Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 67:


Hồi kinh trên đường, A Uyển cùng Vệ Huyên ngồi chung một chiếc xe ngựa.

Vệ Huyên tới khi thì cưỡi ngựa, chính là trở về thì làm lại ra vẻ, nói cưỡi ngựa gió cát, sẽ bẩn mặt hắn, vì thế da mặt dày mà leo lên xe ngựa của A Uyển. Khang Nghi trưởng công chúa nhìn nhìn, cũng không có người ngoài, liền tùy hắn đi.

Xe ngựa bề ngoài tuy rằng thoạt nhìn không khác các xe ngựa của quý nhân khác thường dùng, nhưng bên trong lại khác một trời một vực. Trong xe ngựa có lót đệm mềm mại, đồng thời phía dưới còn được đặc chế riêng —— đây là xe ngựa mà Vệ Huyên kì công chuẩn bị vì A Uyển, hắn tự mình chọn nguyên vật liệu, giám sát gắt gao đến mức những thợ xây dựng muốn khóc lóc thảm thiết vì áp lực, đợi khi xe ngựa đã hoàn thanh, liền cung cung kính kính mà đem đến cho hắn.

Nhận được xe ngựa cải tiến đã cải tiến, Vệ Huyên lập tức đưa lại đây cấp A Uyển dùng.

Vì xe ngựa đã được qua cải tiến, nên đi đường ít chấn động hơn rất nhiều, đều này làm A Uyển cảm thấy đỡ mệt mỏi hơn nhiều, nằm xuống liền có thể ngủ, tựa như đang nằm trên giường đất vậy. Cho nên suốt dọc đường đi, ngoài trừ cùng Vệ Huyên đánh bài một lát, mặt khác thời gian nàng đều ngủ.

Trong xe ngựa chỉ có hai người bọn họ, nha hoàn và đám ma ma bị đuổi đi ngồi xe phía sau, cho nên lúc A Uyển ngủ, Vệ Huyên cũng đương nhiên mà mò đến nằm cạnh nàng, vòng tay ôm lấy nàng, đem cả người A Uyển nhét vào lòng ngực.

Hắn nhìn chằm chằm tiểu cô nương trong lòng, nuốt nước miếng một cái, rất muốn giống lần trước hôn trộm môi nàng một chút, chính là hắn biết thói quen của A Uyển, ở trên xe dù ngủ cũng không sâu, chỉ sợ là sẽ cảm giác được hành động của hắn. Ngày thường hôn mặt thì A Uyển còn có thể chịu được, nhưng hôn môi gì đó, tạm thời là chưa thể làm đi.

Trong lòng tiếc hận vô hạn, nhưng cuối cùng chỉ có thể ôm nàng nhắm mắt ngủ theo.

Bởi vì thời tiết nóng bức, trong xe ngựa có đặt một khối băng, như vì sợ thân thể A Uyển nên không dám đặt quá nhiều, bất quá vẫn là so với bên ngoài phơi nắng thoải má hơn nhiều. Cho nên khi A Uyển tỉnh lại, tuy rằng phát hiện mình bị bạch tuộc bốn chân quấn dính, nhưng cũng không có làm cơ thể nàng nóng đến khó chịu.

"Đi lên!" A Uyển vỗ mặt nam hài.

Vệ Huyên còn buồn ngủ nhưng vẫn nghe theo ngồi dậy, nhìn nhìn nàng, nhịn không được duỗi tay ôm lấy nàng, thực tự nhiên mà đem mặt mình chôn ở cổ nàng dụi tới dụi lui.

A Uyển trầm mặc, hướng hắn đầu đẩy ra. Gia hỏa này cho rằng chính mình là heo, nàng là chuồng heo mà dụi tới dụi lui?

Trên đường cả đoàn dừng chân tại một quán trà, A Uyển cũng không có xuống xe, trong tay cầm một chén thuốc vừa ấm chậm rãi uống.

"Mở miệng!"

Một viên mật mai đưa tới bên môi, A Uyển nhìn mắt nam hài, mở miệng ngậm lấy,  hương vị mật mai ngọt ngào lan toả ở trong miệng, thực nhanh loại bỏ vị đắng của thuốc, làm nàng không nhịn được chớp chớp mắt, trong lòng sinh ra một cảm giác hạnh phúc thoả mãn. Quả nhiên dù có uống thuốc đắng từ nhỏ cũng không thể quen được, ai mà lại thích vị đắng hơn vị ngọt chứ?

Khang Nghi trưởng công chúa lại đây xem xét nữ nhi, nhìn thấy hành động Vệ Huyên, cười cười, dò hỏi vài câu, biết nữ nhi không có gì không khoẻ, liền dặn dò Vệ Huyên hảo hảo chiếu cố A Uyển.

Vệ Huyên triều nàng cười hì hì nói: "Cô mẫu yên tâm, Con sẽ hảo hảo chiếu cố biểu tỷ." Vừa nói vừa đem mật mai đút vào miệng A Uyển.

A Uyển: "..."

Khang Nghi trưởng công chúa cười cười, liền rời đi, trở về xe ngựa cùng trượng phu.

Thấy công chúa mẫu thân như vậy yên tâm, A Uyển tức khắc có chút tâm tắc. Đời trước bởi vì bệnh tim nên nàng cần phải khắc chế rất nhiều cảm xúc, không buồn không vui, dẫn tới nàng không kết giao được bao nhiêu bạn, lúc nào cũng ở nhà hoặc ở phòng bệnh, riết làm tính tình nàng cũng trở nên nặng nề. Đời này tính tình nàng cũng như vậy ít nói, làm công chúa mẫu thân lo lắng nhiều, sợ nàng ở nhà một mình đến phát ngốc. Hiện tại có người trò chuyện bầu bạn cùng nàng, hỏi sao công chúa mẫu thân không cao hứng?

A Uyển nghĩ ngợi một hồi, thực không biết làm sao đánh vỡ cục diện này, càng không đành lòng tổn thương ý tốt của mẫu thân vì suy nghĩ thân nhân của mình, cuối cùng chỉ có thể chọn cách thuận theo tự nhiên.

A Uyển áp xuống kia cổ cảm giác vô lực, liền hỏi  đến hai con ngỗng trắng để quên đi thực tại rối rấm.

Thanh Yên nhịn không được liếc nhìn Vệ Huyên, cười nói: "Chúng nó thực hảo, ở phía sau lồng sắt, mới vừa ăn xong đồ ăn, cũng không có kêu lớn tiếng."

A Uyển muốn kêu người đem hai con ngỗng trắng vào trong xe làm bạn, nhưng lại nghĩ nghĩ, vẫn là thôi đi, mỗi lần Vệ Huyên thấy hai con ngỗng trắng được nuôi như sủng vật, liền muốn giết ngỗng đem đi nấu canh. Rõ ràng là chính hắn đưa cho nàng chơi, làm sao mỗi lần vừa thấy nàng nhớ chúng nó liền muốn đem chúng đi nấu canh.

"Tỷ sẽ không muốn đem chúng nó ôm vào trong xe đi?" Vệ Huyên giống như có mũi chó, thực mau liền đoán ra nàng muốn làm gì.

"Không có." A Uyển thực bình tĩnh nói: "Ta chỉ là muốn nghe chúng nó kêu hai tiếng."

"Đúng không?"

"Đương nhiên."

Vệ Huyên vừa lòng.

Chạng vạng thời điểm, rốt cuộc cũng trở lại phủ công chúa ở kinh thành.

Vệ Huyên đem A Uyển đưa đến tư an viện, dặn dò nàng nghỉ ngơi cho khoẻ, sau đó lưu luyến không rời mà rời đi. A Uyển bình tĩnh mà nhìn bóng dáng hắn dung nhập trong hoàng hôn, vừa đi hắn còn vừa quay đầu lại nhìn.

Lần nào đến đều như vậy một hồi, làm nàng cảm thấy chính mình thật là ở dưỡng một cái đệ đệ a! Về sau làm sao đây?

Sau khi trở lại kinh thành, nghỉ ngơi một ngày, hôm sau A Uyển liền đi cách vách khang bình trưởng công chúa phủ.

Vừa vào cửa được một lúc, thì gặp Mạnh Phong đang muốn ra ngoài.

Thiếu niên mười ba tuổi vóc dáng đã cao hơn rất nhiều, bắt quá gương mặt vẫn còn nét trẻ con, khuôn mặt tuấn lãng, khi cười lên đôi mắt đào hoa phá lệ xinh đẹp, phảng phất giống như cánh hoa đào bay trong gió, làm người khác vô pháp rời khỏi tầm mắt, quả thực là yêu nghiệt. Ngoài ngoại hình ra, từ người hắn toát ra một khí chất ưu nhã hào sảng, khiến cho hắn thoạt nhìn phong lưu phóng khoáng, làm người khác nhìn một lần lại không nhịn được nhìn thêm lần nữa.

Lớn lên như vậy, chỉ sợ sẽ làm không ít cô nương điên cuồng khuynh tâm.

"Biểu muội tới rồi, mấy ngày nay A Tự luôn nhắc tới muội đấy, nói muội sao lại trở về trễ như vậy, còn hận đến mức không thể đánh xe xuống đón muội." Mạnh Phong cười nói, duỗi tay vỗ vỗ bả vai tiểu cô nương. " Hôm nay khó có dịp được lại đây, liền hảo hảo nghe muội ấy nói chuyện."

A Uyển: "...Đã biết." Thẳng thắng mà nói, ở trong mắt tỷ đệ Mạnh gia, nàng chính là cái ổ để người ta giải toả tâm sự đi?

Mạnh Phong lại cùng nàng nói hai câu, sau đó mới mang theo tùy tùng ra cửa.

A Uyển trước tiên đến thỉnh an phu thê Bình trưởng công chúa. Bởi vì tháng sau là nhật tử của Mạnh Vân, hơn nữa nàng còn phải gả cho Thái Tử, phu thê khang bình trưởng công chúa bận bịu chuẩn bị đến tối mắt tối mũi, thấy A Uyển đến, nên cùng nàng nói vài câu, liền cho nàng đi tìm Mạnh Tự. A Uyển hỏi rõ Mạnh Tự đang ở chỗ của Nhị tỷ nàng, liền hướng Linh Lung Viện mà đi.

Khi tới Linh Lung viện, bà tử nhìn thấy nàng liền chạy nhanh đi thông báo, cho nên A Uyển vừa mới bước vào sân, liền thấy một tiểu cô nương khả ái xách váy chạy như bay đến chỗ của mình, bởi vì động tác vội vàng, nên làm ngọc bội trên người va vào nhau kêu leng keng, thanh thuý dễ nghe, càng dễ nghe hơn chính là tiếng cười nhẹ nhàng của tiểu cô nương ấy.

"A Uyển, rốt cuộc tỷ đã về rồi ~~"

Tiểu cô nương vừa nhào đến, liền ôm nàng cười nhảy, làm hai ma ma giáo dưỡng đi theo cũng phải nhíu mày, cho rằng hành động như vậy không hợp quy củ, nữ tử hẳn là nên trầm tĩnh, nhưng thấy tiểu quận chúa cao hứng như vậy, lại không đành lòng trói buộc nàng. Đến công chúa cũng chưa từng nói nàng cần thay đổi, hiển nhiên là thích bộ dáng tiểu quận chúa hoạt bát như vậy, nhưng bản thân là một ma ma giáo dưỡng, họ đem tiểu quận chúa giao cho các nàng quản, rồi lại phủ định phương thức  giáo dưỡng  của các nàng, thế thì các nàng phải sống làm sao đây?

Mạnh Hân không biết ma ma giáo dưỡng  trong lòng khổ bức, ôm A Uyển lại cười lại nhảy, cao hứng cực kỳ: "Muội nhớ tỷ muốn chết, tỷ mà không trở lại, muội còn muốn chạy đến tiểu Thanh Sơn tìm ngươi. Chỉ là Nhị tỷ tỷ sắp xuất giá, nên mẫu thân không cho muội ra cửa, mỗi ngày muội đều ngóng trông tỷ trở về. À, hiện tại thời tiết nóng, mau tiến vào..."

Mạnh Tự một đường lải nhải mà đem A Uyển lôi kéo vào Linh Lung viện, Mạnh Vân đang ngồi ở nơi đó thêu cái gì đấy.

Chỉ mới vài tháng không thấy Mạnh Vân, A Uyển cảm thấy nàng giống như thay đổi rất nhiều, kia da thịt như thể có thể nặn ra nước, rõ ràng là một thiếu nữ lãng đạm, nhưng lại có một tư vị không nói nên lời của một nữ nhân, khi đến gần, trên người còn toát ra mùi hương nhè nhẹ, khiêu khít tâm người, làm người nhìn không thể không động tâm được.

"Nhị biểu tỷ."

Mạnh Vân thấy nàng đến, liền triều nàng cười, bảo nàng ngồi xuống ghế, động tác trên tay vẫn như cũ không ngừng.

Mạnh Tự dựa gần A Uyển mà ngồi, chờ bọn nha hoàn dâng xong trà bánh, Mạnh Tự liền nhịn không được cùng A Uyển nói: "Ngươi có hay không ngửi được mùi hương trên người Nhị tỷ, cũng không biết hương gì, nhưng gần đây muội đặc biệt thích ngủ cùng Nhị tỷ, như vậy liền có thể ngửi nhiều hơn. Nói cho tỷ biết, đây là các ma ma trong cung làm riêng vì Nhị tỷ, làm cho Nhị tỷ tỷ cả người thơm ngào ngạt, về sau Thái Tử điện hạ nhất định sẽ thích..."

A Uyển nghe thanh âm ríu rít của tiểu cô nương, thực mau liền minh bạch nguyên nhân Mạnh Vân biến thành như vậy, tất nhiên là công lao của các ma ma trong cung giáo dưỡng, không khỏi rùn người mà nuốt nước miếng, này cũng quá mê người, Thái Tử thật là có phúc. Chờ nghe được Mạnh Tự nói, về sau các ma ma cũng sẽ đem nàng làm cho thơm ngào ngạt, A Uyển thiếu chút nữa bị sặc.

Nữ tử Quý tộc trước khi xuất giá, cha mẹ sẽ tìm ma ma có chút kinh nghiệm trong cung đến điều dưỡng thân thể cho nữ nhi, để khi gả qua có thể lấy được tâm của trượng phu. Ý tứ trong đó, chẳng lẽ tiểu cô nương này không biết sao?

Mạnh Vân phảng phất đã quen việc tiểu muội muội luôn thích những suy nghĩ cổ quái, cho nên thực bình tĩnh mà tiếp tục thêu đồ vật trong tay, ngẫu nhiên bị người khác hỏi tới, mới lãnh đạm mà ứng thượng vài tiếng.

A Uyển hôm nay lại đây trừ bỏ thăm Mạnh Vân sắp xuất gia, còn tới nghe Mạnh Tự tâm sự nổi lòng, thuận tiện nghe thêm mấy tin tức bát quái trong kinh, Mạnh Tự nha đầu này quả thực giống như là cái lò bát quái tin tức, lúc nhàm chán có thể đến nghe nàng nói chuyện trong kinh thành để giải trí.

Chờ Mạnh Tự đi uống nước khi, A Uyển tiến đến bên người Mạnh Vân, Mạnh Vân thấy nàng qua tới, duỗi tay sờ nhẹ đầu nàng, trên mặt lộ ra tươi cười.

A Uyển cũng cười theo một chút: "Nhị biểu tỷ thực mau liền xuất giá, về sau ở trong cung không giống ở công chúa phủ, đến lúc đó chúng ta nhớ tỷ, muốn tìm nhị biểu tỷ nói chuyện cũng không giống hiện tại dễ dàng như vậy." Trong lòng thoáng buồn thở dài, tổng sợ một mỹ thiếu nữ như vậy sẽ bị những người trong cung ăn thịt mất.

"Không có việc gì, lúc ta nhớ các muội, liền triệu các muội tiến cung, không ngại." Mạnh Vân tuỳ ý nói.

Mạnh Tự uống nước đã trở lại, nghe được lời này, cười đến gật đầu, chọc đến Mạnh Vân cũng duỗi tay sờ soạng đầu nàng một phen, sau đó tiểu cô nương nhịn không được bổ nhào vào lòng tỷ tỷ mình, ngửi ngửi mùi hương trên người tỷ tỷ.

Nhìn hai chị em chơi bên nhau, A Uyển cũng bưng nước lên uống.

Chỉ ngóng trông Mạnh Vân về sau sẽ có được hạnh phúc, hy vọng Thái Tử sẽ quý trọng một cô nương tốt như tỷ ấy.

Ở Mạnh gia chơi cả ngày, A Uyển mới hồi phủ công chúa.

Sau khi trở về, A Uyển cũng có chút bận rộn, hiện tại thân thể nàng cũng tốt hơn lúc nhỏ rất nhiều, không hề câu nệ mà suốt ngày ở trong phủ dưỡng bệnh, nên cũng đi xa giao không ít, trừ bỏ hồi phủ Hoài Ân Bá thỉnh an tổ phụ tổ mẫu, nàng còn nói chuyện với tỷ muội bên ấy một chút, nàng cũng muốn theo công chúa mẫu thân đi lại bên ngoài, coi như là phương thức giết thời gian vậy.

Sau khi trở về không lâu, Khang Nghi trưởng công chúa liền mang theo A Uyển đi Tĩnh Nam Quận vương phủ thăm Tĩnh Nam Quận Vương phi đang sinh bệnh.

"Dì Nghiên như thế nào lại sinh bệnh?" Ngồi ở trong xe ngựa, A Uyển kỳ quái hỏi.

Khang Nghi trưởng công chúa sờ sờ nàng khuôn mặt, ánh mắt có chút thăng trầm, thanh âm từ tốn nói: "Nàng không phải thân thể bệnh tật, mà là tâm bệnh. Tĩnh Nam Quận vương phủ hậu viện nhiều nữ nhân như vậy, thị phi cũng nhiều, dì Nghiên con tuy là chủ mẫu, nhưng có một số chuyện cũng không thể nào giải quyết được."

A Uyển chớp hạ đôi mắt, thực mau liền minh bạch. Nàng đã nghe Mạnh Tự nói qua, nghe nói Tĩnh Nam Quận vương phủ hậu viện không ít tiểu thiếp, đây là thời cổ đại phong kiến, nên nàng nhìn mãi đã thành thói quen, mọi người ở thời đại này phần lớn cũng là phải tập thành thói quen từ nhỏ, giống Thụy Vương hậu viện di dương đông đúc, như vậy là bình thường. Còn đối với việc phò mã phụ thân chỉ có mỗi công chúa mẫu thân, như vậy mới là không bình thường, không biết có bao nhiêu người thầm nói ông là người ăn cơm mềm, không có tiền đồ.

A Uyển cảm thấy phò mã phụ thân như vậy thực hảo, phụ thân nhà nàng mỹ đức như vậy, nên chưa bao giờ để trong lòng lời nói của người khác, ông không đặt nặng vấn đề mặt mũi ra sao, chỉ cần thê tử cùng nữ nhi vui vẻ là được.

Tĩnh Nam Quận vương phủ tiểu thiếp cùng di nương không ít, con cái của vợ lẽ cũng rất nhiều, bất quá Tĩnh Nam Quận Vương phi cũng chính mình sinh dưỡng hai trai một gái, địa vị có thể coi là củng cố, chỉ là nam nhân đôi khi muốn sủng tiểu thiếp, đầu óc có chút hồ đồ, liền sẽ không xem đến sắc mặt của chính thê mình. Tĩnh Nam Quận vương ngày thường tuy rằng không hồ đồ, chính là đôi khi có tiểu thiếp khiêu khích nhiều, không khỏi sẽ phạm sai lầm.

"Cho nên, dì Nghiên là bị tức khí sinh bệnh?" A Uyển hỏi.

Khang Nghi trưởng công chúa cúi đầu hôn hôn mặt nàng, nhẹ nhàng nói: "Không chỉ có như thế, càng sợ hơn chính là nàng nhìn không rõ ràng, cũng sẽ mắc sai lầm. A Uyển, con phải nhớ kỹ, nữ nhân tồn tại không dễ dàng, cho nên phải tự yêu thương mình trước, mới có thể được người khác yêu thương. Nếu tâm nam nhân không ở trên người của con, kia cũng không cần đem tâm chính mình đặt ở trên người hắn, đỡ phải bị thương tâm."

A Uyển gật đầu, đạo lý  ở xã hội hiện đại nàng đã lĩnh hội, rất nhiều người đều hiểu, chính là ở thời đại này, rất ít sẽ có nữ nhân sẽ nói như vậy, công chúa mẫu thân quả nhiên là đặc biệt, có thể thấy được rõ ràng. Nếu không phải phò mã phụ thân toàn tâm toàn ý cùng nàng sinh hoạt, đem hết tâm can đặt trên người nàng, lấy việc công chúa mẫu thân bưu hãn như vậy, tuyệt đối có thể làm chết ông.

Nghĩ đến chuyện công chúa mẫu thân lợi hại như vậy, A Uyển không khỏi có chút kỳ quái, Tĩnh Nam Quận Vương phi như thế nào không hướng bạn tốt khuê mật học hỏi? Nếu trượng phu đã không còn yêu thương mình, thì tự mình nuôi lớn nhi tử, liền kệ hắn muốn làm gì, căn bản sống cho mình trước không phải tốt hơn sao.

Khang Nghi trưởng công chúa không biết nữ nhi ốm yếu của mình lại có suy nghĩ hung tàn như vậy, lại nói: "Một loại gạo dưỡng trăm loại người, dì Nghiên con chính mình xem không thông, có đôi khi khuyên cũng vô dụng. Nếu có thể tự mình nhận ra, thì không cần ai khuyên, cũng sẽ minh bạch."

A Uyển sau khi nghe xong gật gật đầu, cảm thấy công chúa mẫu thân nói đúng, có một số việc, không phải mỗi người đều có thể thấy được, cho nên cũng sẽ không có câu "Trong mắt một ngàn người có một ngàn Hamlet". Công chúa mẫu thân phỏng chừng là cũng khuyên qua, chỉ là người nghe có thể minh bạch được một lúc, chờ đối mặt với những sự thật, sợ là đầu óc lại nóng lên, đem hết những lời khuyên ném ra bên ngoài cửa sổ.

Xe ngựa thực mau liền tới rồi Tĩnh Nam Quận vương phủ.

Khi vào trong quận vương phủ, ma ma bên người Tĩnh Nam Quận Vương phi tự mình lại đây nghênh đón, xin lỗi nói: "Quận vương phi hiện nay thân thể không tốt, vô pháp đứng dậy nghênh đón, mong rằng công chúa cùng quận chúa tha thứ cho."

Khang Nghi trưởng công chúa cười nói: "Ma ma chớ nói loại này lời nói, ta cùng với A Nghiên giao tình thân thiết, không cần khách khí như thế. Nàng hiện tại như thế nào? Nàng thân thể không tốt, sao không gọi người nói cho ta một tiếng?"

Kia ma ma cảm thán một tiếng, nói: "Quận vương phi chỉ là bởi vì thời tiết quá nóng nên cảm, lại không phải bệnh nặng, không có gì đáng ngại, nên ngài ấy nói chỉ cần cho thái y bắt mạch rồi uống hạ dược, không cần kinh động quá lớn." Nghĩ đến quận vương phi nhà mình, ma ma liền đau lòng vì nàng.

Tới chính viện, Khang Nghi trưởng công chúa dắt A Uyển tiến vào phòng ngủ của Tĩnh Nam Quận Vương phi, liền nhìn thấy nữ nhân ăn mặc một bộ áo ngủ màu nguyệt bạch, nhan sắc có chút tiều tụy ngồi ở trên giường, tuy rằng dung mạo như cũ kiều mỹ, nhưng là thoạt nhìn so mấy năm trước đã già đi một ít, giữa mày có dấu vết thật sâu mệt mỏi.

Thấy Khang Nghi trưởng công chúa lại đây, nàng oán trách nói: "Đã nói không có việc gì, muội như thế nào còn tới đây? Muội tự mình tới là được, tội gì lăn lộn A Uyển cũng đi theo tới?"

Khang Nghi trưởng công chúa ngồi ở mép giường, cười nói: "Không có gì đáng ngại, thân thể nàng so với trước kia khá hơn nhiều, hơn nữa tỷ là dì Nghiên của nàng, nàng hắn là nên đến thăm tỷ."

Tĩnh Nam Quận Vương phi cũng để ý thấy khi sắc của A Uyển thoạt nhìn khá hơn nhiều, nghĩ đến đã qua mấy năm nữa, hẳn là có thể trở thành cô nương khoẻ mạnh bình thường, đến lúc đó hảo muội muội cũng có thể an tâm.

A Uyển ngồi ở bên người mẫu thân, an tĩnh mà nghe hai người nói chuyện phiếm, nội dung bất quá là một ít hời hợt hỏi thăm quan tâm, công chúa mẫu thân khuyên Tĩnh Nam Quận Vương phi yên tâm, đừng nghĩ nhiều, mà Tĩnh Nam Quận Vương phi trên mặt mang nụ cười khổ, nhưng cũng xem như tỉnh táo lại một ít.

Đại khái là cố kỵ có tiểu cô nương ở chỗ này, cho nên có chút lời nói không thể nói quá minh bạch. A Uyển rất muốn nói với các nàng, kỳ thật nàng đều hiểu, nói rõ điểm cũng không có việc gì. Cuối cùng thật sự là cảm thấy chính mình ở chỗ này vướng bận, liền khéo léo mà ra bên ngoài uống trà ăn điểm tâm, chưa không gian cho tỷ muội các nàng nói chuyện.

A Uyển chậm rì rì mà ăn mấy khối điểm tâm, uống xong một chén trà nhỏ, liền thấy Vệ Quân đi vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro