thì viết, nhưng Tú Anh cũng không có mở ra.
Nàng đâu có biết chữ, viết thư cho nàng làm cái gì chứ.
Tú Anh lại khóc ra thành tiếng.
***
Mà bên kia cũng công bố danh sách tiểu thiếp của Phò Mã.
Quả nhiên là có tên của Tú Anh.
Sau khi Phác phụ biết tin này thì vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, còn Chí Huân thì oà khóc.
"Thế chẳng phải sau này sẽ không được gặp lại tỷ tỷ nữa hay sao, đệ không muốn! Đệ không muốn!"
Phác phụ cũng cố nén đau buồn, bọn họ cũng chỉ đưa bức hoạ lên giống những người khác thôi mà, cứ cho là chỉ là người qua đường, dù sao thì người trong hoàng thất làm sao có thể vừa ý với loại thường dân như bọn họ.
Tú Anh thì đã sớm đoán được kết quả, nàng không khóc nữa, còn an ủi Chí Huân: "Đừng khóc mà, sớm muộn gì tỷ cũng phải thành thân, hơn nữa được gả vào trong phủ Công Chúa, cái gì cũng không thiếu."
Thấy Chí Huân vẫn còn khóc, nàng đưa tay sờ sờ vào gương mặt của cậu bé: "Tiểu Huân, đệ cố gắng đi học, chăm sóc cho cha thật tốt, nhớ... nhớ viết thư cho tỷ, nếu như đổi nơi ở, cũng nhất định phải nói với tỷ."
Để ít nhất khi nàng biến thành quỷ, sẽ vẫn có thể tới thăm bọn họ.
"Tỷ tỷ, đệ viết thư cho tỷ, tỷ... tỷ có đọc được không?" Chí Huân vừa nấc vừa nói.
"..." Tú Anh ngập ngừng: "Tỷ sẽ bảo người khác đọc giúp tỷ."
Phác phụ thở dài một hơi, xoay người đi ra ngoài.
Trước đó ông đã hỏi qua, mấy bà mối làm mai cho Tú Anh kia không phải là nhận tiền rồi mà không làm.
Chỉ là mỗi lần tìm đến nhà nào thì buổi tối nhà đó đều sẽ xuất hiện gà chết, chó chết các loại.
Các bà ấy cảm thấy đây là điềm bất thường, hơn nữa trước đó Tú Anh ngủ một giấc ba tháng, không những không chết đói, lại còn có thể ngay lập tức xuống giường chạy nhảy, như thế cũng đã đủ tà môn rồi.
Lần này có thể được Công Chúa chọn trúng, thật sự là khiến ông chưa kịp chuẩn bị tâm lý.
Ông lại thở dài.
***
Sau khi danh sách được công bố, bên lễ bộ còn phái người đưa sính lễ và giá y tới.
Dường như người nọ từ trong cung ra, nhìn Phác phụ bằng ánh mắt khinh miệt.
"Trên giấy này đã viết rõ giờ lành, tới lúc đó sẽ có người đến đón, ngàn vạn lần đừng có để lỡ mất thời gian."
Phác gia cảm thấy đây là tai hoạ, nhưng rơi vào trong mắt những người khác thì đây chính là gà vườn muốn thành phượng hoàng.
"Tỷ tỷ, Tống ca ca có đồ cho tỷ."
Tú Anh có chút ngạc nhiên, nhận lấy đồ mà Chí Huân đưa tới, là một bức hoạ.
Tú Anh chờ Chí Huân ra ngoài mới mở bức hoạ ra xem.
Vừa mở ra nàng liền ngây ngẩn.
Bởi vì trên bức hoạ đó vẽ nàng.
Kinh thành tràn ngập ánh sáng, đèn đuốc rực rỡ, đèn lồng đỏ giống như những con rồng lửa kéo dài mãi không ngừng.
Ở giữa khung cảnh đó hoạ một thiếu nữ mặc xiêm áo còn diễm lệ hơn ngọn lửa, một bàn tay xách chiếc đèn lưu ly mỹ nhân, bàn tay còn lại đưa ra phía trước, dường như đang chờ người nào đó bước tới cầm lấy tay nàng.
Trên bức vẽ còn có đề chữ, Tú Anh chỉ nhận được hai chữ trong đó, bởi vì đó là tên nàng.
***
Ngày mùng mười tháng ba, đại cát, thích hợp cưới gả, động thổ.
Tú Anh được kiệu mềm khênh vào phủ Công Chúa từ cửa hông.
Đằng trước nàng còn ba cỗ kiệu khác, theo thứ tự là đích nữ Văn thị nhà Lại bộ thượng thư, đích nữ Tô thị nhà Thượng thư đại nhân, thứ nữ Tần thị nhà Phiêu kỵ tướng quân.
Ai cũng đều cao quý hơn Tú Anh.
Tú Anh ngồi trong kiệu, đầu đội khăn đỏ tân nương.
Nhắc tới cũng thấy kỳ quái, từ sau khi tỉnh lại đến giờ nàng không nhìn thấy Tôn tỷ tỷ nữa.
Dường như Tôn tỷ tỷ cứ như vậy mà biến mất.
Tú Anh vẫn giống như đời trước ở tại nơi hẻo lánh nhất là Thuý Sai Viện.
Chẳng qua khi quay trở lại Thuý Sai Viện này một lần nữa, cảm giác hoàn toàn khác so với lần trước.
Trước đây nàng tưởng như mình đã đi tới tiên cảnh, còn hiện tại chỉ cảm thấy âm u giá rét, dù sao thì nàng cũng đã bị đánh chết ngay tại Thuý Sai Viện này.
Đời trước nàng đội khăn tân nương đến tận sáng ngày hôm sau mới tự mình vén lên.
Bây giờ nàng vừa bước vào phòng đã vén luôn, đối diện ngay với ánh mắt kinh ngạc của Thải Linh.
Tú Anh cười với Thải Linh: "Có chút nóng bức."
Dường như Thải Linh bị giật mình, mãi đến khi Tú Anh nhìn nàng ta đầy nghi hoặc, nàng ta mới kịp phản ứng lại, vội vàng nhún mình bái kiến: "Nô tỳ ra mắt Ngũ di nương, nô tỳ tên Thải Linh, ngày sau mọi chuyện trong cuộc sống thường ngày của Ngũ di nương đều sẽ do nô tỳ phục vụ."
"Ừ."
Thải Linh cúi đầu, ngoan ngoãn: "Ngũ di nương, nơi chúng ta đang ở đây là Thuý Sai Viện, là nơi thanh tịnh nhất trong phủ Công Chúa. Ngày thường chỉ có hai nha hoàn quét dọn vệ sinh bên ngoài, ngoài ra không còn ai khác. Ăn uống tiêu dùng, nô tỳ cũng sẽ đi lĩnh, khẩu vị yêu thích của Ngũ di nương là gì có thể nói cho nô tỳ, nô tỳ sẽ phân phó cho phòng bếp từ trước."
Tú Anh ừm một tiếng tỏ vẻ mình đã biết.
Tất cả những thứ này đời trước nàng đều đã trải qua rồi, cho nên bây giờ không cảm thấy kinh ngạc nữa.
"Đêm nay Phò Mã sẽ không tới, Ngũ di nương có muốn đi tắm trước không?" Thải Linh hỏi dè dặt.
"Được, ta mặc cái này cả người cũng nặng nề, hôm nay đã bận rộn suốt một ngày rồi." Tú Anh ngừng lại: "Đúng rồi, ngày mai có chuyện gì không?"
"Theo quy củ thì ngay mai Ngũ di nương phải đến bái kiến Công Chúa điện hạ."
Trong mắt Tú Anh ánh lên nỗi sợ hãi, nhưng nàng cố gắng giấu giếm đi, thậm chí còn ôn tồn cười với Thải Linh: "Ta hiểu rồi, vậy hôm nay liền ngủ sớm thôi."
Ngày mai nàng sẽ gặp được con người đã giết chết nàng.
***
Tuy rằng nói là sớm nghỉ ngơi một chút nhưng căn bản là Tú Anh không tài nào ngủ được.
Nàng lăn lộn ở trên giường, Thải Linh ngủ ở gian ngoài lầm tưởng nàng muốn đi tiểu đêm nên hỏi vài lần, Tú Anh chỉ có thể nói là nàng lạ giường.
Buổi sáng ngồi soi gương, quả nhiên bên dưới quầng mắt hiện lên màu xanh nhàn nhạt.
Thải Linh giúp Tú Anh trang điểm.
Thật ra thì nàng ta cảm thấy rất kinh ngạc, trong bốn vị di nương thì vị Ngũ di nương này có xuất thân hèn mọn nhất, nhưng ngày hôm qua khi nhìn thấy căn phòng này lại không hề cảm thấy kinh ngạc một chút nào, thậm chí mọi cử động đều có phong thái quý nhân.
Buổi sáng nàng ta dâng ly trà lên, Ngũ di nương cũng biết dùng để súc miệng.
Hơn nữa vị Ngũ di nương này quả thực là rất rất đẹp, gương mặt không khác gì quả trứng gà, nhất là mùi hương trên người Ngũ di nương, giường nàng ngủ qua đều vương lại mùi thơm thoang thoảng.
Thải Linh giúp Tú Anh chải đầu: "Ngũ di nương, người muốn chải kiểu tóc nào?"
"Tuỳ ý đi." Tú Anh ngẫm nghĩ một chút, bổ sung: "Càng bình thường càng tốt."
Thải Linh hơi sửng sốt, lên tiếng đáp lại vâng.
Trong tủ quần áo đều là xiêm áo được may dựa theo vóc dáng của Tú Anh, Tú Anh nhìn qua một lượt, vốn là muốn chuẩn bị một bộ y phục đơn giản, nhưng đột nhiên nhớ lại, hình như đời trước mấy vị di nương đều mặc những bộ xiêm y hoa lệ nhất, nàng mà mặc như vậy thì không phải càng nổi bật hơn sao.
"Thải Linh, chọn món đó đi." Tú Anh lại nghĩ đến kiểu tóc của mình: "Thải Linh, kiểu tóc cũng chải lại lần nữa, chải cầu kỳ hơn một chút nhưng không cần phải cầu kỳ quá."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro