Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 70:


Hai tiểu cô nương hùng dũng oai vệ mà ôm ngỗng trắng ra cửa.

Tuy rằng đã có nắng, nhưng thời tiết vẫn như cũ thực lạnh.

Hai tiểu cô nương ngồi ở trong xe ngựa, một tay ôm ngỗng một tay ôm lo sưởi ấm tay, trong nhất thời cũng không tính quá lạnh. Hai con ngỗng trắng cũng ngoan ngoãn mà để các nàng ôm, duỗi cái cổ dài qua lại, lúc A Uyển vuốt đầu chúng, chúng sẽ rụt cổ lại để đầu lên cánh tay nàng, khiến cho nàng phải bật cười.

Mạnh Tự cũng phát hiện A Uyển đã dưỡng hai con ngỗng trắng này đến ôn thuần tính cách, hai con bên nhà nàng nuôi không ngoan như vậy, hễ gặp người là cắn trước nói sau.

Từ công chúa phủ đến An Quốc Công phủ, ngồi xe ngựa mà nói, chừng khoảng ba mươi phút. Chờ tới An Quốc Công phủ rồi, các nàng đưa thiếp mời cho ma ma, thực mau liền được nghênh đón vào An Quốc Công phủ.

Tới đón tiếp các nàng chính là quản gia của An Quốc Công phủ, biết được thân phận của hai vị quận chúa, cung cung kính kính mà đem các nàng đón vào cửa.

A Uyển cùng Mạnh Tự trước tiên đến thỉnh an lão phu nhân của Quốc công phủ, dù sao họ cũng là trưởng bối, tất nhiên là các nàng không thể thất lễ để bị người chê cười, đỡ phải làm mất mặt Mạnh Xúc, cho nên lễ nghĩa được làm thực đủ, Mạnh Tự mỗi lần đến đều sẽ thực ngoan ngoãn mà đi thỉnh an An Quốc Công lão phu nhân trước.

Thời điểm các nàng đến, lại thấy trong phòng lão phu nhân Quốc công phủ tụ rất nhiều người, đều là nhóm tức phụ bên Quốc công phủ, còn có vài vị cô nương trẻ tuổi, hiển nhiên là đang bồi lão phu nhân nói chuyện phiếm, không khí thập phần náo nhiệt.

Bất quá, khi nhìn đến hai tiểu cô nương mang theo hai con ngỗng trắng lại đây, đều nhịn không được có chút kinh ngạc. Tuy rằng dân gian thịnh hành đấu ngỗng, trong kinh thành cũng có nhóm huân quý dưỡng ngỗng đem đi đấu, nhưng rất ít thấy một cô nương đương gia đem ngỗng thành sủng vật, việc này làm các nàng nhớ đến yến hội của Khang Bình trưởng công chúa hai năm trước, nghe nói là hai con ngỗng trắng mà Phúc An quận chúa dưỡng chạy đi cắn người.

Nghĩ vậy trong phòng các nữ quyến liền có chút khẩn trương, sợ hai con súc sinh kia chạy đi căn người, loại ngỗng trắng này cực kỳ hung hãn, sức chiến đấu không bình thường, sao có thể không sợ cho được. Chỉ là người mang theo hai con ngỗng đó là hai quận chúa, dù trong lòng không thoải mái, cũng không dám nói gì. 

"Là Thọ An và Phúc An quần chúa, sao hôm nay lại đến đây?" Lão phu nhân An Quốc công phủ cười nói, gọi hai tiểu cô nương đến gần mình, sắc mặt cực kỳ nhu hoa, cũng không quá để ý hai cô nương đang mang theo ngỗng trắng.

A Uyển không thường đến An Quốc Công phủ, nhưng Mạnh Tự là một hài tử dán dính tỷ tỷ, nên chỉ cần rảnh rỗi là sẽ lại đây, cho nên đối với người trong phủ này cũng quen thuộc, thêm vào đó Khang Nghi trưởng công chúa rất sủng ái tiểu nữ nhi, nên mỗi lần tới An Quốc công phủ thì lão phu nhân đều vui vẻ mà tiếp nàng.

Mạnh Tự cau mày, có chút lo lắng mà nói: "Lão phu nhân, con nghe nói đại tỷ tỷ sinh bệnh, trong lòng rất lo lắng, cho nên liền tới nhìn nàng một cái."

Nghe được lời này của nàng, trong nhà mạc danh yên tĩnh.

A Uyển ngước mắt, nhìn mọi người trong phòng một lượt. Lúc này những người đó chỉ nhìn Mạnh Tự, cũng không có chú ý tới ánh mắt của nàng, nên nàng có thể thực mau đem hết tình hình  nơi này quét một lần, riêng nhìn đến mấy cô nương tuổi trẻ, đều là các thiếu nữ chưa xuất giá.

An Quốc Công lão phu nhân nói: "Kỳ thật cũng không có việc gì, xúc nhi bị gió lạnh thổi bệnh, thái y đã tới khám cho nàng, nói là không có sự tình gì, uống mấy phó dược  sẽ liền hảo, không cần quá lo lắng. Thật lâu không thấy các ngươi đến chơi, nếu là nàng biết các ngươi tới thăm nàng, nhất định sẽ thật cao hứng."

Mạnh Tự sau khi nghe xong cảm thấy giống lời mẫu thân nói, thực mau liền buông xuống, lập tức nói: "Vậy con đến xem đại tỷ tỷ."

An Quốc Công lão phu nhân cười nói: "Đi thôi."

Lúc này, An Quốc Công phu nhân cũng cười nói: "Khó được các ngươi tới, ta sẽ phái người làm một ít điểm tâm để các ngươi nếm thử, tinh thần của đại tỷ tỷ các ngươi không tốt, phiền các ngươi bồi nàng một chút, để nàng vui vẻ hơn."

Mạnh Tự cười gật đầu, vị này chính là mẹ chồng của Mạnh Xúc, Mạnh Tự đương nhiên sẽ cấp cho nàng mặt mũi.

Sau đó, nhị thiếu phu nhân mang các nàng đi qua. Vị này Tống nhị thiếu phu nhân, trượng phu là An Quốc Công đích thứ tử, nàng là nhi nữ của Lễ Bộ thị lang, đoan trang hiền tuệ, nói chuyện không nhanh không chậm. Bất quá, khi thấy bọn nha hoàn chỉ chỉ ngỗng trắng của hai tiểu cô nương đang ôm, nàng nhịn không được giật mình mà che lại khẩu.

"Đây là ngỗng trắng các ngươi dưỡng ?" Tống nhị thiếu phu nhân nhịn không được mở miệng hỏi.

Mạnh Tự thoải mái hào phóng gật đầu: "Không phải ta dưỡng, là A Uyển dưỡng, chúng nó rất ngoan, chưa bao giờ cắn người."

Tống nhị thiếu phu nhân chỉ là cười cười, rõ ràng không tin, lại không có nói thêm cái gì, bất quá nghe nói đây là hai con ngỗng mà Thuỵ Vương thế tử tặng riêng cho Thọ An quận chúa, thần sắc của nàng đều thu lên.

Thực mau liền tới  sân viện của An Quốc Công thế tử , Tống nhị thiếu phu nhân bồi các nàng đi vào, thuận tiện cũng đi nhìn Mạnh Xúc một chút.

Mạnh Xúc mấy ngày này bị bệnh, hơn phân nửa thời gian đều ở trong phòng dưỡng thân thể, An Quốc Công lão phu nhân cùng Quốc công phu nhân đều thông cảm nàng, nên miễn nàng thỉnh an, để nàng hảo hảo dưỡng bệnh, bên cạnh còn có Tống Nghiên lúc rảnh cũng tranh thủ ở trong phòng bồi nàng. Loại tình huống này ở trong mắt mọi người của Quốc công phủ, thật khiến cho không ít người hâm mộ, làm tức phụ có thể thoải mái như vậy, bất quá người trong cuộc đều biết, mọi người là vì nàng có mẫu thân là công chúa, còn có một muội muội là Thái Tử Phi nên mới được nể mặt như vậy.

Tuy rằng hâm mộ ghen tị như vậy, nhưng ai cũng không dám biểu lộ ra quá nhiều.

Khi các nàng đến, Mạnh Xúc hiển nhiên cũng đã nghe được tin tức, ăn mặc chỉnh tề ngồi trên giường, trái buộc một viên đá quý màu xanh, tóc lỏng lẻo mà kéo nửa, càng làm giương mặt nàng thêm vài phần nhu nhược.

A Uyển nhìn kỹ, đã lâu không thấy Mạnh Xúc, phát hiện nàng mảnh khảnh không ít, cũng không có tinh thần như mấy tháng trước. Mạnh Xúc nguyên bản chính một cô nương dịu dàng nhu nhược, loại này tính tình nếu là đặt ở đại gia tộc, mười phần sẽ có hại, nhưng may mắn là nàng có mẫu thân cường thế, hiện nay Nhị muội muội lại thành Đông Cung Thái Tử Phi, cả đời có thể nói là sống không lo nghĩ, cho nên nàng có tính tình lương thiện cũng không có gì lạ.

"Đại tỷ tỷ ~~"

Mạnh Tự vô cùng cao hứng mà nhảy qua đi ôm cánh tay của nàng, A Uyển cũng đi qua kêu một tiếng đại biểu tỷ.

Thấy hai cái tiểu muội muội lại đây thăm chính mình, Mạnh Xúc rất là cao hứng, đặc biệt ôm lấy các nàng, mới nhìn Tống nhị thiếu phu nhân nói: "Vất vả nhị đệ muội đưa các nàng lại đây, phòng bếp nơi này của ta vừa mới làm vài món điểm tâm, nhị đệ muội mang chút về nếm thử."

Tống nhị thiếu phu nhân cười nói: "Bất quá là đi vài bước thôi, đại tẩu đừng nói mấy loại lời khách khí này, bất quá điểm tâm này muội xác thật muốn mang về điểm đi nếm thử. Được rồi, muội còn có chuyện vội, liền liền không quấy rầy các ngươi."

Nàng thức khởi làm người khác thập phần vừa lòng, đây cũng là nguyên nhân An Quốc Công lão phu nhân đặc biệt cho nàng đưa khách qua đây.

Chờ Tống nhị thiếu phu nhân rời đi, Mạnh Hân liền bắt đầu quấn lấy hỏi Mạnh Xúc sinh bệnh gì, nơi nào không thoải mái, có hay không người khi dễ nàng, nàng còn hỏi chất nữ Tống Thần Nhã đang ở chỗ nào linh tinh. Hỏi đến Mạnh Xúc nhịn không được bật cười, liền gọi người đi đem nữ nhi mang lại đây cho nàng nhìn một cái.

Mạnh Xúc mùa xuân năm trước  khi sinh cái nữ nhi, đặt tên kêu Tống Thần Nhã, tuy rằng con đầu lòng là nữ làm người ta có chút thất vọng, bất quá Quốc công phủ thường sinh con đầu lòng là gái, nên Quốc công phủ lão phu nhân cũng hiếm lạ, cũng không có bởi vì nàng sinh nữ nhi mà nói cái gì, chỉ nói bọn họ còn trẻ, về sau lại sinh là được.

"Tỷ không có việc gì, chỉ là gần đây thời tiết lạnh, nên bị ngã bệnh."

Chờ Mạnh Xúc thật vất vả mới trấn an được muội muội, vừa đúng lúc bà vú đem tiểu cô nương đang lim dim ngủ tiến vào. Mạnh Hân nhìn thấy chất nữ trắng nộn như sữa, lập tức cao hứng, tiến lại ôm lấy nàng, dùng sức mà hôn lên mặt ở tiểu gia hỏa cô nương.

"Thần thần, còn nhớ rõ tiểu dì không?" Mạnh Tự cao hứng hỏi.

Tiểu bao tử mới có hơn một tuổi, nói chuyện không quá nhanh nhẹn, bất quá sẽ nhận được người, Mạnh Tự lại thường xuyên mang đồ ăn ngon lại đây cho nàng, tất nhiên là nàng nhận ra tiểu dì gì, bị nàng ôm cũng không khóc. Con A Uyển tiểu biểu dì không thương xuyên tới, nên nàng căn bản không có ấn tượng gì, cũng không dám thân cận nàng, chỉ là trốn ở trong ngực Mạnh Tự thăm dò, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, cũng không duỗi tay đòi nàng ôm.

A Uyển thấy vậy nên thử đưa trái cây cho nàng, đôi tay bé nhỏ trắng nõn nhận lấy, sau đó triều nàng cười một cái, làm A Uyển nhịn không được cũng hồi cười theo, thật là một đưa bé hảo hảo tính tình, rất giống đại biểu tỷ.

Mạnh Tự thực mau liền ôm tiểu chất nữ sang giường đất chơi, lưu lại A Uyển bồi Mạnh Xúc nói chuyện.

"Đại biểu tỷ, khí sắc tỷ so trước kia kém thật nhiều, thái y nói như thế nào?" Tuy rằng lúc trước đã nghe An Quốc Công lão phu nhân nói một lần, A Uyển vẫn như cũ có chút không yên tâm, sợ Mạnh Xúc tính tình quá hảo, bị người khi dễ cũng không nói.

Mạnh Xúc mỉm cười mà xem nàng, nụ cười kia giống như lúc nàng còn chưa xuất giá, an tĩnh mà ôn nhu, gương mặt như nước an ủi nhân tâm, nàng cười nói: "Muội cũng giống A Tự lo nhiều quá, không phải bệnh gì, bất quá là lúc trước không nghỉ ngơi tốt, thêm thời tiết này lạnh, thân mình có chút mệt thôi." Nói xong, nàng duỗi tay điểm trán A Uyển một cái: "Nghe nói sau khi Nhị muội muội xuất giá, Hân Nhi gần đây đều đến trụ ở chỗ muội đi? Vất vả cho muội rồi!"

A Uyển vừa nghe Mạnh Xúc nói chuyện, vừa nhìn nha hoàn đứng cạnh, mỗi lần Mạnh Xúc nói chuyện, nàng chỉ nghe không có nói gì. Chờ Mạnh Xúc nói xong, A Uyển liền nói: "A Tự thực ngoan, muội cũng thích cùng nàng chơi với nhau, một chút đều không vất vả, đại biểu tỷ người không cần nói như vậy, tiểu tâm A Tự nghe được sẽ muốn nháo tỷ."

Mạnh Xúc nhìn muội muội, trong mắt nhiễm ý cười, nói: "Nàng hiện tại chỉ lo cùng Thần Thần chơi, nơi nào sẽ nghe được đến."

Cùng Mạnh Xúc nói một chút việc nhà, A Uyển cũng uống mấy chén thủy, cảm giác được bụng trướng lên, liền đối với đại biểu tỷ nói: "Đại biểu tỷ, ta muốn đi thay quần áo."

Mạnh Xúc liền kêu hạ nhân dẫn nàng đi tịnh phòng thay quần áo.

Chờ A Uyển đi giải quyết vấn đề sinh lý, Hạ Thường thực săn sóc mà bưng tới nước ấm cho nàng rửa tay, Vừa cùng nàng nói chuyện, vừa nói nguyên nhân thân thể Mạnh Xúc thấy không thoải mái.

"Thọ An quận chúa ngươi cũng không nên tin lời quận chúa nhà nô tỳ nói, nàng nha, kỳ thật là bị Lạc biểu cô nương làm sinh khí, tuy nói là chất nữ của Quốc công phu nhân, nhưng làm gì có chuyện một đại cô nương chưa lập gia đình lại ăn vạ trong nhà cô cô không đi? Còn có ngày nào cũng tìm cớ xảo ngộ cô gia, thường xuyên bày ra một bộ dáng vô tội, về điểm này đạo hạnh, ai mà không biết nàng ta đang muốn làm gì..."

A Uyển chậm rãi nghe, đúng như những gì nàng đoán không quá sai biệt, tức khắc minh bạch vì sao lúc Mạnh Tự hỏi ở chỗ An Quốc Công lão phu nhân, lúc đó mọi người đều an an tĩnh tĩnh không tiện mở miệng, hoá ra bọn họ đều là cảm nhận được, chỉ là khó mà ra.

Đây cũng là chuyện thường gặp mà thôi, biểu muội đến nhà làm khách, thấy biểu ca anh tuấn tiêu sái mà say lòng. Mà vị này biểu cô nương này tên là Lạc Hinh Vũ, từ nhỏ rất thích tới nhà cô cô chơi, cùng biểu tỷ biểu ca chơi đến hảo, tuy rằng các biểu ca lục tục thành thân, nhưng là vẫn như cũ không ảnh hưởng cảm tình giữa bọn họ.

Mạnh Xúc lần này sở dĩ bị bệnh, trừ bỏ lần trước là sinh thân của Quốc công phu nhân chuẩn bị mệt mỏi, kỳ thật nguyên nhân còn có việc nhìn thấy trượng phu cùng biểu muội thân cận như vậy, khiến tâm tình không vui, liền ngã bệnh. Nghĩ đến đại biểu tỷ ôn nhu hiền lương như vậy, cũng không muốn nhìn thấy trượng phu mình cùng nữ nhân khác có tình cảm ái muội. Bất quá nàng làm người ôn nhu lương thiện, nên chỉ giữ ở trong lòng, cũng sẽ không mở miệng nói ra, hoặc là làm người ta biết được.

Đây thật sự là thói quen không tốt.

A Uyển yên lặng nghe xong, liền hỏi nói: "Đại biểu tỷ phu kia đối với vị Lạc cô nương đó như thế nào?"

Hạ thường nghĩ nghĩ, không cam nguyện nói: "Nhìn không nóng không lạnh, cùng nàng cũng không thân cận, tựa như trở thành tỷ muội trong nhà." Chỉ là nếu là kia cô nương đưa tới một ít vật nhỏ, có tên tuổi, cũng hoàn toàn không cự tuyệt.

Cho nên Hạ Thường cũng nhìn không ra Tống nghiên rốt cuộc là nghĩ gì, đối với biểu muội rất tốt, hắn cũng tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, không có làm ra chuyện gì khác người, giống như thuần túy là cô nương nhà mình mà đối xử. Tuy là nha hoàn bên người, nhưng Hạ Thường cũng không thể túc trực bên cạnh hậu hạ chủ tử được, cũng không biết phu thê bọn họ nói chuyện thế nào, lại làm Mạnh Xúc càng ngày càng xem không thông được.

A Uyển sắc mặt phai nhạt xuống dưới.

Rửa tay xong, A Uyển liền đi trở ra, không nghĩ ở cửa gặp một thiếu nữ mặc váy áo màu hồng đào, ngũ quan nàng tươi đẹp đáng yêu, tràn ngập sinh khí, cười rộ lên mi mắt cong cong, rất là thảo hỉ.

Nhìn thấy nàng, Hạ Thường ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Biểu cô nương như thế nào tới?"

Thiếu nữ kia cười nói: "Nghe nói Thọ An quận chúa cùng Phúc An quận chúa tới, ta phụng lệnh của cô mẫu, đưa chút trà lại đây cấp hai vị quận chúa nếm thử." Vừa nói nàng vừa nhìn về phía A Uyển, thi lễ: "Lúc trước người nhiều, không thể cùng quận chúa hảo hảo nói chuyện, mong quận chúa thứ lỗi."

A Uyển nhìn nàng một cái, chậm rì rì nói: "Ngươi là ai?" Nghĩ nghĩ, nàng lại nói: "Xin lỗi, lúc trước người nhiều, không phải ai đều chú ý được."

Nụ cười trên mặt thiếu nữ kia tức khắc cứng đờ.

A Uyển lãnh đạm mà nhìn nàng một cái, liền lướt qua nàng đi vào nhà.

Hạ Thường cong môi cười, đối nàng nói: "Biểu cô nương mời vào."

Lạc Hinh Vũ có chút xấu hổ mà đi theo, vừa vào cửa liền nhìn thấy tỷ muội Mạnh gia đang ngồi trên ghế mĩ nhân, Mạnh Xúc mặc váy áo mày lam nhạt, dáng vẻ phiêu dật xuất trần; Mạnh Tự ôm tiểu cô nương chơi đùa, cười đến thiên chân khả ái. Lại nhìn tới tiểu cô nương vừa làm lơ mình, nàng an an tĩnh tĩnh mà ngồi một chỗ uống trà, phảng phất như mọi thứ xung quanh không can hệ tới nàng, coi nàng như không tồn tại.

Lạc Hinh Vũ tức khắc dấu đi đôi mắt ảm đạm, lòng bàn tay bóp chặt vào nhau, thực nhanh tươi cười thi lễ nói: "Biểu tẩu, cô mẫu bảo ta đưa chút trà mới lại đây."

Mạnh Xúc thấy nàng, trên mặt tươi cười phai nhạt một ít, nói: "Vất vả cho biểu muội." Liền ý bảo nha hoàn tiến lên nhận lấy.

Lạc Hinh vũ trên mặt tươi cười thực điềm mỹ, đang chuẩn bị nói cái gì đó khi, lại một đạo  thanh âm thanh thúy vang lên: "Đại tỷ tỷ, vị tỷ tỷ này là ai a?"

Ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy tiểu cô nương điềm mỹ đáng yêu  ở to một đôi mắt sạch sẽ sáng ngời mà nhìn chính mình.

Cảm giác xấu hổ lại lần nữ dâng lên, Lạc Hinh vũ ngượng ngùng mà cười, liền nghe Mạnh Xúc giới thiệu nói: "Là Lạc gia biểu tỷ."

Huân quý thế gia từ nhỏ đã biết rõ bối phận cùng gia pha của người thân, nên Mạnh Tự vừa nghe đã minh bạch, đây là chất nữ nhà mẹ đẻ của Quốc công phu nhân, nàng  cười nó: "Nguyên lai là Lạc gia biểu tỷ, muội nghe nói tỷ thường đến An Quốc Công phủ chơi, sao lâu vậy mà chưa trở về? Chẳng lẽ nhà tỷ xảy ra chuyện gì, nên muốn đến cậy nhờ thân thích?"

Dùng ngữ khí thiên chân đến vậy, cũng không dấu được ác ý trong lời nói, trực giác Mạnh Xúc cảm thấy không ổn, bắt quá cũng đã nói ra rồi, nàng cũng không muốn trách cứ muội muội.

Lạc Hinh Vũ phát hiện, Mạnh Tự hoàn toàn xem nàng là bà con nghèo ở Quốc công phủ mà đối đãi, trong lòng càng thêm xấu hổ và giận dữ, không ngốc tới mức ở lại đây chịu nhục, nên nhanh miệng nói: "Ta chỉ là nhớ cô cô, nên muốn bồi cô cô thôi. Nếu đại biểu tẩu nơi này không thoải mái, kia Hinh Vũ liền không quấy rầy, ngày khác lại qua đây bồi đại biểu tẩu nói chuyện."

Mạnh Xúc ôn hòa mà lên tiếng, không có giữ lại nàng.

Chờ Lạc Hinh Vũ rời đi, Mạnh Tự còn nói thầm, "Làm gì có người có nhà không ở mà phải chạy đến nhà người khác có bệnh!"

"A ——"

Mới vừa nói xong, đột nhiên nghe được một đạo tiếng thét chói tai từ bên ngoài truyền đến .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro