chương 68:
Vệ Quân mới từ bên ngoài trở về, đang muốn đi thăm mẫu thân sinh bệnh, không nghĩ rằng có thể thấy được A Uyển đã lâu không gặp ở chỗ này.
Hắn sửng sốt một lúc, thực mau gương mặt tuấn tú lộ ra nụ cười nhu hòa: "Biểu muội tới rồi!"
A Uyển đứng dậy cùng hắn chào hỏi, trả lời: "Nghe nói dì Nghiên bị bệnh, muội cùng mẫu thân lại đây xem dì, mẫu thân hiện nay ở trong phòng cùng dì Nghiên nói chuyện."
Vệ Quân sau khi nghe xong, liền ngừng ý nghĩ sẽ đi vào trong, cùng A Uyển ngồi vào gian ngoài chờ. Vệ Quân biết mẫu thân cùng Khang Nghi trưởng công chúa là bạn tâm giao, mấy năm nay bởi vì Khang Nghi trưởng công chúa dọn đến ở thôn trang cư trú, làm mẫu thân thiếu một người nói chuyện, có chút không mấy vui vẻ. Đặc biệt là gần đây mẫu thân sinh bệnh, tâm tình không tốt, uống thuốc cũng không thấy khá hơn, hắn biết có thể là tâm bệnh. Hiện nay khó được Khang Nghi trưởng công chúa lại đây, có thể cùng mẫu thân trò chuyện, làm nàng thoải mái, hắn tự sẽ không đi quấy rầy.
Trong phòng nha hoàn hầu hạ thấy hắn ngồi xuống, vội đi pha trà trái cây giúp hắn, thuận tiện phân phó phòng bếp làm thêm điểm tâm lại đây.
A Uyển lúc trước ăn mấy khối điểm tâm, nên không dám ăn nữa, thấy Vệ Quân giữa mày có chút ưu sầu, liền nói: "Biểu ca yên tâm, dì Nghiên dì chắc chắn không có việc gì."
Vệ Quân sau khi nghe xong liền triều nàng cười, nói: "Ân, biểu muội cát ngôn."
A Uyển lại nhìn hắn một cái, thấy hắn bộ dáng tâm sự nặng nề, hiển nhiên là vì mẫu thân sinh bệnh mà lo lắng, nhớ tới công chúa mẫu thân đánh giá Vệ Quân, là một hài tử giỏi nhiều mặt lại còn rất hiếu thuận, tương lai chắc chắn trưởng thành một người như ngọc có đức quân tử. Chỉ là, không biết hắn đối với nguyên nhân mẫu thân mình sinh bệnh biết nhiều hay ít, vẫn là giống như những thời đại này, dù biết vì sao mẫu thân sinh bệnh, nhưng trong đó có liên quan đến phụ thân mình, cho nên chỉ biết yên lặng mà làm như không biết, cho rằng chính mình hiếu thuận là được.
"Biểu muội lần này cùng dì trở về, là vì đại hôn của Thái Tử ?"
"Ân!"
"Xem khí sắc biểu muội , khá hơn so với trước kia nhiều, thật sự là quá tốt."
"Cảm ơn."
Vệ Quân là một hài tử đoan chính, sau này trưởng thành có thể trở thành một công tử nhẹ nhàng thế gia, cực kỳ biết thông cảm người khác. Tuy rằng A Uyển thực an tĩnh, mỗi khi trả lời đều thực ngắn ngủi, nhưng hắn vẫn rất kiên nhẫn nói tiếp, không giống như Mạnh Tự lảm nhảm đủ thứ, ở hắn có một loại biết săn sóc vừa lúc.
A Uyển nhịn không được lại nhìn nhìn hắn, phát hiện hắn đối với thân thể của mình chuyển biến tốt đẹp là thiệt tình cao hứng, thật là cái hảo hài tử.
Nghĩ vậy, A Uyển nhịn không được nói: "dì Nghiên bị bệnh đã bao lâu?"
Vệ Quân nhịn không được xem nàng, phát hiện tiểu cô nương an tĩnh lẳng lặng mà nhìn mình, tuy rằng thân thể ốm yếu, cũng không tính đến tuyệt mỹ, nhưng lại có một loại khí chất yên tĩnh tốt đẹp, làm người xem nhịn không được nhìn thêm vài lần. Vệ Quân xưa nay bảo thủ quy củ, lại bởi vì cha mẹ đối với hắn kỳ vọng cực cao, nên từ nhỏ hắn chưa từng có cơ hội ngồi cùng cô nương khác nói chuyện, nếu không phải lo lắng thân thể mẫu thân, không chừng muốn co quắp mà rời đi rồi.
"Là nửa tháng trước." Vệ Quân ôn hòa mà nói: "Gần đây thời tiết quá nóng, cho nên mẫu thân có chút thượng hoả, tuy rằng đã uống thuốc, nhưng vẫn không thấy chuyển hảo, thái y nói chỉ có thể chậm rãi dưỡng."
A Uyển gật đầu, lại nói: "Dì Nghiên bị bệnh, đệ đệ và muội muội huynh hiện tại có người chiếu cố? Hạ nhân tuy rằng chiếu cố đến hảo, nhưng bọn họ tuổi còn nhỏ, phải nên cẩn thận một ít."
Vệ Quân là cái hảo ca ca, vội nói: "Đây là tự nhiên, huynh mỗi ngày đều sẽ đi xem bọn họ, sẽ không để cho bọn họ bị khi dễ."
A Uyển lại hỏi vài câu, phát hiện Vệ Quân đều đáp rất khá, quả thực là cái trung hiếu quân tử, nhưng là cũng quá có đức, liền thứ đệ thứ muội đều đối xử bình đẳng, làm A Uyển nhịn không được muốn vỗ trán. Tuy nói hài tử là vô tội, nhưng những thứ đệ thứ muội đó không chỉ có là làm mẫu thân hắn khó chịu, về sau còn sẽ còn tranh dành gia sản với hắn, liền không cần đối đãi với bọn họ quá hảo đi?
Người không vì mình, trời tru đất diệt, vì điểm gia sản, nhiều ít sẽ làm anh em bất hoà, phụ tử trở mặt thành thù, làm sao hắn lại thủ lễ nghi quy củ, không có chút điểm tư tâm?
"Muội nghe nói, dì Nghiên dì là do sinh khí mới bệnh. Biểu ca có rõ ràng?" A Uyển không thể không nói minh bạch một chút.
Lúc này, Vệ Quân trầm mặc.
A Uyển thấy hắn trầm mặc, trong lòng vừa lòng một ít, nguyên lai trong lòng cũng là rõ ràng, chỉ là ngại với phụ thân, đó là không tán đồng, lại chỉ có thể chịu đựng. Này cũng quá hiếu thuận, A Uyển tức khắc có chút vô ngữ, hiếu thuận tuy hảo, nhưng nếu thành ngu hiếu, kia mới là xuẩn.
Hai người không muốn đi vào quấy rầy Khang Nghi trưởng công chúa cùng Tĩnh Nam Quận Vương phi nói chuyện, cho nên cả hai đều thực an tĩnh mà ngồi ở gian ngoài trong phòng khách uống trà nói chuyện, Vệ Quân thấy A Uyển bộ dáng ngoan ngoãn, sợ nàng ngồi đến nhàm chán, nên mới hỏi nàng có muốn hay không đến ra ngoài đi dạo một chút, A Uyển nhớ tới quận vương phủ hậu viện một đống nữ nhân, liền lắc lắc đầu.
Vệ Quân tốt tính mà bồi nàng, hai người tùy tiện mà trò chuyện, còn hỏi A Uyển ở thôn trang sinh hoạt thế nào, A Uyển chọn một ít đáp.
Nói trong chốc lát sau, một cái nha hoàn lại đây hành lễ nói: "Đại công tử, quận chúa, quận vương phi cho các ngươi đi vào."
Sau khi nghe xong, A Uyển cùng Vệ Quân toàn đứng lên, đi theo nha hoàn đi vào.
Có lẽ là được Khang Nghi trưởng công chúa trấn an, Tĩnh Nam Quận Vương phi tinh thần thoạt nhìn khá hơn nhiều, thấy trưởng tử tiến vào, trên mặt lộ ra tươi cười.
Vệ Quân cung kính mà hành lễ với Khang Nghi trưởng công chúa, sau đó thỉnh an mẫu thân, sau đó ngồi xuống ghế thêu, quan tâm hỏi: "Mẫu thân hôm nay thân mình có tốt hơn không?"
Tĩnh Nam Quận Vương phi cười gật đầu, "Đã khá hơn nhiều, sao lúc này đã trở lại rồi?"
Vệ Quân tuy là nhi tử của quận vương, nhưng Tĩnh Nam Quận vương lo lắng trong cung có một cái Hỗn Thế Ma Vương, nên không tiến cử nhi tử mình vào cung đọc sách, mà cho hắn tới thư viện thành Dịch Sơn đọc sách. Thư viện Dịch Sơn nhân học sinh đều là con cháu thế gia triều thần, ít có học sinh nhà nghèo, tuy rằng không so được với Chiêu Dương trong cung, nhưng cũng là nhân mạch tiềm tàng không tệ.
Vệ Quân trả lời: "Phu tử hôm nay có việc, cho nên cho phép chúng con về nhà tự học."
Biết nhi tử không có trốn học, Tĩnh Nam Quận Vương phi thập phần vừa lòng.
Khang Nghi trưởng công chúa cười nói: "Nháy mắt mà Quân Nhi cũng đã như vậy lớn, sợ không quá mấy năm, sợ là có thể thành gia, đến lúc đó hắn có thể vì tỷ mà chia sẻ một ít."
Sau khi nghe xong, Vệ Quân mặt có chút hồng, nam hài tử mới mười một tuổi, đúng là thời điểm đối với người khác phái ôm lòng mông lung hiếu kỳ, nên khi bị các trưởng bối nhắc tới chính mình chung thân đại sự, nơi nào có thể thản nhiên cho được.
Tĩnh Nam Quận Vương phi nghe ra được ý tứ trong lời nói Khang Nghi trưởng công chúa, nàng nhìn mắt trưởng tử, trong lòng thở dài, không khỏi có chút chua xót. Nàng không có giống như Khang Nghi trưởng công chúa quyết đoán, có một số việc tuy rằng minh bạch, chính là trong lòng lại không thể thông, càng không nghĩ đến sẽ làm nhi tử nhỏ tuổi thêm nhiều gánh nặng.
Nói thêm vài lời, Khang Nghi trưởng công chúa rốt cuộc đứng dậy cáo từ.
Tĩnh Nam Quận Vương phi không tiện xuống giường, liền cho Vệ Quân đi tiễn.
Ba người ra hướng chính viện, liền nhìn thấy một nữ tử tư sắc được nha hoàn bà tử vây quanh yểu điệu đi tới, trên người ăn mặc màu váy đỏ sậm, trang điểm phú quý, vừa thấy liền biết ở trong phủ rất có địa vị. Chờ nghe được Vệ Quân nhàn nhạt mà kêu một tiếng "Triệu di nương", liền biết nàng là tiểu thiếp được Tĩnh Nam Quận vương sủng ái nhất hiện nay.
Kia Triệu di nương nhìn thấy Vệ Quân liền cười hành lễ, nói: "Nguyên lai đại công tử cũng ở đây, thiếp thân nghe nói Vương phi hôm nay khí sắc tốt lên rất nhiều, đang muốn qua đây thỉnh an Vương phi. Không biết hai vị này là..."
Vệ Quân mày nhăn lại, hiển nhiên là không vui khi nàng nói nhiều, ôn thanh nói: "Các nàng là Khang Nghi trưởng công chúa cùng Thọ An quận chúa."
Triệu di nương đồng tử hơi co lại, vội vàng nhún người hành lễ.
Khang Nghi trưởng công chúa nhàn nhạt mà quét mắt qua nàng một cái, Triệu di nương đang được Tĩnh Nam Quận vương yêu thích, ở trong phủ nổi bật vô song, cơ hồ muốn hơn cả chính thất, cũng bởi vì lòng tự tin quá bành trướng, cho nên nhìn thấy Khang Nghi trưởng công chúa, liền trực tiếp lại đây, mà không phải tránh đi. Bất quá nàng cũng không phải không đầu óc, sau khi biết đối phương là Khang Nghi trưởng công chúa, lại bị nàng quét mắt lại đây, không khỏi vội vàng thu liễm trên mặt, cụp mi rũ mắt mà thối lui sang một bên.
Chờ đoàn người Khang Nghi trưởng công chúa rời đi, Triệu di nương nhịn không được phiết hạ miệng, tuy rằng nghe nói quận vương phi cùng Khang Nghi trưởng công chúa giao hảo tốt, nhưng chỉ là một Khang Nghi trưởng công chúa không có gì nổi bật, không bằng Khang Bình trưởng công chúa như vậy nổi bật vô song, cũng không giúp ít được gì cho quận vương phi hiện tại, ít nhất quận vương cũng không phải như vậy coi trọng.
Rời đi Tĩnh Nam Quận vương phủ sau, A Uyển phát hiện mẫu thân tâm tình tựa hồ không tốt lắm, biểu tình cũng nhàn nhạt, phỏng chừng là bị Triệu di nương vừa rồi làm ghê tởm rồi.
A Uyển nghĩ nghĩ, liền nói: "Nương, Triệu di nương vừa rồi thiếp thất mới được vào Tĩnh Nam Quận vương năm nay, đang rất được sủng ái nàng, dì nghiên chính là bị nàng ta làm sinh khí sao?"
Khang Nghi trưởng công chúa nghe xong rũ mắt nhìn nàng, có chút kinh ngạc nói: "Con như thế nào biết được?"
A Uyển cong môi cười, rất là vô tội mà nói: "Nghe A Tự nói."
Khang Nghi trưởng công chúa cũng biết Mạnh Tự lảm nhảm, nhịn không được bật cười, đối nàng nói: "Dì Nghiên con xác thật là bị nàng làm sinh khí, bất quá làm nàng khổ sở vẫn là Tĩnh Nam Quận vương..."
Kế tiếp, Khang Nghi trưởng công chúa lại bắt đầu giáo dục nữ nhi về sau phải giải quyết loại chuyện này thế nào, tuy rằng nói được uyển chuyển, nhưng trong đầu lại có một loại tư tưởng: Nam nhân nếu mà biến thành cặn bã chọc ngươi thương tâm, thì chọc chết hắn thì tính cái gì! Đương nhiên, nếu có thể dạy dỗ được hắn, thì liền hảo hảo dạy dỗ, còn nếu không có biện pháp, thì bức hắn chết đi, đỡ phải lưu lại trên đời cho phiền lòng, nháo đến cả đời mình không thoải mái.
Nhân sinh quá ngắn, tự nhiên muốn sống được tự tại thư thái một ít, đừng vì chút sự tình không đáng làm chính mình ủy khuất.
A Uyển: "..."
Khang Nghi trưởng công chúa có thể là sợ nữ nhi lưu lại bóng ma tâm lý, lại nói tiếp: "Huyên Nhi là cái hảo hài tử, về sau nhất định sẽ hảo hảo đối đãi con, con yên tâm, không cần nghĩ ngợi quá nhiều."
A Uyển: "..." Nếu hắn không phải cái hảo hài tử, đối đãi ngươi nữ nhi không tốt, người liền làm chết hắn sao?
Có thể là nhìn ra nữ nhi trầm mặc nghi vấn, Khang Nghi trưởng công chúa triều nàng cười đến ngọt ngào.
A Uyển lại lần nữa trầm mặc.
Trở lại phủ công chúa, liền nghe nói Vệ Huyên lại đây, đang ở Tư An viện chờ A Uyển. Khang Nghi trưởng công chúa sau khi nghe xong, liền cho A Uyển đi tìm Vệ Huyên chơi, cũng không có bởi vì hai người tuổi đã lớn, liền ngăn cản bọn họ lui tới, chỉ là không thể như sáu bảy tuổi như vậy thân mật thôi.
Công chúa nương thật là khai sáng.
Tới rồi tư an viện, A Uyển nhìn Vệ Huyên đi đến đón nàng , hắn cười đến vui vẻ, nghĩ đến lúc trên đường về công chúa mẫu lộ ra ý tứ, nếu nam hài này tương lai đối nàng không tốt, liền phải làm chết hắn, A Uyển lại lần nữa yên lặng mà quay đầu, tâm nói tuy rằng không biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng tiểu hỗn đản nhà ngươi cần phải hảo hảo biểu hiện a, bằng không công chúa mẫu thân hung tàn thật sự sẽ làm chết ngươi.
Vệ Huyên không biết suy nghĩ của A Uyển, lôi kéo nàng chậm rãi đi vào Tư An viện, vì phối hợp với nàng, nên bước chân cũng cực chậm.
"Vừa rồi ta lại đây, nghe nói tỷ với cô mẫu ra cửa, tỷ là đi nơi nào?"
"Dì Nghiên bị bệnh, chúng ta đi xem nàng."
Chờ Vệ Huyên nhớ ra "dì Nghiên" là Tĩnh Nam Quận Vương phi, tức khắc mắt hắn lộ ra hung quang, sợ A Uyển phát hiện khác thường, hắn nhịn xuống cảm xúc cuồng bạo trong lòng, trừu da mặt cười nói: "Nàng hiện tại như thế nào? Tỷ ở Tĩnh Nam Quận vương phủ đã gặp được những ai?"
"Hẳn là không có gì sự đi, lúc chúng ta tới thì Quân biểu ca cũng hồi phủ, còn thấy một cái Triệu di nương." A Uyển nói, quay đầu nhìn hắn một cái, "Nghe nói dì Nghiên này sinh bệnh là Triệu di nương cấp khí."
Vệ Huyên không hé răng, nỗ lực kiềm chế cảm xúc muốn lộng chết Vệ Quân, tiếp tục nói: "Kia nữ nhân chọc tỷ không vui? Tỷ yên tâm, ta ngày mai sẽ cho người đi giáo huấn nàng ta." Hắn nói một cách cực kỳ kiêu ngạo, căn bản không cảm thấy chính mình một cái vương phủ thế tử sang giáo huấn di nương quận vương có cái gì sai, phàm là những việc làm A Uyển không vui, liền công chúa hắn đều dám đánh, huống chi là tiểu thiếp nho nhỏ của quận vương phủ.
A Uyển sợ hắn thật sự đi làm loại chuyện này, nhanh chóng nói: "Không có. Ta chỉ là cảm thấy, dì Nghiên bệnh thật không đáng giá."
Vệ Huyên gật gật đầu: "Xác thật, là không có cái gì tức giận? Không thích liền lộng chết là được, một cái ngoạn ý nhi, lưu tại bên người làm cái gì? Để nàng bồi ăn tết sao?"
A Uyển: "..." Quả nhiên tiểu tử vô pháp vô thiên.
Nói một lát, Vệ Huyên thấy thần sắc A Uyển nhàn nhạt, nghĩ nghĩ, lập tức thò qua hôn hôn lên trên mặt nàng, lại duỗi bộ móng vuốt lôi kéo nàng, thực nghiêm túc nói: "Tỷ yên tâm, ta về sau tuyệt đối sẽ không giống Tĩnh Nam Quận vương nuôi một đống nữ nhân trong phủ làm tỷ thương tâm, ta một người cũng sẽ không muốn, chỉ cần tỷ mà thôi." Nói xong, mặt hắn có chút hồng, lôi kéo tay áo A Uyển cọ tới cọ lui.
A Uyển không còn lời gì để nói, tiểu tử này nói đến loại chuyện này còn không nhìn lại mình bao nhiêu tuổi? Mới là hài tử mười tuổi, biết được tình cảm là chi!
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, nhưng A Uyển cũng thực vừa lòng việc hắn thức thời, nói: "Nhớ rõ lời ngươi nói!" Miễn cho về sau hắn làm không được, bị công chúa mẫu thân làm chết.
Vệ Huyên tâm như hoa nở rộ, lời này của A Uyển, là đồng ý về sau sẽ gả cho hắn, muốn cùng hắn sinh hoạt sao? Thật là vui quá đi...!
Hai cái tư tưởng không có liên quan gì nhau, nhưng tiểu hài tử tự coi như đạt thành hiệp nghị, đều thực vui vẻ.
Qua mấy ngày, A Uyển từ Mạnh Tự nghe được tin tức Tĩnh Nam Quận Vương phi đã khoẻ, còn có Tĩnh Nam Quận Vương phi hình như đã làm chết một tiểu tiếp của trượng phu, bất quá Tĩnh Nam Quận vương cũng không phải người sủng thiếp diệt thê, nên cũng không có để trong lòng, cũng không có trách cứ thê tử.
Thời đại này, tiểu thiếp được coi như là mệnh bạc, chỉ cần không có danh phận, thì chết cũng chẳng được người ta để ý tới. Bất quá A Uyển có chút để ý chính là, Tĩnh Nam Quận Vương phi này đột nhiên bộc phát sức chiến đấu, chẳng lẽ là bởi vì lần trước công chúa mẫu thân đã khuyên bảo thành công?
Chỉ là, tuy rằng làm chết một tiểu thiếp, cũng không có được sủng ai như Triệu di nương, vẫn làm Tĩnh Nam Quận Vương phi nghẹn khuất.
Trở lại sự tình chính, A Uyển phân tích trong lời Mạnh Tự nói, bên
Trở lên sự tình là A Uyển chính mình căn cứ Mạnh Hân nói phân tích, bên Tĩnh Nam Quận Vương giải thích là tiểu thiếp đó tay chân không sạch sẽ, nên bị phạt đánh hai mươi đại bản, đêm đó không có thể chịu được mà chết. Người ngoài nghe vậy, chỉ cảm thấy loại chuyện này quá bình thường, đến nỗi có phải hay không thiếp thê tranh sủng làm ra tới, thì cũng có phải việc của họ đâu?
Đến nỗi chân tưởng cũng bị làm cho lệch lạc. Đáng tiếc công chua mẫu thân sợ nàng bẩn nhĩ, nên uyển chuyển mà nói vài câu, cũng không quá minh bạch mọi thứ, sau đó lại giảng đạo lý cho nàng.
A Uyển lại lần nữa hiểu ra, đồng thời đối với quy tắc của thế giới này rõ ràng hơn minh bạch, nên đa trầm mặc mấy ngày.
Thời gian quá thật sự mau, đảo mắt liền đến hôn lễ của Mạnh Vân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro