Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 72:


Quốc công phu nhân mới vừa bước vào sân viện của trưởng tử, còn chưa cho bà tử thủ sân viện đi thông báo, liền bị người cản lại.

Thấy người cản bà là một gã sai vặt bên người trưởng tử, Quốc công phu nhân kiềm chế tức giận trong lòng, hỏi: "Không phải nghe nói thế tử đã trở lại? Thế tử hiện nay ở nơi nào?"

Gã sai vặt cẩn thận thỉnh an Quốc công phu nhân, vội cười nói: "Thế tử vừa rồi có ghé xem thế tử phi một chút, nhưng hiện tại đã trở lại thư phòng luyện chữ, ngài ấy nói nếu phu nhân lại đây, thì trước đến phòng ngài ấy, ngày ấy có việc muốn nói cùng phu nhân." 

Quốc công phu nhân nghĩ nghĩ, cảm thấy hôm nay Thọ An quận chúa khó  có dịp được tới thăm con dâu cả, tất nhiên sẽ không thực mau trở về, liền dời bước đi thư phòng nhi tử,  nhìn một cái xem rốt cuộc nhi tử đang làm cái gì, vì sao lúc nãy khi Thọ An quận chúa như thế nhục nhã biểu muội nhà mình, tuy rằng Thọ An quận chúa sau lưng có Khang Nghi trưởng công chúa cùng Thụy Vương phủ không dễ chọc, chính là việc này Thọ An quận chúa là người vô lý trước, hẳn là theo lý mà giải quyết, nơi nào có quyền yêu cầu nhục nhã người khác như thế? An Quốc Công phủ bọn họ cũng là danh gia vọng tộc, dù là quận chúa cũng không thể đến đây kiêu ngạo.

Sau khi tới thư phòng, Quốc công phu nhân liền thấy nhi tử đứng trước thư án luyện chữ, dáng người thon dài, anh khí tuấn lãng, thật sự là tuấn tú lịch sự, làm bà mỗi khi nhìn đến toàn tâm liền vừa lòng kiêu ngạo Nếu không phải nhìn trúng địa vị Khang Bình trưởng công chúa ở trong lòng hoàng đế, nàng cũng sẽ không đồng ý hôn sự này. Làm trưởng tử cưới một vị quận chúa vào cửa, tuy rằng có thể dựa lưng Khang Bình trưởng công chúa, chính là quận chúa cũng là quận chúa, dù bà là mẹ chồng, đôi khi cũng phải nhịn xuống mấy phần nghẹn khuất.

Chỉ là mỗi khi nghĩ đến tương lai của trưởng tử, liền nuốt xuống khẩu khí kia, chính là rốt cuộc không nghĩ nhi tử ủy khuất, liền muốn đem chất nữ mình tỉ mỉ nuôi lớn để lại cho nhi tử, chỉ tiếc...

Nhìn thấy bà tiến vào, Tống nghiên buông bút trong tay xuống, tiến lên đỡ bà vào trong thư phòng, chờ nha hoàn dâng nước trà xong, Tống nghiên phất tay làm các nàng ra bên ngoài chờ, đối Quốc công phu nhân nói: "Mẫu thân chính là muốn đi tìm Thọ An quận chúa?"

Quốc công phu nhân thấy hắn bộ dáng hiểu rõ, trong lòng biết hắn minh bạch, nhấp miệng cả giận: "Đương nhiên phải như thế! Lúc trước sự tình rõ ràng là Thọ An quận chúa vô lễ trước đây, ngươi như thế nào vì nàng mà làm biểu muội mình xấu hổ như thế? Vẫn là...... Ngươi muốn che chở tức phụ ngươi?"

Tống nghiên đạm đạm cười: "Mẫu thân ngươi nói đi đâu? Biểu muội chính mình đá ngỗng trắng của Thọ An quận chúa, cho nên nó mới cắn nàng, cùng Thọ An quận chúa có quan hệ gì đâu? Thọ An quận chúa cũng không có xúi giục ngỗng trắng đi cắn biểu muội, mẫu thân phải nhớ kỹ điểm này. Hơn nữa Xúc nhi là thê tử con, cùng con vui buồn tương quan, con tất nhiên là muốn che chở nàng."

Quốc công phu nhân nghe được sắc mặt xanh trắng đan xen, cắn chặt răng, thấp giọng nói: "Nghiên nhi nói cho nương biết, ngươi có phải hay không thật sự muốn che chở tức phụ ngươi? Ngươi đem hinh vũ đặt ở nơi nào?"

"Mẫu thân chớ nói loại lời nói." Tống nghiên nhíu mi nói: "Biểu muội chỉ là bởi vì mẫu thân yêu thích mới lưu tại bên người làm bạn, hiện nay biểu muội lớn, cũng nên suy xét nàng chung thân đại sự, mẫu thân có rảnh liền liên lạc cữu cữu, cùng cữu cữu, mợ thương lượng một chút việc hôn nhân cho biểu muội."

Tống nghiên nhớ tới mẫu thân củaLạc Hinh Vũ  đã qua đời, nhà mình mẫu thân thương tiếc nàng, sợ nàng bị mẹ kế khinh nhục, nên đã đem nàng dưỡng như con ruột, cữu cữu căn bản không quan tâm đến nữ nhi này, cho nên hiện tại nàng mới có thể ở lại đây. Nhớ tới cữu cữu cũng là cái hồ đồ, cho nên biểu muội nếu là làm thiếp, hắn phỏng chừng cũng sẽ không nói cái gì, thậm chí không cảm thấy mất mặt, không khỏi âm thầm mà lắc đầu.

Quốc công phu nhân nghe được khiếp sợ, môi đều có chút run lên nói: "Ngươi biết rõ ta luyến tiếc Hinh Vũ, tưởng lưu tại trong nhà, ngươi thế nhưng lại nói ra loại lời này..." Muốn chỉ trích thêm một chút nữa, nhưng thấy nhi tử bình tĩnh đạm nhiên bộ dáng, chung quy có chút nản lòng, nói: "Ngươi trước kia rõ ràng không cự tuyệt, vì sao lần này..."

"Mẫu thân nói vậy là sao? Trước kia biểu muội còn nhỏ thì thôi, hiện nay nàng lớn, tự nhiên bất đồng." Tống nghiên thấy bà thất thần, liền nói: "Nếu là mẫu thân thật sự luyến tiếc biểu muội, lưu tại trong nhà cũng có thể, Tam đệ vừa vặn cùng tuổi với biểu muội, đem biểu muội gả cho Tam đệ không phải rất tốt sao?"

"Câm miệng!" Quốc công phu nhân cả giận: "Tam đệ ngươi bất quá là con vợ lẽ, như thế nào xứng đôi với biểu muội ngươi? Dù Hinh Vũ làm thiếp cho ngươi, cũng sẽ không hứa gả nó cho mấy đệ đệ gì đó!"

Quốc công phu nhân tuy không phải mẹ cả ác độc, nhưng đối với đám con vợ lẽ kia thực sự không vui nổi, bà dưỡng chất nữ nhà mẹ đẻ, những năm gần đây dưỡng đến có cảm tình, liền muốn đem nàng lưu tại bên người, chỉ tiếc là hai nhi tử hôn sự không phải do nàng làm chủ, chỉ có thể ủy khuất chất nữ này. Đến nỗi đem chất nữ cấp con vợ lẽ gì đó, loại chuyện này nghĩ đều không cần nghĩ!

Tống Nghiên gật gật đầu, cũng không để ý tới bà lời nói, tiếp tục nói: "Chính là ta hiện tại con không nghĩ sẽ nạp thiếp, mẫu thân về sau chớ nói loại lời này. Được rồi, lần này sự tình biểu muội chính mình không đúng, mẫu thân đừng có đi nói gì đó với Thọ An quận chúa, cũng đừng cùng Xúc nhi nói cái gì, nàng tính tình mềm yếu, chính là cùng người khác bất đồng."

Quốc công phu nhân bị nhi tử làm tức đến thở không thông, từ nhỏ đến lớn hắn đều có chủ ý riêng, nên bà không thể thay đổi được quyết định của hắn. Nhưng mà, nam nhân sao có thể không nạp thiếp? Ở kinh thành này, ngoại trừ Thuỵ Vương cùng Thuỵ Vương phi khi xưa thanh mai trúc mã tình thâm, thì hậu viện nhà nào cũng có ít nhất mấy người thiếp, làm gì có chuyện không nạp thiếp chứ?

Thấy mẫu thân không thể thông ý tứ lời mình nói, Tống nghiên bất đắc dĩ, chỉ đành phải đưa bà đưa ra đi.

Thấy mẫu thân một thân tức khi rời đi, Tống Nghiên nhíu mày một lát, mới gọi nha hoàn lại dặn dò vài tiếng.

Quốc công phu nhân sau khi rời khỏi phòng nhi tử, liền đi vào phòng khách, nhớ lại những lời nhi tử nói, bà thực sự không thể nào thông khí được, trong lòng không khỏi tức giận Mạnh Xúc, đặc biệt là khi nghe nhi tử nói sẽ không nạp thiếp vì nàng, một người mẫu thân sao có thể thoải mái?

Nghe nói Quốc công phu nhân lại đây, Mạnh Xúc hơi hơi nhíu mày, bất quá cũng chưa nói cái gì, đứng dậy đi chào đón.

Quốc công phu nhân tiến vào khi, nhìn thấy người đón mình là con dâu, thần sắc có chút lạnh lùng, nàng đảo mắt nhìn trong phòng, liền gắt gao nhìn tiểu cô nương đang yên tĩnh ngồi trên ghế mĩ nhân, hơn nữa trên ghế còn có hai con ngỗng trắng vừa mới làm chất nữ bà bị thương, lập tức càng thêm tức khí.

Hai con ngỗng trắng khi thấy có người lạ tiến vào, liền triều đối phương kêu cạc cạc hai tiếng, cũng không có tiến lên công kích người.

"Nương như thế nào lại đến đây?" Mạnh Xúc tiến lên đỡ lấy nàng ngồi xuống, cười nói.

Quốc công phu nhân ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Khó được hai vị quận chúa đã đến, vừa rồi ta có nhờ Hình Vũ đưa chút trà đến đây, không nghĩ tới nó lại khóc lóc trở về, nghe nói là bị ngỗng của Thọ An quận chúa dưỡng cắn."

Mạnh Xúc sau khi nghe xong có chút xấu hổ, đang muốn nói cái gì khi, thì Mạnh Tự đột nhiên lên tiếng: "Bá mẫu, chuyện này cũng không thể trách đại bạch cùng nhị bạch, là Lạc gia biểu tỷ đá chúng nó trước, bằng không chúng nó chỉ hảo hảo mà tản bộ trong sân, đâu có vô duyên vô cớ mà đuổi theo người, làm hại vừa rồi chúng con còn phải lau chùi móng vuốt cho nó nữa."

Tiểu cô nương thanh âm thanh thúy lại dễ nghe, nói được vừa nhanh vừa vội, hơn nữa lời nói toàn là oán trách, làm Quốc công phu nhân suýt chút nữa lên cơn suyễn.

Mạnh Xúc thấy nàng thở hổn hển, sợ nàng sinh khí, chạy nhanh nói: "Nương, Tự Nhi tuổi còn nhỏ, thỉnh ngài đừng trách móc."

Quốc công phu nhân thở hổn hển khẩu khí, lại nói: "Đù là Hinh Vũ đá, nhưng súc sinh nơi nào so được với người? Nào có ai vì súc sinh ngược lại mặc kệ người chứ?"

Lúc này, A Uyển nói: "Đại biểu tỷ phu không phải đã nói sao, Lạc gia biểu tỷ đôi mắt không tốt, sẽ nhờ người đi thỉnh đại phu cấp Lạc gia biểu tỷ trị mắt."

"Đúng vậy đúng vậy, đại biểu tỷ phu cũng nói, là Lạc gia biểu tỷ đôi mắt không tốt, yêu cầu thỉnh cái đại phu lại đây cho nàng xem mắt, hai con ngỗng trắng to như vậy, nàng thế nhưng nhìn không thấy." Mạnh Tự xen mồm nói.

A Uyển gật đầu, lại nói: "Hơn nữa Lạc gia biểu tỷ một cái chưa xuất các cô nương gia, sao có thể luôn hướng tới sân viện của biểu ca biểu tẩu? Để người khác nhìn thấy được, không phải là sẽ rất dễ sinh ra hiểu lầm sao?"

"Đúng vậy, bá mẫu, Lạc biểu tỷ sao đã lâu rồi chưa về nhà ạ? Chẳng lẽ nàng không phải là Lạc gia cô nương, mà là Tống gia cô nương sao? Vậy từ nay phải gọi nàng là Tống mới đúng." Mạnh Hân vỗ tay cười nói: "Bất quá liền cho ràng mình là tiểu muội ruột thịt, nên mới thường xuyên sang phòng huynh trưởng chơi đi? Người nhìn con vậy thôi, chứ con cũng biết mình lớn rồi, nên rất ngại mỗi khi sang sân viện đại ca con chơi, hơn nữa mẫu thân cũng không cho con qua đó."

Quốc công phu nhân: "..."

Bị hai tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa chèn sép, Quốc công phu nhân thiếu chút thở không thông, lập tức không để ý đến con dâu đang lo lắng bên cạnh, đối A Uyển nói: "Hình Vũ từ nhỏ là do ta nuôi dưỡng, ta đương nhiên xem nàng là nữ nhi mà đối đãi, hai vị quận chúa chớ nói bậy. Trước không nói đến việc này, ngỗng của quận chúa cắn người đâu phải hoàn toàn vô tội, sao lại nói cô nương đương gia người ta mắt không được tốt? Lời này mà truyền ra ngoài, về sao Hình Vũ phải làm sao bây giờ? Nàng còn chưa có người hôn phối đâu..."

Nhìn Quốc công phu nhân đột nhiên gạt lệ nói, Mạnh gia tỷ muội đều trợn tròn mắt.

Mạnh Xúc vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy mẹ chồng khóc trước mặt người khác, tức khắc có chút chân tay luống cuống. Mạnh Tự tuổi còn nhỏ, tuy rằng vì  tỷ tỷ nhà nàng bất bình, những cũng không muốn nháo tới mức trưởng bối phải khóc, hiện nay bà ta như vậy, cũng làm nàng trợn tròn mắt, không biết làm thế nào mới tốt.

"Kia, vậy ngươi nói làm sao bây giờ?" Mạnh Tự theo bản năng nhìn A Uyển.

A Uyển nhíu mày, ánh mắt có chút lãnh.

Quốc công phu nhân lau lau nước mắt, nói: "Đều là thân thích, hai vị quận chúa cũng là hảo hài tử, cũng đừng vì một cái cô nương mà tức khí, lúc trước sự tình liền coi như qua đi, chỉ mong hai vị quận chúa sau này chớ có nói vậy, đỡ phải......"

"Đỡ phải như thế nào?" A Uyển mở miệng hỏi.

Quốc công phu nhân dùng khăn che lại đôi mắt, nghe được nàng thanh âm dời đi tay, theo bản năng vọng lại đây, thấy nàng trên mặt lãnh đạm, một đôi mắt lại yên lặng nhìn chính mình, trong lòng đánh cái đột, nhưng vẫn là nói: "Hai vị quận chúa đều là Hoàng Thượng sắc phong quận chúa, hẳn là chú ý đến lời ăn tiếng nói của mình, đỡ phải hỏng rồi quy củ, làm dạy người chế giễu."

"Bá mẫu nói cẩn thận!" A Uyển đứng lên, cười lạnh nói: "Bá mẫu nói lời này thật buồn cười, hôm nay Lạc gia biểu tỷ làm ra những chuyện như vậy nơi nào nói đến quy củ? Vẫn là bá mẫu không biết tình hình, cho nên con muốn nói cho người biết, con nhìn sao cũng là Lạc gia biểu tỷ là người vô lý."

"Ngươi, ngươi......"

A Uyển hờ hững nói: "Bá mẫu, ngươi nói đi?"

Lúc này, Mạnh Tự cũng phản ứng lại đây, tức khắc nhíu mày nói: "Bá mẫu, người rốt cuộc muốn nói cái gì? Ta chính là luôn tuân quy củ, từ nhỏ đã được ma ma trong cung giáo dưỡng, mọi người đều khen ngợi ta không ít đâu." Nói, vẻ mặt nàng kiêu ngạo mà gật đầu, "Ít nhất từ trước đến này ta không hướng tới trượng phu của người khác."

Quốc công phu nhân: "..."

Mạnh Xúc thấy mẹ chồng bộ dáng á khẩu không trả lời được, chung quy là không đành lòng, đang muốn nói chuyện khi, bị A Uyển cản lại.

Quốc công phu nhân thấy A Uyển dầu muối không ăn bộ dáng, trong lòng khí hận, việc này đúng là Lạc Hinh Vũ không đúng, nhưng mấy vị quận chúa này có cần hùng hổ doạ người vậy không, lấy văn chương của Hình Vũ mà nói, sao có thể bằng họ được, này chẳng phải là muốn ép bà đuổi Hình Vũ ra khỏi cửa? Quả nhiên thủ đoạn, chẳng trách Thuỵ Vương thế tử mê mẩn nàng đến vậy.

Hiện tại bà đã hiểu tại sao nhi tử lại nhắc nhỡ bà, chắc chắn cũng là do mấy lời của Thọ An quận chúa chèn ép, cho nên mới không nghĩ sẽ nạp thiếp nữa.

Quốc công phu nhân cũng không phải ngốc, tuy rằng đau lòng chất nữ, nhưng cũng không muốn trở mặt cùng Khang Bình trưởng công chúa, càng không muốn để cho A Uyển đi cáo trạng, liền nói: "Những lời quận chúa nói ta nhớ kỹ, hôm nay khó có dịp quận chúa khó tới nơi này, không bằng ở lại dùng cơm đi?"

A Uyển trên mặt lộ ra tươi cười, thoạt nhìn hoạt bát không ít, không còn vẻ mặt giống như lúc trước, thanh âm cũng có chút mảnh mai, "Đa tạ hảo ý của bá mẫu, bất quá chúng con đã ăn quá nhiều điểm tâm, chỉ sợ là không ăn nổi nữa. Hơn nữa trưởng bối trong nha còn đang chờ chúng con trở về dùng bữa."

Quốc công phu nhân nói: "Một khi đã như vậy, ta đây cũng không nhiều nhiều lời nữa."

"Ân, bá mẫu không cần như thế khách khí."

Nghe được nàng lời nói, Quốc công phu nhân lại nghẹn khẩu khí, mắt nhìn con dâu không biết nên làm gì cho phải trước mặt, lại nói vài câu, sau đó đỡ tay nha hoàn rời đi.

Nha hoàn bị Quốc công phu nhân năm đến đau cả tay, nhưng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, không dám hô ra tiếng.

Hôm nay coi như bà đã biết Thọ An quận chúa nổi danh yếu ớt trong kinh thành là cái gì đức hạnh, hung hãn như vậy, chẳng trách bị Hỗn Thế Ma Vương nhìn trúng, thật là kim đồng ngọc nữ!

Chờ Quốc công phu nhân đi rồi, Mạnh Xúc có chút áy náy tiến lên ôm A Uyển, sờ sờ mặt nàng nói: "Thực xin lỗi, là ta không biết cố gắng, phải để cho các muội phải xuất đầu." Nàng cơ bản cũng không muốn cho người nhà mình biết, tính tình mẫu thân nàng hào sảng, tuy rằng rất quan tâm nàng, nhưng thực dễ dàng xem nhẹ tâm tư, không nghĩ tới hai tiểu muội muội của mình lại nhận ra tâm tư nàng.

A Uyển cười nói: "Đại biểu tỷ nói cái gì vậy? Muội không có tỷ tỷ ruột, nên từ lâu đã xem mọi người như người nhà của mình, loại lời nói khách sáo này muội không muốn nghe đâu."

Lúc này, Mạnh Tự cũng thò qua ôm các nàng, cười hì hì nói: "Đúng vậy, đại tỷ tỷ tâm địa hiền lành, có một số việc không tiện mở miệng, chúng ta nói cũng không có gì. Hơn nữa A Uyển lợi hại như vậy, tỷ ấy chiếm lý, người khác đừng mơ khi dễ được nàng, hơn nữa còn có một đại ma vương phía sau. Hừ, nếu Huyên biểu ca mà biết có người khi dễ A Uyển, nhất định sẽ nổi điên."

Mạnh Xúc buồn cười nói: "Huyên Nhi là hài tử hiểu lễ, đừng nói bậy."

"Ta mới không nói bậy." Mạnh Tự nói thầm nói, Vệ Huyên khủng bố nàng chính là rõ ràng nhất.

A Uyển biết đại biểu tỷ này là người thiện tâm, xem ai cũng đều thiện lương, cho nên mới bị người khác khi dễ, chịu uỷ khuất mà không dám nói, cũng sẽ không chủ động đi nói. Nhưng mà nếu thực sự không so đo, chẳng lẽ đem trượng phu mình cấp người khác? Việc ngày hôm nay làm A Uyển nhận ra, Tống Nghiên là người có tâm cơ thâm trầm, càng không biết hắn có bao nhiêu lợi hại.

Ở lại An Quốc Công phủ ngây người thêm một lát, A Uyển cùng Mạnh Hân cáo từ rời đi.

Hôm sau, Mạnh Tự liền tới nói cho nàng biết, nói Quốc công phu nhân đã đem chất nữ đưa về nhà mẹ đẻ.

"Thật sự là quá tốt, không nữ nhân kia mỗi ngày hướng đại tỷ phu bên, đại tỷ tỷ hẳn là cũng sẽ không như vậy bực bội." Nàng ghé vào trên bàn gặm trái cây, bĩu môi lầm bầm nói: "Đại tỷ tỷ chính là loại tính tình này, không có biện pháp cứu, chẳng trách Nhị tỷ tỷ nói muốn muội qua thăm đại tỷ tỷ nhiều một chút. Cũng không biết đại tỷ phu rốt cuộc nghĩ như thế nào, hy vọng hắn không cô phụ đại tỷ tỷ, bằng không muội sẽ xử đẹp hắn..."

A Uyển chỉ nhướng mày khi nghe mấy lời ày, trong lòng cân nhắc, chỉ sợ lần này Tống Nghiên tiễn Hình Vũ là có dã tâm, cơ hồ không phải nhỏ. Ngỗng trắng của nàng chỉ nháo ở đó một chút, thêm lời nàng nói, hắn liền có thể minh bạch, nếu hắn không hảo hảo đối xử tốt với Mạnh Xúc, nàng cùng Mạnh Tự hẳn sẽ đến nháo lần hai, nếu mà có lần hai, chắc chăn sẽ không dễ dàng cho qua vậy đâu.

Với tính tình của Mạnh Xúc, thì rất khó có thể thay đổi nàng, chung sống với một người thâm trầm như Tống Nghiên, nàng chắc chăn sẽ bị khống chế. Đã như thế, không bằng tranh thủ nhà mẹ đẻ một chút, để nàng có chỗ dựa, người khác sẽ không dám khi dễ nàng.

Nếu Khang Bình trưởng công thúa thất thế, Tống Nghiên này sẽ tuyệt đối không nhận loại sỉ nhục này.

Ánh mắt A Uyển hơi trầm xuống, ngẩng đầu nhìn phía hoàng cung.

*****

Lúc A Uyển đang nói chuyện về Quốc công phủ, thì Quốc công phủ cũng đang vội vàng nghênh đón khách quý.

Tống nghiên nhìn thiếu niên mặt y phục màu đỏ sẫm trước mặt, không biết đối phương nói gì, mà khiến hắn phải nắm chặt chén trà, làm chính mình bình tĩnh trở lại, hỏi: "Không biết thế tử tới đây có gì phân phó?"

Thiếu niên tuỳ ý mà ngồi trên ghế, nói: "Hôm qua ta nghe nói Thọ An đến đây chơi, có người khi dễ hai con ngỗng trắng của nàng?" Hắn liếc nhìn Tống Nghiên,

Tùy ý mà ngồi ở ghế trên thiếu niên nhếch lên chân, nói: "Hôm qua thọ an lại đây chơi, nghe nói có người khi dễ kia hai chỉ ngỗng trắng!" Hắn liếc mắt nhìn hắn, cười lạnh một tiếng: "Hai con ngỗng trắng kia là ta đưa cho Thọ An chơi, ai khi dễ chúng nó chính là xem thường ta!"

Quả nhiên là tên gia hoả này tặng, Tống nghiên tức khắc đau đầu không thôi.

Thê tử của hắn ôn nhu hiền lương bao nhiêu, thì ba cô em vợ lại hung tàn bấy nhiêu, trong đó còn có một tiểu biểu dì là vị hôn thê của Hỗn Thế Ma Vương, quả thực là không thể trêu vào.

"Đương nhiên, khi dễ hai con súc sinh cũng không có gì, chính là nếu làm Thọ An không cao hứng, đó chính là làm ta không cao hứng!" Nói, hắn trên mặt lộ ra tươi cười, nhưng trong mắt người khác thì chẳng khác gì Tu La đáng sợ giống nhau.

Trước khí thế trước mắt, Tống Nghiên cơ hồ còn cho rằng người trước mặt không phải là tiểu hài tử, mà chính là Tu La chinh chiến trên sa trường, người đầy huyết khí, không khỏi làm người khác run rẩy.

Tống nghiên hít một hơi thật sâu, hỏi: "Không biết thế tử muốn như thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro